Khí Trùng Tinh Hà
Chương 340: Kim Hầu Vương xuất thế
Nghĩ đến đây ba Tù trưởng Dã Nhân Tộc cùng nhìn nhau ra hiệu, định bỏ qua Ngân Hầu Vương, truy kích Bao Bao.
Ngân Hầu Vương cười một tiếng kỳ quái, cây trường côn vung lên đập xuống ba nhát, lập tức không gian hóa ra hàng ngàn hàng vạn côn ảnh, cái nào cũng mang khí tức mạnh mẽ đập tới tấp xuống ba tên kia.
Bốn người giao chiến nhất thời muốn nhau tách ra quả thật không dễ dàng. Ngân Hầu Vương muốn tách ra khỏi ba Tù trưởng Dã Nhân Tộc đương nhiên không dễ, nhưng ba Tù trưởng Dã Nhân Tộc muốn tách khỏi Ngân Hầu Vương cũng khó khăn như thế.
Tần Vô Song cười lạnh:
- Ba kẻ các ngươi muốn xông lên thử uy lực thần tiễn của ta thì cứ xông lên. Ta đảm bảo nhất định sẽ không khiến các ngươi thất vọng.
Ngân Hầu Vương cười lớn:
- Bằng hữu nhân loại, đa tạ ngươi!
Tần Vô Song cười ha hả:
- Ngân Hầu Vương chỉ cần tên nào phóng ra đây thì ta sẽ bắn hắn một tên, rồi ngài nhân cơ hội đó dùng vũ khí kết liễu hắn!
Ngân Hầu Vương nói:
- Chỉ cần thần tiễn của ngươi khiến chúng vất vả là ta có thể đảm bảo xử lý lần lượt từng tên một!
Tần Vô Song nói:
- Ngân Hầu Vương, ta và Dã Nhân Tộc không có thù hận gì, cũng không muốn tự nhiên đại khai sát giới. Nhưng nếu chúng cứ làm theo ý mình thì ta tuyệt đối không ngại giương cung lần nữa đâu!
Tên Tù trưởng dùng đao ban nãy đã lĩnh giáo qua uy lực thần tiễn của Tần Vô Song, vũ khí của hắn bị thần tiễn bắn trúng đã hỏng hoàn toàn, chỉ còn là đống sắt vụn, không còn hình dạng của thanh đao nữa. Vì thế, nghe Tần Vô Song dọa như vậy, hắn cũng rất kiêng dè Thần Tú Cung trong tay Tần Vô Song.
Ngân Hầu Vương lợi dụng một chút dao động của chúng, nâng cao sức tấn công, không ngừng đập côn xuống.
Dáng người Ngân Hầu Vương cao lớn, một khi thi triển trường côn thì có thể nói như cá gặp nước. Mỗi một đòn là khiến khí huyết của ba Tù trưởng Dã Nhân Tộc phải nhộn nhạo.
Một tên Tù trưởng bỗng hét lên:
- Mọi người đừng nghĩ đến con khỉ con kia nữa, toàn lực đối phó Ngân Hầu Vương!
- Được!
- Diệt lão hầu trước rồi đến tiểu hầu tử!
Ngôn ngữ của Dã Nhân Tộc dùng, Tần Vô Song nghe không hiểu, nhưng Ngân Hầu Vương thì hiểu, hắn cười lạnh:
- Chủ ý hay lắm, nhưng dựa vào ba ngươi thì không đủ đâu!
Nói rồi, toàn thân Ngân Hầu Vương phát ra ánh sáng bạc, cơ thể biến lớn gấp mấy lần, lông toàn thân dựng đứng lên như ngân châm tỏa ra ánh sáng màu bạc.
Mà một khi Ngân Hầu Vương biến to ra thì đương nhiên côn pháp cũng lợi hại hơn. Mỗi chiêu côn được ra là khiến cả sườn núi rung chuyển. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tần Vô Song đứng lưng chừng núi quan sát mà thấy kinh ngạc không ngớt. Cuộc chiến ở đẳng cấp này, đây là lần đầu tiên hắn được tận mắt chứng kiến.
