Khí Trùng Tinh Hà
Chương 544
Bên tai vang lên những âm thanh ầm ầm, giống như bị rơi xuống nước, hắn nghe thấy vô số loại âm thanh, cơ thể hắn cũng bị cái lực đạo kia túm lấy, gắt gao kéo xuống.
Bên tai hắn mơ hồ nghe thấy một tiếng kêu thảm, giống như tiếng của Ngân Ưng Nhị hào làm cho hắn thêm sợ hãi không thôi.
Rầm!
Tả phú hộ giống như một trái hồng chín rơi từ trên cây xuống, rơi vào vũng bùn.
Mặc dù Tả phú hộ bị Trọng Lực Thuật kéo xuống, ngã xuống không thể dậy nổi, nhưng tinh thần hắn vẫn vô cùng tỉnh táo. Trong lòng than thở không thôi:
- Xong rồi, xong rồi… không ngờ nửa đời ta là người cẩn thận, cuối cùng vẫn gặp nạn.
Toàn thân Tả phú hộ bất động, đừng nói dùng Ngọc bài Truyền thức, ngay cả mở miệng nói chuyện, cũng là điều không thể, cặp mắt miễn cưỡng mở ra, nhìn ngắm xung quanh. Nhưng hắn chỉ nhìn thấy một vài khuôn mặt với nụ cười giễu cợt, vừa có người vừa có thú, làm cho Tả phú hộ rùng mình tự hỏi:
- Ta đây đã đắc tội với người nào sao? Thế nhưng lại xuất động một trận thế lớn đến như vậy mà đối phó ta.
Bao Bao lúc này vẫn là bộ dáng nhân loại, giơ chân dẫm vào ngực Tả phú hộ, cười hì hì nói:
- Tả phú hộ, trước mặt đại gia ta, đừng có mà giả bộ khúm núm như vậy. Bây giờ ta hỏi ngươi là muốn sống hay muốn chết?
Những lời nói này tự nhiên chỉ đơn thuần là một lời nói mát. Địa vị của Tả phú hộ ngày hôm nay không phải tự nhiên mà có, ai chẳng muốn sống ung dung tự tại giống như thần tiên, sao lại muốn chết được chứ?
- Đừng phí lời nữa, cứ việc đưa hắn đi.
Bao Bao tò mò hỏi:
- Đưa hắn đi? Đi đâu?
Tần Vô Song cười nói:
- Tất nhiên là trở về thành Châu thành Hà Khẩu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Tả phú hộ ngực đập thình thịch, hắn ý thức được rằng trong chuyện này hình như có một âm mưu, nhưng trong lúc này, hắn nghĩ mãi cũng không ra, âm mưu này rốt cuộc được thực hiện như thế nào, và những người này là ai? Sợ hãi và tuyệt vọng, làm hắn không thể nào bình tĩnh nổi.
- Tả phú hộ, nghe nói ngươi có một đặc quyền, có thể tự do xuất nhập Thiên Dương Sơn, có đúng không?
Ánh mắt của Tả phú hộ bắn ra một tia nghi ngờ nhìn Tần Vô Song, dường như đang suy nghĩ, người này rốt cuộc muốn làm gì. Tần Vô Song thản nhiên mỉm cười, ung dung tự tại, không tránh né ánh mắt của Tả phú hộ.
- Nghe nói Tả phú hộ ngoài việc thích sưu tập kỳ trân dị bảo, còn có một sở thích, thích mỹ nữ, có đúng không? Thử nghĩ xem, chỉ cần một đao của ta hạ xuống đem "tiểu đệ đệ" của ngươi hoàn toàn chặt đứt. Cuộc đời sau này của ngươi cũng chỉ có thể ôm kỳ trân dị bảo sống mà thôi, có đúng không?
Những lời nói ác độc như vậy mà Tần Vô Song lại nói ra với một giọng điệu rất nhẹ nhàng như vậy, làm cho Tả phú hộ cảm thấy có chút sợ hãi.
Cho dù hắn có ngang bướng, có tôn nghiêm đến đâu, nhưng tính mạng nằm trong tay người khác, tất cả quyền sinh sát đều do người khác quyết định làm cho Tả phú hộ muốn cường ngạnh thế nhưng cũng không thể cường ngạnh được.
