Khó Theo Đuổi - Bát Nguyệt Vu Hạ
Chương 66
Hà Miêu chọn gửi tin nhắn chứ không gọi điện thoại chứng tỏ chuyện của Trương Nguyệt không phải là chuyện gấp.
Giang Sắt gọi điện lại cho cô nhóc, "Xảy ra chuyện gì thế?"
Trong điện thoại, giọng của Hà Miêu vẫn còn hoảng hốt, "Mấy ngày nay cô cứ luôn cảm thấy có người đang theo dõi mình. Tối qua, sau khi về đến nhà, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân dừng lại ở bên ngoài cửa mãi một lúc lâu mà không thấy rời đi. Cô vừa mở cửa vừa hét to kêu cứu, nhân cơ hội ấy chụp lại mặt của tên đó. Thấy vậy, tên đó toan giật lấy điện thoại của cô, nhưng lại bị con dao trên tay cô rạch một nhát."
Xác nhận Trương Nguyệt không sao, Giang Sắt cũng an tâm phần nào, "Đã báo cảnh sát chưa? Có bắt được tên đó không?"
"Em và cô đang ở đồn cảnh sát, tên kia đã bỏ chạy sau khi bị cô rạch rách áo." Hà Miêu nói, "Chú cảnh sát nói gã ta hẳn là đến đó để thăm dò địa hình, sau đó sẽ đột nhập vào nhà để ăn trộm hoặc có thể là cướp bóc."
"Có thấy rõ dáng vẻ tên đó thế nào không?"
"Không ạ, tên đó đeo khẩu trang và đội mũ, cứ luôn húng hắng ho mãi. Cô không thấy được mặt gã ta, camera giám sát trong ngõ gần đó cũng không quay được cận cảnh của gã. Chú cảnh sát nói gã ta rất có thể là tội phạm chuyên nghiệp, mục tiêu thường là những cô gái độc thân. Khu phố này cũng đã từng xảy ra không ít vụ án tương tự."
Giang Sắt không nói gì.
Trước mắt bất ngờ hiện lên hình ảnh khi Trương Nguyệt gọi điện cho cô, Phó Uẩn đã từng nhìn lướt qua màn hình điện thoại của cô.
Chỉ là trùng hợp thôi sao?
Phó Uẩn không hề biết đến sự tồn tại của Trương Nguyệt, càng không biết nguyên nhân Triệu Chí Thành giết hai tên kia là vì Trương Nguyệt.
Nếu không, anh ta sẽ không dặn dò Trương Nguyệt không được để cho bất kì ai biết về mối quan hệ giữa chị và anh ta.
Nếu không phải là trùng hợp...
Đồng Thành không chỉ có mỗi Trương Nguyệt, nơi đó còn có ông Giang Xuyên, và bà Dư Thi Anh.
Phó Uẩn đã từng đến đường Phú Xuân, cũng đã từng ghé qua Vong Xuyên.
Giang Sắt phóng mắt nhìn ra cảnh xuân rực rỡ bên ngoài cửa sổ, nói với Hà Miêu, "Em đưa chị chủ Trương về nhà em chờ chị, chị sẽ trở về Đồng Thành nội trong ngày hôm nay."
Nói chuyện điện thoại với Hà Miêu xong, cô bần thần ngồi trên giường một lúc lâu, siết chặt điện thoại trên tay, lẳng lặng suy nghĩ.
Trên màn hình điện thoại vẫn là giao diện khung chat giữa cô và Lục Hoài Nghiên.
Tin nhắn cuối cùng của hai người chính là, anh nói tối nay anh sẽ sang đây.
Cô đáp lại rằng mình đã biết.
Giang Sắt buông điện thoại xuống, không để ý vào khoảnh khắc màn hình dần tối xuống, trong khung chat vừa hiện lên thông báo "Đối phương đang nhập tin nhắn..."
Lục Hoài Nghiên chưa kịp soạn xong tin nhắn đã bị người khác ngắt ngang.
Người đến là Châu Thanh, "Thưa sếp, sếp Lục lớn vừa mới đến bệnh viện, hiện đang ở trong phòng bệnh của cô Quan."
Mấy đầu ngón tay của Lục Hoài Nghiên hơi khựng lại, anh đưa tay tắt màn hình điện thoại, cất giọng thản nhiên, "Mời bác sĩ đến thay băng cho ông nội tôi."
