Khói Lửa Nhân Gian Chạm Lòng Phàm
Chương 67
Nếu phía đông tăm tối, thì phía tây phải sáng. Chuyện mua đất này không cần phải vội, khi duyên đến, có khi sẽ gặp may mắn mà mua được thôi. Dù sao, khi người ta nghèo khó, gặp phải chuyện sinh tử mà không có tiền, thì buộc lòng phải bán đất thôi.
Khi ấy, cơ hội sẽ đến.
Trong thôn này không có, nhưng các thôn khác chắc chắn có.
Có nhiều địa chủ nắm trong tay những mảnh đất rộng lớn, có thể thử tìm hỏi họ, nhưng đất mà người ta vất vả thu mua thì cũng không dễ mà bán ra.
Khúc phu tử đành từ bỏ ý định.
Nghe nói Khúc sư nương rất giỏi thêu thùa, con gái và con dâu của bà đều là cao thủ trong nghề. Hai người con trai đều biết chữ nghĩa, nghĩ rằng gia đình này đã gặp phải biến cố lớn, nên mới phải rời quê hương, đến tận nơi hoang vu hẻo lánh này.
Dường như họ cũng có chút bạc trong tay, nên không lo chuyện ăn uống.
Còn chuyện mua đất, có lẽ chỉ là để xây thêm nhà cửa rộng rãi, sống thoải mái hơn mà thôi.
Sau khi gia đình Khúc phu tử đã ổn định, Tề Đại cùng mọi người cũng trở về.
Dù mỗi ngày đều có người vác tạo giác xuống núi, mẫu thân dẫn theo mấy bá mẫu và cữu mẫu lo việc bóc vỏ, phơi khô, nhưng ta chưa từng đi xem náo nhiệt ra sao.
Bụng ta đã lớn, mẫu thân không cho ta ra ngoài.
Tề Đại mang về một bao tải lớn táo đỏ và một bao tải lớn hạch đào.
Đường huynh, biểu huynh của ta cũng đem về khoai lang và khoai sọ.
Khoai lang thì ai cũng biết có thể dùng để nấu cơm, hầm canh, nhưng khoai sọ thì mấy tẩu tẩu thật sự không biết cách chế biến.
Năm đầu tiên ta chưa kịp lo liệu, năm thứ hai, khi gia gia ra ngoài, ta cũng không có tâm trạng để làm.
Năm nay mang thai, không thể đích thân làm được, ta đành bảo Vương thẩm và Hàn thẩm cắt ra phơi khô, đợi khi ta sinh xong sẽ tính tiếp.
Táo đỏ và hạch đào, ta bảo Tề Đại mang đi biếu Khúc phu tử, nhưng hắn không vui khi phải đi.
Gia gia mắng hắn lười, rồi tự mình mang đồ ra khỏi nhà, nhân tiện đi dạo một vòng.
Tề Đại sau khi tắm rửa sạch sẽ, ăn no nê, liền ngồi xổm trước mặt ta, áp mặt vào bụng ta, nói nhỏ: “Con yêu, phụ thân về rồi, con có ngoan không?”
Cái tên ngốc nghếch đáng yêu này.
Ta nghe nói trường học đã được xây dựng xong, Khúc phu tử cũng sắp bắt đầu dạy học.
Phụ mẫu đến tìm ta, dẫn theo lục đệ và thất đệ, lần đầu mở miệng xin ta cho mượn tiền.
“Phụ mẫu cần bao nhiêu?”
“Không phải chúng ta mượn, mà là tiểu lục và tiểu thất mượn con. Để bọn chúng viết giấy vay nợ, sau này sẽ trả theo lãi suất của tiệm cầm đồ.”
Nghe xong ta chỉ biết cười.
“Hà tất phải phức tạp vậy.”
Mẫu thân thở dài: “Phụ mẫu dần già rồi, trong nhà từ từ sẽ giao lại cho ca ca và tẩu tẩu các con. Nếu không có Khúc phu tử đến làng, để tiểu lục và tiểu thất theo học nghề của gia gia cũng là điều tốt. Nhưng nay phu tử đã đến, cơ hội để học chữ không thể bỏ qua. Nhưng trên đời này chỉ có phụ mẫu chăm lo cho con cái, chứ không có huynh tẩu nuôi em. Hai đứa nó muốn đi học, tiền bạc trong nhà có bao nhiêu, ca ca và tẩu tẩu con đều nắm rõ. Hơn nữa, ba đứa cháu trai của con cũng muốn đi học…”
Phụ mẫu ta thật khó lựa chọn, vì con nào cũng là ruột thịt.
