Khí Trùng Tinh Hà
Chương 693: Lãnh hội Thần đạo
Thần Đạo Quả rất có sức hấp dẫn. Tuy Tần Vô Song đã có được hai trái từ Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ, nhưng thứ này càng nhiều càng tốt, đương nhiên Tần Vô Song sẽ không chê nhiều. Nếu nói Đại lục Thiên Huyền có thứ gì quý giá nhất thì Thần Đạo Quả chính là một trong số đó. Nó cũng là thứ quý giá nhất mà đến nay Tần Vô Song được tiếp xúc. Nếu không phải ngày hội lớn của Đồ Đằng Tộc thì thậm chí cả trăm năm Thần Đạo Quả chưa chắc đã xuất hiện một lần.
Vì thế, dù là những đệ tử xuất sắc nhất cũng rất mong chờ vào Thần Đạo Quả. Hơn nữa tất cả đều là thiên tài kiệt xuất nhất của các vùng Cấm địa của Thần, có ai lại chịu thua kém?
Không có đệ tử của thế lực Đồ Đằng tham gia, đương nhiên họ sẽ không phục những người khác mà trông chờ chức Quán quân. Vì thế Tần Vô Song cảm nhận được sự đối địch tiềm tại này cũng không có gì lạ.
- Quán quân, ai cũng muốn, nhưng lại chỉ có một!
Tần Vô Song nghĩ:
- Nếu là tỷ thí trên lôi đài, nếu cấm dùng Linh thú Phong ấn thì có thể khiến mình thấy khó khăn. Nhưng tỷ thí với tính chất rèn luyện thế này tương đương với việc sinh tồn trong hoàn cảnh khó khắn. Có Linh thú Phong ấn ta rất yên tâm. Tần gia đã cần danh tiếng, cần lập uy vậy thì mình cũng nhằm thẳng chức Quán quân mà tiến!
Đây là ý nghĩ hùng tráng của Tần Vô Song, chưa từng được nói ra nhưng vô cùng kiên định.
- Thôi được rồi, trước khi xuất phát, phải nghe một lời khuyên của ta. Vào hòn đảo này là sự rèn luyện thật sự, nếu không muốn mất mạng thì khi gặp nguy hiểm sinh tử, nhất định phải khởi động Ngọc bài Truyền tống. Nếu không, bên tổ chức sẽ không chịu trách nhiệm!
Tuyết Thiền mỉm cười:
- Sáu hòn đảo đầu tiên, giữa các tuyển thủ không được tấn công lẫn nhau, ai làm việc người nấy. Nếu ai tấn công đối thủ sẽ lập tức bị loại! Đến tầng thứ ba, cũng là bắt đầu từ hòn đảo thứ bảy, để phân cao thấp, giữa các tuyển thủ có thể động thủ. Đương nhiên nếu không phải đồng môn tuyệt đối không được kết đồng minh. Một khi bị phát hiện sẽ hủy bỏ tư cách thi đấu, thành tích trước đó về không toàn bộ!
Quy tắc này cũng chính là khuyến khích sự hợp tác giữa các đồng môn chứ không khuyến khích sự câu kết giữa các tông môn.
- Thôi được rồi, tất cả vào Truyền Tống Trận đi!
Chưởng môn Tuyết Thiền nói.
Các đệ tử tham gia thi đấu lần lượt đi vào, Truyền Tống Trận vô cùng rộng, phải rộng đến vài dặm, bảy mươi bốn tuyển thủ đứng vào mà như lọt thỏm bên trong.
Truyền Tống Trận khởi động, một luồng sáng trắng che phủ, cả trận đài dần hạ thấp vào lòng đất, rồi ánh sáng trắng lóe lên sáng chói, trận pháp hoàn toàn được khởi động, tất cả lập tức được thần quang đưa đi.
Ầm!!
Bảy mươi bốn người biến thành bảy mươi bốn đạo lưu quang rơi xuống hòn đảo đầu tiên.