Châu Thanh đáp lại, khi trông thấy quầng xanh nhàn nhạt dưới mắt anh, cậu ta vội hỏi,
"Sếp có muốn uống cà phê không ạ?"
Lục Hoài Nghiên xoa nhẹ ấn đường, "Mang cho tôi một tách hồng trà, đưa hai tách cà phê sang cho tổng giám đốc Quan và phó tổng giám đốc Quan."
Tối qua anh thức trắng cả đêm, đầu đêm canh ở bệnh viện, nửa đêm sau đó lại túc trực ở nhà cũ, trời chưa hửng sáng anh đã vội quay trở lại bệnh viện.
Hôm qua, nhà hát lớn Bắc Thành xảy ra một vụ hành hung do tranh chấp nợ lương nhân viên, hung thủ đã cầm dao phay và búa đến để trả thù sếp cũ.
Người sếp kia ngồi kế bên ông cụ Lục, trong lúc hỗn loạn, Quan Gia Di đã đỡ cho ông cụ, không may bị gãy xương chân.
Bác sĩ nói cô nàng không thể múa ít nhất trong vòng một năm.
Đối với một diễn viên múa ballet đang trong thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp mà nói, vắng bóng trong khoảng thời gian dài như thế không khác gì một đả kích chí mạng với sự nghiệp.
Kể từ khi đưa Quan Gia Di vào phòng mổ, Quan Thiệu Sùng và Quan Thiệu Đình im lặng suốt cả một đêm.
Quan Thiệu Sùng vốn định đưa Quan Gia Di về Hong Kong chữa trị, nhưng Quan Gia Di lại nằng nặc đòi ở lại Bắc Thành.
Ba mẹ và anh ba của cô nàng cũng đang trên đường từ Hong Kong sang đây, ngay cả Linda đang ở nước Anh xa xôi cũng đã lên máy bay đến Bắc Thành.
Tách hồng trà của Lục Hoài Nghiên chỉ mới vơi đi một nửa, ông Lục Hành Thu đã đẩy cửa bước vào.
"Ba mẹ Gia Di sắp đáp xuống sân bay quốc tế Bắc Thành rồi, con hãy tự mình ra sân bay đón bọn họ đi." Ông Lục Hành Thu nói tiếp, "Cô nhóc vì cứu ông nên mới bị thương, dù thế nào thì nhà họ Lục cũng phải bày tỏ thành ý của mình."
Lục Hoài Nghiên khẽ gật đầu, bình tĩnh đáp, "Châu Thanh đã liên lạc với mấy chuyên gia khoa chỉnh hình nổi tiếng nhất cả trong lẫn ngoài nước, chân của Mia nhất định sẽ được chữa khỏi. Đến khi chân cô ấy khoẻ hẳn, con sẽ liên lạc với bên vũ đoàn ballet Bắc Thành, đảm bảo sẽ không làm ảnh hưởng đến sự nghiệp múa ballet của cô ấy. Con sẽ để nhà họ Quan cảm nhận được lòng biết ơn của nhà họ Lục chúng ta dành cho Mia."
"Nghiên à..."
"Về chuyện hợp tác giữa tập đoàn Lục thị và nhà họ Quan, con cũng sẽ nhượng bộ thêm một bước." Lục Hoài Nghiên nói, "Ông nội cứ yên tâm, tập đoàn Lục thị là đối tượng hợp tác tốt nhất của nhà họ Quan, bọn họ sẽ không vì một chuyện ngoài ý muốn mà tạm dừng tất cả dự án hợp tác lại đâu."
"Ông chưa bao giờ lo về chuyện hợp tác giữa hai nhà, dù tất cả các dự án của nhà họ Quan và nhà họ Lục bị tạm dừng thì ông cũng chẳng lo!" Ông Lục Hành Thu đánh thượt thở dài, rồi ông lại nói tiếp, "Nghiên à, chúng ta không thể đền đáp ơn nghĩa của người khác bằng những thứ vật chất tầm thường được. Nếu Gia Di đánh mất lý tưởng của mình vì lão già như ông, ít nhất ông cũng phải hoàn thành giấc mộng của con bé."
Tối qua ở nhà cũ, ông cụ Lục cũng đã từng nhắc đến chuyện này.
