Khí Trùng Tinh Hà
Chương 647: Chí nguyện to lớn của Chưởng môn
Tôn giả Tri Hòe chủ động bảo Tần Thiếu Hồng nhận thua, đã vô cùng khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái, những lời nói tiếp theo của hắn, thì lại càng khiến mọi người đều chấn động thất kinh.
Từ lúc nào, Tôn giả Tri Hòe này lại trở nên thản nhiên như thế? Đích thân tự thừa nhận mình không bằng Tần Vũ? Đây chính là việc mà suốt mấy trăm năm qua, ông ta đều kiên quyết không muốn thừa nhận mà.
Tần Vân Nhiên ha hả cười lớn, vươn mình đứng dậy:
- Tri Hòe, đây là lần đầu tiên bổn tọa cảm thấy tán thưởng ngươi. Ha ha, khá lắm khá lắm. Chặt đứt dây lòng trói buộc, phá vỡ chướng ngại trong tâm, đả phá tâm ma, nhất thời đột phá ngộ đạo! Tri Hòe, ngươi đã hoàn toàn phá vỡ tâm ma, cũng là lúc ngươi có thể tiến vào cảnh giới Thần đạo, ngươi vẫn không thể tự ngộ được hay sao?
Những lời nói của Tần Vân Nhiên, cũng giống như đang đánh đòn cảnh cáo hắn, trực tiếp nện trên ngực của Tôn giả Tri Hòe. Sắc mặt Tri Hòe liên tục biến hóa, sinh ra sự phản ứng kịch liệt.
Trong khóe miệng cũng là không ngừng lẩm bẩm, hiện vẻ đang suy nghĩ sâu xa.
Rất lâu sau, ông ta mới thở dài một tiếng, hướng về Tần Vân Nhiên cùng Tần Trọng Dương cúi đầu bái lạy, thân hình vừa đứng thẳng, liền hóa thành một đạo lưu quang hướng tận trời mà vụt qua.
Đột nhiên, lưu quang này nhất thời dừng lại, quay đầu lại, Tôn giả Tri Hòe vẻ có chút chua xót nhìn Tần Vô Song:
- Tần Vô Song, đệ tử của Tần gia trấn Đông Lâm ngươi, qua nhiều thế hệ cũng đều không có tiến vào Vấn Đỉnh Sơn, toàn bộ bị ta phái người dàn xếp ở tại chi mạch Ma La của Tần gia.
Tôn giả Tri Hòe nói xong, thở dài một tiếng, cũng không nhìn ánh mắt quái dị của mọi người, phiêu nhiên mà đi.
Tần Vô Song trong lòng như điện giật, giờ mới hiểu được, vì cái gì mà các đời tổ tiên của Tần gia trấn Đông Lâm từ xưa tới nay, căn bản không hề xuất hiện tại Vấn Đỉnh Sơn, còn Tần gia trấn Bình Nguyên, cũng chưa bao giờ tiếp xúc qua những người này. Hóa ra, trong này đều là mưu mô của Tôn giả Tri Hòe.
Nói như vậy, Tôn giả Tri Hòe vẫn luôn biết Tần gia trấn Đông Lâm, chính là nơi dừng chân của tổ tiên Tần Vũ? Hay là nói, hắn chỉ là phỏng đoán vô căn cứ.
Tất cả những chuyện này, có hay không đáp án cũng đã không quan trọng nữa rồi.
Tần Vô Song cũng không muốn đi truy cứu, Tri Hòe này có thể thản nhiên nói ra, hắn đã rất mang ơn rồi. Nghe khẩu khí của Tri Hòe, mưu hại lẫn nhau cũng là khẳng định là không có. Dù sao cũng là người của Tần gia, Tri Hòe vẫn chưa tới nỗi hung tàn, thủ đoạn tàn độc giết sạch người trong môn tộc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tần Vô Song im lặng xuống dưới đài, nhưng kẻ thắng lợi lại không có nhiều sự vui sướng. Hắn lại đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó.
Tần Trọng Dương nhảy lên đài:
- Chư vị, câu nói của Nhị Chưởng môn vừa rồi, các ngươi nghe có hiểu không? Chặt đứt dây lòng trói buộc, phá vỡ chướng ngại trong tâm, đả phá tâm ma, nhất thời đột phá ngộ đạo! Mỗi kẻ các ngươi đều suy nghĩ một chút, trong lòng phải chăng cũng có một đạo tâm ma? Phải chăng có một đạo xiềng xích đang ràng buộc các ngươi?
