Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Khí Trùng Tinh Hà

Chương 671: Huệ Chất Lan Tâm



Nhược Bình Tiên Tử kìm nén sự tức giận, chỉ lên thạch đài nói:
- Tiểu sư muội, muội đúng là kềm chế giỏi thật. Lẽ nào muội vẫn chưa phát hiện ra động huyệt thiếu mất cái gì sao?
Thủy Nhược Lan liếc nhìn dây leo khô héo trên thạch đài, con Thần thú Bạch Hổ luôn chìm trong giấc ngủ ở bên cạnh cũng không thấy bóng dáng đâu.
Nếu đổi là người khác, thấy tình hình như thế chắc chắn sắc mặt sẽ biến đổi, nhưng Thủy Nhược Lan thì làm như chẳng thấy gì hết, nét mặt vẫn lặng yên, không có chút phản ứng khác lạ, chỉ khẽ ồ một tiếng nhưng chẳng nói gì.
- Tiểu sư muội, Thần Đạo Quả biến mất rồi lẽ nào muội còn chưa biết?
Nhược Bình Tiên Tử tức muốn vỡ cả phổi, Thần Đạo Quả sắp đến lúc thu hoạch rồi. Nhược Bình Tiên Tử biết Thần Đạo Quả lần này kết đến hai quả. Cô đã nhận định, hiện nay, người có tư cách dùng Thần Đạo Quả trong Nga Mi Đạo Trường chỉ có đệ tử Kỳ Diệu Huyền Cảnh là cô đây.
Các đồng môn khác, mạnh nhất cũng chỉ là Hư Võ Đại viên mãn, cô lại là Đại sư tỷ, dù từ góc độ nào thì cũng nên được một quả.
Vì luôn có tham vọng đó mà Nhược Bình Tiên Tử rất xem trọng Thần Đạo Quả. Nhưng lúc này, Thần Đạo Quả không cánh mà bay, làm sao cô có thể không phẫn nộ cơ chứ? Thậm chí cô còn nghi ngờ, liệu có phải tiểu sư muội cố ý làm ngơ không?
- Các vị Chưởng môn đều rất coi trọng Thần Đạo Quả, tiểu sư muội. Nó biến mất ngay trước mắt muội, muội không thể nào lại không biết chút động tĩnh nào chứ?
Nhược Bình Tiên Tử vẫn có chút e dè với Thủy Nhược Lan, không dám nói quá gay gắt.
Thủy Nhược Lan lắc đầu:
- Muội ở phía dưới tu luyện, đang vào trạng thái suy tưởng, nếu không phải sư tỷ đến gọi thì muội vẫn chưa tỉnh lại.
Nhược Bình Tiên Tử mở to mắt, hiển nhiên là muốn biết có phải Thủy Nhược Lan đang nói dối không. Nhưng bất luận nhìn thế nào thì cũng không thấy bất cứ manh mối gì. Từ đầu chí cuối Thủy Nhược Lan chỉ lặng im không động đậy gì.
- Ài, sư muội, Thần Đạo Quả mất tích, chỉ sợ là các Chưởng môn nhân sẽ nổi trận lôi đình. Chúng ta vẫn nên nghĩ làm sao để ứng phó được với cơn phẫn nộ của Chưởng môn nhân.
Nhược Bình Tiên Tử nói với giọng rất quan tâm, nghe thì như cô đang lo lắng cho Thủy Nhược Lan, nhưng thực tế là muốn dấy một con sóng lên mặt đạo tâm tĩnh lặng của Thủy Nhược Lan.
Ai ngờ Thủy Nhược Lan vẫn bình thản ồ một tiếng rồi nói:
- Muội biết rồi!
Kiểu trả lời này khiến Nhược Bình Tiên Tử như đấm vào bị bông, căn bản chẳng có tác dụng gì.
- Hiện giờ, cả Vạn Hoa Cốc đều đang đuổi theo tên trộm Thần Đạo Quả, muội có muốn tham gia không hay tiếp tục ở đây tu luyện?
Thủy Nhược Lan khẽ nhướng mày, ngẩng đầu lên:
- Vậy sao? Hắn vẫn chưa đi à?
- Đúng thế. Theo bọn ta suy đoán, tên trộm Thần Đạo Quả không thể bỏ đi nhanh thế. Vì Thần thú đi không lâu ta đã khởi động cấm chế Thần đạo của Vạn Hoa Cốc. Hơn nữa ta nghi ngờ, hắn có thể là Tân Vô Kỵ, con trai của Thiên Đế của Thiên Đế Sơn, Hiên Viên Khâu.
Nhược Bình Tiên Tử nói đến đây hỏi một câu không biết vô tình hay cố ý:
- Đúng rồi, tiểu sư muội, quê cũ của muội cũng ở Hiên Viên Khâu phải không? Muội có biết tên Tân Vô Kỵ này không?
