Khí Trùng Tinh Hà
Chương 351: Hai bảo vật sống
Tần Vô Song, Bao Bao và Tử Điện Phần Diệm Thú quay lại Thần Long Lĩnh, hỏa tốc trở lại sơn động. Sau khi chắc chắn không để lại bất cứ dấu vết nào mới vào trong. Khi vào trong sơn động rồi thì có nghĩa là đã tuyệt đối an toàn.
Bao Bao vẫn còn dư âm trận chiến lúc trước:
- Thật là sảng khoái a! Lão Tử, giờ ta khâm phục ngươi vài phần rồi đó!
Tử Điện Phần Diệm Thú cười hắc hắc:
- Mới vài phần thôi sao? Sao không phải là mười phần chứ?
Bao Bao hi hi cười:
- Nếu ngươi băm vằm được Tả Thiên Tứ thì ta sẽ khâm phục mười phần, ha ha…
Tử Điện Phần Diệm Thú toét miệng cười:
- Bao Bao, nhắc đến Tả Thiên Tứ, hình như ta cũng có vài phần khâm phục ngươi rồi. Ngươi chơi bịt mắt bắt dê với lão già đó, khiến lão quay cuồng đầu óc, bản lĩnh không tồi!
Bao Bao đắc ý:
- Còn phải nói, ngươi xem ta có huyết thống gì chứ!
Tử Điện Phần Diệm Thú có tiêu chuẩn nhìn người rất cao, nhưng trước mặt cao thủ có thực lực thật sự thì cũng không kiêu ngạo. Vì thế cũng không thấy phản cảm với sự đắc ý tự khen mình của Bao Bao. Nó nói:
- Bao Bao, huyết thống của ngươi tốt, vậy chúng ta so tài xem sau này tốc độ tăng cấp của ai nhanh hơn!
Bao Bao cười:
- Lão Tử, thế thì ngươi không bì được với ta đâu!
Tử Điện Phần Diệm Thú cười hắc hắc:
- Cái đó chưa chắc đâu. Ngươi có huyết thống của Thái cổ Thần vượn, xuất thân tốt hơn ta, nhưng ta cũng có chút bí mật đó. Ha ha…
- Bí mật gì? Thành thực sẽ được khoan hồng!
Bao Bao ra vẻ nghiêm nghị:
- Đừng có giấu diếm ta!
Bao Bao chép miệng, gãi gãi quai hàm, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, bỗng nói:
- Lão Tử, ngươi tốt xấu gì cũng là một linh thú cấp Linh Võ Đại viên mãn. Không đến mức ngay cả tên gọi cũng không có chứ hả?
Tử Điện Phần Diệm Thú buồn bã:
- Ta chỉ hoạt động trong Thú Tộc, nếu không phải bị chủ nhân của trận pháp này giam cầm thì đâu có đến đây? Cái gì mà danh hiệu, đều là phù vân!
Bao Bao lắc đầu:
- Thế thì không được, sau này ngươi theo Vô Song lão đại, nhất định phải có một cái danh hiệu. Nếu không không phải làm mất mặt Vô Song lão đại sao? Ngươi ra ngoài cũng không oai phong. Khi người khác bàn luận về ngươi, ngươi không có tên gọi, chắc chắn họ sẽ nói là cái con nghiệt súc của ai ai đó…
- Ngươi mới là nghiệt súc ấy!
Tử Điện Phần Diệm Thú đảo mắt, cũng thấy Bao Bao nói có lý.
Bao Bao cười ha ha:
- Ta có tên gọi, người khác biết ta là Bao Bao, chắc chắn không có vấn đề gì, ngươi không có tên gọi, bảo người ta gọi thế nào đây?
Tử Điện Phần Diệm Thú lầm bầm:
- Nghe cũng có lý nhỉ? Bao Bao, thế ngươi thấy ta lấy tên gì thì oai?
