Khó Bảo - Ngân Bát
Chương 43: Chúc mừng năm mới
Trước bàn nấu ăn, Diệp Như Chi đeo tạp dề đen, thậm chí còn đội thêm mũ đầu bếp, thần thái mười điểm, nhưng thực ra từ nhỏ đến lớn số lần bà vào bếp chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Diệp gia là một gia đình tri thức, tuy không giàu có như Cận gia nhưng Diệp Như Chi lớn lên trong bầu không khí văn hóa và nghệ thuật, từ nhỏ ở cạnh bà nội mưa dầm thấm lâu, yêu thích hội họa, thích sử dụng các màu sắc táo bạo, thích phiêu lưu mạo hiểm, là một phụ nữ rất có cá tính.
Diệp Như Chi cao 1.75 mét, mái tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt thanh tú. Vóc dáng mảnh mai, khi làm việc ngoài trời, bà thường mặc áo khoác gió, khi về đến nhà thay một bộ đồ thể thao thông thường, trông thân thiện hơn nhiều.
Cận gia rộng lớn, chỉ có hai mẹ con Cận Vu Thân và Diệp Như Chi, cảm giác rất lạnh lẽo.
Nếu không phải Diệp Như Chi về nước ăn Tết, Cận Vu Thân đã chuồn từ lâu rồi.
Lúc này, Cận Vu Thân ngồi trước bàn đảo chơi game, mở loa ngoài, đánh đánh giết giết. Diệp Như Chi đứng trước quầy bếp vô tình làm rơi nắp nồi, phát ra tiếng vang.
Nhưng như vậy lại có cảm giác có hơi người hơn rồi.
Cận Vu Thân không chê ồn, cậu cụp mắt nhìn cái nắp nồi vẫn đang nhảy múa trên mặt đất và hỏi Diệp Như Chi: “Mẹ không sao chứ?”
Diệp Như Chi tức giận nhìn Cận Vu Thân, dang tay ra: “Con chỉ biết chơi game thôi, không thể phụ giúp mẹ sao?”
“Không thể.” Cận Vu Thân hiên ngang nói, “Con đề nghị ăn hoành thánh, là mẹ tự rước rắc rối vào người thôi.”
“Làm ơn, bố con về lẽ nào cũng phải ăn hoành thánh hả?” Diệp Như Chi quen nói tiếng Anh, tiếng Trung không lưu loát lắm.
Vốn dĩ Cận Vu Thân đã xắn tay áo định giúp đỡ, nhưng khi Diệp Như Chi bảo là làm bữa cơm giao thừa cho Cận Hoành Tuấn.
Được, cậu không thèm phụ nữa.
“Mẹ mặc ông ta sống hay chết đi.”
Không cần nghĩ cũng biết Cận Hoành Tuấn chắc chắn ăn cơm giao thừa rồi mới về.
Ở nhà tình nhân ăn vụng xong về nhà ăn thêm bữa cơm giao thừa nữa, ông ta không sợ no chết hay gì.
“Zak!” Diệp Như Chi nghiêm mặt nói: “Ông ấy là bố của con, con phải kính trọng ông ấy.”
“Tiền đề để con tôn trọng ông ta là, ông ta phải là người bố đạt chuẩn đã.”
“Con vẫn giận vì chuyện ông ấy giết chết Mandy sao?” Diệp Như Chi bất lực thở dài, “Nhưng con quên rồi sao? Năm đó con vì chuyện của Mandy suýt chút gây ra án mạng.”
Mandy chính là Miên Miên.
“Đó là vì người làm trong nhà ngược đãi Mandy! Con chẳng qua chỉ là dùng gậy ông đập lưng ông thôi!” Cận Vu Thân cắn chặt răng, gân xanh trên cổ nổi rõ.
“Người làm kia hiển nhiên là có lỗi, nhưng không phải lý do để con dùng hình phạt riêng.”
“Con đã dùng hình phạt riêng hả? Rõ ràng đây là lời vu khống không có bằng chứng. Mẹ hoàn toàn có thể đi hỏi người làm kia. Nếu có, hoan nghênh họ đến làm chứng.”
Diệp Như Chi lắc đầu, “Được rồi, bây giờ chúng ta không tranh cãi chuyện này nữa.”
“Đúng vậy, đang Tết nhất, sao lại nói mấy chuyện xui xẻo này làm gì.”
Chỉ trong vài giây, khí thế của Cận Vu Thân biến mất không dấu vết, trở về tư thế biếng nhác thường ngày, mang khí chất cao quý của một cậu chủ giàu có.
Cậu thậm chí còn xin lỗi Diệp Như Chi, nói rằng thái độ của mình không đúng. Cậu đưa mặt đến trước mặt Diệp Như Chi, bộ dạng nghịch ngợm bất cần: “Mẹ tát con bạt tay cho hả giận.”
Mới 17 tuổi, Cận Vu Thân đã có thể tự trang bị và kiềm chế cảm xúc của bản thân. Cách cậu nhận lỗi rất chân thành, khiến người ta không tài nào bắt bẻ.
