Khói Lửa Nhân Gian Chạm Lòng Phàm
Chương 35
Vả lại, chúng ta mới thành thân, tình cảm còn chưa thực sự vững chắc, giờ mà có con...
"Hay là con với Tề Đại đi xuống trấn khám thầy thuốc xem thế nào?"
Lời mẫu thân khiến ta hoảng hồn: "Mẫu thân, chúng con mới thành thân được nửa năm, chuyện này không cần vội. Nếu ba năm, năm năm vẫn chưa có thì hẵng đi khám cũng chưa muộn."
"Hơn nữa, nếu bây giờ con vội vã đi khám, chẳng phải sẽ tự nhận mình không thể sinh sao?"
Ta thuyết phục mãi, cuối cùng cũng dỗ được mẫu thân không nhắc tới chuyện con cái nữa.
Chúng ta lại chuyển sang nói về việc đục đá làm cột, làm bệ.
"Ta đã dùng sạch số bạc mà con rể đưa rồi, không còn lại một đồng nào cả. Còn những cây ăn quả là ta đem thịt lợn rừng và kẹo các con gửi xuống đổi lấy đó."
Nghe xong, lòng ta vừa thương vừa cảm khái.
Phụ mẫu thương con, luôn tính toán lo xa.
"Mẫu thân, con bảo Tề Đại mang đến là để cả nhà mình ăn Tết mà."
"Những thứ quý giá như vậy, mẫu thân không nỡ ăn, đổi lấy cây ăn quả có phải tốt hơn không." Thấy ta không vui, mẫu thân mỉm cười, nhẹ nhàng nhéo má ta: "Đừng lo, mẫu thân cũng đã nếm thử rồi, tay nghề A Mãn ngày càng giỏi."
"May mà nhà họ Tề chỉ có hai người, thêm con nữa là ba."
Ta biết mẫu thân xót thương vì ta phải lo chuyện bếp núc.
Nhưng Tề Đại và gia gia đều mạo hiểm đi săn, đâu thể để phụ công sức của họ.
"Mẫu thân, con thấy việc nấu ăn rất thú vị, có thể nấu những món mình thích, và con cũng đã khám phá ra nhiều thứ có thể ăn được. Đợi khi trời ấm lên, bảo các huynh vào núi đào một ít về trồng ở dưới núi, vừa để ăn vừa có thể bán lấy bạc."
Nghe ta nói, mẫu thân mỉm cười.
"Được, được, tất cả nghe theo con."
Ta lại nói với bà rằng nếu trong thôn có ai bán ruộng bán đất, thì cứ mua hết, sau đó có thể đổi với những nhà gần nhà mình, bù thêm ít tiền, đa phần họ sẽ đồng ý.
Đất đai gần nhà, thuận tiện trồng trọt, rau cỏ cũng dễ chăm.
"Mẫu thân, con muốn ăn cá."
"Được, để mẫu thân đưa bạc cho phụ thân, bảo ông đi mua, mua thêm hai con nữa, để con ăn cho thỏa thích."
"Mẫu thân là tốt nhất."
"A Mãn của ta cũng tốt, ngoan ngoãn hiếu thuận, trên đời này không có đứa con gái nào tốt hơn A Mãn đâu."
Chúng ta cùng khen ngợi nhau vài câu, rồi mẫu thân bảo ta vào phòng nghỉ ngơi.
Lúc này ta mới nhận ra ở sân sau có thêm hai gian phòng.
"Đây là mẫu thân đặc biệt xây cho các con, mấy viên đá ấy cũng nhờ các con mới có, các con cứ ở trước, sau này khi hai đệ thành thân, nhà cũng không cần xây thêm phòng nữa."
"Giờ ba người tẩu tẩu của con đều có thai, ba đứa nhỏ sẽ ngủ ở phòng trước đây của con, còn hai đệ thì trở về phòng cũ mà ngủ."
Nói là vậy, nhưng nếu gia đình có nhiều bạc, con cái ngày càng đông, phụ mẫu nhất định sẽ tiếp tục xây nhà.
Ba vị tẩu tẩu dù mang thai, nhưng vẫn bận rộn làm việc. Ta ngồi trò chuyện với tứ tẩu, nàng đang bế đứa bé.
Có lẽ do ăn uống đầy đủ, sắc mặt tứ tẩu rất tốt, trong mắt nàng còn ánh lên niềm vui.
Phụ thân xách về bốn con cá lớn, bọn cháu nhỏ trông thấy thì thích thú vô cùng.
Ta cũng thấy hiếu kỳ.
Khi phụ thân làm cá, ta đứng bên cạnh, khẽ nói: "Phụ thân, chúng ta cũng đào một cái ao nuôi cá đi, muốn ăn lúc nào thì xuống vớt lên."
