Khó Bảo - Ngân Bát
Chương 17: Tỏ tình
Dịch: Ba Khúc Gỗ
Biên tập: Thư Ngố
_______________________________
Chiều thứ Hai, Thang Chi Niệm nhận được sách cô giáo Trần gửi từ huyện lên.
Địa chỉ gửi đến là trường Quốc tế Hằng Dự, bởi vì Thang Chi Niệm không biết địa chỉ cụ thể của Cận gia nên gửi đến trường cũng tiện hơn.
Cô nóng lòng đi nhận bưu kiện, mở ra, mùi mực của cuốn sách mới lan tỏa khắp chỗ ngồi của cô, ghé sát vào trang sách ngửi ngửi, vẻ mặt hài lòng. Từ nhỏ cô đã thích mùi sách mới. Mỗi lần có một cuốn sách mới, cô đều hít hà rất lâu.
Chu Hiểu Dao ngồi đối diện tò mò hỏi Thang Chi Niệm: “Đây là sách gì vậy?”
Thang Chi Niệm thành thật trả lời: “Là sách dành cho lớp 11 của trường trung học phổ thông.”
“Cậu lấy mấy sách này để làm gì?”
“Tớ xem cho biết.” Câu trả lời này không thành thật, nhưng cũng không quan trọng.
Chu Hiểu Dao cũng không suy nghĩ quá nhiều, đưa laptop của mình đến trước mặt Thang Chi Niệm: “Nói cậu biết chuyện này, tớ vừa phát hiện ra một bảo bối.”
“Cái gì vậy?”
“Một phần mềm dịch tiếng Anh tức thời. Nó có thể dịch đồng thanh, nói gì dịch đó.”
“Đỉnh vậy?”
Chu Hiểu Dao mở phần mềm lên, bắt đầu nói bằng tiếng Anh: “Người bạn mới Thang Thang của tôi là một cô gái tốt sẵn sàng giúp đỡ bạn bè, tôi rất thích bạn ấy, rất vui được quen biết bạn ấy, hy vọng chúng tôi có thể mãi là bạn tốt.”
Khi Chu Hiểu Dao vừa nói dứt câu, trên màn hình không những xuất hiện tiếng Anh mà còn có bản dịch tiếng Trung song song. Với mấy câu đơn giản này không xuất hiện sai sót gì.
“Lợi hại thật nha!” Sự phát triển của công nghệ cao giúp Thang Chi Niệm mở rộng tầm mắt.
“Đúng không?” Chu Hiểu Dao vẻ mặt đắc ý, tinh nghịch nhướng mày nhìn Thang Chi Niệm, “Đây là phần mềm do anh họ ở Mỹ của tớ giới thiệu cho tớ, anh ấy biết tiếng Anh của tớ cũng chỉ bình bình.”
Thật ra, tiếng Anh của Chu Hiểu Dao tốt hơn Thang Chi Niệm rất nhiều. Ít nhất cô ấy không bị áp lực khi học với giáo viên nước ngoài.
Chu Hiểu Dao là một cô gái rất ưu tú, cô ấy đã đạt cấp 8 môn piano khi học lớp 7, lớp 8 và đạt 91 điểm trong bài kiểm tra TOEFL.
Điểm tối đa của TOEFL là 120, 91 điểm được coi là loại giỏi. Điểm này hoàn toàn có thể xét tuyển cho các khóa học cao học ở hầu hết các trường đại học trong nước.
Trước khi đến trường Quốc tế Hằng Dự, Thang Chi Niệm chỉ nghe nói đến các thuật ngữ TOEFL và IELTS, nhưng chưa bao giờ hiểu chúng. Có thể đây là lỗ hổng thông tin, vì trẻ em ở huyện gần như không thể tiếp xúc với những thứ này.
Không có sự tiếp xúc nên cũng không có sự hiểu biết. Cũng như con cá nhỏ sống trong ao, làm sao biết được sông lớn bao la.
Một trong những điều kiện để vào trường Quốc tế Hằng Dự là điểm TOEFL phải đạt 90 điểm.
Điểm TOEFL từ 100 trở lên có thể nộp đơn vào các trường danh tiếng của Mỹ.
Điểm TOEFL từ 110 trở lên có thể nộp đơn vào bất kỳ trường nào trên thế giới.
Theo Thang Chi Niệm nhận định, 91 điểm không chỉ là con số mà còn là bằng chứng cho thấy Chu Hiểu Dao đã học tiếng Anh từ khi còn học mẫu giáo.
Điểm số này là kết quả của vô số mùa xuân hạ thu đông, vô số bài kiểm tra, vô số lần sửa lỗi, vô số trường luyện tập và học phụ đạo, tích lũy từng chút một mà có.
