Khói Lửa Nhân Gian Chạm Lòng Phàm
Chương 23
Về đến làng, ta thấy có người quen nhìn chúng ta với ánh mắt đầy ghen tị. Dù sao, gà rừng và lửng cũng đều là những món thịt ngon.
"Sớm biết Tề Đại giỏi giang như vậy…"
"Biết rồi thì làm sao? Định gả con gái cho hắn à? Nhưng lúc đó con gái nhà bà có quen biết nhà người ta không?"
Ta không muốn nghe những lời xì xầm bàn tán này, vừa đói vừa khát, lúc này ta chỉ muốn tìm một chỗ ngồi, uống vài bát nước rồi ăn chút gì đó.
"Cô cô về rồi, cô cô về rồi!"
"Cô cô, cô cô."
Ta tùy ý tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
Đại tẩu lập tức rót nước, đưa tới trước mặt, bảo ta uống vài ngụm cho dễ chịu.
Ba đứa cháu trai lại muốn đi xem gà rừng, xem con lửng, vừa nịnh nọt vừa đ.ấ.m lưng cho ta.
"Cô cô, người thấy khỏe hơn chút nào chưa?"
"Đỡ hơn nhiều rồi, các con cứ đi chơi đi."
Nghe lời, ba đứa nhỏ liền vội vàng chạy xung quanh Tề Đại, miệng ríu rít gọi đi gọi lại một tiếng "Cô gia" đầy thân thiết.
Tề Đại cũng rất thương yêu bọn trẻ, lần lượt xoa đầu từng đứa, khẽ hỏi:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Dùng ná có b.ắ.n trúng được gì không?"
Ba đứa nhỏ lắc đầu.
Mới có được ná trong hai ngày, làm sao mà b.ắ.n chuẩn, nhưng nhờ có ná, chúng nổi bật hẳn trong đám trẻ con trong thôn.
"Không sao, từ từ rồi sẽ quen."
Tề Đại lại lần lượt xoa đầu bọn chúng, bảo chúng ra chơi ở phía xa.
Hắn chuẩn bị giec con lửng và con gà rừng.
Đúng lúc ấy, mẫu thân ta vác cuốc bước vào, vừa thấy liền vội ngăn lại.
"Con rể, con rể, con giec chúng làm gì? Để mai đem lên trấn bán."
"Nhạc mẫu..."
Tề Đại lúng túng, liền đưa ánh mắt cầu cứu về phía ta.
Mẫu thân cũng nhìn ta, ánh mắt dữ dằn. Nếu ta để Tề Đại giec con lửng, chắc chắn người sẽ mắng ta.
"Con lửng để mai mang lên trấn bán, còn gà rừng thì giec đi."
Sợ mẫu thân mắng, ta lập tức nhún nhường, bước tới kéo tay áo của người:
"Mẫu thân, con đi đường mệt mỏi lắm rồi, người đừng mắng con."
"Hừ."
Mẫu thân hừ nhẹ một tiếng, nhưng không mắng ta thật.
Con gà rừng để Tề Đại và tứ ca cùng giec, còn con lửng để mai mang lên trấn bán.
Tề Đại là người thật thà chăm chỉ, giec gà xong lại cùng tứ ca đi bổ củi.
Mẫu thân gọi hắn nghỉ tay, nhưng hắn một mực bảo mình không mệt.
Đến nhà nhạc phụ, hắn nhất định phải biểu hiện thật tốt, cứ thích làm thì cứ để hắn làm.
Nghỉ một lúc, khi đã bớt mệt, ta mới đi thăm tứ tẩu.
"Tứ tẩu."
"A Mãn."
Ta ngồi xuống bên giường, nhìn cháu trai nhỏ đang ngủ say, nhẹ nhàng chạm vào bàn tay của đứa bé.
Da trắng mịn màng, người tròn trịa, lớn lên chắc đáng yêu lắm.
"Tất cả nhờ thịt lợn rừng, gà hun khói và thỏ hun khói mà muội phu gửi tới."
Vừa mới làm mẹ, Tứ tẩu nói chuyện với vẻ dịu dàng, đôi mắt tràn đầy tình mẫu tử và hạnh phúc không lời.
"Sinh con có thuận lợi không?"
"Thuận lợi lắm, đứa nhỏ này rất hiếu thuận."
Tứ tẩu vừa nói vừa nhìn vào bụng ta: "A Mãn cũng phải cố gắng nhé."
"..."
Sao lại nhắc đến ta nữa rồi.
