Khí Trùng Tinh Hà
Chương 695: Chiến đấu thăng cấp
Lại hai mươi ngày trời yên bể lặng nữa qua đi. Đương nhiên, trời yên bể lặng là với Tần Vô Song mà nói. Dù gì thì có nhiều Linh thú Phong ấn canh gác như thế, mãnh thú trên đảo cũng rất biết điều nên không đến gây rắc rối.
Còn đối với những tu luyện giả không đủ vũ khí bí mật thì hòn đảo thứ sáu này đúng là chật vật. Hai mươi lăm tuyển thủ, ở cửa ải này đã bị loại mười một người. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nói cách khác, sau hai tầng đầu tiên, bảy mươi bốn người đã bị loại sáu mươi người, chỉ còn lại mười bốn người vào tầng thứ ba. Tỷ lệ loại này thật sự là khiến người ta kinh hãi.
Vì còn lại mười bốn tuyển thủ nên danh sách mười người đứng đầu tạm thời chưa thể biết được. Sáu mươi người bị loại chỉ có vai trò thi cho có, đã không còn chút duyên gì với phần thưởng nữa rồi.
Điều khiến Tần Vân Nhiên thấy vui mừng là Tần gia lại là thế lực duy nhất vẫn còn cả hai tuyển thủ. Cũng có nghĩa là trong mười bốn người, chỉ có Tần Vô Song và Tần Thái Trùng là đồng môn! Điều này tuyệt đối là tin tốt đối với Tần gia! Vì theo quy tắc, sau khi đến hòn đảo thứ bảy, tuyển thủ đến từ cùng một tông môn có thể liên thủ với nhau!
Những người của Tần gia ở bên ngoài đều reo hò. Đặc biệt là Tần Hạo và Tần Hồng Nhạn đều mặt mày tươi rói, có cảm giác như được vùng dậy làm chủ nhân.
Còn Tần Chi Trữ lại không vui như họ tưởng, lông mày khẽ chau lại nhìn danh sách mười bốn người còn lại, nét mặt nặng nề.
- Chi Trữ, ngươi nhìn ra được điều gì?
Tần Vân Nhiên cười hỏi.
- Đệ tử muốn nhìn xem còn thế lực nào khác bảo toàn được hai tuyển thủ không.
Tần Chi Trữ nói.
- Đương nhiên là không có rồi, chỉ có Tần gia chúng ta thôi! Hắc hắc!
Tần Hạo vui vẻ nói, khẩu khí đầy tự hào, quên luôn chuyện trước đây cùng Tần Thiếu Hồng đi gây sự với Tần Vô Song.
Lúc này, dù là Tần Hạo hay Tần Hồng Nhạn thì đều vô cùng tự hào, tự hào vì Tần Vô Song và Tần Thái Trùng. Đặc biệt là khi được nhìn bằng vô số ánh mặt ngưỡng mộ xung quanh, cảm giác vinh dự tông tộc khiến họ cảm thấy vô cùng dễ chịu, cả ngươi như nhẹ bổng đi, lâng lâng như trên mấy tầng mây.
- Ài, ta lại hy vọng là còn thế lực khác bảo toàn được hai tuyển thủ.
Tần Chi Trữ khẽ thở dài, lắc đầu nói.
- Ồ?
Tần Vân Nhiên như cười như không nhìn Tần Chi Trữ. Tuy Tần Vân Nhiên thích náo nhiệt, thích người có tính cách thoải mái như Tần Thái Trùng, nhưng cũng rất thích thú với người thích động não như Tần Chi Trữ.
- Chi Trữ, nói xem tại sao ngươi lại nói vậy?