Một đao hạ xuống giết hắn, đối với hắn mà nói là quá nhẹ nhàng rồi, chỉ sợ hắn bị tra tấn từ từ cho đến chết, như vậy thì thảm vô cùng.
Huyệt câm của Tả phú hộ đã được giải khai, ngực giống như ống thổi thở, há họng thở gấp gáp.
Tả phú hộ mặt trắng bệch hỏi:
- Rốt cuộc các ngươi là ai?
Bao Bao giơ tay tát hắn một cái, nói:
- Là chúng ta hỏi ngươi, hay là để cho ngươi hỏi vậy?
Tả phú hộ cũng không thể tránh né, khuôn mặt nhất thời đỏ ửng lên, may mà Bao Bao ra tay có chừng mực, không thì chỉ cần một cái tát thì đầu hắn đã lìa khỏi cổ rồi.
Tần Vô Song lạnh nhạt hỏi:
- Nói đi, ngươi có thể ra vào Thiên Dương Sơn bất cứ lúc nào phải không?
Dường như biết được tính cách của Tả phú hộ cứng đầu không chịu nói liền đổi giọng:
- Ta biết ngoài đứa con trai là Đệ tử Trung tâm của La Thiên Đạo Trường ra, ngươi còn có ba đứa con trai và bốn đứa con gái khác, đều ở trong Châu thành Hà Khẩu, muốn tìm thấy họ quá dễ dàng thì phải?
Tả phú hộ khẽ giật mình, trong mắt bộc lộ vẻ tức giận, oán hận nói:
- Tả mỗ ta cùng ngươi không thù không oán, ngươi thật tàn nhẫn!
Tần Vô Song bật cười, thản nhiên nói:
- Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, cũng càng đừng có giả vờ vô tội như thế. Ta một khi đã đến tìm ngươi, đối với chuyện của ngươi cũng đã hiểu biết không ít rồi, ngươi cả đời làm nhiều chuyện xấu, con cái của ngươi cũng làm không ít chuyện xấu, những chuyện này, ta còn biết rõ hơn ngươi nhiều, ngươi có tin không?
Tả phú hộ ở Châu thành Hà Khẩu cũng không phải là hạng thiện nam tín nữ gì, nghe Tần Vô Song nói như vậy, những lời sắp ra tới miệng kia, cũng vội nuốt cả về.
Hắn biết, hôm nay gặp phải đối tượng không tầm thường, cái chiêu bài bi ai cũng không thể đánh được nữa rồi.
- Lần cuối cùng, nếu như ngươi không nắm bắt lấy cơ hội trả lời này thì ngươi cũng không cần trả lời nữa, ta sẽ đi hỏi những đứa con của ngươi, cũng giống nhau thôi.
Phòng tuyến tâm lý của Tả phú hộ nhất thời bị sụp đổ. Nếu nói đối phương đang khống chế tính mạng của hắn, hắn nhất định không chịu khuất phục.
Nhưng bốn đứa con trai và bốn đứa con gái, chính là gia đình của hắn, chúng là trụ cột kế thừa gia tộc của hắn, nếu chúng bị tiêu diệt hết, Tả gia của hắn chẳng khác nào bị diệt tộc.
Mặc dù hắn là người không ác không làm, nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm, cốt nhục huyết mạch, hắn không thể vứt bỏ.
Tần Vô Song trừng mắt nhìn Tả phú hộ, ánh mắt không có gì là đe dọa bức bách cả, mà chỉ nhìn Tả phú hộ một cách rất bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt thỉnh thoảnh lại hiện lên một tia sát khí làm cho Tả phú hộ nhịn không nổi phải giật mình, phòng tuyến tâm lý cũng theo đó mà sụp đổ theo.
- Ta có thể vào Thiên Dương Sơn… đó là nhờ vào diễm phúc của con trai ta.
- Nhờ vào diễm phúc của con trai ngươi hay không, điều đó chúng ta không quan tâm. Ta chỉ hỏi ngươi: Ngươi có thể vào Thiên Dương Sơn bất cứ lúc nào, có phải không?