Nếu không cho lục đệ và thất đệ đi học, suốt đời hai đứa nó sẽ không cam lòng.
Lục đệ và thất đệ cũng sẽ sinh lòng oán than.
“Ta và phụ thân con tính chia nhà, chúng ta sẽ mang tiểu lục và tiểu thất ra riêng…”
Nói đến đây, mẫu thân không cầm được nước mắt.
Nếu trong nhà có nhiều tiền, đâu đến nỗi phải như vậy.
“Mẫu thân, con đồng ý cho lục đệ và thất đệ mượn tiền. Còn chuyện chia nhà, hai người cần suy nghĩ kỹ. Chỉ vì hai đứa nó muốn đi học mà chia nhà, người khác sẽ nói gì?”
“Họ sẽ nói gì về ca ca và tẩu tẩu, rằng họ chỉ lo cho con mình, không bao dung cho đệ đệ. Mấy tẩu tẩu sẽ bị người ta nói xấu sau lưng.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Hơn nữa, Khúc phu tử đã nói rằng học phí không cao, điều duy nhất cần chi là bút mực, giấy nghiên, nhưng trẻ mới bắt đầu học thì chưa cần đến những thứ ấy, chỉ cần dùng bảng gỗ và cát là được.”
“Thật sự chưa đến mức phải chia nhà.”
Ta tin rằng mẫu thân sẽ hiểu.
“Vậy còn sách vở thì sao, chẳng lẽ không cần mua?”
Ta nhướn mày: “Mẫu thân định mua thế nào? Mỗi người một cuốn? Nhà ta nhiều con cháu như vậy, chỉ cần mua một cuốn là đủ rồi. Bút lông có thể dùng lông thỏ buộc lại, nhét vào ống tre là xong. Điều kiện không có thì mình tự tạo điều kiện.”
Tính ra, thật sự không tốn nhiều tiền bạc.
Nhưng nếu học sâu hơn, lên trấn dự thi, thi tú tài, thi cử nhân, thì khi đó mới thật sự cần đến tiền.
Nhưng có mấy ai đi được đến bước đó?
Một bước không thể lên mây được.
Khi ấy, cơ hội sẽ đến.
Trong thôn này không có, nhưng các thôn khác chắc chắn có.
Có nhiều địa chủ nắm trong tay những mảnh đất rộng lớn, có thể thử tìm hỏi họ, nhưng đất mà người ta vất vả thu mua thì cũng không dễ mà bán ra.
Khúc phu tử đành từ bỏ ý định.
Nghe nói Khúc sư nương rất giỏi thêu thùa, con gái và con dâu của bà đều là cao thủ trong nghề. Hai người con trai đều biết chữ nghĩa, nghĩ rằng gia đình này đã gặp phải biến cố lớn, nên mới phải rời quê hương, đến tận nơi hoang vu hẻo lánh này.
Dường như họ cũng có chút bạc trong tay, nên không lo chuyện ăn uống.
Còn chuyện mua đất, có lẽ chỉ là để xây thêm nhà cửa rộng rãi, sống thoải mái hơn mà thôi.
Sau khi gia đình Khúc phu tử đã ổn định, Tề Đại cùng mọi người cũng trở về.
Dù mỗi ngày đều có người vác tạo giác xuống núi, mẫu thân dẫn theo mấy bá mẫu và cữu mẫu lo việc bóc vỏ, phơi khô, nhưng ta chưa từng đi xem náo nhiệt ra sao.
Bụng ta đã lớn, mẫu thân không cho ta ra ngoài.
Tề Đại mang về một bao tải lớn táo đỏ và một bao tải lớn hạch đào.
Đường huynh, biểu huynh của ta cũng đem về khoai lang và khoai sọ.
Khoai lang thì ai cũng biết có thể dùng để nấu cơm, hầm canh, nhưng khoai sọ thì mấy tẩu tẩu thật sự không biết cách chế biến.
Năm đầu tiên ta chưa kịp lo liệu, năm thứ hai, khi gia gia ra ngoài, ta cũng không có tâm trạng để làm.
