Khí Trùng Tinh Hà
Chương 531
Nhưng chính vì vậy mà khiến Tần Vô Song đã nắm được tất cả những tinh hoa của Hư Võ Cảnh.
Hư Võ Cảnh không phải là Linh Võ Cảnh, không phải tích lũy linh lực. Linh Võ Cảnh chỉ là giai đoạn tích lũy linh lực, linh lực xuống đan điền thành tinh hoa, sau khi luyện thành nguyên thần mới là Hư Võ Cảnh.
Hư Võ Cảnh, cốt lõi chính là ở chữ "hư", chữ "hư" này có nghĩa là tu luyện Hư Võ Cảnh không cần tiếp tục tích lũy linh lực, đã qua giai đoạn tích lũy linh lực.
Sự nâng cao của Hư Võ Cảnh chính là dựa vào sự củng cố và không ngừng rèn luyện của cảnh giới nguyên thần, rèn luyện cảnh giới nguyên thần, tu luyện của đan điền là một chuyện, lĩnh ngộ và hiểu được lại là chuyện khác.
Cảnh giới nguyên thần, có thể có được từ những điều tâm đắc trong tu luyện, cũng có thể bỗng nhiên giác ngộ khi đi trên đường, cũng có thể linh quang chợt lóe lên trong khi tưởng tượng.
Do vậy, lúc này Tần Vô Song đã cảm nhận được cảm giác kỳ diệu này, kỳ thực đây chính là tín hiệu cực tốt trong cấp bậc Hư Võ Cảnh của hắn.
Cũng là từ trước tới nay hắn không ngừng tích lũy lượng biến thành quá trình chất biến, đó cũng là kỳ ngộ.
Đương nhiên lúc này Tần Vô Song không nghĩ nhiều như vậy, mà mối tâm tư này đang chìm đắm trong trận đại chiến.
Đối với hắn mà nói, trận chiến này không phải là trận đại chiến sinh tử, mà lại một loại hưởng thụ. Tần Vô Song càng đánh càng hăng, mỗi một chiêu đều vô cùng thoải mái.
Nếu là người không rõ chân tướng sự việc, thấy trận đánh này sẽ có cảm giác sai, sẽ cảm thấy đây là trận chiến giữa những cường giả cùng cấp bậc, mà không phải là đối kháng giữa hai cường giả hai cấp bậc khác nhau.
So với sự thoải mái của Tần Vô Song, La Triển đã có tâm lý sẽ chết, hắn không ngờ lại bị một thanh niên trẻ tuổi này ép bức tới mức tiến thoái lưỡng nan.
Tất nhiên, không phải là hắn không đủ thực lực, mà là hắn không thể phát huy toàn bộ thực lực của mình, thứ nhất vì sự kìm kẹp của Tần Vô Song, hai là vì ánh nhìn chằm chằm của ba linh thú Động Hư Cảnh.
Áp lực từ hai phía làm La Triển không thể thể hiển bản lĩnh của mình.
Ba con linh thú Động Hư Cảnh cũng bị lay động, hiển nhiên, chúng cũng không ngờ cảnh giới của chủ nhân rõ ràng thua xa đối thủ, nhưng lại có thể chiến đấu ngang hàng với hắn.
Một lúc sau Tịnh Đàn Bảo Trư là kẻ đầu không còn kiên nhẫn, bắp thịt toàn thân rung lên, gào to:
- Chủ nhân, Lão Trư đến giúp chủ nhân.
Bảo Trư cất bước xông lên, giang hai cánh, song quyền liên kích, xong tới trước mặt La Triển.
Kiểu tấn công này đơn giản mà thô bạo, nhưng rất thực dụng, một quyền đánh tới, La Triển chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu, dường như khí lưu xung quanh hình như cuộn hết vào, tích tụ trên nắm đấm rồi trực tiếp nổ ra.