- Về lý luận đúng là như vậy, mỗi năm ta đều có cơ hội đến thăm con trai ta, hơn nữa rất nhiều người phụ trách sự vụ trong Thiên Dương Sơn đều từng nhận ưu đãi của ta, cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho ta đi vào.
Tả phú hộ vừa trả lời vừa cố gắng kiềm chế sự sợ hãi, trong lòng không ngừng tính toán:
- Người này hỏi ta có thể vào Thiên Dương Sơn hay không, nhất định là muốn thông qua các mối quan hệ của ta để vào Thiên Dương Sơn, hắn có chuyện muốn nhờ ta thì nhất định sẽ không giết ta. Ta phải nắm bắt vấn đề này, ra giá mặc cả với hắn.
Tần Vô Song lại hỏi:
- Nói như vậy, cho dù bây giờ ngươi đi vào Thiên Dương Sơn, họ vẫn cho ngươi đi qua như trước, đúng không?
- Thời điểm hiện tại? Vào thời điểm này hằng năm, cũng không phải là lúc ta đi đến Thiên Dương Sơn đâu. Ta thường đi vào lúc trước các dịp lễ hằng năm, thuận tiện tặng một số lễ vật, lo lót dàn xếp một chút.
- Ngươi thật sự rất biết cách dựa dẫm người khác, con trai ngươi có thể trở thành một Đệ tử Trung tâm, xem ra cũng có một phần công lao của ngươi. Dịp lễ tiết gần đây nhất, cách hiện tại còn bao lâu nữa?
Cặp mắt của Tả phú hộ nhìn không chớp một cái:
- Điều này rất rõ ràng mà, không bao lâu nữa chính là vào tiết thanh minh, đệ tử của ba dòng họ lớn ở Thần Chiếu Phủ chỉ cần có chút danh vọng vào ba ngày trước tiết thanh minh sẽ tập hợp tại Thiên Dương Sơn, trong vòng bảy ngày tiết thanh minh sẽ tiến hành tế tỗ.
Tế tổ tiết thanh minh, đây là một thông lệ thường xuyên, ở các quốc gia nhân loại cũng là như vậy, rất được coi trọng. Trong Đại lục Thiên Huyền vốn quan niệm rất nặng về dòng họ, gia tộc nhỏ, dòng họ nhỏ đều thích dựa vào gia tộc lớn, dòng họ lớn, nhớ về tổ tông là hoạt động náo nhiệt tôn kính nhất ở Đại lục Thiên Huyền.
Thanh minh tế tổ chính là một dịp tốt để nhớ về tổ tiên. Ở Thần Chiếu Phủ, ba dòng họ lớn nhất là La gia, Điền gia, Tả gia đều xem Thiên Dương Sơn là nơi anh linh tổ tông của mình.
Cho nên thanh minh tế tổ ở Thiên Dương Sơn bình thường vốn rất là náo nhiệt.
Đếm trên đầu ngón tay, thời gian từ giờ đến tết thanh minh chỉ còn đến nửa tháng nữa, muốn Tần Vô Song đợi nửa tháng nữa điều này là không thể.
Tần Vô Song lạnh nhạt hỏi:
- Ngoài các ngày lễ tết ra, ngươi không thể tìm được cớ lên Thiên Dương Sơn sao?
Tả phú hộ bị ánh mắt của Tần Vô Song thúc ép, ánh mắt quả thật không nhìn ra được chút ý tứ gì cả.
- Nếu ngươi không nghĩ ra biện pháp gì, giữ lại mạng ngươi cũng vô dụng mà thôi, nhưng nếu chỉ giết một mình ngươi, trên đường đi xuống hoàng tuyền sẽ quá cô đơn rồi. Ta sẽ đưa toàn bộ người thân của ngươi xuống đoàn tụ cùng ngươi. Ngươi yên tâm đi, nhất định sẽ không bỏ sót một ai, kể cả Tả Thiệu của La Thiên Đạo Trường.
Tả phú hộ nhìn thấy ánh mắt của Tần Vô Song vô cùng nghiêm nghị, biết người này hoàn toàn không nói dối. Hắn lúng túng nói:
- Để ta nghĩ biện pháp, nhất định sẽ có!
