Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Khó Theo Đuổi - Bát Nguyệt Vu Hạ

Chương 52



Bọn họ đã xa nhau được bảy ngày.
Khoảng thời gian Lục Hoài Nghiên vừa mới bắt đầu để ý đến cô, anh như con quay chạy qua chạy lại giữa ba nơi châu Âu - Đồng Thành - Bắc Thành, có lần anh còn ở lại châu Âu hơn nửa tháng. Khi ấy, thỉnh thoảng anh mới có thời gian nhớ đến cô, nhưng nhớ thì nhớ chứ cũng không có cảm giác cồn cào bứt rứt như thế này.
Sau đó, anh còn cất công đến phòng đấu giá một chuyến, mua lại ba bình rượu cổ để làm quà lưu niệm cho cô. Tặng quà là một cái cớ tuyệt vời để hẹn gặp nhau, nhưng sau khi trở về Đồng Thành, anh lại không vội tìm gặp cô.
Hoàn toàn khác hẳn với tâm trạng bây giờ.
Vừa nói dứt câu, anh cũng không cần cô đáp lại, buông tay cô ra, thuận miệng nói luôn, "Em ăn oden ở cửa hàng tiện lợi không? Bây giờ cũng chỉ mua được mỗi món này thôi."
Vẫn còn đang trong kỳ nghỉ Tết, nhiều hàng quán vẫn chưa khai trương lại.
Đừng nói là quán ăn, ngay cả mấy anh shipper giao đồ ăn vẫn còn đang ăn Tết ở quê. Đơn hàng này của Lục Hoài Nghiên cũng là vì ông chủ của cửa hàng tiện lợi thấy khoảng cách khá gần, trong cửa hàng lại đang vắng khách nên mới bảo nhân viên giao đến cho anh.
Lúc này, Giang Sắt đã đói đến độ bụng dán cả vào da lưng, dĩ nhiên sẽ không kén chọn, "Ăn, giờ này có người giao hàng không?"
Cô vừa dứt lời, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa khá dè dặt.
Nếu không phải bọn họ đang ở trong phòng bếp thì có lẽ sẽ không thể nghe thấy tiếng gõ cửa này.
Không thể trách nhân viên giao hàng quá nhẹ tay, bởi vì khi nhân viên trong cửa hàng nhận được đơn hàng này, trên đơn còn nhắn lại một dòng ghi chú: Bạn gái vẫn còn đang ngủ, xin gõ cửa nhẹ nhàng hoặc gọi điện cho tôi, đừng ấn chuông cửa, cảm ơn.
Ông chủ còn tấm tắc khen ngợi, "Cậu bạn trai này cưng người yêu thật."
Nhân viên cửa hàng là một chàng thanh niên trẻ tuổi, cậu chàng khá tò mò, muốn biết người bạn trai "mười điểm" này trông như thế nào.
Chẳng mấy chốc, cửa nhà được mở ra.
"Chào anh, oden mà anh đặt đây ạ."
Nhân viên cửa hàng vừa nói vừa nhìn vào trong, ấn tượng đầu tiên của cậu chàng chính là, người đàn ông này rất cao, ấn tượng thứ hai chính là, gương mặt này đúng là đẹp điên đảo, ấn tượng thứ ba..."
Không đợi cậu chàng nghĩ ra ấn tượng thứ ba, người đàn ông đứng sau cửa nói cám ơn rồi đưa chân chặn cửa lại, rút mấy tờ tiền từ trong ví ra đưa cho cậu, đồng thời cầm lấy mấy hộp đựng đồ ăn trên tay cậu.
Cậu nhân viên nhìn mấy tờ tiền trong tay, ngớ người, "Anh... anh à, đơn này đã được thanh toán, ông chủ cũng đã trả phí giao hàng cho tôi rồi."
Dù chưa thanh toán, nhưng tiền đồ ăn cộng với tiền ship của bữa khuya này chỉ cần một tờ tiền màu đỏ thôi cũng đã dư trả rồi, anh đâu cần phải đưa nhiều như thế.
* Tờ tiền màu đỏ là 100 tệ.
"Tiền boa." Không ngờ người đàn ông trông có vẻ lạnh lùng vậy mà lại rất dễ gần, giọng nói cũng vô cùng êm tai, "Chuyện này vốn không phải công việc của cậu."
