Khí Trùng Tinh Hà
Chương 295: Thiên Canh Bắc Đẩu Trận
Giai đoạn một của vòng trong có tất cả hai hạng mục. Sau hạng mục thứ nhất, Tinh La Điện tạm thời dẫn đầu, hơn nữa chỉ một nội dung này thôi, ưu thế dẫn đầu này đã rất rõ ràng.
Thiên Cơ Tông rõ ràng đã nhận thức được rằng, Đại hội So tài Đông Tam quốc lần này, bất luận thế nào thì chúng cũng chỉ là chưa thi đã biết trượt, không có cơ hội gì nữa mà thôi. Nhưng dù vậy thì cũng chẳng còn đường lui nữa, chỉ còn cách cứ liều mình tiến tiếp. Thua trong thi đấu là chuyện nhỏ, bỏ cuộc thì sẽ mất thể diện, mất sự uy nghiêm của Thiên Cơ Tông, lúc đó mới là chuyện lớn!
Trên dưới Long Hổ Môn ai nấy cũng đều rất căng thẳng. Chúng cũng biết, kình địch lần này không phải chủ nhà Thiên Cơ Tông mà là kẻ tẩm ngẩm tầm ngầm Tinh La Điện kia.
Sau khi có mục tiêu, các đệ tử Long Hổ Môn đều bẻ tay răng rắc, chuẩn bị chiến một trận lớn với Tinh La Điện. Tuy tạm thời kém Tinh La Điện ba mươi điểm nhưng chúng không hề nản lòng mà vẫn cảm thấy hi vọng vẫn còn rất lớn. Hạng mục thứ hai của giai đoạn thứ nhất, thử thách sức chịu đựng và khả năng phòng ngự.
Lần này tuyển thủ của cả ba nước đều được đưa vào một trận đồ bát quái. Trận đồ bát quái này một khi đã khởi động thì sẽ phát ra vô số đòn tấn công mãnh liệt.
Đây là thử thách rất lớn đối với các tuyển thủ. Đầu tiên là thử thách khả năng phòng ngự, kế đó là sự thử thách lớn lao đối với sức chịu đựng. Hạng mục thứ hai này ba đội tiến hành cùng lúc.
Trận đồ bát quái đã được bố trí từ trước, đã được ba người đứng đầu ba tông phái đích thân kiểm tra, giờ cũng đang theo dõi, tuyệt đối không có bất cứ sự bất công bằng nào. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trận pháp này cần có thời gian bố trí, thời gian kiểm tra trước. Vì thế sau khi hạng mục thứ nhất kết thúc, các tuyển thủ có ba ngày nghỉ ngơi. Trong ba ngày này, các môn phái đều nghiên cứu xem phải đối phó với trận đồ bát quái này ra sao.
Đây là hạng mục theo tập thể, tám đệ tử đều phải vào trong trận pháp. Mỗi người nếu có thể kiên trì được một giờ thì coi như đã thành công. Mỗi người được mười điểm. Hạng mục này không có điểm thưởng cho cá nhân.
Nhưng Quán quân và Á quân cuối cùng sẽ có lần lượt là hai mươi và mười điểm thưởng. Đứng cuối vẫn như cũ, không được điểm thưởng.
Nếu có hòa thì sẽ cho điểm thưởng theo thứ tự. Hai đội hòa đầu tiên sẽ được hai mươi điểm thưởng theo mức Quán quân, đội còn lại được mười điểm thưởng theo mức Á quân.
Đương nhiên, theo như các lần thi đấu trước đây thì tỷ lệ có điểm hòa là không lớn.
Trong hạng mục này, về lý thuyết, điểm cơ sở cao nhất là tám mươi, cộng hai mươi điểm Quán quân. Như vậy trên lý thuyết cao nhất có thể được một trăm điểm. Đương nhiên, trong quá khứ tỷ lệ được điểm tối đa vô cùng nhỏ.
Truân Trung Trì nói:
- Lực tấn công trong trận pháp bát quái này sẽ không ngừng gia tăng. Vì thế, muốn kiên trì một giờ không phải chuyện dễ. Do đó, cửa ải này chú trọng tập thể. Vi Dực và Vô Song, hai con là Trung Linh võ giả, phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn. Cửa ải này biểu hiện của các con sẽ quyết định thành tích của cả hạng mục.
Vi Dực gật đầu:
- Con sẽ dốc hết sức!
Tần Vô Song thì nói:
- Sư phụ, nếu là hạng mục thử thách tập thể thì tại sao không dùng trận pháp?
