Khí Trùng Tinh Hà
Chương 772: Dấu hiệu Thần đạo
Mễ Già gần đây tâm tình rất là bực bội, vì trực giác của nữ nhân khiến nàng ý thức được, một chút địch ý khó hiểu, giống như đỉnh chóp mây đen đang đè lên đỉnh đầu mình.
Nếu không phải Tần Vô Song toàn lực phản đối nàng lại gây chuyện ầm ĩ, với tính cách của ma nữ, chỉ sợ không biết hành động điên cuồng nhiều như thế nào.
Mễ Già lần này sở dĩ có thể nhẫn nhịn như vậy, cũng là vì lần trước gây họa ở Nhai Tí Long Thành, không dám hành động lỗ mãng thêm lần nữa mà thôi. Với tính cách của Mễ Già, nếu là bình thường, cho dù chịu thiệt một lần, khẳng định cũng sẽ làm theo ý mình, quả quyết sẽ không thay đổi phong cách.
Nhưng mà, lần này nàng cũng không nói được tại sao, dưới uy nghiêm của Tần Vô Song, lần đầu tiên phá lệ, vô cùng nghe lời, không dám đi gây chuyện rắc rối thêm một lần nữa.
Đứng ở trước cửa phòng Tần Vô Song, do dự một hồi, Mễ Già vẫn là cắn răng một cái, đẩy cửa bước vào.
Tần Vô Song đã bế quan rất nhiều ngày rồi, Mễ Già mấy ngày này không có người nói chuyện, xác thực cũng rất buồn chán.
Chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt mặt mày ủ dột của Mễ Già, Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Mễ Già tiểu thư, thiếu kiên nhẫn rồi sao?
Mễ Già buồn bực vô cùng:
- Tần Vô Song tiểu tử, ngươi đến đây, rút cuộc là xông vào Thang Cốc, hay là bế quan tu luyện. Ta không muốn làm người hộ pháp miễn phí cho ngươi.
Tần Vô Song ngạc nhiên nói:
- Ngươi làm hộ pháp cho ta sao? Mấy ngày nay, ngươi quanh quẩn ở trước cửa phòng ta rất nhiều lần, nhưng có vẻ không cảm giác được ngươi có thành ý hộ pháp cho ta.
Mễ Già ảo nảo nói:
- Đó là người ta âm thầm hộ pháp? Được rồi, không tranh cãi với ngươi nữa, sương mù bên kia đã dần dần tản ra, thời tiết dần dần trở nên tốt hơn rồi. Chuẩn bị lúc nào xuất phát?
Tần Vô Song có ý vô tình liếc mắt ra ngoài cửa sổ:
- Lúc nào xuất phát, không quyết định bởi chúng ta, mà quyết định bởi người khác. Mễ Già tiểu thư, ngươi lẽ nào không biết, chúng ta hiện tại đã thân rơi vào trùng vây sao?
- Ai nói ta không biết, nếu không phải suy nghĩ đến ngươi đang bế quan, bổn tiểu thư sớm đã xông ra rồi. Làm sao đợi đến lúc này?
- Lao ra ngoài?
Tần Vô Song đùa giỡn nói:
- Ngươi cảm thấy, ngươi giết được nhiều như vậy sao? Đừng nói người khác, chỉ một mình Hạ Tử Ngưu, ngươi đối phó được sao?
- Hạ Tử Ngưu cuối cùng đã đến rồi?
Mễ Già kinh ngạc nói.
Tần Vô Song hừ lạnh nói:
- Hắn đến rồi, lại không biết đang chơi âm mưu gì, chậm chạp không chịu vào thành. Tất nhiên là ở ngoài thành tính kế.
Mễ Già kinh ngạc nói:
- Làm sao ngươi biết?
- Diệu nhân tự có diệu kế!
Tần Vô Song thản nhiên nói.
- Vậy phải làm sao? Ngươi có thể bảo đảm khi ra khỏi thành, tránh né được bọn chúng không?
Mễ Già có chút lo lắng hỏi, dù sao, thủ đoạn của Hạ Tử Ngưu, nàng cũng đã nhận thức qua rồi. Bây giờ hắn ngóc đầu trở dậy, nhất định có đồng đảng cùng kéo đến. Nếu như vậy, ngoài Húc Nhật Thành, nói không chừng chính là thiên la địa võng đang chờ đợi bọn họ.
