Khó Bảo - Ngân Bát
Chương 77: Hôn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đủ rồi, đủ rồi, hai người ôm nhau bao lâu rồi hả?”
“Hai người có cần phải lộ liễu thế không? Hay là chúng tôi đi chỗ khác nhỉ?”
“Chú ý hình tượng một chút chứ, hahaha.”
Cố Hình và Thang Chi Niệm ôm nhau đúng một phút, không dài, nhưng với trò chơi nói thật hay mạo hiểm này, ai lại ôm nhau lâu như vậy?
Xung quanh vang lên tiếng ồn ào.
Đặc biệt hôm nay là sinh nhật của Cố Hình, mọi người đương nhiên sẽ nghĩ liệu có phải hai người này sẽ nảy sinh tia lửa gì không.
Vừa buông nhau, đã có người trêu chọc: “Cố soái! Tiếp tục đi!”
Ý là muốn Cố Hình nhân cơ hội này theo đuổi Thang Chi Niệm.
Cận Vu Thân tay bưng ly rượu, lười biếng nhìn sang, ánh mắt dừng trên người Cố Hình.
Cố Hình xua tay, bảo mọi người đừng làm ồn.
Anh ấy biết rõ giữa mình và Thang Chi Niệm tuyệt đối không có khả năng.
Thật ra, việc Thang Chi Niệm và Cố Hình thân thiết không phải là chuyện một sớm một chiều. Họ là bạn đại học, sau khi tốt nghiệp lại có thời gian ngắn làm đồng nghiệp. Nếu thực sự có gì đó thì đã sớm xảy ra rồi. Thế nhưng, mãi đến khi đi làm, họ mới có một đoạn tình cảm ngắn ngủi.
Chuyện hẹn hò đó không có mấy ai biết, Cố Hình không phải người thích phô trương, còn Thang Chi Niệm yêu đương phóng khoáng chẳng khác nào độc thân. Cho đến khi chia tay, cũng không ai biết nội tình thế nào.
Nếu không có Cận Vu Thân, có lẽ Cố Hình vẫn còn giữ chút hy vọng ngây thơ. Nhưng tối nay, chút tương tác giữa Thang Chi Niệm và Cận Vu Thân, người khác không nhìn ra, nhưng Cố Hình lại thấy rõ ràng. Thang Chi Niệm trước mặt người khác luôn điềm tĩnh, ung dung, duy chỉ khi đối diện với Cận Vu Thân, cô mới bộc lộ mặt không chút phòng bị, như một cô gái tinh nghịch, lúc nói chuyện trên mặt vô tình lộ ra vẻ tinh ranh và kiều diễm, là điều chưa từng có trước bất kỳ người khác giới nào.
Cận Vu Thân đùa nghịch tóc Thang Chi Niệm, cô hất ra, anh lại cố tình ghé sát. Hai người ở trong phòng riêng mờ ảo, lời qua tiếng lại, nhìn như không cho đối phương sắc mặt tốt đẹp gì, trẻ con như học sinh tiểu học. Nhưng khi Thang Chi Niệm cúi người nhặt xúc xắc, Cận Vu Thân lại theo bản năng đưa tay che góc bàn nhọn, sợ cô bị thương.
Có lẽ ngay cả Thang Chi Niệm cũng không nhận ra, nếu đổi lại là người khác, ngoài việc cô không kiên nhẫn ra, e rằng đã sớm cho đối phương nếm trái đắng.
Nhưng người này là Cận Vu Thân, cô theo bản năng dung túng sự phóng túng của anh, hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn anh khiêu chiến giới hạn của mình.
Điều này dường như là sự ăn ý ngầm nào đó chỉ thuộc về hai người bọn họ.
Nếu Thang Chi Niệm không muốn, cô hoàn toàn có thể bỏ việc ngay khi biết Cận Vu Thân chính là sếp tổng của FLF.
Nhưng cô lại ở lại.
“Nào nào nào, chơi tiếp thôi.”
Ý định ban đầu của Tạ Bành Việt là muốn Thang Chi Niệm ôm Cận Vu Thân, cho dù không được thì ôm anh trai không cùng huyết thống này cũng được mà. Ai ngờ đâu, Thang Chi Niệm lại đi ôm Cố Hình.
Nhìn sang Cận Vu Thân cách đó không xa, anh uống cạn ly rượu, nhìn hai người ôm nhau rồi lại tách ra như đang xem kịch, trên mặt hiện lên nụ cười khó hiểu, giống như đang tính toán điều gì đó, trông vừa đểu cáng vừa xấu xa.
Tạ Bành Việt không nhịn được tiến lại gần, huých khuỷu tay vào người Cận Vu Thân: “Hai người hiện tại là tình huống gì thế?”
Cận Vu Thân không trả lời, hỏi Tạ Bành Việt có thuốc lá không.
Tạ Bành Việt nhún vai: “Bạn gái tôi quản chặt lắm, không cho tôi hút.”
Giọng điệu nói chuyện kiêu ngạo khỏi phải bàn, nào phải không cho hút thuốc, rõ ràng là cho anh ta có vốn để khoe khoang.
Gần đây, có người đưa thuốc lá cho Tạ Bành Việt, anh ta đều nói câu đó: “Không hút, bạn gái quản chặt lắm, sẽ cãi nhau với tôi đấy.”
Nói theo cách của người Tứ Xuyên, Tạ Bành Việt chính là điển hình cho câu “sợ vợ là yêu vợ”.
“Cậu cũng nên hút ít thôi.” Tạ Bành Việt nhướng mày với Cận Vu Thân.
Cận Vu Thân bảo Tạ Bành Việt cút càng xa càng tốt, ghét nhất cái bộ dạng tiểu nhân đắc chí của anh ta.
Tạ Bành Việt trẻ con lè lưỡi với Cận Vu Thân: “Tính xấu như vậy, đáng đời ế vợ.”
“Cũng không biết là ai, sau khi bị đá thì rắm cũng không dám đánh một cái, chỉ giỏi khóc lóc sướt mướt.”
“Đó là chuyện quá khứ! Đã là quá khứ rồi!” Tạ Bành Việt phát điên, “Bây giờ chúng tôi rất tốt đẹp.”
“Ừ.”
Cận Vu Thân đứng dậy, không nói gì thêm, sải bước rời khỏi phòng.
Cô gái vốn ngồi rót rượu bên cạnh Cận Vu Thân lập tức đuổi theo, giọng nói ngọt ngào quyến rũ: “Zak, anh đi đâu vậy, đợi em với.”
Cận Vu Thân không đáp lại cũng không từ chối, dường như là ngầm đồng ý.
Ánh mắt Thang Chi Niệm từ hướng hai người rời đi lại chuyển về, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Cố Hình.
