Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Khí Trùng Tinh Hà

Chương 328



Thiệu Bách Long nói với Tần Vô Song:
- Nếu tiên sinh không chê có thể ở lại đây vài ngày, chi phí sẽ do Thiệu mỗ chi hết, tiên sinh thấy sao?
Tần Vô Song chú ý tên thanh niên họ Triệu kia, bèn trả lời:
- Nếu ta ở lại sẽ nói với Thiệu môn chủ sau, được chứ? Tiêu Quản, ngươi theo Thiệu môn chủ về Thiết Phiến Môn trước đi.
Tiêu Quản cung kính nói:
- Được, Tiêu Quản mỗi ngày đều đợi tiên sinh quay lại.
Vừa từ giã Thiệu Bách Long và Tiêu Quản rời đi, Tần Vô Song định xuống lầu thì một tiểu nha đầu mặc áo xanh lục tiến lại, cười mỉm:
- Tiên sinh, xin làm phiền ngài một chút!
Tần Vô Song khựng người lại, rồi cười:
- Cô nương có điều gì chỉ giáo?
Tiểu nha đầu đó chính là Tiểu Trúc, khẽ nghiêng đầu nhìn Tần Vô Song, hai cột tóc lắc lư, nụ cười vẫn tươi rói trên môi:
- Một tiểu nha đầu như tôi nào dám chỉ giáo tiên sinh. Chủ nhân của tôi thiết yến ở lầu hai, muốn mời tiên sinh lên nói chuyện phiếm vài câu.
Tần Vô Song thấy nha đầu đó nói năng không phải tầm thường, cũng không dám coi thường, nói:
- Ta cũng vừa được chủ nhân ở đây mời tiệc, nhưng quý chủ nhân đã mời mà từ chối thì thật bất kính. Cô nương mời dẫn đường!
Tiểu Trúc cười hi hi, nghĩ bụng vị công tử trẻ tuổi này cũng không làm bộ làm tịch gì, bèn giơ tay mời:
- Mời tiên sinh theo tôi!
Đến lầu hai, một gian phòng tao nhã có cửa sổ buông rèm, Tiểu Trúc tiến đến cửa, cười với Tần Vô Song:
- Mời tiên sinh vào!
Tần Vô Song đẩy cửa bước vào, thấy một thiếu nữ mặc bộ y phục màu vàng đang tựa người bên cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì đó, nét mặt chăm chú, thần thái trác việt như Thần tiên, dường như có cảm giác xuất trần. Nếu không phải đã được thông báo trước thì Tần Vô Song đã cho rằng nữ nhân này đến từ Thiên giới.
Nhìn Tần Vô Song có vẻ bối rối, Tiểu Trúc cười:
- Tiểu thư, khách nhân mà tỷ muốn Tiểu Trúc mời đã đến rồi, tỷ còn ngẩn ngơ gì vậy?
Vị tiểu thư bừng tỉnh, vừa rồi từ cửa sổ cô thấy Thiệu Bách Long và Tiêu Quản đi ra, đang chăm chú nghĩ điều gì đó, cô nói:
- Tiên sinh, tiểu nữ mạo muội thế này, mong tiên sinh đừng chê cười.
Tần Vô Song cũng không làm ra vẻ gì, nói:
- Tiểu thư không cần khách khí. Ta chưa bao giờ nghĩ, ở nơi phức tạp như Đế đô Đế quốc Cửu Ô này lại có người lịch sự, nhã nhặn như tiểu thư đây. Vừa rồi tại hạ có nghe thấy một khúc đàn thoát tục từ trên lầu. Lúc này gặp tiểu thư có cảm giác rất hợp với tiếng đàn ấy. Không biết khúc nhạc vừa rồi có phải do tiểu thư gảy không?