Thủy Nhược Lan lắc đầu:
- Muội không biết. Từ nhỏ muội lớn lên ở sơn cốc. Ngoài người dân ở đó ra, muội chẳng biết ai nữa.
Nhược Bình Tiên Tử cười:
- Mong là như vậy. Ha ha, thôi được rồi, tiểu sư muội, ta đi bắt tên trộm đây!
Nói rồi Nhược Bình Tiên Tử rời khỏi động huyệt.
Thủy Nhược Lan nhìn Nhược Bình Tiên Tử rời đi, khẽ thở dài, quay người lại nhìn cái cây khô héo trên thạch đài, ngẫm nghĩ:
- Là Tân Vô Kỵ sao? Không thể là Tân Vô Kỵ. Cái cảm giác quen thuộc đó, ta không nhớ nhầm đâu, chắc chắn là huynh ấy, là Tần đại ca, cảm giác của ta không sai đâu!
Thì ra Thủy Nhược Lan vẫn một mực tu luyện dưới vực sâu, trước khi Tần Vô Song đến trước thạch đài thì cô đã dùng thần thông nhìn được tình hình bên trên. Nguồn: http://truyenfull.vn
Tuy Tần Vô Song đeo mặt nạ nhưng Thủy Nhược Lan có một thứ trực giác kỳ lạ, đã nhất định người đó là Tần Vô Song.
Trực giác này đã có từ khi Thủy Nhược Lan mới sinh ra, trải qua rèn luyện bồi dưỡng đã vô cùng mẫn cảm. Quan trọng nhất là Tần Vô Song luôn là người cô bận tâm nhất, trực giác này đương nhiên sẽ mạnh mẽ hơn.
Và khi Tần Vô Song lấy ra Thần Tú Cung thì Thủy Nhược Lan lập tức biết rằng trực giác của mình không sai.
Thì ra lần đó Tần Vô Song dùng Thần Tú Cung ở Oản Tử Cốc, Thủy Nhược Lan đã có ấn tượng sâu sắc, nay lại nhìn thấy Thần Tú Cung, sao Thủy Nhược Lan có thể không nhận ra Tần Vô Song chứ?
Vì thế khi Tần Vô Song xung kích cấm chế Thần đạo, lấy đi Thần Đạo Quả, cô không khởi động cấm chế phòng ngự mạnh nhất.
Cũng là Tần Vô Song may mắn, nếu Thủy Nhược Lan khởi động cấm chế mạnh nhất thì dù thực lực Tần Vô Song có tăng lên gấp đôi cũng không thể nào lấy được Thần Đạo Quả.
Thủy Nhược Lan nhất thời quên mất chính mình chìm vào suy nghĩ, mãi đến khi Tần Vô Song đem Thần Đạo Quả đi rồi mới bừng tỉnh, trong lòng không hề có sự tiếc nuối đã mất Thần Đạo Quả mà lại thấy rất lạ, sao Tần đại ca lại đến Mộng Huyễn Thiên Trì? Sao lại đến Vạn Hoa Cốc? Lẽ nào là đến tìm mình?
Nghĩ đến đây tim Thủy Nhược Lan đập thình thịch rối loạn, gương mặt đỏ rần lên đến mang tai.
Cái gì mà Thần Đạo Quả, cái gì mà truyền nhân Nga Mi Đạo Trường, từ trước tới giờ Thủy Nhược Lan đều không thích những thứ cứ ép cho cô như thế.
Sau khi bị cung trang phụ nhân đưa đến Nga Mi Đạo Trường, tuy Nga Mi Đạo Trường tạo vô số điều kiện tốt cho cô, cho cô nhiều điều tốt, Thủy Nhược Lan không biết từ chối nhưng không hề thích. Tận sâu trong lòng cô vẫn thích cuộc sống thanh nhàn, không tranh giành với đời ở nơi sơn cốc nhỏ u tịch hơn.
Nhưng mọi chuyện đã không thể quay lại nữa.
- Tần đại ca, huynh thật sự chưa thoát khỏi Vạn Hoa Cốc sao? Thật sao?
Thủy Nhược Lan nghĩ vậy, sắc mặt bỗng thay đổi.
Quay một vòng, Thủy Nhược Lan biến mất. Tu vi của Thủy Nhược Lan lúc này tuy cũng là Hư Võ Đại viên mãn nhưng thực lực thật sự của cô thậm chí không kém Nhược Bình Tiên Tử là Động Huyền Cảnh đỉnh phong bao nhiêu.
Bí pháp Thái cổ truyền thừa thực sự quá lợi hại, khiến Thủy Nhược Lan chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã có sự thay đổi lột xác. Dù là Tần Vô Song nếu giờ gặp Thủy Nhược Lan e là sẽ kinh ngạc đến rớt cả hàm.
