Khói Lửa Nhân Gian Chạm Lòng Phàm
Chương 2
Ban đầu, món này là mẫu thân hấp cho ta để bồi bổ, nhưng vì bọn nhỏ cứ quấn quýt bên ta, mỗi đứa một tiếng gọi "cô cô", gọi đến nỗi lòng ta mềm nhũn, nên mấy hôm trước đã cho chúng ăn hết cả rồi.
Ta cũng nhận ra rằng, bốn người tẩu tẩu này đối với ta thay đổi rất nhiều, trở nên thân thiện và hòa nhã, thậm chí còn khoan dung hơn.
Trước đây họ cũng đối xử tốt với nguyên chủ, nhưng sự tốt bụng ấy có bao nhiêu phần là chân tình, bao nhiêu phần là giả ý, chỉ có chính họ mới rõ.
Hơn nữa, bốn người huynh trưởng của ta là vì nguyên chủ thèm ăn thịt mà vào núi, suýt chút nữa gặp nạn. Nguyên chủ không những không biết báo ân, còn dùng cách treo cổ tự tử để uy h.i.ế.p người nhà, chắc chắn khiến bốn người tẩu tẩu không khỏi oán trách trong lòng.
Giờ đây…
Có lẽ vì mẫu thân đã khuyên bảo, bốn huynh trưởng cũng góp lời, cho nên tẩu tẩu nào cũng lo toan việc nhà thật chu đáo, từ quét dọn, nuôi gà, giặt giũ, chỉ để ta được nghỉ ngơi dưỡng sức.
"Đến rồi, đến rồi."
Hai đệ đệ nhỏ mồ hôi nhễ nhại từ ngoài sân chạy vào.
Phụ mẫu ta vội vàng ra đón, bốn huynh trưởng cũng nhanh chóng theo sau.
Ta đứng dưới mái hiên, nhìn thấy một người đàn ông cao to như ngọn núi bước vào sân nhỏ. Y phục trên người vá chằng vá đụp, giặt giũ không sạch sẽ, còn dính m.á.u rõ ràng.
Tóc hắn đã lâu không được gội, vừa bù xù vừa bẩn thỉu.
Lông mày rậm, mắt to, mặt đen sạm vì nắng gió, há miệng ra là để lộ hàm răng trắng đều.
Nói chuyện có chút lắp bắp, dáng vẻ thành thật, chất phác.
Hắn cũng nhìn về phía ta, trong khoảnh khắc trợn tròn mắt, đứng sững tại chỗ không nhúc nhích.
Ồ, hắn ngượng ngùng rồi.
Sự lúng túng của Tề Đại thể hiện ra từng chút một. Khi đưa hai con thỏ rừng cho phụ thân ta, ta thấy tay hắn siết chặt thành nắm đấm.
Phụ thân mời hắn vào đường đường chính chính ngồi, hắn lại bước chân trái vướng chân phải, suýt chút nữa thì tự ngã.
Ta bưng trà vào nhà chính, chưa kịp đưa cho hắn, hắn đã đứng dậy, chìa tay ra đón lấy, lắp bắp nói: "Đa... đa tạ."
"Không có gì."
Khi ta bước ra khỏi nhà chính, vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn dõi theo.
Về tới nhà bếp, bốn vị tẩu tẩu vội vàng hỏi: "A Mãn, muội có nhìn kỹ được diện mạo của hắn không?"
Ta biết, bốn vị tẩu tẩu đều mong ta có thể gả qua đó.
Như vậy, dù nhà có phải chuẩn bị đồ cưới cho ta, nhưng chắc chắn cũng không đến nỗi cạn kiệt gia sản. Những thứ khác không cần mua, nhưng muối thì phải mua. Nhà có ba đứa trẻ, tẩu tẩu thứ tư lại đang mang thai, nếu lỡ cần mời đại phu mà trong nhà không có một văn tiền thì ai sẽ đến?
Một văn tiền cũng đủ làm khó anh hùng, huống chi là gia đình nông dân.
"Nhìn rõ rồi."
Ngoại trừ nước da đen, dáng vẻ hắn cũng không tệ, chính là một hán tử thô kệch đích thực.
Hắn bẩn là do không ai chăm lo thu xếp cho hắn, nhưng không phải là kẻ hung ác, chỉ cần mở miệng liền ăn tươi nuốt sống người khác.
Bốn vị tẩu tẩu cũng không dám nói nhiều, sợ lại làm ta tức giận, nghĩ quẩn rồi lại treo cổ tự vẫn, lúc ấy họ cũng không thể thoát được trách nhiệm.