Bao Bao nói:
- Ngươi có oai phong thế nào cũng không được oai hơn tên của Lão Đại, Tần Vô Song, nhất thế vô song đó!
- Nhưng dù thế nào cũng phải oai một chút chứ? Kém hơn Lão Đại một chút cũng được!
Bao Bao nghiêng đầu nói:
- Để ta nghĩ cái đã!
Tần Vô Song cười:
- Hai ngươi cứ từ từ nghĩ tên, ta đi xem trận pháp hai chiều này rốt cuộc khởi động ra làm sao. Không được làm sai, nếu chẳng may đến Đệ tứ hoàn, tu vi của chúng ta chưa đủ, bị nuốt chửng thì hỏng!
Tần Vô Song quan sát một lúc, thạch bàn truyền tống có hai hướng, một hướng có chữ "nhị", một hướng chữ "tứ". Tuy nó là chữ triện nhưng Tần Vô Song vẫn nhìn ra. Vậy là hắn nghĩ chắc truyền linh lực vào hướng nào là khởi động trận pháp về nơi đó.
Đúng lúc đó Bao Bao bỗng kêu lên một tiếng rất khoa trương:
- Lão Tứ, ngươi bị phong ấn ở đây ít nhất cũng phải nghìn năm nhỉ? Vậy thì chắc chắn là rất lạnh lẽo, rất cô đơn. Chi bằng ngươi tên là Cô Đơn đi. Cái tên này cũng oai phong lắm!
- Cô Đơn?
- Đúng thế. Cái tên này đặc biệt như thế, thi vị như thế, rất xứng với thực lực xuất chúng của ngươi. Đổi là tên khác thì sẽ không thể thể hiện được một phần vạn uy phong của ngươi.
Bao Bao nói.
Tần Vô Song thấy hai bảo vật sống này càng ngày càng nói đi đâu, ngay cả "cô đơn" mà cũng lôi ra được. Ở kiếp trước, từ này cũng rất nổi tiếng trên mạng đấy.
Hắn vốn nghĩ Tử Điện Phần Diệm Thú sẽ từ chối nhưng không ngờ anh bạn ấy lại như trúng bùa mê của Bao Bao, gật đầu vẻ rất đồng tình:
- Bao Bao, không ngờ ngươi cũng có đầu óc đấy!
Bao Bao càng đắc ý hơn:
- Đương nhiên rồi. Bao Bao ta là đệ nhất trí giả của Hầu Tộc đó. Lão Tử à, ngươi nghĩ xem, thực lực của ngươi xuất chúng như thế, không tìm được đối thủ, đứng trên đỉnh cao của thế giới, cái cảm giác "cầu bại mà không được" như thế không phải là rất cô đơn sao? Vì thế cái tên Cô Đơn này cực kỳ thích hợp với sự oai phong của ngươi. Có lẽ một ngày nào đó còn có khả năng vượt qua cả Vô Song lão đại ấy chứ!
Tử Điện Phần Diệm Thú gật đầu lia lịa:
- Quá là có lý! Bao Bao, giờ ta đã khâm phục ngươi bảy tám phần rồi đấy!
Bao Bao bật cười ha ha:
- Ừ ừ, từ giờ Lão Tử của chúng là chính là Cô Đơn ca nổi danh thiên hạ. Người chặn đường thì giết người, Thần chặn đường thì giết Thần!
Tử Điện Phần Diệm Thú cười:
- Không không, ta không thích giết người, ta thích xé người. Sở thích lớn nhất của ta đó là xé kẻ địch ra thành từng mảnh!
- Hai ngươi ít nói những lời thừa thãi đi. Về thôi!
Tần Vô Song khẽ nạt:
- Quy tắc cũ, đứng yên ở hai bên, không được làm loạn!
Hai tên đó rất nghe lời Tần Vô Song, Bao Bao thè lưỡi, còn Tử Điện Phần Diệm Thú thì tung tẩy khoe tên mới:
- Lão Đại, Bao Bao đặt biệt danh cho ta, huynh thấy sao?
