Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Khí Trùng Tinh Hà

Chương 577



- A? Hắn tên là gì?
Tần Trọng Dương vội vàng truy vấn hỏi.
- Tên là Tần Tường!
Gã Trưởng lão ấn tượng rất sâu sắc, bởi vì lúc đó, hắn và huynh đệ Tần Tường, Tần Vũ, có thể xem là giao tình sâu đậm, quan hệ vô cùng tốt. Lúc đó đám người bọn họ, đặc biệt là bè cánh nhỏ của bọn họ, sống đến bây giờ cũng trở thành cao tầng Trưởng lão, cũng chỉ có một mình hắn.
Hôm nay, hắn trở thành Trưởng lão, gọi là Quan Phong, nhưng những huynh đệ đó của hắn, đều không còn trên thế gian nữa. Cho nên nhìn thấy Tần Vô Song hậu nhân của Tần Vũ, mặt mày cũng có mấy phần giống với Tần Vũ, vì vậy cũng là vui mừng gấp bội, đứng ra nói.
Rất nhanh, bia mộ của Tần Tường liền được tìm thấy. Tần Vô Song cung kính đi đến trước bia mộ của Tần Tường, sau khi hành lễ, lấy miếng ngọc bài thân phận của tổ tiên Tần Vũ ra, đặt ở trước bia mộ, khí đốt thâm trầm nói:
- Tổ tiên Tần Vũ, Vô Song vô năng, không thể đem di cốt của người quay về Xá Thân Cốc, hôm nay, đem miếng ngọc bài thân phận này cúng tế đặt ở đây, cùng với huynh trưởng của tổ tiên, an giấc nghìn thu, canh gác cho Tần gia Thiên Đế Sơn! Nhất định sẽ có một ngày, Vô Song nhất định sẽ vì Tần gia mà lập nên chiến công hiển hách, nghênh đón di cốt của tổ tiên quay về, táng thân nơi này!
Nói xong, Tần Vô Song đem miếng ngọc bài thân phận đặt xuống, đứng lên, dứt khoát bỏ đi, thối lui đến vị trí ban đầu của hắn.
Những lời này của Tần Vô Song, không có tuyên thệ của chí khí hào hùng, nhưng lại có một loại kiên quyết phát ra từ đáy lòng, khiến người ta khắc khoải, khiến người ta lộ vẻ cảm động.
Tần Trọng Dương thở dài:
- Được lắm Tần Vô Song, đây chính là tinh túy truyền thừa của huyết mạch Tần gia ta! Vô Song, một ngày nào đó ngươi có thể vì Tần gia lập nên đại công, đem di cốt của tổ tiên Tần Vũ ngươi quay về quy tông, tuyệt đối là chuyện không còn xa nữa.
Tần Vô Song cảm xúc dâng trào trong lòng, trong nhãn thần cũng kiên nghị vô cùng.
- Tam Chưởng môn, Vô Song nhất định sẽ toàn lực tiến lên, sống chết không nề hà!
Trưởng lão Quan Phong đi đến trước bia mộ của Tần Tường:
- Lão bằng hữu, ngươi nghe thấy rồi chứ? Huynh đệ Tần Vũ của ngươi, cuối cùng đã xuất ra được một hậu bối ưu tú, nhất mạch của các ngươi, cuối cùng sẽ không bị người khác lãng quên. Hy vọng, sẽ có một ngày, Tần Vũ huynh đệ có thể cùng với ngươi, an giấc nghìn thu ở Xá Thân Cốc.
Từ khi rời khỏi Xá Thân Cốc, Trưởng lão Quan Kỳ đã sắp xếp xong chỗ ở cho Tần Vô Song. Vị trí ở một miếng đất sườn núi hướng về phía mặt trời ở phía nam của Vấn Đỉnh Sơn, nơi này, là một bộ phận quan trọng của Vấn Đỉnh Sơn, tên là biệt viện Thăng Long, ý nghĩa tương đương với biệt viện Trúc Hải của La Thiên Đạo Trường.
