Khí Trùng Tinh Hà
Chương 534
Khả năng phòng ngự của con quái vật này vô cùng biến thái, mấy đường Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm của Tần Vô Song đánh trúng nó, đều chỉ làm nó bị thương nhẹ.
Sức phòng ngự biến thái như vậy không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần so với La Triển.
Tần Vô Song lơ lửng giữa không trung, kinh ngạc nhìn con quái vật, lúc này mới nhìn rõ ràng tổng thể của nó. Con quái vật này thân hình thô to, cái đầu to cứng, trên lưng còn có một hàng vây như răng cưa sắc nhọn vô cùng.
Cô Đơn vốn là linh thú ngoại hình hung hãn, nhưng so với con quái vật này thì Cô Đơn vẫn phải tự nhận không bằng.
Nhưng tuy lực phòng ngự của con quái vật kinh người, nhưng chung quy về mặt tốc độ di chuyển thì lại vô cùng kém cỏi, đặc biệt là đối mặt với Tần Vô Song có Âm Dương Tử Vân Dực. Con quái vật này chỉ có thể phát huy hoàn toàn lực phòng ngự, còn sức mạnh của tấn công lại không thể phát huy đến ba thành uy lực.
Trận chiến này giống như trận chiến với La Triển, con quái vật ngược lại trở thành đối tượng thí luyện của Tần Vô Song. Tần Vô Song ở trên người con quái vật, thi triển ra tất cả những thủ đoạn vô tận của mình, hoàn toàn phát huy ra một cách hoàn mỹ.
Trận chiến này, có tác dụng củng cố thực lực cho Tần Vô Song rất nhiều. Đầu tiên Tần Vô Song kết hợp được đặc điểm chiến đấu của bản thân với Âm Dương Tử Vân Dực làm cho sức chiến đấu của hắn đạt được những bước tiến kỳ diệu. Loại tiến bộ này, làm cho hắn có thể thoải mái khi đối mặt với Động Hư Cảnh cường giả.
Đối với một Luyện Hư Cảnh cường giả mà nói, đối kháng trực diện với Động Hư Cảnh cường giả, là việc khó mà tưởng tượng nổi, nhưng Tần Vô Song dựa vào ưu thế của Âm Dương Tử Vân Dực đã biến cái không thể thành có thể.
Hôm nay Tần Vô Song có thể rèn luyện được sức chiến đấu tổng hợp của bản thân, trong những trường hợp không cần thiết, dùng ít hoặc là không cần dùng Thần Tú Cung, thoát khỏi sự ỷ lại vào Thần Tú Cung.
Đương nhiên, đây cũng không phải là Tần Vô Song ỷ tài mà lên mặt. Ít dùng Thần Tú Cung chỉ là để uy lực của Thần Tú Cung được phát huy mạnh nhất trong giờ khắc quan trọng, làm cho tiềm năng của bản thân được phát huy nhiều nhất. Nếu cứ chiến đấu là dùng Thần Tú Cung, về lâu dài, chắc chắn sẽ trói buộc sức chiến đấu tổng hợp của hắn, đây tuyệt đối không phải là việc Tần Vô Song muốn xảy ra.
Từ sau khi giết La Đĩnh, Tần Vô Song đã bắt đầu chủ động xuất chiến, đương nhiên cũng là vì nâng cao sức chiến đấu của mình, mà không phải là đặt hết tất cả các thủ đoạn lên Thần Tú Cung và trên người các đầu Linh thú Phong ấn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Những các đầu Linh thú Phong ấn này tất nhiên rất hữu dụng, nhưng Linh thú Phong ấn cũng chỉ là cánh tay trợ giúp, trên con đường tu hành võ đạo, không ngừng cường đại bản thân mới là điều quan trọng.
Tần Vô Song đắm chìm hưởng thụ trận chiến này, giờ này phút này, hắn cảm thấy mình như chỉ đối diện với một Luyện Hư Cảnh cường giả bình thường, mà không phải là một con linh thú cường hãn.
Âm Dương Tử Vân Dực đuổi theo trên không trung, đến nơi thấy toàn là ánh sáng trắng trong như ngọc, hình thành một đường cong kỳ diệu trong màn sương mù.