Hòn đảo đầu tiên cơ bản là cấp nhập môn, nhưng đảo cấp nhập môn không có nghĩa là trời yên bể lặng. Bất luận là trên các hòn đảo hay thủy vực của Mộng Huyễn Thiên Trì, đều có các loài linh thú không ngừng tập kích gây rối. Tuy thực lực những người này đủ để đối phó với chúng nhưng nếu có ai chủ quan, chỉ cần không cẩn thận lỡ chân là chuyện bình thường.
Hòn đảo này dung nạp bảy mươi bốn người cũng giống như đá ném xuống biển. Giống như một quân cờ nhỏ nhoi xếp trên chiếc bàn cờ trời đất sinh ra Mộng Huyễn Thiên Trì, cả hòn đảo ít nhất cũng đến nghìn dặm lại trở nên vô cùng nhỏ bé.
Ba hòn đảo tầng thứ nhất có thời gian tối đa là mười ngày.
Sau khi vào đảo, Tần Vô Song không phân tâm làm chuyện khác chỉ một lòng muốn tìm nơi yên tĩnh để tu luyện.
Thời gian gần đây không có nhiều thời gian tu luyện, hiếm có nơi tuyệt vời như Mộng Huyễn Thiên Trì thế này. Tuy có hơi nguy hiểm nhưng với thực lực Tần Vô Song lúc này hắn không chút lo lắng về ba hòn đảo tầng thứ nhất. Huống hồ hắn còn có Linh thú Phong ấn làm hộ pháp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Có điều, lần này Tần Vô Song cũng không đại động can qua, chỉ triệu hồi Thâu Thiên Yển Thử và Thiềm Cung Ngọc Thố canh gác cho hắn. Dù sao thì ở sáu hòn đảo đầu tiên các tuyển thủ không được tấn công lẫn nhau, hắn cũng không sợ có người phạm quy tắc.
Trách nhiệm của Thâu Thiên Yển Thử và Thiềm Cung Ngọc Thố là đề phòng những con quái thú không có mắt mà xông vào.
Mười ngày gần như chỉ chớp mắt là qua. Nói thực, Tần Vô Song mong muốn thời gian kéo dài hơn một chút. Nhưng quy tắc là vậy, mười ngày đã qua, bảy mươi bốn tuyển thủ lại có hai người bị loại. Nhưng không phải vì thực lực của họ không đủ mà là vận khí quá không tốt. Một người gặp đàn quái thú, người còn lại vị động vật có độc cắn.
Hai người xui xẻo này cũng trở thành chủ đề bàn tán của ngoại giới.
Mười ngày qua đi, tất cả các tuyển thủ đều đã đến Truyền Tống Trận của hòn đảo thứ nhất để đến hòn đảo thứ hai.
Độ khó của hòn đảo này rõ ràng khác với hòn đảo thứ nhất. Tần suất xuất hiện quái thú cao hơn rất nhiều, hơn nữa số lượng và thực lực của quái thú cũng cao hơn. Đương nhiên, với Tần Vô Song thì không có áp lực gì mấy. Ba hòn đảo của tầng thứ nhất mất tất cả là ba mươi ngày. Tần Vô Song định dùng ba mươi ngày này để rèn luyện cảnh giới tu vi của bản thân. Nay hắn đã là Hư Võ Đại viên mãn nhưng muốn xung kích Kỳ Diệu Huyền Cảnh thì vẫn là một cửa ải khó khăn.
Hư Võ Cảnh là dung nhập vào hư không, Chân Không Luyện Hình, có được thần thông vô thượng. Còn Kỳ Diệu Huyền Cảnh là cây cầu dẫn tới cảnh giới Thần đạo, là phá toái hư không, Hình Thần Câu Diệu, Dữ Đạo Hợp Thần. Cũng có nghĩa là muốn lên Kỳ Diệu Huyền Cảnh thì nhất định phải ngộ được đạo lý kỳ diệu của phá toái hư không. Tần Vô Song không thiếu thiên phú, thực lực không thiếu, ngộ tính cũng có thừa. Cái thiếu lúc này chính là một thời cơ chín muồi!