Bây giờ lại nghe ông cụ nhắc lại lần nữa, vẻ mặt Lục Hoài Nghiên không giấu được sự mỏi mệt và hờ hững.
"Đó là ông mắc nợ ân tình cô ấy, nào có liên quan gì đến con? Giấc mộng của cô ấy lại càng không liên quan đến con." Anh cười nhạt, ánh mắt thờ ơ, "Nếu ông nội cảm thấy áy náy, ông có thể nhận cô ấy làm con gái nuôi hoặc là cháu gái nuôi, thậm chí ông cũng có thể tặng cổ phần Lục thị cho cô ấy. Ông muốn làm gì cũng được, nhưng ông không thể ép buộc con được đâu."
"Nghiên à, ông nội không muốn ép con, vậy thì ông và con cùng làm một giao dịch vậy." Ông Lục Hành Thu nhìn Lục Hoài Nghiên bằng ánh mắt thấu tỏ, ông cất giọng nghiêm túc, "Chỉ cần con đính hôn với Gia Di, ông nội sẽ rút khỏi Hội đồng quản trị, giao toàn bộ tập đoàn Lục thị lại cho con. Với thế lực của nhà họ Quan, nếu hai nhà kết thông gia, ông tin toàn bộ thành viên trong Hội đồng quản trị cũng sẽ không phản đối quyết định của ông."
...
Hơi ấm từ máy sưởi vẫn thổi đều đặn, ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ tràn ngập khắp căn phòng, những hạt bụi li ti như đang lơ lửng giữa những tia nắng.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
Giang Sắt chớp mắt, nhìn về phía màn hình.
Là Sầm Lễ.
Cô nhận máy, dịu dàng cất giọng, "Anh hai."
Thấy cô nghe máy không chần chừ, Sầm Lễ có hơi bất ngờ, trong giọng nói không giấu được sự vui vẻ, "Anh hai còn tưởng em không thèm quan tâm đến anh hai nữa chứ. Anh hai vừa gửi tin nhắn cho em đấy, đã đọc chưa?"
Đúng là lúc nãy màn hình điện thoại liên tục sáng lên vài lần, nhưng Giang Sắt bận chìm đắm trong dòng suy nghĩ của bản thân nên vẫn không mở lên xem. Bây giờ cô cũng lười xem, bèn hỏi thẳng, "Tin nhắn gì vậy anh?"
"Tối hôm qua, ông cụ Lục và Quan Gia Di gặp chuyện ở nhà hát lớn, cô nhóc kia bị thương ở chân, nhưng không biết tình trạng thế nào." Sầm Lễ hơi dừng lại, "Quách Tụng nói cô ấy vì ông cụ Lục nên mới bị thương. Nếu sau này cô ấy không thể tiếp tục múa ballet, e là ông cụ Lục sẽ áy náy mà bảo thằng Nghiên lấy cô nhóc ấy để đền ơn. Sắt Sắt à, em nói thật với anh hai đi, hiện giờ em và Nghiên có quan hệ gì?"
Giang Sắt ngắm nhìn mấy hạt bụi li ti đang lơ lửng giữa luồng ánh sáng kia, cất giọng hỏi, "Ông cụ Lục có bị thương không?"
"Không có, nhờ Quan Gia Di kịp thời chắn ngang trước người ông cụ Lục, ngoại trừ vài vết trầy xước khi ngã xuống thì không có gì đáng ngại." Sầm Lễ nói, "Anh nghe nói, ông cụ Lục còn cố ý nói rằng, sau khi hai nhà Lục - Quan kết thông gia, ông ấy sẽ từ chức rút khỏi Hội đồng quản trị, để Nghiên tiếp nhận vị trí chủ tịch tập đoàn. Sắt Sắt à, tuy Quan Gia Di có gia đình hậu thuẫn, nhưng em cũng có nhà họ Sầm đứng sau. Nếu em và Nghiên..."
"Em và Lục Hoài Nghiên chẳng có quan hệ gì cả, em cũng không quan tâm đến chuyện của nhà họ Lục và nhà họ Quan." Giang Sắt bình thản ngắt lời anh, "Anh hai, anh không cần phải nói chuyện của Lục Hoài Nghiên cho em, em không có hứng thú nghe. Em chỉ muốn hỏi anh một câu, về chuyện bảy năm trước, anh có từng hối hận không?"