- Né tránh bọn chúng?
Tần Vô Song hừ lạnh một tiếng, hỏi ngược lại:
- Tại sao phải né tránh bọn chúng?
Mễ Già có chút giật mình, nhìn Tần Vô Song, ha ha nói:
- Vậy ý tứ của ngươi là…
- Một khi hắn đã muốn gặp ta, ta không đi gặp hắn, há không phải đáng tiếc lắm sao?
Tần Vô Song cười lạnh một tiếng:
- Ta thật ra lo lắng cho ngươi…
- Lo lắng cho ta cái gì?
Mễ Già nhất thời lòng tự trọng tràn ra:
- Ngươi không sợ, ngươi tưởng rằng ta sẽ sợ sao?
- Sợ hay không sợ ta không biết, nhưng tốt xấu gì cũng đồng hành một đường, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, mặt mũi ta cũng khó coi.
Tần Vô Song cười nói.
- Đừng xem thường ta! Cho dù ta không đánh lại Hạ Tử Ngưu, bản lĩnh chạy trốn vẫn là có!
- Vậy sao? Nếu là như vậy, vậy thì ta yên tâm rồi. Như vậy, ngươi rời đi trước đi. Theo suy tính của ta, mục tiêu chủ yếu của Hạ Tử Ngưu là ta, nếu ngươi đi ra, hắn có lẽ sẽ không đả thảo kinh xà. Chỉ cần ngươi tiến vào Thang Cốc trước, ta quay đầu liền có thể cùng ngươi hội hợp.
- Không được, đây không phải kêu ta làm kẻ đào binh sao?
Mễ Già nhất thời không đáp ứng.
Tần Vô Song thầm mắng một tiếng:
- Nữ nhân ngu ngốc!
Nhưng ngoài miệng lại nói:
- Đây là cách tốt nhất, nếu ngươi không đi, vậy chúng ta đến đây giải tán.
Mễ Già căm tức nhìn Tần Vô Song:
- Đây là ngươi xem thường ta sao?
Tần Vô Song bất đắc dĩ lắc đầu:
- Thật sự là không còn cách nào khác với ngươi. Nghe kỹ đây, nếu hai chúng ta đồng thời phá vây, mục tiêu của đối phương sẽ nhiều hơn. Nếu bọn họ thật sự muốn công kích ngươi sẽ vây công ngươi, khẳng định sẽ không thấy chết không cứu. Ngươi cũng không hy vọng đến lúc đó luống cuống tay chân chứ. Tin ta đi, ngươi đi trước, đây là cách tốt nhất.
- Vậy lúc nào ngươi mới đi?
Mễ Già thở phì phì hỏi.
- Ta ít nhất còn có thời gian bảy ngày. Bảy ngày sắp tới này, đối với ta mà nói, vô cùng quan trọng!
Mễ Già cũng không ngốc, nghiêm nghị hỏi:
- Ngươi sắp sửa đột phá Thần đạo?
Tần Vô Song cười mà không đáp.
Mễ Già không nhịn được hỏi:
- Có vấn đề này, ta luôn muốn hỏi ngươi, ngươi rõ ràng chưa tiến vào Thần đạo. Tại sao thân thể cũng vậy, cảnh giới tinh thần cũng vậy, đều không thua kém gì Thần đạo. Rốt cuộc, trên người tên gia hỏa ngươi có bao nhiêu bí mật mà ta chưa biết?
- Ngươi muốn biết?
Mễ Già theo bản năng gật gật đầu, lập tức tựa hồ ý thức được Tần Vô Song nhất định sẽ không nói cho nàng, oán hận nói:
- Dẫn dụ lòng tò mò của ta có thú vị không?
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Nếu có bí mật gì, sẽ có một ngày mọi chuyện rõ ràng.
Mễ Già lẩm bẩm nói:
- Cố tình huyễn hoặc!
Sự thật xác thực như Mễ Già đã nói, hành trình Tần Vô Song ở Vô Tận Đông Hải mấy tháng, thật sự khiến hắn mơ hồ có dấu hiệu đột phá.