Nhưng ngay cả một cô gái xuất sắc như Chu Hiểu Dao cũng chỉ có thể bị coi là tầm thường ở trường Quốc tế Hằng Dự. Ở đây có quá nhiều đứa trẻ xuất sắc, họ đều xuất thân từ gia đình giàu có hoặc quý tộc, trên người họ có ít nhất một kỹ năng và có thể nói được nhiều thứ tiếng, nhiều người trong số họ còn giành được các giải thưởng chuyên nghiệp trong và ngoài nước.
Thang Chi Niệm trong nhóm người này đương nhiên càng không là gì, nhưng cô nhìn xung quanh mình có rất nhiều người ưu tú, cảm thấy vô cùng vinh dự khi được làm bạn cùng lớp, thậm chí là bạn bè với họ.
Cô ngưỡng mộ họ nhưng không ghen tị. Môi trường phát triển của mỗi người là khác nhau, những người được gọi là giàu cũng không phải phất lên trong một ngày. Như gia đình của Chu Hiểu Dao, trong khi bố mẹ cô ấy làm việc chăm chỉ, ông bà cô ấy cũng tạo cho bố mẹ cô ấy một môi trường thật tốt.
Thang Chi Niệm biết rất rõ đọc sách có thể thay đổi vận mệnh của mình.
Tuy nhiên, thành quả nỗ lực nhiều thế hệ của người khác, còn cô chỉ mười năm đèn sách, làm sao có thể dễ dàng vượt qua chứ?
Làm đến nơi đến chốn, cố gắng hết sức đi về phía trước. Đừng than vãn, vì điều đó sẽ không thay đổi được gì cả.
Hầu như các bạn học sinh trong lớp đều có máy tính xách tay hoặc máy tính bảng, chỉ có Thang Chi Niệm sử dụng sổ giấy ghi chép, mới đầu cô không nghĩ gì nhiều, như người ta vẫn nói, trí nhớ tốt không bằng ghi chép nhiều mà.
Nhưng bây giờ cô cũng nhận ra một vấn đề nếu có máy tính thì việc học của cô sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Thang Chi Niệm bất giác dời tầm nhìn sang Cận Vu Thân đang ngồi bên cạnh.
Không biết đêm qua Cận Vu Thân đã làm gì, cả buổi sáng cậu cứ nằm trườn trên bàn, ngang nhiên ngủ trước mặt cô chủ nhiệm Hedy.
Hedy chỉ nhắc khéo Cận Vu Thân, nhưng cậu bỏ ngoài tai, vẫn tiếp tục ngủ. Đúng là một kẻ ngạo mạn.
Buổi chiều sắp tan học, Thang Chi Niệm muốn hỏi Cận Vu Thân: Hôm nay còn cần cô giúp làm bài tập không?
Cận Vu Thân cả đêm qua không ngủ, cậu ráp máy móc ở biệt thự bên cạnh. Đến khi ngẩng đầu lên, bên ngoài đã là bình minh rồi.
Không khí đầu mùa thu ở thành phố Hằng Dự mát mẻ rõ rệt, cậu không cảm thấy buồn ngủ lắm, tinh thần vẫn phấn chấn tựa người xuống ghế sofa chơi vài ván game. Không ngờ sau khi đến trường, cậu lại bị thần ngủ nhập, cả ngày không mở mắt lên nổi.
Trước khi tiếng chuông tiết cuối vang lên, cậu chủ đã ngẩng đầu lên. Trên mặt cậu vẫn hiện rõ vẻ mệt mỏi, hai mắt nhắm lại, hai tay đút túi quần, ngơ ngác. Tuy tầm nhìn bị khuất nhưng khuôn mặt vẫn hậm hực như thường, toàn thân toát ra khí chất khiến người lạ tránh xa.
Diệp Khai Sướng thấy cậu cuối cùng cũng chịu tỉnh, hỏi: “Tối qua đi ăn trộm hả?”
“Lắp xong chiếc Frances kia rồi.” Giọng nói của người vừa tỉnh lại có cảm giác trầm đặc, rất khàn, cả người trông rất uể oải.
Đôi mắt của Diệp Khai Sướng dưới cặp kính sáng lên: “Đù, một mình cậu lắp?”
“Còn ai nữa?”
“Tôi quỳ phục cậu luôn rồi.”
“Miễn lễ.”
