Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Khói Lửa Nhân Gian Chạm Lòng Phàm

Chương 52



"Đây là số bạc con tự kiếm được, chúng ta không nhận đâu."
"Chẳng lẽ là vì con đã xuất giá rồi sao?"
Phụ thân khẽ gật đầu: "Đúng vậy, nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn vì thế. Con đã gả đi, có gia đình riêng. Con mua điểm tâm, rượu hay sắm sửa quần áo cho phụ mẫu, đó là hiếu thảo, phụ mẫu nhận được. Nhưng nếu con đưa bạc, phụ mẫu không thể nhận. Trước hết, con đã gả đi rồi, tài sản của nhà mẹ đẻ về sau con cũng không được kế thừa, cùng lắm chỉ về thăm rồi ăn vài bữa cơm, ngủ lại đôi hôm. Nói lời phũ phàng, con gái gả đi rồi như bát nước hắt ra ngoài, của cải nhà mẹ đẻ không còn liên quan đến con nữa. Vậy phụ mẫu sao có thể nhận bạc của con?"
"Điều mà phụ mẫu mong muốn nhất vẫn là con được hạnh phúc."
"Mấy huynh đệ của con, nếu có thể giúp đỡ thì giúp, còn không cũng chẳng sao, dù sao con không nợ họ điều gì."
"Giờ như thế này là rất tốt, con thu mua măng, bọn chúng đi đào măng; con mua củi, chúng đi chặt củi. Có một con đường kiếm tiền, tất cả đều dựa vào nỗ lực của chúng."
Ta hiểu rõ rằng trong lòng phụ mẫu, đôi ba đồng bạc là sự hiếu thảo. Ta muốn đưa nhiều hơn, nhưng họ không muốn nhận.
Họ đã suy nghĩ rất rõ ràng.
Còn mấy huynh đệ của ta, ai nấy đều chăm chỉ, chịu khó và chịu khổ.
Vai của lục đệ và thất đệ bị trầy xước mà không kêu lấy một tiếng, cả ngày chỉ cười vui vẻ.
Ba đứa cháu còn nhỏ, nhưng chúng rất "tam tuế khán lão" (mới ba tuổi nhưng đã nhìn thấy tính cách khi trưởng thành), chúng rất ngoan ngoãn, chơi với con Đại Hắc nhưng không làm nó đau, trước khi lên giường nhất định phải rửa mặt, rửa tay, rửa chân, đi tiểu xong mới ngủ. Ba đứa chơi đùa trên giường một lúc, khi buồn ngủ thì lại đi tiểu lần nữa rồi trở về giường nghiêm túc mà ngủ.
Ta không kìm được mà hỏi: "Phụ mẫu chưa từng nghĩ đến chuyện cho ba đứa cháu đi học chữ sao?"
"Chuyện này chúng ta không lo được. Hoàn cảnh nhà chúng ta thế nào, các huynh đệ con đều hiểu rõ. Đủ ăn đủ mặc đã tốt rồi, còn nói gì đến học đường. Chúng ta không đủ sức nuôi chúng đi học," mẫu thân nói, rồi nhìn ta nghiêm túc: "Con cũng đừng ôm chuyện này vào mình. Đừng nói đến việc đỗ đạt làm quan, chỉ riêng chuyện học vài chữ đã tốn không ít bạc. Chúng có phụ mẫu của chúng lo liệu, con chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được."
Ta nghĩ đưa ba đứa trẻ đến trấn học chữ không được, vậy thì tìm một thầy đồ đến làng dạy. Mỗi tháng bao nhiêu bạc ta sẽ trả, các gia đình khác muốn đưa con đi học chữ thì góp gạo, góp thịt, góp củi, không cần nhiều nhưng nhất định phải có.
Trẻ con nhà người ta sau này đi theo con đường nào ta không quản, nhưng ba đứa cháu này ta phải lo.
Về phần phụ mẫu, ta cũng quyết thuyết phục cho bằng được.
"Được rồi, được rồi, mọi chuyện đều theo ý phụ mẫu. Con không đưa bạc nữa, chỉ may cho hai người quần áo, mua rượu cho phụ thân uống."
Mẫu thân hừ hừ: "Phụ thân con mấy tháng nay uống rượu cũng chẳng ít. Cả đời trước đây cộng lại cũng chưa được uống rượu ngon như vậy. Còn con nữa, trong tay có bạc cũng phải tiết kiệm, không thể tiêu xài hoang phí. Tề Đại kiếm tiền từ việc đi săn cũng chẳng dễ dàng gì."
"Bạc càng phải cất giữ cẩn thận!"
Ta vốn định hiếu kính phụ mẫu, ai ngờ lại bị lên lớp một bài giảng đạo lý.
Phụ mẫu thay nhau dạy dỗ, bổ sung những điều còn thiếu, mọi phương diện đều phổ biến hết cả.
Lần này Tề Đại và gia gia lên núi, ta có ba đứa cháu bầu bạn, quanh ta lúc nào cũng có người, thêm vào đó là bận rộn thu mua măng, mua củi. Cộng thêm việc bán công thức thịt hun khói được ba nghìn lượng, dù cho ta có đưa ra nhiều cách chế biến, Tiêu Tử Khâm nghĩ rằng mình đã lời, còn ta thì cũng cảm thấy mình không thiệt.
Giữa sự bận rộn và mệt mỏi, ngày tháng trôi qua thật nhanh. Những cây ăn quả đã được trồng hầu hết đều sống sót, bắt đầu vào giai đoạn ra hoa kết trái, còn rau trồng thì đã có thêm đậu răng ngựa.
Giờ đã là tháng tư, thời tiết ngày càng ấm áp. Măng nam trúc thì ít đi, nhưng măng lôi trúc, khổ trúc, thủy trúc lại càng nhiều. Măng được phơi cả cây hoặc cắt từng khúc phơi khô.
Tiêu Tử Khâm cứ cách vài ngày lại cho người đến lấy một lần, năm mươi văn một cân, trừ đi mọi chi phí, ít nhất cũng lời được ba mươi văn.
Ta chỉ nhận tiền đồng, mỗi lần đều được đưa đến cả một thùng, lại còn được thêm một chiếc hòm gỗ miễn phí.
Mẫu thân và mấy tẩu tẩu đều rất thích chiếc hòm này. Ta tính nếu bán hết măng mà có đủ số hòm, ta sẽ cho mỗi người một chiếc.
Cái bụng của ba tẩu tẩu ngày càng lớn, tính ra thì sẽ sinh vào tháng sáu, tháng bảy. Thời tiết dễ chịu, các tẩu tẩu mới hẹn nhau đến nhà ta chơi một lúc, còn muốn giúp làm việc nhưng ta không dám để các tẩu ấy động tay.
Chỉ cần ngồi gặm hạt dưa, ăn chút điểm tâm, uống nước và tán gẫu, nhìn bọn trẻ con chơi đùa là được.
Các tẩu tẩu quan tâm ta không phải vì ta kiếm được bao nhiêu bạc, mà là bụng ta. Các tẩu ấy khéo léo khuyên ta nên đi gặp đại phu xem thế nào, có bệnh thì chữa sớm, đừng để lâu.
Ta thì thấy mình rất khỏe mạnh, Tề Đại cũng chẳng có bệnh tật gì. Chuyện con cái vẫn còn phải tùy duyên, có duyên thì tự nhiên sẽ đến.
Chương trước Chương tiếp
Loading...