Vốn dĩ, từ Thông Huyền Cảnh đỉnh phong đến cảnh giới Thần đạo, nói dễ dàng cũng dễ dàng, nhưng đối với đại đa số cường giả mà nói, lại vô cùng khó khăn. Cũng chính là nói, cửa này, là vì con người khác nhau mà thành ra khác biệt. Nếu nền tảng tốt, thiên phú xuất chúng, cửa này, trái lại sẽ vô cùng dễ dàng, thời gian hao phí vô cùng ngắn.
Còn nếu thiên phú không đủ, tư chất không đủ, đột phá Thần đạo, rất có thể là nhiệm vụ cả đời không thể nào hoàn thành.
Đối với Tần Vô Song mà nói, tất cả điều kiện, kỳ thật đều đã có nền tảng của Thần đạo. Chỉ có điều, cần phải có một quá trình nước chảy thành sông mà thôi.
Vốn quá trình này vẫn không đến mức tới nhanh như vậy. Nhưng mà, vì lần giao dịch đó ở Thần Long Bảo Các, khiến hắn có được Dưỡng Thần Châu. Dưỡng Thần Châu này, đối với Tần Vô Song mà nói, tuyệt đối là như hổ thêm cánh. Trực tiếp khiến thời gian hao phí của Tần Vô Song trên phân đoạn này giảm bớt một phần ba quãng đường.
Vốn là, theo tiến độ tu luyện của Tần Vô Song, cần phải có thời gian khoảng một năm. Nhưng mà có Dưỡng Thần Châu, lại chỉ hao phí thời gian ba bốn tháng, đã đến được bước then chốt này.
Tần Vô Song mơ hồ cảm nhận được một tia thiên cơ, biết cảnh giới Thần đạo đã gõ cửa rồi. Cảnh giới vô thượng vô cùng thúc giục này, cảnh giới vô thượng mà vô số tu luyện giả nằm mơ mới cầu được, cuối cùng cũng xuất hiện một ánh rạng đông, kêu gọi Tần Vô Song.
Vô thượng Thần đạo, ngưng luyện Thần hồn, Thần hồn bất tử, sinh mệnh bất tử. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đối với tu luyện giả mà nói, tiến vào Vô thượng Thần đạo, chính là có được số tuổi thọ nhiều hơn vô số tu luyện giả bình thường. Hơn nữa, Vô thượng Thần đạo, Thần hồn bất tử, về lý luận là bất tử bất diệt.
Đương nhiên, đây chỉ là lý luận mà thôi. Đối với Thần đạo cường giả mà nói, từ xưa đến nay, vẫn chưa xuất hiện qua Thần đạo cường giả bất tử tuyệt đối.
Trong lịch sử Đại lục Thiên Huyền, tựa hồ vẫn chưa có Thần đạo cường giả của thời đại Thái cổ sống đến tận bây giờ. Hoặc là, hóa thành tro bụi trong vô số lần tai kiếp Thần đạo, hoặc là chính là bị cừu địch giết chết. Hoặc là chính là Thần hồn sau khi chuyển sinh, bị cừu gia biết tin, trực tiếp đi tiêu diệt. Thần hồn bất diệt, nói ra rất dễ, nhưng muốn làm được, rất khó!
Mặc dù như vậy, Vô thượng Thần đạo, chung quy vẫn là giấc mộng của vô số tu luyện giả ngày đêm mong nhớ. Dù sao, tiến vào Vô thượng Thần đạo, có ý nghĩa là từ nay về sau thoát thai hoán cốt, đăng đường nhập thất, tiến nhập cảnh giới vô thượng.
Không nói cái khác, chỉ cần là loại cảm giác áp bách của cảnh giới Thần đạo đối với tu luyện giả bình thường, loại tư thái của kẻ đứng sừng sững trên cao, cũng đủ khiến vô số tu luyện giả vì đó mà điên cuồng.
Ai không hy vọng, các tu luyện giả đồng đạo có tu vi không khác biệt lắm với mình trước kia, sau khi bản thân tiến vào Thần đạo, khi gặp mặt kính trọng gọi mình một tiếng tiền bối?