Cố Hình thản nhiên nhướn mày với cô: “Xem ra có người giận rồi.”
Thang Chi Niệm biết người mà Cố Hình nói là ai, liền nói: “Anh ta có gì mà giận.”
Lời vừa nói ra, cô mới giật mình nhận ra giọng điệu của mình có chút hờn dỗi khó hiểu.
Cố Hình mỉm cười: “Vậy còn em? Em giận à?”
Thang Chi Niệm cau mày: “Em giận gì chứ.”
Từ thời còn đi học, bên cạnh Cận Vu Thân chưa bao giờ thiếu người theo đuổi. Thang Chi Niệm đã sớm quen rồi.
Trò chơi tiếp tục, lần này Thang Chi Niệm chọn rút lui, ngồi một bên xem ban nhạc biểu diễn ở tầng dưới.
Quay đầu lại, Thẩm Tư bên cạnh đã sớm không thấy bóng dáng.
Thực ra mười mấy phút trước, Thẩm Tư vừa nhìn thấy Cận Vu Thân đến phòng bao, đã cố ý chào tạm biệt Thang Chi Niệm, nói mình xuống dưới lầu xem thử. Vừa hay lúc đó chỗ ngồi trống, Cận Vu Thân liền tiện thể ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Thang Chi Niệm.
Lúc này, Thang Chi Niệm nhìn kỹ, người đang đứng cạnh ban nhạc kia chẳng phải là Thẩm Tư sao.
Thẩm Tư đứng bên cạnh sân khấu, tay cầm mic, mái tóc dài buông xõa vai.
Hôm nay cô ấy trang điểm nhẹ nhàng, đường nét vốn đã xinh đẹp lại càng thêm tinh xảo. Mặc một chiếc váy ngắn hoa nhí, trông nhỏ nhắn xinh xắn, đứng một mình trên sân khấu rộng lớn này có vẻ hơi lạc lõng.
Có lẽ Thẩm Tư chỉ là nhất thời hứng thú, hoặc là đã muốn thử từ lâu, nhưng cô ấy luôn là người dám nghĩ dám làm, muốn gì làm nấy, không bao giờ tự dằn vặt bản thân. Có lẽ là vừa nãy, Thẩm Tư đã hỏi người phụ trách quán bar xem có thể cho cô ấy lên hát một bài hay không.
Người phụ trách nhìn thấy Thẩm Tư từ phòng bao của Diệp Khai Sướng đi xuống, lập tức gật đầu đồng ý. Khách chỉ muốn hát một bài, đây không phải là vấn đề gì quá đáng.
Thang Chi Niệm biết, sân khấu này từ giờ phút này thuộc về Thẩm Tư.
Giọng hát lay động lòng người của Thẩm Tư cuối cùng cũng được tự do cất lên trong đêm nay.
Thang Chi Niệm bưng ly rượu trên bàn, bước ra khỏi phòng, đứng ở khu vực có tầm nhìn đẹp nhất trên tầng hai, cúi người tựa vào lan can.
Cho dù trên thế giới này chỉ có một khán giả, thì cô cũng sẽ là khán giả trung thành nhất của Thẩm Tư.
Khác với những bản nhạc rock sôi động ban nãy, bài hát “Helium” mà Thẩm Tư chuẩn bị biểu diễn thiên về trữ tình. Không có tiếng trống dồn dập làm nền, càng kiểm tra thực lực của người hát hơn.
Rất lâu về trước, Thang Chi Niệm đã từng nói với Tạ Bành Việt rằng cô hát không hay, nếu như bọn họ được nghe Thẩm Tư hát, mới biết thế nào là cách biệt.
“When I’ve hit the ground
Khi tôi rơi xuống vực sâu,
You’re all I need
Người tôi cần duy nhất chỉ có em…”
Thang Chi Niệm nhấp một ngụm rượu, nghiêng đầu, nhìn thấy Diệp Khai Sướng cách đó không xa cũng đang cúi người tựa vào lan can. Anh ta tháo kính mắt đặt trên tay, thản nhiên nhìn xuống Thẩm Tư đang ở trên sân khấu.
Trong giọng hát gần như hoàn mỹ không tì vết của Thẩm Tư, Thang Chi Niệm như muốn tìm kiếm sự đồng cảm nào đó, cô không ngừng tìm tòi, phát hiện rất nhiều khách ngồi ở khu vực sofa tầng một đều đang chăm chú lắng nghe.
Ở một góc tối tăm, Tạ Bành Việt ôm chặt Lật Sam vào tường, theo điệu nhạc tình cảm, nụ hôn mãnh liệt rơi xuống.
Thang Chi Niệm vội vàng thu hồi tầm mắt, cổ tay bỗng nhiên bị người ta nắm chặt, cô còn chưa kịp nhìn rõ người bên cạnh là ai, hơi thở quen thuộc đã phả vào trong lồng ngực.
Đầu ngón tay chạm vào chất liệu lụa mềm mại, chưa kịp nắm chắc, đã bị kéo vào một phòng bao.
Bàn tay to lớn mạnh mẽ siết chặt eo Thang Chi Niệm, dường như chỉ cần dùng thêm chút lực là có thể bóp nát cô.
Hương thơm nam tính quen thuộc xen lẫn mùi thuốc lá và rượu, là mùi hương thường thấy trên người Cận Vu Thân sáu năm sau.
Thang Chi Niệm ngẩng đầu, rốt cuộc cũng nhìn rõ người đàn ông trước mặt.
Đôi mắt sâu thẳm của Cận Vu Thân in bóng hình cô, một tay anh nâng cằm cô lên, ngón tay thô ráp khẽ lướt trên gò má mịn màng của cô.
“Nói cho tôi biết, hôm nay em tỉnh táo chứ?”
Bầu không khí vừa mờ ám vừa ngột ngạt, Thang Chi Niệm chỉ cảm thấy hơi thở đều là mùi của Cận Vu Thân. Tim cô đập nhanh hơn, bàn tay áp lên cánh tay anh.
“Trả lời tôi!” Anh dường như đã mất hết kiên nhẫn, chiếc áo sơ mi lụa đen khiến cả người toát lên khí chất u ám, chẳng liên quan gì đến hai chữ “người tốt”.
Nếu là người khác, khi đối diện với Cận Vu Thân như vậy, có lẽ đã sớm run rẩy chân tay rồi.
Thang Chi Niệm nhìn thẳng vào mắt anh, giọng điệu cũng không hề yếu thế: “Anh hung dữ cái gì?”
“Tôi hung dữ?” Ngón tay thô ráp của Cận Vu Thân từ gò má Thang Chi Niệm di chuyển đến bên môi cô, “Nhìn em và gã bạn trai cũ kia ôm
nhau thắm thiết, chẳng lẽ tôi phải vui mừng sao?”
