Khói Lửa Nhân Gian Chạm Lòng Phàm
Chương 13
Khi đại ca cõng ta bước ra cửa, giọng nói nghẹn ngào.
"Ngũ muội..."
"Muội phải nhớ rằng, muội có nhà mẹ đẻ, có sáu huynh đệ, sống phải ngẩng cao đầu."
Ta buồn bã đáp: "Vâng."
Không ai ngờ rằng Tề Đại lại chuẩn bị cả đoàn rước dâu, thậm chí còn có cả kiệu hoa. Ngay cả ta cũng không nghĩ đến.
Ngồi trong kiệu hoa, ta vẫn còn chưa hoàn hồn.
Ta thật sự sắp xuất giá rồi.
Lấy chồng ở gần thì còn có huynh đệ đưa dâu, nhưng ta lại gả về nơi núi sâu rừng thẳm, ban đầu nhà ta cũng không định sắp xếp gì. Thế mà giờ đây, Tề Đại đã chuẩn bị cả kiệu hoa và đoàn rước dâu.
Phụ mẫu lập tức quyết định để bốn huynh trưởng tiễn ta xuất giá, còn hai đệ đệ thì nằng nặc đòi đi theo, nhưng bị mẫu thân giữ lại.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Dù sao thì đường đi cũng quá xa.
"Xin mời tân nương ngồi vững, chúng ta khởi hành thôi." Tiếng của bà mối vang lên.
Tiếng pháo nổ rộn ràng vang lên, ta nghe thấy mẫu thân gọi: "A Mãn..."
Bà không biết rằng, có lẽ con gái thật sự của bà sẽ không bao giờ quay trở về nữa.
Còn ta, một kẻ giả mạo, chỉ sợ bị lộ chân tướng.
Ta hít một hơi dài, nghe thấy bên ngoài Tề Đại cùng bốn huynh trưởng đang trò chuyện, ta giấu nỗi áy náy trong lòng.
Chờ đến khi ta có thể vun vén cuộc sống, biến mọi thứ không hợp lý trở nên đúng đắn, ta sẽ hiếu kính với phụ mẫu thật tốt. Đó là điều ta mắc nợ họ, và cũng là điều ta phải làm.
Con đường vào núi không dễ để kiệu hoa đi qua, tám người thay phiên nhau khiêng, phần lớn đều là đường dốc. Trên đường đi toàn là tiếng cười nói, có lẽ là vì Tề Đại đã chi trả rất hào phóng.
Giữa chừng, họ không hề để ta xuống kiệu. Khi uống nước, bà mối nhắc ta uống ít thôi, kẻo lại buồn đi vệ sinh.
Nhưng làm sao mà nín được cả nửa ngày, bà mối liền đưa bô vào trong kiệu cho ta.
"Người ta có ba việc gấp, việc nào cũng không nhịn được, tân nương cũng đừng xấu hổ, những gã đàn ông thô kệch ấy, ta đã đuổi họ ra xa rồi."
"Cô thật có phúc, tân lang của cô sẵn sàng bỏ tiền thuê cả đoàn rước dâu, đường xa thế này còn khiêng kiệu hoa đưa vào nhà, sau này chắc chắn vạn sự như ý, con cháu đầy đàn."
"Xin cảm ơn lời chúc của bà."
Vì đường xa, nhà mẹ đẻ không thể tiễn dâu đi đến nơi được, số hồi môn ít ỏi của ta được đoàn rước dâu khiêng vào núi.
Bọn họ đi nhanh, mặt trời chưa lặn hẳn thì đã tới nơi.
Tiếng pháo nổ rộn ràng, ta nghe thấy tiếng phụ nữ nói: "Lão Tề, cháu dâu của ông tới rồi."
"Mau mau, chuẩn bị bái đường."
Bà mối đỡ ta xuống kiệu, một đầu dải lụa đỏ đặt vào tay ta, đầu còn lại đặt vào tay Tề Đại, ta theo hắn bước qua chậu than, giẫm lên tấm vải đỏ.
Bất chợt, ta nghĩ đến một câu: Nghèo khổ và cẩu thả là hai việc khác nhau.
Hắn không giàu có, tiền kiếm được cũng chẳng dễ dàng, nhưng hắn đã dốc hết khả năng để cho ta những gì tốt đẹp nhất mà hắn có thể.
"Nhất bái thiên địa."
"Nhị bái cao đường."
"Phu thê giao bái."
"Lễ thành, đưa vào động phòng."
Phòng tân hôn vẫn là căn phòng mà đêm đó ta đã từng ngủ.
"Tân lang đừng ngẩn người ra nữa, mau vén khăn hỉ xem tân nương của mình đi."