Những làn sóng chấn động trong hư không như lốc xoáy. Đương nhiên La Triển không thể ứng phó với một quyền này, vì lúc này bất kỳ sự tấn công nào cũng có thể làm hắn tiến thêm một bước đến cái chết. Đối phương có ba linh thú Động Hư Cảnh, cũng đủ để đánh luân phiên, tiêu hao hết linh lực của hắn.
Thuận theo đường quyền, La Triển vội dùng chiến đao mở đường, đương nhiên là đề phòng Độc Giác Thần Mã và Khiếu Nhật Thiên Phượng cùng tấn công tới.
Rõ ràng hắn không muốn bị hợp kích trong vòng bao vây, nhưng mà, bề ngoài hắn xem có thể xông ra ngoài nhưng trên thực tế vẫn không thoát khỏi vòng nguy hiểm.
Khiếu Nhật Thiên Phượng và Độc Giác Thần Mã bao vây hai bên, cùng nhau xông tới, Âm Dương Tử Vân Dực của Tần Vô Song vẫy động, thân thể hắn như hồn ma lao đến trước mặt La Triển.
Năm đầu ngón tay bắn ra Cương kiếm như những viên đạn, tốc độ cực nhanh, giống như những hạt mưa bắn vào mặt.
Miệng La Triển phun ra một dòng máu, lại vận chân khí, liên tục gào thét. Hắn cũng rất bực mình, La Phách và La Hành đuổi theo hai tên tán tu thực lực bình thường sao đến bây giờ vẫn chưa quay lại.
Hắn đâu biết, nhìn hai tên đó thực lực bình thường, kỳ thực chính là Ngọc Thố và Yển Thử biến hình, hai con linh thú này rất hiểu Thuật Địa Hành, có thể dễ dàng chơi trò trốn tìm với La Phách và La Hành, dẫn dắt hai tên đó rời xa chiến địa.
Do vậy, La Triển gào thét thế nào cũng không được hồi âm. Bả vai đau đớn, một dòng Thiếu Xung Kiếm đã bắn trên bả vai.
Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm vô cùng uy lực, đặc biệt là Cương kiếm rèn luyện mà thành, uy lực vô song, La Triển lập tức toàn thân run rẩy. Hắn bất chấp tất cả tiến lên cùng một lúc, phóng ra một đạo linh phù lên hư không, muốn mượn dùng linh phù để tháo chạy.
Đúng lúc này, Tịnh Đàn Bảo Trư sau lưng hắn há mồm, nhả ra một làn sương khói, bao lấy khí lưu xung quanh, tạo thành chân không tuyệt đối, làm cho La Triển không có thời gian để thúc động linh phù, bị lực hấp thụ lớn mạnh của Bảo Trư hút mất.
Dường như cùng một lúc, Độc Giác Thần Mã đâm tới, xông tới trước ngực La Triển với khí thế muốn phá vỡ tất cả. La Triển liên tục bay lên, chiến đấu Độc Giác Thần Mã, mượn thế để bay lên. Oanh!
Móng vuốt sắc nhọn của Khiếu Nhật Thiên Phượng vồ tới, vô số móng vuốt ngưng kết trên hư không áp xuống.
- La Triển! Chấp nhận số phận đi!
Tần Vô Song cương quyết la lớn, Bá Vương Phá Trận Thương đâm hướng tới cổ họng La Triển, bỗng nhiên hai bên chợt đẩy ra một dòng khí lưu lốc xoáy hình tròn hướng tới.
Lực đẩy làm cho tốc độ tăng lên mười lần. Đây là tiến hóa của Thân Hạch Thức, Tần Vô Song đẩy tất cả lực lượng của Thâm Hạch Thức, Bá Vương Phá Trận Thương như mũi tên rời khỏi cung, lao tới cổ của La Triển.
La Triển bị ba con linh thú bao vây, không thể tránh, kêu lên một tiếng, rụt cổ lại may mắn tránh được, nhưng hắn tránh được công kích thứ nhất của Tần Vô Song, sao có thể tránh được lần thứ hai?