Thần đạo, ở Đại lục Thiên Huyền, ý nghĩa là thân phận, ý nghĩa là tiến vào giai tầng đỉnh cao, có tư cách tham dự vào trong thế giới cấp cao của Đại lục Thiên Huyền.
Mễ Già nhìn thấy biểu tình này của Tần Vô Song, trong lòng rất là kinh ngạc, miệng mắng:
- Thật sự là biến thái, nếu không nhớ lầm, lần đầu tiên ta gặp ngươi, ngươi chỉ là Động Huyền Cảnh mà thôi. Thời gian nửa năm mà thôi, ngươi lại có thể liên tục đột phá? Đây vẫn là người sao…
Tần Vô Song đương nhiên biết ma nữ này vòng vo mắng hắn, cười nói:
- Nếu mắng ta có thể khiến ngươi thoải mái một chút, vậy thì tiếp tục mắng đi. Nhưng khi ra ngoài, nhớ phải đóng cửa.
Mễ Già bĩu bĩu môi, nói:
- Ngươi không cần ta hộ pháp sao?"
- Ngươi tùy ý được rồi…
- Cầu xin ta một câu sẽ chết sao? Chỉ cần ngươi cầu xin ta, bổn tiểu ngươi sẽ vì ngươi mà hộ pháp.
Mễ Già cuối cùng vẫn muốn thắng Tần Vô Song trên miệng lưỡi.
- Cầu người khác chi bằng cầu mình, huống hồ, còn có Ái Ti Mạt ở đây, đúng không…
Tần Vô Song liếc mắt nhìn Ái Ti Mạt.
Mễ Già kêu lên:
- Đây là ngươi sử dụng lao động trẻ em!
Tần Vô Song không kiên nhẫn phất phất tay:
- Không có thời gian đấu võ miệng với ngươi, nếu ngươi thích nghe, vậy thì xem như ta cầu xin ngươi được chưa…
Mễ Già than thở nói:
- Có kiểu cầu xin người khác như vậy sao?
Nhưng vẫn cười tủm tỉm nói:
- Được rồi, tiểu tử thối, bổn tiểu thư lần này xem như phá lệ. Lần sau, sau khi ngươi tiến vào Thang Cốc, phải ra sức vì bổn tiểu thư một chút.
Nói xong, giống như một trận gió, bay ra ngoài. Tần Vô Song liền triệu hồi hai con linh thú ra, đưa Long Tức Phong Ấn, lại cộng thêm Ái Ti Mạt và Mễ Già, phương diện hộ pháp, khẳng định không có nhiều vấn đề lớn.
Mặc dù có cường địch xâm nhập, cũng có thể ứng phó được một chút, không đến mức ngay từ đầu đã gặp tai họa, ngay lúc đầu đã bị công kích.
Tần Vô Song sở dĩ bức thiết muốn đột phá như vậy, cũng là có một tầng suy nghĩ. Hắn đã chiến đấu qua với Hạ Tử Ngưu, biết thủ đoạn của người này. Trừ phi Tần Vô Song hắn tiến vào Thần đạo, bằng không, khẳng định không tiêu diệt được Hạ Tử Ngưu. Chỉ cần tiến vào Thần đạo, liền có cơ hội rồi.
Không nói giết chết Hóa Thần Đạo cường giả, tiêu diệt Ngưng Thần Đạo sáu, bảy kiếp như Hạ Tử Ngưu, Tần Vô Song vẫn là có chút nắm chắc.
Thời gian một tuần, Tần Vô Song rất có tự tin, có lẽ nếu thuận lợi, ba bốn ngày là đủ rồi. Dù sao, hắn hiện tại đã chuẩn bị đầy đủ, gió xuân vừa lúc cũng thổi đến. Tất cả chỉ còn đợi nước chảy thành sông.
Tần Vô Song tâm cảnh yên lặng, hiện giờ, từ Long Tức Thần đạo hấp thu được ở phía gã Thần đạo Giao Long Tộc, và một chút Long Tức hấp thu được từ Hạ Tử Ngưu, đều đã được hắn luyện hóa không sai biệt lắm. Hai đạo khí tức này, cũng câu động huyết mạch Yêu Long trong cơ thể Tần Vô Song, đối với đột phá của Tần Vô Song mà nói, cũng dậy lên tác dụng thôi động.
