Khó Bảo - Ngân Bát
Chương 3: Hoành thánh
Xuống xe lửa, xuyên qua dòng người tấp nập, thấy yêu một ca khúc tên là Someday. Lần đầu tiên tôi ngồi trên chiếc Rolls-Royce cao cấp, đón ánh nắng rực rỡ và làn gió ấm áp, sau đó lại đến một thế giới hoàn toàn mới. Tôi sẽ không bao giờ quên cảm giác lúc này, tự nhủ, đừng tham lam, đã tới thì an tâm ở lại.
——[Bài hát được chia sẻ bởi Thang Thang]
*
Buổi tối Thang Nguyên phải ở nhà chăm sóc lão phu nhân.
Lão phu nhân là bà nội của Cận phu nhân, đã chín mươi lăm tuổi, đi lại khó khăn, phần lớn thời gian đều nằm trên lầu với ống thở oxy.
Trước khi rời khỏi phòng của Thang Chi Niệm, Thang Nguyên dặn cô buổi tối hãy nghỉ ngơi thật tốt, nói ngày mai sẽ dẫn cô đi trung tâm mua sắm mua vài bộ quần áo.
Hoành thánh để trong tủ lạnh, rất dễ tìm. Hoành thánh gói bằng tay được xếp gọn gàng trong hộp, Thang Chi Niệm nhận ra đây là những chiếc hoành thánh do mẹ cô làm. Hoành thánh mẹ gói tuy không đẹp nhưng nhân rất nhiều và ngon gấp vạn lần hoành thánh đông lạnh bên ngoài.
Thang Chi Niệm không muốn làm phiền mẹ chỉ vì chuyện nấu hoành thánh cỏn con này, cô đổ nước vào nồi, đặt lên bếp ga rồi bật lửa.
Những công việc nhà nhỏ nhặt như nấu ăn đều khá dễ dàng với Thang Chi Niệm. Con nhà nghèo thường phải lo liệu việc nhà từ sớm, ở thị trấn Trầm cô và bà ngoại nương tựa lẫn nhau, chỉ cần là việc trong tầm tay thì dù lớn hay nhỏ cô đều giành phần làm. Bà ngoại năm nay đã ngoài sáu mươi, Thang Chi Niệm có khả năng tự lập, không có lý do gì để lười biếng giao hết mọi việc cho người lớn tuổi.
Trong lúc đang nấu hoành thánh, Thang Chi Niệm cũng đi lấy một cốc nước, ngửa cổ nốc cạn. Cô ngẩn ngơ tựa vào bàn bếp một lúc, nhìn nước trong nồi sôi sùng sục một lần, lại đổ tiếp một bát nước lạnh vào.
Điện thoại trong túi rung lên, có tin nhắn đến.
Thẩm Tư: [Không ngủ được, không ngủ được.]
Thang Chi Niệm trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc nghịch ngợm: [Sao vậy? Nhớ tớ quá không ngủ được hả?]
Thẩm Tư: [Xí!]
Thẩm Tư: [Mai khai giảng rồi, không muốn đi học huhuhu]
Thẩm Tư: [Bên cậu khi nào khai giảng?]
Thang Chi Niệm: [Ngày mốt.]
Thẩm Tư: [Nghe nói các trường quý tộc quan niệm giai cấp rất nặng.]
Thang Chi Niệm: [Cậu sợ tớ bị bắt nạt hả?]
Thẩm Tư: [Không phải, tớ sợ người khác bị cậu bắt nạt!]
Nước trong nồi sôi lần nữa, Thang Chi Niệm đã đổ hai lần nước lạnh vào đó. Lần sôi cuối cùng, hoành thánh đã chín.
Lớp vỏ hoành thánh óng ánh trong suốt như pha lê, bên trong chứa đầy nhân, có một miếng bị tróc vỏ nhưng trông vẫn rất ngon.
Thang Chi Niệm vớt hoành thánh ra, đặt lên bàn ăn rồi rời đi.
Sáng hôm sau, bát hoành thánh vẫn còn nguyên chỗ cũ. Chưa hề động đến.
