Khói Hoa Lãnh Cung - Trang 3
Chương 33: C33: Yêu Hận Triền Miên (4)
Nghe tin hoàng hậu bệnh nặng, Tưởng Hoàng đang mệt nhoài vẫn đi đến thăm. Tính ra đã ba tháng hắn không lui tới nơi này, cung điện hoàng hậu lặng ngắt không một tiếng động. Thường là trong dịp đại lễ trong cung hoàng hậu mới bày trí nhiều vật phẩm trân quý, đốt hương buông rèm sa. Tính khí của nàng luôn kiêu ngạo khó gần, thích ở ẩn. Từ ngày chấp nhận làm hoàng hậu của hắn, che giấu góc cạnh. Ngày càng trở nên ôn hoà, biết đối đãi cho đôi bên hòa thuận.
Không hiểu sao hôm nay trong điện khan khác, hắn vào tận tẩm điện vẫn không thấy cung nhân nào. Tùy Ngọc dựa gối mềm ánh mắt nhìn ra ngoài đầy mong mỏi. Nhìn thấy hắn bước vào liền rơi lệ. Trong ánh mắt nàng ta dần hiện lên tia quyết tuyệt, lồ ng ngực phập phồng: "Hoàng thượng."
Tưởng Hoàng chưa bao giờ thấy bộ dạng nàng yếu ớt thế này, giống như trong lòng nhiều nguyện vọng, nhưng chẳng còn chút hy vọng nào thực hiện nữa. Nàng nghẹn ngào muốn thốt lên gì đó, tiếc là không sao cất lên được. Cứ thở hổn hển trông hắn tới gần, gương mặt người mà nàng nhìn, nhớ nhung bấy lâu nay sao xa lạ thế.
Trên mặt hắn có nhiều phần nghiêm trang hơn, nàng không đợi được nữa ngồi dậy. Không đủ sức lực chống đỡ mà trượt xuống giường, nâng cánh tay khó khăn xoa ngực mình.
Tưởng Hoàng đỡ người dậy, Tùy Ngọc hụt hơi lao lực thở, không kiềm được cứ thương tâm rơi lệ. Hắn thấy người nàng bỗng nặng như thái sơn, không đỡ nổi nữa: "Hoàng hậu đã yếu đừng nên xuống giường. Trẫm sai người hầm canh bồi bổ cho nàng, mấy ngày này miễn cho các phi tần đến thỉnh an đi."
Nàng sợ hắn xoay người bỏ đi, bám lấy hắn, dùng hết sức bám lấy hơi thở càng mong manh yếu đuối: "Người cũng đã chịu đến."
Tưởng Hoàng không trả lời nàng sai người dâng trà thuốc lên, sau đó mới nhẹ nhàng nói: "Đừng cử động nữa người ướt đẫm mồ hôi rồi."
"Đã lâu người không còn nói với ta những lời này."
Ở những nơi riêng tư nàng thường xưng hô như vậy, hắn đã quen, cũng không nghiêm khắc.
Hắn biết nàng đã kiệt quệ, cả ánh trăng khuyết bên ngoài còn có sức sống hơn. Hắn thấy trong lòng lạnh đi không rõ lý do, thở dài. Tùy Ngọc dựa vào cánh tay Hoàng đế, rõ ràng cảm thấy cánh tay hắn chỉ chạm hờ, ngầm tỏ xa cách với nàng. Cũng phải thôi, từ rất lâu họ đã không gần gũi. Khi nghe nàng nói thế, gương mặt hắn lạnh lẽo, cười rồi lại cười. Cứ như không biết cười làm sao để thể hiện thái độ của mình.
Nàng nỉ non: "Ta đã không còn nhiều thời gian, chàng đưa ta ra ngoài cung đi thuyền ngắm trăng một lát, có được không?"
Họ gặp nhau lần đầu tiên ở tửu lâu bên hồ, hoa nở trăng tròn, sóng gợn những mối tình day dứt.
"Nàng mệt rồi không nên ra ngoài, gió sông lạnh buốt không thích hợp cho nàng dưỡng bệnh."
Tùy Ngọc oán hận phát ra lửa: "Từ lúc gặp mặt người luôn gọi ta là Tiểu Ngọc, giọng điệu mềm mỏng nuông chiều làm sao. Ta nào biết chữ Tiểu Ngọc này chẳng phải dành ta. Chỉ là một ước nguyện nhỏ nhoi thôi, người không cần nghĩ ngợi đã từ chối ta rồi."
Tưởng Hoàng nghe thế hoảng hốt cười không nổi nữa, hắn buông tay để mặc nàng. Người hắn ấm áp khiến nàng tham luyến không muốn rời, hơi ấm dần xa, nàng co quắp lại tự ôm lấy mình sưởi ấm.