Diệp Như Chi không tát Cận Vu Thân, mà véo thật mạnh vào má cậu.
Cận Vu Thân đau đớn kêu lên: “Mẹ, mẹ ra tay thật hả! Con là con ruột duy nhất của mẹ đó!” Khuôn mặt quý giá này của cậu, người khác không có cửa chạm vào đâu.
Diệp Như Chi phủ bụi vô hình trên tay: “Chưa bao giờ nghe nói có yêu cầu ngộ lạ như vậy, nên mẹ chỉ thỏa mãn cho con thôi.”
Cận Vu Thân: “… …”
Được, ai kêu bà là mẹ cậu.
Diệp Như Chi bận rộn gần một giờ, cuối cùng cũng xong.
Tổng cộng có sáu món mặn, ngụ ý mọi việc thuận lợi.
Chỉ là... hương vị thực sự rất khó nuốt.
Cận Vu Thân gắng gượng nuốt miếng cá trong miệng xuống, khuyên nhủ Diệp Như Chi: “Nghe con, sau này đừng làm khó mình như vậy nữa, hại người hại mình không hay đâu.”
Diệp Như Chi nửa tin nửa ngờ, dùng đũa gắp một miếng cá mú hấp, “phụt” nhả ra ngay: “Sao lại đắng như thế?”
Cận Vu Thân nhún nhún vai: “Có thể mẹ cảm thấy cuộc sống con chưa đủ ‘đắng’ rồi.”
Diệp Như Chi phì cười thành tiếng: “Con đúng là sống trong hơi thoải mái quá rồi.”
Bữa cơm giao thừa này chỉ có hai mẹ con ăn, Cận Hoành Tuấn rốt cuộc cũng không về.
Diệp Như Chi gọi cho Cận Hoành Tuấn, người ở đầu dây bên kia nói rằng công ty vẫn còn việc phải làm.
Công ty đàng hoàng nào còn phải làm việc vào đêm giao thừa hả?
Cũng chỉ có Diệp Như Chi tin vào những lời bịa đặt này.
Có lẽ, Diệp Như Chi chỉ là chọn tin vào những gì Cận Hoành Tuấn nói.
“Mẹ còn yêu Cận Hoành Tuấn không?” Cận Vu Thân đột nhiên hỏi.
Diệp Như Chi đặt đũa xuống, nhất thời phân tâm.
Bà nhớ lại lần đầu tiên gặp Cận Hoành Tuấn, đó là ở bên ngoài trường Đại học Chicago, bà bị một số bạn học da trắng quấy rối, Cận Hoành Tuấn cũng người da vàng, đã đứng ra giúp đỡ.
Chớp mắt đã 20 năm rồi.
Họ đều đã già.
Vào năm nhất đại học, Diệp Như Chi người lớn lên ở Mỹ đã gặp Cận Hoành Tuấn lúc đó đến Mỹ du học. Hai sinh viên năm nhất nhanh chóng bị thu hút bởi nhau và yêu nhau.
Họ từng khao khát về một tương lai tươi sáng và gắn bó với nhau mỗi ngày. Nhưng sau khi kết hôn và mang thai, mọi chuyện dường như đã lặng lẽ thay đổi. Cận Hoành Tuấn mất dần sự kiên nhẫn và chu đáo như khi yêu, còn Diệp Như Chi bị trầm cảm sau sinh vì đứa con sinh non Cận Vu Thân.
“Khó trả lời vậy hả?” Cận Vu Thân tiếp tục hỏi dồn.
Diệp Như Chi hoàn hồn nói: “Yêu hay không yêu quan trọng đến vậy sao?”
“Vậy mẹ có yêu đứa con trai này không?”
“Tất nhiên!”
Cận Vu Thân mỉm cười, dùng đũa gắp một miếng rau rồi đưa vào miệng.
Dù sao cũng đã nấu một bàn đồ ăn như vậy rồi, không ăn thì phí.
Sau bữa cơm giao thừa, Cận Vu Thân phải đến chúc mừng năm mới ông cụ Cận. Đây là công việc cố định hàng năm, cậu cũng không bài xích.
Ông cụ Cận rất tốt với Cận Vu Thân, Cận Vu Thân càng tốt với ông hơn.
*
Thang Chi Niệm bên này cũng đã ăn xong bữa cơm giao thừa. Chương trình Gala mừng xuân đang được chiếu trên TV, nhưng không có ai xem, chỉ để âm thanh cho không khí sôi động.
Trên phố thi thoảng lại nghe thấy tiếng pháo hoa và tiếng pháo nổ, Thang Chi Niệm và Thẩm Tư cũng lấy những que pháo hoa mua lúc sáng ra, nhân lúc trời tối thắp sáng trước nhà.
“Đẹp thật đó!” Thẩm Tư giơ pháo hoa que lên, xoay một vòng, bên trái vẽ rồng, bên phải vẽ cầu vồng.