Tu luyện dù gì không phải những chuyện khác, trừ linh cảm vào thời khắc lãnh hội ra còn cần một lượng tích lũy về lượng. Quá trình tích lũy này, tùy thuộc vào sự khác biệt thiên phú mà thời gian cũng không giống nhau. Mà Tần Vô Song lại là kẻ nổi trội hơn cả trong số đó. Từ khi xuất đạo đến nay, trong mười năm đã luyện đến Hư Võ Đại viên mãn.
Nhìn lại thì thấy thành tích này vượt xa cực hạn tưởng tượng của các quốc gia nhân loại! Nhưng đặt so sánh với cả Đại lục Thiên Huyền, tuy thiên phú của Tần Vô Song nổi trội nhưng cũng có những người khác có thiên phú nổi trội như hắn. Dù gì thì Cấm địa của Thần cũng là nơi thiên tài đời nào cũng có.
Ví dụ như Tân Vô Kỵ, tu vi của hắn là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, nếu luận thực lực thì Tần Vô Song còn kém Tân Vô Kỵ nửa bậc. Mà lần diễn võ này có ít nhất bốn năm kẻ tương đương Tân Vô Kỵ. Cũng có nghĩa là trừ Hiên Viên Khâu ra, bốn vùng Cấm địa của Thần kia có đều có ít nhất một người cùng cấp với Tân Vô Kỵ. Bốn năm người này là những đối tượng cạnh tranh hàng đầu, sau đó mới đến cấp bậc của Tần Thái Trùng, khoảng mười người. Vì thế Tần Thái Trùng muốn cạnh tranh mười hạng đầu cũng không phải dễ chứ chưa nói đến bốn hạng đầu.
Tần Vô Song dồn hết tâm trí tôi luyện cảnh giới nguyên thần của mình. Hắn biết sau khi lên Thần đạo mỗi Thần đạo cường giả đều có thuộc tính Thần đạo chuyên công. Ví như Nhị Chưởng môn Tần Vân Nhiên có thuộc tính Thần đạo là Hỏa, có khả năng khống chế lửa tốt hơn nhiều các thuộc tính khác. Còn tiền bối Vân Tuyết Trần thì có thuộc tính Thủy, vì thế đặc điểm Thần đạo của Vân Tuyết Trần rất mềm mại uyển chuyển.
Tần Vô Song suy ngẫm về vấn đề Thần đạo, nghĩ bụng:
- Nếu Kỳ Diệu Huyền Cảnh là cây cầu dẫn đến Thần đạo thì sau khi lên Kỳ Diệu Huyền Cảnh mình nhất thiết phải suy nghĩ đến vấn đề lãnh hội thuộc tính. Cảnh giới Thần đạo bắt đầu từ Kỳ Diệu Huyền Cảnh phải chú ý hơn về lãnh hội pháp tắc thuộc tính hơn Hư Võ Cảnh và Linh Võ Cảnh.
Tần Vô Song ngẫm nghĩ, trên con đường tu luyện trước Hư Võ Cảnh, hắn tu luyện hay theo đuổi đều là võ đạo sát thương chứ không nghiên cứu nhiều về tu luyện thuộc tính. Dù gì thì sự mạnh mẽ của công kích vật lý có lúc khiến công kích thuộc tính trở nên thừa thải…
Nhưng cảnh giới Thần đạo, lãnh hội thuộc tính lại rất quan trọng, nó cũng có thể trở thành hướng lãnh hội chủ yếu của Thần đạo cường giả.
Nếu nói cảnh giới Thần đạo mạnh hơn những cảnh giới dưới nó, thật ra sự mạnh hơn đó chính là sự vận dụng thuộc tính.
Sức mạnh của tự nhiên, Linh Võ Cảnh là bước khỏi đầu, Hư Võ Cảnh dần đi vào chiều sâu, còn cảnh giới Thần đạo là vào cảnh giới cao nhất rồi.