Tần Chi Trữ nói:
- Mười bốn người chỉ có Tần Thái Trùng sư huynh và Tần Vô Song sư đệ là đồng môn, như thế thì quá nổi bật, các thế lực khác sẽ coi Tần gia chúng ta là kẻ địch tiềm tàng. Như thế, Thái Trùng sư huynh và Vô Song sư đệ rất dễ trở thành mục tiêu của các tuyển thủ khác. Trong cách tỷ thí này, nếu những tuyển thủ khác cảm thấy Tần gia là sự uy hiếp lớn nhất với họ thì chắc chắn sẽ coi Tần gia là mục tiêu. Giữa các tuyển thủ khác sẽ hình thành nên một khế ước ngầm cùng nhằm vào Đại sư huynh và Vô Song sư đệ. Như thế, dù họ không liên minh thì vô hình cũng hình thành khế ước ngầm đối phó với Đại sư huynh và Vô Song sư đệ. Do đó hoàn cảnh của họ sẽ càng khó khăn hơn.
Lời nói vừa dứt cả Tần Hạo và Tần Hồng Nhạn đều sững người. Họ đều là người thông minh, nghe Tần Chi Trữ phân tích như vậy đều bất giác gật đầu, hiển nhiên là cũng cảm thấy rất có lý.
- Chi Trữ nói đúng. Nhất định chúng sẽ làm như vậy. Nhất định sẽ bị ép mà chết thôi!
Tần Hạo làu bàu.
- Phì phì phì!
Tần Hồng Nhạn nhổ liên hồi, bất mãn nói:
- Cái mồm thôi ngươi nói gì đấy? Ta vẫn tin tưởng vào Đại sư huynh và Vô Song sư đệ. Những người đó cứ cho là có khế ước ngầm, nhưng cũng không thể liên thủ một cách vô tư. Vì như thế sẽ phá vỡ nguyên tắc. Chỉ cần vận dụng chiến thuật tốt, nắm chắc thế chủ động thì cũng không phải không có đột phá. Nhị Chưởng môn, có đúng vậy không?
Tần Vân Nhiên cười:
- Chúng ta cứ chờ đi.
Tần Hạo và Tần Hồng Nhạn đều tò mò nhìn Tần Vân Nhiên:
- Sao Nhị Chưởng môn chẳng lo lắng chút nào vậy?
Tần Vân Nhiên cười:
- Cả hai bọn họ đều vào được tầng ba đó đã là rất thành công rồi. Dù có điều gì không mong muốn xảy ra thì ta cũng không trách họ. Nếu thật sự thua trong hoàn cảnh như Chi Trữ nói, chúng ta bại nhưng vẫn quang vinh, không phải sao?
- Đúng, xem chúng có dám vô sỉ thế không!
Tần Hạo hầm hầm nói.
Tần Chi Trữ khẽ thở dài:
- Chỉ hy vọng Đại sư huynh và Vô Song sư đệ có thể nhận thức được điều này. Nếu có chuẩn bị sẵn tâm lý, hòn đảo lớn như vậy cũng có thể làm điều gì đó. Hai người vẫn hơn một người!
Trên Truyền Tống Trận của hòn đảo thứ sáu, mười bốn cặp mắt quan sát đối phương đầy đề phòng. Rõ ràng là đến lúc này tất cả đều là đối thủ cạnh tranh quan trọng.
Đến hòn đảo tiếp theo thì sẽ không còn như trước nữa, mà sẽ đối mặt với sự cạnh tranh vô cùng khốc liệt, có thể sẽ rất độc ác và bất chấp thủ đoạn.
Vì thế, khi nhìn nhau trong ánh mắt của ai cũng đầy sự đề phòng và thiếu đi sự thân thiện.
Tần Vô Song vẫn luôn tỏ ra bình thản, mắt cụp xuống, cũng không nói chuyện với Tần Thái Trùng. Lúc này mà nói chuyện với Tần Thái Trùng thì chắc chắn sẽ gây chú ý.
Quan trọng nhất là Truyền Tống Trận này đưa đi người đi ngẫu nhiên, ban đầu họ không thể nào được đến cùng một chỗ, vì thế giờ nói gì cũng là thừa.