Tần Vô Song không muốn dây dưa quát lớn:
- Nói đi!
- Ta sẽ lấy danh nghĩa đem đồ tặng cho con trai…
Nụ cười của Tần Vô Song toát lên vẻ thích thú:
- Sẽ không khiến người khác nghi ngờ ngươi chứ?
Khẩu khí của Tả phú hộ kiên quyết:
- Sẽ không, tuyệt đối không!
- Hy vọng là không, nếu không đúng như lời ngươi nói, thì toàn bộ già trẻ gia đình ngươi, kể cả ngươi tính mạng cũng sẽ khó mà bảo toàn.
Toàn thân của Tả phú hộ run run, chịu không được hỏi:
- Các hạ, ngươi toàn tâm toàn ý muốn tiến vào Thiên Dương Sơn, ruốt cuộc là có ý đồ gì đây?
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Ngươi không cảm thấy biết quá nhiều thì càng dễ chết sớm hơn sao chứ?
Tả phú hộ cứng rắn, kiên quyết nói:
- Nếu ta không biết, dù ngươi có giết cả gia đình ta thì ta cũng không phối hợp với ngươi. Nếu như ngươi đi gây loạn, La Thiên Đạo Trường sẽ truy cứu trách nhiệm đến cùng, khó tránh khỏi sẽ truy cứu đến chỗ của ta, đến lúc đó, khó tránh khỏi bị tru di cửu tộc, sớm cũng chết, muộn cũng chết, ta cần gì phải nghe theo ngươi?
Tần Vô Song dùng ánh mắt dò xét nhìn Tả phú hộ, xem lời nói của hắn có thể tin hay không, thấy thái độ của hắn rất kiên quyết, không giống như giả bộ.
Hơn nữa, lời nói của Tả phú hộ nghĩ lại thấy cũng có lý. Nếu Tả phú hộ đã dẫn sói vào nhà, khi truy cứu trách nhiệm, hắn cũng không thoát được tội.
Tả phú hộ thấy Tần Vô Song im lặng, cho rằng chiêu thức hù dọa của mình rất có hiệu quả, một khi đối phương đã có chuyện cầu cạnh hắn, thì sử dụng biện pháp này hắn cũng sẽ không bị chết oan, có thể ra điều kiện.
Tần Vô Song suy nghĩ một lúc mỉn cười gật đầu, giống như đã quyết định cái gì đó:
- Tốt, rất tốt!
- Tốt cái gì?
Tả phú hộ nhìn thấy Tần Vô Song cười sảng khoái như vậy, trong lòng rung lên, nhưng ngoài miệng vẫn còn cứng cỏi:
- Các hạ, ngươi muốn dùng cái này để gây áp lực với ta, ta khuyên ngươi sớm từ bỏ đi, trừ khi việc mà ngươi muốn làm, không hề liên lụy tới chín đời Tả gia của ta.
- Không, chuyện này nhất định sẽ liên lụy đến chín đời họ nhà ngươi, hơn nữa cho dù gia tộc của ngươi có đến chín mươi đời, nhất định bọn họ cũng sẽ tru sát hết chín mươi đời dòng họ nhà ngươi.
Điều này làm cho Tả phú hộ cảm thấy lạnh cả người, nhìn Tần Vô Song đang nói cười:
- Ngươi muốn đến Thiên Dương Sơn náo loạn, chỉ dựa vào các ngươi chỉ sợ chưa đủ thôi.
Tần Vô Song càng cười lớn hơn.
Tả phú hộ bàng hoàng sợ hãi, người run rẩy:
- Rốt cuộc ngươi cười cái gì? Thần thần bí bí?
- Lúc trước ta còn do dự, ngươi có thể nào không cần phải chết hay không? Xem tình huống hiện tại ngay cả một chút lòng trắc ẩn cuối cùng của ta đối với ngươi cũng không còn.
Tả phú hộ cười lớn:
- Ngươi giết ta? Không phải ngươi muốn vào Thiên Dương Sơn hay sao, ngươi không thể giết ta, cho dù ngươi đi Nga Hồ Châu, mua chuộc được người của gia tộc Điền gia thì quan hệ của họ cũng không rộng bằng ta, họ không thể dẫn ngươi vào Thiên Dương Sơn.