Thang Chi Niệm cũng không nhàn rỗi, mỗi tay cầm một cây, cười hi ha nhảy tưng bừng.
Pháo hoa và pháo nổ bị cấm ở thành phố Hằng Dự, kể cả vào đêm giao thừa cũng không được đốt.
Thang Chi Niệm có lòng, dùng điện thoại quay lại quá trình cây phát tài xinh đẹp nở rộ pháo hoa rồi gửi cho Cận Vu Thân.
Lúc Cận Vu Thân nhận được tin, cũng là đang trên đường đến nhà bác cả.
Ông Cận đón năm mới ở nhà bác cả, cậu phải đi chúc năm mới ông nội. Mặc dù mối quan hệ giữa Cận Hoành Tuấn và bác cả Cận Hoành Thần bất hòa, nhưng Cận Hoành Thần vẫn coi cháu trai như con đẻ của mình.
Ông Cận rất yêu thương Cận Vu Thân, nên Cận Hoành Thần cũng không cần phải chống lại bố mình.
Cận Vu Thân bấm vào đoạn video mà Thang Chi Niệm gửi xem sơ qua. Khoảnh khắc pháo hoa được bắn ra, những đốm lửa rải rác khắp nơi, giống như những ngôi sao rơi xuống, nhưng cũng có chút cảm giác hoang tàn.
Trong video còn có phần tiếng được ghi lại, đó là giọng của Thang Chi Niệm: “AAAA, năm mới vui vẻ!”
Cô có vẻ rất hạnh phúc.
Tâm trạng của Cận Vu Thân dường như cũng vui vẻ như niềm hạnh phúc của cô.
Zak: [Cái này gọi là gì?]
Thang Chi Niệm: [Pháo hoa cây phát tài.]
Ngay lập tức, Cận Vu Thân chuyển một khoản tiền cho Thang Chi Niệm.
Thang Chi Niệm: [?]
Sao tự dưng khi không chuyển tiền cho cô làm gì?
Zak: [Đi mua thêm một trăm cái, quay trực tiếp cho tôi xem.]
Thang Chi Niệm: [……]
Nhà giàu ngang ngược.
Bắn thêm một trăm cái nữa là không thể nào, nhưng có thể mua thêm một số loại pháo hoa khác nhau để bắn.
Bản thân Thang Chi Niệm không nỡ chi tiền cho pháo hoa, nhưng Cận Vu Thân chi tiền cô lại khá hài lòng. Tiếp đó cô liền gọi Thẩm Tư, đến cửa hàng gần đó mua các loại pháo hoa.
Mua pháo hoa xong vẫn còn rất nhiều tiền, Thang Chi Niệm chuyển trả lại số tiền còn dư cho Cận Vu Thân, Cận Vu Thân không nhận, nói đó là phí chạy vặt của cô.
Thang Chi Niệm: [Cảm ơn cậu chủ!]
Không lâu sau, Cận Vu Thân lại chuyển một khoản tiền qua, lần này 8888.
Thang Chi Niệm: [?]
Zak: [Lì xì.]
Cuộc đời Thang Chi Niệm chưa bao giờ nhận được nhiều tiền lì xì như vậy, thật là khủng khiếp, giống như trong điện thoại có số tiền không chính đáng vậy.
Cuối cùng cô cũng không nhận.
Cận Vu Thân nói lúc này cậu không tiện xem, nhắn Thang Chi Niệm đợi đến lúc 0 giờ phát sóng trực tiếp cho cậu xem.
Được thôi, dù sao Thang Chi Niệm cũng phải thức đón năm mới, đợi đến 0 giờ cũng là chuyện tiện thể.
Phong tục đêm giao thừa ở thị trấn là chơi mạt chược.
Thang Chi Niệm chơi mạt chược rất giỏi, cô thông minh, biết tính toán, có thể nhớ các lá bài, từ cấp hai đã biết cách chơi mạt chược, cô gần như rất hiếm khi thua.
Cả bàn đều là những đứa trẻ, cũng chỉ chơi cho vui, không ăn tiền thật. Tuy nhiên, nếu thực sự thua thì sẽ có hình phạt. Người thua cuộc phải uống một cốc lớn nước đun sôi để nguội, căng bụng, phải đi vệ sinh suốt.
Cả một đêm, Thang Chi Niệm chỉ uống có một lần nước.
Còn 15 phút nữa mới đến 0 giờ, mọi người không chơi bài nữa, bắt đầu chuẩn bị bắn pháo hoa.
Thang Chi Niệm gửi tin nhắn cho Cận Vu Thân, hỏi cậu đang làm gì.
Cận Vu Thân nói đang trên đường về nhà.
[Vậy bây giờ có thể gọi video không?] Cô hỏi thẳng.
Đầu bên kia đáp lại bằng một chữ “ừ”.
Sau khi nhận được tin trả lời, Thang Chi Niệm liền gọi video cho Cận Vu Thân, rất nhanh được kết nối.
Cận Vu Thân đang ngồi trong xe, ánh sáng mờ ảo.