Thanh âm của Tần Trọng Dương, quá đủ lực xuyên thấu, đang khảo vấn thần kinh của mỗi kẻ.
Mấy Đệ tử Trung tâm này, đều là kẻ có trí tuệ hơn người, được Tần Trọng Dương nói qua một chút như vậy, cũng cẩn thận suy nghĩ. Hiển nhiên, lời này của Tam Chưởng môn là có ý chỉ điểm.
- Thăng Long Pha, Thăng Long Pha ý nghĩa là thế nào? Đó là nơi rồng bay lên, là nơi mà những nhân vật truyền kỳ xuất phát? Nếu các ngươi đem tâm tư phí sức cho việc kết bè kết đảng mưu lợi cá nhân, phí sức cho việc tranh giành nội bộ, lời của Tần Vô Song kia vừa nói, cũng chính là điều mà ta muốn nói. Cơ nghiệp tương lai tồn vong, tất nhiên là dựa vào một thế hệ các ngươi! Lúc đầu, Tôn giả Tri Hòe cùng Tần Vũ, một thế hệ bọn họ, tuy rằng cạnh tranh kịch liệt, nhưng cũng chỉ là tranh đấu khí phách. Còn cho tới bây giờ, loại cạnh tranh này của các ngươi, hoàn toàn diễn biến thành một loại cục diện dị dạng! Mỗi kẻ các ngươi, đều bị một sự ràng buộc, không khai thông được sự thối nát trong lòng, tiền đồ trước mắt là một mảnh ảm đạm!
Từng lời châu ngọc của Tần Trọng Dương, đánh vào nội tâm của mấy tên Đệ tử Trung tâm này.
Trong mắt Tần Vô Song lóng lánh sắc thái kinh dị, nhìn Tần Trọng Dương, cũng là thập phần tán thưởng. Tam Chưởng môn răn đe lúc này đúng là không còn thời điểm nào có thể thích hợp hơn.
Lúc này thật giống như một trận mưa, làm cho bầu không khí nội chiến của Thăng Long Pha trở nên mát mẻ một chút, độ nóng hạ xuống một chút. Nếu như mà tùy ý lan tràn loại tâm tính này ra thì lâu dài sẽ vô cùng nguy hiểm!
Tuy rằng, cục diện của Thăng Long Pha không phải ngày một ngày hai liền có thể đánh vỡ, cần thời gian, cần âm thầm lặng lẽ biến đổi, chậm rãi thay đổi, nhưng không hề nghi vấn, đây là sự khởi đầu cho một điều tốt đẹp.
Tần Trọng Dương phóng khoáng tự nhiên rung tay áo lên:
- Các ngươi đều là đệ tử tinh anh của Tần gia, trí tuệ hơn người, không cần ta nhiều lời. Có thể tự ngộ không, tất cả nhìn vào tâm tính của các ngươi. Nếu muốn thành nhân tài, cần tự ngộ, nếu không, tiền đồ bản thân là chuyện nhỏ, làm hỏng kế hoạch lâu dài của Tần gia, đó chính tội nhân thiên cổ!
Nói xong, Tần Trọng Dương phiêu nhiên đi xuống, trở về vị trí.
Trưởng lão Quan Kỳ lúc này mới bước ra khỏi hàng, tuyên bố nói:
- Trận chiến đầu tiên, kẻ bị Tần Vô Song khiêu chiến thua! Ban đầu Tần Đông Thăng khiêu chiến với Tần Thiếu Hồng, thì sửa lại thành khiêu chiến Tần Vô Song. Các ngươi hai người kẻ nào thắng thì là kẻ đó sẽ tiến vào danh sách năm người!
Tần Đông Thăng vốn là chỉ hy vọng dựa vào vận khí, rút thăm ngẫu nhiên trúng phải Tần Thiếu Hồng, trong lòng đã kinh sợ một nửa. Còn việc về sau phát sinh, lại ra ngoài sự dự liệu của hắn, Tần Vô Song có thể đánh cho Tần Thiếu Hồng thành ra như vậy, điều này làm cho Tần Đông Thăng hoàn toàn hết hy vọng. Bước ra, cười khổ nói:
- Trưởng lão Quan Kỳ, đệ tử học nghệ không tinh, thấy sự thần thông của hai vị sư huynh, cảm thấy thấm thía thực lực không đủ, cuộc khiêu chiến này, đệ tử bỏ cuộc. Vô Song sư huynh thăng cấp, hoàn toàn xứng đáng, đệ tử chỉ có bội phục, không có ghen tỵ bất mãn.