Sầm Lễ không ngờ cô lại nhắc đến chuyện bảy năm trước, anh ta bỗng im lặng, cổ họng như đang ngậm một chén thuốc đắng nghét.
"Sao lại không hối hận kia chứ? Sắt Sắt à, chuyện mà anh hối hận nhất cuộc đời này chính là năm đó đã không thể tự mình đưa em về nhà. Em cho anh hai một cơ hội bù đắp có được không, đừng giận anh hai nữa, có được không em?"
Nghe thấy thế, Giang Sắt bèn kéo ngăn tủ ra, lấy miếng lego bằng gỗ từ trong hộp thiết ra, khẽ nắm chặt trong lòng bàn tay.
Chuyến bay về Đồng Thành sớm nhất là vào bảy giờ mười lăm phút tối.
Đặt vé máy bay xong xuôi, Giang Sắt bước vào phòng để quần áo thay đồ, khi đi ngang qua dãy tủ quần áo bên phải kia, cô chợt dừng bước, nghiêng đầu nhìn sang.
Đó là một hàng áo sơ mi kiểu nam được treo vô cùng ngay ngắn.
Người kia luôn thích thể hiện sự tồn tại của mình một cách phô trương như thế.
Anh nói muốn cô quen với sự có mặt của anh, tốt nhất là quen đến mức chỉ cần vừa mở mắt ra là có thể nghĩ đến anh ngay.
Mấy hôm trước Quách Thiển còn hỏi cô, hai người định khi nào sẽ kết thúc mối quan hệ này?
Bây giờ chính là "lúc ấy".
Anh chưa bao giờ nợ cô bất cứ điều gì. Giang Sắt không thích người người ta thiếu nợ mình, cũng không thích mình thiếu nợ người khác.
Cô lại càng không muốn người khác phải hi sinh vì mình.
Tập đoàn Lục thị vẫn chưa hoàn toàn thuộc về anh.
Một mình chiến đấu suốt chín năm trời đằng đẵng, bây giờ chỉ cần kết thông gia với nhà họ Quan, anh đã có thể đường đường chính chính nắm quyền điều hành tập đoàn Lục thị.
Cuộc hôn nhân này không hề lỗ chút nào.
Anh có thể hoàn thành mục tiêu của mình, và cô cũng sẽ hoàn thành mục tiêu của cuộc đời cô.
Trước khi rời khỏi Tân Hoà Mansion, cô gửi cho Lục Hoài Nghiên một tin nhắn, [Đoạn đường giữa đôi ta nên dừng tại đây thôi, tạm biệt.]
Sau khi gửi tin nhắn đi, Giang Sắt kéo vali ra thẳng sân bay.
Thời gian làm thủ tục lên máy bay là sáu giờ rưỡi, Giang Sắt bước lên cabin vừa kịp lúc.
Có đôi khi, duyên phận giữa người với người vô cùng kì diệu.
Đứng trước cửa cabin chào đón cô chính là nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp mà cô từng gặp vào tháng Chín năm ngoái. Chỉ có điều lần này ánh mắt cô ấy không còn lưu luyến hướng vào khoang hạng nhất nữa, gần như ngay khi Giang Sắt vừa bước vào, cô ấy đã mỉm cười chào đón, "Chào mừng quý khách."
Nhưng khi vừa nhìn thấy gương mặt Giang Sắt, đôi mắt cô ấy hơi mở to, có vẻ như đã nhận ra cô.
Giang Sắt ngồi ở hàng đầu tiên bên trái, vì cô đặt vé quá gấp nên chỗ ngồi cũng do hệ thống đưa ra ngẫu nhiên.
Lúc ngồi xuống, cô chợt nhớ ra năm ngoái Lục Hoài Nghiên đã từng ngồi ở vị trí này, ngước lên nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng và xa cách.
Bên ngoài cổng ra máy bay đã bắt đầu vang lên tiếng thông báo tìm những hành khách cuối cùng của chuyến bay.
Ánh chiều tà lơ lửng giữa bầu trời phía bên ngoài vòm cửa sổ của cabin, những chú "chim sắt" khổng lồ liên tục cất cánh trên đường băng.