Tả phú hộ mặt đỏ tía tai, bộ dáng toát lên vẻ tự tin
Bên tai hắn mơ hồ nghe thấy một tiếng kêu thảm, giống như tiếng của Ngân Ưng Nhị hào làm cho hắn thêm sợ hãi không thôi.
Rầm!
Tả phú hộ giống như một trái hồng chín rơi từ trên cây xuống, rơi vào vũng bùn.
Mặc dù Tả phú hộ bị Trọng Lực Thuật kéo xuống, ngã xuống không thể dậy nổi, nhưng tinh thần hắn vẫn vô cùng tỉnh táo. Trong lòng than thở không thôi:
- Xong rồi, xong rồi… không ngờ nửa đời ta là người cẩn thận, cuối cùng vẫn gặp nạn.
Toàn thân Tả phú hộ bất động, đừng nói dùng Ngọc bài Truyền thức, ngay cả mở miệng nói chuyện, cũng là điều không thể, cặp mắt miễn cưỡng mở ra, nhìn ngắm xung quanh. Nhưng hắn chỉ nhìn thấy một vài khuôn mặt với nụ cười giễu cợt, vừa có người vừa có thú, làm cho Tả phú hộ rùng mình tự hỏi:
- Ta đây đã đắc tội với người nào sao? Thế nhưng lại xuất động một trận thế lớn đến như vậy mà đối phó ta.
Bao Bao lúc này vẫn là bộ dáng nhân loại, giơ chân dẫm vào ngực Tả phú hộ, cười hì hì nói:
- Tả phú hộ, trước mặt đại gia ta, đừng có mà giả bộ khúm núm như vậy. Bây giờ ta hỏi ngươi là muốn sống hay muốn chết?
Những lời nói này tự nhiên chỉ đơn thuần là một lời nói mát. Địa vị của Tả phú hộ ngày hôm nay không phải tự nhiên mà có, ai chẳng muốn sống ung dung tự tại giống như thần tiên, sao lại muốn chết được chứ?
- Đừng phí lời nữa, cứ việc đưa hắn đi.
Bao Bao tò mò hỏi:
- Đưa hắn đi? Đi đâu?
Tần Vô Song cười nói:
- Tất nhiên là trở về thành Châu thành Hà Khẩu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Tả phú hộ ngực đập thình thịch, hắn ý thức được rằng trong chuyện này hình như có một âm mưu, nhưng trong lúc này, hắn nghĩ mãi cũng không ra, âm mưu này rốt cuộc được thực hiện như thế nào, và những người này là ai? Sợ hãi và tuyệt vọng, làm hắn không thể nào bình tĩnh nổi.
- Tả phú hộ, nghe nói ngươi có một đặc quyền, có thể tự do xuất nhập Thiên Dương Sơn, có đúng không?
Ánh mắt của Tả phú hộ bắn ra một tia nghi ngờ nhìn Tần Vô Song, dường như đang suy nghĩ, người này rốt cuộc muốn làm gì. Tần Vô Song thản nhiên mỉm cười, ung dung tự tại, không tránh né ánh mắt của Tả phú hộ.
- Nghe nói Tả phú hộ ngoài việc thích sưu tập kỳ trân dị bảo, còn có một sở thích, thích mỹ nữ, có đúng không? Thử nghĩ xem, chỉ cần một đao của ta hạ xuống đem "tiểu đệ đệ" của ngươi hoàn toàn chặt đứt. Cuộc đời sau này của ngươi cũng chỉ có thể ôm kỳ trân dị bảo sống mà thôi, có đúng không?
Những lời nói ác độc như vậy mà Tần Vô Song lại nói ra với một giọng điệu rất nhẹ nhàng như vậy, làm cho Tả phú hộ cảm thấy có chút sợ hãi.
Cho dù hắn có ngang bướng, có tôn nghiêm đến đâu, nhưng tính mạng nằm trong tay người khác, tất cả quyền sinh sát đều do người khác quyết định làm cho Tả phú hộ muốn cường ngạnh thế nhưng cũng không thể cường ngạnh được.
