Khơi Lửa Khắp Chốn - Ô Trình
Chương 2: Chị
Chị??!!!
Xét theo bộ dáng xinh đẹp của cậu, tất nhiên Châu Y sẽ thiên về bà Châu hơn.
“Cậu là con riêng của mẹ tôi???”
Thiếu niên dùng hết sức lắc đầu: “Không, không phải đâu. Chị ơi, chị bỏ dao xuống trước đã.”
“Hôm nay cậu nói rõ ràng cho tôi, không thì đừng nghĩ tới chuyện bước ra khỏi cánh cửa này!” Châu Y cảm thấy đỉnh đầu mình sắp bốc khói rồi, bình thường cô yêu thương bà Châu như vậy!! Sao bà Châu lại có thể có bạn nhỏ khác chứ??!!
“Tôi nói cho cậu biết, đừng có mà chọc giận tôi!!” Châu Y đã sắp bị đả kích đến nước mắt đầy mặt rồi. Hu hu, vừa vào cửa đã bị ép thưởng thức cấu tạo thân thể, còn chưa được ôm ấp mẹ thân yêu nữa, cô thật sự buồn quá đi à! Nhưng sinh viên đại học vừa trải qua huấn luyện quân sự không có chuyện dễ nhận thua như vậy. Mỗi ngày đều phải đứng tư thế quân đội đã rèn luyện ra một Châu Y tinh thần mạnh mẽ trong giây phút này, anh dũng bất ngờ...
“Tôi biết quyền anh quân đội đấy!”
Lời tuyên bố đó khiến mẹ Châu và ba Châu vừa mới bước vào cửa cùng nhau trầm ngâm.
Cũng mới hơn nửa tháng chưa gặp con gái cưng nhà mình thôi, sao giờ giọng nói lại lảnh lót vậy?
“Tôi biết quyền anh quân đội đó!” Châu Y không để ý ba mẹ mình đã về, còn đang lặp lại mấy lời cô biết quyền anh các thứ, ý định dùng khí thế để khiến đối phương bại trận.
Ngón tay buông xuống bên người thiếu niên dùng sức cuộn tròn lại.
Bà Châu nhận ra con gái mình không đúng, vội vàng đến xem tình hình. Bởi vì Châu Y đưa lưng về phía họ nên không nhìn thì không biết, nhìn rồi mới phát hiện tay cầm di động còn thêm một con dao phay.
“Nhất Nhất, sao con lại cầm dao?”
Vẻ mặt Châu Y lạnh nhạt nhìn bà Châu một cái, nghiêm túc: “Bà Châu, mời trả lời câu hỏi của con trước. Tên này là ai? Sao mẹ có thể có bạn nhỏ khác ở bên ngoài như vậy?”
“…”
Con gái nhà mình lại bị nữ hoàng diễn xuất nhập rồi.
Bà Châu nháy mắt với ba Châu, mặt không đổi sắc lấy con dao trong tay Châu Y ra: “Thằng bé là con trai dì Trần nhà bên cạnh. Hôm nay trong nhà dì Trần đang sửa sang lại, mẹ với ba con qua giúp đỡ. Buổi tối Cảnh Hòa còn phải học bài nên để cho thằng bé qua nhà chúng ta tắm rửa một chút rồi làm bài tập.”
“…Phải, phải không?” Giọng Châu Y lúng ta lúng túng, khí thế giảm đi rất nhiều.
Sau đó, Châu Y hung hăng dùng mu bàn tay lau lau chút nước mắt không tồn tại trên mặt: “Con là sinh viên đại học đã trải qua kỳ quân sự, có ý thức cảnh giác cao, đây là thể hiện ý thức phòng bị nhạy bén của con!”
Châu Y vừa nói xong, trong phòng trở nên rất yên tĩnh.
“…Mẹ, mẹ có thể đừng cười nữa được không?”
Bà Châu nhịn cười đến run cả người, bả vai hơi nhún.
Hiểu rõ tính cách của con gái nhà mình, bà Châu cười giải thích với Trần Cảnh Hòa: “Cảnh Hòa, cháu không cần lo lắng cho nó, thi thoảng nó diễn hơi quá đó. Dì xin lỗi, dì quên chưa nói với nó trong nhà có người, dọa cháu rồi, cháu đừng để ý nhé.”
“Không có gì ạ.” Thanh âm thiếu niên có chút khô khốc, âm cuối run rẩy.
Bà Châu vỗ lưng Châu Y nhỏ giọng nói: “Cảnh Hòa còn học cùng trường cấp 3 với con nữa, con chưa từng gặp thằng bé sao?”
“…Chưa ạ.”
Châu Y năm lớp 10 mới nhập học thì tò mò về tất cả mọi thứ, nhưng sau khi lên lớp 11, thích Vật lý rồi, sau đó chìm đắm trong cảm giác dù đề bài chỉ có hai dòng nhưng vẫn khiến người ta mê muội một cách khó hiểu. Vì vậy ngày nào cô cũng vây quanh vật lý, nhưng cuối cùng thi tốt nhất lại là Hóa học.
Cho nên, mặc dù Trần Cảnh Hòa rất xinh đẹp, nhưng chắc là cô không chú ý đến.
Bà Châu như có điều suy nghĩ nhìn hai đứa nhỏ, trêu ghẹo Châu Y: “Có cần mẹ gọi cả dì Trần với chú Trần tới đây cùng xem con biểu diễn quyền anh quân đội không?”
“Không cần đâu ạ!”
Châu Y vừa xấu hổ vừa tức giận.
“Vậy được rồi.” Bà Châu tỏ vẻ tiếc nuối: “Mẹ với ba con sang nhà bên cạnh đây. Cảnh Hòa ở bên này làm bài tập, vừa lúc Nhất Nhất trở về, con bé học Vật lý ở cấp 3 rất nghiêm túc đó, có thể phụ đạo cho cháu!”
“Mẹ!!”
Hảo hán không nhắc tới chuyện năm xưa, nhưng hảo hán lại có một người mẹ thích ôn chuyện.
“Cảnh Hòa không cần khách sáo đâu nha, cứ ở nhà dì làm bài tập, có câu nào không biết làm thì có thể hỏi chị Nhất Nhất của cháu, nó đáng yêu lắm.”
Trần Cảnh Hòa nhìn Châu Y, tầm mắt chuyển từ trên người Châu Y sang bà Châu, lễ phép nhận lời: “Vâng, cảm ơn dì ạ.”
“Nhất Nhất, đối đãi với em trai phải kiên nhẫn, biết chưa?”
“Biết rồi ạ!” Âm cuối của Châu Y kéo thật dài, ý định cứu vãn thể diện đã mất của mình.
Khoá vân tay “Tích” một tiếng đóng cửa.
Trong phòng chỉ còn lại Trần Cảnh Hòa và cô.
Châu Y nhìn trần nhà rồi lại nhìn sàn nhà, chỉ không nhìn Trần Cảnh Hòa. Nhưng Trần Cảnh Hòa cứ nhìn cô mãi, thần thái nghiêm túc chăm chú.