Truyền Tống Trận khởi động, ánh sáng lóe lên, mười bốn người biến thành mười bốn đạo lưu quang bay về hòn đảo cách đó vạn dặm. Diện tích của hòn đảo này không hề thua kém Vạn Hoa Cốc. Vừa rơi xuống đảo, lập tức Tần Vô Song lập tức cất ngay sự tùy ý và bình tĩnh trước kia, ánh mắt tràn đầy dã tính và khát vọng của một chú báo. Hắn biết đã đến lúc thực sự nhập tâm rồi.
Đến hòn đảo thứ bảy, chỉ lo bảo vệ bản thân chắc chắn là không được. Vì ta không phạm người thì người sẽ phạm ta. Không có đối thủ nào sẽ giương mắt nhìn ta qua ải một cách bình an cả. Mặc cho đối thủ qua ải chính là thiếu trách nhiệm với bản thân.
Ở đây chắc chắn không được dùng Ngọc bài Truyền thức nếu không thì chính là khuyến khích kết bè kết đảng. Vì thế Tần Vô Song cũng không thể liên lạc với Tần Thái Trùng qua Ngọc bài Truyền thức.
Có điều, Ngọc bài Truyền thức không dùng được không có nghĩa là Tần Vô Song không có cách nào liên hệ với Tần Thái Trùng. Hắn có bảo vật Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn.
Ngọc bàn khởi động, Tần Vô Song phát hiện Tần Thái Trùng cách mình ít nhất là ba nghìn dặm, nhưng hắn không hề cảm thấy lo lắng.
Chỉ cần trước khi gặp được Tần Thái Trùng không xảy ra chuyện gì là hắn tin chắc có thể liên thủ với Thái Trùng sư huynh vượt qua hòn đảo thứ bảy này.
Đảo ở tầng thứ ba có thời hạn là ba mươi ngày.
Tần Vô Song quan sát Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, dùng Âm Dương Tử Vân Dực bay về hướng Tần Thái Trùng.
Cấm chế trên đảo tuy mạnh nhưng không hạn chế việc phi hành, Tần Vô Song dùng Âm Dương Tử Vân Dực, tốc độ vẫn rất khả quan.
Có điều Tần Vô Song không dùng hết sức, ngược lại hắn lúc nào cũng phải đề phòng sự ám toán từ các phía. Trong tình hình này, Tần Vô Song không phải kẻ ngốc, những việc Tần Chi Trữ nghĩ đến hắn cũng nghĩ đến. Vì thế, việc cần gấp bây giờ là phải gặp được Tần Thái Trùng sư huynh.
Chỉ cần hai người tập hợp lại có gian nan thế nào Tần Vô Song cũng có thể ứng phó được. Mà vũ khí bí mật lớn nhất của hắn chính là Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn và Linh thú Phong ấn! Nhưng hắn không định sẽ dùng hết ngay. Vượt qua hòn đảo thứ bảy không phải mục tiêu cuối cùng của Tần Vô Song.
Gần một khe núi hiểm trở, một nam tử toàn thân áo xanh lục mai phục trong một đám cây, ánh mắt yêu dị nhìn xuống dưới.
- Hừ, cái tên áo xám kia chắc là Tần Thái Trùng của Tần gia. Tần gia có hai kẻ đến hòn đảo thứ bảy, chuyện này chẳng tốt lành gì! Hãy để Tiêu Lục ta phục vụ miễn phí cho mọi người!
Nam tử đó là Tiêu Lục, đến từ một thế lực của Thiên Hỏa Nam Cương, rất thành thạo thuật ẩn nấp biến hóa, là cường giả của Bán Thú Nhân Tộc.
Sở trường của Tiêu Lục là lợi dụng địa hình và năng lực biến hóa của bản thân phục kích đối thủ. Lúc này đối tượng phục kích của hắn chính là Tần Thái Trùng.
Hiển nhiên cũng là vì ý thức được hai tuyển thủ của Tần gia sẽ là viên đá ngáng đường lớn nhất đến chức Quán quân của hắn nên hắn nhất định phải tạo ra một môi trường công bằng. Ít nhất là phải biến hai người của Tần gia còn một, như thế thì hắn mới yên tâm được một chút.