Con quái thú càng đánh càng tức, liên tục gào thét, đương nhiên là rất bất mãn với chiến thuật này của Tần Vô Song. Con quái thú này không phải là không thể bay lên không trung, nhưng với thân hình to lớn của nó thì lại không hợp với tác chiến trên không, tác chiến trên không càng thêm bất lợi.
Bao Bao vẫn luôn quan sát con quái thú, với thân thủ linh hoạt của Bao Bao, con quái thú muốn đánh Bao Bao cũng rất khó khăn.
Lúc này Tần Vô Song vẫn không muốn gọi năm đầu Linh thú Phong ấn, chỉ tự mình chiến đấu, quan sát nhất cử nhất động của con quái thú này.
Đặc điểm của con quái thú này là, nếu công kích bình thường thì nó không né tránh, trừ khi Tần Vô Song công kích vào mắt và đầu, những bộ phận hiểm yếu nó mới tránh né. Lấy bộ phận khác trên cơ thể nó để ngăn cản sự công kích của Tần Vô Song.
Đối mặt với sự phòng ngự mạnh như vậy, Tần Vô Song biết, không thể sát thương con quái vật đó bằng công kích bình thường được.
Sự phòng ngự khủng bố của con quái thú này đã hoàn toàn vượt qua phạm vi Động Hư Cảnh.
Bao Bao cũng gọi:
- Lão Đại, con quái thú này rất có thể đã đạt đến cảnh giới Hư Võ Đại viên mãn, công kích thuộc tính bình thường, vốn không thể sát thương nó.
Con quái vật đương nhiên nghe hiểu cuộc đối thoại của họ, rống lên một tiếng, bỗng nhiên cơ thể luân chuyển về chỗ cũ, hai móng vuốt trước đột nhiên áp mạnh xuống đất.
Cái áp mạnh này, lập tức từ trong lòng bàn tay áp ra hai ánh sáng màu vàng, trong nháy mắt, ánh sáng này kéo dài, hiện lên màu vàng óng, giống như những hoa văn hình tròn.
Bao Bao đột nhiên dùng đổng tử quan sát:
- Lão Đại, cẩn thận, đây là thuật pháp Đại Địa thuộc tính, Đại Địa dẫn lực.
Ánh sáng màu vàng này phát tán, tuy chưa vọt tới chân Tần Vô Song, nhưng Tần Vô Song đã cảm thấy một dòng lực hấp dẫn vô cùng mạnh, túm chặt lấy hai chân hắn.
Tần Vô Song rất kinh ngạc, hai cánh vội giơ lên, lập tức bay lên cao. Con quái vật nhe răng nanh cười một tiếng, hai tay tóm lấy, ánh sáng màu vàng bị nó ngưng thành hai móng vuốt sắc trực tiếp chụp vào đám mây.
Tần Vô Song thấy hai móng vuốt sắc màu vàng lao tới hung mãnh, đâu dám chậm trễ? Cũng không cố gắng phản công, hai cánh lại xòe ra bay vọt lên trên, tránh sự công kích cuồng liệt của nó.
Con quái thú thấy vậy, vô cùng giận dữ, phát cuồng lên, hai móng vuốt không ngừng tóm lên không trung, mỗi lần bắt, đều mang dòng thần thông trọng lực lớn, chỉ cần Tần Vô Song bị trúng một đường là coi như giống bị dây thừng kéo, khó mà duy trì thế cân bằng, nếu nghiêm trọng, có thể bị rơi xuống mặt đất.
May mà lúc này Âm Dương Tử Vân Dực phát huy tác dụng lớn, bất chấp thủ pháp của con quái vật nhanh thế nào, nhưng Tần Vô Song quyết không do dự, liên tục bay cao lên không trung. Cùng với độ cao ngày càng tăng, công kích của con quái vật ngày càng thấp.
Tần Vô Song cơ hồ đã chui vào trong đám mây, thở gấp hổn hển, nhìn con quái vật điên cuồng phía dưới, con quái vật trợn con mắt to như chuông đồng tức giận nhìn Tần Vô Song, không ngừng gáo thét.
Đương nhiên, con quái vật này rất tức giận đối với chiến thuật của Tần Vô Song, nhưng nó biết bảo cái gã nhân loại này giao đấu trực diện với nó, chính là chuyện không tưởng.