Thang Chi Niệm sững người, chuyện cô và Cố Hình từng hẹn hò trong thời gian ngắn, người biết đến chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Sao anh biết?”
Cận Vu Thân cười lạnh: “Cùng trường đại học, tình yêu thời sinh viên, còn cần tôi nói tiếp nữa không?”
Thang Chi Niệm nhíu mày, ý thức được dường như có chút hiểu lầm giữa hai người.
Cô và Cố Hình chỉ hẹn hò ba tháng, thời đại học chỉ là bạn bè bình thường.
“Thế còn anh? Anh tính là gì?” Ngón tay đang nâng cằm cô siết chặt, in hằn dấu vết trên gò má trắng nõn của cô.
Thang Chi Niệm cau mày, vùng vẫy: “Đau...”
“Em còn biết đau sao?” Cận Vu Thân cười lạnh một tiếng, khoảnh khắc buông Thang Chi Niệm ra, nụ hôn nóng bỏng như lửa lập tức rơi xuống, hung hăng cắn mút môi cô, thừa dịp cô kinh hô lần nữa, thuận lợi cạy mở hàm răng, ra sức mút mát.
Trong lúc cả hai đều tỉnh táo, Thang Chi Niệm lại không hề phản kháng.
Nụ hôn cuồng nhiệt ẩm ướt khiến chân Thang Chi Niệm mềm nhũn, cô dùng sức nắm chặt cánh tay anh, như đang phản kháng, cũng như đang trút giận, giành lại quyền chủ động từ thế bị động. Cô vẫn luôn biết cách khống chế anh, mút lấy đầu lưỡi anh xâm nhập, ngón tay lạnh lẽo luồn vào cổ anh.
Tiếng nhạc bên ngoài thi thoảng lại tràn vào, cả căn phòng tràn ngập tiếng thở dốc và tiếng nước bọt do hôn nhau phát ra.
Không biết từ lúc nào, tư thế của hai người đã hoán đổi, Cận Vu Thân dang rộng hai chân ngồi trên sofa, Thang Chi Niệm tách hai chân ngồi trên người anh, hai người kề sát nhau.
Khoảnh khắc tách ra, Cận Vu Thân áp trán lên trán Thang Chi Niệm, vị đắng chát từ cổ họng trào ra: “Em cũng từng hôn hắn ta như vậy, đúng không?”
Hơi thở Thang Chi Niệm bất ổn, không muốn trả lời câu hỏi này.
“Nói chuyện!”
Thang Chi Niệm phản nghịch nói: “Chẳng phải anh đều biết sao? Còn hỏi gì nữa!?”
“Hôn hắn ta có sướng bằng hôn tôi không?”
Câu trả lời của Thang Chi Niệm là giáng cho Cận Vu Thân một cái tát thật mạnh.
“Chát” một tiếng giòn tan.
Cô dứt khoát mạnh mẽ, lực tác dụng ngược lại, lòng bàn tay nóng rát.
Không cho Cận Vu Thân thời gian suy nghĩ và phản ứng, Thang Chi Niệm nhanh chóng cúi đầu, cắn vào đầu lưỡi anh. Cùng lúc đó, Cận Vu Thân đổi bị động thành chủ động, đè Thang Chi Niệm xuống sofa.
Cái tát này không những không khiến Cận Vu Thân tức giận, ngược lại như châm ngòi lửa, mang theo tia sáng nhảy nhót. Anh càng thêm hưng phấn, hôn càng sâu, càng mạnh bạo, hôn đến mức không nỡ rời xa.
Âm nhạc vang vọng trong quán bar từ “Helium” chuyển sang “I hate myself for loving you”, tiếng trống dữ dội rõ ràng càng tăng thêm sự phóng túng hoang dã của chốn ăn chơi đêm.
Ánh đèn mờ ảo, hơi men ngấm say. Lúc này chỉ cần buông thả bản thân, không cần bận tâm ban ngày mình là chính nhân quân tử hay trí thức tao nhã.
Có lẽ đã đến lúc phá kén thành bướm, thoát khỏi lớp lớp ràng buộc.
Giọng hát của Thẩm Tư mang một ma lực nào đó, lúc trầm lắng như dòng suối mát lạnh chảy chậm, khi bùng nổ lại như vũ công đang nhảy múa trên ngọn lửa rực cháy. Chỉ cần cho cô ấy chút thời gian, cả sân khấu hoàn toàn thuộc về cô ấy.
Tiếng nhạc như ngọn đuốc được chuyền tay, từ những vị khách lắc lư theo điệu nhạc ở khu vực sofa tầng một, đến lan can khu vực đẹp nhất tầng hai. Diệp Khai Sướng đeo kính lại, hai tay chống cằm lười biếng, nhìn cô gái đang bùng nổ trên sân khấu. Anh ta nhận ly whisky thêm đá từ người phục vụ bên cạnh, nhấp một ngụm.
“Diệp thiếu gia quen à?”
Ánh mắt Diệp Khai Sướng sau cặp kính gần như vô tình, tay cầm ly rượu lục giác, thản nhiên lắc đầu: “Không quen.”
Tia lửa bập bùng từ lối đi lắc lư đến góc khuất, Tạ Bành Việt đè Lật Sam vào tường, đôi nam nữ thì thầm vào tai nhau.
Cặp đôi đang yêu đương cuồng nhiệt, không biết đang nói những lời ong bướm gì mà người đỏ mặt lại là người đàn ông.
“Đi luôn bây giờ? Thử trên xe?”
Tạ Bành Việt trợn tròn mắt: “Em chắc chắn chứ?”
“Chuyện này có gì mà không chắc chắn, đồ nhát cáy.”
“Ai nhát cáy? Cưng ơi, em xong đời rồi.”
Nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật yên lặng ngồi trên sofa, nhìn như được bao bọc trong ánh hào quang, nhưng lại có vẻ cô độc lẻ loi.
Có người vỗ vai Cố Hình, hất cằm về phía anh ấy, ý bảo anh ấy tham gia trò chơi: “Đừng có suốt ngày ngồi ì một chỗ thế.”
Cố Hình mỉm cười dịu dàng, nói bản thân lúc này hơi mệt. Người đàn ông bề ngoài cool ngầu, những năm gần đây đã trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Tia lửa biến thành làn khói trắng, lặng lẽ chui vào khe cửa phòng bao đóng chặt, tiếng nhạc rock sôi động không thể che giấu được hơi thở quấn quýt bên trong. Bàn tay to lớn thô ráp vén lên một mảnh vải mỏng manh, áp lên làn da mịn màng.