Mãi cho đến khi cánh cửa đã được đóng lại, cậu chàng nhân viên cửa hàng tiện lợi vẫn còn ngơ ngác, dần dần cảm nhận được ấn tượng thứ ba là gì.
Đại gia, đúng là có phong thái của đại gia.
Ngoài ra, tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng dấu vết xuất hiện trên cổ tay của anh vừa nãy hẳn là dấu răng còn mới.
Có thể cắn đến rướm máu như thế, bạn gái anh chắc là nóng tính lắm...
Lục Hoài Nghiên đặt không nhiều món, chỉ vài xâu cá viên, chả cá chikuwa và thanh cua, thêm một chén rong biển nhỏ và khoai nưa.
"Em ăn lót dạ trước đã, lát nữa anh đưa em đến chỗ mẹ ăn sáng."
Hai người đứng ngay bên cạnh bồn rửa giải quyết bữa ăn, Lục Hoài Nghiên đẩy cá viên, chả cá chikuwa ra khỏi xiên tre, lấy một cái xiên xiên một miếng chả chikuwa đút cho Giang Sắt, "Em có rảnh không?"
Hôm qua bà Hàn Nhân đã đặc biệt căn dặn, bảo Lục Hoài Nghiên sáng nay đưa Giang Sắt lên núi ăn cơm. Thế nhưng vừa gặp cô, hai người như lửa rực gặp củi khô, đến nửa đêm tỉnh dậy mới nhớ ra chuyện này.
Giang Sắt gật đầu đáp lại một tiếng, há miệng cắn nửa miếng chả chikuwa, sau đó trơ mắt nhìn nửa miếng còn lại rơi vào miệng của anh.
Cô chợt nhớ đến tô mì còn dư của mình ở quán mì Đông Lai Thuận.
Từ nhỏ đến lớn, không có ai ăn lại đồ còn thừa của cô. Nếu ăn không hết thì bỏ đi, cô cũng sẽ không ăn đồ thừa của người khác.
Đêm đó, khi anh cầm tô mì của cô lên, chậm rãi ăn hết mì trong tô, trong lòng cô thoáng vụt qua một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Anh đói đến thế ư? Đói đến độ xử luôn cả tô mì thừa của cô sao?
Còn nữa, anh không thấy mất vệ sinh sao?
Có lẽ là không,đêm hôm đó anh còn ngang nhiên cướp mất viên kẹo bạc hà ở trong miệng của cô.
Trong dòng suy nghĩ miên man, cô lại được người nọ đút cho hai viên cá viên và mấy miếng khoai nưa. Mỗi thứ cô chỉ cắn một miếng nhỏ, phần còn lại đều vào bụng của Lục Hoài Nghiên.
Ăn thêm vài miếng cá viên, vừa thấy lửng bụng, Giang Sắt không chịu ăn thêm.
Cô mở tủ lạnh, lấy một chai sữa chua ra, đang định hỏi anh có muốn uống một chai không, người đàn ông đứng sau bỗng lên tiếng, "Hôm trước anh có gặp chú Mạc, chú ấy nói bảy năm trước, trong nhà xưởng bỏ hoang kia không có dấu vết của người thứ tư."
Giang Sắt sững người, ngay sau đó cúi đầu đóng cửa tủ lạnh lại.
Dường như cô lại nhìn thấy những gương mặt đã từng nói cô đoán sai rồi.
Trong nhà xưởng bỏ hoang hoàn toàn không hề có dấu vết của kẻ kia.
Trước khi chết, Triệu Chí Thành đã thừa nhận anh ta là kẻ chủ mưu, cũng khai rằng chỉ có ba tên bắt cóc. Và khi bị giam giữ, quả thật cô cũng chỉ tiếp xúc với ba kẻ đó.
Cái gọi là người thứ tư chỉ xuất hiện ở trong miệng của cô.
Mọi người đều nói vì cô bị tổn thương tâm lý nên mới tưởng tượng ra thêm một kẻ thứ tư.
Ngay đến cả cô út cũng hỏi cô, có phải là do con không tìm được chỗ giải toả nên mới chăm chăm tin rằng có kẻ đồng loã thứ tư, như tìm một lối thoát cho sự uất ức của mình?
Sữa chua này là loại sữa chua truyền thống của Đồng Thành, nó được đựng trong một bình thuỷ tinh miệng rộng, nắp lọ được bọc lại bằng một lớp vải thô, sau đó dùng dây mây buộc lại thành hình nơ bướm.