Thang Chi Niệm mím môi, lông mày cau lại. Cô ghét những người lãng phí thức ăn.
Thang Nguyên thấy lãng phí, nên hâm nóng lại bát hoành thánh cho Thang Chi Niệm ăn. Nhân trong hoành thánh bao gồm tôm sú, trứng cá và nấm matsutake quý giá.
Sợ nguyên liệu để lâu trong tủ lạnh sẽ bị thay đổi mùi vị, nên mỗi lần Thang Nguyên chỉ gói khoảng hai hộp cho vào tủ lạnh.
Cận Vu Thân không bao giờ ăn đồ ăn thừa hay để qua đêm, Cận gia cũng không ăn. Hầu hết những đồ ăn thừa đều bị đổ bỏ. Bình thường Thang Nguyên cảm thấy lãng phí, sẽ tự mình ăn. Điều này cũng đã được chủ nhà đồng ý.
Gia đình bình thường ăn lại đồ ăn thừa để qua đêm vốn không phải chuyện gì hiếm có, huống hồ bát hoành thánh này cũng chưa bị đụng qua, Thang Chi Niệm không cảm thấy có gì bất ổn.
Đây cũng là lần đầu tiên Thang Chi Niệm ăn hoành thánh có loại nhân này. Hoành thánh để qua đêm, nấu lại lần nữa khó tránh sẽ bị tróc vỏ, nhưng hương vị thật sự rất ngon. Khoảnh khắc cho vào miệng nhai, trứng cá nổ tan trong khoang miệng, cả miếng tôm sú khi cắn vào rất dai và mùi thơm của nấm matsutake không hề bị lấp đi.
Cực kỳ ngon.
*
Ăn trưa xong, Thang Nguyên dẫn Thang Chi Niệm ra ngoài, chuẩn bị đưa con gái đến trung tâm mua sắm mua ít đồ.
Thang Chi Niệm không từ chối. Một cô gái ở độ tuổi này sao lại không muốn những thứ tốt đẹp chứ, cô ở thị trấn Trầm luôn sống tiết kiệm, quần áo đang mặc đều là của năm ngoái. Không biết do cao lên hay sao mà đồ trên người cô có cảm giác nhỏ đi rất nhiều.
Hai mẹ con ra ngoài định đi xe buýt, nhưng bến xe gần nhất cũng cách biệt thự một cây số rưỡi.
Lão Chu, người chịu trách nhiệm quản lý sân và cổng của Cận gia, đặc biệt lái chiếc xe golf bốn chỗ đến đón, vẻ mặt vui vẻ nói với Thang Nguyên: “Hôm qua, con gái chị đến mà chưa giới thiệu với tôi nha.”
Vừa nói vừa nhìn sang Thang Chi Niệm đang đứng ở một bên, ánh mắt sáng ngời, là cách nhìn của trưởng bối dành cho vãn bối, không gây khó chịu.
Những người có thể làm việc trong Cận gia đều đã được sàng lọc kỹ càng, lý lịch trong sạch, nhân cách cũng tốt.
Nhắc mới nhớ, Thang Nguyên có thể làm việc trong Cận gia cũng có một cơ duyên trùng hợp.
Vài năm trước, Thang Nguyên đang làm công việc dọn dẹp trong một trung tâm mua sắm thì gặp Cận phu nhân vô tình bị trật chân. Trùng hợp là trung tâm mua sắm này thuộc sở hữu của Cận gia. Hôm đó, Cận phu nhân trượt chân trong nhà vệ sinh, người qua đường sợ rước họa vào thân nên không dám đỡ dậy, chỉ có Thang Nguyên dũng cảm bước đến, không những đỡ bà ấy dậy mà còn quan tâm chăm sóc.
Sau lần đó, Cận phu nhân đã ghi nhớ Thang Nguyên, lúc bà đi mua sắm ở trung tâm thương mại lần nữa lại gặp Thang Nguyên đang dọn dẹp, thấy bà làm việc chăm chỉ thì hỏi có muốn đổi công việc đến Cận gia làm không.