Ai cũng không chế phục đươc ai, làm cục diện rơi vào bế tắc.
Bao Bao ở trên một cây đại thụ to đằng xa quan sát con quái vật, dùng Thú Ngữ nói:
- Ốc lý cổ lạp, cáp tra nghê ba oa, xuân thôn nhi.
Con quái vật sửng sốt, cũng thì thầm vài câu.
Trên không trung, Tần Vô Song nghe thấy họ dùng Thú Ngữ nói chuyện với nhau, liền vội căng tai lên nghe, Bao Bao thấy con quái vật đáp lại, vội nói:
- Đại gia hỏa, chúng tôi chỉ đi ngang qua đây, vốn không có ác ý gì, ngươi là chủ nhân của Hắc Phong Cốc này sao?
Con quái vật nói:
- Ngươi là tiểu hầu tử, sao lại ở cùng với nhân loại? Hắc Phong Cốc rất lớn, nhưng phạm vị mấy trăm dặm gần đây là lãnh địa của ta. Tên tiểu tử nhân loại xông vào lãnh địa của ta, ta nhất định phải nuốt nguyên thần của hắn.
Bao Bao cười nói:
- Đại gia hỏa, người đó là Lão Đại của ta, huynh ấy có hữu hảo đối với Thú Tộc chúng ta. Còn nữa, huynh ấy đến đây không hề có ác ý gì. Hơn nữa, nếu như muốn đánh nhau, huynh ấy cũng không sợ ngươi. Lão Đại nhà ta, còn rất nhiều con át chủ bài chưa lấy ra.
Con quái vật vẻ mặt khinh thường nói:
- Hắn có con át chủ bài, chẳng lẽ ta không có tuyệt chiêu sao?
Tần Vô Song nghe họ cãi cọ, cũng dùng Thú Ngữ nói:
- Đại gia hỏa, xâm phạm lãnh địa của ngươi, là ta mạo muội, có thể xin lỗi ngươi. Nhưng muốn đánh nhau có thể đánh bất cứ lúc nào. Nếu cứ đánh như vậy, không biết đến bao giờ mới kết thúc. Hay là chúng ta hẹn ngày khác đánh tiếp.
Tần Vô Song không muốn căng thẳng với con đại quái thú này. Nếu đánh tiếp, vốn không thể thắng thì phải dùng Thần Tú Cung. Nhưng nếu đối phương đã có năng lực phòng ngự của Hư Võ Đại viên mãn, chỉ sợ cũng khó đánh gục đại quái vật như vậy.
Trừ phi tu vi của hắn nâng cao đến Hóa Hư Cảnh, vượt qua hai cấp, đã là giới hạn công kích của Thần Tú Cung rồi.
Tuy con quái vật này cường hãn, nhưng cũng không phải là không có đầu óc, thấy người này thực sự không có địch ý, trong lòng cũng nhẹ nhõm một chút. Nhưng vẫn có chút chần chừ:
- Tiểu hầu tử, ngươi thật sự không phải là tu luyện giả của Thần Chiếu Phủ chứ?
Bao Bao cười nói:
- Lão Đại chúng ta là đệ tử Thiên Đế Sơn, không có chút quan hệ nào với Thần Chiếu Phủ.
Đại quái vật tức giận nói:
- Tiểu hầu tử, ngươi đừng có lừa ta, trước giờ đều có không ít tu luyện giả của La Thiên Đạo Trường đến chỗ của chúng ta tiến hành thí luyện.
- La Thiên Đạo Trường?
Bao Bao cười.
- Ngươi sợ La Thiên Đạo Trường như vậy sao?
Đại quái vật nói:
- Những tên lâu la của La Thiên Đạo Trường, đương nhiên ta không sợ. Nhưng La Thiên Đạo Trường có hai cao thủ cấp bậc Kỳ Diệu Huyền Cảnh, cho dù là ta cũng không chống nổi.
Lời của còn quái vật này rất thành thật. Bao Bao cười tủm tỉm nói:
- Yên tâm đi, chúng ta không có chút quan hệ nào với La Thiên Đạo Trường. Ngược lại, chúng ta còn đối đầu với La Thiên Đạo Trường nữa.