Đối với chuyện này, Tần Vô Song cũng là trong lòng biết rõ ràng.
Nếu không phải Tần Vô Song toàn lực phản đối nàng lại gây chuyện ầm ĩ, với tính cách của ma nữ, chỉ sợ không biết hành động điên cuồng nhiều như thế nào.
Mễ Già lần này sở dĩ có thể nhẫn nhịn như vậy, cũng là vì lần trước gây họa ở Nhai Tí Long Thành, không dám hành động lỗ mãng thêm lần nữa mà thôi. Với tính cách của Mễ Già, nếu là bình thường, cho dù chịu thiệt một lần, khẳng định cũng sẽ làm theo ý mình, quả quyết sẽ không thay đổi phong cách.
Nhưng mà, lần này nàng cũng không nói được tại sao, dưới uy nghiêm của Tần Vô Song, lần đầu tiên phá lệ, vô cùng nghe lời, không dám đi gây chuyện rắc rối thêm một lần nữa.
Đứng ở trước cửa phòng Tần Vô Song, do dự một hồi, Mễ Già vẫn là cắn răng một cái, đẩy cửa bước vào.
Tần Vô Song đã bế quan rất nhiều ngày rồi, Mễ Già mấy ngày này không có người nói chuyện, xác thực cũng rất buồn chán.
Chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt mặt mày ủ dột của Mễ Già, Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Mễ Già tiểu thư, thiếu kiên nhẫn rồi sao?
Mễ Già buồn bực vô cùng:
- Tần Vô Song tiểu tử, ngươi đến đây, rút cuộc là xông vào Thang Cốc, hay là bế quan tu luyện. Ta không muốn làm người hộ pháp miễn phí cho ngươi.
Tần Vô Song ngạc nhiên nói:
- Ngươi làm hộ pháp cho ta sao? Mấy ngày nay, ngươi quanh quẩn ở trước cửa phòng ta rất nhiều lần, nhưng có vẻ không cảm giác được ngươi có thành ý hộ pháp cho ta.
Mễ Già ảo nảo nói:
- Đó là người ta âm thầm hộ pháp? Được rồi, không tranh cãi với ngươi nữa, sương mù bên kia đã dần dần tản ra, thời tiết dần dần trở nên tốt hơn rồi. Chuẩn bị lúc nào xuất phát?
Tần Vô Song có ý vô tình liếc mắt ra ngoài cửa sổ:
- Lúc nào xuất phát, không quyết định bởi chúng ta, mà quyết định bởi người khác. Mễ Già tiểu thư, ngươi lẽ nào không biết, chúng ta hiện tại đã thân rơi vào trùng vây sao?
- Ai nói ta không biết, nếu không phải suy nghĩ đến ngươi đang bế quan, bổn tiểu thư sớm đã xông ra rồi. Làm sao đợi đến lúc này?
- Lao ra ngoài?
Tần Vô Song đùa giỡn nói:
- Ngươi cảm thấy, ngươi giết được nhiều như vậy sao? Đừng nói người khác, chỉ một mình Hạ Tử Ngưu, ngươi đối phó được sao?
- Hạ Tử Ngưu cuối cùng đã đến rồi?
Mễ Già kinh ngạc nói.
Tần Vô Song hừ lạnh nói:
- Hắn đến rồi, lại không biết đang chơi âm mưu gì, chậm chạp không chịu vào thành. Tất nhiên là ở ngoài thành tính kế.
Mễ Già kinh ngạc nói:
- Làm sao ngươi biết?
- Diệu nhân tự có diệu kế!
Tần Vô Song thản nhiên nói.
- Vậy phải làm sao? Ngươi có thể bảo đảm khi ra khỏi thành, tránh né được bọn chúng không?
Mễ Già có chút lo lắng hỏi, dù sao, thủ đoạn của Hạ Tử Ngưu, nàng cũng đã nhận thức qua rồi. Bây giờ hắn ngóc đầu trở dậy, nhất định có đồng đảng cùng kéo đến. Nếu như vậy, ngoài Húc Nhật Thành, nói không chừng chính là thiên la địa võng đang chờ đợi bọn họ.