Nếu không, ưu thế về số người vẫn là ẩn họa lớn nhất!
Lúc này Tần Thái Trùng đang đi trong sơn cốc. Về thân pháp hắn không có bản lĩnh gì đặc biệt nên cũng không dùng những thủ đoạn như ẩn nấp hay mai phục.
Điểm mạnh của Tần Thái Trùng hắn là giao chiến trực diện, là năng lực thực chiến và đối kháng. Hắn sẽ không bỏ qua sở trường của mình mà đi học sở trường của người khác.
Có điều, lúc này hắn cũng đang nghĩ, nếu tập hợp được với Vô Song sư đệ thì sẽ tốt hơn. Vì thế hắn cũng không che giấu khí tức của mình, hiển nhiên là muốn dẫn Tần Vô Song đến. Đồng thời thần thức cũng theo dõi khắp nơi, hy vọng có thể cảm ứng được khí tức của Tần Vô Song.
Bỗng nhiên tay Tần Thái Trùng giật một cái, cả người đột ngột giật lùi về phía sau. Tay cầm kiếm chắn trước ngực. Ánh sáng xanh lam lóe lên, một tấm lá chắn phòng ngự vừa đúng lúc chặn được một đám khí xanh lục.
Đám khí xanh lục đâm vào kiếm kình của hắn lập tức tan ra trong hư không.
- Kẻ nào?
Tần Thái Trùng quát lớn, giơ thanh kiếm hiên ngang trong hư không, nhất thời như thiên thần hạ phàm, ánh mắt như có điện quét bốn bề.
Xung quanh không hề có động tĩnh gì. Bỗng nhiên dưới chân Tần Thái Trùng có một trận sóng nhẹ, từ khắp các lùm cây bỗng chui ra vô số sợi dây leo đang tiến về phía Tần Thái Trùng.
- Đồ quỷ quái!
Tần Thái Trùng hét lên, múa kiếm điên cuồng, xoẹt xoẹt xoẹt, mười mấy sợi dây leo bị hắn chặt thành vô số đoạn bay tứ tung lên trời.
Còn đối với những tu luyện giả không đủ vũ khí bí mật thì hòn đảo thứ sáu này đúng là chật vật. Hai mươi lăm tuyển thủ, ở cửa ải này đã bị loại mười một người. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nói cách khác, sau hai tầng đầu tiên, bảy mươi bốn người đã bị loại sáu mươi người, chỉ còn lại mười bốn người vào tầng thứ ba. Tỷ lệ loại này thật sự là khiến người ta kinh hãi.
Vì còn lại mười bốn tuyển thủ nên danh sách mười người đứng đầu tạm thời chưa thể biết được. Sáu mươi người bị loại chỉ có vai trò thi cho có, đã không còn chút duyên gì với phần thưởng nữa rồi.
Điều khiến Tần Vân Nhiên thấy vui mừng là Tần gia lại là thế lực duy nhất vẫn còn cả hai tuyển thủ. Cũng có nghĩa là trong mười bốn người, chỉ có Tần Vô Song và Tần Thái Trùng là đồng môn! Điều này tuyệt đối là tin tốt đối với Tần gia! Vì theo quy tắc, sau khi đến hòn đảo thứ bảy, tuyển thủ đến từ cùng một tông môn có thể liên thủ với nhau!
Những người của Tần gia ở bên ngoài đều reo hò. Đặc biệt là Tần Hạo và Tần Hồng Nhạn đều mặt mày tươi rói, có cảm giác như được vùng dậy làm chủ nhân.
Còn Tần Chi Trữ lại không vui như họ tưởng, lông mày khẽ chau lại nhìn danh sách mười bốn người còn lại, nét mặt nặng nề.
- Chi Trữ, ngươi nhìn ra được điều gì?
Tần Vân Nhiên cười hỏi.