- Đối đầu?
Đại quái vật ngạc nhiên, trong đôi mắt to lóe lên những sắc thái kỳ dị, nhìn kỹ Tần Vô Song và Bao Bao, khẩu khí vô cùng ngạc nhiên.
- Các ngươi… các ngươi có quan hệ gì với Lỗ Tiên Lâu tiên sinh?
Bao Bao ngạc nhiên:
- Đại gia hỏa, ngươi biết Lỗ Tiên Lâu tiên sinh?
Con quái vật đề phòng nói:
- Ngươi nói trước.
Bao Bao cười, liên tục khoát tay, thể hiện mình không có ác ý, cười hì hì nói:
- Chúng ta có quan hệ rất tốt với Lỗ Tiên Lâu tiên sinh, thực tế là Lỗ tiên sinh phái chúng ta đến đây.
Con quái vật nghe vậy, vẻ mặt vui mừng như điên không ngừng nhìn Tần Vô Song, lại nhìn Bao Bao:
- Không lừa ta chứ? Có gì đảm bảo không?
Tần Vô Song giơ tấm bản đồ và Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn lên:
- Đây chính là bằng chứng!
Con quái vật nhìn thấy bản đồ, lại nhìn Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, vui mừng quá đỗi, ánh mắt không ngừng chớp động:
- Quả nhiên, ha ha, quả nhiên là Lỗ đại sư phái các ngươi đến. Quá tốt rồi, quá tốt rồi!
Trong khẩu khí của con quái vật tràn ngập sự vui mừng.
Bao Bao thấy kỳ lạ, hỏi:
- Đại gia hỏa, ngươi cũng quen biết Lỗ Tiên Lâu tiên sinh?
Con quái vật vô cùng thành khẩn:
- Tiền bối Lỗ Tiên Lâu là ân nhân của ta. Ông ấy phái ta trấn thủ Hắc Phong Cốc, không cho bất kỳ tán tu nào xông vào đây, trừ phi là người ông ấy phái đến.
Tần Vô Song và Bao Bao nhìn nhau, đồng thời đáp xuống mặt đất, Cô Đơn cũng chạy qua tụ hội lại, nhìn thấy con quái vật to như vậy cũng thấy kỳ lạ.
Sức phòng ngự biến thái như vậy không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần so với La Triển.
Tần Vô Song lơ lửng giữa không trung, kinh ngạc nhìn con quái vật, lúc này mới nhìn rõ ràng tổng thể của nó. Con quái vật này thân hình thô to, cái đầu to cứng, trên lưng còn có một hàng vây như răng cưa sắc nhọn vô cùng.
Cô Đơn vốn là linh thú ngoại hình hung hãn, nhưng so với con quái vật này thì Cô Đơn vẫn phải tự nhận không bằng.
Nhưng tuy lực phòng ngự của con quái vật kinh người, nhưng chung quy về mặt tốc độ di chuyển thì lại vô cùng kém cỏi, đặc biệt là đối mặt với Tần Vô Song có Âm Dương Tử Vân Dực. Con quái vật này chỉ có thể phát huy hoàn toàn lực phòng ngự, còn sức mạnh của tấn công lại không thể phát huy đến ba thành uy lực.
Trận chiến này giống như trận chiến với La Triển, con quái vật ngược lại trở thành đối tượng thí luyện của Tần Vô Song. Tần Vô Song ở trên người con quái vật, thi triển ra tất cả những thủ đoạn vô tận của mình, hoàn toàn phát huy ra một cách hoàn mỹ.
Trận chiến này, có tác dụng củng cố thực lực cho Tần Vô Song rất nhiều. Đầu tiên Tần Vô Song kết hợp được đặc điểm chiến đấu của bản thân với Âm Dương Tử Vân Dực làm cho sức chiến đấu của hắn đạt được những bước tiến kỳ diệu. Loại tiến bộ này, làm cho hắn có thể thoải mái khi đối mặt với Động Hư Cảnh cường giả.
Đối với một Luyện Hư Cảnh cường giả mà nói, đối kháng trực diện với Động Hư Cảnh cường giả, là việc khó mà tưởng tượng nổi, nhưng Tần Vô Song dựa vào ưu thế của Âm Dương Tử Vân Dực đã biến cái không thể thành có thể.