Vào thời điểm đó, Cận gia đang điều chuyển nhân sự, đang lúc thiếu người, mức lương họ đưa ra cao hơn gấp mười lần so với công việc dọn dẹp trung tâm thương mại.
Thang Nguyên không có lý do gì để từ chối.
Mới đầu, Thang Nguyên cũng chỉ làm một số công việc dọn dẹp ở Cận gia, nhưng bà là người thật thà, làm việc tỉ mỉ cẩn thận đâu vào đó. Sau một thời gian dài, Cận phu nhân chuyển bà về chăm sóc lão phu nhân ở nhà. Sau đó vô tình ăn được các món do Thang Nguyên tự nấu, cảm thấy thanh đạm rất tốt cho sức khỏe và hợp khẩu vị, nên lại để bà phụ trách các bữa ăn hàng ngày trong nhà.
Tính thời gian, Thang Nguyên đến Cận gia cũng được hơn năm năm rồi. Trong nhà có người làm quen tay rồi sẽ không nỡ đổi. Năm ngoái, Thang Nguyên từng đề cập đến việc bà muốn nghỉ việc, chủ yếu là vì con gái ở quê. Khi có người muốn rời đi, Cận gia cũng không ngăn cản được, chỉ nói rằng đợi tìm được người phù hợp rồi sẽ thay. Nhưng việc tìm kiếm kéo dài vài tháng mà vẫn chưa tìm được người nào ưng ý, cứ vậy mà đã trì hoãn sắp một năm rồi.
Năm nay khi Thang Nguyên lại đề cập đến việc nghỉ, Cận phu nhân đột nhiên đề nghị bà đón con gái đến đây, để cô bé có thể học cùng trường với Cận Vu Thân.
Thang Nguyên chưa bao giờ mong cầu được đãi ngộ như thế này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, môi trường giáo dục ở thành phố lớn tốt hơn gấp trăm lần so với quận huyện nhỏ ở quê, chưa kể trường quốc tế Cận Vu Thân đang theo học thuộc top đầu trong nước. Khi đó bà đã lập tức đồng ý và cảm ơn ý tốt của Cận gia.
Thang Chi Niệm lễ phép gọi chú Chu.
Chú Chu tên thật là Chu Kiến Lập, còn rất trẻ, mới ngoài bốn mươi, thân thể cường tráng, khi còn trẻ đã đi lính tám năm, cao một mét tám mươi ba, gương mặt chữ điền, vừa nhìn là khiến người ta rất có cảm giác an toàn.
Chu Kiến Lập mỉm cười với Thang Chi Niệm: “Ngoan quá, nhìn xinh xắn thật.”
Thang Chi Niệm cười lịch sự đáp lại, dáng vẻ không kiêu ngạo không nóng vội.
Chu Kiến Lập hỏi Thang Nguyên: “Nắng như vậy, sao không bảo lão Lý chở đi?”
Thang Nguyên nói: “Đi làm chút việc riêng, không tiện dùng xe của chủ nhà.”
Thang Nguyên vừa nói xong, Chu Kiến Lập liền gật đầu hiểu ý: “Vậy để tôi lấy xe điện đưa hai mẹ con ra trạm xe buýt.”
“Tốt quá, làm phiền chú rồi.”
“Có gì đâu mà phiền.”
Ngay khi chiếc xe golf chuẩn bị lái ra khỏi cổng, một vài chiếc xe đua hào nhoáng cũng tình cờ đậu trước cổng, tổng cộng có ba chiếc.
Dẫn đầu là chiếc Maserati màu vàng, xe phanh lại, tiếng động cơ vẫn chưa dừng, cửa sổ từ từ hạ xuống.
Một chàng trai trong xe thò đầu ra, đeo một cặp kính râm màu đen và có đinh phía trước kiểu Mỹ rất thời thượng, tay đặt lên cửa xe, dáng vẻ lấc cấc gọi Chu Kiến Lập: “Lão Chu, mau mở cửa.”