Giang Sắt từ tốn tháo chiếc nơ bướm, cụp mắt chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.
Chờ anh hỏi, có phải tất cả chỉ đều là phán đoán từ một phía của em không? Em đến Đồng Thành khơi quật quá khứ của Triệu Chí Thành để tìm ra người nọ, nhưng liệu có phải tất cả đều là sản phẩm của trí tưởng tượng của em hay không?
Giống như bao người khác trước đây.
Bàn tay tháo dây mây vô cùng dứt khoát, lòng cô không chút gợn sóng, ánh mắt như mặt hồ tĩnh lặng.
Xiên tre trên tay Lục Hoài Nghiên vẫn còn đang ghim một viên cá viên. Thấy cô mở nắp bình sữa chua, anh bèn buông xiên tre xuống, rút một cái muỗng cà phê từ trong chiếc lọ tráng men đặt ở bên cạnh ra đưa sang cho cô, bình tĩnh cất giọng, "Trong nhà xưởng bỏ hoang không có dấu vết của kẻ đó, thế nên chúng ta chỉ có thể tìm từ nơi khác. Triệu Chí Thành bắt cóc em ở con ngõ nhỏ sau phòng tranh sơn dầu. Tuy camera ngày hôm đó đã bị tắt, nhưng Triệu Chí Thành chắc chắn đã từng đi ngang qua đó. Em có cần anh tìm video giám sát của mấy ngày trước đó cho em không?"
Anh biết cô muốn tự tay bắt được kẻ đó, cũng biết cô không muốn anh nhúng tay vào chuyện này, thế nên anh không tự chủ trương, trái lại hỏi cô có cần giúp đỡ hay không.
Video giám sát cách đây đã bảy, tám năm về trước, hơn nữa còn là camera trên hành lang của phòng tranh mà Quý Vân Ý dùng để cùng học trò yêu đương vụng trộm, nếu muốn lấy được mấy đoạn video đó đương nhiên không dễ dàng gì.
Nhưng chỉ cần cô muốn, anh có thể tìm cách lấy cho cô.
Giang Sắt vừa đưa tay sang định nhận lấy cái muỗng cán dài màu vàng đồng từ tay anh thì nghe được lời này. Bàn tay cô hơi khựng lại giữa không trung, ngay sau đó, cô nắm chặt cán thìa, thong thả múc một muỗng sữa chua, sau đó mới lên tiếng, "Không cần đâu, em đã có mấy video giám sát đó rồi, Triệu Chí Thành chưa từng đi ngang nơi đó."
Triệu Chí Thành đã khai rằng, hôm đó bọn họ tình cờ đi ngang qua con ngõ sau phòng tranh sơn dầu, vừa hay trông thấy cô từ trong sân phòng tranh bước ra. Thấy toàn thân cô đều toàn đồ hiệu trông vô cùng sang trọng, lúc bấy giờ mới nảy sinh ác ý, như mèo mù vớ phải cá rán chạy đến bắt cóc cô.
Cũng chính vì từ lúc ban đầu không xác định được thân phận của cô, nên bọn họ đã kéo dài đến tận ngày thứ hai mới liên lạc với nhà họ Sầm. Lời khai của anh ta không một chút sơ hở, cứ như thể Giang Sắt bị bắt cóc chẳng qua là do cô quá xui xẻo.
Nhưng trên đời này nào có lắm chuyện tình cờ như thế?
Hôm ấy, phòng tranh sơn dầu tình cờ tắt hết camera giám sát, vợ của người học trò ấy tình cờ đến phòng tranh sau cô một bước, cô vợ kia lại tình cờ bắt gặp chồng mình và cô giáo đang vụng trộm với nhau rồi làm ầm ĩ suốt hai ngày trời, mà cô... lại tình cờ gặp phải nhóm người của Triệu Chí Thành.
"Chuyện năm xưa là anh nghe anh hai em kể lại sao?"
Trong đêm giao thừa, anh hỏi cô đến Đồng Thành là vì muốn tìm con cá lọt lưới trong vụ án bảy năm trước đúng hay không. Khi ấy, cô đã đoán được Sầm Lễ đã kể cho anh nghe chuyện năm xưa, thế nên anh mới vội vã bay sang đây, đưa cô lên chùa Hàn Sơn để cầu nguyện.
Lục Hoài Nghiên thờ ơ "ừ" một tiếng.