Giang Sắt lấy điện thoại ra kiểm tra, đã bảy giờ năm phút.
Lục Hoài Nghiên vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.
Giang Sắt không chút cảm xúc bấm vào khung chat với Hà Miêu, cúi đầu gõ chữ.
Vừa gõ được hai chữ, trên đỉnh đầu bỗng chốc tối sầm lại.
Mấy đầu ngón tay của cô hơi khựng lại, có thứ gì đó thoáng vụt qua trong đầu, cô từ từ ngước mắt lên.
Ánh mắt cô bất ngờ va vào đôi mắt sâu thẳm và tĩnh mịch kia.
Trên lối đi nhỏ hẹp trên khoang máy bay, người đàn ông trong bộ vest đen lịch lãm, gương mặt khuất trong bóng tối vì ngược sáng, vẻ mặt lạnh lùng và khó đoán, nhưng quai hàm bạnh ra đã để lộ cảm xúc hiện giờ của anh.
"Chúng ta nói chuyện một chút." Lục Hoài Nghiên nhìn cô đăm đăm, thong thả lên tiếng, "Em muốn nói ở trên đây hay muốn xuống dưới rồi nói?"
Giang Sắt mấp máy đôi môi, "Lục Hoài Nghiên, em phải về Đồng Thành, máy bay sắp cất cánh rồi."
Quả táo Adam của Lục Hoài Nghiên chậm rãi dịch chuyển, "Em có hai lựa chọn. Một là nói thẳng ở đây, nói xong rồi em hãy đi. Hai là xuống máy bay nói chuyện, anh sẽ cho chuyên cơ đưa em về. Em chọn đi."
Đã bảy giờ mười phút.
Thông báo về những hành khách cuối cùng của chuyến bay ngoài cổng lên máy bay đã được chuyển sang thông báo chuyến bay bị hoãn.
Khoang hành khách vốn dĩ ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh ngay sau khi anh xuất hiện.
Xung quanh có khoảng mười cặp mắt đang đổ dồ về phía bọn họ, vừa tò mò vừa kinh ngạc.
Thái độ của anh vô cùng cứng rắn.
Sau một thoáng giằng co, Giang Sắt cất điện thoại vào lại túi, đứng dậy nói, "Xuống dưới rồi nói, em sẽ đổi sang chuyến bay sau."
Hai người rời khỏi khoang hành khách dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của tiếp viên hàng không.
Cô nàng nhớ rất rõ người đàn ông vừa nãy, đó là sếp Lục nhỏ của tập đoàn Lục thị, và tất cả các hành khách trong khoang hạng nhất không ai mà không biết đến anh.
Cô nàng cũng nhớ rất rõ cô gái vừa rồi, với ngoại hình và khí chất xuất chúng như thế, muốn quên cũng rất khó.
Năm ngoái, khi hai người ngồi cùng một chuyến bay vẫn còn là người xa lạ, ấy thế mà chỉ nửa năm trôi qua, không ngờ bọn họ đã gắn bó đến mức anh phải đích thân chạy lên máy bay để chặn đường.
Xe dừng ở bên ngoài sảnh sân bay. Châu Thanh thấy Lục Hoài Nghiên đã "bắt" được người trở về, cậu ta vội vàng xuống xe, mở cửa ghế sau, đợi hai người ngồi vào rồi cậu ta mới ân cần đóng cửa xe lại, đi tới đầu xe đứng đợi.
Cổ tay Giang Sắt bị Lục Hoài Nghiên siết chặt không buông, cô toan rút lại mấy lần nhưng không thành công, cô cau mày lên tiếng, "Lục Hoài Nghiên, anh buông tay ra."
Lục Hoài Nghiên ngó lơ như không nghe thấy lời cô nói, nhưng lực trên tay còn mạnh hơn vừa nãy.
"Em nói cho rõ ràng, cái gì gọi là đoạn đường giữa đôi ta nên dừng tại đây?" Người đàn ông cất giọng lạnh lùng, "Em muốn tạm biệt cái gì?"
Giang Sắt lẳng lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cất giọng, "Ý trên mặt chữ, trước đây cũng đã nói rõ rồi, chúng ta chỉ chắp vá đi chung một đoạn đường. Bây giờ đã đến lúc, chúng ta cũng nên kết thúc rồi."