- Rất hay, rất mạnh mẽ!
Tần Vô Song nói hàm hồ một câu. Hắn sao có thể không biết rõ ràng là Bao Bao đang đùa cợt chứ? Nhưng Tử Điện Phần Diệm Thú lại tin sái cổ. Cái tên đấy chẳng ra cái thể loại gì cả, lấy đâu ra mà oai phong. Nhưng hắn cũng không nói toạc ra, để tránh hai bảo vật sống này trở mặt thành thù.
Bao Bao vẫn đang nói khoác:
- Thực lực vô địch chỉ có Tử Điện Phần Diệm Thú ca ca của ta. Mạnh mẽ kiêu dũng, hãy nhìn Cô Đơn ca!
Tần Vô Song khẽ nạt:
- Bao Bao, đừng nói nữa, ta khởi động trận pháp đây!
Trận pháp được khởi động, thần quang ngũ sắc bùng phát bao phủ lấy cả ba, xoẹt một cái là biến mất, để lại chiếc bàn thạch trống không. Cũng không biết qua bao lâu, ánh sáng lại lóe lên trong sơn động Đệ nhị hoàn ở Đại Thương Sơn.
Một người hai thú đáp xuống đất, Bao Bao hét lớn:
- Lão Đại, thật thần kỳ, thật kích thích! Cái trận pháp này thú vị quá! Xoẹt một cái là đến Đế quốc Xích Long cách đây mấy vạn dặm? Xoẹt một cái là lại trở về rồi?
Tần Vô Song cười:
- Trận pháp Viễn cổ thần kỳ như thế đấy. Hai ngươi phải giữ kín bí mật này cho ta đó!
Bao Bao nghiêm túc:
- Đảm bảo không để lộ!
Tử Điện Phần Diệm Thú vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui có tên mới, nó lầm bầm:
- Có đánh chết ra cũng không nói, những chuyện mất mặt như thế này, ta không bao giờ nói!
Tần Vô Song biết Tử Điện Phần Diệm Thú rất bực bội và thấy bị sỉ nhục về việc bị phong ấn.
- Thôi được rồi, chúng ta về Vương phủ đã. Trận đại náo lần này của các ngươi chắc chắn khiến Cửu Cung Phái rối loạn, nghi thần nghi quỷ, nhất định sẽ thú vị lắm đây, hắc hắc!
- Càng thú vị, càng kích thích!
Bao Bao chỉ lo thiên hạ không loạn.
Tử Điện Phần Diệm Thú nói:
- Ta không cần biết có thú vị không, nếu tên Tả Thiên Tứ đó dám đến đây, ta sẽ xé tan hắn ra ngay trước mặt Bao Bao ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ phải khâm phục ta mười phần!
- Đúng thế, đúng thế, khi nào ngươi xé tan xác tên Tả Thiên Tứ kia, ta nhất định sẽ khâm phục mười phần!
Tần Vô Song nhớ đến lời cảnh cáo của Lý Bố Y, nhưng hắn không nói ra. Dù sao thì hắn cũng không muốn tỏ ra yếu đuối lúc này, khiến hai tên kia cảm thấy Tả Thiên Tứ là kẻ không đắc tội được. Nếu vậy thì chưa chiến đã nhụt nhuệ khí, không hay lắm!
Hơn nữa, cứ cho là chúng nghe đi, nhưng với tính cách của chúng thì có sợ Tả Thiên Tứ không lại là chuyện khác. Dù gì chúng đều là Linh thú Thiên phú dị thường. Dù là Hiên Viên Khâu hậu thuẫn đi nữa thì chưa chắc chúng đã để tâm.
Đúng như bọn Tần Vô Song dự đoán, lần này có thể nói là Cửu Cung Phái sứt đầu mẻ trán, vô cùng phiền muộn.