"…"
Phụ thân im lặng một lúc rồi nói: "Cũng không phải là không thể, nhưng chuyện này phải bàn với Tề Đại và gia gia đã."
Ta lại kể với phụ thân về việc mua đất đổi ruộng: "Phụ thân yên tâm, con có bạc."
"Nếu gần nhà có ai bán đất, phụ thân cứ mua, thiếu bạc con sẽ cho phụ thân mượn."
"…"
Phụ thân ngừng làm cá, nhìn ta lắc đầu, nghiêm túc phản đối: "Con có thể mua đất đai cho nhà mình, dù mua bao nhiêu, chuyện này hợp lý, Tề Đại và ông thông gia cũng không thể nói gì con. Nhưng nếu con cho bạc để mua đất cho nhà ngoại... phụ mẫu không thể ích kỷ để con bị người khác dèm pha."
"Sinh thành và dưỡng dục con, con đưa thịt và đồ ăn cho chúng ta, đó là lòng hiếu thảo, ta và mẫu thân con ăn cũng chẳng có gì phải ngại. Nhưng sau này đừng nói chuyện cho bạc để mua đất cho nhà ngoại nữa."
"Các đệ đệ của con nếu có bản lĩnh thì tự mua, không có bản lĩnh thì không thể trách ai."
Ta chỉ ậm ừ.
"Vậy phụ thân mua giúp con, mua thật nhiều, rồi giao cho các huynh đệ cày cấy, chúng ta chia đôi. Con sẽ có lương thực để ăn, các huynh đệ cũng có, ngày tháng sẽ ngày càng tốt đẹp hơn."
"Chuyện này thì được."
Khi Tề Đại và gia gia trở về, họ mang theo rượu, gà quay của tửu lâu dưới trấn, cùng với thịt đầu heo đã nấu chín.
Thêm vào đó là cá, thịt hun khói, đậu hũ, rau xanh trong vườn, rau diếp, trứng xào hẹ, cũng đủ để bày biện một mâm cơm phong phú.
Bọn nam nhân ngồi một bàn, còn phụ nữ và trẻ nhỏ ngồi một bàn riêng.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Gia gia nâng chén nói: "Thông gia, lão phu xin kính ông một chén."
"Gia gia, người là trưởng bối, đáng ra phải để ta kính người mới phải."
Hai người cứ nhường qua nhường lại, lục đệ và thất đệ giúp rót rượu, thêm thức ăn.
"Hay là con với Tề Đại đi xuống trấn khám thầy thuốc xem thế nào?"
Lời mẫu thân khiến ta hoảng hồn: "Mẫu thân, chúng con mới thành thân được nửa năm, chuyện này không cần vội. Nếu ba năm, năm năm vẫn chưa có thì hẵng đi khám cũng chưa muộn."
"Hơn nữa, nếu bây giờ con vội vã đi khám, chẳng phải sẽ tự nhận mình không thể sinh sao?"
Ta thuyết phục mãi, cuối cùng cũng dỗ được mẫu thân không nhắc tới chuyện con cái nữa.
Chúng ta lại chuyển sang nói về việc đục đá làm cột, làm bệ.
"Ta đã dùng sạch số bạc mà con rể đưa rồi, không còn lại một đồng nào cả. Còn những cây ăn quả là ta đem thịt lợn rừng và kẹo các con gửi xuống đổi lấy đó."
Nghe xong, lòng ta vừa thương vừa cảm khái.
Phụ mẫu thương con, luôn tính toán lo xa.
"Mẫu thân, con bảo Tề Đại mang đến là để cả nhà mình ăn Tết mà."
"Những thứ quý giá như vậy, mẫu thân không nỡ ăn, đổi lấy cây ăn quả có phải tốt hơn không." Thấy ta không vui, mẫu thân mỉm cười, nhẹ nhàng nhéo má ta: "Đừng lo, mẫu thân cũng đã nếm thử rồi, tay nghề A Mãn ngày càng giỏi."
"May mà nhà họ Tề chỉ có hai người, thêm con nữa là ba."
Ta biết mẫu thân xót thương vì ta phải lo chuyện bếp núc.
Nhưng Tề Đại và gia gia đều mạo hiểm đi săn, đâu thể để phụ công sức của họ.
"Mẫu thân, con thấy việc nấu ăn rất thú vị, có thể nấu những món mình thích, và con cũng đã khám phá ra nhiều thứ có thể ăn được. Đợi khi trời ấm lên, bảo các huynh vào núi đào một ít về trồng ở dưới núi, vừa để ăn vừa có thể bán lấy bạc."
Nghe ta nói, mẫu thân mỉm cười.
"Được, được, tất cả nghe theo con."