- Né tránh bọn chúng?
Tần Vô Song hừ lạnh một tiếng, hỏi ngược lại:
- Tại sao phải né tránh bọn chúng?
Mễ Già có chút giật mình, nhìn Tần Vô Song, ha ha nói:
- Vậy ý tứ của ngươi là…
- Một khi hắn đã muốn gặp ta, ta không đi gặp hắn, há không phải đáng tiếc lắm sao?
Tần Vô Song cười lạnh một tiếng:
- Ta thật ra lo lắng cho ngươi…
- Lo lắng cho ta cái gì?
Mễ Già nhất thời lòng tự trọng tràn ra:
- Ngươi không sợ, ngươi tưởng rằng ta sẽ sợ sao?
- Sợ hay không sợ ta không biết, nhưng tốt xấu gì cũng đồng hành một đường, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, mặt mũi ta cũng khó coi.
Tần Vô Song cười nói.
- Đừng xem thường ta! Cho dù ta không đánh lại Hạ Tử Ngưu, bản lĩnh chạy trốn vẫn là có!
- Vậy sao? Nếu là như vậy, vậy thì ta yên tâm rồi. Như vậy, ngươi rời đi trước đi. Theo suy tính của ta, mục tiêu chủ yếu của Hạ Tử Ngưu là ta, nếu ngươi đi ra, hắn có lẽ sẽ không đả thảo kinh xà. Chỉ cần ngươi tiến vào Thang Cốc trước, ta quay đầu liền có thể cùng ngươi hội hợp.
- Không được, đây không phải kêu ta làm kẻ đào binh sao?
Mễ Già nhất thời không đáp ứng.
Tần Vô Song thầm mắng một tiếng:
- Nữ nhân ngu ngốc!
Nhưng ngoài miệng lại nói:
- Đây là cách tốt nhất, nếu ngươi không đi, vậy chúng ta đến đây giải tán.
Mễ Già căm tức nhìn Tần Vô Song:
- Đây là ngươi xem thường ta sao?
Tần Vô Song bất đắc dĩ lắc đầu:
- Thật sự là không còn cách nào khác với ngươi. Nghe kỹ đây, nếu hai chúng ta đồng thời phá vây, mục tiêu của đối phương sẽ nhiều hơn. Nếu bọn họ thật sự muốn công kích ngươi sẽ vây công ngươi, khẳng định sẽ không thấy chết không cứu. Ngươi cũng không hy vọng đến lúc đó luống cuống tay chân chứ. Tin ta đi, ngươi đi trước, đây là cách tốt nhất.
- Vậy lúc nào ngươi mới đi?
Mễ Già thở phì phì hỏi.
- Ta ít nhất còn có thời gian bảy ngày. Bảy ngày sắp tới này, đối với ta mà nói, vô cùng quan trọng!
Mễ Già cũng không ngốc, nghiêm nghị hỏi:
- Ngươi sắp sửa đột phá Thần đạo?
Tần Vô Song cười mà không đáp.
Mễ Già không nhịn được hỏi:
- Có vấn đề này, ta luôn muốn hỏi ngươi, ngươi rõ ràng chưa tiến vào Thần đạo. Tại sao thân thể cũng vậy, cảnh giới tinh thần cũng vậy, đều không thua kém gì Thần đạo. Rốt cuộc, trên người tên gia hỏa ngươi có bao nhiêu bí mật mà ta chưa biết?
- Ngươi muốn biết?
Mễ Già theo bản năng gật gật đầu, lập tức tựa hồ ý thức được Tần Vô Song nhất định sẽ không nói cho nàng, oán hận nói:
- Dẫn dụ lòng tò mò của ta có thú vị không?
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Nếu có bí mật gì, sẽ có một ngày mọi chuyện rõ ràng.
Mễ Già lẩm bẩm nói:
- Cố tình huyễn hoặc!
Sự thật xác thực như Mễ Già đã nói, hành trình Tần Vô Song ở Vô Tận Đông Hải mấy tháng, thật sự khiến hắn mơ hồ có dấu hiệu đột phá.