Gần một ngày ngủ ở tư thế ngủ phản khoa học này, Cận Vu Thân cảm thấy toàn bộ xương cốt trong cơ thể đều muốn rã ra, vô cùng khó chịu. Cậu đưa tay ra sau gáy, đấm bóp thật mạnh, rồi dang hai tay ra để kéo căng những khúc xương đang phản kháng.
Vẻ mặt ngập ngừng nửa muốn nói nửa không của Thang Chi Niệm đều bị Cận Vu Thân nhìn thấy.
Cận Vu Thân không để ý đến Thang Chi Niệm, mở nắp chai nước suối uống một ngụm, làm dịu cổ họng. Cậu chậm rãi đặt chai nước xuống, lấy điện thoại trong túi ra, cúi đầu mở khóa, lướt lướt xem đại.
Cuối cùng, Thang Chi Niệm cũng không nhịn được nữa, sáp lại gần cậu, giọng nói hơi trầm thấp: “Này, hôm nay cậu còn cần tôi làm bài tập giúp không?”
Cận Vu Thân phớt lờ cô, hơi cúi đầu, vẫn nhìn vào điện thoại di động.
Thang Chi Niệm cũng không phải là người da mặt mỏng, nhưng lúc này trên mặt tự dưng hiện vẻ xấu hổ, lại hét lên một tiếng: “Ê…”
Cuối cùng cũng kinh động đến Cận Vu Thân.
“Ồ, đang nói chuyện với tôi hả?” Cận Vu Thân có vẻ bất ngờ, nhởn nhơ nói, “Nhưng tên tôi không phải là ‘Ê’.”
Thang Chi Niệm: “…”
Đúng là cô chưa bao giờ gọi tên cậu.
Khi ở Cận gia, Thang Chi Niệm bắt chước mẹ gọi cậu là ‘Cậu chủ Tiểu Cận’.
Riêng cô trong lòng gọi mỉa cậu là ‘Đại thiếu gia’.
Chờ nửa ngày trời không thấy cô mở miệng nữa.
Cận Vu Thân không nhịn được nữa, cụp mắt hỏi Thang Chi Niệm: “Bộ dạng chột dạ này của cậu, đang suy nghĩ gì vậy?”
Bữa ăn khuya vào đêm thứ Sáu và bài tập về nhà được trả lương vào tối Chủ nhật dường như đã kéo khoảng cách họ lại gần nhau hơn.
Thang Chi Niệm cũng không bài xích tiếp xúc với Cận Vu Thân như trước.
Thang Chi Niệm giằng co suy nghĩ một lúc, lần nữa mở miệng: “Cậu còn cần tôi làm bài giùm không?”
Cận Vu Thân nhìn Thang Chi Niệm cười nhạt: “Cậu muốn giúp tôi làm bài tập, hay là muốn kiếm tiền?”
Nói chuyện với người thông minh đúng là không phí sức.
Thang Chi Niệm cũng không giấu diếm nữa, nói thẳng: “Tôi giúp cậu làm bài tập, cậu đưa tiền cho tôi, đôi bên cùng có lợi.”
“Sao hả? Cậu rất cần tiền?”
Câu này của Cận Vu Thân đã hỏi đúng trọng điểm.
Thang Chi Niệm suy nghĩ một lúc, nói thật với Cận Vu Thân: “Tôi cần vài xã giao, ngoài ra, cũng muốn mua một chiếc máy tính. Nếu cậu không cần tôi làm bài tập giúp, tôi sẽ tìm cách khác để tìm việc làm thêm.”
“Làm thêm? Làm thêm gì?” Cận Vu Thân tỉnh táo hơn rất nhiều, nghiêm túc nhìn Thang Chi Niệm.
“Làm nhân viên tiếp thị trong siêu thị? Phát tờ rơi? Làm theo giờ?” Nghe nói các thành phố lớn có rất nhiều cơ hội và có rất nhiều công việc có thể làm. Chỉ cần chịu tìm, thế nào cũng tìm được.
Cận Vu Thân chế nhạo: “Tôi còn tưởng có việc làm thêm nào tốt, chỉ tổ lãng phí thời gian.”
“Lao động giá rẻ mà, dùng thời gian đổi lấy tiền là chuyện rất bình thường trong xã hội này.”
Cận Vu Thân im lặng hiếm có, nói: "Vậy thì làm bài tập cho tôi đi."
Cậu thực sự quá lười làm bài.
Niềm vui của Thang Chi Niệm có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chu đáo để ý thấy chai nước khoáng Cận Vu Thân đặt trên bàn đã cạn, cô nói: “Sau giờ học tôi đi mua nước cho cậu.”
Cận Vu Thân lạnh lùng liếc cô: “Dẹp đi, ông đây không khát.”
“Vâng, cậu chủ có cần gì cứ sai bảo ạ!”