"Đúng, nàng đã biết, nàng đã biết từ rất lâu." Trên môi hắn ngập ý tứ khinh miệt chút ân cần vừa rồi đã tan thành mây khói.
Tiếng khóc của Tùy Ngọc ai oán nặng nề, trước nay nàng không hề khóc. Đáy mắt nàng khô hoảnh từ lâu đã xem như không nghe không thấy về hắn. Thế nhưng chỉ một đêm mưa tầm tã, nàng nghe thấy người trong lòng mình vẫn còn ở bên ngoài chăm lo cho người khác. Đêm nằm mộng mị liên miên, nhớ về những kí ức ngọt ngào ngày xưa. Phảng phất nhau đao kiếm đang hướng về mình, nàng đau đớn hoảng hốt nhận ra mình không thể làm ngơ.
Đêm trường lạnh lẽo nàng ở một mình, trong tẩm điện nguy nga rộng lớn này tĩnh mịch đến muốn điên. Trái tim nàng như nhảy dựng, dùng hết sức lực cất lời: "Không sai, ta đã biết. "
"Người đã ôm người về trong chiến trận thi hài không phải ta, thì đã làm sao? Là người tự đến bên ta không nói một lời giải thích nguyên do, đơn phương theo đuổi, không tiếc bao nhiêu mật ngọt. Cả đời Tùy Ngọc ta, tưởng chừng đã có thể dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đời, không ngờ vẫn sa vào bước đường ái tình không lối thoát." Nàng mở to mắt nhìn hắn cười ch ảy nước mắt: "Người bảo ta phải làm sao, khi nhận ra trong lòng người ta chỉ là giống một người nào đó thôi. Cái người mà trong lòng hoàng thượng đây luôn căm ghét, băm nát không thỏa lòng."
Khí lạnh bám lên người họ quấn quanh tầng tầng lớp, nàng cười ngửa tới ngửa lui: "Ta thật sự muốn biết, nếu người khi đó biết Thẩm Huyền Quân đã đưa người ra khỏi chiến địa, chăm sóc người, lôi người từ quỷ môn quan về, mọi chuyện sẽ như thế nào? Ngày hôm nay người đã đến bước đường cùng không thể quay đầu, không cam tâm chịu đau khổ liền tìm cách kéo y về, để y chữa lành vết thương của người. Vậy nếu vào lúc người hận y nhất, biết được những chuyện này người sẽ làm gì?"
Hắn giật nảy mình nhất thời không hiểu rõ hết ý tứ của nàng.
"Đâu phải y không từng giúp đỡ người. Lúc người đang vô cùng nhập vai diễn của chính mình, y đã mang người về khi đang đói rét thương tích đầy đường về nhà sao? Lúc người bị khinh thường chà đạp cũng chỉ có mình y ở cạnh bảo vệ, lo lắng cho người đấy thôi. Trong lòng người khi đó chỉ có thù hận, xem những việc y làm là thể hiện lòng nhân từ cho thiên hạ biết!" Nàng cười như điên giọng nói ngày một lả lơi giễu cợt, không biết sức lực từ đâu liên thiên sỉ vả: "Nếu như khi đó người biết được... không chừng đã thẹn quá hóa giận làm ra nhiều chuyện tàn nhẫn với y hơn nữa! Đâu phải người không tự mình nghi hoặc, tình yêu và thù hận trong người chỉ cách một sợi chỉ mong manh. Chính vì sợ một ngày nào đó bản thân mềm lòng, sợ ngày nào đó không dứt ra được nên người mới..."
Quá kích động, Tùy Ngọc ho sặc sụa phun ra cả máu tươi. Nàng thoi thóp trên giường không khác gì cá mắc cạn, nước mắt chảy dài. Không phải nàng muốn khóc, là người nàng đang hư hại thấm ra nước mà thôi.
Răng hàm hắn cắn chặt, nhìn như đóng từng đợt đinh nhọn vào tận tim nàng: "Cô đừng nói bậy, nếu không phải nể tình cô chiếu cố Nguyên Dương, giữ gìn chiếc nhẫn cho ta. Cô nghĩ mình còn có thể ở ngôi cao nói những lời trách móc này sao?"
"Địa vị này là ta muốn hay sao?"
Không có hắn trong cung điện này chẳng khác gì những ngày tang tóc tĩnh lặng. Nàng vẫn luôn nhớ ngày xưa cũng âm thầm sống một mình như thế, một thân một mình vẫn sống rất tốt. Nàng yêu thích không gian yên tĩnh, làm bạn với cỏ cây trong rừng. Không như bây giờ người ra vào hầu hạ không đếm xuể. Nhưng chẳng phải người nàng mong chờ, đêm về vẫn ngộp thở trong cô đơn.