Tần Vô Song không biết bắt đầu từ lúc nào đã lấy ra Tử Dương Kiếm, thanh kiếm nháy mắt đã rời khỏi tay, bắn tới lồng ngực của La Triển. Chỉ nghe một tiếng rắc rắc vang lên, đồng tử La Triển bỗng nhiên co rút lại. Toàn thân giống như đình trệ giữa không trung.
Thân thể La Triển đứng sững giữa không trung, đột nhiên trong mắt lóe lên ánh nhìn phức tạp, tuyệt vọng và phẫn nộ, vung chiến đao trong tay, dùng hết sức bình sinh chém tới.
Tần Vô Song cười miệt thị, khẽ vẫy hai cánh bay xa hơn trăm trượng. Sau đó hắn tiêu sái tự nhiên ngắm nhìn cảnh giãy chết của La Triển.
Lúc La Triển gần chết, hắn mới ngộ ra rằng, mình đã già rồi, không thể ngăn cản được sự nổi dậy của thế hệ thanh niên. Không nghi ngờ gì nữa, Tần Vô Song này sẽ trở thành mầm họa của La Thiên Đạo Trường. La Triển cảm thấy đan điền co rút từng cơn, nguyên thần trong đan điền kịch liệt lui tán.
Đây là điềm báo của cái chết, thậm chí cho dù Thần nhân hạ phàm cũng không thể cứu chữa. Lúc này, La Triển đã không lo đến sự sống chết của bản thân, hắn nghĩ mọi cách, nhưng đã không còn đủ khả năng thông qua Ngọc bài Truyền thức truyền đến Đại Đạo tôn của La Thiên Đạo Trường.
Mang theo sự không cam tâm và phẫn nộ, La Triển dần dần ngừng thở tuyệt vọng ngã xuống, chấn lên một đống cát bụi. Một thế hệ Động Hư Cảnh cường giả đã ngã xuống ở một sơn cốc vô danh.
Tần Vô Song dừng lại, dặn dò:
- Thiên Phượng, ngươi phụ trách giải quyết chiến trường. Bao Bao, đệ đi tiếp ứng Cô Đơn, cùng hắn trấn giữ ở phía trước, đừng để cho bất cứ kẻ nào chạy đến làm phiền. Ta mang theo các linh thú tụ họp với Yển Thử và Ngọc Thố. Ở đằng kia còn có hai tên đang chờ chúng ta đến thu thập.
Bao Bao cười nói:
- Tên đầu sỏ đã chết, những kẻ khác thì dễ thôi!
Lúc này, La Phách và La Hành đã bị Yển Thử và Ngọc Thố làm tức giận bốc hỏa nhưng lại không làm gì được.
Luận thực lực, bọn chúng đều là Động Hư Cảnh cường giả, chắc chắn mạnh hơn Yển Thử và Ngọc Thố, nhưng Ngọc Thố và Yển Thử lại có ưu thế đắc thiên độc hậu, vốn không thể phát huy thực lực trong cái trò chơi này.
Khi hai người đuổi theo đến sức cùng lực kiệt thì bất ngờ phát hiện chúng lại quay trở về.
Trong lúc đang kinh ngạc, Độc Giác Thần Mã phía trước đang lao tới, Tịnh Đàn Bảo Trư cũng sau đó cuốn tới.
Khiếu Nhật Thiên Phượng giải quyết chiến trường xong cũng gia nhập trận chiến.
Phụ trách xử lý hai tên này tương đối đơn giản, thậm chí Tần Vô Song không cần ra tay cũng đã nắm chắc phần thắng.
Bây giờ, toàn bộ bốn Động Hư Cảnh cường giả trấn thủ bên ngoài trấn Triều Dương đã ngã xuống, đây là đòn đả kích vô cùng lớn đối với La Thiên Đạo Trường.
Tuy chết đi vài Động Hư Cảnh cường giả không được tính là tổn thất chí mạng đối với La Thiên Đạo Trường, nhưng cao thủ cấp bậc này tốt xấu gì cũng là lực lượng trung kiên, một lúc chết đi bốn người, tổn thất không thể coi là không lớn.