- Đệ tử muốn nhìn xem còn thế lực nào khác bảo toàn được hai tuyển thủ không.
Tần Chi Trữ nói.
- Đương nhiên là không có rồi, chỉ có Tần gia chúng ta thôi! Hắc hắc!
Tần Hạo vui vẻ nói, khẩu khí đầy tự hào, quên luôn chuyện trước đây cùng Tần Thiếu Hồng đi gây sự với Tần Vô Song.
Lúc này, dù là Tần Hạo hay Tần Hồng Nhạn thì đều vô cùng tự hào, tự hào vì Tần Vô Song và Tần Thái Trùng. Đặc biệt là khi được nhìn bằng vô số ánh mặt ngưỡng mộ xung quanh, cảm giác vinh dự tông tộc khiến họ cảm thấy vô cùng dễ chịu, cả ngươi như nhẹ bổng đi, lâng lâng như trên mấy tầng mây.
- Ài, ta lại hy vọng là còn thế lực khác bảo toàn được hai tuyển thủ.
Tần Chi Trữ khẽ thở dài, lắc đầu nói.
- Ồ?
Tần Vân Nhiên như cười như không nhìn Tần Chi Trữ. Tuy Tần Vân Nhiên thích náo nhiệt, thích người có tính cách thoải mái như Tần Thái Trùng, nhưng cũng rất thích thú với người thích động não như Tần Chi Trữ.
- Chi Trữ, nói xem tại sao ngươi lại nói vậy?
Tần Chi Trữ nói:
- Mười bốn người chỉ có Tần Thái Trùng sư huynh và Tần Vô Song sư đệ là đồng môn, như thế thì quá nổi bật, các thế lực khác sẽ coi Tần gia chúng ta là kẻ địch tiềm tàng. Như thế, Thái Trùng sư huynh và Vô Song sư đệ rất dễ trở thành mục tiêu của các tuyển thủ khác. Trong cách tỷ thí này, nếu những tuyển thủ khác cảm thấy Tần gia là sự uy hiếp lớn nhất với họ thì chắc chắn sẽ coi Tần gia là mục tiêu. Giữa các tuyển thủ khác sẽ hình thành nên một khế ước ngầm cùng nhằm vào Đại sư huynh và Vô Song sư đệ. Như thế, dù họ không liên minh thì vô hình cũng hình thành khế ước ngầm đối phó với Đại sư huynh và Vô Song sư đệ. Do đó hoàn cảnh của họ sẽ càng khó khăn hơn.
Lời nói vừa dứt cả Tần Hạo và Tần Hồng Nhạn đều sững người. Họ đều là người thông minh, nghe Tần Chi Trữ phân tích như vậy đều bất giác gật đầu, hiển nhiên là cũng cảm thấy rất có lý.
- Chi Trữ nói đúng. Nhất định chúng sẽ làm như vậy. Nhất định sẽ bị ép mà chết thôi!
Tần Hạo làu bàu.
- Phì phì phì!
Tần Hồng Nhạn nhổ liên hồi, bất mãn nói:
- Cái mồm thôi ngươi nói gì đấy? Ta vẫn tin tưởng vào Đại sư huynh và Vô Song sư đệ. Những người đó cứ cho là có khế ước ngầm, nhưng cũng không thể liên thủ một cách vô tư. Vì như thế sẽ phá vỡ nguyên tắc. Chỉ cần vận dụng chiến thuật tốt, nắm chắc thế chủ động thì cũng không phải không có đột phá. Nhị Chưởng môn, có đúng vậy không?
Tần Vân Nhiên cười:
- Chúng ta cứ chờ đi.
Tần Hạo và Tần Hồng Nhạn đều tò mò nhìn Tần Vân Nhiên:
- Sao Nhị Chưởng môn chẳng lo lắng chút nào vậy?
Tần Vân Nhiên cười:
- Cả hai bọn họ đều vào được tầng ba đó đã là rất thành công rồi. Dù có điều gì không mong muốn xảy ra thì ta cũng không trách họ. Nếu thật sự thua trong hoàn cảnh như Chi Trữ nói, chúng ta bại nhưng vẫn quang vinh, không phải sao?