“Cậu gọi tôi là gì? Cậu chủ?” Cận Vu Thân cảm thấy buồn nôn chết được, cách gọi này còn kinh tởm hơn cả việc gọi cậu là chó đốm, cậu đâu có theo phong cách đần đó.
Thang Chi Niệm: “?”
“Không phải cậu cũng tự xưng mình là ‘ông đây’ sao?”
Cô chỉ theo xưng hô của cậu gọi tiếng ‘cậu chủ’ thôi mà.
“Cậu im miệng cho tôi.”
“Ồ.”
Rõ ràng là đần chết đi được.
Chuông tan học vừa vang lên, Thang Chi Niệm thu dọn cặp sách toan ra về. Cô rất bận rộn, không chỉ tự học giáo trình, còn phải làm gấp đôi bài tập về nhà.
Chu Hiểu Dao kéo Thang Chi Niệm lại: “Tuần trước cậu nói sẽ cân nhắc việc tham gia câu lạc bộ kịch, cậu quyết định chưa?”
Thang Chi Niệm gật đầu: “Tớ đã suy nghĩ kỹ rồi, tớ không tham gia câu lạc bộ kịch đâu.”
“A…” Chu Hiểu Dao có vẻ thất vọng, “Sao cậu không tham gia?”
Vì không muốn lãng phí thời gian vào những việc này.
Thang Chi Niệm không nói thẳng: “Tớ không có hứng thú.”
“Vậy hả.”
Sự hứng thú không có ở đây, Chu Hiểu Dao cũng không thể cưỡng ép kéo người ta đi bằng được.
Hai người vừa nói chuyện vừa bước ra khỏi lớp. Không ngờ lại gặp phải chuyện náo nhiệt.
Cận Vu Thân bị một cô gái dễ thương chặn lại.
“Zak…” Cô gái có khuôn mặt búp bê, mái tóc ngắn dài đến tai, trên tay cầm một chiếc phong thư màu hồng, trông rất căng thẳng.
Suy cho cùng, họ đều là những chàng trai cô gái trẻ thời kỳ thanh xuân, khi gặp phải cảnh tượng này thì chắc hẳn ai cũng biết rõ rồi.
Những người xung quanh tự động sẽ bị thu hút.
Cận Vu Thân khẽ cau mày, cụp mắt nhìn cô gái trước mặt, động đậy khóe môi cao quý: “Có chuyện gì?”
Chỉ là rất thiếu kiên nhẫn.
Hầu hết những người ăn dưa đều hóng chuyện.
Đang giờ tan học, phía trước đã có người vây quanh.
Chu Hiểu Dao kéo Thang Chi Niệm chen lên phía trước: “Quào! Có người muốn tỏ tình với Zak!”
Yêu sớm là chuyện bị cấm ở trường phổ thông bình thường, đặc biệt là kiểu tỏ tình trắng trợn như vậy, đợi giám thị đến là ăn biên bản ngay.
Chỉ là ở trường Quốc tế Hằng Dự có học sinh yêu sớm, chỉ cần đừng ồn ào quá, đa số các thầy cô đều nhắm mắt làm ngơ.
Thang Chi Niệm đã nhìn thấu cục diện trước mắt, chỉ là cô không hứng thú với những thứ nhàm chán như vậy, nhất là liên quan đến Cận Vu Thân, nên quay người rời đi.
Thật ra, việc người khác có yêu đương hay không, cô không có nhiều ý kiến. Dù sao người ta yêu hay không cũng không liên quan gì đến cô, hiện tại cô chưa từng nghĩ tới nó. Về tương lai, nếu có gì xung đột với tình yêu, cô cũng sẽ kiên quyết từ bỏ tình yêu.
Tình yêu không phải là vĩnh cửu, nó thay đổi theo thời gian.
Thang Chi Niệm sẽ không đi lại vết xe đổ của mẹ.
Chu Hiểu Dao giữ chặt Thang Chi Niệm: “Đừng đi, hóng dưa chút đi.”
“Tớ thật sự phải đi rồi.”
Cận Vu Thân cao lớn đứng giữa đám đông, không khí ở độ cao 1.88 mét càng trong lành, nhìn thấy bóng dáng lén la lén lút trong đám loi choi, cậu cũng không quan tâm cô gái chặn đường mình, hướng về phía kia hét lên: “Thang Chi Niệm, cậu đứng lại cho tôi.”
Ánh mắt của mọi người lập tức chuyển về phía Thang Chi Niệm.
Cô trở thành chủ dưa.
Thang Chi Niệm: “?”