Bao Bao và Cô Đơn đến lúc cuộc chiến bên này đã kết thúc mới chạy qua tập họp. Bao Bao hưng phấn nói:
- Lão Đại, kế sách này thật không tệ, ha ha! La Thiên Đạo Trường truy sát chúng ta, lại bị chúng ta phục kích giết đi mất tên, rất tốt! Lão Đại, chúng ta phải đánh như vậy mới phải!
Thì ra, Tần Vô Song ra kế sách này chính là muốn tách bốn người bọn họ, tập hợp tất cả ưu thế của mình, toàn lực bao vây tấn công hai người trong số đó, mới đạt được hiệu quả tốt nhất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bất kỳ bước nào trong kế sách, bao gồm đối thoại, con đường hành tẩu, đều đã có dự tính sẵn, do vậy khi sử dụng ra đã làm bọn La Triển sập bẫy lúc nào không hay. Biểu hiện của La Phách và La Hành trước lúc chết đã thể hiện tất cả, hiển nhiên, họ nằm mơ cũng không thể ngờ lại sập bẫy của Tần Vô Song.
Lúc họ hiểu ra tất cả thì đã quá muộn.
Sau khi tiêu diệt được bốn người, hiện trường vô cùng thảm liệt, Tần Vô Song sau khi hủy thi thể xong, cũng không phí sức đi khôi phục nơi này.
Vì chiến cuộc hỗn độn như vậy cũng không thể khôi phục như trước, sớm muộn gì người của La Thiên Đạo Trường cũng phát hiện ra nơi này.
Nhưng trước mắt Tần Vô Song cần phải biến khách thành chủ, tiên phát chế nhân, ra tay khiến đối phương hoàn toàn không thể dự liệu được, đem quyền chủ động nắm trong tay của mình.
Vì vậy, Tần Vô Song cũng không ở lại, sau khi thu dọn tàn cục liền hướng theo phía Thần Chiếu Phủ bay đi
Hư Võ Cảnh không phải là Linh Võ Cảnh, không phải tích lũy linh lực. Linh Võ Cảnh chỉ là giai đoạn tích lũy linh lực, linh lực xuống đan điền thành tinh hoa, sau khi luyện thành nguyên thần mới là Hư Võ Cảnh.
Hư Võ Cảnh, cốt lõi chính là ở chữ "hư", chữ "hư" này có nghĩa là tu luyện Hư Võ Cảnh không cần tiếp tục tích lũy linh lực, đã qua giai đoạn tích lũy linh lực.
Sự nâng cao của Hư Võ Cảnh chính là dựa vào sự củng cố và không ngừng rèn luyện của cảnh giới nguyên thần, rèn luyện cảnh giới nguyên thần, tu luyện của đan điền là một chuyện, lĩnh ngộ và hiểu được lại là chuyện khác.
Cảnh giới nguyên thần, có thể có được từ những điều tâm đắc trong tu luyện, cũng có thể bỗng nhiên giác ngộ khi đi trên đường, cũng có thể linh quang chợt lóe lên trong khi tưởng tượng.
Do vậy, lúc này Tần Vô Song đã cảm nhận được cảm giác kỳ diệu này, kỳ thực đây chính là tín hiệu cực tốt trong cấp bậc Hư Võ Cảnh của hắn.
Cũng là từ trước tới nay hắn không ngừng tích lũy lượng biến thành quá trình chất biến, đó cũng là kỳ ngộ.
Đương nhiên lúc này Tần Vô Song không nghĩ nhiều như vậy, mà mối tâm tư này đang chìm đắm trong trận đại chiến.
Đối với hắn mà nói, trận chiến này không phải là trận đại chiến sinh tử, mà lại một loại hưởng thụ. Tần Vô Song càng đánh càng hăng, mỗi một chiêu đều vô cùng thoải mái.