Lời này của Tần Đông Thăng, là phát ra từ tận đáy lòng. Hướng Tần Vô Song khom lưng một cái, lúc này mới thản nhiên lui xuống trở về. Nhận thua lần này, hắn cũng không có tâm lý áp lực gì.
Với thực lực của Tần Vô Song thể hiện trước đó, e rằng ngoài Tần Thái Trùng sư huynh, căn bản không kẻ nào có thể thắng được hắn, tu vi như vậy, Tần Đông Thăng hắn có tư cách gì mà đòi khiêu chiến đây?
Tiếp tục đánh? Hiển nhiên không thức thời, lại rõ ràng có vẻ không thông minh. Vẫn không bằng thức thời một chút, trực tiếp nhận thua. Dù sao ở trước mặt Tần Vô Song nhận thua, cũng không mất thể diện.
Hành động của Tần Đông Thăng được cả sảnh đường ủng hộ.
Bởi vì như vậy, cho nên Tần Vô Song đương nhiên là trực tiếp tiến nhập vào danh sách năm người, chờ danh sách năm người cuối cùng được quyết định ra, sau đó là loại ra một người để còn bốn người cuối cùng. Cùng với Tần Thái Trùng, tạo thành năm danh ngạch.
Còn lại tám kẻ khiêu chiến, bắt đầu lục tục lên đài. Nhưng vận khí cùng thực lực của bọn hắn, cũng không có sức thuyết phục như Tần Vô Song.
Tuy rằng cũng có mấy kẻ biểu hiện ra tiềm lực cùng thực lực cường đại, nhưng sự chênh lệch cảnh giới tu vi, vẫn là khiến cho bọn chúng ở trong thời điểm mấu chốt kém đi một chiêu.
Ngoài Tần Khê suýt chút nữa là thuyền lật trong cống ngầm ra, kẻ khác như Tần Hồng Nhạn, Tần Chi Trữ, Tần Hạo ba kẻ này, căn bản cũng không có nhiều khó khăn, đều tiến nhập trong danh sách năm người.
Cũng có nghĩa là, ngoài Tần Vô Song là kẻ khiêu chiến duy nhất chiến thắng, những kẻ khiêu chiến khác, đều là bị thua, chỉ có điều cách thua cũng là có chút thể diện.
Lúc này, Tần Hồng Nhạn, Tần Hạo cùng Tần Khê ba kẻ đó mới thấy bọn chúng may mắn biết bao. Thật quá may, đắc tội sâu đậm nhất với Tần Vô Song chính là Tần Thiếu Hồng, bọn họ chỉ là vì Tần Thiếu Hồng mà hò hét ra oai thị uy thôi.
Nếu đem đổi chỗ Tần Thiếu Hồng và bọn chúng một chút, lúc này, bị thua chật vật cũng không phải là Tần Thiếu Hồng, mà là một trong số bọn chúng. Nghĩ tới đây, bọn chúng mỗi kẻ đều tự âm thầm cảm thấy may mắn làm sao.
Danh sách năm người đã xác định, sau đó là sự chọn lựa cuối cùng. Trong năm kẻ tuyển ra bốn danh ngạch, cũng có nghĩa là một kẻ trong đó bị đào thải. Nói tương đối, tỷ lệ đào thải cũng không cao.
Như Tần Vô Song cùng Tần Chi Trữ, bọn họ căn bản không cần lo lắng. Bất kể là chọn lựa như thế nào, cuối cùng cũng sẽ không vì một cái danh ngạch mà quan tâm.
Tần Hạo, Tần Khê cùng Tần Hồng Nhạn ba kẻ này, thực lực tương đương, so với Tần Vô Song thì bọn chúng vẫn là kém cỏi một chút, tự nhiên, kẻ bị đào thải, tất nhiên cũng là một trong số chúng bọn mà ra.
Chọn lựa cuối cùng, chọn dùng phương thức phá trận. Trước đó an bài một cái trận pháp có cấp bậc như nhau, phân biệt để năm kẻ tiến vào trận pháp, sau đó lấy thời gian bọn họ phá được trận pháp mà tính thắng thua.
Thời gian lâu nhất, kẻ ra khỏi trận trễ nhất, liền tính bị thua, loại phương thức này, không thể tranh luận. Chỉ có thể là chân tài thực học, làm giả không được.