Mỗi người ôm một tâm tư riêng mà tiếp tục bận rộn với cơm nước, thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn ta.
"Hai con thỏ này thật béo."
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Sức hắn lớn lắm, nghe Đại Lang kể, khi con hổ lao tới, hắn chỉ một quyền đã đ.ấ.m bay nó ra xa."
"Trời ơi, lợi hại thật."
Ba vị tẩu tẩu xôn xao bàn luận về Tề Đại, ta chống cằm suy nghĩ, thật sự lợi hại đến vậy sao?
Nếu thật sự như thế, vậy con hổ kia đã bị đánh chết, hay là bị bắt sống?
Nhà Tề Đại chẳng phải là thợ săn trên núi sao?
Xuyên không qua được mười mấy ngày, ta đã thăm dò khắp quanh vùng. Thôn Tiền Sơn phía trước không dựa núi, phía sau không dựa sông, gần đó cũng không có nhiều rừng.
Nhất là hai mươi năm trước, nơi này còn xảy ra hạn hán và ôn dịch, c.h.ế.t không ít người. Nếu không, thì bách tính hiện tại sẽ không được chia ruộng đất, cuộc sống sẽ càng thêm khốn khó.
Đi bộ tới trấn, phụ thân và các huynh trưởng phải mất hai canh giờ, nếu là ta đi, chắc mất hai canh rưỡi, thậm chí lâu hơn.
Đi vào trong núi, còn có mười mấy ngôi làng, sâu trong núi rừng còn có nhiều thôn trang sinh sống.
Vì muốn sinh tồn, bách tính cũng phải vắt óc suy nghĩ, phát huy mọi kỹ năng để sống sót.
Phần lớn thịt, canh gà đều được dọn lên nhà chính, phụ thân và bốn huynh trưởng ngồi tiếp khách, chúng ta thì ngồi ăn trên bàn nhỏ trong nhà bếp.
"A Mãn."
Mẫu thân gắp cho ta một miếng thịt, nhưng bà lại ăn dưa muối và bí đỏ, không ăn cơm trắng, mà ăn bánh ngô thô.
Bốn vị tẩu tẩu cũng không ăn, họ chia thịt cho ba đứa cháu và hai đệ đệ của ta.
Họ cũng chỉ ăn bánh ngô thô.
Nỗi xót xa từ tận đáy lòng ta dâng lên, đến mức miếng thịt ta cũng không nuốt nổi, cơm trắng cũng không ăn được.
Ta cũng nhận ra rằng, bốn người tẩu tẩu này đối với ta thay đổi rất nhiều, trở nên thân thiện và hòa nhã, thậm chí còn khoan dung hơn.
Trước đây họ cũng đối xử tốt với nguyên chủ, nhưng sự tốt bụng ấy có bao nhiêu phần là chân tình, bao nhiêu phần là giả ý, chỉ có chính họ mới rõ.
Hơn nữa, bốn người huynh trưởng của ta là vì nguyên chủ thèm ăn thịt mà vào núi, suýt chút nữa gặp nạn. Nguyên chủ không những không biết báo ân, còn dùng cách treo cổ tự tử để uy h.i.ế.p người nhà, chắc chắn khiến bốn người tẩu tẩu không khỏi oán trách trong lòng.
Giờ đây…
Có lẽ vì mẫu thân đã khuyên bảo, bốn huynh trưởng cũng góp lời, cho nên tẩu tẩu nào cũng lo toan việc nhà thật chu đáo, từ quét dọn, nuôi gà, giặt giũ, chỉ để ta được nghỉ ngơi dưỡng sức.
"Đến rồi, đến rồi."
Hai đệ đệ nhỏ mồ hôi nhễ nhại từ ngoài sân chạy vào.
Phụ mẫu ta vội vàng ra đón, bốn huynh trưởng cũng nhanh chóng theo sau.
Ta đứng dưới mái hiên, nhìn thấy một người đàn ông cao to như ngọn núi bước vào sân nhỏ. Y phục trên người vá chằng vá đụp, giặt giũ không sạch sẽ, còn dính m.á.u rõ ràng.
Tóc hắn đã lâu không được gội, vừa bù xù vừa bẩn thỉu.
Lông mày rậm, mắt to, mặt đen sạm vì nắng gió, há miệng ra là để lộ hàm răng trắng đều.
Nói chuyện có chút lắp bắp, dáng vẻ thành thật, chất phác.
Hắn cũng nhìn về phía ta, trong khoảnh khắc trợn tròn mắt, đứng sững tại chỗ không nhúc nhích.