Nếu là người không rõ chân tướng sự việc, thấy trận đánh này sẽ có cảm giác sai, sẽ cảm thấy đây là trận chiến giữa những cường giả cùng cấp bậc, mà không phải là đối kháng giữa hai cường giả hai cấp bậc khác nhau.
So với sự thoải mái của Tần Vô Song, La Triển đã có tâm lý sẽ chết, hắn không ngờ lại bị một thanh niên trẻ tuổi này ép bức tới mức tiến thoái lưỡng nan.
Tất nhiên, không phải là hắn không đủ thực lực, mà là hắn không thể phát huy toàn bộ thực lực của mình, thứ nhất vì sự kìm kẹp của Tần Vô Song, hai là vì ánh nhìn chằm chằm của ba linh thú Động Hư Cảnh.
Áp lực từ hai phía làm La Triển không thể thể hiển bản lĩnh của mình.
Ba con linh thú Động Hư Cảnh cũng bị lay động, hiển nhiên, chúng cũng không ngờ cảnh giới của chủ nhân rõ ràng thua xa đối thủ, nhưng lại có thể chiến đấu ngang hàng với hắn.
Một lúc sau Tịnh Đàn Bảo Trư là kẻ đầu không còn kiên nhẫn, bắp thịt toàn thân rung lên, gào to:
- Chủ nhân, Lão Trư đến giúp chủ nhân.
Bảo Trư cất bước xông lên, giang hai cánh, song quyền liên kích, xong tới trước mặt La Triển.
Kiểu tấn công này đơn giản mà thô bạo, nhưng rất thực dụng, một quyền đánh tới, La Triển chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu, dường như khí lưu xung quanh hình như cuộn hết vào, tích tụ trên nắm đấm rồi trực tiếp nổ ra.
Những làn sóng chấn động trong hư không như lốc xoáy. Đương nhiên La Triển không thể ứng phó với một quyền này, vì lúc này bất kỳ sự tấn công nào cũng có thể làm hắn tiến thêm một bước đến cái chết. Đối phương có ba linh thú Động Hư Cảnh, cũng đủ để đánh luân phiên, tiêu hao hết linh lực của hắn.
Thuận theo đường quyền, La Triển vội dùng chiến đao mở đường, đương nhiên là đề phòng Độc Giác Thần Mã và Khiếu Nhật Thiên Phượng cùng tấn công tới.
Rõ ràng hắn không muốn bị hợp kích trong vòng bao vây, nhưng mà, bề ngoài hắn xem có thể xông ra ngoài nhưng trên thực tế vẫn không thoát khỏi vòng nguy hiểm.
Khiếu Nhật Thiên Phượng và Độc Giác Thần Mã bao vây hai bên, cùng nhau xông tới, Âm Dương Tử Vân Dực của Tần Vô Song vẫy động, thân thể hắn như hồn ma lao đến trước mặt La Triển.
Năm đầu ngón tay bắn ra Cương kiếm như những viên đạn, tốc độ cực nhanh, giống như những hạt mưa bắn vào mặt.
Miệng La Triển phun ra một dòng máu, lại vận chân khí, liên tục gào thét. Hắn cũng rất bực mình, La Phách và La Hành đuổi theo hai tên tán tu thực lực bình thường sao đến bây giờ vẫn chưa quay lại.
Hắn đâu biết, nhìn hai tên đó thực lực bình thường, kỳ thực chính là Ngọc Thố và Yển Thử biến hình, hai con linh thú này rất hiểu Thuật Địa Hành, có thể dễ dàng chơi trò trốn tìm với La Phách và La Hành, dẫn dắt hai tên đó rời xa chiến địa.
Do vậy, La Triển gào thét thế nào cũng không được hồi âm. Bả vai đau đớn, một dòng Thiếu Xung Kiếm đã bắn trên bả vai.
Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm vô cùng uy lực, đặc biệt là Cương kiếm rèn luyện mà thành, uy lực vô song, La Triển lập tức toàn thân run rẩy. Hắn bất chấp tất cả tiến lên cùng một lúc, phóng ra một đạo linh phù lên hư không, muốn mượn dùng linh phù để tháo chạy.
Đúng lúc này, Tịnh Đàn Bảo Trư sau lưng hắn há mồm, nhả ra một làn sương khói, bao lấy khí lưu xung quanh, tạo thành chân không tuyệt đối, làm cho La Triển không có thời gian để thúc động linh phù, bị lực hấp thụ lớn mạnh của Bảo Trư hút mất.
Dường như cùng một lúc, Độc Giác Thần Mã đâm tới, xông tới trước ngực La Triển với khí thế muốn phá vỡ tất cả. La Triển liên tục bay lên, chiến đấu Độc Giác Thần Mã, mượn thế để bay lên. Oanh!
Móng vuốt sắc nhọn của Khiếu Nhật Thiên Phượng vồ tới, vô số móng vuốt ngưng kết trên hư không áp xuống.
- La Triển! Chấp nhận số phận đi!
Tần Vô Song cương quyết la lớn, Bá Vương Phá Trận Thương đâm hướng tới cổ họng La Triển, bỗng nhiên hai bên chợt đẩy ra một dòng khí lưu lốc xoáy hình tròn hướng tới.
Lực đẩy làm cho tốc độ tăng lên mười lần. Đây là tiến hóa của Thân Hạch Thức, Tần Vô Song đẩy tất cả lực lượng của Thâm Hạch Thức, Bá Vương Phá Trận Thương như mũi tên rời khỏi cung, lao tới cổ của La Triển.
La Triển bị ba con linh thú bao vây, không thể tránh, kêu lên một tiếng, rụt cổ lại may mắn tránh được, nhưng hắn tránh được công kích thứ nhất của Tần Vô Song, sao có thể tránh được lần thứ hai?
Tần Vô Song không biết bắt đầu từ lúc nào đã lấy ra Tử Dương Kiếm, thanh kiếm nháy mắt đã rời khỏi tay, bắn tới lồng ngực của La Triển. Chỉ nghe một tiếng rắc rắc vang lên, đồng tử La Triển bỗng nhiên co rút lại. Toàn thân giống như đình trệ giữa không trung.
Thân thể La Triển đứng sững giữa không trung, đột nhiên trong mắt lóe lên ánh nhìn phức tạp, tuyệt vọng và phẫn nộ, vung chiến đao trong tay, dùng hết sức bình sinh chém tới.
Tần Vô Song cười miệt thị, khẽ vẫy hai cánh bay xa hơn trăm trượng. Sau đó hắn tiêu sái tự nhiên ngắm nhìn cảnh giãy chết của La Triển.
Lúc La Triển gần chết, hắn mới ngộ ra rằng, mình đã già rồi, không thể ngăn cản được sự nổi dậy của thế hệ thanh niên. Không nghi ngờ gì nữa, Tần Vô Song này sẽ trở thành mầm họa của La Thiên Đạo Trường. La Triển cảm thấy đan điền co rút từng cơn, nguyên thần trong đan điền kịch liệt lui tán.
Đây là điềm báo của cái chết, thậm chí cho dù Thần nhân hạ phàm cũng không thể cứu chữa. Lúc này, La Triển đã không lo đến sự sống chết của bản thân, hắn nghĩ mọi cách, nhưng đã không còn đủ khả năng thông qua Ngọc bài Truyền thức truyền đến Đại Đạo tôn của La Thiên Đạo Trường.
Mang theo sự không cam tâm và phẫn nộ, La Triển dần dần ngừng thở tuyệt vọng ngã xuống, chấn lên một đống cát bụi. Một thế hệ Động Hư Cảnh cường giả đã ngã xuống ở một sơn cốc vô danh.