“Thang Chi Niệm, em dám đánh tôi?” Giọng Cận Vu Thân kìm nén ý cười xấu xa, bị dục vọng thay thế.
Thang Chi Niệm chẳng sợ anh: “Đánh anh đấy!”
“Em thử đánh thêm cái nữa xem.”
Thử thì thử.
Thang Chi Niệm vừa giơ tay lên, đã bị Cận Vu Thân túm lấy, kéo lên đỉnh đầu.
Cận Vu Thân như hoàng hôn rực cháy sau khi thoát khỏi xiềng xích, trút bỏ hết toàn bộ cảm xúc kìm nén bấy lâu, người duy nhất có thể gánh chịu chỉ có thể là Thang Chi Niệm. Nụ hôn của anh rơi trên trán cô, mi mắt cô, chóp mũi cô. Không cho cô được thoải mái, anh lướt qua đôi môi đỏ mọng bị cắn nhẹ, tiếp tục rơi xuống chiếc cổ trắng ngần.
Thang Chi Niệm nằm trên sofa, cơ thể khẽ run lên, tia lửa nóng bỏng dường như in hằn trên da thịt cô, nóng rát tê dại.
Cô không vội vàng phản công, ngược lại như đang tận hưởng, cảm nhận hơi thở khô khốc được tưới mát, nuốt trọn lấy, tiếp nhận một cách tùy ý, cùng với sự thay đổi tinh tế trên cơ thể.
Thang Chi Niệm quá hiểu rõ Cận Vu Thân, cô biết cuối cùng anh sẽ nhịn không được mà hôn lên môi cô lần nữa.
Quả nhiên, nụ hôn còn mãnh liệt hơn cả nhạc rock vang lên trong khoang miệng Thang Chi Niệm, Cận Vu Thân tham lam cướp đoạt toàn bộ hơi thở của cô. Dường như chỉ có ôm chặt lấy cô như vậy, điên cuồng hôn cô, mới có thể thực sự chiếm hữu cô.
Nhưng sự thăm dò và ghen tuông tận sâu trong lòng anh lại đang giằng xé dữ dội, chỉ muốn cô thuộc về riêng anh.
Chiếc áo sơ mi lụa đen phẳng phiu không chút nếp nhăn trên người Cận Vu Thân giờ đã nhăn nhúm, bị ngón tay Thang Chi Niệm miết nhẹ, cuối cùng cô cũng hoàn toàn chìm đắm, bất chấp tất cả chỉ muốn một màn hoan ái triệt để. Cuối cùng cô cũng giành lại quyền chủ động, luồn ngón tay vào mái tóc ngắn ngủn của anh, xoay người đổi vị trí cho hai người.
Thang Chi Niệm dang hai chân ngồi trên người Cận Vu Thân, nhìn xuống người đàn ông như được rèn giũa từ sắt thép. Anh có một gương mặt cực kỳ tuấn tú, gò má trắng nõn in hằn dấu tay rõ ràng, nhưng lại càng thêm phần dục vọng, giống như đóa anh túc đang nở rộ, dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ sa đắm.
Nhưng câu chuyện hấp dẫn thường có những cú lật ngược tình thế đầy bất ngờ, bông hoa nhỏ li ti nhìn như thuần khiết không tì vết kia lại đang dẫn dụ anh. Cô vẫn luôn táo bạo như vậy, đặc biệt là dưới tác dụng của rượu.
Chất liệu lụa bóng loáng, cảm giác sờ vào rất tuyệt, nhưng vị trí nào càng khiến người ta mất lý trí, anh là người rõ nhất.
“Cận Vu Thân, còn muốn tiếp tục không?”
Cô ra vẻ đang cho anh cơ hội lựa chọn, nhưng thực chất quyền chủ động từ đầu đến cuối đều nằm trong tay cô.
Yết hầu Cận Vu Thân chuyển động lên xuống, mồ hôi túa ra trên trán, anh dường như đang cố gắng hết sức kiềm chế, ôm cô áp vào sofa, khó khăn rút tay ra.
Trong ánh mắt khó hiểu của Thang Chi Niệm, Cận Vu Thân chậm rãi hôn lên khóe môi cô, sau đó hôn lên má cô một cách thuần khiết.
“Thang Chi Niệm, lần này để tôi nói dừng.”
Cận Vu Thân dùng ngón tay thon dài sửa sang lại quần áo xộc xệch của cô, kéo cổ áo, vuốt ve vạt váy, cuối cùng vỗ nhẹ lên má cô.
Hành động phóng túng, giống như gã trai hư hỏng sau khi “ăn sạch sẽ” rồi phủi tay không chịu trách nhiệm. Khóe môi anh mang theo ý cười, hơi nhướng mày, trông thật lưu manh.
“Ngoan nào, cần tôi bế em dậy không?” Đáy mắt anh vẫn còn vương chút dục vọng chưa tan, cả khuôn mặt như nhuộm một tầng sắc dục nồng đậm. Chiếc áo sơ mi đen nhăn nhúm chẳng ra làm sao, nhưng lại càng giống như vốn dĩ nó phải như vậy, ngông cuồng bất kham.
“Anh...” Đừng hối hận.
Thang Chi Niệm nghiến răng, cuối cùng đẩy Cận Vu Thân ra.
Có lẽ, thứ không có được mới là thứ khiến người ta day dứt mãi không thôi.
Trận chiến vốn nên là chiến thắng vang dội này, Thang Chi Niệm lại thất bại thảm hại, khiến cô chán nản một thời gian ngắn. Nhưng cô luôn có thể nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, giữa đêm khuya thanh vắng, một mình kéo ngăn kéo đầu giường lấy “đồ chơi” ra, tự mình giải tỏa.
Nhưng điều khó hiểu là, trong tiềm thức cô cứ hiện lên hơi thở và nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh, như màn sương mù dày đặc không thể xua tan, khiến người ta có cảm giác thiếu oxy trong chốc lát.
Giữa đêm khuya, trước cửa sổ sát đất, Cận Vu Thân tay cầm ly rượu thủy tinh trong suốt, trước mắt là muôn vàn ánh đèn rực rỡ của hàng vạn hộ gia đình và khung cảnh về đêm rực rỡ nhất thành phố, ánh mắt anh tối sầm lại, ngửa đầu uống cạn ly rượu mạnh.
Trong mối tình dây dưa không dứt, không ai là người chiến thắng, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có kết quả.
Cận Vu Thân chưa từng nghĩ đến chuyện chiến thắng, nhưng anh hiếm khi rơi vào trạng thái hỗn loạn và mơ hồ như vậy, nếu như Thang Chi Niệm chưa từng xuất hiện trong thế giới của anh, thì tất cả những điều này liệu có được sắp xếp lại hay không.
Nhưng trên thế giới này, đã được định sẵn là không có chữ “nếu như”.