Năm nay mang thai, không thể đích thân làm được, ta đành bảo Vương thẩm và Hàn thẩm cắt ra phơi khô, đợi khi ta sinh xong sẽ tính tiếp.
Táo đỏ và hạch đào, ta bảo Tề Đại mang đi biếu Khúc phu tử, nhưng hắn không vui khi phải đi.
Gia gia mắng hắn lười, rồi tự mình mang đồ ra khỏi nhà, nhân tiện đi dạo một vòng.
Tề Đại sau khi tắm rửa sạch sẽ, ăn no nê, liền ngồi xổm trước mặt ta, áp mặt vào bụng ta, nói nhỏ: “Con yêu, phụ thân về rồi, con có ngoan không?”
Cái tên ngốc nghếch đáng yêu này.
Ta nghe nói trường học đã được xây dựng xong, Khúc phu tử cũng sắp bắt đầu dạy học.
Phụ mẫu đến tìm ta, dẫn theo lục đệ và thất đệ, lần đầu mở miệng xin ta cho mượn tiền.
“Phụ mẫu cần bao nhiêu?”
“Không phải chúng ta mượn, mà là tiểu lục và tiểu thất mượn con. Để bọn chúng viết giấy vay nợ, sau này sẽ trả theo lãi suất của tiệm cầm đồ.”
Nghe xong ta chỉ biết cười.
“Hà tất phải phức tạp vậy.”
Mẫu thân thở dài: “Phụ mẫu dần già rồi, trong nhà từ từ sẽ giao lại cho ca ca và tẩu tẩu các con. Nếu không có Khúc phu tử đến làng, để tiểu lục và tiểu thất theo học nghề của gia gia cũng là điều tốt. Nhưng nay phu tử đã đến, cơ hội để học chữ không thể bỏ qua. Nhưng trên đời này chỉ có phụ mẫu chăm lo cho con cái, chứ không có huynh tẩu nuôi em. Hai đứa nó muốn đi học, tiền bạc trong nhà có bao nhiêu, ca ca và tẩu tẩu con đều nắm rõ. Hơn nữa, ba đứa cháu trai của con cũng muốn đi học…”
Phụ mẫu ta thật khó lựa chọn, vì con nào cũng là ruột thịt.
Nếu không cho lục đệ và thất đệ đi học, suốt đời hai đứa nó sẽ không cam lòng.
Lục đệ và thất đệ cũng sẽ sinh lòng oán than.
“Ta và phụ thân con tính chia nhà, chúng ta sẽ mang tiểu lục và tiểu thất ra riêng…”
Nói đến đây, mẫu thân không cầm được nước mắt.
Nếu trong nhà có nhiều tiền, đâu đến nỗi phải như vậy.
“Mẫu thân, con đồng ý cho lục đệ và thất đệ mượn tiền. Còn chuyện chia nhà, hai người cần suy nghĩ kỹ. Chỉ vì hai đứa nó muốn đi học mà chia nhà, người khác sẽ nói gì?”
“Họ sẽ nói gì về ca ca và tẩu tẩu, rằng họ chỉ lo cho con mình, không bao dung cho đệ đệ. Mấy tẩu tẩu sẽ bị người ta nói xấu sau lưng.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Hơn nữa, Khúc phu tử đã nói rằng học phí không cao, điều duy nhất cần chi là bút mực, giấy nghiên, nhưng trẻ mới bắt đầu học thì chưa cần đến những thứ ấy, chỉ cần dùng bảng gỗ và cát là được.”
“Thật sự chưa đến mức phải chia nhà.”
Ta tin rằng mẫu thân sẽ hiểu.
“Vậy còn sách vở thì sao, chẳng lẽ không cần mua?”
Ta nhướn mày: “Mẫu thân định mua thế nào? Mỗi người một cuốn? Nhà ta nhiều con cháu như vậy, chỉ cần mua một cuốn là đủ rồi. Bút lông có thể dùng lông thỏ buộc lại, nhét vào ống tre là xong. Điều kiện không có thì mình tự tạo điều kiện.”
Tính ra, thật sự không tốn nhiều tiền bạc.
Nhưng nếu học sâu hơn, lên trấn dự thi, thi tú tài, thi cử nhân, thì khi đó mới thật sự cần đến tiền.
Nhưng có mấy ai đi được đến bước đó?
Một bước không thể lên mây được.