Bời vậy, chênh lệch thực lực rất nhỏ liền đều có thể hiện ra, Tần Khê cuối cùng vẫn là kẻ yếu nhất, mặc dù chênh lệch không nhiều so với Tần Hạo, nhưng vẫn là ra trễ hơn Tần Hạo một khắc, bị loại khỏi danh sách, thành toàn cho bốn kẻ khác.
Tần Khê tuy rằng buồn bực, nhưng cũng không có gì để nói. Loại phương thức chọn lựa này, đó là ai cũng không đi được cửa sau, muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân học nghệ không tinh.
Danh ngạch bốn người sau khi được xác định, trận thi đấu này cũng không cần tiếp tục nữa, liền tính thành công viên mãn. Ngoài con hắc mã Tần Vô Song ra, danh ngạch những kẻ khác cũng đều nằm trong sự dự liệu của mọi người.
Bởi vậy, sau sự việc, tiêu điểm mọi người thảo luận, cũng tự nhiên, liền tập trung ở trên sự biểu hiện yêu nghiệt của Tần Vô Song.
Tần Vô Song nhập núi luôn ít giao tiếp, trước đây tất cả mọi người chỉ nghe nói đến danh tiếng bên ngoài của Tần Vô Song này, nhưng chưa ai thấy qua chân tài thực học của hắn, một trận chiến hôm nay, Tần Vô Song hoàn toàn đại hiển thần uy, khiến tất cả mọi người đều nhận thức được thực lực chân chính của nhân vật thiên tài, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Sau khi buổi tụ hội tan, Tần Thái Trùng mỉm cười đi tới:
- Vô Song sư đệ, giỏi lắm. Đi, sang bên Nhị Chưởng môn uống rượu đi.
Có thể nhìn ra, Tần Thái Trùng này là thường xuyên tới chỗ của Nhị Chưởng môn uống rượu.
Trong động phủ của Nhị Chưởng môn, hai vị Chưởng môn, hai gã Đệ tử Trung tâm kiệt xuất, bốn người đang cùng ngồi dưới đất.
- Thái Trùng, hiện tại, ngươi chắc hết cảm thấy cô đơn rồi chứ? Ha ha.
Tần Vân Nhiên cười rộ lên, chỉ vào Tần Vô Song nói:
- Vô Song sư đệ ngươi, hiện tại đã đuổi theo sát sau mông của ngươi rồi. Ngươi cũng phải gắng thêm tốc độ mà chạy đi. Xem xem hai người các ngươi, kẻ nào tiến vào cảnh giới Thần đạo trước!
Tần Thái Trùng cười nói:
- Vô Song sư đệ thiên phú kỳ tài, cho dù so với ngu huynh tiến vào cảnh giới Thần đạo trước, ta cũng không bất ngờ. Ha ha, Vô Song sư đệ, nói ra thật hổ thẹn, cái quy của kia của Thăng Long Pha, ta tuy rằng cũng biết, nhưng lại chẳng bao giờ suy nghĩ sâu xa. Nghe sự phân tích của ngươi, ngu huynh mới thấy được tính nghiêm trọng của vấn đề. Nếu biết là vậy, ta lúc trước thực không nên quá nuông chiều bọn họ.
Tần Thái Trùng tính cách hào phóng hiền hoà, đối với sư đệ thập phần nhân nhượng, bình thường sẽ không cùng bọn họ so đo cái gì. Cá tính hào phóng này, khiến hắn không có đi cân nhắc sâu xa bên trong.
Tần Vô Song vội nói:
- Thái Trùng sư huynh có đức tốt, tiểu đệ vẫn luôn vô cùng bội phục.
Tần Vân Nhiên cười nói:
- Nhìn thấy hai kẻ trẻ tuổi các ngươi, ta càng cảm thấy, Tần gia Vấn Đỉnh Sơn chúng ta nổi lên, tuyệt đối sẽ không phải là chuyện kẻ ngủ mê nói nhảm! Lão Tam, sự kiện mười bảy năm của Thiên Đế Sơn lần này, có lẽ chúng ta không theo kịp. Nhưng lần sau, năm trăm mười bảy năm sau, ta tuyệt đối có lý do tin tưởng rằng, Tần gia có thể đoạt lấy vị trí Thiên Đế.
Tần Thái Trùng nghe thấy Tần Vân Nhiên nói như thế, cũng là hai mắt trừng to, lộ ra một loại thần sắc kiên nghị, hiển nhiên đối với vị trí Thiên Đế, cũng là tràn ngập tình cảm phức tạp, loại tha thiết chờ đợi này, tình cảm hoàn toàn bộc lộ trong lời nói.