“Là cậu Tiểu Tạ à.” Chu Kiến Lập đứng dậy xuống xe điện, lấy chiếc điều khiển từ xa trong người ra, đứng thẳng người, cổng lớn từ từ được mở ra.
Tiếp đó, mấy chiếc ô tô với động cơ gầm rú chạy về phía biệt thự.
Đây là lần đầu tiên Thang Chi Niệm nhìn thấy loại xe đua như thế này, nó giống như một con dã thú bằng thép có răng và móng vuốt, sẽ phát ra một tiếng gầm rú, khiến người nhìn phát sợ.
Cô nhìn thêm một lúc, cảm thấy thật là mới mẻ.
Xe golf đỗ ngay ngắn sang một bên, đợi ba chiếc xe đua tiến vào rồi mới lái ra ngoài.
Chỉ trong vài phút, chiếc xe golf đã đưa mẹ con Thang Chi Niệm đến trạm xe buýt gần nhất.
Hôm nay Thang Nguyên dẫn Thang Chi Niệm ra ngoài, thứ nhất là để mua đồ, thứ hai là để con gái làm quen với những con đường gần đó.
Sau khi ra khỏi cổng Cận gia là một con đường nhựa thẳng tắp, rất dễ nhận biết.
Thang Nguyên đã tìm hiểu từ trước, xe buýt số 206 ở đây có thể đi thẳng đến cổng trường trung học phổ thông quốc tế Hằng Dự. Trường học cách Cận gia chưa đầy mười cây, bình thường chỉ mất hai mươi phút lái xe, đi xe buýt mất khoảng bốn mươi phút.
Thang Nguyên đã làm sẵn thẻ xe buýt cho Thang Chi Niệm, để cô đi học thuận tiện hơn.
Trong lúc hai mẹ con đang đợi xe buýt, một vài chiếc xe đua hống hách phóng qua, để lại một làn khói khó ngửi.
Là những chiếc xe vừa chạy vào Cận gia.
Thang Chi Niệm nhìn không rõ người ngồi trong xe, nhưng cô cũng không quan tâm. Thời tiết đẹp, trên trời có vài đám mây, dường như cũng là khách tha hương.
Cô ngắm những đám mây thêm một lúc nữa.
Điều khác biệt là những người ngồi trong xe lại chú ý đến hai mẹ con đang chờ ở trạm xe.
Tạ Bành Việt nhận ra Thang Nguyên, bà cô này đã làm việc trong Cận gia nhiều năm và đặc biệt giỏi nấu những món ăn ngon hợp khẩu vị của cậu ta. Nhưng sở dĩ lúc này cậu ta chú ý đến Thang Nguyên là vì “cọng giá” đứng cạnh bà. Vừa rồi lúc ở cổng Cận gia đã nhìn thấy rồi, cũng có hơi ngạc nhiên.
Tại sao Cận gia lại có thêm một cô bé? Có điều dáng vẻ trông cũng đáng yêu.
“Này, kia không phải là dì giúp việc nhà cậu sao? Bên cạnh là con gái của bà ấy hả?” Tạ Bành Việt một tay đặt trên vô lăng, quay sang hỏi Cận Vu Thân.
Cận Vu Thân uể oải dựa vào ghế phụ, ngẩng đầu liếc nhìn.
Dưới ánh nắng, Thang Chi Niệm ngẩng đầu nhìn bầu trời, hơi nheo mắt, trông thật ngốc nghếch.
Cận Vu Thân bất giác nghĩ tới bát hoành thánh tối qua, lông mày nhíu lại.
Cậu chưa bao giờ thấy ai gói hoành thánh mà xấu như vậy, thật khiến người ta chẳng buồn ăn, cậu quay người bỏ đi.
“Con gái của dì ấy sẽ sống trong nhà của cậu hả?” Tạ Bành Việt huyên thuyên không ngừng.
Sự im lặng của Cận Vu Thân xem như đã xác nhận suy đoán của Tạ Bành Việt.