Chỉ có điều, biệt viện Thăng Long này bất kể là nhìn từ phương diện nào, đều có khí khái tốt hơn biệt viện Trúc Hải mấy phần. Trưởng lão Quan Kỳ bố trí ổn thỏa cho hắn xong, mỉm cười nói:
- Vô Song, mặc dù ngươi nhất thời chưa được trao danh hiệu Đệ tử Trung tâm, nhưng với danh khí và công lao của ngươi, chuyện này khẳng định không phải vấn đề, ngươi hãy kiên nhẫn thêm mấy ngày. Quyết định của cao tầng vừa được thông qua, những chuyện này đều không phải là vấn đề nữa.
Tần Vô Song trước kia ở Tinh La Điện, khi tuổi trẻ vừa mới xuất đạo, đối với những chuyện tranh chấp thanh danh, vẫn luôn rất xem trọng, đó là một luồng động lực khích lệ bản thân hắn.
Hôm nay hắn đã đạt đến loại trình độ này rồi, sự lưu tâm đối với hư danh, đã không còn khẩn thiết như lúc đầu. Bây giờ chuyện khiến hắn để ý hơn vẫn là đề cao tu vi cảnh giới của bản thân.
Biệt viện Thăng Long này cảnh vật xung quanh vô cùng vắng vẻ, trong triền núi, phía dưới là cốc địa sâu thẳm, bốn mùa thường phủ một màu xanh biếc, khiến người ta nhìn mà thanh thản.
Biệt viện Thăng Long chuẩn bị chỗ ở cho mỗi Đệ tử Trung tâm, đều là độc môn độc viện. Mặc dù không có bất cứ hào hoa xa xỉ nào, nhưng đều là tỉ mỉ chế tạo, bảo lưu đầy đủ không gian riêng tư.
Tần Vô Song cảm thấy rất hài lòng, mỉm cười nói:
- Trưởng lão Quan Kỳ, ta không vội đâu.
- Ha ha, Vô Song, ngươi không vội, nhưng Tam Chưởng môn vội. Hắn đối với ngươi thật sự rất coi trọng, ngươi có lẽ cũng cảm nhận được? Cho dù là ở Vấn Đỉnh Sơn, trong đám Đệ tử Trung tâm, người có thể khiến hắn coi trọng như vậy, cũng không có nhiều.
Trưởng lão Quan Kỳ nói đến đây, cười cười, dùng khẩu khí khích lệ nói:
- Được rồi, ngươi có thể khiến La Thiên Đạo Trường hỗn loạn đến long trời lở đất, những chuyện tu luyện này nọ khẳng định không cần ta phải nhắc nhở. Làm tốt lắm, mọi người hiện tại đều rất muốn xem xem, ngươi ở Tần gia Thiên Đế Sơn, cùng trưởng thành với đệ tử Tần gia ưu tú nhất, cùng cạnh tranh, có thể có phát huy chói mắt hơn không?
Tần Vô Song nghiêm nghị, hắn ý thức được, đến Vấn Đỉnh Sơn, thật sự là đã tiến nhập vào mức độ tương đối cao của Đại lục Thiên Huyền, cái gọi là cạnh tranh, hoàn toàn không giống với trước đó.
Nhưng Tần Vô Song không có chút nào sợ hãi, trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn đã học được, lúc nào nên tiến, lúc nào nên lãnh đạm.
Hắn tựu chung tin rằng, bản thân đã không cần thiết ganh đua với bất cứ người nào, chỉ cần hướng về con đường chính xác, vẫn luôn tiến về phía trước là được!
- Người thanh niên, cố gắng lên!
Trưởng lão Quan Kỳ thân thiết vỗ vỗ Tần Vô Song, thân mật nói:
- Nếu có nhu cầu gì, có thể liên hệ với ta bất cứ lúc nào.
- Làm phiền Trưởng lão Quan Kỳ rồi.
Tần Vô Song khách khí tiễn Quan Kỳ ra ngoài cửa.
Sau khi Trưởng lão Quan Kỳ rời khỏi, Tần Vô Song quay về chỗ ở của mình, ở trong viện vòng vo một hồi, hắn rất thích loại cảm giác này.
Tần Vô Song đi dạo mấy vòng ở chỗ ở của mình, bắt đầu làm quen với hoàn cảnh xung quanh, lại đi dạo trong sườn núi.