Hôm nay Tần Vô Song có thể rèn luyện được sức chiến đấu tổng hợp của bản thân, trong những trường hợp không cần thiết, dùng ít hoặc là không cần dùng Thần Tú Cung, thoát khỏi sự ỷ lại vào Thần Tú Cung.
Đương nhiên, đây cũng không phải là Tần Vô Song ỷ tài mà lên mặt. Ít dùng Thần Tú Cung chỉ là để uy lực của Thần Tú Cung được phát huy mạnh nhất trong giờ khắc quan trọng, làm cho tiềm năng của bản thân được phát huy nhiều nhất. Nếu cứ chiến đấu là dùng Thần Tú Cung, về lâu dài, chắc chắn sẽ trói buộc sức chiến đấu tổng hợp của hắn, đây tuyệt đối không phải là việc Tần Vô Song muốn xảy ra.
Từ sau khi giết La Đĩnh, Tần Vô Song đã bắt đầu chủ động xuất chiến, đương nhiên cũng là vì nâng cao sức chiến đấu của mình, mà không phải là đặt hết tất cả các thủ đoạn lên Thần Tú Cung và trên người các đầu Linh thú Phong ấn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Những các đầu Linh thú Phong ấn này tất nhiên rất hữu dụng, nhưng Linh thú Phong ấn cũng chỉ là cánh tay trợ giúp, trên con đường tu hành võ đạo, không ngừng cường đại bản thân mới là điều quan trọng.
Tần Vô Song đắm chìm hưởng thụ trận chiến này, giờ này phút này, hắn cảm thấy mình như chỉ đối diện với một Luyện Hư Cảnh cường giả bình thường, mà không phải là một con linh thú cường hãn.
Âm Dương Tử Vân Dực đuổi theo trên không trung, đến nơi thấy toàn là ánh sáng trắng trong như ngọc, hình thành một đường cong kỳ diệu trong màn sương mù.
Con quái thú càng đánh càng tức, liên tục gào thét, đương nhiên là rất bất mãn với chiến thuật này của Tần Vô Song. Con quái thú này không phải là không thể bay lên không trung, nhưng với thân hình to lớn của nó thì lại không hợp với tác chiến trên không, tác chiến trên không càng thêm bất lợi.
Bao Bao vẫn luôn quan sát con quái thú, với thân thủ linh hoạt của Bao Bao, con quái thú muốn đánh Bao Bao cũng rất khó khăn.
Lúc này Tần Vô Song vẫn không muốn gọi năm đầu Linh thú Phong ấn, chỉ tự mình chiến đấu, quan sát nhất cử nhất động của con quái thú này.
Đặc điểm của con quái thú này là, nếu công kích bình thường thì nó không né tránh, trừ khi Tần Vô Song công kích vào mắt và đầu, những bộ phận hiểm yếu nó mới tránh né. Lấy bộ phận khác trên cơ thể nó để ngăn cản sự công kích của Tần Vô Song.
Đối mặt với sự phòng ngự mạnh như vậy, Tần Vô Song biết, không thể sát thương con quái vật đó bằng công kích bình thường được.
Sự phòng ngự khủng bố của con quái thú này đã hoàn toàn vượt qua phạm vi Động Hư Cảnh.
Bao Bao cũng gọi:
- Lão Đại, con quái thú này rất có thể đã đạt đến cảnh giới Hư Võ Đại viên mãn, công kích thuộc tính bình thường, vốn không thể sát thương nó.
Con quái vật đương nhiên nghe hiểu cuộc đối thoại của họ, rống lên một tiếng, bỗng nhiên cơ thể luân chuyển về chỗ cũ, hai móng vuốt trước đột nhiên áp mạnh xuống đất.
Cái áp mạnh này, lập tức từ trong lòng bàn tay áp ra hai ánh sáng màu vàng, trong nháy mắt, ánh sáng này kéo dài, hiện lên màu vàng óng, giống như những hoa văn hình tròn.
Bao Bao đột nhiên dùng đổng tử quan sát:
- Lão Đại, cẩn thận, đây là thuật pháp Đại Địa thuộc tính, Đại Địa dẫn lực.