Vị Mộ Dung tiểu thư mỉm cười, còn chưa trả lời thì Tiểu Trúc ở bên cạnh đã cười:
- Tiểu thư, vị tiên sinh đây quả nhiên bất phàm. Chỉ nghe tiếng đàn, rồi nhìn người mà đã biết cả hai liên quan đến nhau.
- Mời tiên sinh ngồi!
Mộ Dung tiểu thư giơ tay ra mời Tần Vô Song.
Tần Vô Song ngồi xuống vị trí của khách, bàn tiệc không hào hoa như của Thiệu Bách Long, chỉ là vài món ăn tinh tế cộng với bốn món điểm tâm nhẹ.
Tiểu Trúc khéo léo rót rượu cho Tần Vô Song:
- Tiên sinh, Đế quốc Cửu Ô không có rượu gì ngon, bàn tiệc này có phần sơ sài, tiên sinh đừng cảm thấy tiểu thư nhà ta nhỏ mọn là được.
Tần Vô Song nói:
- Đã được nhận thịnh tình của tiểu thư thế này, tại hạ nào dám kén cá chọn canh.
Hắn nâng chén nói:
- Tại hạ được nhận hậu ái, kính tiểu thư một chén trước bày tỏ cảm ơn!
Mộ Dung tiểu thư không kiêu ngạo, cũng nâng chén lên uống. Nhất cử nhất động của cô không có sự ngại ngùng e thẹn của nữ từ bình thường. Mỗi cử động đều rất thoải mái, rõ ràng không phải những cô gái khuê các trong gia đình bình thường có thể so sánh.
- Tiên sinh, lúc nãy ở trên lầu thấy tiên sinh trượng nghĩa ra tay cứu mạng người say đó. Sự rộng lượng và hiệp nghĩa đó, tiểu nữ chưa từng được chứng kiến, vì thế mới mời tiên sinh vài chén rượu nhạt, mong tiên sinh bỏ qua cho sự đường đột này.
Mộ Dung tiểu thư không hề cảm thấy xấu hổ hay e thẹn vì đã chủ động mời Tần Vô Song, cô rất thoải mái tự nhiên, không hề có chút nào làm bộ làm tịch.
Tần Vô Song lúc này mới chợt nhận ra:
- Thì ra là vậy, lúc trước trên đường ta cảm giác có người trên lầu nhìn mình, giờ ta nghĩ chắc là tiểu thư.
- Ừm, đúng là tiểu nữ!
Tiểu Trúc lại rót đầy rượu cho hai người, cười hi hi nói:
- Tiên sinh, tiểu thư, hai người khách khí quá đấy. Muội thấy hai người đừng khách sáo thế nữa, cứ nói chuyện thoải mái đi không phải tốt hơn sao? Cứ khách khí đi khách khí lại thế này, muội còn cảm thấy kỳ quái thay cho hai người.
Mộ Dung tiểu thư đã quen với phong cách của Tiểu Trúc từ lâu, bất lực nói:
- Tiên sinh, nha đầu Tiểu Trúc bị ta nuông chiều đâm hư rồi, nói năng không kiêng dè gì cả.
Tần Vô Song nói:
- Tiểu Trúc cô nương lời lẽ thẳng thắn, tại hạ rất thích những người như vậy.
Tiểu Trúc cười hì hì:
- Tiểu thư đã nghe thấy chưa. Tỷ cứ hay nói muội thô lỗ, nói năng không kiêng dè. Tiên sinh người ta nói là rất tốt kìa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Mộ Dung tiểu thư khẽ thở dài bất lực rồi hỏi:
- Ta thấy tiên sinh khá vội vàng, giữa chân mày có khí tụ, có phải tiên sinh có chuyện quan trọng gì cần làm không?
Tần Vô Song nghe cô hỏi như vậy thì nhớ ra sư phụ còn đang ở Tinh La Điện chờ mình về, trong lòng lại nhói đau, thở dài nói:
- Người thân của tại hạ bị trọng thương, đang trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh, vì thế lòng ta rất lo lắng. Không ngờ tiểu thư lại có thuật xem tướng.