Nếu nói không khách khí thì thực lực của Triệu Hằng cùng lắm cũng chỉ bằng một tên Tù trưởng dã nhân, thậm chí còn chưa tới. Nhưng dù là vậy thì ba Tù trưởng dã nhân, dưới sự công kích mạnh mẽ sau khi biến thân của Ngân Hầu Vương vẫn rất khó khăn để chống đỡ.
Khi Tần Vô Song đang chăm chú quan sát thì từ sau lưng bỗng vang lên tiếng nổ vang dội.
Tiếp đó là đất trời rung chuyển, độ rung từ nhẹ rồi không ngừng mạnh lên, sau đó là sự rung chuyển dữ dội!
Uỳnh!
Lại một tiếng nổ khủng khiếp nữa, Tần Vô Song ngoảnh lại nhìn thì thấy một đạo ánh sáng bắn thẳng lên trời từ đằng sau núi. Khí thế này giống như núi lửa ngủ hàng nghìn năm bỗng tỉnh dậy, phun ra cột sáng cao vạn trượng!
Sau đó là một cảnh tượng khiến tất cả đều phải kinh ngạc. Nơi phía trên sườn núi bỗng nhiên như bị một thứ thần binh nào đó cắt đôi, dần dần tách ra làm hai.
Tốc độ nứt vỡ của nó rất nhanh, trong khe nứt không ngừng có những viên đá khổng lồ lăn xuống.
Tần Vô Song miệng mồm há hốc, ngọn núi nguy nga xuất hiện tình trạng nứt vỡ, khung cảnh hùng vĩ này cả kiếp trước Tần Vô Song cũng chưa từng được thấy. Cả ngọn núi tựa hồ như một quả táo bị cắt ra làm đôi.
Ba Tù trưởng Dã Nhân Tộc đều kinh ngạc tột độ, miệng lầm rầm cái gì đó, nét mặt vô cùng căng thẳng. Ngân Hầu Vương nói tiếng nhân loại:
- Anh bạn nhân loại, mau rời khỏi sườn núi đi! Mau!
Tần Vô Song nói:
- Bao Bao còn chưa ra!
Ngân Hầu Vương hét lên:
- Bao Bao không sao đâu, mau đi đi!
Ngân Hầu Vương nói có phần gấp gáp, giơ côn lên hét về phía ba Tù trưởng Dã Nhân Tộc:
- Sau này ta sẽ tìm Dã Nhân Tộc các ngươi nói chuyện tiếp. Hôm nay đến đây thôi!
Nói rồi, Ngân Hầu Vương vung côn ép ba tên Tù trưởng kia ra sau mở đường cho Tần Vô Song. Tần Vô Song thấy vậy nhanh chóng trượt xuống khỏi sườn núi.
Ba tên Tù trưởng rõ ràng cũng ý thức được trời đất đang biến đổi lớn lao, với thực lực của chúng không thể kháng cự nổi. Vậy là cũng không quan tâm những cái khác nữa, vội vàng chạy thục mạng như có ma đuổi.
Đúng lúc Tần Vô Song nhảy khỏi sườn núi thì uỳnh một tiếng, cả sườn núi nổ tung. Đất đá bay tứ tung, bụi mù mịt đầy trời, ánh sáng chói lòa chiếu sáng khắp nơi!
Tần Vô Song ngẩn người, hắn như đang được ngắm nhìn lễ hội bắn pháo hoa vậy, chỉ là thứ được bắn ra không phải pháo hoa muôn màu mà là đất đá và nham thạch.
- Hầu Vương, còn Bao Bao?
Tần Vô Song trong lòng nặng trĩu hỏi.
Ngân Hầu Vương nhìn xung quanh thấy ba tên Tù trưởng đã chạy xa mới hạ giọng nói:
- Bao Bao không xảy ra chuyện gì đâu!
- Nhưng mà…
Tần Vô Song nhìn biến cố kinh thiên động địa trước mắt, cả ngọn núi đã nổ tung, không ngừng bắn ra vô số thứ linh tinh.