“Đủ rồi, đủ rồi, hai người ôm nhau bao lâu rồi hả?”
“Hai người có cần phải lộ liễu thế không? Hay là chúng tôi đi chỗ khác nhỉ?”
“Chú ý hình tượng một chút chứ, hahaha.”
Cố Hình và Thang Chi Niệm ôm nhau đúng một phút, không dài, nhưng với trò chơi nói thật hay mạo hiểm này, ai lại ôm nhau lâu như vậy?
Xung quanh vang lên tiếng ồn ào.
Đặc biệt hôm nay là sinh nhật của Cố Hình, mọi người đương nhiên sẽ nghĩ liệu có phải hai người này sẽ nảy sinh tia lửa gì không.
Vừa buông nhau, đã có người trêu chọc: “Cố soái! Tiếp tục đi!”
Ý là muốn Cố Hình nhân cơ hội này theo đuổi Thang Chi Niệm.
Cận Vu Thân tay bưng ly rượu, lười biếng nhìn sang, ánh mắt dừng trên người Cố Hình.
Cố Hình xua tay, bảo mọi người đừng làm ồn.
Anh ấy biết rõ giữa mình và Thang Chi Niệm tuyệt đối không có khả năng.
Thật ra, việc Thang Chi Niệm và Cố Hình thân thiết không phải là chuyện một sớm một chiều. Họ là bạn đại học, sau khi tốt nghiệp lại có thời gian ngắn làm đồng nghiệp. Nếu thực sự có gì đó thì đã sớm xảy ra rồi. Thế nhưng, mãi đến khi đi làm, họ mới có một đoạn tình cảm ngắn ngủi.
Chuyện hẹn hò đó không có mấy ai biết, Cố Hình không phải người thích phô trương, còn Thang Chi Niệm yêu đương phóng khoáng chẳng khác nào độc thân. Cho đến khi chia tay, cũng không ai biết nội tình thế nào.
Nếu không có Cận Vu Thân, có lẽ Cố Hình vẫn còn giữ chút hy vọng ngây thơ. Nhưng tối nay, chút tương tác giữa Thang Chi Niệm và Cận Vu Thân, người khác không nhìn ra, nhưng Cố Hình lại thấy rõ ràng. Thang Chi Niệm trước mặt người khác luôn điềm tĩnh, ung dung, duy chỉ khi đối diện với Cận Vu Thân, cô mới bộc lộ mặt không chút phòng bị, như một cô gái tinh nghịch, lúc nói chuyện trên mặt vô tình lộ ra vẻ tinh ranh và kiều diễm, là điều chưa từng có trước bất kỳ người khác giới nào.
Cận Vu Thân đùa nghịch tóc Thang Chi Niệm, cô hất ra, anh lại cố tình ghé sát. Hai người ở trong phòng riêng mờ ảo, lời qua tiếng lại, nhìn như không cho đối phương sắc mặt tốt đẹp gì, trẻ con như học sinh tiểu học. Nhưng khi Thang Chi Niệm cúi người nhặt xúc xắc, Cận Vu Thân lại theo bản năng đưa tay che góc bàn nhọn, sợ cô bị thương.
Có lẽ ngay cả Thang Chi Niệm cũng không nhận ra, nếu đổi lại là người khác, ngoài việc cô không kiên nhẫn ra, e rằng đã sớm cho đối phương nếm trái đắng.
Nhưng người này là Cận Vu Thân, cô theo bản năng dung túng sự phóng túng của anh, hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn anh khiêu chiến giới hạn của mình.
Điều này dường như là sự ăn ý ngầm nào đó chỉ thuộc về hai người bọn họ.
Nếu Thang Chi Niệm không muốn, cô hoàn toàn có thể bỏ việc ngay khi biết Cận Vu Thân chính là sếp tổng của FLF.
Nhưng cô lại ở lại.
“Nào nào nào, chơi tiếp thôi.”
Ý định ban đầu của Tạ Bành Việt là muốn Thang Chi Niệm ôm Cận Vu Thân, cho dù không được thì ôm anh trai không cùng huyết thống này cũng được mà. Ai ngờ đâu, Thang Chi Niệm lại đi ôm Cố Hình.
Nhìn sang Cận Vu Thân cách đó không xa, anh uống cạn ly rượu, nhìn hai người ôm nhau rồi lại tách ra như đang xem kịch, trên mặt hiện lên nụ cười khó hiểu, giống như đang tính toán điều gì đó, trông vừa đểu cáng vừa xấu xa.
Tạ Bành Việt không nhịn được tiến lại gần, huých khuỷu tay vào người Cận Vu Thân: “Hai người hiện tại là tình huống gì thế?”
Cận Vu Thân không trả lời, hỏi Tạ Bành Việt có thuốc lá không.
Tạ Bành Việt nhún vai: “Bạn gái tôi quản chặt lắm, không cho tôi hút.”
Giọng điệu nói chuyện kiêu ngạo khỏi phải bàn, nào phải không cho hút thuốc, rõ ràng là cho anh ta có vốn để khoe khoang.
Gần đây, có người đưa thuốc lá cho Tạ Bành Việt, anh ta đều nói câu đó: “Không hút, bạn gái quản chặt lắm, sẽ cãi nhau với tôi đấy.”
Nói theo cách của người Tứ Xuyên, Tạ Bành Việt chính là điển hình cho câu “sợ vợ là yêu vợ”.
“Cậu cũng nên hút ít thôi.” Tạ Bành Việt nhướng mày với Cận Vu Thân.
Cận Vu Thân bảo Tạ Bành Việt cút càng xa càng tốt, ghét nhất cái bộ dạng tiểu nhân đắc chí của anh ta.
Tạ Bành Việt trẻ con lè lưỡi với Cận Vu Thân: “Tính xấu như vậy, đáng đời ế vợ.”
“Cũng không biết là ai, sau khi bị đá thì rắm cũng không dám đánh một cái, chỉ giỏi khóc lóc sướt mướt.”
“Đó là chuyện quá khứ! Đã là quá khứ rồi!” Tạ Bành Việt phát điên, “Bây giờ chúng tôi rất tốt đẹp.”
“Ừ.”
Cận Vu Thân đứng dậy, không nói gì thêm, sải bước rời khỏi phòng.
Cô gái vốn ngồi rót rượu bên cạnh Cận Vu Thân lập tức đuổi theo, giọng nói ngọt ngào quyến rũ: “Zak, anh đi đâu vậy, đợi em với.”
Cận Vu Thân không đáp lại cũng không từ chối, dường như là ngầm đồng ý.
Ánh mắt Thang Chi Niệm từ hướng hai người rời đi lại chuyển về, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Cố Hình.