Một đao hạ xuống giết hắn, đối với hắn mà nói là quá nhẹ nhàng rồi, chỉ sợ hắn bị tra tấn từ từ cho đến chết, như vậy thì thảm vô cùng.
Huyệt câm của Tả phú hộ đã được giải khai, ngực giống như ống thổi thở, há họng thở gấp gáp.
Tả phú hộ mặt trắng bệch hỏi:
- Rốt cuộc các ngươi là ai?
Bao Bao giơ tay tát hắn một cái, nói:
- Là chúng ta hỏi ngươi, hay là để cho ngươi hỏi vậy?
Tả phú hộ cũng không thể tránh né, khuôn mặt nhất thời đỏ ửng lên, may mà Bao Bao ra tay có chừng mực, không thì chỉ cần một cái tát thì đầu hắn đã lìa khỏi cổ rồi.
Tần Vô Song lạnh nhạt hỏi:
- Nói đi, ngươi có thể ra vào Thiên Dương Sơn bất cứ lúc nào phải không?
Dường như biết được tính cách của Tả phú hộ cứng đầu không chịu nói liền đổi giọng:
- Ta biết ngoài đứa con trai là Đệ tử Trung tâm của La Thiên Đạo Trường ra, ngươi còn có ba đứa con trai và bốn đứa con gái khác, đều ở trong Châu thành Hà Khẩu, muốn tìm thấy họ quá dễ dàng thì phải?
Tả phú hộ khẽ giật mình, trong mắt bộc lộ vẻ tức giận, oán hận nói:
- Tả mỗ ta cùng ngươi không thù không oán, ngươi thật tàn nhẫn!
Tần Vô Song bật cười, thản nhiên nói:
- Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, cũng càng đừng có giả vờ vô tội như thế. Ta một khi đã đến tìm ngươi, đối với chuyện của ngươi cũng đã hiểu biết không ít rồi, ngươi cả đời làm nhiều chuyện xấu, con cái của ngươi cũng làm không ít chuyện xấu, những chuyện này, ta còn biết rõ hơn ngươi nhiều, ngươi có tin không?
Tả phú hộ ở Châu thành Hà Khẩu cũng không phải là hạng thiện nam tín nữ gì, nghe Tần Vô Song nói như vậy, những lời sắp ra tới miệng kia, cũng vội nuốt cả về.
Hắn biết, hôm nay gặp phải đối tượng không tầm thường, cái chiêu bài bi ai cũng không thể đánh được nữa rồi.
- Lần cuối cùng, nếu như ngươi không nắm bắt lấy cơ hội trả lời này thì ngươi cũng không cần trả lời nữa, ta sẽ đi hỏi những đứa con của ngươi, cũng giống nhau thôi.
Phòng tuyến tâm lý của Tả phú hộ nhất thời bị sụp đổ. Nếu nói đối phương đang khống chế tính mạng của hắn, hắn nhất định không chịu khuất phục.
Nhưng bốn đứa con trai và bốn đứa con gái, chính là gia đình của hắn, chúng là trụ cột kế thừa gia tộc của hắn, nếu chúng bị tiêu diệt hết, Tả gia của hắn chẳng khác nào bị diệt tộc.
Mặc dù hắn là người không ác không làm, nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm, cốt nhục huyết mạch, hắn không thể vứt bỏ.
Tần Vô Song trừng mắt nhìn Tả phú hộ, ánh mắt không có gì là đe dọa bức bách cả, mà chỉ nhìn Tả phú hộ một cách rất bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt thỉnh thoảnh lại hiện lên một tia sát khí làm cho Tả phú hộ nhịn không nổi phải giật mình, phòng tuyến tâm lý cũng theo đó mà sụp đổ theo.
- Ta có thể vào Thiên Dương Sơn… đó là nhờ vào diễm phúc của con trai ta.
- Nhờ vào diễm phúc của con trai ngươi hay không, điều đó chúng ta không quan tâm. Ta chỉ hỏi ngươi: Ngươi có thể vào Thiên Dương Sơn bất cứ lúc nào, có phải không?
- Về lý luận đúng là như vậy, mỗi năm ta đều có cơ hội đến thăm con trai ta, hơn nữa rất nhiều người phụ trách sự vụ trong Thiên Dương Sơn đều từng nhận ưu đãi của ta, cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho ta đi vào.