Không phải, chuyện này liên quan gì đến cô, sao lại lôi cô xuống nước?!
Biên tập: Thư Ngố
_______________________________
Chiều thứ Hai, Thang Chi Niệm nhận được sách cô giáo Trần gửi từ huyện lên.
Địa chỉ gửi đến là trường Quốc tế Hằng Dự, bởi vì Thang Chi Niệm không biết địa chỉ cụ thể của Cận gia nên gửi đến trường cũng tiện hơn.
Cô nóng lòng đi nhận bưu kiện, mở ra, mùi mực của cuốn sách mới lan tỏa khắp chỗ ngồi của cô, ghé sát vào trang sách ngửi ngửi, vẻ mặt hài lòng. Từ nhỏ cô đã thích mùi sách mới. Mỗi lần có một cuốn sách mới, cô đều hít hà rất lâu.
Chu Hiểu Dao ngồi đối diện tò mò hỏi Thang Chi Niệm: “Đây là sách gì vậy?”
Thang Chi Niệm thành thật trả lời: “Là sách dành cho lớp 11 của trường trung học phổ thông.”
“Cậu lấy mấy sách này để làm gì?”
“Tớ xem cho biết.” Câu trả lời này không thành thật, nhưng cũng không quan trọng.
Chu Hiểu Dao cũng không suy nghĩ quá nhiều, đưa laptop của mình đến trước mặt Thang Chi Niệm: “Nói cậu biết chuyện này, tớ vừa phát hiện ra một bảo bối.”
“Cái gì vậy?”
“Một phần mềm dịch tiếng Anh tức thời. Nó có thể dịch đồng thanh, nói gì dịch đó.”
“Đỉnh vậy?”
Chu Hiểu Dao mở phần mềm lên, bắt đầu nói bằng tiếng Anh: “Người bạn mới Thang Thang của tôi là một cô gái tốt sẵn sàng giúp đỡ bạn bè, tôi rất thích bạn ấy, rất vui được quen biết bạn ấy, hy vọng chúng tôi có thể mãi là bạn tốt.”
Khi Chu Hiểu Dao vừa nói dứt câu, trên màn hình không những xuất hiện tiếng Anh mà còn có bản dịch tiếng Trung song song. Với mấy câu đơn giản này không xuất hiện sai sót gì.
“Lợi hại thật nha!” Sự phát triển của công nghệ cao giúp Thang Chi Niệm mở rộng tầm mắt.
“Đúng không?” Chu Hiểu Dao vẻ mặt đắc ý, tinh nghịch nhướng mày nhìn Thang Chi Niệm, “Đây là phần mềm do anh họ ở Mỹ của tớ giới thiệu cho tớ, anh ấy biết tiếng Anh của tớ cũng chỉ bình bình.”
Thật ra, tiếng Anh của Chu Hiểu Dao tốt hơn Thang Chi Niệm rất nhiều. Ít nhất cô ấy không bị áp lực khi học với giáo viên nước ngoài.
Chu Hiểu Dao là một cô gái rất ưu tú, cô ấy đã đạt cấp 8 môn piano khi học lớp 7, lớp 8 và đạt 91 điểm trong bài kiểm tra TOEFL.
Điểm tối đa của TOEFL là 120, 91 điểm được coi là loại giỏi. Điểm này hoàn toàn có thể xét tuyển cho các khóa học cao học ở hầu hết các trường đại học trong nước.
Trước khi đến trường Quốc tế Hằng Dự, Thang Chi Niệm chỉ nghe nói đến các thuật ngữ TOEFL và IELTS, nhưng chưa bao giờ hiểu chúng. Có thể đây là lỗ hổng thông tin, vì trẻ em ở huyện gần như không thể tiếp xúc với những thứ này.
Không có sự tiếp xúc nên cũng không có sự hiểu biết. Cũng như con cá nhỏ sống trong ao, làm sao biết được sông lớn bao la.
Một trong những điều kiện để vào trường Quốc tế Hằng Dự là điểm TOEFL phải đạt 90 điểm.
Điểm TOEFL từ 100 trở lên có thể nộp đơn vào các trường danh tiếng của Mỹ.
Điểm TOEFL từ 110 trở lên có thể nộp đơn vào bất kỳ trường nào trên thế giới.
Theo Thang Chi Niệm nhận định, 91 điểm không chỉ là con số mà còn là bằng chứng cho thấy Chu Hiểu Dao đã học tiếng Anh từ khi còn học mẫu giáo.
Điểm số này là kết quả của vô số mùa xuân hạ thu đông, vô số bài kiểm tra, vô số lần sửa lỗi, vô số trường luyện tập và học phụ đạo, tích lũy từng chút một mà có.