Bàn tay Tề Đại run nhẹ khi vén khăn hỉ, khi khăn vén lên, hắn nhìn ta mà lại không dám nhìn thẳng, bà mối cười tươi bưng lên rượu hợp cẩn.
"Tân lang tân nương, uống rượu giao bôi nào."
Chiếc ly màu đỏ, được cột bằng sợi dây đỏ.
Ta và Tề Đại nâng ly, tay chạm nhau khi uống rượu giao bôi, bất chợt hắn bật cười.
Ngay lập tức, trông hắn tràn đầy khí khái, không còn vẻ ngốc nghếch nữa.
Bà mối nói thêm vài lời chúc lành, rồi rời khỏi phòng tân hôn.
Tề Đại cũng không có láng giềng, chẳng có thân thích nào tới chúc mừng, chỉ có tiếng cười vang vọng bên ngoài.
Là tiếng của những người trong đoàn rước dâu, bởi vì ở sâu trong núi, trời đã tối, họ không dám ra khỏi núi vào ban đêm, phải đợi đến sáng mai Tề Đại mới đưa họ về.
Lúc này bên ngoài đang chuẩn bị tiệc cưới.
Tề Đại ngồi bên cạnh ta, nhiều lần lén nhìn ta.
Tay hắn cứ lóng ngóng, không dám chạm vào tay ta.
Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của hắn, ta suýt bật cười, bèn hỏi: "Chàng có vui không?"
Hắn gật đầu thật mạnh.
"Tề Đại, trong núi chỉ có ta và chàng ở cùng với gia gia, sau này ta nói gì chàng cũng phải đáp lại, không được chỉ gật đầu hoặc lắc đầu. Làm phu quân của ta, chàng phải nói chuyện với ta, nếu không ta sẽ rất buồn."
Nghe ta nói, Tề Đại vội vàng phân trần: "Vui lắm, A Mãn, ta rất vui, chỉ là ta nói năng vụng về, sợ nói sai làm nàng không vui."
"Chúng ta là phu thê, vốn dĩ nên bao dung khuyết điểm của nhau."
Hắn gật đầu, rồi vội vàng bổ sung thêm: "Ta nghe lời nàng."
Đúng là ngốc nghếch.
"Ta đói rồi, chàng đi lấy chút gì cho ta ăn đi."
"Được."
Hắn bước đi nhanh như thể ta là yêu quái.
"Ngũ muội..."
"Muội phải nhớ rằng, muội có nhà mẹ đẻ, có sáu huynh đệ, sống phải ngẩng cao đầu."
Ta buồn bã đáp: "Vâng."
Không ai ngờ rằng Tề Đại lại chuẩn bị cả đoàn rước dâu, thậm chí còn có cả kiệu hoa. Ngay cả ta cũng không nghĩ đến.
Ngồi trong kiệu hoa, ta vẫn còn chưa hoàn hồn.
Ta thật sự sắp xuất giá rồi.
Lấy chồng ở gần thì còn có huynh đệ đưa dâu, nhưng ta lại gả về nơi núi sâu rừng thẳm, ban đầu nhà ta cũng không định sắp xếp gì. Thế mà giờ đây, Tề Đại đã chuẩn bị cả kiệu hoa và đoàn rước dâu.
Phụ mẫu lập tức quyết định để bốn huynh trưởng tiễn ta xuất giá, còn hai đệ đệ thì nằng nặc đòi đi theo, nhưng bị mẫu thân giữ lại.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Dù sao thì đường đi cũng quá xa.
"Xin mời tân nương ngồi vững, chúng ta khởi hành thôi." Tiếng của bà mối vang lên.
Tiếng pháo nổ rộn ràng vang lên, ta nghe thấy mẫu thân gọi: "A Mãn..."
Bà không biết rằng, có lẽ con gái thật sự của bà sẽ không bao giờ quay trở về nữa.
Còn ta, một kẻ giả mạo, chỉ sợ bị lộ chân tướng.
Ta hít một hơi dài, nghe thấy bên ngoài Tề Đại cùng bốn huynh trưởng đang trò chuyện, ta giấu nỗi áy náy trong lòng.
Chờ đến khi ta có thể vun vén cuộc sống, biến mọi thứ không hợp lý trở nên đúng đắn, ta sẽ hiếu kính với phụ mẫu thật tốt. Đó là điều ta mắc nợ họ, và cũng là điều ta phải làm.
Con đường vào núi không dễ để kiệu hoa đi qua, tám người thay phiên nhau khiêng, phần lớn đều là đường dốc. Trên đường đi toàn là tiếng cười nói, có lẽ là vì Tề Đại đã chi trả rất hào phóng.