Truân Trung Trì thở dài:
- Trận pháp… ba nước phía Đông chúng ta không có nhiều nghiên cứu về trận pháp. Quan trọng nhất là trận pháp chỉ thích hợp khi giao chiến với nhân loại, chứ đối diện với chính trận pháp thì sức tấn công hoàn toàn khác với sức tấn công của nhân loại, chẳng có nguyên tắc nào. Vì thế trận pháp thông thường không có hiệu quả cao đối với trận pháp bát quái này, được cái này thì mất cái kia, có khi còn làm loạn cả trận thế!
Tần Vô Song cười gượng không nói gì. Hắn thấy làm lạ, trong thời gian hơn một năm ở Tinh La Điện, rất ít khi hắn thấy Tinh La Điện có thao luyện trận pháp.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng hiểu. Cuối cùng rút ra kết luận, điều này có lẽ liên quan đến văn hóa của thế giới này, cái thế giới coi trọng chủ nghĩa anh hùng cá nhân. Sự theo đuổi võ đạo của cá nhân lớn hơn mọi thứ, tương ứng lại không có hứng thú mấy với việc nghiên cứu hợp đồng tác chiến.
Dù sao đạo tu luyện rộng mênh mang, gặp phải đối thủ thực lực quá mạnh, uy lực hợp đồng tác chiến dù có lớn thế nào thì cũng chẳng có tác dụng gì. Vì thế cái thế giới này coi trọng sự theo đuổi mãi mãi sức mạnh cá nhân. Chỉ là Tần Vô Song cảm thấy, đây là một điều sai lầm.
Nghĩ một lúc hắn mạnh dạn nói:
- Sư phụ, lần đó đệ tử ở trong sơn động Bích Phù Sơn, từng thấy một trận pháp đồ, cảm thấy vô cùng thú vị. Trận pháp đó như rất thần kỳ. Giờ đệ tử nhớ lại thì cảm thấy một khi khai thác được trận đồ đó thì sẽ rất thích hợp đối phó với trận đồ bát quái.
Thật ra Tần Vô Song cũng rất khó khăn để lựa chọn. Trận pháp mà hắn nói đương nhiên không phải cái mà hắn thấy trong sơn động Bích Phù Sơn, mà là trận pháp khá lợi hại mà hắn biết rõ ở kiếp trước - Thiên Canh Bắc Đẩu Trận. Ý tưởng của trận pháp này bắt nguồn từ chòm sao Bắc Đẩu trên bầu trời vô tận.
Thất Tinh Bắc Đẩu bao gồm Thiên Khu, Thiên Toàn, Thiên Kỷ, Thiên Quyền, Ngọc Hằng, Khai Dương, Dao Quang. Vì hình dáng mà bảy ngôi sao này tạo ra có phần đặc biệt, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến cái đấu múc rượu. Trong đó Thiên Khu, Thiên Toàn, Thiên Kỷ, Thiên Quyền tạo nên cái thân, gọi là Lăng. Ngọc Hằng, Khai Dương và Dao Quang thì tạo thành cán, được gọi là Tiêu.
Khi vận dụng trận pháp cần phải có bảy cường giả có thực lực tương đương, không chênh lệch nhau quá nhiều. Bảy người đứng theo hình của bảy ngôi sao Bắc Đẩu tạo thành trận pháp.
Trận pháp này không lớn cũng không nhỏ. Khi tác chiến với nhiều người có thể biến thành đại trận pháp. Tấn công tập thể hay đánh cá nhân đều rất có uy lực.
Trong phạm vi nhỏ lại có thể trở thành trận pháp phòng ngự. Chỉ cần mỗi người giơ ra một tay bám vào vai người bên cảnh là có thể hợp nhất sức lực của bảy người và được bắn ra bởi bất kỳ ai. Do đó sự huyền ảo của trận pháp này chính là lực tập trung.
Trận pháp này có hai vị trí nòng cốt. Một là vị trí của Thiên Quyền ở thân, và một là vị trí Ngọc Hằng ở cán.
Hai vị trí này là hai trung tâm của trận pháp, vô cùng quan trọng, cần hai cao thủ mạnh hơn hẳn những người khác tọa trấn. Trong số các đệ tử của Tinh La Điện, đương nhiên Vi Dực và Tần Vô Song được mặc nhận là hai người đó.
Truân Trung Trì thận trọng nghe Tần Vô Song rồi nói:
- Vô Song, là trận pháp gì vậy con nói ra xem.
Tần Vô Song cũng không nói mà lấy giấy bút ra vẽ.
Sau khi hắn vẽ ra trận đồ của Thiên Canh Bắc Đẩu Trận thì sắc mặt Truân Trung Trì hơi thay đổi. Sau khi Tần Vô Song giải thích qua thì Truân Trung Trì kinh ngạc, trịnh trọng nói:
- Vô Song, trận pháp này của con thật thần diệu! Trong sơn động Bích Phù Sơn có ghi chép cái này sao?