- Tất cả đều là vì Bao Bao đã ăn Thánh Tượng Quả!
Giọng nói của Ngân Hầu Vương có phần vui mừng, có phần cảm thán.
- Ăn Thánh Tượng Quả sẽ xuất hiện khí thế mạnh mẽ thế này sao?
Tần Vô Song hít sâu một hơi. Ngân Hầu Vương vui vẻ:
- Thánh Tượng Quả là thánh vật vạn năm mới có một lần. Mỗi lần xuất hiện đương nhiên phải hùng tráng!
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì khí thế ngày càng tăng cao. Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!! Trời đất dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Quả thật như cảnh tượng của ngày tận thế!
Bỗng một dòng khí lưu phụt ra mang theo vô số nham thạch bắn ra bốn phía, cảm giác như có mưa đá giáng xuống vậy.
Từ trong dòng khí lưu có một cái bóng màu vàng kim tỏa ra thứ kim quang chói mắt. Ánh sáng đó bỗng lóe lên nhuộm vàng toàn bộ Phong Hồi Phong.
- Là Bao Bao!
Tần Vô Song mừng rỡ.
Ngân Hầu Vương tỏ ra như mọi chuyện đều nằm trong dự liệu, mỉm cười gật đầu:
- Đúng thế, chính là Bao Bao! Kim Hầu Vương! Hầu Tộc ta cuối cùng cũng xuất hiện Kim Hầu Vương rồi! Ha ha!!
Ngân Hầu Vương nói với giọng vô cùng vui sướng! Sự vui sướng này không đơn giản là sự vui sướng vì xuất hiện một vị vua vua mới, mà là một sự gửi gắm, một nỗi tâm tình, một tâm nguyện gần như là tín ngưỡng bỗng nhiên thành hiện thực!
Trong dòng khí lưu, cơ thể Bao Bao không ngừng biến to ra. Từ một con tiểu hầu nhỏ bé đã biến thành một con cự hầu cao mười trượng, tráng kiện uy phong! So với con tiểu hầu Bao Bao lúc trước mà Tần Vô Song nhìn thấy thì phải to hơn đến nghìn lần!
Cả ba Tù trưởng Dã Nhân Tộc đều không thể tin được vào mắt mình, rồi như ngộ ra điều gì, sắc mặt tái đi:
- Không hay rồi, mau rút lui!
- Kim Hầu Vương xuất thế!
Ba Tù trưởng Dã Nhân Tộc lúc trước còn có thể tranh cao thấp với Ngân Hầu Vương, nhưng lúc này đến rắm cũng không dám đánh, chỉ hận ba má không sinh ra mình có thêm hai cái chân, cúp đuôi vừa chạy vừa lăn xuống núi.
Ngân Hầu Vương thở dài, cũng không đuổi theo làm gì. Thật ra hắn biết tuy Kim Hầu Vương rất đáng sợ nhưng Bao Bao vừa mới tiến hóa thành Kim Hầu Vương, sức chiến đấu căn bản chưa được đánh thức hết. E là sức chiến đấu bây giờ vẫn còn kém Ngân Hầu Vương.
Đương nhiên dù gì thì sức uy hiếp của Kim Hầu Vương vẫn có. Trong lịch sử của Đại lục Thiên Huyền, Kim Hầu Vương có thể gọi là truyền kỳ. Vì thế mà ba tên Tù trưởng kia không chút do dự mà chạy tháo thân! Trước mặt Kim Hầu Vương trong truyền thuyết, căn bản là chúng không có bất cứ ý nghĩ sẽ được may mắn!
Ngân Hầu Vương gọi lớn:
- Bao Bao, khống chế tâm thần, đừng kích động nữa!
Dứt lời thì Ngân Hầu Vương bỗng phụt máu, thở hổn hển. Tần Vô Song giật mình, vội hỏi:
- Ngân Hầu Vương không sao chứ?
Ngân Hầu Vương thở dài:
- Anh bạn nhân loại, giờ ngươi biết tại sao ba tên Tù trưởng đó mãi không chịu đi, đến khi Bao Bao biến thành Kim Hầu Vương thì mới chạy rồi chứ?