Sự khác biệt giữa mạnh và yếu trong cảnh giới Thần đạo cũng là khác biệt của sự lãnh hội thuộc tính, sự khống chế và vận dụng nguyên tố tự nhiên.
Trong cảnh giới Thần đạo, công kích vật lý bị đẩy xuốn hàng thứ yếu.
Tần Vô Song ngẫm nghĩ về những đều này và dần phát hiện ra trước mắt mình đã sáng sủa hơn. Con đường tu luyện vốn còn mơ hồ nay đã dần rõ ràng hơn.
Cảnh giới Thần đạo!
Lần đầu tiên Tần Vô Song có cảm giác háo hức muốn chạm vào cảnh giới Thần đạo.
Kỳ Diệu Huyền Cảnh chỉ là một bước đệm, chỉ là một chiếc cầu nối. Tần Vô Song tin chắc nếu mình có thể phá toái hư không lên Kỳ Diệu Huyền Cảnh thì nhất định sẽ dễ dàng xung kích cảnh giới Thần đạo. Vì cơ thể và cảnh giới nguyên thần của hắn đã được thần quang tẩy lễ, sớm đã chuẩn bị cho cảnh giới Thần đạo rồi. Nói cách khác, cảnh giới Thần đạo đã là điểm đến đã định sẵn của hắn, chỉ là thời gian chưa đến mà thôi.
Phù!
Lại mười ngày nữa qua đi, Tần Vô Song mở mắt, cảm thấy không khí trên đảo thật sự khiến người ta cảm thấy thoải mái. Vậy là đã qua hòn đảo thứ hai. Mãi đến lúc này Tần Vô Song thậm chí còn chưa cảm nhận được sự uy hiếp thật sự. Thông qua Truyền Tống Trận, hắn lại đến hòn đảo thứ ba. Lần này số người bị loại đã lên đến hai con số.
Bảy mươi bốn người, ở hòn đảo đầu tiên loại hai người, hòn đảo thứ hai thì mười một người bị loại, tổng cộng là mười ba người. Hòn đảo thứ ba còn lại sáu mươi mốt người.
Tuy có mười mấy người bị loại nhưng tổng thể thật ra vẫn chưa bắt đầu sự cạnh tranh thật sự.
Vì thế, dù là những đệ tử xuất sắc nhất cũng rất mong chờ vào Thần Đạo Quả. Hơn nữa tất cả đều là thiên tài kiệt xuất nhất của các vùng Cấm địa của Thần, có ai lại chịu thua kém?
Không có đệ tử của thế lực Đồ Đằng tham gia, đương nhiên họ sẽ không phục những người khác mà trông chờ chức Quán quân. Vì thế Tần Vô Song cảm nhận được sự đối địch tiềm tại này cũng không có gì lạ.
- Quán quân, ai cũng muốn, nhưng lại chỉ có một!
Tần Vô Song nghĩ:
- Nếu là tỷ thí trên lôi đài, nếu cấm dùng Linh thú Phong ấn thì có thể khiến mình thấy khó khăn. Nhưng tỷ thí với tính chất rèn luyện thế này tương đương với việc sinh tồn trong hoàn cảnh khó khắn. Có Linh thú Phong ấn ta rất yên tâm. Tần gia đã cần danh tiếng, cần lập uy vậy thì mình cũng nhằm thẳng chức Quán quân mà tiến!
Đây là ý nghĩ hùng tráng của Tần Vô Song, chưa từng được nói ra nhưng vô cùng kiên định.
- Thôi được rồi, trước khi xuất phát, phải nghe một lời khuyên của ta. Vào hòn đảo này là sự rèn luyện thật sự, nếu không muốn mất mạng thì khi gặp nguy hiểm sinh tử, nhất định phải khởi động Ngọc bài Truyền tống. Nếu không, bên tổ chức sẽ không chịu trách nhiệm!