Lần này, cậu không cố ý che giấu, để lộ rõ khuôn mặt, một tay biếng nhác chống cằm. Hoặc có thể do thiếu ánh sáng nên khuôn mặt cậu trông sắc sảo, góc cạnh, có phần dữ tợn hơn.
Chỉ là lần này Thang Chi Niệm không quay camera về phía mình mà quay về các loại pháo hoa được bày trí trên mặt đất.
Đã lâu rồi không gặp Cận Vu Thân, trong một khoảnh khắc nào đó Thang Chi Niệm dường như không nhớ ra cậu trông như thế nào. Nên là cái nhìn này đã mang lại cho cô một tác động thị giác mạnh mẽ.
Cậu đẹp trai thật đó.
Giống như một chàng trai lạnh lùng trong bộ truyện tranh bước ra thế giới thực vậy.
“Nhìn thấy không?” Cô hướng máy ảnh vào pháo hoa đã được bày trí, quay từng cái một cho Cận Vu Thân xem: “Đây là con công xòe đuôi, đây là cây kem, đây là bông hoa sen bảy sắc, đây là con sứa đang bay… Cậu muốn xem cái nào trước?”
Nhưng Cận Vu Thân lại nói: “Người đâu rồi?”
“Tôi ở đây này.”
“Đưa cái mặt ra đi.”
Thẩm Tư ở một bên biết Thang Chi Niệm đang gọi video với cậu chủ ở thành phố Hằng Dự, nên cố ý tới xem.
Vừa nhìn suýt nghẹt thở. Ôi chúa ơi, đẹp trai quá.
“Lộ mặt ra làm gì?” Mặt của Thang Chi Niệm bất giác nóng lên, thậm chí còn nói không mạch lạc: “Không phải cậu muốn xem pháo hoa sao?”
“Bị thiệt rồi, tôi để cậu nhìn thấy rồi.”
“Vậy cậu đừng để tôi nhìn.”
“Nhìn cũng nhìn rồi, nhìn thêm hay bớt nhìn cũng vậy.” Giọng điệu cậu vô lại chết được, kiểu cậu chủ nhởn nhơ.
Thẩm Tư nghe được giọng điệu “tán tỉnh” của hai người, cô liền biết điều tránh mặt đi, không làm bóng đèn nữa.
Thang Chi Niệm không đôi co với Cận Vu Thân nữa, cầm một nén nhang chuẩn bị đốt pháo hoa. Cô vừa phải để ý đến camera, sợ không quay được toàn cảnh pháo hoa, vô tình cô lại nhìn thấy khuôn mặt kiêu ngạo của Cận Vu Thân.
Nhịp tim đập nhanh quá.
Cận Vu Thân của ngày hôm nay rõ ràng đã ăn diện rất cẩn thận, phối quần áo chỉnh tề, tóc vuốt sơ tạo kiểu tự nhiên. Mọi thứ trông rất tùy ý, nhưng mưu đồ lại ở trong từng chi tiết.
Thang Chi Niệm nhanh chóng hít một hơi, điều chỉnh tâm lý, nghiêm túc quay pháo hoa.
Bình tĩnh, không được bị nhan sắc quyến rũ.
Thực ra pháo hoa qua màn hình sao có thể thú vị bằng tận mắt nhìn thấy chứ. Những đốm pháo hoa li ti còn sót lại sau khi nở rộ, máy ảnh không tài nào bắt kịp khoảnh khắc đó được, nhưng chúng lại tạo thành một khung cảnh hoành tráng trên thực tế.
Thang Chi Niệm cảm thấy hơi tiếc vì điều này.
“Cận Vu Thân, cậu thấy đẹp không?”
“Đẹp lắm.” Giọng điệu của Cận Vu Thân dịu dàng hiếm có, “Xem chung với cậu, nên cảm thấy rất đẹp.”
Nhịp tim của Thang Chi Niệm khó khăn lắm mới ổn định, lại vì câu nói này mà đập thình thịch liên hồi.
Cô nghĩ, chắc cậu chỉ nói vu vơ thôi. Nhưng lại giống như một cơn sóng dữ, khiến cô không đỡ nổi.
Sau đó, giữa họ không còn nói bất kỳ điều gì nữa. Thang Chi Niệm không biết nên nói gì, Cận Vu Thân dường như cũng không có chủ đề. Giống như khoảng trống im lặng trong một cảnh phim, pháo hoa chưa đốt hết vẫn tiếp tục cho nổ.
Thời gian nở rộ của một pháo hoa trung bình tầm một phút, hơn mười mấy quả pháo hoa, đốt hết cũng phải mười mấy phút.
Nhưng cứ như thế, trong vô thức, kim giờ và kim phút chỉ về số 0.
“Thang Chi Niệm, năm mới bắt đầu rồi.” Giọng nói biến mất đã lâu lại vang lên từ trong video.
Thang Chi Niệm hơi khựng lại, nhìn đồng hồ trên điện thoại, đáp: “Đúng vậy, 0 giờ rồi.”
“Chúc mừng năm mới, Thang Chi Niệm.”