Nhưng ngay cả một cô gái xuất sắc như Chu Hiểu Dao cũng chỉ có thể bị coi là tầm thường ở trường Quốc tế Hằng Dự. Ở đây có quá nhiều đứa trẻ xuất sắc, họ đều xuất thân từ gia đình giàu có hoặc quý tộc, trên người họ có ít nhất một kỹ năng và có thể nói được nhiều thứ tiếng, nhiều người trong số họ còn giành được các giải thưởng chuyên nghiệp trong và ngoài nước.
Thang Chi Niệm trong nhóm người này đương nhiên càng không là gì, nhưng cô nhìn xung quanh mình có rất nhiều người ưu tú, cảm thấy vô cùng vinh dự khi được làm bạn cùng lớp, thậm chí là bạn bè với họ.
Cô ngưỡng mộ họ nhưng không ghen tị. Môi trường phát triển của mỗi người là khác nhau, những người được gọi là giàu cũng không phải phất lên trong một ngày. Như gia đình của Chu Hiểu Dao, trong khi bố mẹ cô ấy làm việc chăm chỉ, ông bà cô ấy cũng tạo cho bố mẹ cô ấy một môi trường thật tốt.
Thang Chi Niệm biết rất rõ đọc sách có thể thay đổi vận mệnh của mình.
Tuy nhiên, thành quả nỗ lực nhiều thế hệ của người khác, còn cô chỉ mười năm đèn sách, làm sao có thể dễ dàng vượt qua chứ?
Làm đến nơi đến chốn, cố gắng hết sức đi về phía trước. Đừng than vãn, vì điều đó sẽ không thay đổi được gì cả.
Hầu như các bạn học sinh trong lớp đều có máy tính xách tay hoặc máy tính bảng, chỉ có Thang Chi Niệm sử dụng sổ giấy ghi chép, mới đầu cô không nghĩ gì nhiều, như người ta vẫn nói, trí nhớ tốt không bằng ghi chép nhiều mà.
Nhưng bây giờ cô cũng nhận ra một vấn đề nếu có máy tính thì việc học của cô sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Thang Chi Niệm bất giác dời tầm nhìn sang Cận Vu Thân đang ngồi bên cạnh.
Không biết đêm qua Cận Vu Thân đã làm gì, cả buổi sáng cậu cứ nằm trườn trên bàn, ngang nhiên ngủ trước mặt cô chủ nhiệm Hedy.
Hedy chỉ nhắc khéo Cận Vu Thân, nhưng cậu bỏ ngoài tai, vẫn tiếp tục ngủ. Đúng là một kẻ ngạo mạn.
Buổi chiều sắp tan học, Thang Chi Niệm muốn hỏi Cận Vu Thân: Hôm nay còn cần cô giúp làm bài tập không?
Cận Vu Thân cả đêm qua không ngủ, cậu ráp máy móc ở biệt thự bên cạnh. Đến khi ngẩng đầu lên, bên ngoài đã là bình minh rồi.
Không khí đầu mùa thu ở thành phố Hằng Dự mát mẻ rõ rệt, cậu không cảm thấy buồn ngủ lắm, tinh thần vẫn phấn chấn tựa người xuống ghế sofa chơi vài ván game. Không ngờ sau khi đến trường, cậu lại bị thần ngủ nhập, cả ngày không mở mắt lên nổi.
Trước khi tiếng chuông tiết cuối vang lên, cậu chủ đã ngẩng đầu lên. Trên mặt cậu vẫn hiện rõ vẻ mệt mỏi, hai mắt nhắm lại, hai tay đút túi quần, ngơ ngác. Tuy tầm nhìn bị khuất nhưng khuôn mặt vẫn hậm hực như thường, toàn thân toát ra khí chất khiến người lạ tránh xa.
Diệp Khai Sướng thấy cậu cuối cùng cũng chịu tỉnh, hỏi: “Tối qua đi ăn trộm hả?”
“Lắp xong chiếc Frances kia rồi.” Giọng nói của người vừa tỉnh lại có cảm giác trầm đặc, rất khàn, cả người trông rất uể oải.
Đôi mắt của Diệp Khai Sướng dưới cặp kính sáng lên: “Đù, một mình cậu lắp?”
“Còn ai nữa?”
“Tôi quỳ phục cậu luôn rồi.”
“Miễn lễ.”
Gần một ngày ngủ ở tư thế ngủ phản khoa học này, Cận Vu Thân cảm thấy toàn bộ xương cốt trong cơ thể đều muốn rã ra, vô cùng khó chịu. Cậu đưa tay ra sau gáy, đấm bóp thật mạnh, rồi dang hai tay ra để kéo căng những khúc xương đang phản kháng.