Cô vừa dứt lời, cổ tay bỗng nhiên bị túm mạnh, ngay sau đó, vòng eo bị siết chặt, anh bế cô ngồi lên đùi mình.
Ánh mắt đen như đầm mực nhìn cô đăm đăm, giọng anh rét căm căm, "Dù em có muốn vứt một mảnh rác thì cũng phải có lý do chứ. Nói đi, anh đã làm gì mà em lại muốn kết thúc mối quan hệ này?"
Vách ngăn băng ghế sau đã được nâng lên từ sớm, cửa sổ phủ một lớp phim tối màu chắn bớt ánh sáng từ bên ngoài, khiến không gian trong xe càng thêm u ám, bức bối.
Hai cánh tay anh như hai gọng kìm ôm chặt lấy cô, hai cơ thể áp sát vào nhau, gần đến nỗi có thể nghe rõ từng nhịp tim của nhau.
Hơi thở nóng rẫy trên người anh càng lúc càng tiến lại gần.
Giang Sắt giãy giụa muốn trượt khỏi đùi anh, nhưng sức cô không bì được với anh. Lục Hoài Nghiên đanh mặt kéo hai tay cô ra sau lưng rồi giữ chặt lấy, mặt nặng như chì.
"Thả em ra!"
"Nói chuyện cho rõ ràng đã."
Giang Sắt cáu lên, cố hít một hơi thật sâu, rồi nở nụ cười lịch sự, cô nhìn anh và nói, "Xưa nay em không động vào đồ đã có chủ, cũng không thích dây dưa vô ích, hi vọng chúng ta có thể đường ai nấy đi. Nói thế đã rõ ràng chưa?"
"Đồ đã có chủ?" Lục Hoài Nghiên như nghe thấy một câu chuyện cười, anh cắn răng bật cười thành tiếng, "Em nói xem trước đó anh ngủ ở phòng ai, ngủ trên giường ai, ngày ngày bị người nào cưỡi trên người hả?"
Đôi môi anh kề sát bên tai cô, anh gằn từng câu từng chữ một, "Không phải đều là em cả sao hả, Giang Sắt? Dấu răng em cắn anh vẫn còn trên bả vai anh đây, sao thế, ngay cả đồ của em mà bây giờ em cũng không muốn chạm vào luôn rồi sao?"
Hơi thở anh nóng rực, giọng nói nặng nề như đang cố gắng kìm nén, báo hiệu một cơn cuồng phong sắp ập đến.
Nghe thấy anh nhắc đến dấu răng, cô giật mình nhớ lại dấu răng rướm máu trên vai anh, nhớ đến bản nhạc mà họ cùng nhau chơi trong đêm đó, và cả câu nói anh đã nói khi tiến về phía cô, "Để anh làm tay trái của em."
Những chiếc gai nhỏ tua tủa mọc ra từ trong xương cốt thoắt cái đã biến mất tăm, cơn giận cũng theo đó mà tiêu tan.
Cô thôi vùng vẫy.
Giang Sắt khẽ rủ hàng mi, giọng nói bỗng chốc trở nên điềm tĩnh đến lạ, "Em sẽ không lấy anh, còn anh thì sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn. Ngay từ đầu chúng ta cũng đã nói rồi, chỉ cần một trong hai người đính hôn, hoặc đã có người mình thích, hoặc không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa thì có thể kết thúc."
Trong khoang xe im phăng phắc.
Một lúc sau, Lục Hoài Nghiên trầm giọng lên tiếng, "Em nghe chuyện giữa anh và nhà họ Quan từ ai? Sầm Lễ, Quách Thiển, hay là cô út của em?"
Anh mỉm cười, "Giang Sắt à, anh có muốn lấy Quan Gia Di hay không, trong lòng em hiểu rõ hơn ai hết mà."
"Không phải nhà họ Quan thì cũng sẽ có một gia tộc khác thôi, bây giờ là thời điểm chia tay tốt nhất, tốt cho cả anh và em. Em thật lòng không muốn dây dưa thêm nữa, dễ hợp dễ tan không tốt sao?" Giang Sắt khẽ nói, "Em phải về nhà rồi, anh buông tay đi thôi."
Cô nói một cách nhẹ nhàng và đầy hờ hững, thoải mái tuyên bố kết thúc một mối quan hệ một cách thản nhiên như nước chảy mây trôi.