Ánh sáng màu vàng này phát tán, tuy chưa vọt tới chân Tần Vô Song, nhưng Tần Vô Song đã cảm thấy một dòng lực hấp dẫn vô cùng mạnh, túm chặt lấy hai chân hắn.
Tần Vô Song rất kinh ngạc, hai cánh vội giơ lên, lập tức bay lên cao. Con quái vật nhe răng nanh cười một tiếng, hai tay tóm lấy, ánh sáng màu vàng bị nó ngưng thành hai móng vuốt sắc trực tiếp chụp vào đám mây.
Tần Vô Song thấy hai móng vuốt sắc màu vàng lao tới hung mãnh, đâu dám chậm trễ? Cũng không cố gắng phản công, hai cánh lại xòe ra bay vọt lên trên, tránh sự công kích cuồng liệt của nó.
Con quái thú thấy vậy, vô cùng giận dữ, phát cuồng lên, hai móng vuốt không ngừng tóm lên không trung, mỗi lần bắt, đều mang dòng thần thông trọng lực lớn, chỉ cần Tần Vô Song bị trúng một đường là coi như giống bị dây thừng kéo, khó mà duy trì thế cân bằng, nếu nghiêm trọng, có thể bị rơi xuống mặt đất.
May mà lúc này Âm Dương Tử Vân Dực phát huy tác dụng lớn, bất chấp thủ pháp của con quái vật nhanh thế nào, nhưng Tần Vô Song quyết không do dự, liên tục bay cao lên không trung. Cùng với độ cao ngày càng tăng, công kích của con quái vật ngày càng thấp.
Tần Vô Song cơ hồ đã chui vào trong đám mây, thở gấp hổn hển, nhìn con quái vật điên cuồng phía dưới, con quái vật trợn con mắt to như chuông đồng tức giận nhìn Tần Vô Song, không ngừng gáo thét.
Đương nhiên, con quái vật này rất tức giận đối với chiến thuật của Tần Vô Song, nhưng nó biết bảo cái gã nhân loại này giao đấu trực diện với nó, chính là chuyện không tưởng.
Ai cũng không chế phục đươc ai, làm cục diện rơi vào bế tắc.
Bao Bao ở trên một cây đại thụ to đằng xa quan sát con quái vật, dùng Thú Ngữ nói:
- Ốc lý cổ lạp, cáp tra nghê ba oa, xuân thôn nhi.
Con quái vật sửng sốt, cũng thì thầm vài câu.
Trên không trung, Tần Vô Song nghe thấy họ dùng Thú Ngữ nói chuyện với nhau, liền vội căng tai lên nghe, Bao Bao thấy con quái vật đáp lại, vội nói:
- Đại gia hỏa, chúng tôi chỉ đi ngang qua đây, vốn không có ác ý gì, ngươi là chủ nhân của Hắc Phong Cốc này sao?
Con quái vật nói:
- Ngươi là tiểu hầu tử, sao lại ở cùng với nhân loại? Hắc Phong Cốc rất lớn, nhưng phạm vị mấy trăm dặm gần đây là lãnh địa của ta. Tên tiểu tử nhân loại xông vào lãnh địa của ta, ta nhất định phải nuốt nguyên thần của hắn.
Bao Bao cười nói:
- Đại gia hỏa, người đó là Lão Đại của ta, huynh ấy có hữu hảo đối với Thú Tộc chúng ta. Còn nữa, huynh ấy đến đây không hề có ác ý gì. Hơn nữa, nếu như muốn đánh nhau, huynh ấy cũng không sợ ngươi. Lão Đại nhà ta, còn rất nhiều con át chủ bài chưa lấy ra.
Con quái vật vẻ mặt khinh thường nói:
- Hắn có con át chủ bài, chẳng lẽ ta không có tuyệt chiêu sao?
Tần Vô Song nghe họ cãi cọ, cũng dùng Thú Ngữ nói:
- Đại gia hỏa, xâm phạm lãnh địa của ngươi, là ta mạo muội, có thể xin lỗi ngươi. Nhưng muốn đánh nhau có thể đánh bất cứ lúc nào. Nếu cứ đánh như vậy, không biết đến bao giờ mới kết thúc. Hay là chúng ta hẹn ngày khác đánh tiếp.