Ai đó càng nói càng kích động: “Trong phim truyền hình diễn sao nhỉ? Đại thiếu gia phải lòng con gái người giúp việc?”
Cận Vu Thân hết nhịn nổi: “Bị bệnh hả? Cậu im mồm đi.”
Tạ Bành Việt nín cười, cũng không nói những lời dư thừa nữa.
——[Bài hát được chia sẻ bởi Thang Thang]
*
Buổi tối Thang Nguyên phải ở nhà chăm sóc lão phu nhân.
Lão phu nhân là bà nội của Cận phu nhân, đã chín mươi lăm tuổi, đi lại khó khăn, phần lớn thời gian đều nằm trên lầu với ống thở oxy.
Trước khi rời khỏi phòng của Thang Chi Niệm, Thang Nguyên dặn cô buổi tối hãy nghỉ ngơi thật tốt, nói ngày mai sẽ dẫn cô đi trung tâm mua sắm mua vài bộ quần áo.
Hoành thánh để trong tủ lạnh, rất dễ tìm. Hoành thánh gói bằng tay được xếp gọn gàng trong hộp, Thang Chi Niệm nhận ra đây là những chiếc hoành thánh do mẹ cô làm. Hoành thánh mẹ gói tuy không đẹp nhưng nhân rất nhiều và ngon gấp vạn lần hoành thánh đông lạnh bên ngoài.
Thang Chi Niệm không muốn làm phiền mẹ chỉ vì chuyện nấu hoành thánh cỏn con này, cô đổ nước vào nồi, đặt lên bếp ga rồi bật lửa.
Những công việc nhà nhỏ nhặt như nấu ăn đều khá dễ dàng với Thang Chi Niệm. Con nhà nghèo thường phải lo liệu việc nhà từ sớm, ở thị trấn Trầm cô và bà ngoại nương tựa lẫn nhau, chỉ cần là việc trong tầm tay thì dù lớn hay nhỏ cô đều giành phần làm. Bà ngoại năm nay đã ngoài sáu mươi, Thang Chi Niệm có khả năng tự lập, không có lý do gì để lười biếng giao hết mọi việc cho người lớn tuổi.
Trong lúc đang nấu hoành thánh, Thang Chi Niệm cũng đi lấy một cốc nước, ngửa cổ nốc cạn. Cô ngẩn ngơ tựa vào bàn bếp một lúc, nhìn nước trong nồi sôi sùng sục một lần, lại đổ tiếp một bát nước lạnh vào.
Điện thoại trong túi rung lên, có tin nhắn đến.
Thẩm Tư: [Không ngủ được, không ngủ được.]
Thang Chi Niệm trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc nghịch ngợm: [Sao vậy? Nhớ tớ quá không ngủ được hả?]
Thẩm Tư: [Xí!]
Thẩm Tư: [Mai khai giảng rồi, không muốn đi học huhuhu]
Thẩm Tư: [Bên cậu khi nào khai giảng?]
Thang Chi Niệm: [Ngày mốt.]
Thẩm Tư: [Nghe nói các trường quý tộc quan niệm giai cấp rất nặng.]
Thang Chi Niệm: [Cậu sợ tớ bị bắt nạt hả?]
Thẩm Tư: [Không phải, tớ sợ người khác bị cậu bắt nạt!]
Nước trong nồi sôi lần nữa, Thang Chi Niệm đã đổ hai lần nước lạnh vào đó. Lần sôi cuối cùng, hoành thánh đã chín.
Lớp vỏ hoành thánh óng ánh trong suốt như pha lê, bên trong chứa đầy nhân, có một miếng bị tróc vỏ nhưng trông vẫn rất ngon.
Thang Chi Niệm vớt hoành thánh ra, đặt lên bàn ăn rồi rời đi.
Sáng hôm sau, bát hoành thánh vẫn còn nguyên chỗ cũ. Chưa hề động đến.
Thang Chi Niệm mím môi, lông mày cau lại. Cô ghét những người lãng phí thức ăn.