Cố Hình thản nhiên nhướn mày với cô: “Xem ra có người giận rồi.”
Thang Chi Niệm biết người mà Cố Hình nói là ai, liền nói: “Anh ta có gì mà giận.”
Lời vừa nói ra, cô mới giật mình nhận ra giọng điệu của mình có chút hờn dỗi khó hiểu.
Cố Hình mỉm cười: “Vậy còn em? Em giận à?”
Thang Chi Niệm cau mày: “Em giận gì chứ.”
Từ thời còn đi học, bên cạnh Cận Vu Thân chưa bao giờ thiếu người theo đuổi. Thang Chi Niệm đã sớm quen rồi.
Trò chơi tiếp tục, lần này Thang Chi Niệm chọn rút lui, ngồi một bên xem ban nhạc biểu diễn ở tầng dưới.
Quay đầu lại, Thẩm Tư bên cạnh đã sớm không thấy bóng dáng.
Thực ra mười mấy phút trước, Thẩm Tư vừa nhìn thấy Cận Vu Thân đến phòng bao, đã cố ý chào tạm biệt Thang Chi Niệm, nói mình xuống dưới lầu xem thử. Vừa hay lúc đó chỗ ngồi trống, Cận Vu Thân liền tiện thể ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Thang Chi Niệm.
Lúc này, Thang Chi Niệm nhìn kỹ, người đang đứng cạnh ban nhạc kia chẳng phải là Thẩm Tư sao.
Thẩm Tư đứng bên cạnh sân khấu, tay cầm mic, mái tóc dài buông xõa vai.
Hôm nay cô ấy trang điểm nhẹ nhàng, đường nét vốn đã xinh đẹp lại càng thêm tinh xảo. Mặc một chiếc váy ngắn hoa nhí, trông nhỏ nhắn xinh xắn, đứng một mình trên sân khấu rộng lớn này có vẻ hơi lạc lõng.
Có lẽ Thẩm Tư chỉ là nhất thời hứng thú, hoặc là đã muốn thử từ lâu, nhưng cô ấy luôn là người dám nghĩ dám làm, muốn gì làm nấy, không bao giờ tự dằn vặt bản thân. Có lẽ là vừa nãy, Thẩm Tư đã hỏi người phụ trách quán bar xem có thể cho cô ấy lên hát một bài hay không.
Người phụ trách nhìn thấy Thẩm Tư từ phòng bao của Diệp Khai Sướng đi xuống, lập tức gật đầu đồng ý. Khách chỉ muốn hát một bài, đây không phải là vấn đề gì quá đáng.
Thang Chi Niệm biết, sân khấu này từ giờ phút này thuộc về Thẩm Tư.
Giọng hát lay động lòng người của Thẩm Tư cuối cùng cũng được tự do cất lên trong đêm nay.
Thang Chi Niệm bưng ly rượu trên bàn, bước ra khỏi phòng, đứng ở khu vực có tầm nhìn đẹp nhất trên tầng hai, cúi người tựa vào lan can.
Cho dù trên thế giới này chỉ có một khán giả, thì cô cũng sẽ là khán giả trung thành nhất của Thẩm Tư.
Khác với những bản nhạc rock sôi động ban nãy, bài hát “Helium” mà Thẩm Tư chuẩn bị biểu diễn thiên về trữ tình. Không có tiếng trống dồn dập làm nền, càng kiểm tra thực lực của người hát hơn.
Rất lâu về trước, Thang Chi Niệm đã từng nói với Tạ Bành Việt rằng cô hát không hay, nếu như bọn họ được nghe Thẩm Tư hát, mới biết thế nào là cách biệt.
“When I’ve hit the ground
Khi tôi rơi xuống vực sâu,
You’re all I need
Người tôi cần duy nhất chỉ có em…”
Thang Chi Niệm nhấp một ngụm rượu, nghiêng đầu, nhìn thấy Diệp Khai Sướng cách đó không xa cũng đang cúi người tựa vào lan can. Anh ta tháo kính mắt đặt trên tay, thản nhiên nhìn xuống Thẩm Tư đang ở trên sân khấu.
Trong giọng hát gần như hoàn mỹ không tì vết của Thẩm Tư, Thang Chi Niệm như muốn tìm kiếm sự đồng cảm nào đó, cô không ngừng tìm tòi, phát hiện rất nhiều khách ngồi ở khu vực sofa tầng một đều đang chăm chú lắng nghe.
Ở một góc tối tăm, Tạ Bành Việt ôm chặt Lật Sam vào tường, theo điệu nhạc tình cảm, nụ hôn mãnh liệt rơi xuống.
Thang Chi Niệm vội vàng thu hồi tầm mắt, cổ tay bỗng nhiên bị người ta nắm chặt, cô còn chưa kịp nhìn rõ người bên cạnh là ai, hơi thở quen thuộc đã phả vào trong lồng ngực.
Đầu ngón tay chạm vào chất liệu lụa mềm mại, chưa kịp nắm chắc, đã bị kéo vào một phòng bao.
Bàn tay to lớn mạnh mẽ siết chặt eo Thang Chi Niệm, dường như chỉ cần dùng thêm chút lực là có thể bóp nát cô.
Hương thơm nam tính quen thuộc xen lẫn mùi thuốc lá và rượu, là mùi hương thường thấy trên người Cận Vu Thân sáu năm sau.
Thang Chi Niệm ngẩng đầu, rốt cuộc cũng nhìn rõ người đàn ông trước mặt.
Đôi mắt sâu thẳm của Cận Vu Thân in bóng hình cô, một tay anh nâng cằm cô lên, ngón tay thô ráp khẽ lướt trên gò má mịn màng của cô.
“Nói cho tôi biết, hôm nay em tỉnh táo chứ?”
Bầu không khí vừa mờ ám vừa ngột ngạt, Thang Chi Niệm chỉ cảm thấy hơi thở đều là mùi của Cận Vu Thân. Tim cô đập nhanh hơn, bàn tay áp lên cánh tay anh.
“Trả lời tôi!” Anh dường như đã mất hết kiên nhẫn, chiếc áo sơ mi lụa đen khiến cả người toát lên khí chất u ám, chẳng liên quan gì đến hai chữ “người tốt”.
Nếu là người khác, khi đối diện với Cận Vu Thân như vậy, có lẽ đã sớm run rẩy chân tay rồi.
Thang Chi Niệm nhìn thẳng vào mắt anh, giọng điệu cũng không hề yếu thế: “Anh hung dữ cái gì?”
“Tôi hung dữ?” Ngón tay thô ráp của Cận Vu Thân từ gò má Thang Chi Niệm di chuyển đến bên môi cô, “Nhìn em và gã bạn trai cũ kia ôm
nhau thắm thiết, chẳng lẽ tôi phải vui mừng sao?”