Tả Thiên Tứ phát hiện ra Bao Bao, vừa nhìn là thấy con linh thú này rất có tiền đồ, muốn bắt làm Linh thú Khế ước nhưng không thành. Bận rộn mấy ngày căn bản là không nắm được nửa sợi lông.
Mà nhân lúc hắn đang bận rộn, sơn môn của Cửu Cung Phái đã bị thiêu cháy. Bực nhất là chúng không biết kẻ nào đã thiêu Cửu Cung Phái. Tả Thiên Tứ suy đoán nhiều lần, cảm thấy rất có thể lần này mình đã bị chơi một vố, đã trúng kế điệu hổ ly sơn.
- Lẽ nào con linh thú đó đã có chủ rồi? Mà chủ nhân của nó cố ý bảo nó dụ ta đi rồi đốt sơn môn Cửu Cung Phái?
Tuy lửa đã được dập nhưng tổn thất rất lớn. Sơn môn bị thiêu rụi có nghĩa là đã bị bôi tro trát trấu vào mặt, trên dưới Cửu Cung Phái đều nổi giận đùng đùng, tất cả các Trưởng lão đều được Tả Thiên Tứ triệu tập đến Liên Hoa Điện.
Tả Thiên Tứ tuy rất lo lắng nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh. Hắn cũng biết tuy có gặp trắc trở nhưng Cửu Cung Phái vẫn chưa đến mức phải tỏ ra chán nản, lúc này là lúc nên cổ vũ tinh thần. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Một đệ tử môn hạ của hắn nói:
- Sư phụ, mọi người đã đến đủ. Trừ Đao Phó Chưởng môn ra ngoài công cán ra thì tất cả đã có mặt!
Tả Thiên Tứ gật đầu:
- Chư vị, trong các vị có ai biết manh mối gì về kẻ đã thiêu cháy sơn môn không?
Tất cả đều lắc đầu. Tả Thiên Tứ bình thản nói:
- Triệu Phó Chưởng môn, ngươi có cảm ứng gì không?
Triệu Hằng sắc mặt mệt mỏi, ho lên hai tiếng nói:
- Tả Chưởng môn, thương thế của Triệu mỗ nghiêm trọng như vậy, mỗi ngày đều phải chật vật tự giữ mạng mình, căn bản không thể cảm ứng được gì.
Tả Thiên Tứ gật đầu:
- Chúc Đại Trung và cháu ngươi đã đi lâu rồi mà vẫn chưa về. Ta nghĩ hẳn là lành ít dữ nhiều. Vì thế tháng trước ta đã phái Đao Phó Chưởng môn đi Chi Tế Sơn dò la tin tức. Cũng là để thỉnh thị Tổng bộ tại Hiên Viên Khâu, sẽ xin được một quả Thần Anh Quả về phục hồi đan điền lại cho ngươi.
Triệu Hằng cảm kích nói:
- Được vậy thì đa tạ Tả trưởng môn! Cháu ta…
Tả Thiên Tứ thở dài:
- Cháu ngươi đã bị ngươi làm cho hư rồi. Chúc Đại Trung là người cẩn thận, nếu có gì sơ xuất, chắc chắn là do cháu ngươi sơ xuất mà thôi. Ngươi cũng đừng trách người của Thiên Cơ Tông.
Triệu Hằng trầm mặc không nói gì, chỉ có thể gật đầu.
Tả Thiên Tứ nói:
- Vụ phóng hỏa này dù có liên quan đến Tinh La Điện và Long Hổ Môn hay không thì kế hoạch xâm chiếm phía Đông của chúng ta vẫn phải đẩy nhanh lên, đêm dài thì lắm mộng!
Lời này vừa được nói ra thì sắc mặt tất cả đều trở nên cuồng nhiệt, rõ ràng là rất ham muốn vùng lãnh thổ phì nhiêu phía Đông và vùng Vô Tận Đông Hải rộng lớn, tràn ngập kỳ duyên kia!