Thang Nguyên thấy lãng phí, nên hâm nóng lại bát hoành thánh cho Thang Chi Niệm ăn. Nhân trong hoành thánh bao gồm tôm sú, trứng cá và nấm matsutake quý giá.
Sợ nguyên liệu để lâu trong tủ lạnh sẽ bị thay đổi mùi vị, nên mỗi lần Thang Nguyên chỉ gói khoảng hai hộp cho vào tủ lạnh.
Cận Vu Thân không bao giờ ăn đồ ăn thừa hay để qua đêm, Cận gia cũng không ăn. Hầu hết những đồ ăn thừa đều bị đổ bỏ. Bình thường Thang Nguyên cảm thấy lãng phí, sẽ tự mình ăn. Điều này cũng đã được chủ nhà đồng ý.
Gia đình bình thường ăn lại đồ ăn thừa để qua đêm vốn không phải chuyện gì hiếm có, huống hồ bát hoành thánh này cũng chưa bị đụng qua, Thang Chi Niệm không cảm thấy có gì bất ổn.
Đây cũng là lần đầu tiên Thang Chi Niệm ăn hoành thánh có loại nhân này. Hoành thánh để qua đêm, nấu lại lần nữa khó tránh sẽ bị tróc vỏ, nhưng hương vị thật sự rất ngon. Khoảnh khắc cho vào miệng nhai, trứng cá nổ tan trong khoang miệng, cả miếng tôm sú khi cắn vào rất dai và mùi thơm của nấm matsutake không hề bị lấp đi.
Cực kỳ ngon.
*
Ăn trưa xong, Thang Nguyên dẫn Thang Chi Niệm ra ngoài, chuẩn bị đưa con gái đến trung tâm mua sắm mua ít đồ.
Thang Chi Niệm không từ chối. Một cô gái ở độ tuổi này sao lại không muốn những thứ tốt đẹp chứ, cô ở thị trấn Trầm luôn sống tiết kiệm, quần áo đang mặc đều là của năm ngoái. Không biết do cao lên hay sao mà đồ trên người cô có cảm giác nhỏ đi rất nhiều.
Hai mẹ con ra ngoài định đi xe buýt, nhưng bến xe gần nhất cũng cách biệt thự một cây số rưỡi.
Lão Chu, người chịu trách nhiệm quản lý sân và cổng của Cận gia, đặc biệt lái chiếc xe golf bốn chỗ đến đón, vẻ mặt vui vẻ nói với Thang Nguyên: “Hôm qua, con gái chị đến mà chưa giới thiệu với tôi nha.”
Vừa nói vừa nhìn sang Thang Chi Niệm đang đứng ở một bên, ánh mắt sáng ngời, là cách nhìn của trưởng bối dành cho vãn bối, không gây khó chịu.
Những người có thể làm việc trong Cận gia đều đã được sàng lọc kỹ càng, lý lịch trong sạch, nhân cách cũng tốt.
Nhắc mới nhớ, Thang Nguyên có thể làm việc trong Cận gia cũng có một cơ duyên trùng hợp.
Vài năm trước, Thang Nguyên đang làm công việc dọn dẹp trong một trung tâm mua sắm thì gặp Cận phu nhân vô tình bị trật chân. Trùng hợp là trung tâm mua sắm này thuộc sở hữu của Cận gia. Hôm đó, Cận phu nhân trượt chân trong nhà vệ sinh, người qua đường sợ rước họa vào thân nên không dám đỡ dậy, chỉ có Thang Nguyên dũng cảm bước đến, không những đỡ bà ấy dậy mà còn quan tâm chăm sóc.
Sau lần đó, Cận phu nhân đã ghi nhớ Thang Nguyên, lúc bà đi mua sắm ở trung tâm thương mại lần nữa lại gặp Thang Nguyên đang dọn dẹp, thấy bà làm việc chăm chỉ thì hỏi có muốn đổi công việc đến Cận gia làm không.
Vào thời điểm đó, Cận gia đang điều chuyển nhân sự, đang lúc thiếu người, mức lương họ đưa ra cao hơn gấp mười lần so với công việc dọn dẹp trung tâm thương mại.