“Chúc mừng năm mới… Cận Vu Thân.”
Đây là cái Tết đầu tiên mà hai người họ đón cùng nhau.
Diệp gia là một gia đình tri thức, tuy không giàu có như Cận gia nhưng Diệp Như Chi lớn lên trong bầu không khí văn hóa và nghệ thuật, từ nhỏ ở cạnh bà nội mưa dầm thấm lâu, yêu thích hội họa, thích sử dụng các màu sắc táo bạo, thích phiêu lưu mạo hiểm, là một phụ nữ rất có cá tính.
Diệp Như Chi cao 1.75 mét, mái tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt thanh tú. Vóc dáng mảnh mai, khi làm việc ngoài trời, bà thường mặc áo khoác gió, khi về đến nhà thay một bộ đồ thể thao thông thường, trông thân thiện hơn nhiều.
Cận gia rộng lớn, chỉ có hai mẹ con Cận Vu Thân và Diệp Như Chi, cảm giác rất lạnh lẽo.
Nếu không phải Diệp Như Chi về nước ăn Tết, Cận Vu Thân đã chuồn từ lâu rồi.
Lúc này, Cận Vu Thân ngồi trước bàn đảo chơi game, mở loa ngoài, đánh đánh giết giết. Diệp Như Chi đứng trước quầy bếp vô tình làm rơi nắp nồi, phát ra tiếng vang.
Nhưng như vậy lại có cảm giác có hơi người hơn rồi.
Cận Vu Thân không chê ồn, cậu cụp mắt nhìn cái nắp nồi vẫn đang nhảy múa trên mặt đất và hỏi Diệp Như Chi: “Mẹ không sao chứ?”
Diệp Như Chi tức giận nhìn Cận Vu Thân, dang tay ra: “Con chỉ biết chơi game thôi, không thể phụ giúp mẹ sao?”
“Không thể.” Cận Vu Thân hiên ngang nói, “Con đề nghị ăn hoành thánh, là mẹ tự rước rắc rối vào người thôi.”
“Làm ơn, bố con về lẽ nào cũng phải ăn hoành thánh hả?” Diệp Như Chi quen nói tiếng Anh, tiếng Trung không lưu loát lắm.
Vốn dĩ Cận Vu Thân đã xắn tay áo định giúp đỡ, nhưng khi Diệp Như Chi bảo là làm bữa cơm giao thừa cho Cận Hoành Tuấn.
Được, cậu không thèm phụ nữa.
“Mẹ mặc ông ta sống hay chết đi.”
Không cần nghĩ cũng biết Cận Hoành Tuấn chắc chắn ăn cơm giao thừa rồi mới về.
Ở nhà tình nhân ăn vụng xong về nhà ăn thêm bữa cơm giao thừa nữa, ông ta không sợ no chết hay gì.
“Zak!” Diệp Như Chi nghiêm mặt nói: “Ông ấy là bố của con, con phải kính trọng ông ấy.”
“Tiền đề để con tôn trọng ông ta là, ông ta phải là người bố đạt chuẩn đã.”
“Con vẫn giận vì chuyện ông ấy giết chết Mandy sao?” Diệp Như Chi bất lực thở dài, “Nhưng con quên rồi sao? Năm đó con vì chuyện của Mandy suýt chút gây ra án mạng.”
Mandy chính là Miên Miên.
“Đó là vì người làm trong nhà ngược đãi Mandy! Con chẳng qua chỉ là dùng gậy ông đập lưng ông thôi!” Cận Vu Thân cắn chặt răng, gân xanh trên cổ nổi rõ.
“Người làm kia hiển nhiên là có lỗi, nhưng không phải lý do để con dùng hình phạt riêng.”
“Con đã dùng hình phạt riêng hả? Rõ ràng đây là lời vu khống không có bằng chứng. Mẹ hoàn toàn có thể đi hỏi người làm kia. Nếu có, hoan nghênh họ đến làm chứng.”
Diệp Như Chi lắc đầu, “Được rồi, bây giờ chúng ta không tranh cãi chuyện này nữa.”
“Đúng vậy, đang Tết nhất, sao lại nói mấy chuyện xui xẻo này làm gì.”
Chỉ trong vài giây, khí thế của Cận Vu Thân biến mất không dấu vết, trở về tư thế biếng nhác thường ngày, mang khí chất cao quý của một cậu chủ giàu có.
Cậu thậm chí còn xin lỗi Diệp Như Chi, nói rằng thái độ của mình không đúng. Cậu đưa mặt đến trước mặt Diệp Như Chi, bộ dạng nghịch ngợm bất cần: “Mẹ tát con bạt tay cho hả giận.”
Mới 17 tuổi, Cận Vu Thân đã có thể tự trang bị và kiềm chế cảm xúc của bản thân. Cách cậu nhận lỗi rất chân thành, khiến người ta không tài nào bắt bẻ.
Diệp Như Chi không tát Cận Vu Thân, mà véo thật mạnh vào má cậu.