Tuyết Thiền mỉm cười:
- Sáu hòn đảo đầu tiên, giữa các tuyển thủ không được tấn công lẫn nhau, ai làm việc người nấy. Nếu ai tấn công đối thủ sẽ lập tức bị loại! Đến tầng thứ ba, cũng là bắt đầu từ hòn đảo thứ bảy, để phân cao thấp, giữa các tuyển thủ có thể động thủ. Đương nhiên nếu không phải đồng môn tuyệt đối không được kết đồng minh. Một khi bị phát hiện sẽ hủy bỏ tư cách thi đấu, thành tích trước đó về không toàn bộ!
Quy tắc này cũng chính là khuyến khích sự hợp tác giữa các đồng môn chứ không khuyến khích sự câu kết giữa các tông môn.
- Thôi được rồi, tất cả vào Truyền Tống Trận đi!
Chưởng môn Tuyết Thiền nói.
Các đệ tử tham gia thi đấu lần lượt đi vào, Truyền Tống Trận vô cùng rộng, phải rộng đến vài dặm, bảy mươi bốn tuyển thủ đứng vào mà như lọt thỏm bên trong.
Truyền Tống Trận khởi động, một luồng sáng trắng che phủ, cả trận đài dần hạ thấp vào lòng đất, rồi ánh sáng trắng lóe lên sáng chói, trận pháp hoàn toàn được khởi động, tất cả lập tức được thần quang đưa đi.
Ầm!!
Bảy mươi bốn người biến thành bảy mươi bốn đạo lưu quang rơi xuống hòn đảo đầu tiên.
Hòn đảo đầu tiên cơ bản là cấp nhập môn, nhưng đảo cấp nhập môn không có nghĩa là trời yên bể lặng. Bất luận là trên các hòn đảo hay thủy vực của Mộng Huyễn Thiên Trì, đều có các loài linh thú không ngừng tập kích gây rối. Tuy thực lực những người này đủ để đối phó với chúng nhưng nếu có ai chủ quan, chỉ cần không cẩn thận lỡ chân là chuyện bình thường.
Hòn đảo này dung nạp bảy mươi bốn người cũng giống như đá ném xuống biển. Giống như một quân cờ nhỏ nhoi xếp trên chiếc bàn cờ trời đất sinh ra Mộng Huyễn Thiên Trì, cả hòn đảo ít nhất cũng đến nghìn dặm lại trở nên vô cùng nhỏ bé.
Ba hòn đảo tầng thứ nhất có thời gian tối đa là mười ngày.
Sau khi vào đảo, Tần Vô Song không phân tâm làm chuyện khác chỉ một lòng muốn tìm nơi yên tĩnh để tu luyện.
Thời gian gần đây không có nhiều thời gian tu luyện, hiếm có nơi tuyệt vời như Mộng Huyễn Thiên Trì thế này. Tuy có hơi nguy hiểm nhưng với thực lực Tần Vô Song lúc này hắn không chút lo lắng về ba hòn đảo tầng thứ nhất. Huống hồ hắn còn có Linh thú Phong ấn làm hộ pháp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Có điều, lần này Tần Vô Song cũng không đại động can qua, chỉ triệu hồi Thâu Thiên Yển Thử và Thiềm Cung Ngọc Thố canh gác cho hắn. Dù sao thì ở sáu hòn đảo đầu tiên các tuyển thủ không được tấn công lẫn nhau, hắn cũng không sợ có người phạm quy tắc.
Trách nhiệm của Thâu Thiên Yển Thử và Thiềm Cung Ngọc Thố là đề phòng những con quái thú không có mắt mà xông vào.
Mười ngày gần như chỉ chớp mắt là qua. Nói thực, Tần Vô Song mong muốn thời gian kéo dài hơn một chút. Nhưng quy tắc là vậy, mười ngày đã qua, bảy mươi bốn tuyển thủ lại có hai người bị loại. Nhưng không phải vì thực lực của họ không đủ mà là vận khí quá không tốt. Một người gặp đàn quái thú, người còn lại vị động vật có độc cắn.