Mộ Dung tiểu thư có phần ngại ngùng:
- Tiên sinh, không ngờ tiểu nữ lại gợi lại chuyện buồn của tiên sinh. Nhưng tiên sinh đây đầy chính khí như vậy, người thân chắc chắn sẽ có thiện báo.
- Mong là như vậy. Ta chỉ có thể dốc hết sức, núi đao biển lửa cũng phải xông pha. Mạo muội hỏi một câu, không biết tiểu thư đến từ đâu? Có phải người của Đế quốc Cửu Ô?
Mộ Dung tiểu thư khựng lại một chút rồi khẽ thở dài:
- Tiên sinh, tiểu nữ mời tiên sinh vốn dĩ nên nói chuyện thẳng thắn. Chỉ là chuyện có nhiều uẩn khúc, nói ra thì dài. Ta họ Mộ dung, nếu có duyên, khi khác tiên sinh sẽ biết ta đến từ đâu. Hôm nay tiểu nữ không tiện nói, mong tiên sinh thông cảm.
Tần Vô Song thấy cô nói khách khí như vậy, biết chắc chắn cô có điều khó nói, nên cũng không hỏi thêm nữa chỉ nói:
- Chính là cái gọi là gặp nhau nhưng chưa chắc đã quen biết. Tại hạ nhiều chuyện rồi, mong Mộ Dung tiểu thư bỏ qua. Tại hạ họ Tần.
- Họ Tần?
Mộ Dung tiểu thư khựng lại, rõ ràng là nghĩ đến điều gì đó, rồi lại cảm thấy không có khả năng lắm, bèn hỏi:
- Tiên sinh đến từ một trong những quốc gia nhân loại phải không?
- Đúng!
Mộ Dung tiểu thư gật đầu nhưng không hỏi gì nữa.
Tiểu Trúc thấy không khí có vẻ khó xử bèn nói:
- Tiên sinh, không phải tiểu thư nhà ta làm cao không nói lai lịch. Chỉ là nếu lai lịch tiểu thư bị lộ ra thì liên quan tới quá nhiều thứ. Tiên sinh là người lỗi lạc có lẽ nên thông cảm.
Tần Vô Song nói:
- Tiểu Trúc cô nương, tại hạ rất hiểu. Hoàn cảnh của quý tiểu thư cũng giống như ta lúc này.
- Tiên sinh cũng có điều khó nói sao?
Mộ Dung tiểu thư mỉm cười nói.
Đương nhiên là Tần Vô Song có điều khó nói. Thân phận lai lịch của hắn đều phải bảo mật cao độ. Bất luận là ai cũng không được tiết lộ. Tuy hắn cũng thấy vị tiểu thư đây là dường như là người thoát tục ngoài trần thế, không chút ác ý, nhưng lần đầu gặp mặt cũng nên đề phòng một chút.
Tần Vô Song gật đầu:
- Sự bức bối của tại hạ lúc này chắc tiểu thư không thể tưởng tượng được. Mỗi khi nhớ đến người thân đang phải chịu khổ, lòng ta lại cảm thấy như có cái gì nghẹn lại nhưng không thể giải tỏa được.
Tiểu Trúc cười:
- Dễ thôi tiên sinh, tiếng đàn của tiểu thư nhà ta có thể giải tỏa ưu sầu rất tốt. Tiên sinh phải mời tiểu thư tấu thêm một khúc đàn nữa, đảm bảo tâm trạng của tiên sinh sẽ tốt hơn nhiều.
Tần Vô Song cũng rất ngưỡng mộ tiếng đàn của Mộ Dung tiểu thư:
- Khúc đàn lúc trước nhẹ nhàng thanh thoát mà sâu lắng, nhưng chỉ mới một đoạn ngắn, cảm xúc vẫn còn, nếu có thể được nghe trực tiếp tiểu thư tấu đàn ở đây thì đời này coi như không còn gì nuối tiếc.