Tần Vô Song nói:
- Lúc đệ tử mới vào vì tiến hành ngụy trang nên mới có cơ hội nhìn thấy trận đồ này. Nó ở ngay phía đỉnh của cái hang ngầm, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng rất bắt mắt. Vì thế đệ tử lướt qua là nhìn thấy, rồi ghi nhớ lại. Sau đó hồi tưởng lại thì cảm thấy trận pháp này rất không tầm thường.
Truân Trung Trì thở dài:
- Đâu chỉ là không tầm thường, quả thật là vượt qua bất cứ trận pháp nào của ba nước phía Đông. Vô Song, sơn động trong Bích Phù Sơn đó chắc chắn rất thần kỳ, chỉ đáng tiếc là đã thành phế tích cả rồi…
Truân Trung Trì dù có trí tuệ, nhìn xa trông rộng, nhưng dù thế nào cũng không thể ngờ được Bích Phù Sơn chỉ là Đệ nhất hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận. Mà Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận còn có các khâu nối tiếp nhau liên tiếp. Vì thế đương nhiên hắn không thể tưởng tượng được đằng sau Truyền Tống Trận ở Bích Phù Sơn còn có kỳ ngộ khác.
Nghe Tần Vô Song nói vậy, Truân Trung Trì cảm thấy hơi đáng tiếc:
- Chỉ hận Tinh La Điện chúng ta không khai thác sơn động Bích Phù Sơn từ sớm. Theo ta đoán, sơn động đó chắc chắn còn có những kỳ ngộ khác. Một trận đồ đã sâu xa như thế, vậy sơn động đó… đáng tiếc à!
Những người khác cũng thở dài. Nhưng dù sao Truân Trung Trì cũng là tiền bối, thở dài một lúc là đã nghĩ thông, bèn nói:
- Vô Song à, con gặp được nhiều kỳ ngộ như vậy có nghĩa là con rất có phúc duyên. Trên con đường tu luyện sau này chắc chắn còn rất nhiều kỳ ngộ đặc biệt đang chờ con. Đây là phúc duyên trời cho. Cõ lẽ, chuyến khám phá Vô Tận Đông Hải nếu rơi trên vai con, có thể còn có đại thu hoạch, cũng chưa biết được. Thôi được rồi, việc không thể chậm trễ. Giờ chúng ta luyện tập một chút trận pháp thần kỳ này. Đúng rồi Vô Song, trận pháp này có tên là gì?
Tần Vô Song cười:
- Bên cạnh trận đồ cũng có tên của nó. Nếu con không nhớ nhầm thì là Thiên Canh Bắc Đẩu Trận.
Truân Trung Trì gục gặc:
- Tên hay! Ứng với bảy ngôi sao chòm Bắc Đẩu, tên được đặt rất xác đáng.
Nếu có một số người thực lực kém thì trận pháp sẽ không thể bắt đầu nhanh chóng như vậy. Nhưng tám người này ai cũng là niềm kiêu hãnh của Tinh La Điện, thiên phú không tầm thường, tính giác ngộ rất cao. Vì thế chỉ cần Tần Vô Song nói một lượt là mọi người đã hiểu được bảy tám phần.
Cộng thêm với sự chỉ đạo tài tình của đại cao thủ Truân Trung Trì, lại càng mở ra được những điều huyền ảo của trận pháp mà ngay cả Tần Vô Song cũng còn chưa nắm được.
Như vậy, qua tay Truân Trung Trì, Thiên Canh Bắc Đẩu Trận đã được khai thác thêm nhiều tiềm năng hơn.
Tổng cộng tám người mà trận pháp chỉ cần bảy, người còn lại sắp xếp ra sao lại là một vấn đề đau đầu. Vốn dĩ, Tần Vô Song định hai vị trí nòng cốt sẽ do mình và Vi Dực tọa trấn nhưng Truân Trung Trì lại thấy vị trí này có thể giao cho Vi Dực và Chu Phù. Còn Tần Vô Song hắn có thể ở bên ngoài phối hợp, vạn nhất một người nào đó xảy ra chuyện gì thì Tần Vô Song thành thục trận pháp có thể kịp thời thay thế và người kia có thể rời khỏi trận pháp.
Nếu không có vấn đề gì thì với thực lực của Tần Vô Song, dù chỉ ở bên ngoài trận pháp nhưng vẫn có thể ứng phó được với sự tấn công của trận đồ bát quái.
Tần Vô Song thấy Truân Trung Trì nói vậy cũng rất có lý, bèn gật đầu:
- Sư phụ an bài thỏa đáng, đương nhiên đệ tử sẽ nghe theo!