"Triệu Chí Thành nói bọn họ bắt em đi là do nhất thời nảy sinh ác ý, nói rằng đồng phạm chỉ có ba người bọn họ. Không có bất kỳ vật chứng hay nhân chứng nào có thể chứng minh trong vụ án bắt cóc này có sự xuất hiện của kẻ thứ tư. Tất cả mọi người đều nói "kẻ đó" chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng của em mà ra." Giang Sắt nhìn Lục Hoài Nghiên, "Anh không nghi ngờ gì sao?"
Lục Hoài Nghiên thả xiên tre trên tay xuống, ngước mắt hỏi cô, "Nghi ngờ cái gì?"
"Nghi ngờ mọi chuyện liên quan đến "người thứ tư" vốn chỉ là trí tưởng tượng của em."
"Thế em có tin chắc là có người thứ tư không?"
Giang Sắt sững sốt vài giây, ngay sau đó gật đầu thật mạnh, "Đương nhiên rồi."
Từ năm năm trước cô đã bắt đầu tìm người điều tra vụ án này, điều tra về Triệu Chí Thành và hai tên đồng phạm bắt cóc kia, điều tra cả học trò của Quý Vân Ý và vợ của anh ta, điều tra tất cả nhân vật khả nghi xuất hiện loanh quanh phòng tranh sơn dầu ngày hôm đó.
Cô không bỏ qua bất kỳ manh mối nào, tựa như mò kim đáy biển, cô đã phải mất năm năm mới tìm được Trương Nguyệt, tìm được một chút quá khứ của Triệu Chí Thành.
Trước đây, khi chưa tìm được Trương Nguyệt, cô luôn dựa vào trực giác của mình để xác định có sự xuất hiện của người thứ tư trong vụ bắt cóc ấy.
Bây giờ, gặp được Trương Nguyệt, cô càng thêm tin chắc vào điều đó.
Giọng điệu đanh thép và vẻ mặt nghiêm túc của cô gái trước mặt khiến Lục Hoài Nghiên bật cười khe khẽ.
"Thế thì anh cũng tin." Anh nhìn Giang Sắt, "Hôm em bị bắt cóc xảy ra quá nhiều chuyện trùng hợp. Nếu những chuyện trùng hợp này xảy ra trên người người khác, có lẽ anh sẽ tin rằng trên đời này có một người bất hạnh như thế, nhưng em thì khác."
Cô thì khác.
Dù khả năng tồn tại của người thứ tư chỉ là một phần vạn, nhưng vì là cô, một phần vạn này đối với anh chính là một trăm phần trăm.
Huống chi, cô lại có một niềm tin mãnh liệt như thế, mà anh lại tin cô.
Giang Sắt cụp mắt, ngón tay trắng nõn vuốt ve cán muỗng, đầu muỗng chạm vào lớp sữa chua trắng mịn, rồi bất động.
Một thoáng im lặng trôi qua.
"Lần sau, có lẽ anh nên chọn lúc em không ăn gì mới dám nói về chuyện của bảy năm trước." Lục Hoài Nghiên nhận lấy muỗng cà phê trên tay Giang Sắt, múc một muỗng sữa chua đút đến bên miệng cô, "Tránh để em ăn mất ngon."
Giang Sắt khẽ nhấc hàng mi, hé miệng ngậm lấy muỗng sữa chua anh vừa đút cho.
Có một vài thói quen đã được hình thành trong lúc vô thức, chẳng hạn như chuyện anh đút cô ăn. Cái muỗng vẫn chưa chạm đến môi, nhưng cô đã chủ động hé miệng.
"Khi từ Anh trở về, anh cũng luôn tin chắc rằng mình có thể tống cổ Lục Tiến Tông ra khỏi Lục thị." Lục Hoài Nghiên nói tiếp, "Khi ấy, ông nội đã có ý định giao Lục thị lại cho ông ta, mà anh lại đang đứng phía đối địch với ông ta, nếu ông ta không rơi đài thì kẻ thua thảm hại chính là anh. Anh mất năm năm trời, cướp đi chiếc ghế trong hội đồng quản trị của ông ta, lại tốn thêm ba năm để rút hết mọi quyền hành của ông ta. Khi ấy, anh bỗng phát hiện ra, trên đời này có một vài chuyện, nếu thời gian chờ đợi càng lâu thì niềm vui chiến thắng sẽ càng thêm mãnh liệt."