Tần Vô Song trầm mặc gật đầu, thì ra chúng biết Ngân Hầu Vương đã bị thương.
Thì ra sự biến thân vừa rồi của Ngân Hầu Vương là một môn bí pháp thần thông, một khi thi triển sẽ tiêu hao rất nhiều linh lực, hơn nữa gần như là cách đánh tự làm tổn hại đến mình.
Ba tên Tù trưởng biết điều này, rõ ràng là muốn ở lại tranh thủ lúc người ta gặp nạn. Nhưng khi Kim Hầu Vương xuất hiện thì đã làm tiêu tan mọi ý đồ của chúng!
Bao Bao cười ha hả, cơ thể co lại, dần dần thu lại thần thông, biến nhỏ dần, lộn một vòng trên không xuống vách núi:
- Ngân Hầu Vương, con ăn Thánh Tượng Quả rồi!
Ngân Hầu Vương vui vẻ gật đầu:
- Tốt, Bao Bao, con phải nhớ, từ giờ con không phải là tiểu kim hầu nữa mà là Kim Hầu Vương, là Hoàng đế của Hầu Tộc!
Bao Bao tặc tặc lưỡi:
- Ngân Hầu Vương, Bao Bao còn nhỏ, không muốn xưng vương sớm vậy đâu à! Chi bằng người vẫn cai quản Hầu Vương Sơn. Con phải tu luyện thêm đã!
Khẩu khí của Ngân Hầu Vương lúc này dường như là cấp dưới vậy:
- Chuyện của Hầu Vương Sơn con không cần lo lắng. Kim Hầu Vương đã xuất hiện thì mục tiêu của Hầu Tộc chúng ta nên thay đổi!
- Mục tiêu?
Bao Bao không hiểu.
- Đúng thế, Hầu tộc chúng ta vốn nên sống ở Hiên Viên Khâu, bị đày ra Chi Tế Sơn mấy nghìn năm nay, cũng nên quay trở về rồi.
Trong lời nói của Ngân Hầu Vương mang một niềm tang thương vạn cổ.
Ngân Hầu Vương cười một tiếng kỳ quái, cây trường côn vung lên đập xuống ba nhát, lập tức không gian hóa ra hàng ngàn hàng vạn côn ảnh, cái nào cũng mang khí tức mạnh mẽ đập tới tấp xuống ba tên kia.
Bốn người giao chiến nhất thời muốn nhau tách ra quả thật không dễ dàng. Ngân Hầu Vương muốn tách ra khỏi ba Tù trưởng Dã Nhân Tộc đương nhiên không dễ, nhưng ba Tù trưởng Dã Nhân Tộc muốn tách khỏi Ngân Hầu Vương cũng khó khăn như thế.
Tần Vô Song cười lạnh:
- Ba kẻ các ngươi muốn xông lên thử uy lực thần tiễn của ta thì cứ xông lên. Ta đảm bảo nhất định sẽ không khiến các ngươi thất vọng.
Ngân Hầu Vương cười lớn:
- Bằng hữu nhân loại, đa tạ ngươi!
Tần Vô Song cười ha hả:
- Ngân Hầu Vương chỉ cần tên nào phóng ra đây thì ta sẽ bắn hắn một tên, rồi ngài nhân cơ hội đó dùng vũ khí kết liễu hắn!
Ngân Hầu Vương nói:
- Chỉ cần thần tiễn của ngươi khiến chúng vất vả là ta có thể đảm bảo xử lý lần lượt từng tên một!
Tần Vô Song nói:
- Ngân Hầu Vương, ta và Dã Nhân Tộc không có thù hận gì, cũng không muốn tự nhiên đại khai sát giới. Nhưng nếu chúng cứ làm theo ý mình thì ta tuyệt đối không ngại giương cung lần nữa đâu!