Xâm chiếm phía Đông! Bốn chữ này làm huyết dịch tất cả mọi người đều phải cuộn trào!
Bao Bao vẫn còn dư âm trận chiến lúc trước:
- Thật là sảng khoái a! Lão Tử, giờ ta khâm phục ngươi vài phần rồi đó!
Tử Điện Phần Diệm Thú cười hắc hắc:
- Mới vài phần thôi sao? Sao không phải là mười phần chứ?
Bao Bao hi hi cười:
- Nếu ngươi băm vằm được Tả Thiên Tứ thì ta sẽ khâm phục mười phần, ha ha…
Tử Điện Phần Diệm Thú toét miệng cười:
- Bao Bao, nhắc đến Tả Thiên Tứ, hình như ta cũng có vài phần khâm phục ngươi rồi. Ngươi chơi bịt mắt bắt dê với lão già đó, khiến lão quay cuồng đầu óc, bản lĩnh không tồi!
Bao Bao đắc ý:
- Còn phải nói, ngươi xem ta có huyết thống gì chứ!
Tử Điện Phần Diệm Thú có tiêu chuẩn nhìn người rất cao, nhưng trước mặt cao thủ có thực lực thật sự thì cũng không kiêu ngạo. Vì thế cũng không thấy phản cảm với sự đắc ý tự khen mình của Bao Bao. Nó nói:
- Bao Bao, huyết thống của ngươi tốt, vậy chúng ta so tài xem sau này tốc độ tăng cấp của ai nhanh hơn!
Bao Bao cười:
- Lão Tử, thế thì ngươi không bì được với ta đâu!
Tử Điện Phần Diệm Thú cười hắc hắc:
- Cái đó chưa chắc đâu. Ngươi có huyết thống của Thái cổ Thần vượn, xuất thân tốt hơn ta, nhưng ta cũng có chút bí mật đó. Ha ha…
- Bí mật gì? Thành thực sẽ được khoan hồng!
Bao Bao ra vẻ nghiêm nghị:
- Đừng có giấu diếm ta!
Bao Bao chép miệng, gãi gãi quai hàm, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, bỗng nói:
- Lão Tử, ngươi tốt xấu gì cũng là một linh thú cấp Linh Võ Đại viên mãn. Không đến mức ngay cả tên gọi cũng không có chứ hả?
Tử Điện Phần Diệm Thú buồn bã:
- Ta chỉ hoạt động trong Thú Tộc, nếu không phải bị chủ nhân của trận pháp này giam cầm thì đâu có đến đây? Cái gì mà danh hiệu, đều là phù vân!
Bao Bao lắc đầu:
- Thế thì không được, sau này ngươi theo Vô Song lão đại, nhất định phải có một cái danh hiệu. Nếu không không phải làm mất mặt Vô Song lão đại sao? Ngươi ra ngoài cũng không oai phong. Khi người khác bàn luận về ngươi, ngươi không có tên gọi, chắc chắn họ sẽ nói là cái con nghiệt súc của ai ai đó…
- Ngươi mới là nghiệt súc ấy!
Tử Điện Phần Diệm Thú đảo mắt, cũng thấy Bao Bao nói có lý.
Bao Bao cười ha ha:
- Ta có tên gọi, người khác biết ta là Bao Bao, chắc chắn không có vấn đề gì, ngươi không có tên gọi, bảo người ta gọi thế nào đây?
Tử Điện Phần Diệm Thú lầm bầm:
- Nghe cũng có lý nhỉ? Bao Bao, thế ngươi thấy ta lấy tên gì thì oai?
Bao Bao nói:
- Ngươi có oai phong thế nào cũng không được oai hơn tên của Lão Đại, Tần Vô Song, nhất thế vô song đó!
- Nhưng dù thế nào cũng phải oai một chút chứ? Kém hơn Lão Đại một chút cũng được!