Tốc độ đút ăn và tốc độ nói chuyện của anh như đồng điệu với nhau, không nhanh không chậm, từ tốn và thong thả.
Giang Sắt lẳng lặng nhìn anh, cánh môi ướt át khẽ hé mở rồi lại khép lại, chậm rãi ăn từng muỗng sữa chua được anh đút đến bên miệng.
Đến muỗng cuối cùng, Lục Hoài Nghiên dùng đáy muỗng đè lên lưng lưỡi của cô, khẽ cười, "Em cứ nhìn anh như thế, anh phải đáp lại chút gì đó mới được."
Anh nhoài người sang hôn cô, chiếc muỗng lành lạnh lướt qua đầu lưỡi của bọn họ.
Giang Sắt không biết trong mắt anh, ánh mắt của mình khi nhìn anh sẽ phản chiếu điều gì.
Có lẽ là khi nghe anh nhắc đến niềm vui chiến thắng, đôi con người của cô sẽ ánh lên vẻ khao khát. Hoặc có lẽ là khi nghe anh nói rằng anh tin cô, những rung động mãnh liệt không thể kiềm nén ở trong lòng cô đã lộ ra, khiến anh nhìn thấu mình.
Có một khoảnh khắc nào đó, cô rất muốn kể cho anh nghe mình đã vượt qua năm năm vừa rồi như thế nào, muốn nói cho anh biết, một Sầm Sắt khác vẫn còn bị mắc kẹt ở bảy năm trước, cô rất muốn đưa cô ấy trở về.
Nhưng cô đã quen với việc một mình chịu đựng.
Cô đã không còn tin vào lời của người khác từ lâu. Trừ phi có người khoác lên lớp vỏ ngoài của cô, trải qua những chuyện mà cô đã từng phải chịu đựng, nếu không thì mọi lời nói của bọn họ cũng chỉ là những câu nói suông đầy giả tạo và vô nghĩa.
Sau một nụ hôn triền miên, bao lời muốn nói ngập ngừng bên khoé môi cuối cùng bỗng gói gọn thành một câu, "Anh nhớ em như thế nào?"


Câu hỏi này tuy hơi tối nghĩa, nhưng Lục Hoài Nghiên lại hiểu rõ ý cô.
Cô đang hỏi anh rằng, khi anh nhớ cô, cụ thể là nhớ cái gì của cô.
Anh hơi rướn môi, điềm nhiên hỏi lại cô, "Em muốn nghe đáp án trong sáng hay "trong tối" trước?"
Giang Sắt thờ ơ lên tiếng, "Trong tối."
Lục Hoài Nghiên đáp, "Còn thế nào nữa, đương nhiên là nghĩ xem đến khi gặp lại nhau thì phải làm sao để em thoải mái, hoặc là..."
Anh liếc nhìn cô, cười nói tiếp, "Làm sao để tìm em tính sổ."
"Thế còn trong sáng thì sao?"
"Lúc nhớ trong sáng à..." Anh hạ giọng, giống như đang chọn lọc câu từ, "Rõ ràng là không nghĩ gì hết, nhưng trong đầu lại ngập tràn hình bóng của em."
Anh vừa dứt lời, hơi thở của Giang Sắt tựa như cánh bướm đáp lên cánh hoa, nhẹ bẫng.
Cô chưa từng nghi ngờ chuyện anh có thể đuổi được Lục Tiến Tông ra khỏi Lục thị, cũng chưa từng nghi ngờ chuyện anh vẫn còn trẻ mà đã có thể điều hành cả Lục thị, bởi vì người như anh... thực sự rất am hiểu cách "săn" thứ mà anh muốn.
"Ánh mắt này của em là có ý gì?" Lục Hoài Nghiên buông cái muỗng cà phê trên tay xuống, giơ hai tay lên đỡ lấy mặt cô, chăm chú quan sát đôi con ngươi của cô, cười trêu, "Khinh bỉ à?"
"..."
Giang Sắt đáp lại anh với vẻ mặt tỉnh bơ, "Lần sau em muốn ở trên."
Lục Hoài Nghiên, "Nãy giờ bận nghĩ chuyện này sao?"
Anh hơi dùng sức lên mấy đầu ngón tay, véo má cô một cái, rồi lại cúi đầu ngậm lấy đôi môi đang cong cong của cô, "Với cái thể lực đó của em mà đòi ở trên sao? Được thôi, muốn anh nằm hay ngồi tiếp em đây?"
