Khó Có Thể Khống Chế - Nam Yên Bắc Vũ
Chương 25: Nữ chính
Trong thế giới không có Trì Dư, Trình Ngôn không còn uống rượu hay hút thuốc nữa, anh sợ khi xuất hiện trước mặt cô lần nữa, trên người toàn là mùi mà cô không thích, sợ cô chán ghét anh.
Cô nói với anh rằng cô ghét anh hút thuốc nhất.
Xem này, mỗi lời mà cô nói, anh đều ghi nhớ, nhớ rõ ràng.
Trong thư phòng, một ngọn đèn bàn được thắp sáng lên, ánh đèn dịu nhẹ chiếu sáng đường quai hàm nhẵn nhụi của người đàn ông.
Trình Ngôn cầm bút nghiêm túc viết lên sách, con lắc bên cạnh cũng lắc lư một thời gian hồi lâu, trong một khoảng thời gian dài như vậy, bút trong tay anh vẫn đang lặp đi lặp lại hai chữ “Trì Dư”.
Viết xong một lần ‘Trì Dư’ màu mực chữ tự biến mất, Trình Ngôn viết lại, trên trang giấy của sách dần dần lưu lại dấu vết chữ ‘Trì Dư’.
Viết mấy trăm lần, Trình Ngôn dừng bút lại, ngón tay khẽ run rẩy vuốt ve vết chữ trên trang giấy.
“Chờ anh, anh nhất định sẽ gặp lại em.”
Lâm Trí cảm thấy ông chủ của mình dường như đã trở lại bình thường, nhưng hình như lại không phải vậy.
Ông chủ của anh đi làm đúng giờ như bình thường, không có mùi rượu, không có khói thuốc lá, cũng không có đôi mắt thâm đen như cả đêm không ngủ, cằm cũng không có râu ria xồm xoàm do lười chăm sóc.
Mọi thứ đều ổn.
Nhưng!
Nhưng mà tại sao ông chủ của anh ta lại làm việc với một cuốn tiểu thuyết ngôn tình mỗi ngày?
Mỗi lần Lâm Trí vào phòng làm việc của tổng tài, luôn có thể nhìn thấy Trình Ngôn đang cầm quyển sách kia trong tay, anh ta liếc trộm một cái, quyển sách kia gọi là [Tổng tài cường thủ hào đoạt.]
Lâm Trí có ấn tượng đối với quyển sách này, Trình Ngôn từng ra lệnh cho anh ta đi tra quyển sách này, nhưng anh ta lại không tìm được một chút tin tức gì về quyển sách này.
Hôm nay Lâm Trí gõ cửa phòng làm việc, thấy Trình Ngôn đang đọc quyển sách kia.
Trình Ngôn ngồi ở trước bàn làm việc, ngón cái tay phải nhẹ nhàng vuốt ve hai chữ ‘Trì Dư ‘ trên sách, ở đoạn thứ năm trang ba mươi chín, nội dung đoạn đó viết: ‘Tô Trì Dư tát Tô Giản một cái, hung hăng mắng: “Tô Giản, tiện nhân như cô, sao còn có mặt mũi đi quyến rũ Trình Ngôn, tôi thật sự chưa từng thấy tiện nhân nào không biết xấu hổ hơn cô!” ‘
Trong lòng Trình Ngôn bật cười, người anh yêu chưa bao giờ kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, đối xử tâm địa ác độc với người khác, cô chỉ biết giận dỗi chiến tranh lạnh đòi chia phòng ngủ với anh.
Chính cô đã quyến rũ anh yêu cô mà không hề hay biết.
Nghe thấy tiếng gõ cửa của Lâm Trí, Trình Ngôn không ngẩng đầu nói: “Có chuyện gì?”
Lâm Trí nói: “Lần trước anh bảo tôi chuyển tiền cho một người tên là Triệu Liên, hai ngày trước Triệu Liên qua đời, con gái bà ấy tới đây muốn trả lại số tiền còn lại cho anh, thuận tiện nói lời cảm ơn.”
Tô Giản?
Trình Ngôn ngẩng đầu: “Nói cho cô ấy biết tôi không rảnh.”
“Được.” Lâm Trí gật đầu đồng ý, xoay người đi ra khỏi văn phòng của tổng tài.
Mở cửa văn phòng ra, Lâm Trí kinh ngạc nhìn thấy Tô Giản đang đi về phía này.
“Cô… làm sao cô vào được đây?”