Vốn dĩ, từ Thông Huyền Cảnh đỉnh phong đến cảnh giới Thần đạo, nói dễ dàng cũng dễ dàng, nhưng đối với đại đa số cường giả mà nói, lại vô cùng khó khăn. Cũng chính là nói, cửa này, là vì con người khác nhau mà thành ra khác biệt. Nếu nền tảng tốt, thiên phú xuất chúng, cửa này, trái lại sẽ vô cùng dễ dàng, thời gian hao phí vô cùng ngắn.
Còn nếu thiên phú không đủ, tư chất không đủ, đột phá Thần đạo, rất có thể là nhiệm vụ cả đời không thể nào hoàn thành.
Đối với Tần Vô Song mà nói, tất cả điều kiện, kỳ thật đều đã có nền tảng của Thần đạo. Chỉ có điều, cần phải có một quá trình nước chảy thành sông mà thôi.
Vốn quá trình này vẫn không đến mức tới nhanh như vậy. Nhưng mà, vì lần giao dịch đó ở Thần Long Bảo Các, khiến hắn có được Dưỡng Thần Châu. Dưỡng Thần Châu này, đối với Tần Vô Song mà nói, tuyệt đối là như hổ thêm cánh. Trực tiếp khiến thời gian hao phí của Tần Vô Song trên phân đoạn này giảm bớt một phần ba quãng đường.
Vốn là, theo tiến độ tu luyện của Tần Vô Song, cần phải có thời gian khoảng một năm. Nhưng mà có Dưỡng Thần Châu, lại chỉ hao phí thời gian ba bốn tháng, đã đến được bước then chốt này.
Tần Vô Song mơ hồ cảm nhận được một tia thiên cơ, biết cảnh giới Thần đạo đã gõ cửa rồi. Cảnh giới vô thượng vô cùng thúc giục này, cảnh giới vô thượng mà vô số tu luyện giả nằm mơ mới cầu được, cuối cùng cũng xuất hiện một ánh rạng đông, kêu gọi Tần Vô Song.
Vô thượng Thần đạo, ngưng luyện Thần hồn, Thần hồn bất tử, sinh mệnh bất tử. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đối với tu luyện giả mà nói, tiến vào Vô thượng Thần đạo, chính là có được số tuổi thọ nhiều hơn vô số tu luyện giả bình thường. Hơn nữa, Vô thượng Thần đạo, Thần hồn bất tử, về lý luận là bất tử bất diệt.
Đương nhiên, đây chỉ là lý luận mà thôi. Đối với Thần đạo cường giả mà nói, từ xưa đến nay, vẫn chưa xuất hiện qua Thần đạo cường giả bất tử tuyệt đối.
Trong lịch sử Đại lục Thiên Huyền, tựa hồ vẫn chưa có Thần đạo cường giả của thời đại Thái cổ sống đến tận bây giờ. Hoặc là, hóa thành tro bụi trong vô số lần tai kiếp Thần đạo, hoặc là chính là bị cừu địch giết chết. Hoặc là chính là Thần hồn sau khi chuyển sinh, bị cừu gia biết tin, trực tiếp đi tiêu diệt. Thần hồn bất diệt, nói ra rất dễ, nhưng muốn làm được, rất khó!
Mặc dù như vậy, Vô thượng Thần đạo, chung quy vẫn là giấc mộng của vô số tu luyện giả ngày đêm mong nhớ. Dù sao, tiến vào Vô thượng Thần đạo, có ý nghĩa là từ nay về sau thoát thai hoán cốt, đăng đường nhập thất, tiến nhập cảnh giới vô thượng.
Không nói cái khác, chỉ cần là loại cảm giác áp bách của cảnh giới Thần đạo đối với tu luyện giả bình thường, loại tư thái của kẻ đứng sừng sững trên cao, cũng đủ khiến vô số tu luyện giả vì đó mà điên cuồng.
Ai không hy vọng, các tu luyện giả đồng đạo có tu vi không khác biệt lắm với mình trước kia, sau khi bản thân tiến vào Thần đạo, khi gặp mặt kính trọng gọi mình một tiếng tiền bối?
Thần đạo, ở Đại lục Thiên Huyền, ý nghĩa là thân phận, ý nghĩa là tiến vào giai tầng đỉnh cao, có tư cách tham dự vào trong thế giới cấp cao của Đại lục Thiên Huyền.