Đã từng nếm trải phồn hoa náo nhiệt khó lòng quay lại sống một mình lẻ loi như trước.
Khoảng thời gian rất lâu trước đây, nàng còn mang dáng vẻ thanh xuân tươi mới, đôi mắt đa tình hồ mị, làn da xuân sắc phơi phới khiến ai ai cũng muốn chạm vào. Nàng gặp hắn thời khắc đó tựa như giấc mộng, nàng từng thấy hắn lòng đầy nhiệt quyết, nhìn thấy hắn chân thành theo đuổi. Hai người hoàn toàn khác biệt nhau, nàng trầm tĩnh ít nói, hắn hoạt ngôn náo động. Trong lòng nàng không biết từ khi nào ngầm thừa nhận, họ ở cạnh nhau cũng coi như trai tài gái sắc.
Nàng cũng từng nhìn thấy thời khắc tăm tối mệt mỏi của hắn, miệng thì không nói che giấu sợ hãi, đau lòng, chịu bao cam khổ. Thành tâm muốn ở cạnh hắn lẳng lặng để cho hắn dựa vào, đêm về đốt than dâng chén trà.
Nửa đời nhân duyên của nàng, ngọt ngào hay khổ đau đều bắt đầu từ hắn. Kết cục chỉ còn lại hư danh hoàng hậu, xuân sắc héo úa dần, sắp trở thành một bộ xương khô hồng nhan. Đáng thương hơn, người ta nhớ về kỷ niệm ở cạnh người bên gối, hoặc là nói đã từng có, hoặc là than thở tiếc nuối những thứ đã mất đi. Còn nàng, nàng chưa từng có thứ gì cả.
Chỉ là một cái bóng đáng buồn mà thôi.
Thẩm Huyền Quân... từ khi biết được sự thật đằng sau. Nàng đã biết những ngày tới đều là mưa giông. Xung quanh nàng vạn vật đều u ám, mờ mịt, lắm lúc nhìn ra ngoài lờ mờ thấy bóng người bước ra từ biển máu, chiếc ô che không nổi mưa.
Tưởng Hoàng không hề tỏ ra đau lòng hay thản nhiên, nhìn nàng đạm mạc. Ngẫm lại, cũng là hắn tổn thương nàng trước, nàng chẳng việc gì phải nói cho hắn nghe những chuyện mình tỏ tường. Nàng còn giúp hắn giữ lại chiếc nhẫn quý báu đó, chăm sóc Nguyên Dương. Thế nhưng trong lòng hắn vẫn ích kỷ oán trách, không thể chấp nhận bản thân sai lầm đến bước đường này. Hắn rầu rĩ thở dài: "Đã muộn rồi nàng đừng ngủ muộn, cẩn thận bồi bổ rồi cũng khỏe lại thôi."
Đáy mắt nàng ươn ướt, đây là người ở bên cạnh nàng nhiều năm, tưởng chừng là hạnh phúc trong tương lai nàng hướng tới. Sống chung chăn chôn cùng huyệt, thoáng cái tỉnh mộng bàng hoàng nhận ra tất cả đều là hư ảo.
***
Tùy Ngọc muốn lắc đầu nhưng giờ phút này đây, việc lắc đầu đối với nàng cũng vô cùng lãng phí sức lực: "Hoàng thượng đối với ta thế nào ta tự biết. Thẩm công tử là ta có lỗi với người, tranh giành những thứ không thuộc về mình lâu nay..." Nàng ta nhắm mắt hồi tưởng trên môi dần nở nụ cười chua xót đầy tự giễu: "Ta đã sống chẳng hề vui vẻ, ngày ngày vật vã chống đỡ. Thân tàn sức kiệt rồi giờ ta như cá mắc cạn thoi thóp chờ chết, người tha thứ cho ta được không?"
Thẩm Huyền Quân hơi mỉm cười, không rõ ý tứ nói: "Hoàng hậu gọi ta đến đây chỉ để nói những lời này. Vì người đang bệnh không tiện đi lại nên ta mới đến ngồi với người một lát, có gì trăn trối hay là gọi hắn đến nghe đi."
Tùy Ngọc ho khan khóe mắt có lệ quang: "Ta và hắn giờ chỉ có thể khách sáo nói mấy lời với nhau. Không đúng, là cả cái cung này đều như chim ở trong lồ ng, chỉ ngồi chờ chết thôi."