Bất cứ ai muốn gặp được Trình Ngôn, đều cần phải được thông qua rồi mới có thể hẹn trước, sau đó mới có thể vào bên trong công ty, lễ tân, bảo vệ của công ty không thể tùy tiện để một người không liên quan bước vào.
Tô Giản dừng chân ở cửa văn phòng, trong tay cầm một tấm thẻ, cúi đầu, lỗ tai đỏ hồng: “Tôi nói với họ, Tô Trì Dư là chị gái tôi.”
Lâm Trí ngay lập tức hiểu được, từ ngày Trình Ngôn ở công ty nói bạn gái mình sắp tới, toàn bộ nhân viên công ty lập tức biết bạn gái của Trình tổng tên là Tô Trì Dư, Trình tổng yêu bạn gái anh còn hơn mạng sống của mình. Muốn vào bên trong Trình thị thì cái tên ‘Tô Trì Dư’ chính là một cái thẻ thông hành.
Lâm Trí nghĩ đến đám phế vật làm việc không đủ sức chỉ biết ngồi lê đôi mách, thở dài đi tới trước mặt Trình Ngôn.
“Ông chủ, hiện tại cô ấy đang ở cửa.”
Vừa rồi bọn họ nói chuyện, thật ra Trình Ngôn đều đã nghe thấy, nếu Tô Giản đã ở cửa, đành phải để cho cô ta tiến vào.
Tô Giản hai tay nắm chặt thẻ, nhìn người đàn ông anh tuấn ngồi trước mặt cô, trái tim không tự giác đập nhanh hơn, nhẹ giọng nói: “Trình tổng, đây là tiền chữa bệnh còn lại mà trước đây anh đã giúp mẹ em nộp…”
“Tôi nhớ tôi đã nói với cô, cô nên gọi tôi là anh rể.” Trình Ngôn cắt ngang Tô Giản, gập cuốn sách trong tay lại, bỏ vào trong ngăn kéo.
Tô Giản đưa thẻ đến trước mặt Trình Ngôn, nghe được anh nói ‘anh rể’, tay cô ta dừng ở giữa không trung, sau đó chậm rãi buông xuống, giật khóe miệng: “…Cô ấy đã chết rồi…anh còn yêu cô ấy như vậy sao?”
“Cô ấy chết cũng là người của tôi.”
“Nhưng người chết không thể sống lại có lẽ, có lẽ, thế giới này còn có người thích anh hơn cô ấy…” Tô Giản nói xong cúi đầu, vành tai lại càng thêm đỏ.
Trình Ngôn dựa lưng vào ghế, giơ tay véo sống mũi, vẻ mặt có chút không vui: “Nếu như cô đến đây là muốn khuyên tôi quên đi Trì Dư, vậy mời cô lập tức rời đi, đừng làm chuyện vô ích, bằng không đừng trách tôi không cho cô chút thể diện, kêu người mời cô ra ngoài.”
“Không không.” Tô Giản lập tức lắc đầu giống như trống đánh, giơ thẻ trong tay lên: “Tiền anh đưa còn rất nhiều, đều ở trong thẻ này, em tới đây chính là để trả lại tiền cho anh. Mặc dù mẹ em vẫn…nhưng em vẫn muốn cảm ơn anh đã giúp em trong thời gian bất lực nhất của mình.”
Trình Ngôn thản nhiên nói: “Không cần cảm ơn tôi, lúc trước là Trì Dư muốn tôi giúp cô. Số tiền này cô cứ giữ lại, mẹ cô vừa mới qua đời, tôi là anh rể của cô, thay Trì Dư giúp đỡ em gái cũng là chuyện nên làm.”
Tô Giản không thích nghe Trình Ngôn nói ra hai chữ ‘anh rể’, cô ta mím môi, thu bàn tay giơ lên không trung, móng tay của bàn tay đang nắm thẻ trắng bệch.
“Nếu không có việc gì thì dưới lầu sẽ có tài xế chở cô về.” Trình Ngôn nhíu mày nhìn Tô Giản ở trước mặt, không nói một lời nhưng không có ý muốn rời đi.
Trầm mặc một lúc lâu, Tô Giản ngẩng đầu, nhìn thẳng Trình Ngôn, giống như là lấy hết dũng khí nói thật lớn.
“Anh thích Tô Trì Dư như vậy sao? Bây giờ cô ấy đã chết, không thể có một người nào khác đi vào được trái tim của anh sao?”