Thang Nguyên không có lý do gì để từ chối.
Mới đầu, Thang Nguyên cũng chỉ làm một số công việc dọn dẹp ở Cận gia, nhưng bà là người thật thà, làm việc tỉ mỉ cẩn thận đâu vào đó. Sau một thời gian dài, Cận phu nhân chuyển bà về chăm sóc lão phu nhân ở nhà. Sau đó vô tình ăn được các món do Thang Nguyên tự nấu, cảm thấy thanh đạm rất tốt cho sức khỏe và hợp khẩu vị, nên lại để bà phụ trách các bữa ăn hàng ngày trong nhà.
Tính thời gian, Thang Nguyên đến Cận gia cũng được hơn năm năm rồi. Trong nhà có người làm quen tay rồi sẽ không nỡ đổi. Năm ngoái, Thang Nguyên từng đề cập đến việc bà muốn nghỉ việc, chủ yếu là vì con gái ở quê. Khi có người muốn rời đi, Cận gia cũng không ngăn cản được, chỉ nói rằng đợi tìm được người phù hợp rồi sẽ thay. Nhưng việc tìm kiếm kéo dài vài tháng mà vẫn chưa tìm được người nào ưng ý, cứ vậy mà đã trì hoãn sắp một năm rồi.
Năm nay khi Thang Nguyên lại đề cập đến việc nghỉ, Cận phu nhân đột nhiên đề nghị bà đón con gái đến đây, để cô bé có thể học cùng trường với Cận Vu Thân.
Thang Nguyên chưa bao giờ mong cầu được đãi ngộ như thế này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, môi trường giáo dục ở thành phố lớn tốt hơn gấp trăm lần so với quận huyện nhỏ ở quê, chưa kể trường quốc tế Cận Vu Thân đang theo học thuộc top đầu trong nước. Khi đó bà đã lập tức đồng ý và cảm ơn ý tốt của Cận gia.
Thang Chi Niệm lễ phép gọi chú Chu.
Chú Chu tên thật là Chu Kiến Lập, còn rất trẻ, mới ngoài bốn mươi, thân thể cường tráng, khi còn trẻ đã đi lính tám năm, cao một mét tám mươi ba, gương mặt chữ điền, vừa nhìn là khiến người ta rất có cảm giác an toàn.
Chu Kiến Lập mỉm cười với Thang Chi Niệm: “Ngoan quá, nhìn xinh xắn thật.”
Thang Chi Niệm cười lịch sự đáp lại, dáng vẻ không kiêu ngạo không nóng vội.
Chu Kiến Lập hỏi Thang Nguyên: “Nắng như vậy, sao không bảo lão Lý chở đi?”
Thang Nguyên nói: “Đi làm chút việc riêng, không tiện dùng xe của chủ nhà.”
Thang Nguyên vừa nói xong, Chu Kiến Lập liền gật đầu hiểu ý: “Vậy để tôi lấy xe điện đưa hai mẹ con ra trạm xe buýt.”
“Tốt quá, làm phiền chú rồi.”
“Có gì đâu mà phiền.”
Ngay khi chiếc xe golf chuẩn bị lái ra khỏi cổng, một vài chiếc xe đua hào nhoáng cũng tình cờ đậu trước cổng, tổng cộng có ba chiếc.
Dẫn đầu là chiếc Maserati màu vàng, xe phanh lại, tiếng động cơ vẫn chưa dừng, cửa sổ từ từ hạ xuống.
Một chàng trai trong xe thò đầu ra, đeo một cặp kính râm màu đen và có đinh phía trước kiểu Mỹ rất thời thượng, tay đặt lên cửa xe, dáng vẻ lấc cấc gọi Chu Kiến Lập: “Lão Chu, mau mở cửa.”
“Là cậu Tiểu Tạ à.” Chu Kiến Lập đứng dậy xuống xe điện, lấy chiếc điều khiển từ xa trong người ra, đứng thẳng người, cổng lớn từ từ được mở ra.
Tiếp đó, mấy chiếc ô tô với động cơ gầm rú chạy về phía biệt thự.