Mộ Dung tiểu thư mỉm cười:
- Tiên sinh thật biết tâng bốc tiểu nữ. Nếu vậy tiểu nữ sẽ tấu bản Xuất Trần Khúc, xua tan đi những đau khổ, phiền não chốn hồng trần thế tục.
Tiểu Trúc nghe thế mừng rỡ, vội vàng đi lấy đàn.
Sau khi chỉnh dây Mộ Dung tiểu thư mới bắt đầu tấu. Những ngón tay thon dài, mảnh mai như nhảy múa trên dây đàn, âm luật như từ trên thiên giới tràn xuống. Tiếng đàn yên tĩnh như màn đêm, mênh mông bao la như bầu trời sao, có vẻ đẹp của sự tĩnh lặng.
Tần Vô Song nghe mà ngây ngất, mọi phiền não, đau khổ của hai kiếp dường như đã tan biến đi nhiều. Chỉ còn lại tiếng đàn dịu dàng, yên bình phảng phất trong đầu óc Tần Vô Song. Đúng lúc đó, cửa sương phòng bỗng bị bật mở, một trận gió thổi vào.
Một người đi vào, hét lên:
- Cô nàng nhà ai đang gảy đàn, sao không mời thiếu gia ta đến nghe?
Người này nói năng hàm hồ, không phải tên Triệu công tử kia thì là ai?
Thì ra tên này đang uống rượu ở gian sương phòng bên cạnh, chờ đợi Chúc Đại Trung trở lại, thấy rất vô vị, ở đây lại chẳng quen biết ai, thấy vô cùng ức chế. Bỗng nghe thấy tiếng đàn bèn hùng hổ xông vào.
Nhìn thấy Tần Vô Song, rõ ràng hắn có chút ấn tượng, nhìn một lúc nhưng cũng chẳng quan tâm, ánh mắt dính lấy quan sát Mộ Dung tiểu thư, vô cùng vô lễ ngạo mạn.
Tần Vô Song chau mày, tên này thật là làm mất nhã hứng. Làm gián đoạn không cho hắn thưởng thức hết khúc đàn Thần tiên. Hắn vốn dĩ định ra mặt nhưng nghĩ mình đang là khách, nên không có phản ứng gì mà đợi xem chủ nhân có thái độ gì.
Mộ Dung tiểu thư sắc mặt lạnh lùng nói:
- Ngươi là ai, sao lại vô lễ như vậy?
Tên Triệu công tử thấy chỉ có một nam tử trẻ tuổi và hai thiếu nữ, gan cũng to ra không ít, tươi cười nói:
- Trước lạ sau quen thôi, ta là ai, chúng ta uống vài chén là cô nương sẽ biết ngay mà!
Tiểu Trúc giận dữ nói:
- Tên láo xược này, đi ra mau!
Mộ Dung tiểu thư bình thản nói:
- Tiểu Trúc, ngươi lui đi. Các hạ muốn uống rượu của ta thì phải xem ngươi có đủ tư cách không đã.
Tên họ Triệu cười hắc hắc:
- Uống rượu mà cũng cần tư cách sao? Tư cách gì? Tên tiểu tử ngồi kia chắc cũng là lần đầu tiên gặp mặt nhỉ? Hắn có tư cách chưa?
Tần Vô Song không động vào hắn nhưng hắn lại gây vào Tần Vô Song. Mộ Dung tiểu thư nói:
- Vị tiên sinh đây là khách do ta đích thân mời. Ngươi thì ta không mời. To gan vô lễ như vậy, không biết là người nước nào, đệ tử của thế lực nào?
Tên họ Triệu cười ha ha:
- Thì ra tư cách là xuất thân lai lịch! Ta không nói thì thôi, nói rồi sợ sẽ dọa mấy người chết khiếp!
Chương trước Chương tiếp
Loading...