- Đúng, xem chúng có dám vô sỉ thế không!
Tần Hạo hầm hầm nói.
Tần Chi Trữ khẽ thở dài:
- Chỉ hy vọng Đại sư huynh và Vô Song sư đệ có thể nhận thức được điều này. Nếu có chuẩn bị sẵn tâm lý, hòn đảo lớn như vậy cũng có thể làm điều gì đó. Hai người vẫn hơn một người!
Trên Truyền Tống Trận của hòn đảo thứ sáu, mười bốn cặp mắt quan sát đối phương đầy đề phòng. Rõ ràng là đến lúc này tất cả đều là đối thủ cạnh tranh quan trọng.
Đến hòn đảo tiếp theo thì sẽ không còn như trước nữa, mà sẽ đối mặt với sự cạnh tranh vô cùng khốc liệt, có thể sẽ rất độc ác và bất chấp thủ đoạn.
Vì thế, khi nhìn nhau trong ánh mắt của ai cũng đầy sự đề phòng và thiếu đi sự thân thiện.
Tần Vô Song vẫn luôn tỏ ra bình thản, mắt cụp xuống, cũng không nói chuyện với Tần Thái Trùng. Lúc này mà nói chuyện với Tần Thái Trùng thì chắc chắn sẽ gây chú ý.
Quan trọng nhất là Truyền Tống Trận này đưa đi người đi ngẫu nhiên, ban đầu họ không thể nào được đến cùng một chỗ, vì thế giờ nói gì cũng là thừa.
Truyền Tống Trận khởi động, ánh sáng lóe lên, mười bốn người biến thành mười bốn đạo lưu quang bay về hòn đảo cách đó vạn dặm. Diện tích của hòn đảo này không hề thua kém Vạn Hoa Cốc. Vừa rơi xuống đảo, lập tức Tần Vô Song lập tức cất ngay sự tùy ý và bình tĩnh trước kia, ánh mắt tràn đầy dã tính và khát vọng của một chú báo. Hắn biết đã đến lúc thực sự nhập tâm rồi.
Đến hòn đảo thứ bảy, chỉ lo bảo vệ bản thân chắc chắn là không được. Vì ta không phạm người thì người sẽ phạm ta. Không có đối thủ nào sẽ giương mắt nhìn ta qua ải một cách bình an cả. Mặc cho đối thủ qua ải chính là thiếu trách nhiệm với bản thân.
Ở đây chắc chắn không được dùng Ngọc bài Truyền thức nếu không thì chính là khuyến khích kết bè kết đảng. Vì thế Tần Vô Song cũng không thể liên lạc với Tần Thái Trùng qua Ngọc bài Truyền thức.
Có điều, Ngọc bài Truyền thức không dùng được không có nghĩa là Tần Vô Song không có cách nào liên hệ với Tần Thái Trùng. Hắn có bảo vật Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn.
Ngọc bàn khởi động, Tần Vô Song phát hiện Tần Thái Trùng cách mình ít nhất là ba nghìn dặm, nhưng hắn không hề cảm thấy lo lắng.
Chỉ cần trước khi gặp được Tần Thái Trùng không xảy ra chuyện gì là hắn tin chắc có thể liên thủ với Thái Trùng sư huynh vượt qua hòn đảo thứ bảy này.
Đảo ở tầng thứ ba có thời hạn là ba mươi ngày.
Tần Vô Song quan sát Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, dùng Âm Dương Tử Vân Dực bay về hướng Tần Thái Trùng.
Cấm chế trên đảo tuy mạnh nhưng không hạn chế việc phi hành, Tần Vô Song dùng Âm Dương Tử Vân Dực, tốc độ vẫn rất khả quan.