Tần gia nổi lên, chắc chắn là lấy việc đoạt lại vị trí Thiên Đế làm mục tiêu.
Chỉ có đoạt lại được vị trí Thiên Đế, mới có thể tính là thực sự quật khở
Từ lúc nào, Tôn giả Tri Hòe này lại trở nên thản nhiên như thế? Đích thân tự thừa nhận mình không bằng Tần Vũ? Đây chính là việc mà suốt mấy trăm năm qua, ông ta đều kiên quyết không muốn thừa nhận mà.
Tần Vân Nhiên ha hả cười lớn, vươn mình đứng dậy:
- Tri Hòe, đây là lần đầu tiên bổn tọa cảm thấy tán thưởng ngươi. Ha ha, khá lắm khá lắm. Chặt đứt dây lòng trói buộc, phá vỡ chướng ngại trong tâm, đả phá tâm ma, nhất thời đột phá ngộ đạo! Tri Hòe, ngươi đã hoàn toàn phá vỡ tâm ma, cũng là lúc ngươi có thể tiến vào cảnh giới Thần đạo, ngươi vẫn không thể tự ngộ được hay sao?
Những lời nói của Tần Vân Nhiên, cũng giống như đang đánh đòn cảnh cáo hắn, trực tiếp nện trên ngực của Tôn giả Tri Hòe. Sắc mặt Tri Hòe liên tục biến hóa, sinh ra sự phản ứng kịch liệt.
Trong khóe miệng cũng là không ngừng lẩm bẩm, hiện vẻ đang suy nghĩ sâu xa.
Rất lâu sau, ông ta mới thở dài một tiếng, hướng về Tần Vân Nhiên cùng Tần Trọng Dương cúi đầu bái lạy, thân hình vừa đứng thẳng, liền hóa thành một đạo lưu quang hướng tận trời mà vụt qua.
Đột nhiên, lưu quang này nhất thời dừng lại, quay đầu lại, Tôn giả Tri Hòe vẻ có chút chua xót nhìn Tần Vô Song:
- Tần Vô Song, đệ tử của Tần gia trấn Đông Lâm ngươi, qua nhiều thế hệ cũng đều không có tiến vào Vấn Đỉnh Sơn, toàn bộ bị ta phái người dàn xếp ở tại chi mạch Ma La của Tần gia.
Tôn giả Tri Hòe nói xong, thở dài một tiếng, cũng không nhìn ánh mắt quái dị của mọi người, phiêu nhiên mà đi.
Tần Vô Song trong lòng như điện giật, giờ mới hiểu được, vì cái gì mà các đời tổ tiên của Tần gia trấn Đông Lâm từ xưa tới nay, căn bản không hề xuất hiện tại Vấn Đỉnh Sơn, còn Tần gia trấn Bình Nguyên, cũng chưa bao giờ tiếp xúc qua những người này. Hóa ra, trong này đều là mưu mô của Tôn giả Tri Hòe.
Nói như vậy, Tôn giả Tri Hòe vẫn luôn biết Tần gia trấn Đông Lâm, chính là nơi dừng chân của tổ tiên Tần Vũ? Hay là nói, hắn chỉ là phỏng đoán vô căn cứ.
Tất cả những chuyện này, có hay không đáp án cũng đã không quan trọng nữa rồi.
Tần Vô Song cũng không muốn đi truy cứu, Tri Hòe này có thể thản nhiên nói ra, hắn đã rất mang ơn rồi. Nghe khẩu khí của Tri Hòe, mưu hại lẫn nhau cũng là khẳng định là không có. Dù sao cũng là người của Tần gia, Tri Hòe vẫn chưa tới nỗi hung tàn, thủ đoạn tàn độc giết sạch người trong môn tộc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tần Vô Song im lặng xuống dưới đài, nhưng kẻ thắng lợi lại không có nhiều sự vui sướng. Hắn lại đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó.
Tần Trọng Dương nhảy lên đài:
- Chư vị, câu nói của Nhị Chưởng môn vừa rồi, các ngươi nghe có hiểu không? Chặt đứt dây lòng trói buộc, phá vỡ chướng ngại trong tâm, đả phá tâm ma, nhất thời đột phá ngộ đạo! Mỗi kẻ các ngươi đều suy nghĩ một chút, trong lòng phải chăng cũng có một đạo tâm ma? Phải chăng có một đạo xiềng xích đang ràng buộc các ngươi?
Thanh âm của Tần Trọng Dương, quá đủ lực xuyên thấu, đang khảo vấn thần kinh của mỗi kẻ.