Thang Chi Niệm sững người, chuyện cô và Cố Hình từng hẹn hò trong thời gian ngắn, người biết đến chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Sao anh biết?”
Cận Vu Thân cười lạnh: “Cùng trường đại học, tình yêu thời sinh viên, còn cần tôi nói tiếp nữa không?”
Thang Chi Niệm nhíu mày, ý thức được dường như có chút hiểu lầm giữa hai người.
Cô và Cố Hình chỉ hẹn hò ba tháng, thời đại học chỉ là bạn bè bình thường.
“Thế còn anh? Anh tính là gì?” Ngón tay đang nâng cằm cô siết chặt, in hằn dấu vết trên gò má trắng nõn của cô.
Thang Chi Niệm cau mày, vùng vẫy: “Đau...”
“Em còn biết đau sao?” Cận Vu Thân cười lạnh một tiếng, khoảnh khắc buông Thang Chi Niệm ra, nụ hôn nóng bỏng như lửa lập tức rơi xuống, hung hăng cắn mút môi cô, thừa dịp cô kinh hô lần nữa, thuận lợi cạy mở hàm răng, ra sức mút mát.
Trong lúc cả hai đều tỉnh táo, Thang Chi Niệm lại không hề phản kháng.
Nụ hôn cuồng nhiệt ẩm ướt khiến chân Thang Chi Niệm mềm nhũn, cô dùng sức nắm chặt cánh tay anh, như đang phản kháng, cũng như đang trút giận, giành lại quyền chủ động từ thế bị động. Cô vẫn luôn biết cách khống chế anh, mút lấy đầu lưỡi anh xâm nhập, ngón tay lạnh lẽo luồn vào cổ anh.
Tiếng nhạc bên ngoài thi thoảng lại tràn vào, cả căn phòng tràn ngập tiếng thở dốc và tiếng nước bọt do hôn nhau phát ra.
Không biết từ lúc nào, tư thế của hai người đã hoán đổi, Cận Vu Thân dang rộng hai chân ngồi trên sofa, Thang Chi Niệm tách hai chân ngồi trên người anh, hai người kề sát nhau.
Khoảnh khắc tách ra, Cận Vu Thân áp trán lên trán Thang Chi Niệm, vị đắng chát từ cổ họng trào ra: “Em cũng từng hôn hắn ta như vậy, đúng không?”
Hơi thở Thang Chi Niệm bất ổn, không muốn trả lời câu hỏi này.
“Nói chuyện!”
Thang Chi Niệm phản nghịch nói: “Chẳng phải anh đều biết sao? Còn hỏi gì nữa!?”
“Hôn hắn ta có sướng bằng hôn tôi không?”
Câu trả lời của Thang Chi Niệm là giáng cho Cận Vu Thân một cái tát thật mạnh.
“Chát” một tiếng giòn tan.
Cô dứt khoát mạnh mẽ, lực tác dụng ngược lại, lòng bàn tay nóng rát.
Không cho Cận Vu Thân thời gian suy nghĩ và phản ứng, Thang Chi Niệm nhanh chóng cúi đầu, cắn vào đầu lưỡi anh. Cùng lúc đó, Cận Vu Thân đổi bị động thành chủ động, đè Thang Chi Niệm xuống sofa.
Cái tát này không những không khiến Cận Vu Thân tức giận, ngược lại như châm ngòi lửa, mang theo tia sáng nhảy nhót. Anh càng thêm hưng phấn, hôn càng sâu, càng mạnh bạo, hôn đến mức không nỡ rời xa.
Âm nhạc vang vọng trong quán bar từ “Helium” chuyển sang “I hate myself for loving you”, tiếng trống dữ dội rõ ràng càng tăng thêm sự phóng túng hoang dã của chốn ăn chơi đêm.
Ánh đèn mờ ảo, hơi men ngấm say. Lúc này chỉ cần buông thả bản thân, không cần bận tâm ban ngày mình là chính nhân quân tử hay trí thức tao nhã.
Có lẽ đã đến lúc phá kén thành bướm, thoát khỏi lớp lớp ràng buộc.
Giọng hát của Thẩm Tư mang một ma lực nào đó, lúc trầm lắng như dòng suối mát lạnh chảy chậm, khi bùng nổ lại như vũ công đang nhảy múa trên ngọn lửa rực cháy. Chỉ cần cho cô ấy chút thời gian, cả sân khấu hoàn toàn thuộc về cô ấy.
Tiếng nhạc như ngọn đuốc được chuyền tay, từ những vị khách lắc lư theo điệu nhạc ở khu vực sofa tầng một, đến lan can khu vực đẹp nhất tầng hai. Diệp Khai Sướng đeo kính lại, hai tay chống cằm lười biếng, nhìn cô gái đang bùng nổ trên sân khấu. Anh ta nhận ly whisky thêm đá từ người phục vụ bên cạnh, nhấp một ngụm.
“Diệp thiếu gia quen à?”
Ánh mắt Diệp Khai Sướng sau cặp kính gần như vô tình, tay cầm ly rượu lục giác, thản nhiên lắc đầu: “Không quen.”
Tia lửa bập bùng từ lối đi lắc lư đến góc khuất, Tạ Bành Việt đè Lật Sam vào tường, đôi nam nữ thì thầm vào tai nhau.
Cặp đôi đang yêu đương cuồng nhiệt, không biết đang nói những lời ong bướm gì mà người đỏ mặt lại là người đàn ông.
“Đi luôn bây giờ? Thử trên xe?”
Tạ Bành Việt trợn tròn mắt: “Em chắc chắn chứ?”
“Chuyện này có gì mà không chắc chắn, đồ nhát cáy.”
“Ai nhát cáy? Cưng ơi, em xong đời rồi.”
Nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật yên lặng ngồi trên sofa, nhìn như được bao bọc trong ánh hào quang, nhưng lại có vẻ cô độc lẻ loi.
Có người vỗ vai Cố Hình, hất cằm về phía anh ấy, ý bảo anh ấy tham gia trò chơi: “Đừng có suốt ngày ngồi ì một chỗ thế.”
Cố Hình mỉm cười dịu dàng, nói bản thân lúc này hơi mệt. Người đàn ông bề ngoài cool ngầu, những năm gần đây đã trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Tia lửa biến thành làn khói trắng, lặng lẽ chui vào khe cửa phòng bao đóng chặt, tiếng nhạc rock sôi động không thể che giấu được hơi thở quấn quýt bên trong. Bàn tay to lớn thô ráp vén lên một mảnh vải mỏng manh, áp lên làn da mịn màng.
“Thang Chi Niệm, em dám đánh tôi?” Giọng Cận Vu Thân kìm nén ý cười xấu xa, bị dục vọng thay thế.