Nàng giãy giụa cử động thân mình, Hoài Cẩm, Hoài Cầm phải nhanh chân đến đỡ lấy. Tùy Ngọc xua tay cố giữ cho mình chút tôn nghiêm ánh mắt nhìn y như muốn nói riêng gì đó. Y định xem như không thấy nhưng vẻ mặt nàng ta cố chấp, hơn nữa nguyên thần cũng đã không còn mạnh mẽ chống cự được: "Ta đỡ người vào trong phòng tránh gió."
"Không cần, ta muốn đến một nơi người đưa ta đến đó một lát đi." Nàng khẩn khoản cầu xin, trên gương mặt tiều tụy lộ ra mấy phần chân thành.
Thẩm Huyền Quân muốn ra khỏi cung rất khó. Tưởng Hoàng khi nghe chuyện không muốn đồng ý cho y ra ngoài. Lỡ như Tùy Ngọc nói lung tung gì đó, mối quan hệ khó khăn lắm mới xây dựng hòa hoãn của họ lại rơi vào bế tắc.
Tùy Ngọc đã như lá rụng mùa thu.
Khi y đưa nàng được ra cung trời đã hoàng hôn, Tưởng Hoàng không vui lắm vẫn phải đồng ý.
Nhìn nàng ta ngồi ngắm hoàng hôn trên thuyền, Thẩm Huyền Quân càng thấy thế sự vô thường. Nàng ta từng là một tỳ bà nữ sống ẩn dật, lạnh lùng nhìn thế gian.
Tỳ Bà Nữ...
Đời này của nàng ta dệt ngàn giấc mộng, lại chẳng cùng người vẽ một kiếp duyên. Lần đầu tiên y gặp nàng ta là trong lễ thành thân của họ, nghĩ lại vẫn thấy rùng mình buồn nôn.
"Chàng đã đến bên cạnh ta vào một đêm rất đẹp, ta đã từng tin rằng mình gặp được vị hôn phu như ý. Chàng không để tâm vào nhan sắc của ta, thành tâm hưởng thức tiếng tỳ bà, kể cho ta nghe chuyện thế gian."
Thẩm Huyền Quân rũ mắt không nói một lời.
Mặt cô ta càng lúc càng đỏ không biết do hổ thẹn hay đau lòng: "Cách đây không lâu ta đã cố hết sức dệt cho chàng một giấc mơ. Không tâm chịu đời héo úa. Ta rất muốn biết nếu đổi lại là ta kéo chàng ra khỏi biển thi thể, trong lòng chàng có dành phần cho ta?
Thẩm Huyền Quân thấy nàng ta ôm ngực ho, đàn tỳ bà nhuốm máu ôm trước ngực.
"Ta luôn tự hỏi hắn phải sống trong tình cảnh như này bao nhiêu lần mới có thể chịu đựng, nghị lực đến như thế? Tìm hiểu quá khứ của chàng, tìm đến khi chàng cần ta nhất. Muốn người đầu tiên hắn nhìn thấy là ta, nhưng không ngơ... không ngờ lại vỡ."
Thẩm Huyền Quân kinh ngạc, phải kiên định thế nào mới buông bỏ được giấc mộng đẹp mình mơ ước bấy lâu? Hắn luôn oán hận những năm tháng tăm tối kia, xóa sạch tất cả. Nếu trong giấc mơ kia có thể an lành sung sướng, chẳng phải thỏa tâm nguyện sao? Mà tỳ bà nữ tu luyện mấy vạn năm, điều khiển giấc mơ với một người thường như hắn không khó.
Cô ta mở to mắt, trong mắt đầy nước nhưng không rơi nữa: "Người hắn muốn gặp không phải ta... dù là trong mơ hắn cũng tìm kiếm một hình bóng khác. Tại sao chứ? Tại sao hắn lại thoát ra được, chỉ cần thêm một chút nữa, một chút nữa thôi trong lòng hắn sẽ mãi chỉ có mình ta. Ta nhận ra mình chưa từng thật sự chấp nhận sự thật là hắn nhìn nhầm, vẫn hy vọng bấy lâu gần gũi vẫn còn có chút tình nghĩa." Máu tươi òng ọc phun ướt áo lụa, cận kề cái chết nỗi không cam tâm của nàng càng dâng lên, bỗng lóe ra một ý niệm tàn độc.
Liệu nàng có nên...?
Nàng hoảng hốt, tại sao lại thành ra thế này. Phải chăng tu vi nàng đã cạn, trái tim cũng yếu đuối không chịu nổi một hạt bụi bám vào?
"Thẩm công tử... ta ...ta ...có chuyện... muốn nói... nói... với người!"
Thẩm Huyền Quân không đành lòng đi đến cạnh nàng ta, ghé tai lắng nghe.