Bao Bao nghiêng đầu nói:
- Để ta nghĩ cái đã!
Tần Vô Song cười:
- Hai ngươi cứ từ từ nghĩ tên, ta đi xem trận pháp hai chiều này rốt cuộc khởi động ra làm sao. Không được làm sai, nếu chẳng may đến Đệ tứ hoàn, tu vi của chúng ta chưa đủ, bị nuốt chửng thì hỏng!
Tần Vô Song quan sát một lúc, thạch bàn truyền tống có hai hướng, một hướng có chữ "nhị", một hướng chữ "tứ". Tuy nó là chữ triện nhưng Tần Vô Song vẫn nhìn ra. Vậy là hắn nghĩ chắc truyền linh lực vào hướng nào là khởi động trận pháp về nơi đó.
Đúng lúc đó Bao Bao bỗng kêu lên một tiếng rất khoa trương:
- Lão Tứ, ngươi bị phong ấn ở đây ít nhất cũng phải nghìn năm nhỉ? Vậy thì chắc chắn là rất lạnh lẽo, rất cô đơn. Chi bằng ngươi tên là Cô Đơn đi. Cái tên này cũng oai phong lắm!
- Cô Đơn?
- Đúng thế. Cái tên này đặc biệt như thế, thi vị như thế, rất xứng với thực lực xuất chúng của ngươi. Đổi là tên khác thì sẽ không thể thể hiện được một phần vạn uy phong của ngươi.
Bao Bao nói.
Tần Vô Song thấy hai bảo vật sống này càng ngày càng nói đi đâu, ngay cả "cô đơn" mà cũng lôi ra được. Ở kiếp trước, từ này cũng rất nổi tiếng trên mạng đấy.
Hắn vốn nghĩ Tử Điện Phần Diệm Thú sẽ từ chối nhưng không ngờ anh bạn ấy lại như trúng bùa mê của Bao Bao, gật đầu vẻ rất đồng tình:
- Bao Bao, không ngờ ngươi cũng có đầu óc đấy!
Bao Bao càng đắc ý hơn:
- Đương nhiên rồi. Bao Bao ta là đệ nhất trí giả của Hầu Tộc đó. Lão Tử à, ngươi nghĩ xem, thực lực của ngươi xuất chúng như thế, không tìm được đối thủ, đứng trên đỉnh cao của thế giới, cái cảm giác "cầu bại mà không được" như thế không phải là rất cô đơn sao? Vì thế cái tên Cô Đơn này cực kỳ thích hợp với sự oai phong của ngươi. Có lẽ một ngày nào đó còn có khả năng vượt qua cả Vô Song lão đại ấy chứ!
Tử Điện Phần Diệm Thú gật đầu lia lịa:
- Quá là có lý! Bao Bao, giờ ta đã khâm phục ngươi bảy tám phần rồi đấy!
Bao Bao bật cười ha ha:
- Ừ ừ, từ giờ Lão Tử của chúng là chính là Cô Đơn ca nổi danh thiên hạ. Người chặn đường thì giết người, Thần chặn đường thì giết Thần!
Tử Điện Phần Diệm Thú cười:
- Không không, ta không thích giết người, ta thích xé người. Sở thích lớn nhất của ta đó là xé kẻ địch ra thành từng mảnh!
- Hai ngươi ít nói những lời thừa thãi đi. Về thôi!
Tần Vô Song khẽ nạt:
- Quy tắc cũ, đứng yên ở hai bên, không được làm loạn!
Hai tên đó rất nghe lời Tần Vô Song, Bao Bao thè lưỡi, còn Tử Điện Phần Diệm Thú thì tung tẩy khoe tên mới:
- Lão Đại, Bao Bao đặt biệt danh cho ta, huynh thấy sao?
- Rất hay, rất mạnh mẽ!