Cận Vu Thân đau đớn kêu lên: “Mẹ, mẹ ra tay thật hả! Con là con ruột duy nhất của mẹ đó!” Khuôn mặt quý giá này của cậu, người khác không có cửa chạm vào đâu.
Diệp Như Chi phủ bụi vô hình trên tay: “Chưa bao giờ nghe nói có yêu cầu ngộ lạ như vậy, nên mẹ chỉ thỏa mãn cho con thôi.”
Cận Vu Thân: “… …”
Được, ai kêu bà là mẹ cậu.
Diệp Như Chi bận rộn gần một giờ, cuối cùng cũng xong.
Tổng cộng có sáu món mặn, ngụ ý mọi việc thuận lợi.
Chỉ là... hương vị thực sự rất khó nuốt.
Cận Vu Thân gắng gượng nuốt miếng cá trong miệng xuống, khuyên nhủ Diệp Như Chi: “Nghe con, sau này đừng làm khó mình như vậy nữa, hại người hại mình không hay đâu.”
Diệp Như Chi nửa tin nửa ngờ, dùng đũa gắp một miếng cá mú hấp, “phụt” nhả ra ngay: “Sao lại đắng như thế?”
Cận Vu Thân nhún nhún vai: “Có thể mẹ cảm thấy cuộc sống con chưa đủ ‘đắng’ rồi.”
Diệp Như Chi phì cười thành tiếng: “Con đúng là sống trong hơi thoải mái quá rồi.”
Bữa cơm giao thừa này chỉ có hai mẹ con ăn, Cận Hoành Tuấn rốt cuộc cũng không về.
Diệp Như Chi gọi cho Cận Hoành Tuấn, người ở đầu dây bên kia nói rằng công ty vẫn còn việc phải làm.
Công ty đàng hoàng nào còn phải làm việc vào đêm giao thừa hả?
Cũng chỉ có Diệp Như Chi tin vào những lời bịa đặt này.
Có lẽ, Diệp Như Chi chỉ là chọn tin vào những gì Cận Hoành Tuấn nói.
“Mẹ còn yêu Cận Hoành Tuấn không?” Cận Vu Thân đột nhiên hỏi.
Diệp Như Chi đặt đũa xuống, nhất thời phân tâm.
Bà nhớ lại lần đầu tiên gặp Cận Hoành Tuấn, đó là ở bên ngoài trường Đại học Chicago, bà bị một số bạn học da trắng quấy rối, Cận Hoành Tuấn cũng người da vàng, đã đứng ra giúp đỡ.
Chớp mắt đã 20 năm rồi.
Họ đều đã già.
Vào năm nhất đại học, Diệp Như Chi người lớn lên ở Mỹ đã gặp Cận Hoành Tuấn lúc đó đến Mỹ du học. Hai sinh viên năm nhất nhanh chóng bị thu hút bởi nhau và yêu nhau.
Họ từng khao khát về một tương lai tươi sáng và gắn bó với nhau mỗi ngày. Nhưng sau khi kết hôn và mang thai, mọi chuyện dường như đã lặng lẽ thay đổi. Cận Hoành Tuấn mất dần sự kiên nhẫn và chu đáo như khi yêu, còn Diệp Như Chi bị trầm cảm sau sinh vì đứa con sinh non Cận Vu Thân.
“Khó trả lời vậy hả?” Cận Vu Thân tiếp tục hỏi dồn.
Diệp Như Chi hoàn hồn nói: “Yêu hay không yêu quan trọng đến vậy sao?”
“Vậy mẹ có yêu đứa con trai này không?”
“Tất nhiên!”
Cận Vu Thân mỉm cười, dùng đũa gắp một miếng rau rồi đưa vào miệng.
Dù sao cũng đã nấu một bàn đồ ăn như vậy rồi, không ăn thì phí.
Sau bữa cơm giao thừa, Cận Vu Thân phải đến chúc mừng năm mới ông cụ Cận. Đây là công việc cố định hàng năm, cậu cũng không bài xích.
Ông cụ Cận rất tốt với Cận Vu Thân, Cận Vu Thân càng tốt với ông hơn.
*
Thang Chi Niệm bên này cũng đã ăn xong bữa cơm giao thừa. Chương trình Gala mừng xuân đang được chiếu trên TV, nhưng không có ai xem, chỉ để âm thanh cho không khí sôi động.
Trên phố thi thoảng lại nghe thấy tiếng pháo hoa và tiếng pháo nổ, Thang Chi Niệm và Thẩm Tư cũng lấy những que pháo hoa mua lúc sáng ra, nhân lúc trời tối thắp sáng trước nhà.
“Đẹp thật đó!” Thẩm Tư giơ pháo hoa que lên, xoay một vòng, bên trái vẽ rồng, bên phải vẽ cầu vồng.
Thang Chi Niệm cũng không nhàn rỗi, mỗi tay cầm một cây, cười hi ha nhảy tưng bừng.
Pháo hoa và pháo nổ bị cấm ở thành phố Hằng Dự, kể cả vào đêm giao thừa cũng không được đốt.