Thăng Long Pha này, đại khái ngăn cách mấy dặm lộ lại có một chỗ ở như vậy. Thăng Long Pha to lớn như vậy, ước chừng có khoảng hai ba trăm gã Đệ tử Trung tâm.
Nhưng mà, lúc này, Đệ tử Trung tâm ở Thăng Long Pha cũng không nhiều, bọn họ hoặc là ra ngoài tu luyện, hoặc là chấp hành nhiệm vụ, những người lưu lại Thăng Long Pha giống như Tần Vô Song, thực sự cũng không nhiều.
Bao Bao và Cô Đơn từ sau khi tiến vào Vấn Đỉnh Sơn, cũng thành thật hơn rất nhiều. Trước mặt Thiên Đế Sơn thần thánh, bọn chúng cũng không dám làm càn quá mức.
Lúc này đi với Tần Vô Song mấy vòng, Bao Bao không kìm được hỏi:
- Lão Đại, chúng ta sẽ lưu lại Thiên Đế Sơn sao?
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Đương nhiên không phải, ngươi xem Thăng Long Pha này, có bao nhiêu Đệ tử Trung tâm thường xuyên ở đây chứ.
- Vậy thì tốt, nơi này, ở lại mấy ngày thật ra rất thú vị, nhưng nếu ở mãi nơi này, ta sẽ buồn đến chết mất.
Bao Bao cười hì hì nói:
- Lão Đại, có thể thấy rất rõ ràng, những cao tầng của Tần gia đối với ngươi rất tốt. Ta trái lại cảm thấy, ngươi lưu lại nơi này phát triển, cũng tốt hơn là quay về các quốc gia nhân loại. Thẳng thắn mà nói, ở đó căn bản không hợp với ngươi, hơn nữa cũng không dễ cho ngươi phát triển. Nguồn: http://truyenfull.vn
Lời nói này của Cô Đơn, mặc dù có chút tàn khốc, nhưng lại là lời nói thật. Với cảnh giới hôm nay của Tần Vô Song, quay về các quốc gia nhân loại, đã không còn nhiều ý nghĩa nữa, chỉ có Cấm địa của Thần, mới là sân khấu phù hợp với hắn.
Tần Vô Song đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy đối diện có một đạo thân ảnh từ trên không trung lướt xuống, luồng thân ảnh đó rơi xuống trước Thăng Long Pha, bước nhanh về phía Tần Vô Song.
- Là Trưởng lão Quan Phong.
Tần Vô Song nói xong liền bước tới nghênh đón.
Trưởng lão Quan Phong, tướng mạo trung hậu giản dị, thoạt nhìn giống như một ông nông dân hiền lành, thành thật.
- Ha ha, Vô Song, lão phu không mời mà đến, có chỗ nào mạo phạm, xin hãy thông cảm.
Quan Phong mặc dù đã mấy trăm tuổi, nhưng mấy trăm năm của hắn, tựa hồ đều ở trong núi tu luyện, đối với những người lõi đời của thế tục, đều không chu đáo được bằng Tần Vô Song.
Tần Vô Song cười nói:
- Trưởng lão nói vậy làm gì? Xin mời vào trong.
Quan Phong gật gật đầu, cũng không khách khí khiêm nhường, tiến vào bên trong.
Sau khi an tọa, Quan Phong liếc nhìn Tần Vô Song mấy cái, thở dài:
- Vô Song, lần đầu tiên khi ta nghe nói ngươi là hậu nhân của Tần Vũ, trong lòng thật sự vô cùng kích động. Tổ tiên của ngươi, còn cả ca ca của tổ tiên ngươi Tần Tường, cộng thêm ta, ba người chúng ta, trước đây quan hệ tốt nhất. Thiên phú của hai huynh đệ bọn họ, đều tốt hơn ta, luôn rất chiếu cố đến ta. Chỉ đáng tiếc, hai huynh đệ bọn họ đều sớm tạ thế, ngược lại kẻ không có tiền đồ nhất là ta, lại sống đến bây giờ.
Khẩu khí của Quan Phong, có vẻ có chút thương cảm.
Tần Vô Song nói:
- Đây là số mệnh đã định của mỗi người.