Tên Tù trưởng dùng đao ban nãy đã lĩnh giáo qua uy lực thần tiễn của Tần Vô Song, vũ khí của hắn bị thần tiễn bắn trúng đã hỏng hoàn toàn, chỉ còn là đống sắt vụn, không còn hình dạng của thanh đao nữa. Vì thế, nghe Tần Vô Song dọa như vậy, hắn cũng rất kiêng dè Thần Tú Cung trong tay Tần Vô Song.
Ngân Hầu Vương lợi dụng một chút dao động của chúng, nâng cao sức tấn công, không ngừng đập côn xuống.
Dáng người Ngân Hầu Vương cao lớn, một khi thi triển trường côn thì có thể nói như cá gặp nước. Mỗi một đòn là khiến khí huyết của ba Tù trưởng Dã Nhân Tộc phải nhộn nhạo.
Một tên Tù trưởng bỗng hét lên:
- Mọi người đừng nghĩ đến con khỉ con kia nữa, toàn lực đối phó Ngân Hầu Vương!
- Được!
- Diệt lão hầu trước rồi đến tiểu hầu tử!
Ngôn ngữ của Dã Nhân Tộc dùng, Tần Vô Song nghe không hiểu, nhưng Ngân Hầu Vương thì hiểu, hắn cười lạnh:
- Chủ ý hay lắm, nhưng dựa vào ba ngươi thì không đủ đâu!
Nói rồi, toàn thân Ngân Hầu Vương phát ra ánh sáng bạc, cơ thể biến lớn gấp mấy lần, lông toàn thân dựng đứng lên như ngân châm tỏa ra ánh sáng màu bạc.
Mà một khi Ngân Hầu Vương biến to ra thì đương nhiên côn pháp cũng lợi hại hơn. Mỗi chiêu côn được ra là khiến cả sườn núi rung chuyển. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tần Vô Song đứng lưng chừng núi quan sát mà thấy kinh ngạc không ngớt. Cuộc chiến ở đẳng cấp này, đây là lần đầu tiên hắn được tận mắt chứng kiến.
Nếu nói không khách khí thì thực lực của Triệu Hằng cùng lắm cũng chỉ bằng một tên Tù trưởng dã nhân, thậm chí còn chưa tới. Nhưng dù là vậy thì ba Tù trưởng dã nhân, dưới sự công kích mạnh mẽ sau khi biến thân của Ngân Hầu Vương vẫn rất khó khăn để chống đỡ.
Khi Tần Vô Song đang chăm chú quan sát thì từ sau lưng bỗng vang lên tiếng nổ vang dội.
Tiếp đó là đất trời rung chuyển, độ rung từ nhẹ rồi không ngừng mạnh lên, sau đó là sự rung chuyển dữ dội!
Uỳnh!
Lại một tiếng nổ khủng khiếp nữa, Tần Vô Song ngoảnh lại nhìn thì thấy một đạo ánh sáng bắn thẳng lên trời từ đằng sau núi. Khí thế này giống như núi lửa ngủ hàng nghìn năm bỗng tỉnh dậy, phun ra cột sáng cao vạn trượng!
Sau đó là một cảnh tượng khiến tất cả đều phải kinh ngạc. Nơi phía trên sườn núi bỗng nhiên như bị một thứ thần binh nào đó cắt đôi, dần dần tách ra làm hai.
Tốc độ nứt vỡ của nó rất nhanh, trong khe nứt không ngừng có những viên đá khổng lồ lăn xuống.
Tần Vô Song miệng mồm há hốc, ngọn núi nguy nga xuất hiện tình trạng nứt vỡ, khung cảnh hùng vĩ này cả kiếp trước Tần Vô Song cũng chưa từng được thấy. Cả ngọn núi tựa hồ như một quả táo bị cắt ra làm đôi.
Ba Tù trưởng Dã Nhân Tộc đều kinh ngạc tột độ, miệng lầm rầm cái gì đó, nét mặt vô cùng căng thẳng. Ngân Hầu Vương nói tiếng nhân loại:
- Anh bạn nhân loại, mau rời khỏi sườn núi đi! Mau!
Tần Vô Song nói:
- Bao Bao còn chưa ra!