Mễ Già nhìn thấy biểu tình này của Tần Vô Song, trong lòng rất là kinh ngạc, miệng mắng:
- Thật sự là biến thái, nếu không nhớ lầm, lần đầu tiên ta gặp ngươi, ngươi chỉ là Động Huyền Cảnh mà thôi. Thời gian nửa năm mà thôi, ngươi lại có thể liên tục đột phá? Đây vẫn là người sao…
Tần Vô Song đương nhiên biết ma nữ này vòng vo mắng hắn, cười nói:
- Nếu mắng ta có thể khiến ngươi thoải mái một chút, vậy thì tiếp tục mắng đi. Nhưng khi ra ngoài, nhớ phải đóng cửa.
Mễ Già bĩu bĩu môi, nói:
- Ngươi không cần ta hộ pháp sao?"
- Ngươi tùy ý được rồi…
- Cầu xin ta một câu sẽ chết sao? Chỉ cần ngươi cầu xin ta, bổn tiểu ngươi sẽ vì ngươi mà hộ pháp.
Mễ Già cuối cùng vẫn muốn thắng Tần Vô Song trên miệng lưỡi.
- Cầu người khác chi bằng cầu mình, huống hồ, còn có Ái Ti Mạt ở đây, đúng không…
Tần Vô Song liếc mắt nhìn Ái Ti Mạt.
Mễ Già kêu lên:
- Đây là ngươi sử dụng lao động trẻ em!
Tần Vô Song không kiên nhẫn phất phất tay:
- Không có thời gian đấu võ miệng với ngươi, nếu ngươi thích nghe, vậy thì xem như ta cầu xin ngươi được chưa…
Mễ Già than thở nói:
- Có kiểu cầu xin người khác như vậy sao?
Nhưng vẫn cười tủm tỉm nói:
- Được rồi, tiểu tử thối, bổn tiểu thư lần này xem như phá lệ. Lần sau, sau khi ngươi tiến vào Thang Cốc, phải ra sức vì bổn tiểu thư một chút.
Nói xong, giống như một trận gió, bay ra ngoài. Tần Vô Song liền triệu hồi hai con linh thú ra, đưa Long Tức Phong Ấn, lại cộng thêm Ái Ti Mạt và Mễ Già, phương diện hộ pháp, khẳng định không có nhiều vấn đề lớn.
Mặc dù có cường địch xâm nhập, cũng có thể ứng phó được một chút, không đến mức ngay từ đầu đã gặp tai họa, ngay lúc đầu đã bị công kích.
Tần Vô Song sở dĩ bức thiết muốn đột phá như vậy, cũng là có một tầng suy nghĩ. Hắn đã chiến đấu qua với Hạ Tử Ngưu, biết thủ đoạn của người này. Trừ phi Tần Vô Song hắn tiến vào Thần đạo, bằng không, khẳng định không tiêu diệt được Hạ Tử Ngưu. Chỉ cần tiến vào Thần đạo, liền có cơ hội rồi.
Không nói giết chết Hóa Thần Đạo cường giả, tiêu diệt Ngưng Thần Đạo sáu, bảy kiếp như Hạ Tử Ngưu, Tần Vô Song vẫn là có chút nắm chắc.
Thời gian một tuần, Tần Vô Song rất có tự tin, có lẽ nếu thuận lợi, ba bốn ngày là đủ rồi. Dù sao, hắn hiện tại đã chuẩn bị đầy đủ, gió xuân vừa lúc cũng thổi đến. Tất cả chỉ còn đợi nước chảy thành sông.
Tần Vô Song tâm cảnh yên lặng, hiện giờ, từ Long Tức Thần đạo hấp thu được ở phía gã Thần đạo Giao Long Tộc, và một chút Long Tức hấp thu được từ Hạ Tử Ngưu, đều đã được hắn luyện hóa không sai biệt lắm. Hai đạo khí tức này, cũng câu động huyết mạch Yêu Long trong cơ thể Tần Vô Song, đối với đột phá của Tần Vô Song mà nói, cũng dậy lên tác dụng thôi động.
Đối với chuyện này, Tần Vô Song cũng là trong lòng biết rõ ràng.