Khó Có Thể Khống Chế - Nam Yên Bắc Vũ
Chương 14: Lỡ việc
Trì Dư ở lại biệt thự vài ngày thật sự là rảnh rỗi đến phát chán, nháo nhào muốn đi đến tiệm hoa làm việc.
Trình Ngôn không lay chuyển được cô nên đành phải đồng ý, rồi tự mình lái xe đưa cô đến tiệm hoa.
Chị Hoa nhìn thấy hai người đến cùng nhau thì cười hiểu rõ.
“Chị biết cơ thể của em không tốt, không đến cũng không sao, cùng lắm thì chị không trả lương cho em thôi.”
“Là em muốn đến, em muốn chị phát lương cho em.” Trì Dư cười nói.
Trình Ngôn đưa Trì Dư đến tiệm hoa xong vẫn chưa đi, hỏi chị Hoa: “Mã QR của cửa hàng chị đâu?”
Chị Hoa chỉ hướng cho Trình Ngôn.
“Tài khoản Wechat nhận được năm nghìn tệ.”
“Tài khoản Wechat nhận được năm nghìn tệ.”
Hai tiếng liên tiếp vang lên, Trình Ngôn chuyển khoản tất cả là một vạn tệ.
Chị Hoa thấy được sủng mà sợ, không tự giác hạ thấp tư thái: “Ông chủ Trình, anh đây là muốn mua luôn tiệm hoa nhà tôi sao.”
Trì Dư cũng không hiểu, nghi ngờ nhìn về phía Trình Ngôn.
Trình Ngôn hất hất cằm, nhìn về phía Trì Dư: “Phí lỡ việc của cô ấy.”
Trì Dư: “?”
“Gần đây cơ thể của cô ấy không tốt, không cần để cô ấy phải làm gì cả, để cô ấy ở đây tâm sự với chị là được.”
Chị Hoa vô cùng cơ trí hỏi lại một câu: “Một vạn này của anh thì tính là phí lỡ việc một ngày hay một tháng?”
“Một ngày. Ngày mai cô ấy còn tới, tôi lại chuyển cho chị một vạn.” Vẻ mặt của Trình Ngôn bình tĩnh, không hề đặt chút tiền ấy vào trong lòng.
Một ngày một vạn, trong nháy mắt Trì Dư thấy rất đau lòng.
Cô giữ chặt ống tay áo của Trình Ngôn: “Em, em vẫn nên về thì hơn.”
Trình Ngôn vén sợi tóc thừa của Trì Dư ra sau tai, dịu dàng nói: “Không sao hết, một chút tiền mà thôi. Ở đây có người nói chuyện với em cũng tốt, sau khi kết thúc công việc tôi đến đón em về nhà.”
Chị Hoa kéo Trì Dư đến bên cạnh: “Tổng giám đốc Trình yên tâm đi. Tôi nhất định sẽ chăm sóc Trì Dư thật tốt, coi như là đóng cửa hàng chứ tôi sẽ không để Trì Dư làm một cái gì.”
Sau khi Trình Ngôn nói xong rồi rời đi, chị Hoa vô cùng chu đáo lót thêm một tấm nệm trên ghế cho Trì Dư ngồi, lại còn cầm theo một tấm thảm nhỏ.
Lần này Trì Dư có chút ngại ngùng: “Chị, chị Hoa, không cần phải như vậy.”
“Chị đã nhận tiền của chồng em rồi, nhận tiền làm việc, không cần thấy có lỗi với tôi.”
“Không phải là chồng.”
Chị Hoa cười nhạo: “Không phải là chồng thì là chủ nợ à? Có kiểu chủ nợ đi bồi thường tiền thế này không?”
Trì Dư ngại ngùng đáp: “Chỉ là bạn trai thôi.”
Chị Hoa “hứ” một tiếng: “Lúc trước chị đã nói gì nào, chị đã nói là anh ấy thích em mà.”
Trì Dư biết mình không nói lại chị, đành ngậm miệng.
Chị Hoa bưng một bát canh gà từ trong phòng ra cho Trì Dư.