Vẻ mặt ngập ngừng nửa muốn nói nửa không của Thang Chi Niệm đều bị Cận Vu Thân nhìn thấy.
Cận Vu Thân không để ý đến Thang Chi Niệm, mở nắp chai nước suối uống một ngụm, làm dịu cổ họng. Cậu chậm rãi đặt chai nước xuống, lấy điện thoại trong túi ra, cúi đầu mở khóa, lướt lướt xem đại.
Cuối cùng, Thang Chi Niệm cũng không nhịn được nữa, sáp lại gần cậu, giọng nói hơi trầm thấp: “Này, hôm nay cậu còn cần tôi làm bài tập giúp không?”
Cận Vu Thân phớt lờ cô, hơi cúi đầu, vẫn nhìn vào điện thoại di động.
Thang Chi Niệm cũng không phải là người da mặt mỏng, nhưng lúc này trên mặt tự dưng hiện vẻ xấu hổ, lại hét lên một tiếng: “Ê…”
Cuối cùng cũng kinh động đến Cận Vu Thân.
“Ồ, đang nói chuyện với tôi hả?” Cận Vu Thân có vẻ bất ngờ, nhởn nhơ nói, “Nhưng tên tôi không phải là ‘Ê’.”
Thang Chi Niệm: “…”
Đúng là cô chưa bao giờ gọi tên cậu.
Khi ở Cận gia, Thang Chi Niệm bắt chước mẹ gọi cậu là ‘Cậu chủ Tiểu Cận’.
Riêng cô trong lòng gọi mỉa cậu là ‘Đại thiếu gia’.
Chờ nửa ngày trời không thấy cô mở miệng nữa.
Cận Vu Thân không nhịn được nữa, cụp mắt hỏi Thang Chi Niệm: “Bộ dạng chột dạ này của cậu, đang suy nghĩ gì vậy?”
Bữa ăn khuya vào đêm thứ Sáu và bài tập về nhà được trả lương vào tối Chủ nhật dường như đã kéo khoảng cách họ lại gần nhau hơn.
Thang Chi Niệm cũng không bài xích tiếp xúc với Cận Vu Thân như trước.
Thang Chi Niệm giằng co suy nghĩ một lúc, lần nữa mở miệng: “Cậu còn cần tôi làm bài giùm không?”
Cận Vu Thân nhìn Thang Chi Niệm cười nhạt: “Cậu muốn giúp tôi làm bài tập, hay là muốn kiếm tiền?”
Nói chuyện với người thông minh đúng là không phí sức.
Thang Chi Niệm cũng không giấu diếm nữa, nói thẳng: “Tôi giúp cậu làm bài tập, cậu đưa tiền cho tôi, đôi bên cùng có lợi.”
“Sao hả? Cậu rất cần tiền?”
Câu này của Cận Vu Thân đã hỏi đúng trọng điểm.
Thang Chi Niệm suy nghĩ một lúc, nói thật với Cận Vu Thân: “Tôi cần vài xã giao, ngoài ra, cũng muốn mua một chiếc máy tính. Nếu cậu không cần tôi làm bài tập giúp, tôi sẽ tìm cách khác để tìm việc làm thêm.”
“Làm thêm? Làm thêm gì?” Cận Vu Thân tỉnh táo hơn rất nhiều, nghiêm túc nhìn Thang Chi Niệm.
“Làm nhân viên tiếp thị trong siêu thị? Phát tờ rơi? Làm theo giờ?” Nghe nói các thành phố lớn có rất nhiều cơ hội và có rất nhiều công việc có thể làm. Chỉ cần chịu tìm, thế nào cũng tìm được.
Cận Vu Thân chế nhạo: “Tôi còn tưởng có việc làm thêm nào tốt, chỉ tổ lãng phí thời gian.”
“Lao động giá rẻ mà, dùng thời gian đổi lấy tiền là chuyện rất bình thường trong xã hội này.”
Cận Vu Thân im lặng hiếm có, nói: "Vậy thì làm bài tập cho tôi đi."
Cậu thực sự quá lười làm bài.
Niềm vui của Thang Chi Niệm có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chu đáo để ý thấy chai nước khoáng Cận Vu Thân đặt trên bàn đã cạn, cô nói: “Sau giờ học tôi đi mua nước cho cậu.”
Cận Vu Thân lạnh lùng liếc cô: “Dẹp đi, ông đây không khát.”
“Vâng, cậu chủ có cần gì cứ sai bảo ạ!”