Anh vừa nhắc đến thể lực, Giang Sắt lại nhớ đến chuyện tối qua, khi hai chân cô đã mềm nhũn, anh từ phía sau áp sát tới, thì thầm bên tai cô, "Đại tiểu thư thế này là "tiêu hồn" hay là đuối sức thế?"
Lúc này, nụ hôn của anh rất dịu dàng, không mạnh mẽ dữ dằn như tối qua, hơi thở ấm nóng liên tục phả xuống môi cô, như gần như xa.
Giang Sắt hé mở hàm răng ngậm lấy cánh môi anh, khẽ hỏi, "Anh có muốn thử ngay bây giờ không? Xem xem liệu em có thể trụ được bao lâu?"
Lục Hoài Nghiên biết không thể tiếp tục kéo dài nụ hôn này lâu thêm được nữa, anh nheo mắt buông cô ra, lùi về sau một bước.
"Còn dám trêu anh đúng không? Lúc nãy chơi vẫn chưa đã à?" Anh đang ám chỉ đến chuyện cô đi tìm dấu răng ban nãy.
Anh đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, sáu giờ mười lăm, bình thường bà Hàn Nhân đều sẽ dùng bữa sáng vào lúc bảy giờ mười lăm.
Chậm nhất là mười lăm phút sau bọn họ phải lên đường.
Bao nhiêu đây thời gian còn không đủ cho màn dạo đầu nữa là.
Lục Hoài Nghiên cầm điện thoại lên, ánh mắt nhìn Giang Sắt ánh lên vẻ nguy hiểm, "Em muốn thử ngay bây giờ sao? Nếu em muốn, anh có thể gọi cho mẹ, báo với bà sáng nay chúng ta không đến thăm bà nữa."
Anh chỉ cần gọi sang, bà Hàn Nhân không cần hỏi cũng có thể đoán được bọn họ vì chuyện gì mà bỏ luôn cả bữa sáng.
"Không muốn thử nữa." Giang Sắt châm lửa đã rồi bỏ chạy, kéo áo cardigan lại, nhẹ nhàng cất bước đi vào phòng, "Em đi thay đồ."
Lúc hai người đến chùa Hàn Sơn, vừa đúng bảy giờ mười lăm phút.
Trước đó bà Hàn Nhân đã nhận được tin nhắn của Lục Hoài Nghiên, tự mình gọi điện cho người chuẩn bị vài món ngọt đặc sản Đồng Thành.
Vừa bước vào nhà trúc, Giang Sắt đã trông thấy xửng bánh trôi hoa hồng vừa mới hấp chín được đặt trên bàn.
Bà Hàn Nhân nhiệt tình chào đón, "Hai đứa đói rồi phải không, mau đến đây ăn nào. Đồ ăn vừa được dọn lên, còn nóng hôi hổi đây."
Giang Sắt rửa tay rồi bước đến bàn ăn ngồi xuống, bà Hàn Nhân gắp cho cô một viên bánh trôi hoa hồng, "Nghiên nó bảo con rất thích ăn món này. Ở nhà con ăn loại nấu từ nước đường đỏ đúng không?" Dì đã cho người thay đổi cách làm, con nếm thử món bánh trôi hấp này xem thế nào."
Viên bánh trôi nằm trong chén trắng trẻo mềm mại, bên trong là lớp nhân bánh hoa hồng, bên ngoài được rắc thêm một lớp sữa bột. Chỉ cần cắn nhẹ một cái, vị ngọt đã ngập tràn trong khoang miệng.
Giang Sắt rủ hàng mi, bình thản cắn nửa viên bánh trôi.
Bóng người ngồi bên cạnh khẽ động đậy, Lục Hoài Nghiên cầm đũa sạch lên gắp một viên bánh trôi.
Bà Hàn Nhân ồ lên, "Không phải từ nhỏ con đã không thích ăn mấy loại bánh mềm mềm dính dính này sao?"
"Bây giờ con thích ăn rồi." Lục Hoài Nghiên nghiêm túc đáp, "Tối qua có cơ hội nếm thử, ngon ngoài sức tưởng tượng."
Giang Sắt, "..."
Bà Hàn Nhân thuận miệng hỏi thêm một câu, "Tối qua Sắt Sắt dẫn con đi ăn hả? Hai đứa còn ăn gì nữa?"