Mấy Đệ tử Trung tâm này, đều là kẻ có trí tuệ hơn người, được Tần Trọng Dương nói qua một chút như vậy, cũng cẩn thận suy nghĩ. Hiển nhiên, lời này của Tam Chưởng môn là có ý chỉ điểm.
- Thăng Long Pha, Thăng Long Pha ý nghĩa là thế nào? Đó là nơi rồng bay lên, là nơi mà những nhân vật truyền kỳ xuất phát? Nếu các ngươi đem tâm tư phí sức cho việc kết bè kết đảng mưu lợi cá nhân, phí sức cho việc tranh giành nội bộ, lời của Tần Vô Song kia vừa nói, cũng chính là điều mà ta muốn nói. Cơ nghiệp tương lai tồn vong, tất nhiên là dựa vào một thế hệ các ngươi! Lúc đầu, Tôn giả Tri Hòe cùng Tần Vũ, một thế hệ bọn họ, tuy rằng cạnh tranh kịch liệt, nhưng cũng chỉ là tranh đấu khí phách. Còn cho tới bây giờ, loại cạnh tranh này của các ngươi, hoàn toàn diễn biến thành một loại cục diện dị dạng! Mỗi kẻ các ngươi, đều bị một sự ràng buộc, không khai thông được sự thối nát trong lòng, tiền đồ trước mắt là một mảnh ảm đạm!
Từng lời châu ngọc của Tần Trọng Dương, đánh vào nội tâm của mấy tên Đệ tử Trung tâm này.
Trong mắt Tần Vô Song lóng lánh sắc thái kinh dị, nhìn Tần Trọng Dương, cũng là thập phần tán thưởng. Tam Chưởng môn răn đe lúc này đúng là không còn thời điểm nào có thể thích hợp hơn.
Lúc này thật giống như một trận mưa, làm cho bầu không khí nội chiến của Thăng Long Pha trở nên mát mẻ một chút, độ nóng hạ xuống một chút. Nếu như mà tùy ý lan tràn loại tâm tính này ra thì lâu dài sẽ vô cùng nguy hiểm!
Tuy rằng, cục diện của Thăng Long Pha không phải ngày một ngày hai liền có thể đánh vỡ, cần thời gian, cần âm thầm lặng lẽ biến đổi, chậm rãi thay đổi, nhưng không hề nghi vấn, đây là sự khởi đầu cho một điều tốt đẹp.
Tần Trọng Dương phóng khoáng tự nhiên rung tay áo lên:
- Các ngươi đều là đệ tử tinh anh của Tần gia, trí tuệ hơn người, không cần ta nhiều lời. Có thể tự ngộ không, tất cả nhìn vào tâm tính của các ngươi. Nếu muốn thành nhân tài, cần tự ngộ, nếu không, tiền đồ bản thân là chuyện nhỏ, làm hỏng kế hoạch lâu dài của Tần gia, đó chính tội nhân thiên cổ!
Nói xong, Tần Trọng Dương phiêu nhiên đi xuống, trở về vị trí.
Trưởng lão Quan Kỳ lúc này mới bước ra khỏi hàng, tuyên bố nói:
- Trận chiến đầu tiên, kẻ bị Tần Vô Song khiêu chiến thua! Ban đầu Tần Đông Thăng khiêu chiến với Tần Thiếu Hồng, thì sửa lại thành khiêu chiến Tần Vô Song. Các ngươi hai người kẻ nào thắng thì là kẻ đó sẽ tiến vào danh sách năm người!
Tần Đông Thăng vốn là chỉ hy vọng dựa vào vận khí, rút thăm ngẫu nhiên trúng phải Tần Thiếu Hồng, trong lòng đã kinh sợ một nửa. Còn việc về sau phát sinh, lại ra ngoài sự dự liệu của hắn, Tần Vô Song có thể đánh cho Tần Thiếu Hồng thành ra như vậy, điều này làm cho Tần Đông Thăng hoàn toàn hết hy vọng. Bước ra, cười khổ nói:
- Trưởng lão Quan Kỳ, đệ tử học nghệ không tinh, thấy sự thần thông của hai vị sư huynh, cảm thấy thấm thía thực lực không đủ, cuộc khiêu chiến này, đệ tử bỏ cuộc. Vô Song sư huynh thăng cấp, hoàn toàn xứng đáng, đệ tử chỉ có bội phục, không có ghen tỵ bất mãn.
Lời này của Tần Đông Thăng, là phát ra từ tận đáy lòng. Hướng Tần Vô Song khom lưng một cái, lúc này mới thản nhiên lui xuống trở về. Nhận thua lần này, hắn cũng không có tâm lý áp lực gì.