Trì Dư kinh ngạc không thôi: “Đừng nói là chị biết em đến, rồi Trình Ngôn sẽ chuyển tiền cho chị từ sớm nên chị mới cố ý nấu xong canh gà chờ em đến đấy chứ? Chị cũng quá thần thánh đấy!”
Chị Hoa cười “ha ha” hai tiếng, cố ý thừa nước đục thả câu: “Em nếm thử trước đi.”
Trì Dư múc một muỗng canh uống thử. Mùi canh gà thơm nồng nhưng lại không có dầu mỡ, lại còn tăng thêm mấy vị thuốc, còn rất bổ cơ thể.
“Dễ uống.”
“Diệp Từ nấu.”
“Hả?”
Chị Hoa ngồi xuống bên cạnh Trì Dư, nắm một nắm hạt dưa, vừa cắn vừa nói.
“Diệp Từ đang chữa trị cho một bệnh nhân, là một người phụ nữ đã ly hôn hơn bốn mươi tuổi, chỉ có một người con gái đang học lớp 12 đến chăm sóc cho bà ta. Diệp Từ thấy cô bé kia ngày ngày bôn ba giữa trường học và bệnh viện thì rất đau lòng, vậy nên mới nấu canh gà đưa qua cho cô bé đó.”
“Diệp Từ nấu nhiều canh gà, trong nồi vẫn còn. Hôm nay vừa khéo em đến, chị lại vừa khéo nhận tiền của Trình tổng đưa nên phải chăm sóc cho em thật tốt, thế nên cứ vậy mà bưng canh gà ra cho em ăn thôi.”
Bàn tay đang cầm thìa của Trì Dư thoáng dừng lại một chút, cuối cùng bỏ lại vào bát, không uống tiếp ngụm nào nữa. Cô đoán người phụ nữ ly hôn trong miệng chị Hoa chính là Triệu Liên, còn cô bé kia chính là Tô Giản.
“Vậy thì cô bé kia ra sao?”
Chị Hoa ném vỏ hạt dưa trong tay vào thùng rác: “Nghe Diệp Từ nói, mỗi ngày cô bé kia vừa tan học là chạy đến bệnh viện ngay, lau người cho mẹ của mình rồi ngủ lại bệnh viện, hôm sau liền đi học luôn. Thật là một đứa bé đáng thương.”
“Có điều vẫn may là có người thay họ trả hết viện phí, không cần phải lo lắng về tiền chữa bệnh. Nhưng mà Diệp Từ nói là tình trạng của bệnh nhân không quá lạc quan, khả năng không còn mấy ngày nữa.”
Chị Hoa thở dài một hơi.
“Hử? Sao lại không ăn, không phải khen là ngon sao?” Chị Hoa nhìn Trì Dư không động thìa nữa.
Trì Dư giả vờ vô tình cười nói: “Không được, em thật sự không có khẩu vị.”
“Vậy thì để chị uống.” Chị Hoa bê bát canh gà lên: “Cái tên nhóc thối này, tay nghề cũng tốt đấy, vậy mà không thấy nó chủ động nấu cho bà chị già một lần.”
Trì Dư đối diện với ánh mắt của chị Hoa, hé miệng cười cười.
Trong thế giới tiểu thuyết này, ngoại trừ cô và Trình Ngôn thì tất cả đều phát triển như tình tiết ở trong sách. Diệp Từ bắt đầu âm thầm nảy sinh tình cảm với Tô Giản, bệnh tình của Triệu Liên cũng dần chuyển biến xấu, cuối cùng rồi cũng sẽ chết đi.
Mà bây giờ người Trình Ngôn thích chính là cô, Tô Giản không ở chung với Trình Ngôn, đương nhiên cũng không thể mang thai con của Trình Ngôn, Diệp Từ cũng sẽ không vì đứa con của Tô Giản mà kết hôn với cô ấy. Kết cục sau này của tất cả mọi người đương nhiên sẽ bởi vì hiệu ứng bươm bướm từ cô mà thay đổi.