Ồ, hắn ngượng ngùng rồi.
Sự lúng túng của Tề Đại thể hiện ra từng chút một. Khi đưa hai con thỏ rừng cho phụ thân ta, ta thấy tay hắn siết chặt thành nắm đấm.
Phụ thân mời hắn vào đường đường chính chính ngồi, hắn lại bước chân trái vướng chân phải, suýt chút nữa thì tự ngã.
Ta bưng trà vào nhà chính, chưa kịp đưa cho hắn, hắn đã đứng dậy, chìa tay ra đón lấy, lắp bắp nói: "Đa... đa tạ."
"Không có gì."
Khi ta bước ra khỏi nhà chính, vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn dõi theo.
Về tới nhà bếp, bốn vị tẩu tẩu vội vàng hỏi: "A Mãn, muội có nhìn kỹ được diện mạo của hắn không?"
Ta biết, bốn vị tẩu tẩu đều mong ta có thể gả qua đó.
Như vậy, dù nhà có phải chuẩn bị đồ cưới cho ta, nhưng chắc chắn cũng không đến nỗi cạn kiệt gia sản. Những thứ khác không cần mua, nhưng muối thì phải mua. Nhà có ba đứa trẻ, tẩu tẩu thứ tư lại đang mang thai, nếu lỡ cần mời đại phu mà trong nhà không có một văn tiền thì ai sẽ đến?
Một văn tiền cũng đủ làm khó anh hùng, huống chi là gia đình nông dân.
"Nhìn rõ rồi."
Ngoại trừ nước da đen, dáng vẻ hắn cũng không tệ, chính là một hán tử thô kệch đích thực.
Hắn bẩn là do không ai chăm lo thu xếp cho hắn, nhưng không phải là kẻ hung ác, chỉ cần mở miệng liền ăn tươi nuốt sống người khác.
Bốn vị tẩu tẩu cũng không dám nói nhiều, sợ lại làm ta tức giận, nghĩ quẩn rồi lại treo cổ tự vẫn, lúc ấy họ cũng không thể thoát được trách nhiệm.
Mỗi người ôm một tâm tư riêng mà tiếp tục bận rộn với cơm nước, thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn ta.
"Hai con thỏ này thật béo."
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Sức hắn lớn lắm, nghe Đại Lang kể, khi con hổ lao tới, hắn chỉ một quyền đã đ.ấ.m bay nó ra xa."
"Trời ơi, lợi hại thật."
Ba vị tẩu tẩu xôn xao bàn luận về Tề Đại, ta chống cằm suy nghĩ, thật sự lợi hại đến vậy sao?
Nếu thật sự như thế, vậy con hổ kia đã bị đánh chết, hay là bị bắt sống?
Nhà Tề Đại chẳng phải là thợ săn trên núi sao?
Xuyên không qua được mười mấy ngày, ta đã thăm dò khắp quanh vùng. Thôn Tiền Sơn phía trước không dựa núi, phía sau không dựa sông, gần đó cũng không có nhiều rừng.
Nhất là hai mươi năm trước, nơi này còn xảy ra hạn hán và ôn dịch, c.h.ế.t không ít người. Nếu không, thì bách tính hiện tại sẽ không được chia ruộng đất, cuộc sống sẽ càng thêm khốn khó.
Đi bộ tới trấn, phụ thân và các huynh trưởng phải mất hai canh giờ, nếu là ta đi, chắc mất hai canh rưỡi, thậm chí lâu hơn.
Đi vào trong núi, còn có mười mấy ngôi làng, sâu trong núi rừng còn có nhiều thôn trang sinh sống.
Vì muốn sinh tồn, bách tính cũng phải vắt óc suy nghĩ, phát huy mọi kỹ năng để sống sót.
Phần lớn thịt, canh gà đều được dọn lên nhà chính, phụ thân và bốn huynh trưởng ngồi tiếp khách, chúng ta thì ngồi ăn trên bàn nhỏ trong nhà bếp.
"A Mãn."
Mẫu thân gắp cho ta một miếng thịt, nhưng bà lại ăn dưa muối và bí đỏ, không ăn cơm trắng, mà ăn bánh ngô thô.
Bốn vị tẩu tẩu cũng không ăn, họ chia thịt cho ba đứa cháu và hai đệ đệ của ta.
Họ cũng chỉ ăn bánh ngô thô.
Nỗi xót xa từ tận đáy lòng ta dâng lên, đến mức miếng thịt ta cũng không nuốt nổi, cơm trắng cũng không ăn được.