Tần Vô Song dừng lại, dặn dò:
- Thiên Phượng, ngươi phụ trách giải quyết chiến trường. Bao Bao, đệ đi tiếp ứng Cô Đơn, cùng hắn trấn giữ ở phía trước, đừng để cho bất cứ kẻ nào chạy đến làm phiền. Ta mang theo các linh thú tụ họp với Yển Thử và Ngọc Thố. Ở đằng kia còn có hai tên đang chờ chúng ta đến thu thập.
Bao Bao cười nói:
- Tên đầu sỏ đã chết, những kẻ khác thì dễ thôi!
Lúc này, La Phách và La Hành đã bị Yển Thử và Ngọc Thố làm tức giận bốc hỏa nhưng lại không làm gì được.
Luận thực lực, bọn chúng đều là Động Hư Cảnh cường giả, chắc chắn mạnh hơn Yển Thử và Ngọc Thố, nhưng Ngọc Thố và Yển Thử lại có ưu thế đắc thiên độc hậu, vốn không thể phát huy thực lực trong cái trò chơi này.
Khi hai người đuổi theo đến sức cùng lực kiệt thì bất ngờ phát hiện chúng lại quay trở về.
Trong lúc đang kinh ngạc, Độc Giác Thần Mã phía trước đang lao tới, Tịnh Đàn Bảo Trư cũng sau đó cuốn tới.
Khiếu Nhật Thiên Phượng giải quyết chiến trường xong cũng gia nhập trận chiến.
Phụ trách xử lý hai tên này tương đối đơn giản, thậm chí Tần Vô Song không cần ra tay cũng đã nắm chắc phần thắng.
Bây giờ, toàn bộ bốn Động Hư Cảnh cường giả trấn thủ bên ngoài trấn Triều Dương đã ngã xuống, đây là đòn đả kích vô cùng lớn đối với La Thiên Đạo Trường.
Tuy chết đi vài Động Hư Cảnh cường giả không được tính là tổn thất chí mạng đối với La Thiên Đạo Trường, nhưng cao thủ cấp bậc này tốt xấu gì cũng là lực lượng trung kiên, một lúc chết đi bốn người, tổn thất không thể coi là không lớn.
Bao Bao và Cô Đơn đến lúc cuộc chiến bên này đã kết thúc mới chạy qua tập họp. Bao Bao hưng phấn nói:
- Lão Đại, kế sách này thật không tệ, ha ha! La Thiên Đạo Trường truy sát chúng ta, lại bị chúng ta phục kích giết đi mất tên, rất tốt! Lão Đại, chúng ta phải đánh như vậy mới phải!
Thì ra, Tần Vô Song ra kế sách này chính là muốn tách bốn người bọn họ, tập hợp tất cả ưu thế của mình, toàn lực bao vây tấn công hai người trong số đó, mới đạt được hiệu quả tốt nhất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bất kỳ bước nào trong kế sách, bao gồm đối thoại, con đường hành tẩu, đều đã có dự tính sẵn, do vậy khi sử dụng ra đã làm bọn La Triển sập bẫy lúc nào không hay. Biểu hiện của La Phách và La Hành trước lúc chết đã thể hiện tất cả, hiển nhiên, họ nằm mơ cũng không thể ngờ lại sập bẫy của Tần Vô Song.
Lúc họ hiểu ra tất cả thì đã quá muộn.
Sau khi tiêu diệt được bốn người, hiện trường vô cùng thảm liệt, Tần Vô Song sau khi hủy thi thể xong, cũng không phí sức đi khôi phục nơi này.
Vì chiến cuộc hỗn độn như vậy cũng không thể khôi phục như trước, sớm muộn gì người của La Thiên Đạo Trường cũng phát hiện ra nơi này.
Nhưng trước mắt Tần Vô Song cần phải biến khách thành chủ, tiên phát chế nhân, ra tay khiến đối phương hoàn toàn không thể dự liệu được, đem quyền chủ động nắm trong tay của mình.
Vì vậy, Tần Vô Song cũng không ở lại, sau khi thu dọn tàn cục liền hướng theo phía Thần Chiếu Phủ bay đi