Đây là lần đầu tiên Thang Chi Niệm nhìn thấy loại xe đua như thế này, nó giống như một con dã thú bằng thép có răng và móng vuốt, sẽ phát ra một tiếng gầm rú, khiến người nhìn phát sợ.
Cô nhìn thêm một lúc, cảm thấy thật là mới mẻ.
Xe golf đỗ ngay ngắn sang một bên, đợi ba chiếc xe đua tiến vào rồi mới lái ra ngoài.
Chỉ trong vài phút, chiếc xe golf đã đưa mẹ con Thang Chi Niệm đến trạm xe buýt gần nhất.
Hôm nay Thang Nguyên dẫn Thang Chi Niệm ra ngoài, thứ nhất là để mua đồ, thứ hai là để con gái làm quen với những con đường gần đó.
Sau khi ra khỏi cổng Cận gia là một con đường nhựa thẳng tắp, rất dễ nhận biết.
Thang Nguyên đã tìm hiểu từ trước, xe buýt số 206 ở đây có thể đi thẳng đến cổng trường trung học phổ thông quốc tế Hằng Dự. Trường học cách Cận gia chưa đầy mười cây, bình thường chỉ mất hai mươi phút lái xe, đi xe buýt mất khoảng bốn mươi phút.
Thang Nguyên đã làm sẵn thẻ xe buýt cho Thang Chi Niệm, để cô đi học thuận tiện hơn.
Trong lúc hai mẹ con đang đợi xe buýt, một vài chiếc xe đua hống hách phóng qua, để lại một làn khói khó ngửi.
Là những chiếc xe vừa chạy vào Cận gia.
Thang Chi Niệm nhìn không rõ người ngồi trong xe, nhưng cô cũng không quan tâm. Thời tiết đẹp, trên trời có vài đám mây, dường như cũng là khách tha hương.
Cô ngắm những đám mây thêm một lúc nữa.
Điều khác biệt là những người ngồi trong xe lại chú ý đến hai mẹ con đang chờ ở trạm xe.
Tạ Bành Việt nhận ra Thang Nguyên, bà cô này đã làm việc trong Cận gia nhiều năm và đặc biệt giỏi nấu những món ăn ngon hợp khẩu vị của cậu ta. Nhưng sở dĩ lúc này cậu ta chú ý đến Thang Nguyên là vì “cọng giá” đứng cạnh bà. Vừa rồi lúc ở cổng Cận gia đã nhìn thấy rồi, cũng có hơi ngạc nhiên.
Tại sao Cận gia lại có thêm một cô bé? Có điều dáng vẻ trông cũng đáng yêu.
“Này, kia không phải là dì giúp việc nhà cậu sao? Bên cạnh là con gái của bà ấy hả?” Tạ Bành Việt một tay đặt trên vô lăng, quay sang hỏi Cận Vu Thân.
Cận Vu Thân uể oải dựa vào ghế phụ, ngẩng đầu liếc nhìn.
Dưới ánh nắng, Thang Chi Niệm ngẩng đầu nhìn bầu trời, hơi nheo mắt, trông thật ngốc nghếch.
Cận Vu Thân bất giác nghĩ tới bát hoành thánh tối qua, lông mày nhíu lại.
Cậu chưa bao giờ thấy ai gói hoành thánh mà xấu như vậy, thật khiến người ta chẳng buồn ăn, cậu quay người bỏ đi.
“Con gái của dì ấy sẽ sống trong nhà của cậu hả?” Tạ Bành Việt huyên thuyên không ngừng.
Sự im lặng của Cận Vu Thân xem như đã xác nhận suy đoán của Tạ Bành Việt.
Ai đó càng nói càng kích động: “Trong phim truyền hình diễn sao nhỉ? Đại thiếu gia phải lòng con gái người giúp việc?”
Cận Vu Thân hết nhịn nổi: “Bị bệnh hả? Cậu im mồm đi.”
Tạ Bành Việt nín cười, cũng không nói những lời dư thừa nữa.