Tần Vô Song không muốn căng thẳng với con đại quái thú này. Nếu đánh tiếp, vốn không thể thắng thì phải dùng Thần Tú Cung. Nhưng nếu đối phương đã có năng lực phòng ngự của Hư Võ Đại viên mãn, chỉ sợ cũng khó đánh gục đại quái vật như vậy.
Trừ phi tu vi của hắn nâng cao đến Hóa Hư Cảnh, vượt qua hai cấp, đã là giới hạn công kích của Thần Tú Cung rồi.
Tuy con quái vật này cường hãn, nhưng cũng không phải là không có đầu óc, thấy người này thực sự không có địch ý, trong lòng cũng nhẹ nhõm một chút. Nhưng vẫn có chút chần chừ:
- Tiểu hầu tử, ngươi thật sự không phải là tu luyện giả của Thần Chiếu Phủ chứ?
Bao Bao cười nói:
- Lão Đại chúng ta là đệ tử Thiên Đế Sơn, không có chút quan hệ nào với Thần Chiếu Phủ.
Đại quái vật tức giận nói:
- Tiểu hầu tử, ngươi đừng có lừa ta, trước giờ đều có không ít tu luyện giả của La Thiên Đạo Trường đến chỗ của chúng ta tiến hành thí luyện.
- La Thiên Đạo Trường?
Bao Bao cười.
- Ngươi sợ La Thiên Đạo Trường như vậy sao?
Đại quái vật nói:
- Những tên lâu la của La Thiên Đạo Trường, đương nhiên ta không sợ. Nhưng La Thiên Đạo Trường có hai cao thủ cấp bậc Kỳ Diệu Huyền Cảnh, cho dù là ta cũng không chống nổi.
Lời của còn quái vật này rất thành thật. Bao Bao cười tủm tỉm nói:
- Yên tâm đi, chúng ta không có chút quan hệ nào với La Thiên Đạo Trường. Ngược lại, chúng ta còn đối đầu với La Thiên Đạo Trường nữa.
- Đối đầu?
Đại quái vật ngạc nhiên, trong đôi mắt to lóe lên những sắc thái kỳ dị, nhìn kỹ Tần Vô Song và Bao Bao, khẩu khí vô cùng ngạc nhiên.
- Các ngươi… các ngươi có quan hệ gì với Lỗ Tiên Lâu tiên sinh?
Bao Bao ngạc nhiên:
- Đại gia hỏa, ngươi biết Lỗ Tiên Lâu tiên sinh?
Con quái vật đề phòng nói:
- Ngươi nói trước.
Bao Bao cười, liên tục khoát tay, thể hiện mình không có ác ý, cười hì hì nói:
- Chúng ta có quan hệ rất tốt với Lỗ Tiên Lâu tiên sinh, thực tế là Lỗ tiên sinh phái chúng ta đến đây.
Con quái vật nghe vậy, vẻ mặt vui mừng như điên không ngừng nhìn Tần Vô Song, lại nhìn Bao Bao:
- Không lừa ta chứ? Có gì đảm bảo không?
Tần Vô Song giơ tấm bản đồ và Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn lên:
- Đây chính là bằng chứng!
Con quái vật nhìn thấy bản đồ, lại nhìn Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, vui mừng quá đỗi, ánh mắt không ngừng chớp động:
- Quả nhiên, ha ha, quả nhiên là Lỗ đại sư phái các ngươi đến. Quá tốt rồi, quá tốt rồi!
Trong khẩu khí của con quái vật tràn ngập sự vui mừng.
Bao Bao thấy kỳ lạ, hỏi:
- Đại gia hỏa, ngươi cũng quen biết Lỗ Tiên Lâu tiên sinh?
Con quái vật vô cùng thành khẩn:
- Tiền bối Lỗ Tiên Lâu là ân nhân của ta. Ông ấy phái ta trấn thủ Hắc Phong Cốc, không cho bất kỳ tán tu nào xông vào đây, trừ phi là người ông ấy phái đến.
Tần Vô Song và Bao Bao nhìn nhau, đồng thời đáp xuống mặt đất, Cô Đơn cũng chạy qua tụ hội lại, nhìn thấy con quái vật to như vậy cũng thấy kỳ lạ.