Thang Chi Niệm chẳng sợ anh: “Đánh anh đấy!”
“Em thử đánh thêm cái nữa xem.”
Thử thì thử.
Thang Chi Niệm vừa giơ tay lên, đã bị Cận Vu Thân túm lấy, kéo lên đỉnh đầu.
Cận Vu Thân như hoàng hôn rực cháy sau khi thoát khỏi xiềng xích, trút bỏ hết toàn bộ cảm xúc kìm nén bấy lâu, người duy nhất có thể gánh chịu chỉ có thể là Thang Chi Niệm. Nụ hôn của anh rơi trên trán cô, mi mắt cô, chóp mũi cô. Không cho cô được thoải mái, anh lướt qua đôi môi đỏ mọng bị cắn nhẹ, tiếp tục rơi xuống chiếc cổ trắng ngần.
Thang Chi Niệm nằm trên sofa, cơ thể khẽ run lên, tia lửa nóng bỏng dường như in hằn trên da thịt cô, nóng rát tê dại.
Cô không vội vàng phản công, ngược lại như đang tận hưởng, cảm nhận hơi thở khô khốc được tưới mát, nuốt trọn lấy, tiếp nhận một cách tùy ý, cùng với sự thay đổi tinh tế trên cơ thể.
Thang Chi Niệm quá hiểu rõ Cận Vu Thân, cô biết cuối cùng anh sẽ nhịn không được mà hôn lên môi cô lần nữa.
Quả nhiên, nụ hôn còn mãnh liệt hơn cả nhạc rock vang lên trong khoang miệng Thang Chi Niệm, Cận Vu Thân tham lam cướp đoạt toàn bộ hơi thở của cô. Dường như chỉ có ôm chặt lấy cô như vậy, điên cuồng hôn cô, mới có thể thực sự chiếm hữu cô.
Nhưng sự thăm dò và ghen tuông tận sâu trong lòng anh lại đang giằng xé dữ dội, chỉ muốn cô thuộc về riêng anh.
Chiếc áo sơ mi lụa đen phẳng phiu không chút nếp nhăn trên người Cận Vu Thân giờ đã nhăn nhúm, bị ngón tay Thang Chi Niệm miết nhẹ, cuối cùng cô cũng hoàn toàn chìm đắm, bất chấp tất cả chỉ muốn một màn hoan ái triệt để. Cuối cùng cô cũng giành lại quyền chủ động, luồn ngón tay vào mái tóc ngắn ngủn của anh, xoay người đổi vị trí cho hai người.
Thang Chi Niệm dang hai chân ngồi trên người Cận Vu Thân, nhìn xuống người đàn ông như được rèn giũa từ sắt thép. Anh có một gương mặt cực kỳ tuấn tú, gò má trắng nõn in hằn dấu tay rõ ràng, nhưng lại càng thêm phần dục vọng, giống như đóa anh túc đang nở rộ, dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ sa đắm.
Nhưng câu chuyện hấp dẫn thường có những cú lật ngược tình thế đầy bất ngờ, bông hoa nhỏ li ti nhìn như thuần khiết không tì vết kia lại đang dẫn dụ anh. Cô vẫn luôn táo bạo như vậy, đặc biệt là dưới tác dụng của rượu.
Chất liệu lụa bóng loáng, cảm giác sờ vào rất tuyệt, nhưng vị trí nào càng khiến người ta mất lý trí, anh là người rõ nhất.
“Cận Vu Thân, còn muốn tiếp tục không?”
Cô ra vẻ đang cho anh cơ hội lựa chọn, nhưng thực chất quyền chủ động từ đầu đến cuối đều nằm trong tay cô.
Yết hầu Cận Vu Thân chuyển động lên xuống, mồ hôi túa ra trên trán, anh dường như đang cố gắng hết sức kiềm chế, ôm cô áp vào sofa, khó khăn rút tay ra.
Trong ánh mắt khó hiểu của Thang Chi Niệm, Cận Vu Thân chậm rãi hôn lên khóe môi cô, sau đó hôn lên má cô một cách thuần khiết.
“Thang Chi Niệm, lần này để tôi nói dừng.”
Cận Vu Thân dùng ngón tay thon dài sửa sang lại quần áo xộc xệch của cô, kéo cổ áo, vuốt ve vạt váy, cuối cùng vỗ nhẹ lên má cô.
Hành động phóng túng, giống như gã trai hư hỏng sau khi “ăn sạch sẽ” rồi phủi tay không chịu trách nhiệm. Khóe môi anh mang theo ý cười, hơi nhướng mày, trông thật lưu manh.
“Ngoan nào, cần tôi bế em dậy không?” Đáy mắt anh vẫn còn vương chút dục vọng chưa tan, cả khuôn mặt như nhuộm một tầng sắc dục nồng đậm. Chiếc áo sơ mi đen nhăn nhúm chẳng ra làm sao, nhưng lại càng giống như vốn dĩ nó phải như vậy, ngông cuồng bất kham.
“Anh...” Đừng hối hận.
Thang Chi Niệm nghiến răng, cuối cùng đẩy Cận Vu Thân ra.
Có lẽ, thứ không có được mới là thứ khiến người ta day dứt mãi không thôi.
Trận chiến vốn nên là chiến thắng vang dội này, Thang Chi Niệm lại thất bại thảm hại, khiến cô chán nản một thời gian ngắn. Nhưng cô luôn có thể nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, giữa đêm khuya thanh vắng, một mình kéo ngăn kéo đầu giường lấy “đồ chơi” ra, tự mình giải tỏa.
Nhưng điều khó hiểu là, trong tiềm thức cô cứ hiện lên hơi thở và nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh, như màn sương mù dày đặc không thể xua tan, khiến người ta có cảm giác thiếu oxy trong chốc lát.
Giữa đêm khuya, trước cửa sổ sát đất, Cận Vu Thân tay cầm ly rượu thủy tinh trong suốt, trước mắt là muôn vàn ánh đèn rực rỡ của hàng vạn hộ gia đình và khung cảnh về đêm rực rỡ nhất thành phố, ánh mắt anh tối sầm lại, ngửa đầu uống cạn ly rượu mạnh.
Trong mối tình dây dưa không dứt, không ai là người chiến thắng, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có kết quả.
Cận Vu Thân chưa từng nghĩ đến chuyện chiến thắng, nhưng anh hiếm khi rơi vào trạng thái hỗn loạn và mơ hồ như vậy, nếu như Thang Chi Niệm chưa từng xuất hiện trong thế giới của anh, thì tất cả những điều này liệu có được sắp xếp lại hay không.
Nhưng trên thế giới này, đã được định sẵn là không có chữ “nếu như”.