Với thực lực của Tần Vô Song thể hiện trước đó, e rằng ngoài Tần Thái Trùng sư huynh, căn bản không kẻ nào có thể thắng được hắn, tu vi như vậy, Tần Đông Thăng hắn có tư cách gì mà đòi khiêu chiến đây?
Tiếp tục đánh? Hiển nhiên không thức thời, lại rõ ràng có vẻ không thông minh. Vẫn không bằng thức thời một chút, trực tiếp nhận thua. Dù sao ở trước mặt Tần Vô Song nhận thua, cũng không mất thể diện.
Hành động của Tần Đông Thăng được cả sảnh đường ủng hộ.
Bởi vì như vậy, cho nên Tần Vô Song đương nhiên là trực tiếp tiến nhập vào danh sách năm người, chờ danh sách năm người cuối cùng được quyết định ra, sau đó là loại ra một người để còn bốn người cuối cùng. Cùng với Tần Thái Trùng, tạo thành năm danh ngạch.
Còn lại tám kẻ khiêu chiến, bắt đầu lục tục lên đài. Nhưng vận khí cùng thực lực của bọn hắn, cũng không có sức thuyết phục như Tần Vô Song.
Tuy rằng cũng có mấy kẻ biểu hiện ra tiềm lực cùng thực lực cường đại, nhưng sự chênh lệch cảnh giới tu vi, vẫn là khiến cho bọn chúng ở trong thời điểm mấu chốt kém đi một chiêu.
Ngoài Tần Khê suýt chút nữa là thuyền lật trong cống ngầm ra, kẻ khác như Tần Hồng Nhạn, Tần Chi Trữ, Tần Hạo ba kẻ này, căn bản cũng không có nhiều khó khăn, đều tiến nhập trong danh sách năm người.
Cũng có nghĩa là, ngoài Tần Vô Song là kẻ khiêu chiến duy nhất chiến thắng, những kẻ khiêu chiến khác, đều là bị thua, chỉ có điều cách thua cũng là có chút thể diện.
Lúc này, Tần Hồng Nhạn, Tần Hạo cùng Tần Khê ba kẻ đó mới thấy bọn chúng may mắn biết bao. Thật quá may, đắc tội sâu đậm nhất với Tần Vô Song chính là Tần Thiếu Hồng, bọn họ chỉ là vì Tần Thiếu Hồng mà hò hét ra oai thị uy thôi.
Nếu đem đổi chỗ Tần Thiếu Hồng và bọn chúng một chút, lúc này, bị thua chật vật cũng không phải là Tần Thiếu Hồng, mà là một trong số bọn chúng. Nghĩ tới đây, bọn chúng mỗi kẻ đều tự âm thầm cảm thấy may mắn làm sao.
Danh sách năm người đã xác định, sau đó là sự chọn lựa cuối cùng. Trong năm kẻ tuyển ra bốn danh ngạch, cũng có nghĩa là một kẻ trong đó bị đào thải. Nói tương đối, tỷ lệ đào thải cũng không cao.
Như Tần Vô Song cùng Tần Chi Trữ, bọn họ căn bản không cần lo lắng. Bất kể là chọn lựa như thế nào, cuối cùng cũng sẽ không vì một cái danh ngạch mà quan tâm.
Tần Hạo, Tần Khê cùng Tần Hồng Nhạn ba kẻ này, thực lực tương đương, so với Tần Vô Song thì bọn chúng vẫn là kém cỏi một chút, tự nhiên, kẻ bị đào thải, tất nhiên cũng là một trong số chúng bọn mà ra.
Chọn lựa cuối cùng, chọn dùng phương thức phá trận. Trước đó an bài một cái trận pháp có cấp bậc như nhau, phân biệt để năm kẻ tiến vào trận pháp, sau đó lấy thời gian bọn họ phá được trận pháp mà tính thắng thua.
Thời gian lâu nhất, kẻ ra khỏi trận trễ nhất, liền tính bị thua, loại phương thức này, không thể tranh luận. Chỉ có thể là chân tài thực học, làm giả không được.
Bời vậy, chênh lệch thực lực rất nhỏ liền đều có thể hiện ra, Tần Khê cuối cùng vẫn là kẻ yếu nhất, mặc dù chênh lệch không nhiều so với Tần Hạo, nhưng vẫn là ra trễ hơn Tần Hạo một khắc, bị loại khỏi danh sách, thành toàn cho bốn kẻ khác.