Hai người xui xẻo này cũng trở thành chủ đề bàn tán của ngoại giới.
Mười ngày qua đi, tất cả các tuyển thủ đều đã đến Truyền Tống Trận của hòn đảo thứ nhất để đến hòn đảo thứ hai.
Độ khó của hòn đảo này rõ ràng khác với hòn đảo thứ nhất. Tần suất xuất hiện quái thú cao hơn rất nhiều, hơn nữa số lượng và thực lực của quái thú cũng cao hơn. Đương nhiên, với Tần Vô Song thì không có áp lực gì mấy. Ba hòn đảo của tầng thứ nhất mất tất cả là ba mươi ngày. Tần Vô Song định dùng ba mươi ngày này để rèn luyện cảnh giới tu vi của bản thân. Nay hắn đã là Hư Võ Đại viên mãn nhưng muốn xung kích Kỳ Diệu Huyền Cảnh thì vẫn là một cửa ải khó khăn.
Hư Võ Cảnh là dung nhập vào hư không, Chân Không Luyện Hình, có được thần thông vô thượng. Còn Kỳ Diệu Huyền Cảnh là cây cầu dẫn tới cảnh giới Thần đạo, là phá toái hư không, Hình Thần Câu Diệu, Dữ Đạo Hợp Thần. Cũng có nghĩa là muốn lên Kỳ Diệu Huyền Cảnh thì nhất định phải ngộ được đạo lý kỳ diệu của phá toái hư không. Tần Vô Song không thiếu thiên phú, thực lực không thiếu, ngộ tính cũng có thừa. Cái thiếu lúc này chính là một thời cơ chín muồi!
Tu luyện dù gì không phải những chuyện khác, trừ linh cảm vào thời khắc lãnh hội ra còn cần một lượng tích lũy về lượng. Quá trình tích lũy này, tùy thuộc vào sự khác biệt thiên phú mà thời gian cũng không giống nhau. Mà Tần Vô Song lại là kẻ nổi trội hơn cả trong số đó. Từ khi xuất đạo đến nay, trong mười năm đã luyện đến Hư Võ Đại viên mãn.
Nhìn lại thì thấy thành tích này vượt xa cực hạn tưởng tượng của các quốc gia nhân loại! Nhưng đặt so sánh với cả Đại lục Thiên Huyền, tuy thiên phú của Tần Vô Song nổi trội nhưng cũng có những người khác có thiên phú nổi trội như hắn. Dù gì thì Cấm địa của Thần cũng là nơi thiên tài đời nào cũng có.
Ví dụ như Tân Vô Kỵ, tu vi của hắn là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, nếu luận thực lực thì Tần Vô Song còn kém Tân Vô Kỵ nửa bậc. Mà lần diễn võ này có ít nhất bốn năm kẻ tương đương Tân Vô Kỵ. Cũng có nghĩa là trừ Hiên Viên Khâu ra, bốn vùng Cấm địa của Thần kia có đều có ít nhất một người cùng cấp với Tân Vô Kỵ. Bốn năm người này là những đối tượng cạnh tranh hàng đầu, sau đó mới đến cấp bậc của Tần Thái Trùng, khoảng mười người. Vì thế Tần Thái Trùng muốn cạnh tranh mười hạng đầu cũng không phải dễ chứ chưa nói đến bốn hạng đầu.
Tần Vô Song dồn hết tâm trí tôi luyện cảnh giới nguyên thần của mình. Hắn biết sau khi lên Thần đạo mỗi Thần đạo cường giả đều có thuộc tính Thần đạo chuyên công. Ví như Nhị Chưởng môn Tần Vân Nhiên có thuộc tính Thần đạo là Hỏa, có khả năng khống chế lửa tốt hơn nhiều các thuộc tính khác. Còn tiền bối Vân Tuyết Trần thì có thuộc tính Thủy, vì thế đặc điểm Thần đạo của Vân Tuyết Trần rất mềm mại uyển chuyển.