“Cậu gọi tôi là gì? Cậu chủ?” Cận Vu Thân cảm thấy buồn nôn chết được, cách gọi này còn kinh tởm hơn cả việc gọi cậu là chó đốm, cậu đâu có theo phong cách đần đó.
Thang Chi Niệm: “?”
“Không phải cậu cũng tự xưng mình là ‘ông đây’ sao?”
Cô chỉ theo xưng hô của cậu gọi tiếng ‘cậu chủ’ thôi mà.
“Cậu im miệng cho tôi.”
“Ồ.”
Rõ ràng là đần chết đi được.
Chuông tan học vừa vang lên, Thang Chi Niệm thu dọn cặp sách toan ra về. Cô rất bận rộn, không chỉ tự học giáo trình, còn phải làm gấp đôi bài tập về nhà.
Chu Hiểu Dao kéo Thang Chi Niệm lại: “Tuần trước cậu nói sẽ cân nhắc việc tham gia câu lạc bộ kịch, cậu quyết định chưa?”
Thang Chi Niệm gật đầu: “Tớ đã suy nghĩ kỹ rồi, tớ không tham gia câu lạc bộ kịch đâu.”
“A…” Chu Hiểu Dao có vẻ thất vọng, “Sao cậu không tham gia?”
Vì không muốn lãng phí thời gian vào những việc này.
Thang Chi Niệm không nói thẳng: “Tớ không có hứng thú.”
“Vậy hả.”
Sự hứng thú không có ở đây, Chu Hiểu Dao cũng không thể cưỡng ép kéo người ta đi bằng được.
Hai người vừa nói chuyện vừa bước ra khỏi lớp. Không ngờ lại gặp phải chuyện náo nhiệt.
Cận Vu Thân bị một cô gái dễ thương chặn lại.
“Zak…” Cô gái có khuôn mặt búp bê, mái tóc ngắn dài đến tai, trên tay cầm một chiếc phong thư màu hồng, trông rất căng thẳng.
Suy cho cùng, họ đều là những chàng trai cô gái trẻ thời kỳ thanh xuân, khi gặp phải cảnh tượng này thì chắc hẳn ai cũng biết rõ rồi.
Những người xung quanh tự động sẽ bị thu hút.
Cận Vu Thân khẽ cau mày, cụp mắt nhìn cô gái trước mặt, động đậy khóe môi cao quý: “Có chuyện gì?”
Chỉ là rất thiếu kiên nhẫn.
Hầu hết những người ăn dưa đều hóng chuyện.
Đang giờ tan học, phía trước đã có người vây quanh.
Chu Hiểu Dao kéo Thang Chi Niệm chen lên phía trước: “Quào! Có người muốn tỏ tình với Zak!”
Yêu sớm là chuyện bị cấm ở trường phổ thông bình thường, đặc biệt là kiểu tỏ tình trắng trợn như vậy, đợi giám thị đến là ăn biên bản ngay.
Chỉ là ở trường Quốc tế Hằng Dự có học sinh yêu sớm, chỉ cần đừng ồn ào quá, đa số các thầy cô đều nhắm mắt làm ngơ.
Thang Chi Niệm đã nhìn thấu cục diện trước mắt, chỉ là cô không hứng thú với những thứ nhàm chán như vậy, nhất là liên quan đến Cận Vu Thân, nên quay người rời đi.
Thật ra, việc người khác có yêu đương hay không, cô không có nhiều ý kiến. Dù sao người ta yêu hay không cũng không liên quan gì đến cô, hiện tại cô chưa từng nghĩ tới nó. Về tương lai, nếu có gì xung đột với tình yêu, cô cũng sẽ kiên quyết từ bỏ tình yêu.
Tình yêu không phải là vĩnh cửu, nó thay đổi theo thời gian.
Thang Chi Niệm sẽ không đi lại vết xe đổ của mẹ.
Chu Hiểu Dao giữ chặt Thang Chi Niệm: “Đừng đi, hóng dưa chút đi.”
“Tớ thật sự phải đi rồi.”
Cận Vu Thân cao lớn đứng giữa đám đông, không khí ở độ cao 1.88 mét càng trong lành, nhìn thấy bóng dáng lén la lén lút trong đám loi choi, cậu cũng không quan tâm cô gái chặn đường mình, hướng về phía kia hét lên: “Thang Chi Niệm, cậu đứng lại cho tôi.”
Ánh mắt của mọi người lập tức chuyển về phía Thang Chi Niệm.
Cô trở thành chủ dưa.
Thang Chi Niệm: “?”
Không phải, chuyện này liên quan gì đến cô, sao lại lôi cô xuống nước?!