Thang Chi Niệm có lòng, dùng điện thoại quay lại quá trình cây phát tài xinh đẹp nở rộ pháo hoa rồi gửi cho Cận Vu Thân.
Lúc Cận Vu Thân nhận được tin, cũng là đang trên đường đến nhà bác cả.
Ông Cận đón năm mới ở nhà bác cả, cậu phải đi chúc năm mới ông nội. Mặc dù mối quan hệ giữa Cận Hoành Tuấn và bác cả Cận Hoành Thần bất hòa, nhưng Cận Hoành Thần vẫn coi cháu trai như con đẻ của mình.
Ông Cận rất yêu thương Cận Vu Thân, nên Cận Hoành Thần cũng không cần phải chống lại bố mình.
Cận Vu Thân bấm vào đoạn video mà Thang Chi Niệm gửi xem sơ qua. Khoảnh khắc pháo hoa được bắn ra, những đốm lửa rải rác khắp nơi, giống như những ngôi sao rơi xuống, nhưng cũng có chút cảm giác hoang tàn.
Trong video còn có phần tiếng được ghi lại, đó là giọng của Thang Chi Niệm: “AAAA, năm mới vui vẻ!”
Cô có vẻ rất hạnh phúc.
Tâm trạng của Cận Vu Thân dường như cũng vui vẻ như niềm hạnh phúc của cô.
Zak: [Cái này gọi là gì?]
Thang Chi Niệm: [Pháo hoa cây phát tài.]
Ngay lập tức, Cận Vu Thân chuyển một khoản tiền cho Thang Chi Niệm.
Thang Chi Niệm: [?]
Sao tự dưng khi không chuyển tiền cho cô làm gì?
Zak: [Đi mua thêm một trăm cái, quay trực tiếp cho tôi xem.]
Thang Chi Niệm: [……]
Nhà giàu ngang ngược.
Bắn thêm một trăm cái nữa là không thể nào, nhưng có thể mua thêm một số loại pháo hoa khác nhau để bắn.
Bản thân Thang Chi Niệm không nỡ chi tiền cho pháo hoa, nhưng Cận Vu Thân chi tiền cô lại khá hài lòng. Tiếp đó cô liền gọi Thẩm Tư, đến cửa hàng gần đó mua các loại pháo hoa.
Mua pháo hoa xong vẫn còn rất nhiều tiền, Thang Chi Niệm chuyển trả lại số tiền còn dư cho Cận Vu Thân, Cận Vu Thân không nhận, nói đó là phí chạy vặt của cô.
Thang Chi Niệm: [Cảm ơn cậu chủ!]
Không lâu sau, Cận Vu Thân lại chuyển một khoản tiền qua, lần này 8888.
Thang Chi Niệm: [?]
Zak: [Lì xì.]
Cuộc đời Thang Chi Niệm chưa bao giờ nhận được nhiều tiền lì xì như vậy, thật là khủng khiếp, giống như trong điện thoại có số tiền không chính đáng vậy.
Cuối cùng cô cũng không nhận.
Cận Vu Thân nói lúc này cậu không tiện xem, nhắn Thang Chi Niệm đợi đến lúc 0 giờ phát sóng trực tiếp cho cậu xem.
Được thôi, dù sao Thang Chi Niệm cũng phải thức đón năm mới, đợi đến 0 giờ cũng là chuyện tiện thể.
Phong tục đêm giao thừa ở thị trấn là chơi mạt chược.
Thang Chi Niệm chơi mạt chược rất giỏi, cô thông minh, biết tính toán, có thể nhớ các lá bài, từ cấp hai đã biết cách chơi mạt chược, cô gần như rất hiếm khi thua.
Cả bàn đều là những đứa trẻ, cũng chỉ chơi cho vui, không ăn tiền thật. Tuy nhiên, nếu thực sự thua thì sẽ có hình phạt. Người thua cuộc phải uống một cốc lớn nước đun sôi để nguội, căng bụng, phải đi vệ sinh suốt.
Cả một đêm, Thang Chi Niệm chỉ uống có một lần nước.
Còn 15 phút nữa mới đến 0 giờ, mọi người không chơi bài nữa, bắt đầu chuẩn bị bắn pháo hoa.
Thang Chi Niệm gửi tin nhắn cho Cận Vu Thân, hỏi cậu đang làm gì.
Cận Vu Thân nói đang trên đường về nhà.
[Vậy bây giờ có thể gọi video không?] Cô hỏi thẳng.
Đầu bên kia đáp lại bằng một chữ “ừ”.
Sau khi nhận được tin trả lời, Thang Chi Niệm liền gọi video cho Cận Vu Thân, rất nhanh được kết nối.
Cận Vu Thân đang ngồi trong xe, ánh sáng mờ ảo.
Lần này, cậu không cố ý che giấu, để lộ rõ khuôn mặt, một tay biếng nhác chống cằm. Hoặc có thể do thiếu ánh sáng nên khuôn mặt cậu trông sắc sảo, góc cạnh, có phần dữ tợn hơn.