Canh gà dành cho sản phụ, còn ba đứa nhỏ và người lớn chỉ nếm thử chút ít.
Sau bữa cơm, mẫu thân bảo ta và Tề Đại ngủ ở phòng của lục đệ và thất đệ.
"Trước đây khi con chưa gả đi, còn là cô nương, cho con ở cạnh phụ mẫu là để bảo vệ con. Nay Tề Đại phải xuống núi bán thú săn, đêm hôm vào rừng nguy hiểm, để nó ở nhà, căn phòng đó giữ riêng cho hai đứa. Chỉ có điều, hai đứa ở chung một phòng được, nhưng tuyệt đối không được động phòng, biết chưa?"
Ta vội vàng gật đầu.
Mỗi nơi có phong tục riêng.
Không biết bao nhiêu cô nương ở nhà mẹ đẻ còn chẳng có phòng riêng, huống chi sau khi xuất giá.
"Chuyện mua nhà và ruộng đất, rốt cuộc tính thế nào rồi?" Mẫu thân lại hỏi.
"Con đã bàn với Tề Đại và gia gia. Hiện tại chúng con không mua nhà và ruộng vội. Thứ nhất là bạc không đủ, vay mượn người ta thì phải nợ ân tình? Nghĩ kỹ cũng không đáng."
"Thứ hai là nhà mình vất vả lắm mới có được một cơ hội kiếm tiền. Các tẩu đều chờ vào núi hái tạo giác kiếm sống, người và phụ thân lại đưa hết tiền cho con, các tẩu sẽ nghĩ gì?"
"Dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng e cũng khó chịu mà ăn không ngon, ngủ không yên. Họ sẽ oán hận con, oán hận hai người. Chúng ta nên đặt mình vào vị trí của họ mà suy nghĩ. Mẫu thân, người không chỉ là mẫu thân của con mà còn là mẫu thân của các ca ca, đệ đệ. Người không thể vì con mà làm tổn thương họ."
"Nếu con thật sự làm vậy, thì không xứng đáng làm muội muội của các ca ca, tẩu tẩu và các đệ đệ."
Nghe ta nói xong, mẫu thân im lặng hồi lâu, sau đó nức nở mà ôm lấy ta.
"Con gái của ta cuối cùng cũng trưởng thành rồi."
Bà cảm thán vô vàn, trong lòng ta cũng có chút bùi ngùi.
"Sớm biết Tề Đại giỏi giang như vậy…"
"Biết rồi thì làm sao? Định gả con gái cho hắn à? Nhưng lúc đó con gái nhà bà có quen biết nhà người ta không?"
Ta không muốn nghe những lời xì xầm bàn tán này, vừa đói vừa khát, lúc này ta chỉ muốn tìm một chỗ ngồi, uống vài bát nước rồi ăn chút gì đó.
"Cô cô về rồi, cô cô về rồi!"
"Cô cô, cô cô."
Ta tùy ý tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
Đại tẩu lập tức rót nước, đưa tới trước mặt, bảo ta uống vài ngụm cho dễ chịu.
Ba đứa cháu trai lại muốn đi xem gà rừng, xem con lửng, vừa nịnh nọt vừa đ.ấ.m lưng cho ta.
"Cô cô, người thấy khỏe hơn chút nào chưa?"
"Đỡ hơn nhiều rồi, các con cứ đi chơi đi."
Nghe lời, ba đứa nhỏ liền vội vàng chạy xung quanh Tề Đại, miệng ríu rít gọi đi gọi lại một tiếng "Cô gia" đầy thân thiết.
Tề Đại cũng rất thương yêu bọn trẻ, lần lượt xoa đầu từng đứa, khẽ hỏi:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Dùng ná có b.ắ.n trúng được gì không?"
Ba đứa nhỏ lắc đầu.
Mới có được ná trong hai ngày, làm sao mà b.ắ.n chuẩn, nhưng nhờ có ná, chúng nổi bật hẳn trong đám trẻ con trong thôn.
"Không sao, từ từ rồi sẽ quen."
Tề Đại lại lần lượt xoa đầu bọn chúng, bảo chúng ra chơi ở phía xa.
Hắn chuẩn bị giec con lửng và con gà rừng.
Đúng lúc ấy, mẫu thân ta vác cuốc bước vào, vừa thấy liền vội ngăn lại.
"Con rể, con rể, con giec chúng làm gì? Để mai đem lên trấn bán."
"Nhạc mẫu..."