Tần Vô Song nói hàm hồ một câu. Hắn sao có thể không biết rõ ràng là Bao Bao đang đùa cợt chứ? Nhưng Tử Điện Phần Diệm Thú lại tin sái cổ. Cái tên đấy chẳng ra cái thể loại gì cả, lấy đâu ra mà oai phong. Nhưng hắn cũng không nói toạc ra, để tránh hai bảo vật sống này trở mặt thành thù.
Bao Bao vẫn đang nói khoác:
- Thực lực vô địch chỉ có Tử Điện Phần Diệm Thú ca ca của ta. Mạnh mẽ kiêu dũng, hãy nhìn Cô Đơn ca!
Tần Vô Song khẽ nạt:
- Bao Bao, đừng nói nữa, ta khởi động trận pháp đây!
Trận pháp được khởi động, thần quang ngũ sắc bùng phát bao phủ lấy cả ba, xoẹt một cái là biến mất, để lại chiếc bàn thạch trống không. Cũng không biết qua bao lâu, ánh sáng lại lóe lên trong sơn động Đệ nhị hoàn ở Đại Thương Sơn.
Một người hai thú đáp xuống đất, Bao Bao hét lớn:
- Lão Đại, thật thần kỳ, thật kích thích! Cái trận pháp này thú vị quá! Xoẹt một cái là đến Đế quốc Xích Long cách đây mấy vạn dặm? Xoẹt một cái là lại trở về rồi?
Tần Vô Song cười:
- Trận pháp Viễn cổ thần kỳ như thế đấy. Hai ngươi phải giữ kín bí mật này cho ta đó!
Bao Bao nghiêm túc:
- Đảm bảo không để lộ!
Tử Điện Phần Diệm Thú vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui có tên mới, nó lầm bầm:
- Có đánh chết ra cũng không nói, những chuyện mất mặt như thế này, ta không bao giờ nói!
Tần Vô Song biết Tử Điện Phần Diệm Thú rất bực bội và thấy bị sỉ nhục về việc bị phong ấn.
- Thôi được rồi, chúng ta về Vương phủ đã. Trận đại náo lần này của các ngươi chắc chắn khiến Cửu Cung Phái rối loạn, nghi thần nghi quỷ, nhất định sẽ thú vị lắm đây, hắc hắc!
- Càng thú vị, càng kích thích!
Bao Bao chỉ lo thiên hạ không loạn.
Tử Điện Phần Diệm Thú nói:
- Ta không cần biết có thú vị không, nếu tên Tả Thiên Tứ đó dám đến đây, ta sẽ xé tan hắn ra ngay trước mặt Bao Bao ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ phải khâm phục ta mười phần!
- Đúng thế, đúng thế, khi nào ngươi xé tan xác tên Tả Thiên Tứ kia, ta nhất định sẽ khâm phục mười phần!
Tần Vô Song nhớ đến lời cảnh cáo của Lý Bố Y, nhưng hắn không nói ra. Dù sao thì hắn cũng không muốn tỏ ra yếu đuối lúc này, khiến hai tên kia cảm thấy Tả Thiên Tứ là kẻ không đắc tội được. Nếu vậy thì chưa chiến đã nhụt nhuệ khí, không hay lắm!
Hơn nữa, cứ cho là chúng nghe đi, nhưng với tính cách của chúng thì có sợ Tả Thiên Tứ không lại là chuyện khác. Dù gì chúng đều là Linh thú Thiên phú dị thường. Dù là Hiên Viên Khâu hậu thuẫn đi nữa thì chưa chắc chúng đã để tâm.
Đúng như bọn Tần Vô Song dự đoán, lần này có thể nói là Cửu Cung Phái sứt đầu mẻ trán, vô cùng phiền muộn.
Tả Thiên Tứ phát hiện ra Bao Bao, vừa nhìn là thấy con linh thú này rất có tiền đồ, muốn bắt làm Linh thú Khế ước nhưng không thành. Bận rộn mấy ngày căn bản là không nắm được nửa sợi lông.