Lồng ngực Lục Hoài Nghiên như nghẹn lại, đau nhói.
Anh biết bây giờ mình không thể nói nặng lời hay kích thích cô. Lục Hoài Nghiên nhắm chặt hai mắt, hít thở sâu vài hơi rồi mới từ từ mở mắt ra. Anh hơi rướn cổ, tì trán mình lên trán cô, bình tĩnh cất tiếng, nói từng câu rành rọt, "Đừng vội nói lời chia tay, chúng ta hãy bình tĩnh lại đã. Đợi em về Bắc Thành, chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng."
Vừa nói xong, anh cũng nới lỏng tay, giải thoát cô khỏi "gọng kìm" của mình.
Giang Sắt không đáp lại lời anh, cô trượt khỏi đùi anh, tiến đến vặn khoá cửa xe.
Tia sáng le lói xuyên vào trong khoang xe qua khe hở nhỏ, cô mở cửa xe không một chút chần chừ. Nhưng khi cô vừa định bước xuống xe, cổ tay lại bị anh nắm lấy.
Lần này anh rất dịu dàng.
Lòng bàn tay với những vết chai sần đầy quen thuộc dịu dàng lướt qua cổ tay cô.
Toàn thân Giang Sắt cứng đờ, cứ nghĩ anh định kéo cô lại.
Nhưng anh chỉ nắm nhẹ một cái rồi lại nhanh chóng buông tay.
"Anh đã chuẩn bị sẵn chuyên cơ cho em rồi, để Châu Thanh đưa em về. Bên chỗ ông nội, anh tạm thời không thể bỏ đi được. Khi nào em về Bắc Thành thì báo với anh một tiếng, anh đến tìm em."
***
Tác giả:
Jeongie tóm tắt lời tác giả: (mình thấy cũng có chút liên quan đến tình tiết truyện nên tóm tắt lại để mọi người rõ hơn)
Sếp Lục nhỏ không nói với ông nội chuyện của mình với Giang Sắt là biết cô không thích bị ép buốc. Giang Sắt đã không có ý định sang nhà cũ thăm ông cụ cũng là vì cô không hề có suy nghĩ gì đến tương lai của hai người, dĩ nhiên cô cũng đang dần mềm lòng rồi.
Từ sau năm 18 tuổi, Giang Sắt cũng đã không còn sang nhà họ Lục nữa, nên sự quý mến của ông cụ đối với cô cũng không còn như trước, ví dụ như hai món quà mà ông chuẩn bị trong bữa tiệc mừng của Sầm Dụ đã nói rõ điều này (cả hai món quà đều là 2 bộ trang sức, nhưng của Sắt Sắt thì quý hơn 1 chút, nhưng vẫn không bằng chiếc ngọc ban chỉ mà sếp Lục nhỏ đã đổi lại rồi mới tặng cho Sắt Sắt).
Ông cụ Lục cũng là người đứng đầu nhà họ Lục, nên ông có thể chọn một cháu dâu vừa mang đến lợi ích cho gia tộc vừa yêu thương cháu trai mình vô điều kiện, hơn nữa Quan Gia Di lại hoạt bát vui vẻ, thích hợp với một người lạnh lùng như sếp Lục nhỏ. Thế nên nếu để sếp nhắc Sắt Sắt trước mặt ông thì chỉ đưa Sắt Sắt vào tình thế "bị tuyển chọn" và "bị so sánh" mà thôi.
Còn về Trương Nguyệt, thật ra Triệu Chí Thành đã giấu chị ấy rất kỹ, Phó Uẩn không hề biết đến sự tồn tại của chị ấy, chuyện này sẽ được đề cập trong góc nhìn của Phó Uẩn sau này.
Sắt Sắt rời Đồng Thành trở về Bắc Thành cũng là dồn hết mọi sự chú ý và theo dõi lên người mình. Mà đúng là sau khi cô về Bắc Thành, Phó Uẩn cũng đã từ bỏ chuyện khảo sát khu phố ở đường Phú Xuân.
Còn về "hoạ sát thân" của sếp Lục nhỏ là nói về chuyện tình cảm chứ không phải mấy chuyện chết chóc.
*** Jeongie:
Dài quá không biết mọi người có đọc khum nữa =)))