Lại nói về Tần Vô Song và Tân Vô Kỵ đang đuổi vòng quanh, vẫn giữ khoảng cách như ban đầu. Tân Vô Kỵ lúc này không thể không thừa nhận rằng không thể đuổi kịp Tần Vô Song. Nhưng để Tần Vô Song an nhàn rời đi như vậy, Tân Vô Kỵ hắn không cam tâm.
Tần Vô Song bỗng dừng lại, mắt nhìn Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn bật cười:
- Tân Vô Kỵ dừng lại sao?
Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn cho thấy Tân Vô Kỵ đã dừng lại, mới chưa đến ba ngày, nếu nói là mệt hết sức thì hiển nhiên là không thể. Với thực lực của Tân Vô Kỵ không thể nào không kiên trì được nổi ba ngày. Hơn nữa người như Tân Vô Kỵ không thể không có đan dược bổ sung linh lực.
Nếu dùng chiến thuật kéo dài thời gian, làm mệt kẻ địch, không phải dăm ba tháng thì Tần Vô Song căn bản không thể làm gì, nhưng tên Tân Vô Kỵ lại dừng lại.
- Xem ra, Tân Vô Kỵ hắn không hề ngốc. Có lẽ hắn đã đoán được rồi. Mình có Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn cũng chẳng phải điều bí mật gì, người của La Thiên Đạo Trường đều biết cả. Tân Vô Kỵ chỉ cần liên tưởng một chút là có thể đoán ra. Nhưng mình có Linh Lực Nguyên Châu thì chắc chắn hắn không biết.
Tần Vô Song tiếp tục nghĩ.
- Có lẽ mình nên để hắn cảm thấy linh lực của mình dần không đủ nữa chăng?
Tần Vô Song nghĩ, nhưng rồi lập tức gạt đi:
- Mới ba ngày, chắc chắn hắn sẽ không tin.

Bên Tân Vô Kỵ cũng đang suy nghĩ:
- Nghe nói Tần Vô Song từng tiếp xúc với Lỗ Tiên Lâu. Lỗ Tiên Lâu thần thông quảng đại, giỏi chế tạo đủ loại công cụ kỳ quái. Nghe nói Lỗ Tiên Lâu có thứ gọi là Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn rất thần kỳ. La Thông Thiên khổ sở xin mà không được. Lẽ nào lại rơi vào tay Tần Vô Song? Nhất định là vậy, nếu không thì sao tên tiểu tử đó biết ta đang đuổi theo, lại còn giữ được khoảng cách với ta?
Nghĩ đến đây, Tân Vô Kỵ thấy cảm giác thoải mái hơn hẳn.
- Đúng thế, nhất định là như vậy. Tần Vô Song có thứ đó nên mới định vị được vị trí của ta. Có điều, ta đường đường là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, lúc nào cũng có thể bổ sung đan dược, sao hắn có thể so bì sự nhẫn nại với ta? Hai ba ngày không đuổi được thì ta sẽ dùng mười ngày, nửa tháng. Không được thì một hai tháng. Ta không tin tên tiểu tử đó có thể chịu được lâu.
Nghĩ vậy, Tân Vô Kỵ lại thêm tự tin. Hắn quyết định dùng cảnh giới và sự nhẫn nại của mình, cộng với đan dược bổ sung sẽ khiến Tần Vô Song mệt chết thì thôi.
Nhưng hắn đâu có biết Tần Vô Song không cần dùng đến đan dược. Linh Lực Nguyên Châu lúc nào cũng có thể thu thập linh lực ở xung quanh, dùng mãi không bao giờ hết.
Tân Vô Kỵ ôm ý nghĩ đó, ngày qua ngày đuổi theo Vô Song. Bất giác nửa tháng nữa lại qua đi, tính ra thì chưa đến một tháng nữa là đến Vạn Pháp Triều Tông Hội ở Côn Luân Tiên Tông rồi.
Dù là Tân Vô Kỵ hay Tần Vô Song, tuy không ai làm gì được ai nhưng cũng không thể thoát khỏi cấm chế của Vạn Hoa Cốc. Trong lòng không biết làm sai, chỉ có thể hàng ngày cảm nhận sát khí của con Thần thú, cảm nhận sự giày vò hành hạ như dưới địa ngục.
Nửa tháng trước, con Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ ít nhất đã giết ba nghìn tu luyện giả, nó chỉ còn cách lần biến hình thứ chín một bước nữa mà thôi.
Một khi để nó ăn được nguyên thần của các tu luyện giả tu vi cao thì nhất định nó sẽ đột phá lên Chân Thần Đạo.
Cũng chính vì thế mà Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ sát khí ngày càng mạnh, khiến những tu luyện giả còn lại, bao gồm cả Tần Vô Song và Tân Vô Kỵ cảm thấy áp lực vô cùng nặng nề.
Chương trước Chương tiếp
Loading...