Thế nhưng kết cục sau cùng rốt cuộc sẽ thành như thế nào, nam chính không yêu nữ chính, vậy thì nữ chính sẽ ở cạnh nam phụ sao? Vậy còn cô cũng có thể ở lại thế giới này để ở bên cạnh Trình Ngôn sao?
Cơ thể đau đớn giống như đang nhắc nhở Trì Dư, chuyện cô và Trình Ngôn ở bên nhau sẽ mãi là vô căn cứ. Có lẽ kết cục của cô sẽ giống với Triệu Liên nhỉ, sẽ chết đi, trừ khi Trình Ngôn không còn thích cô nữa. Sự yêu thích của Trình Ngôn dành cho cô càng sâu đậm thêm một phần thì thời gian cô ở thế giới này sẽ giảm bớt một ngày.
Thế giới này vì cô mà sinh ra biến số không rõ, nếu như cô đi rồi vậy thì có phải Trình Ngôn sẽ ở cùng với Tô Giản, trở về thiết lập trong sách sao?
“Sao lại thở dài rồi?” Chị Hoa hỏi Trì Dư.
“Không có gì.” Trì Dư lắc đầu: “Chắc hẳn là Diệp Từ có cảm tình tốt với cô bé kia.”
Chị Hoa gật gật đầu: “Chị cũng nhìn ra.”
“Vậy chị thấy cô bé kia sẽ thích Diệp Từ không?”
Đối với ánh mắt tràn ngập chờ mong của Trì Dư, chị Hoa không hiểu gãi gãi đầu.
“Không biết nữa, chị vẫn chưa nhìn thấy cô bé kia.”
Tòa nhà cao tầng, tổng bộ của tập đoàn Trình thị.
Trong tay người đàn ông có vẻ mặt quạnh quẽ là một cuốn sách, trang sách hơi cuốn lên.
Lâm Trí gõ cửa bước vào.
“Ông chủ, trên thị trường không tìm thấy quyển sách mà anh nói kia… à, chính là quyển sách ở trên bàn anh đây, ờm… “Tổng tài cường thủ hào đoạt”. Thế nhưng, ông chủ, sao anh lại có vậy?”
“Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi.”
Mặt mũi Lâm Trí đầy vẻ nghi ngờ rời khỏi văn phòng.
Người đàn ông cau mày, phiền muộn nâng tay xoa mũi, nặng nề dựa vào thành ghế.
Sắc trời chưa tối, Trình Ngôn đến đón Trì Dư.
Trình Ngôn xuống xe đến nắm tay Trì Dư, vẻ mặt Trì Dư lộ rõ vẻ vui mừng, cười ha ha nói với chị Hoa: “Chị Hoa, em tan làm đây.”
Chị Hoa cười nói: “Đi đi, ngày mai nhớ đến là được.”
Trình Ngôn thắt dây an toàn giúp Trì Dư rồi mới ngồi về ghế lái.
“Trình Ngôn, em muốn ăn đồ anh làm.”
Trình Ngôn quay đầu mỉm cười nhìn Trì Dư một cái rồi lập tức quay đầu nhìn thẳng con đường phía trước.
“Được, sau này anh sẽ làm cơm tối.”
Trì Dư ra vẻ khoa trương nói: “Trình tổng ngày bận trăm công nghìn việc, vài phút đã kiếm hơn trăm triệu lại bỏ thời gian bận bịu ra nấu cơm tối cho em, em đây không có tiền trả phí lỡ việc cho anh đâu.”
Bên trong con ngươi màu đen sáng lên ánh đỏ, chiếc xe dừng lại trước cột đèn giao thông xanh đỏ.
“Không cần phí lỡ việc.”
“Chỉ cần em vĩnh viễn ở lại bên cạnh tôi thì bất kể là điểm tâm, cơm trưa hay cơm tối tôi đều sẽ làm cho em.”
Bàn tay rộng lớn thon dài nắm chặt bàn tay của Trì Dư, trong lòng bàn tay anh là một mảnh lạnh buốt.