Tần Vô Song suy ngẫm về vấn đề Thần đạo, nghĩ bụng:
- Nếu Kỳ Diệu Huyền Cảnh là cây cầu dẫn đến Thần đạo thì sau khi lên Kỳ Diệu Huyền Cảnh mình nhất thiết phải suy nghĩ đến vấn đề lãnh hội thuộc tính. Cảnh giới Thần đạo bắt đầu từ Kỳ Diệu Huyền Cảnh phải chú ý hơn về lãnh hội pháp tắc thuộc tính hơn Hư Võ Cảnh và Linh Võ Cảnh.
Tần Vô Song ngẫm nghĩ, trên con đường tu luyện trước Hư Võ Cảnh, hắn tu luyện hay theo đuổi đều là võ đạo sát thương chứ không nghiên cứu nhiều về tu luyện thuộc tính. Dù gì thì sự mạnh mẽ của công kích vật lý có lúc khiến công kích thuộc tính trở nên thừa thải…
Nhưng cảnh giới Thần đạo, lãnh hội thuộc tính lại rất quan trọng, nó cũng có thể trở thành hướng lãnh hội chủ yếu của Thần đạo cường giả.
Nếu nói cảnh giới Thần đạo mạnh hơn những cảnh giới dưới nó, thật ra sự mạnh hơn đó chính là sự vận dụng thuộc tính.
Sức mạnh của tự nhiên, Linh Võ Cảnh là bước khỏi đầu, Hư Võ Cảnh dần đi vào chiều sâu, còn cảnh giới Thần đạo là vào cảnh giới cao nhất rồi.
Sự khác biệt giữa mạnh và yếu trong cảnh giới Thần đạo cũng là khác biệt của sự lãnh hội thuộc tính, sự khống chế và vận dụng nguyên tố tự nhiên.
Trong cảnh giới Thần đạo, công kích vật lý bị đẩy xuốn hàng thứ yếu.
Tần Vô Song ngẫm nghĩ về những đều này và dần phát hiện ra trước mắt mình đã sáng sủa hơn. Con đường tu luyện vốn còn mơ hồ nay đã dần rõ ràng hơn.
Cảnh giới Thần đạo!
Lần đầu tiên Tần Vô Song có cảm giác háo hức muốn chạm vào cảnh giới Thần đạo.
Kỳ Diệu Huyền Cảnh chỉ là một bước đệm, chỉ là một chiếc cầu nối. Tần Vô Song tin chắc nếu mình có thể phá toái hư không lên Kỳ Diệu Huyền Cảnh thì nhất định sẽ dễ dàng xung kích cảnh giới Thần đạo. Vì cơ thể và cảnh giới nguyên thần của hắn đã được thần quang tẩy lễ, sớm đã chuẩn bị cho cảnh giới Thần đạo rồi. Nói cách khác, cảnh giới Thần đạo đã là điểm đến đã định sẵn của hắn, chỉ là thời gian chưa đến mà thôi.
Phù!
Lại mười ngày nữa qua đi, Tần Vô Song mở mắt, cảm thấy không khí trên đảo thật sự khiến người ta cảm thấy thoải mái. Vậy là đã qua hòn đảo thứ hai. Mãi đến lúc này Tần Vô Song thậm chí còn chưa cảm nhận được sự uy hiếp thật sự. Thông qua Truyền Tống Trận, hắn lại đến hòn đảo thứ ba. Lần này số người bị loại đã lên đến hai con số.
Bảy mươi bốn người, ở hòn đảo đầu tiên loại hai người, hòn đảo thứ hai thì mười một người bị loại, tổng cộng là mười ba người. Hòn đảo thứ ba còn lại sáu mươi mốt người.
Tuy có mười mấy người bị loại nhưng tổng thể thật ra vẫn chưa bắt đầu sự cạnh tranh thật sự.