Quan Phong cười khổ nói:
- Ta nghe người ta nói, người tài thường bị ghen tỵ, chết yểu, tổ tiên của ngươi, đại khái chính là điển hình của cách nói đó. Ta thật sự không ngờ, sau khi hắn bị thương, tu vi hạ thấp, lại đi tới các quốc gia nhân loại. Ca ca của hắn Tần Tường, chính là khi ra ngoài tìm hắn, gặp phải phục kích của Lôi Đình Tông, khổ chiến mà chết.
Trong lòng Tần Vô Song khẽ động, tiếng lòng hung hăng như bị cái gì đó kích thích. Không biết thế nào, lúc này hắn đột nhiên nhớ ra tỷ tỷ Tần Tụ.
Lần đầu tiên khi hắn mở mắt sống lại trên thế giới này, nhìn thấy đầu tiên chính là nhãn thần và biểu tình thân thiết của tỷ tỷ Tần Tụ, khiến Tần Vô Song hắn suốt đời không quên, sự thân tình và thân thiết trong cốt nhục đó, cũng khiến Tần Vô Song lập tức dung nhập được vào trong thân phận mới.
- Ha ha, không nói những chuyện đau lòng đó nữa. Vô Song, ngươi có thể xuất hiện, ta rất vui mừng. Sau này ở Vấn Đỉnh Sơn, nếu gặp vấn đề gì, ngươi có thể tìm ta bất cứ lúc nào. Có người gây khó dễ với ngươi, ngươi cũng có thể tìm ta.
Tần Vô Song nghe thấy những lời này, cảm tình với Quan Phong nhất thời tăng lên nhiều. Nhưng dù thế nào, cách nhau mấy trăm năm, đối với một kẻ con cháu đời sau của cố nhân có thể thân thiết như vậy, đủ thấy tình nghĩa rồi.
- Trưởng lão Quan Phong, ta thấy đệ tử Tần gia, vô cùng quan tâm lẫn nhau, cũng không đến mức gây khó dễ cho ta đâu?
Quan Phong thở dài:
- Chủ lưu của Tần gia là tốt, nhưng mỗi một thế lực, lúc nào cũng có một số hạng người lòng dạ hẹp hòi, ngươi đừng quên, lúc trước tổ tiên Tần Vũ của ngươi, bị người ta nói lời châm chọc như thế nào ép rời khỏi Vấn Đỉnh Sơn. Nếu không phải vì những lời bịa đặt đồn nhảm của những người đó, hắn sao có thể rời đi được?
Quan Phong nhắc tới chuyện xưa, vẫn canh cánh trong lòng, căm giận nói:
- Bọn chúng cũng không nghĩ xem, tổ tiên Tần Vũ ngươi lập được bao nhiêu công lao, cho dù tu vi thối lui, công lao trước đó của hắn cũng không nên bị gạt bỏ.
Tần Vô Song cũng biết, bất cứ một môn phái nào, đặc biệt là đại môn phái, tranh đấu giữa những người trẻ tuổi, lúc nào cũng có một số lục đục tranh đấu, chỉ cần là trong phạm vi tốt thì không có gì.
Hơn nữa, với sự hiểu biết của Tần Vô Song với tổ tiên Tần Vũ. Thà nói là bị người ta ép đi, còn hơn là nói chủ động rời đi. Vì mục tiêu của tổ tiên Tần Vũ rất rõ ràng, chính là vì dò hỏi về trận pháp truyền thuyết của các quốc gia nhân loại, cũng chính là Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận mà Tần Vô Song đã có được!
Vì vậy, Tần Vô Song cũng không muốn dây dưa với món nợ năm xưa cách đây mấy trăm năm, mà là hỏi:
- Trưởng lão Quan Phong, không biết chỗ ở năm đó của tổ tiên Tần Vũ ta, đến nay có còn không?
Quan Phong ngạc nhiên nói:
- Chỗ ở của Tần Vũ năm đó, không phải ở biệt viện Thăng Long sao? Hắn cho đến khi rời khỏi, vẫn là Đệ tử Trung tâm. Đó là nơi ở trước khi hắn thành danh.
Tần Vô Song mỉm cười gật gật đầu
Chương trước Chương tiếp
Loading...