Lục Hoài Nghiên nhấc mí mắt, liếc nhìn Giang Sắt ở bên cạnh, cười đáp, "Để Giang Sắt nói với người, mấy món tối qua đều do cô ấy chọn hết."
"..."
Bữa sáng hôm nay chẳng mấy yên ả, lúc Giang Sắt dọn dẹp bàn ăn, không cầm lòng được nhìn sang Lục Hoài Nghiên.
Ánh mắt ấy vô cùng lạnh lùng, tựa như cơn gió xuân đang thổi qua bên ngoài cửa sổ, mang theo chút ấm áp của ngày xuân, nhưng vẫn còn một chút se lạnh. Nếu không phải vì đang ở chỗ của mẹ, Lục Hoài Nghiên nhất định sẽ ôm cô vào lòng mà hôn cho thoả thích.
Tối hôm qua, cả hai người đều thiếu ngủ, lúc nãy vừa ăn không ít đồ ngọt, Giang Sắt ngồi uống trà với bà Hàn Nhân được nửa tiếng lại bắt đầu cảm thấy cả người rã rời.
Cơn buồn ngủ này của cô không thể qua được mắt Lục Hoài Nghiên.
Người đàn ông uống một hơi cạn tách trà phổ nhị, rồi anh nói với bà Hàn Nhân, "Hôm nay tụi con dậy hơi sớm, để con đưa cô ấy sang chỗ con nghỉ ngơi một lúc."
Nói xong, anh nắm tay Giang Sắt, men theo hồ Trúc Âm quay lại căn nhà trúc của mình.
Vừa vào phòng, Lục Hoài Nghiên liền mở máy sưởi, lúc tháo khăn quàng cổ giúp cô, anh không cầm lòng được lại nựng cằm cô một cái, nói, "Em không cần khách sáo với mẹ như thế, nếu đói bụng, buồn ngủ, hay khó chịu ở đâu thì cứ việc nói thẳng với bà ấy."
Giang Sắt khẽ ừ một tiếng.
Cô quả thật rất buồn ngủ, vừa mới vào phòng ngủ nằm xuống giường chưa được một lát, trong lúc mơ mơ màng màng, chuông điện thoại bất thình vang lên.
Đó là tiếng chuông rất đặc biệt.
Cô mở choàng mắt, lần mò cầm lấy điện thoại rồi nhận máy ngay.
"Có tin gì mới sao?"
Giọng nữ điềm tĩnh vang lên từ đầu bên kia, "Tôi vừa điều tra một vụ án khá thú vị. Cách đây mười lăm năm trước, xưởng bia ở huyện Bách kia đã từng xảy ra chuyện."
"Chuyện gì?"
"Ông chủ xưởng bia đã chết đuối ngay trong cái ao nước trong xưởng bia nhà mình." Trịnh Hoan thong thả kể lại, "Ngoài ra, xưởng bia đó không có nhân viên nào tên Triệu Chí Thành hay Triệu Thành cả, chỉ có một người tên là Triệu Chí. Người của tôi vẫn chưa điều tra ra liệu Triệu Chí này có phải là Triệu Chí Thành hay không."
Giang Sắt mấp máy đôi môi, "Xưởng bia đó vẫn còn hoạt động chứ?"
"Ừ, sau khi ông chủ chết, xưởng bia ấy đã tạm ngừng hoạt động hai năm, sau đó mới có người mua lại xưởng với giá thấp. Hiện tại, loại bia này chỉ sản xuất để phân phối chủ yếu ở huyện Bách và mấy huyện lân cận."
"Chị hãy điều tra ông chủ mới của xưởng bia, và cả Triệu Chí nữa, tốt nhất là hãy tìm ra những người từng làm việc ở xưởng bia cách đây mười lăm năm trước. Biết đâu trong số những người này lại có người biết Triệu Chí Thành."
Kết thúc cuộc gọi, Giang Sắt cầm điện thoại bần thần nằm trên giường một lúc lâu, đến khi ngoài cửa truyền đến động tĩnh, cô mới đánh mắt nhìn sang.
Lúc cô vào ngủ, cửa phòng vẫn luôn khép hờ.
Ánh mắt Lục Hoài Nghiên nhìn cô vô cùng bình tĩnh, anh dựa người vào cửa nhìn cô một hồi, sau đó mới lên tiếng, "Không ngủ à? Nếu em không ngủ được, chúng ta thử làm điều em muốn làm sáng nay nhé?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...