Sau khi nói ra những lời này, Tô Giản lập tức cảm thấy mình điên rồi, đột nhiên cảm thấy ù tai, không nghe thấy âm thanh xung quanh, chỉ có tiếng tim đập nhanh của mình.
Nhưng cô vẫn nghe thấy giọng nói của Trình Ngôn.
“Ngoại trừ cô ấy, tôi sẽ không thích người khác nữa.” Người đàn ông dừng lại một chút nói tiếp: “Nếu cô không rời đi, tôi sẽ gọi bảo vệ.”
Không có một chút nể tình.
Tô Giản cảm thấy bị sỉ nhục đỏ mặt, giống như cô ta cố tình đến gặp Trình Ngôn để tự mình rước lấy nhục..
Cô ta cắn cắn môi, hốc mắt đỏ lên, đáng thương xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Trình Ngôn lạnh lùng nhìn bóng lưng Tô Giản biến mất ở góc đường, kéo ngăn kéo ra, lại cầm lấy quyển sách kia lên.
Cuốn sách được đặt trên bàn làm việc và đóng lại.
Trình Ngôn chăm chú nhìn quyển sách kia, thở dài thật sâu, khát vọng muốn gặp lại cô đang mãnh liệt trào dâng trong lòng.
Một tháng đã trôi qua, anh đã viết hai chữ ‘Trì Dư ‘ hàng ngàn lần nhưng không thể xuyên qua thế giới của cô một lần nữa.
Bàn tay thon dài nắm lấy bìa sách, mở ra, trang tiêu đề trống rỗng in đầy dấu vết viết chữ, nhưng không có một chút mực nào của bút mực.
“Anh nhớ em rất nhiều…”
Trình Ngôn cầm lấy cây bút, lại thành kính viết hai chữ ‘Trì Dư’ một lần nữa.
Lúc này đây, lòng thành tâm của anh dường như cuối cùng cũng đã làm trời cao cảm động, ánh sáng chói mắt khiến cho anh không thể không nhắm mắt lại, trong lòng mừng rỡ như điên toàn bộ biểu hiện rõ qua khóe miệng đang nhếch lên.
Tô Giản đi tới thang máy, cơ thể đột nhiên chấn động, một lực hút mạnh mẽ đã kìm hãm cô ta, hai chân không khống chế được mà bước trở về.
Trên đường trở về, cô ta hoảng sợ nhìn thấy, tất cả mọi thứ xung quanh dường như đã ngừng lại.
Một nhân viên vừa dùng máy in in xong tài liệu, tay không cầm vững, tài liệu từ trong tay trượt xuống, giấy chưa kịp đóng gáy đã rơi rải rác giữa không trung.
Trong phòng trà, một nữ nhân viên vừa rót cà phê xong, bởi vì quá nóng không cầm được ly, tay run lên cà phê văng ra một ít. Nữ nhân viên sợ cà phê nhỏ giọt trên áo sơ mi trắng, cơ thể lập tức lui về phía sau, khom lưng muốn xem quần áo bẩn có hay không, tư thế buồn cười như vậy vẫn duy trì…
Hai chân Tô Giản không còn bị khống chế nữa, nhưng mơ hồ có một sức hút hấp dẫn cô đi về phía trước.
Cuối cùng cô ta dừng lại ở trước cửa văn phòng của Trình Ngôn.
Giơ tay lên gõ cửa, không ai trả lời.
Tô Giản đẩy cửa đi vào, Trình Ngôn vốn đang ngồi ở trước bàn làm việc đã không thấy bóng dáng.
Chỉ thấy trên bàn đặt một quyển sách đang mở ra, trang đang mở phát ra ánh sáng trắng.
Cô ta cẩn thận và tò mò từ từ đi qua, trái tim đập loạn xạ.
Đợi đến khi cô ta đến gần quyển sách kia, ánh sáng trắng tự động biến mất, dòng chữ trong sách hoàn chỉnh hiển thị trước mắt Tô Giản.
Tô Giản, Trình Ngôn, Tô Trì Dư…
Những cái tên này lập tức thu hút sự chú ý của cô ta…
Thời gian trên màn hình máy tính không thay đổi nữa, ngoại trừ cô ta, tất cả mọi thứ xung quanh đều đứng yên, đứng yên hồi lâu…
Cho đến khi cô ta đọc xong cuốn sách.
Toàn bộ dòng chữ cuối cùng của quyển sách thu hết vào trong đáy mắt, thoáng chốc trang sách biến thành giấy trắng.
Một đoạn chữ đen dần dần hiện lên…
[Cô là nữ chính của thế giới này.]