Mà nhân lúc hắn đang bận rộn, sơn môn của Cửu Cung Phái đã bị thiêu cháy. Bực nhất là chúng không biết kẻ nào đã thiêu Cửu Cung Phái. Tả Thiên Tứ suy đoán nhiều lần, cảm thấy rất có thể lần này mình đã bị chơi một vố, đã trúng kế điệu hổ ly sơn.
- Lẽ nào con linh thú đó đã có chủ rồi? Mà chủ nhân của nó cố ý bảo nó dụ ta đi rồi đốt sơn môn Cửu Cung Phái?
Tuy lửa đã được dập nhưng tổn thất rất lớn. Sơn môn bị thiêu rụi có nghĩa là đã bị bôi tro trát trấu vào mặt, trên dưới Cửu Cung Phái đều nổi giận đùng đùng, tất cả các Trưởng lão đều được Tả Thiên Tứ triệu tập đến Liên Hoa Điện.
Tả Thiên Tứ tuy rất lo lắng nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh. Hắn cũng biết tuy có gặp trắc trở nhưng Cửu Cung Phái vẫn chưa đến mức phải tỏ ra chán nản, lúc này là lúc nên cổ vũ tinh thần. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Một đệ tử môn hạ của hắn nói:
- Sư phụ, mọi người đã đến đủ. Trừ Đao Phó Chưởng môn ra ngoài công cán ra thì tất cả đã có mặt!
Tả Thiên Tứ gật đầu:
- Chư vị, trong các vị có ai biết manh mối gì về kẻ đã thiêu cháy sơn môn không?
Tất cả đều lắc đầu. Tả Thiên Tứ bình thản nói:
- Triệu Phó Chưởng môn, ngươi có cảm ứng gì không?
Triệu Hằng sắc mặt mệt mỏi, ho lên hai tiếng nói:
- Tả Chưởng môn, thương thế của Triệu mỗ nghiêm trọng như vậy, mỗi ngày đều phải chật vật tự giữ mạng mình, căn bản không thể cảm ứng được gì.
Tả Thiên Tứ gật đầu:
- Chúc Đại Trung và cháu ngươi đã đi lâu rồi mà vẫn chưa về. Ta nghĩ hẳn là lành ít dữ nhiều. Vì thế tháng trước ta đã phái Đao Phó Chưởng môn đi Chi Tế Sơn dò la tin tức. Cũng là để thỉnh thị Tổng bộ tại Hiên Viên Khâu, sẽ xin được một quả Thần Anh Quả về phục hồi đan điền lại cho ngươi.
Triệu Hằng cảm kích nói:
- Được vậy thì đa tạ Tả trưởng môn! Cháu ta…
Tả Thiên Tứ thở dài:
- Cháu ngươi đã bị ngươi làm cho hư rồi. Chúc Đại Trung là người cẩn thận, nếu có gì sơ xuất, chắc chắn là do cháu ngươi sơ xuất mà thôi. Ngươi cũng đừng trách người của Thiên Cơ Tông.
Triệu Hằng trầm mặc không nói gì, chỉ có thể gật đầu.
Tả Thiên Tứ nói:
- Vụ phóng hỏa này dù có liên quan đến Tinh La Điện và Long Hổ Môn hay không thì kế hoạch xâm chiếm phía Đông của chúng ta vẫn phải đẩy nhanh lên, đêm dài thì lắm mộng!
Lời này vừa được nói ra thì sắc mặt tất cả đều trở nên cuồng nhiệt, rõ ràng là rất ham muốn vùng lãnh thổ phì nhiêu phía Đông và vùng Vô Tận Đông Hải rộng lớn, tràn ngập kỳ duyên kia!
Xâm chiếm phía Đông! Bốn chữ này làm huyết dịch tất cả mọi người đều phải cuộn trào!