Ngân Hầu Vương hét lên:
- Bao Bao không sao đâu, mau đi đi!
Ngân Hầu Vương nói có phần gấp gáp, giơ côn lên hét về phía ba Tù trưởng Dã Nhân Tộc:
- Sau này ta sẽ tìm Dã Nhân Tộc các ngươi nói chuyện tiếp. Hôm nay đến đây thôi!
Nói rồi, Ngân Hầu Vương vung côn ép ba tên Tù trưởng kia ra sau mở đường cho Tần Vô Song. Tần Vô Song thấy vậy nhanh chóng trượt xuống khỏi sườn núi.
Ba tên Tù trưởng rõ ràng cũng ý thức được trời đất đang biến đổi lớn lao, với thực lực của chúng không thể kháng cự nổi. Vậy là cũng không quan tâm những cái khác nữa, vội vàng chạy thục mạng như có ma đuổi.
Đúng lúc Tần Vô Song nhảy khỏi sườn núi thì uỳnh một tiếng, cả sườn núi nổ tung. Đất đá bay tứ tung, bụi mù mịt đầy trời, ánh sáng chói lòa chiếu sáng khắp nơi!
Tần Vô Song ngẩn người, hắn như đang được ngắm nhìn lễ hội bắn pháo hoa vậy, chỉ là thứ được bắn ra không phải pháo hoa muôn màu mà là đất đá và nham thạch.
- Hầu Vương, còn Bao Bao?
Tần Vô Song trong lòng nặng trĩu hỏi.
Ngân Hầu Vương nhìn xung quanh thấy ba tên Tù trưởng đã chạy xa mới hạ giọng nói:
- Bao Bao không xảy ra chuyện gì đâu!
- Nhưng mà…
Tần Vô Song nhìn biến cố kinh thiên động địa trước mắt, cả ngọn núi đã nổ tung, không ngừng bắn ra vô số thứ linh tinh.
- Tất cả đều là vì Bao Bao đã ăn Thánh Tượng Quả!
Giọng nói của Ngân Hầu Vương có phần vui mừng, có phần cảm thán.
- Ăn Thánh Tượng Quả sẽ xuất hiện khí thế mạnh mẽ thế này sao?
Tần Vô Song hít sâu một hơi. Ngân Hầu Vương vui vẻ:
- Thánh Tượng Quả là thánh vật vạn năm mới có một lần. Mỗi lần xuất hiện đương nhiên phải hùng tráng!
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì khí thế ngày càng tăng cao. Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!! Trời đất dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Quả thật như cảnh tượng của ngày tận thế!
Bỗng một dòng khí lưu phụt ra mang theo vô số nham thạch bắn ra bốn phía, cảm giác như có mưa đá giáng xuống vậy.
Từ trong dòng khí lưu có một cái bóng màu vàng kim tỏa ra thứ kim quang chói mắt. Ánh sáng đó bỗng lóe lên nhuộm vàng toàn bộ Phong Hồi Phong.
- Là Bao Bao!
Tần Vô Song mừng rỡ.
Ngân Hầu Vương tỏ ra như mọi chuyện đều nằm trong dự liệu, mỉm cười gật đầu:
- Đúng thế, chính là Bao Bao! Kim Hầu Vương! Hầu Tộc ta cuối cùng cũng xuất hiện Kim Hầu Vương rồi! Ha ha!!
Ngân Hầu Vương nói với giọng vô cùng vui sướng! Sự vui sướng này không đơn giản là sự vui sướng vì xuất hiện một vị vua vua mới, mà là một sự gửi gắm, một nỗi tâm tình, một tâm nguyện gần như là tín ngưỡng bỗng nhiên thành hiện thực!
Trong dòng khí lưu, cơ thể Bao Bao không ngừng biến to ra. Từ một con tiểu hầu nhỏ bé đã biến thành một con cự hầu cao mười trượng, tráng kiện uy phong! So với con tiểu hầu Bao Bao lúc trước mà Tần Vô Song nhìn thấy thì phải to hơn đến nghìn lần!