Có điều Tần Vô Song không dùng hết sức, ngược lại hắn lúc nào cũng phải đề phòng sự ám toán từ các phía. Trong tình hình này, Tần Vô Song không phải kẻ ngốc, những việc Tần Chi Trữ nghĩ đến hắn cũng nghĩ đến. Vì thế, việc cần gấp bây giờ là phải gặp được Tần Thái Trùng sư huynh.
Chỉ cần hai người tập hợp lại có gian nan thế nào Tần Vô Song cũng có thể ứng phó được. Mà vũ khí bí mật lớn nhất của hắn chính là Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn và Linh thú Phong ấn! Nhưng hắn không định sẽ dùng hết ngay. Vượt qua hòn đảo thứ bảy không phải mục tiêu cuối cùng của Tần Vô Song.
Gần một khe núi hiểm trở, một nam tử toàn thân áo xanh lục mai phục trong một đám cây, ánh mắt yêu dị nhìn xuống dưới.
- Hừ, cái tên áo xám kia chắc là Tần Thái Trùng của Tần gia. Tần gia có hai kẻ đến hòn đảo thứ bảy, chuyện này chẳng tốt lành gì! Hãy để Tiêu Lục ta phục vụ miễn phí cho mọi người!
Nam tử đó là Tiêu Lục, đến từ một thế lực của Thiên Hỏa Nam Cương, rất thành thạo thuật ẩn nấp biến hóa, là cường giả của Bán Thú Nhân Tộc.
Sở trường của Tiêu Lục là lợi dụng địa hình và năng lực biến hóa của bản thân phục kích đối thủ. Lúc này đối tượng phục kích của hắn chính là Tần Thái Trùng.
Hiển nhiên cũng là vì ý thức được hai tuyển thủ của Tần gia sẽ là viên đá ngáng đường lớn nhất đến chức Quán quân của hắn nên hắn nhất định phải tạo ra một môi trường công bằng. Ít nhất là phải biến hai người của Tần gia còn một, như thế thì hắn mới yên tâm được một chút.
Nếu không, ưu thế về số người vẫn là ẩn họa lớn nhất!
Lúc này Tần Thái Trùng đang đi trong sơn cốc. Về thân pháp hắn không có bản lĩnh gì đặc biệt nên cũng không dùng những thủ đoạn như ẩn nấp hay mai phục.
Điểm mạnh của Tần Thái Trùng hắn là giao chiến trực diện, là năng lực thực chiến và đối kháng. Hắn sẽ không bỏ qua sở trường của mình mà đi học sở trường của người khác.
Có điều, lúc này hắn cũng đang nghĩ, nếu tập hợp được với Vô Song sư đệ thì sẽ tốt hơn. Vì thế hắn cũng không che giấu khí tức của mình, hiển nhiên là muốn dẫn Tần Vô Song đến. Đồng thời thần thức cũng theo dõi khắp nơi, hy vọng có thể cảm ứng được khí tức của Tần Vô Song.
Bỗng nhiên tay Tần Thái Trùng giật một cái, cả người đột ngột giật lùi về phía sau. Tay cầm kiếm chắn trước ngực. Ánh sáng xanh lam lóe lên, một tấm lá chắn phòng ngự vừa đúng lúc chặn được một đám khí xanh lục.
Đám khí xanh lục đâm vào kiếm kình của hắn lập tức tan ra trong hư không.
- Kẻ nào?
Tần Thái Trùng quát lớn, giơ thanh kiếm hiên ngang trong hư không, nhất thời như thiên thần hạ phàm, ánh mắt như có điện quét bốn bề.
Xung quanh không hề có động tĩnh gì. Bỗng nhiên dưới chân Tần Thái Trùng có một trận sóng nhẹ, từ khắp các lùm cây bỗng chui ra vô số sợi dây leo đang tiến về phía Tần Thái Trùng.
- Đồ quỷ quái!
Tần Thái Trùng hét lên, múa kiếm điên cuồng, xoẹt xoẹt xoẹt, mười mấy sợi dây leo bị hắn chặt thành vô số đoạn bay tứ tung lên trời.