Giữa chừng, họ không hề để ta xuống kiệu. Khi uống nước, bà mối nhắc ta uống ít thôi, kẻo lại buồn đi vệ sinh.
Nhưng làm sao mà nín được cả nửa ngày, bà mối liền đưa bô vào trong kiệu cho ta.
"Người ta có ba việc gấp, việc nào cũng không nhịn được, tân nương cũng đừng xấu hổ, những gã đàn ông thô kệch ấy, ta đã đuổi họ ra xa rồi."
"Cô thật có phúc, tân lang của cô sẵn sàng bỏ tiền thuê cả đoàn rước dâu, đường xa thế này còn khiêng kiệu hoa đưa vào nhà, sau này chắc chắn vạn sự như ý, con cháu đầy đàn."
"Xin cảm ơn lời chúc của bà."
Vì đường xa, nhà mẹ đẻ không thể tiễn dâu đi đến nơi được, số hồi môn ít ỏi của ta được đoàn rước dâu khiêng vào núi.
Bọn họ đi nhanh, mặt trời chưa lặn hẳn thì đã tới nơi.
Tiếng pháo nổ rộn ràng, ta nghe thấy tiếng phụ nữ nói: "Lão Tề, cháu dâu của ông tới rồi."
"Mau mau, chuẩn bị bái đường."
Bà mối đỡ ta xuống kiệu, một đầu dải lụa đỏ đặt vào tay ta, đầu còn lại đặt vào tay Tề Đại, ta theo hắn bước qua chậu than, giẫm lên tấm vải đỏ.
Bất chợt, ta nghĩ đến một câu: Nghèo khổ và cẩu thả là hai việc khác nhau.
Hắn không giàu có, tiền kiếm được cũng chẳng dễ dàng, nhưng hắn đã dốc hết khả năng để cho ta những gì tốt đẹp nhất mà hắn có thể.
"Nhất bái thiên địa."
"Nhị bái cao đường."
"Phu thê giao bái."
"Lễ thành, đưa vào động phòng."
Phòng tân hôn vẫn là căn phòng mà đêm đó ta đã từng ngủ.
"Tân lang đừng ngẩn người ra nữa, mau vén khăn hỉ xem tân nương của mình đi."
Bàn tay Tề Đại run nhẹ khi vén khăn hỉ, khi khăn vén lên, hắn nhìn ta mà lại không dám nhìn thẳng, bà mối cười tươi bưng lên rượu hợp cẩn.
"Tân lang tân nương, uống rượu giao bôi nào."
Chiếc ly màu đỏ, được cột bằng sợi dây đỏ.
Ta và Tề Đại nâng ly, tay chạm nhau khi uống rượu giao bôi, bất chợt hắn bật cười.
Ngay lập tức, trông hắn tràn đầy khí khái, không còn vẻ ngốc nghếch nữa.
Bà mối nói thêm vài lời chúc lành, rồi rời khỏi phòng tân hôn.
Tề Đại cũng không có láng giềng, chẳng có thân thích nào tới chúc mừng, chỉ có tiếng cười vang vọng bên ngoài.
Là tiếng của những người trong đoàn rước dâu, bởi vì ở sâu trong núi, trời đã tối, họ không dám ra khỏi núi vào ban đêm, phải đợi đến sáng mai Tề Đại mới đưa họ về.
Lúc này bên ngoài đang chuẩn bị tiệc cưới.
Tề Đại ngồi bên cạnh ta, nhiều lần lén nhìn ta.
Tay hắn cứ lóng ngóng, không dám chạm vào tay ta.
Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của hắn, ta suýt bật cười, bèn hỏi: "Chàng có vui không?"
Hắn gật đầu thật mạnh.
"Tề Đại, trong núi chỉ có ta và chàng ở cùng với gia gia, sau này ta nói gì chàng cũng phải đáp lại, không được chỉ gật đầu hoặc lắc đầu. Làm phu quân của ta, chàng phải nói chuyện với ta, nếu không ta sẽ rất buồn."
Nghe ta nói, Tề Đại vội vàng phân trần: "Vui lắm, A Mãn, ta rất vui, chỉ là ta nói năng vụng về, sợ nói sai làm nàng không vui."
"Chúng ta là phu thê, vốn dĩ nên bao dung khuyết điểm của nhau."
Hắn gật đầu, rồi vội vàng bổ sung thêm: "Ta nghe lời nàng."
Đúng là ngốc nghếch.
"Ta đói rồi, chàng đi lấy chút gì cho ta ăn đi."
"Được."
Hắn bước đi nhanh như thể ta là yêu quái.