Chỉ là lần này Thang Chi Niệm không quay camera về phía mình mà quay về các loại pháo hoa được bày trí trên mặt đất.
Đã lâu rồi không gặp Cận Vu Thân, trong một khoảnh khắc nào đó Thang Chi Niệm dường như không nhớ ra cậu trông như thế nào. Nên là cái nhìn này đã mang lại cho cô một tác động thị giác mạnh mẽ.
Cậu đẹp trai thật đó.
Giống như một chàng trai lạnh lùng trong bộ truyện tranh bước ra thế giới thực vậy.
“Nhìn thấy không?” Cô hướng máy ảnh vào pháo hoa đã được bày trí, quay từng cái một cho Cận Vu Thân xem: “Đây là con công xòe đuôi, đây là cây kem, đây là bông hoa sen bảy sắc, đây là con sứa đang bay… Cậu muốn xem cái nào trước?”
Nhưng Cận Vu Thân lại nói: “Người đâu rồi?”
“Tôi ở đây này.”
“Đưa cái mặt ra đi.”
Thẩm Tư ở một bên biết Thang Chi Niệm đang gọi video với cậu chủ ở thành phố Hằng Dự, nên cố ý tới xem.
Vừa nhìn suýt nghẹt thở. Ôi chúa ơi, đẹp trai quá.
“Lộ mặt ra làm gì?” Mặt của Thang Chi Niệm bất giác nóng lên, thậm chí còn nói không mạch lạc: “Không phải cậu muốn xem pháo hoa sao?”
“Bị thiệt rồi, tôi để cậu nhìn thấy rồi.”
“Vậy cậu đừng để tôi nhìn.”
“Nhìn cũng nhìn rồi, nhìn thêm hay bớt nhìn cũng vậy.” Giọng điệu cậu vô lại chết được, kiểu cậu chủ nhởn nhơ.
Thẩm Tư nghe được giọng điệu “tán tỉnh” của hai người, cô liền biết điều tránh mặt đi, không làm bóng đèn nữa.
Thang Chi Niệm không đôi co với Cận Vu Thân nữa, cầm một nén nhang chuẩn bị đốt pháo hoa. Cô vừa phải để ý đến camera, sợ không quay được toàn cảnh pháo hoa, vô tình cô lại nhìn thấy khuôn mặt kiêu ngạo của Cận Vu Thân.
Nhịp tim đập nhanh quá.
Cận Vu Thân của ngày hôm nay rõ ràng đã ăn diện rất cẩn thận, phối quần áo chỉnh tề, tóc vuốt sơ tạo kiểu tự nhiên. Mọi thứ trông rất tùy ý, nhưng mưu đồ lại ở trong từng chi tiết.
Thang Chi Niệm nhanh chóng hít một hơi, điều chỉnh tâm lý, nghiêm túc quay pháo hoa.
Bình tĩnh, không được bị nhan sắc quyến rũ.
Thực ra pháo hoa qua màn hình sao có thể thú vị bằng tận mắt nhìn thấy chứ. Những đốm pháo hoa li ti còn sót lại sau khi nở rộ, máy ảnh không tài nào bắt kịp khoảnh khắc đó được, nhưng chúng lại tạo thành một khung cảnh hoành tráng trên thực tế.
Thang Chi Niệm cảm thấy hơi tiếc vì điều này.
“Cận Vu Thân, cậu thấy đẹp không?”
“Đẹp lắm.” Giọng điệu của Cận Vu Thân dịu dàng hiếm có, “Xem chung với cậu, nên cảm thấy rất đẹp.”
Nhịp tim của Thang Chi Niệm khó khăn lắm mới ổn định, lại vì câu nói này mà đập thình thịch liên hồi.
Cô nghĩ, chắc cậu chỉ nói vu vơ thôi. Nhưng lại giống như một cơn sóng dữ, khiến cô không đỡ nổi.
Sau đó, giữa họ không còn nói bất kỳ điều gì nữa. Thang Chi Niệm không biết nên nói gì, Cận Vu Thân dường như cũng không có chủ đề. Giống như khoảng trống im lặng trong một cảnh phim, pháo hoa chưa đốt hết vẫn tiếp tục cho nổ.
Thời gian nở rộ của một pháo hoa trung bình tầm một phút, hơn mười mấy quả pháo hoa, đốt hết cũng phải mười mấy phút.
Nhưng cứ như thế, trong vô thức, kim giờ và kim phút chỉ về số 0.
“Thang Chi Niệm, năm mới bắt đầu rồi.” Giọng nói biến mất đã lâu lại vang lên từ trong video.
Thang Chi Niệm hơi khựng lại, nhìn đồng hồ trên điện thoại, đáp: “Đúng vậy, 0 giờ rồi.”
“Chúc mừng năm mới, Thang Chi Niệm.”
“Chúc mừng năm mới… Cận Vu Thân.”
Đây là cái Tết đầu tiên mà hai người họ đón cùng nhau.