Tần Khê tuy rằng buồn bực, nhưng cũng không có gì để nói. Loại phương thức chọn lựa này, đó là ai cũng không đi được cửa sau, muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân học nghệ không tinh.
Danh ngạch bốn người sau khi được xác định, trận thi đấu này cũng không cần tiếp tục nữa, liền tính thành công viên mãn. Ngoài con hắc mã Tần Vô Song ra, danh ngạch những kẻ khác cũng đều nằm trong sự dự liệu của mọi người.
Bởi vậy, sau sự việc, tiêu điểm mọi người thảo luận, cũng tự nhiên, liền tập trung ở trên sự biểu hiện yêu nghiệt của Tần Vô Song.
Tần Vô Song nhập núi luôn ít giao tiếp, trước đây tất cả mọi người chỉ nghe nói đến danh tiếng bên ngoài của Tần Vô Song này, nhưng chưa ai thấy qua chân tài thực học của hắn, một trận chiến hôm nay, Tần Vô Song hoàn toàn đại hiển thần uy, khiến tất cả mọi người đều nhận thức được thực lực chân chính của nhân vật thiên tài, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Sau khi buổi tụ hội tan, Tần Thái Trùng mỉm cười đi tới:
- Vô Song sư đệ, giỏi lắm. Đi, sang bên Nhị Chưởng môn uống rượu đi.
Có thể nhìn ra, Tần Thái Trùng này là thường xuyên tới chỗ của Nhị Chưởng môn uống rượu.
Trong động phủ của Nhị Chưởng môn, hai vị Chưởng môn, hai gã Đệ tử Trung tâm kiệt xuất, bốn người đang cùng ngồi dưới đất.
- Thái Trùng, hiện tại, ngươi chắc hết cảm thấy cô đơn rồi chứ? Ha ha.
Tần Vân Nhiên cười rộ lên, chỉ vào Tần Vô Song nói:
- Vô Song sư đệ ngươi, hiện tại đã đuổi theo sát sau mông của ngươi rồi. Ngươi cũng phải gắng thêm tốc độ mà chạy đi. Xem xem hai người các ngươi, kẻ nào tiến vào cảnh giới Thần đạo trước!
Tần Thái Trùng cười nói:
- Vô Song sư đệ thiên phú kỳ tài, cho dù so với ngu huynh tiến vào cảnh giới Thần đạo trước, ta cũng không bất ngờ. Ha ha, Vô Song sư đệ, nói ra thật hổ thẹn, cái quy của kia của Thăng Long Pha, ta tuy rằng cũng biết, nhưng lại chẳng bao giờ suy nghĩ sâu xa. Nghe sự phân tích của ngươi, ngu huynh mới thấy được tính nghiêm trọng của vấn đề. Nếu biết là vậy, ta lúc trước thực không nên quá nuông chiều bọn họ.
Tần Thái Trùng tính cách hào phóng hiền hoà, đối với sư đệ thập phần nhân nhượng, bình thường sẽ không cùng bọn họ so đo cái gì. Cá tính hào phóng này, khiến hắn không có đi cân nhắc sâu xa bên trong.
Tần Vô Song vội nói:
- Thái Trùng sư huynh có đức tốt, tiểu đệ vẫn luôn vô cùng bội phục.
Tần Vân Nhiên cười nói:
- Nhìn thấy hai kẻ trẻ tuổi các ngươi, ta càng cảm thấy, Tần gia Vấn Đỉnh Sơn chúng ta nổi lên, tuyệt đối sẽ không phải là chuyện kẻ ngủ mê nói nhảm! Lão Tam, sự kiện mười bảy năm của Thiên Đế Sơn lần này, có lẽ chúng ta không theo kịp. Nhưng lần sau, năm trăm mười bảy năm sau, ta tuyệt đối có lý do tin tưởng rằng, Tần gia có thể đoạt lấy vị trí Thiên Đế.
Tần Thái Trùng nghe thấy Tần Vân Nhiên nói như thế, cũng là hai mắt trừng to, lộ ra một loại thần sắc kiên nghị, hiển nhiên đối với vị trí Thiên Đế, cũng là tràn ngập tình cảm phức tạp, loại tha thiết chờ đợi này, tình cảm hoàn toàn bộc lộ trong lời nói.
Tần gia nổi lên, chắc chắn là lấy việc đoạt lại vị trí Thiên Đế làm mục tiêu.
Chỉ có đoạt lại được vị trí Thiên Đế, mới có thể tính là thực sự quật khở