Cả ba Tù trưởng Dã Nhân Tộc đều không thể tin được vào mắt mình, rồi như ngộ ra điều gì, sắc mặt tái đi:
- Không hay rồi, mau rút lui!
- Kim Hầu Vương xuất thế!
Ba Tù trưởng Dã Nhân Tộc lúc trước còn có thể tranh cao thấp với Ngân Hầu Vương, nhưng lúc này đến rắm cũng không dám đánh, chỉ hận ba má không sinh ra mình có thêm hai cái chân, cúp đuôi vừa chạy vừa lăn xuống núi.
Ngân Hầu Vương thở dài, cũng không đuổi theo làm gì. Thật ra hắn biết tuy Kim Hầu Vương rất đáng sợ nhưng Bao Bao vừa mới tiến hóa thành Kim Hầu Vương, sức chiến đấu căn bản chưa được đánh thức hết. E là sức chiến đấu bây giờ vẫn còn kém Ngân Hầu Vương.
Đương nhiên dù gì thì sức uy hiếp của Kim Hầu Vương vẫn có. Trong lịch sử của Đại lục Thiên Huyền, Kim Hầu Vương có thể gọi là truyền kỳ. Vì thế mà ba tên Tù trưởng kia không chút do dự mà chạy tháo thân! Trước mặt Kim Hầu Vương trong truyền thuyết, căn bản là chúng không có bất cứ ý nghĩ sẽ được may mắn!
Ngân Hầu Vương gọi lớn:
- Bao Bao, khống chế tâm thần, đừng kích động nữa!
Dứt lời thì Ngân Hầu Vương bỗng phụt máu, thở hổn hển. Tần Vô Song giật mình, vội hỏi:
- Ngân Hầu Vương không sao chứ?
Ngân Hầu Vương thở dài:
- Anh bạn nhân loại, giờ ngươi biết tại sao ba tên Tù trưởng đó mãi không chịu đi, đến khi Bao Bao biến thành Kim Hầu Vương thì mới chạy rồi chứ?
Tần Vô Song trầm mặc gật đầu, thì ra chúng biết Ngân Hầu Vương đã bị thương.
Thì ra sự biến thân vừa rồi của Ngân Hầu Vương là một môn bí pháp thần thông, một khi thi triển sẽ tiêu hao rất nhiều linh lực, hơn nữa gần như là cách đánh tự làm tổn hại đến mình.
Ba tên Tù trưởng biết điều này, rõ ràng là muốn ở lại tranh thủ lúc người ta gặp nạn. Nhưng khi Kim Hầu Vương xuất hiện thì đã làm tiêu tan mọi ý đồ của chúng!
Bao Bao cười ha hả, cơ thể co lại, dần dần thu lại thần thông, biến nhỏ dần, lộn một vòng trên không xuống vách núi:
- Ngân Hầu Vương, con ăn Thánh Tượng Quả rồi!
Ngân Hầu Vương vui vẻ gật đầu:
- Tốt, Bao Bao, con phải nhớ, từ giờ con không phải là tiểu kim hầu nữa mà là Kim Hầu Vương, là Hoàng đế của Hầu Tộc!
Bao Bao tặc tặc lưỡi:
- Ngân Hầu Vương, Bao Bao còn nhỏ, không muốn xưng vương sớm vậy đâu à! Chi bằng người vẫn cai quản Hầu Vương Sơn. Con phải tu luyện thêm đã!
Khẩu khí của Ngân Hầu Vương lúc này dường như là cấp dưới vậy:
- Chuyện của Hầu Vương Sơn con không cần lo lắng. Kim Hầu Vương đã xuất hiện thì mục tiêu của Hầu Tộc chúng ta nên thay đổi!
- Mục tiêu?
Bao Bao không hiểu.
- Đúng thế, Hầu tộc chúng ta vốn nên sống ở Hiên Viên Khâu, bị đày ra Chi Tế Sơn mấy nghìn năm nay, cũng nên quay trở về rồi.
Trong lời nói của Ngân Hầu Vương mang một niềm tang thương vạn cổ.