Tả phú hộ vừa trả lời vừa cố gắng kiềm chế sự sợ hãi, trong lòng không ngừng tính toán:
- Người này hỏi ta có thể vào Thiên Dương Sơn hay không, nhất định là muốn thông qua các mối quan hệ của ta để vào Thiên Dương Sơn, hắn có chuyện muốn nhờ ta thì nhất định sẽ không giết ta. Ta phải nắm bắt vấn đề này, ra giá mặc cả với hắn.
Tần Vô Song lại hỏi:
- Nói như vậy, cho dù bây giờ ngươi đi vào Thiên Dương Sơn, họ vẫn cho ngươi đi qua như trước, đúng không?
- Thời điểm hiện tại? Vào thời điểm này hằng năm, cũng không phải là lúc ta đi đến Thiên Dương Sơn đâu. Ta thường đi vào lúc trước các dịp lễ hằng năm, thuận tiện tặng một số lễ vật, lo lót dàn xếp một chút.
- Ngươi thật sự rất biết cách dựa dẫm người khác, con trai ngươi có thể trở thành một Đệ tử Trung tâm, xem ra cũng có một phần công lao của ngươi. Dịp lễ tiết gần đây nhất, cách hiện tại còn bao lâu nữa?
Cặp mắt của Tả phú hộ nhìn không chớp một cái:
- Điều này rất rõ ràng mà, không bao lâu nữa chính là vào tiết thanh minh, đệ tử của ba dòng họ lớn ở Thần Chiếu Phủ chỉ cần có chút danh vọng vào ba ngày trước tiết thanh minh sẽ tập hợp tại Thiên Dương Sơn, trong vòng bảy ngày tiết thanh minh sẽ tiến hành tế tỗ.
Tế tổ tiết thanh minh, đây là một thông lệ thường xuyên, ở các quốc gia nhân loại cũng là như vậy, rất được coi trọng. Trong Đại lục Thiên Huyền vốn quan niệm rất nặng về dòng họ, gia tộc nhỏ, dòng họ nhỏ đều thích dựa vào gia tộc lớn, dòng họ lớn, nhớ về tổ tông là hoạt động náo nhiệt tôn kính nhất ở Đại lục Thiên Huyền.
Thanh minh tế tổ chính là một dịp tốt để nhớ về tổ tiên. Ở Thần Chiếu Phủ, ba dòng họ lớn nhất là La gia, Điền gia, Tả gia đều xem Thiên Dương Sơn là nơi anh linh tổ tông của mình.
Cho nên thanh minh tế tổ ở Thiên Dương Sơn bình thường vốn rất là náo nhiệt.
Đếm trên đầu ngón tay, thời gian từ giờ đến tết thanh minh chỉ còn đến nửa tháng nữa, muốn Tần Vô Song đợi nửa tháng nữa điều này là không thể.
Tần Vô Song lạnh nhạt hỏi:
- Ngoài các ngày lễ tết ra, ngươi không thể tìm được cớ lên Thiên Dương Sơn sao?
Tả phú hộ bị ánh mắt của Tần Vô Song thúc ép, ánh mắt quả thật không nhìn ra được chút ý tứ gì cả.
- Nếu ngươi không nghĩ ra biện pháp gì, giữ lại mạng ngươi cũng vô dụng mà thôi, nhưng nếu chỉ giết một mình ngươi, trên đường đi xuống hoàng tuyền sẽ quá cô đơn rồi. Ta sẽ đưa toàn bộ người thân của ngươi xuống đoàn tụ cùng ngươi. Ngươi yên tâm đi, nhất định sẽ không bỏ sót một ai, kể cả Tả Thiệu của La Thiên Đạo Trường.
Tả phú hộ nhìn thấy ánh mắt của Tần Vô Song vô cùng nghiêm nghị, biết người này hoàn toàn không nói dối. Hắn lúng túng nói:
- Để ta nghĩ biện pháp, nhất định sẽ có!
Tần Vô Song không muốn dây dưa quát lớn:
- Nói đi!