Tề Đại lúng túng, liền đưa ánh mắt cầu cứu về phía ta.
Mẫu thân cũng nhìn ta, ánh mắt dữ dằn. Nếu ta để Tề Đại giec con lửng, chắc chắn người sẽ mắng ta.
"Con lửng để mai mang lên trấn bán, còn gà rừng thì giec đi."
Sợ mẫu thân mắng, ta lập tức nhún nhường, bước tới kéo tay áo của người:
"Mẫu thân, con đi đường mệt mỏi lắm rồi, người đừng mắng con."
"Hừ."
Mẫu thân hừ nhẹ một tiếng, nhưng không mắng ta thật.
Con gà rừng để Tề Đại và tứ ca cùng giec, còn con lửng để mai mang lên trấn bán.
Tề Đại là người thật thà chăm chỉ, giec gà xong lại cùng tứ ca đi bổ củi.
Mẫu thân gọi hắn nghỉ tay, nhưng hắn một mực bảo mình không mệt.
Đến nhà nhạc phụ, hắn nhất định phải biểu hiện thật tốt, cứ thích làm thì cứ để hắn làm.
Nghỉ một lúc, khi đã bớt mệt, ta mới đi thăm tứ tẩu.
"Tứ tẩu."
"A Mãn."
Ta ngồi xuống bên giường, nhìn cháu trai nhỏ đang ngủ say, nhẹ nhàng chạm vào bàn tay của đứa bé.
Da trắng mịn màng, người tròn trịa, lớn lên chắc đáng yêu lắm.
"Tất cả nhờ thịt lợn rừng, gà hun khói và thỏ hun khói mà muội phu gửi tới."
Vừa mới làm mẹ, Tứ tẩu nói chuyện với vẻ dịu dàng, đôi mắt tràn đầy tình mẫu tử và hạnh phúc không lời.
"Sinh con có thuận lợi không?"
"Thuận lợi lắm, đứa nhỏ này rất hiếu thuận."
Tứ tẩu vừa nói vừa nhìn vào bụng ta: "A Mãn cũng phải cố gắng nhé."
"..."
Sao lại nhắc đến ta nữa rồi.
Canh gà dành cho sản phụ, còn ba đứa nhỏ và người lớn chỉ nếm thử chút ít.
Sau bữa cơm, mẫu thân bảo ta và Tề Đại ngủ ở phòng của lục đệ và thất đệ.
"Trước đây khi con chưa gả đi, còn là cô nương, cho con ở cạnh phụ mẫu là để bảo vệ con. Nay Tề Đại phải xuống núi bán thú săn, đêm hôm vào rừng nguy hiểm, để nó ở nhà, căn phòng đó giữ riêng cho hai đứa. Chỉ có điều, hai đứa ở chung một phòng được, nhưng tuyệt đối không được động phòng, biết chưa?"
Ta vội vàng gật đầu.
Mỗi nơi có phong tục riêng.
Không biết bao nhiêu cô nương ở nhà mẹ đẻ còn chẳng có phòng riêng, huống chi sau khi xuất giá.
"Chuyện mua nhà và ruộng đất, rốt cuộc tính thế nào rồi?" Mẫu thân lại hỏi.
"Con đã bàn với Tề Đại và gia gia. Hiện tại chúng con không mua nhà và ruộng vội. Thứ nhất là bạc không đủ, vay mượn người ta thì phải nợ ân tình? Nghĩ kỹ cũng không đáng."
"Thứ hai là nhà mình vất vả lắm mới có được một cơ hội kiếm tiền. Các tẩu đều chờ vào núi hái tạo giác kiếm sống, người và phụ thân lại đưa hết tiền cho con, các tẩu sẽ nghĩ gì?"
"Dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng e cũng khó chịu mà ăn không ngon, ngủ không yên. Họ sẽ oán hận con, oán hận hai người. Chúng ta nên đặt mình vào vị trí của họ mà suy nghĩ. Mẫu thân, người không chỉ là mẫu thân của con mà còn là mẫu thân của các ca ca, đệ đệ. Người không thể vì con mà làm tổn thương họ."
"Nếu con thật sự làm vậy, thì không xứng đáng làm muội muội của các ca ca, tẩu tẩu và các đệ đệ."
Nghe ta nói xong, mẫu thân im lặng hồi lâu, sau đó nức nở mà ôm lấy ta.
"Con gái của ta cuối cùng cũng trưởng thành rồi."
Bà cảm thán vô vàn, trong lòng ta cũng có chút bùi ngùi.