Ta lại nói với bà rằng nếu trong thôn có ai bán ruộng bán đất, thì cứ mua hết, sau đó có thể đổi với những nhà gần nhà mình, bù thêm ít tiền, đa phần họ sẽ đồng ý.
Đất đai gần nhà, thuận tiện trồng trọt, rau cỏ cũng dễ chăm.
"Mẫu thân, con muốn ăn cá."
"Được, để mẫu thân đưa bạc cho phụ thân, bảo ông đi mua, mua thêm hai con nữa, để con ăn cho thỏa thích."
"Mẫu thân là tốt nhất."
"A Mãn của ta cũng tốt, ngoan ngoãn hiếu thuận, trên đời này không có đứa con gái nào tốt hơn A Mãn đâu."
Chúng ta cùng khen ngợi nhau vài câu, rồi mẫu thân bảo ta vào phòng nghỉ ngơi.
Lúc này ta mới nhận ra ở sân sau có thêm hai gian phòng.
"Đây là mẫu thân đặc biệt xây cho các con, mấy viên đá ấy cũng nhờ các con mới có, các con cứ ở trước, sau này khi hai đệ thành thân, nhà cũng không cần xây thêm phòng nữa."
"Giờ ba người tẩu tẩu của con đều có thai, ba đứa nhỏ sẽ ngủ ở phòng trước đây của con, còn hai đệ thì trở về phòng cũ mà ngủ."
Nói là vậy, nhưng nếu gia đình có nhiều bạc, con cái ngày càng đông, phụ mẫu nhất định sẽ tiếp tục xây nhà.
Ba vị tẩu tẩu dù mang thai, nhưng vẫn bận rộn làm việc. Ta ngồi trò chuyện với tứ tẩu, nàng đang bế đứa bé.
Có lẽ do ăn uống đầy đủ, sắc mặt tứ tẩu rất tốt, trong mắt nàng còn ánh lên niềm vui.
Phụ thân xách về bốn con cá lớn, bọn cháu nhỏ trông thấy thì thích thú vô cùng.
Ta cũng thấy hiếu kỳ.
Khi phụ thân làm cá, ta đứng bên cạnh, khẽ nói: "Phụ thân, chúng ta cũng đào một cái ao nuôi cá đi, muốn ăn lúc nào thì xuống vớt lên."
"…"
Phụ thân im lặng một lúc rồi nói: "Cũng không phải là không thể, nhưng chuyện này phải bàn với Tề Đại và gia gia đã."
Ta lại kể với phụ thân về việc mua đất đổi ruộng: "Phụ thân yên tâm, con có bạc."
"Nếu gần nhà có ai bán đất, phụ thân cứ mua, thiếu bạc con sẽ cho phụ thân mượn."
"…"
Phụ thân ngừng làm cá, nhìn ta lắc đầu, nghiêm túc phản đối: "Con có thể mua đất đai cho nhà mình, dù mua bao nhiêu, chuyện này hợp lý, Tề Đại và ông thông gia cũng không thể nói gì con. Nhưng nếu con cho bạc để mua đất cho nhà ngoại... phụ mẫu không thể ích kỷ để con bị người khác dèm pha."
"Sinh thành và dưỡng dục con, con đưa thịt và đồ ăn cho chúng ta, đó là lòng hiếu thảo, ta và mẫu thân con ăn cũng chẳng có gì phải ngại. Nhưng sau này đừng nói chuyện cho bạc để mua đất cho nhà ngoại nữa."
"Các đệ đệ của con nếu có bản lĩnh thì tự mua, không có bản lĩnh thì không thể trách ai."
Ta chỉ ậm ừ.
"Vậy phụ thân mua giúp con, mua thật nhiều, rồi giao cho các huynh đệ cày cấy, chúng ta chia đôi. Con sẽ có lương thực để ăn, các huynh đệ cũng có, ngày tháng sẽ ngày càng tốt đẹp hơn."
"Chuyện này thì được."
Khi Tề Đại và gia gia trở về, họ mang theo rượu, gà quay của tửu lâu dưới trấn, cùng với thịt đầu heo đã nấu chín.
Thêm vào đó là cá, thịt hun khói, đậu hũ, rau xanh trong vườn, rau diếp, trứng xào hẹ, cũng đủ để bày biện một mâm cơm phong phú.
Bọn nam nhân ngồi một bàn, còn phụ nữ và trẻ nhỏ ngồi một bàn riêng.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Gia gia nâng chén nói: "Thông gia, lão phu xin kính ông một chén."
"Gia gia, người là trưởng bối, đáng ra phải để ta kính người mới phải."
Hai người cứ nhường qua nhường lại, lục đệ và thất đệ giúp rót rượu, thêm thức ăn.