- Ta sẽ lấy danh nghĩa đem đồ tặng cho con trai…
Nụ cười của Tần Vô Song toát lên vẻ thích thú:
- Sẽ không khiến người khác nghi ngờ ngươi chứ?
Khẩu khí của Tả phú hộ kiên quyết:
- Sẽ không, tuyệt đối không!
- Hy vọng là không, nếu không đúng như lời ngươi nói, thì toàn bộ già trẻ gia đình ngươi, kể cả ngươi tính mạng cũng sẽ khó mà bảo toàn.
Toàn thân của Tả phú hộ run run, chịu không được hỏi:
- Các hạ, ngươi toàn tâm toàn ý muốn tiến vào Thiên Dương Sơn, ruốt cuộc là có ý đồ gì đây?
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Ngươi không cảm thấy biết quá nhiều thì càng dễ chết sớm hơn sao chứ?
Tả phú hộ cứng rắn, kiên quyết nói:
- Nếu ta không biết, dù ngươi có giết cả gia đình ta thì ta cũng không phối hợp với ngươi. Nếu như ngươi đi gây loạn, La Thiên Đạo Trường sẽ truy cứu trách nhiệm đến cùng, khó tránh khỏi sẽ truy cứu đến chỗ của ta, đến lúc đó, khó tránh khỏi bị tru di cửu tộc, sớm cũng chết, muộn cũng chết, ta cần gì phải nghe theo ngươi?
Tần Vô Song dùng ánh mắt dò xét nhìn Tả phú hộ, xem lời nói của hắn có thể tin hay không, thấy thái độ của hắn rất kiên quyết, không giống như giả bộ.
Hơn nữa, lời nói của Tả phú hộ nghĩ lại thấy cũng có lý. Nếu Tả phú hộ đã dẫn sói vào nhà, khi truy cứu trách nhiệm, hắn cũng không thoát được tội.
Tả phú hộ thấy Tần Vô Song im lặng, cho rằng chiêu thức hù dọa của mình rất có hiệu quả, một khi đối phương đã có chuyện cầu cạnh hắn, thì sử dụng biện pháp này hắn cũng sẽ không bị chết oan, có thể ra điều kiện.
Tần Vô Song suy nghĩ một lúc mỉn cười gật đầu, giống như đã quyết định cái gì đó:
- Tốt, rất tốt!
- Tốt cái gì?
Tả phú hộ nhìn thấy Tần Vô Song cười sảng khoái như vậy, trong lòng rung lên, nhưng ngoài miệng vẫn còn cứng cỏi:
- Các hạ, ngươi muốn dùng cái này để gây áp lực với ta, ta khuyên ngươi sớm từ bỏ đi, trừ khi việc mà ngươi muốn làm, không hề liên lụy tới chín đời Tả gia của ta.
- Không, chuyện này nhất định sẽ liên lụy đến chín đời họ nhà ngươi, hơn nữa cho dù gia tộc của ngươi có đến chín mươi đời, nhất định bọn họ cũng sẽ tru sát hết chín mươi đời dòng họ nhà ngươi.
Điều này làm cho Tả phú hộ cảm thấy lạnh cả người, nhìn Tần Vô Song đang nói cười:
- Ngươi muốn đến Thiên Dương Sơn náo loạn, chỉ dựa vào các ngươi chỉ sợ chưa đủ thôi.
Tần Vô Song càng cười lớn hơn.
Tả phú hộ bàng hoàng sợ hãi, người run rẩy:
- Rốt cuộc ngươi cười cái gì? Thần thần bí bí?
- Lúc trước ta còn do dự, ngươi có thể nào không cần phải chết hay không? Xem tình huống hiện tại ngay cả một chút lòng trắc ẩn cuối cùng của ta đối với ngươi cũng không còn.
Tả phú hộ cười lớn:
- Ngươi giết ta? Không phải ngươi muốn vào Thiên Dương Sơn hay sao, ngươi không thể giết ta, cho dù ngươi đi Nga Hồ Châu, mua chuộc được người của gia tộc Điền gia thì quan hệ của họ cũng không rộng bằng ta, họ không thể dẫn ngươi vào Thiên Dương Sơn.
Tả phú hộ mặt đỏ tía tai, bộ dáng toát lên vẻ tự tin