Truân Trung Trì cười:
- Được rồi, các con tranh thủ luyện tập cho thành thục, trong vòng ba ngày phải hiểu ý nhau. Trận pháp này vẫn chưa được khai thác sâu, nếu làm tốt hoàn toàn có thể là pháp trận trấn điện sau này của Tinh La Điện ta. Vô Song, công này của con rất lớn!
Tần Vô Song khiêm tốn:
- Đệ tử chỉ là cơ duyên trùng hợp. Nếu hôm đó là Vi Dực sư huynh đi thì công lao này đã là của Vi sư huynh rồi.
Truân Trung Trì xua tay:
- Thôi được rồi, các con tiếp tục đi, ta sẽ suy nghĩ tiếp!
Tần Vô Song cũng không biết rằng, Thiên Canh Bắc Đẩu Trận mà hắn rộng lượng hiến kế, sau này quả thực đã thành đại trận để trấn điện đời đời cho Tinh La Điện, thành tựu lưu truyền sử sách.
Thiên Cơ Tông rõ ràng đã nhận thức được rằng, Đại hội So tài Đông Tam quốc lần này, bất luận thế nào thì chúng cũng chỉ là chưa thi đã biết trượt, không có cơ hội gì nữa mà thôi. Nhưng dù vậy thì cũng chẳng còn đường lui nữa, chỉ còn cách cứ liều mình tiến tiếp. Thua trong thi đấu là chuyện nhỏ, bỏ cuộc thì sẽ mất thể diện, mất sự uy nghiêm của Thiên Cơ Tông, lúc đó mới là chuyện lớn!
Trên dưới Long Hổ Môn ai nấy cũng đều rất căng thẳng. Chúng cũng biết, kình địch lần này không phải chủ nhà Thiên Cơ Tông mà là kẻ tẩm ngẩm tầm ngầm Tinh La Điện kia.
Sau khi có mục tiêu, các đệ tử Long Hổ Môn đều bẻ tay răng rắc, chuẩn bị chiến một trận lớn với Tinh La Điện. Tuy tạm thời kém Tinh La Điện ba mươi điểm nhưng chúng không hề nản lòng mà vẫn cảm thấy hi vọng vẫn còn rất lớn. Hạng mục thứ hai của giai đoạn thứ nhất, thử thách sức chịu đựng và khả năng phòng ngự.
Lần này tuyển thủ của cả ba nước đều được đưa vào một trận đồ bát quái. Trận đồ bát quái này một khi đã khởi động thì sẽ phát ra vô số đòn tấn công mãnh liệt.
Đây là thử thách rất lớn đối với các tuyển thủ. Đầu tiên là thử thách khả năng phòng ngự, kế đó là sự thử thách lớn lao đối với sức chịu đựng. Hạng mục thứ hai này ba đội tiến hành cùng lúc.
Trận đồ bát quái đã được bố trí từ trước, đã được ba người đứng đầu ba tông phái đích thân kiểm tra, giờ cũng đang theo dõi, tuyệt đối không có bất cứ sự bất công bằng nào. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trận pháp này cần có thời gian bố trí, thời gian kiểm tra trước. Vì thế sau khi hạng mục thứ nhất kết thúc, các tuyển thủ có ba ngày nghỉ ngơi. Trong ba ngày này, các môn phái đều nghiên cứu xem phải đối phó với trận đồ bát quái này ra sao.
Đây là hạng mục theo tập thể, tám đệ tử đều phải vào trong trận pháp. Mỗi người nếu có thể kiên trì được một giờ thì coi như đã thành công. Mỗi người được mười điểm. Hạng mục này không có điểm thưởng cho cá nhân.
Nhưng Quán quân và Á quân cuối cùng sẽ có lần lượt là hai mươi và mười điểm thưởng. Đứng cuối vẫn như cũ, không được điểm thưởng.
Nếu có hòa thì sẽ cho điểm thưởng theo thứ tự. Hai đội hòa đầu tiên sẽ được hai mươi điểm thưởng theo mức Quán quân, đội còn lại được mười điểm thưởng theo mức Á quân.
Đương nhiên, theo như các lần thi đấu trước đây thì tỷ lệ có điểm hòa là không lớn.
Trong hạng mục này, về lý thuyết, điểm cơ sở cao nhất là tám mươi, cộng hai mươi điểm Quán quân. Như vậy trên lý thuyết cao nhất có thể được một trăm điểm. Đương nhiên, trong quá khứ tỷ lệ được điểm tối đa vô cùng nhỏ.
Truân Trung Trì nói:
- Lực tấn công trong trận pháp bát quái này sẽ không ngừng gia tăng. Vì thế, muốn kiên trì một giờ không phải chuyện dễ. Do đó, cửa ải này chú trọng tập thể. Vi Dực và Vô Song, hai con là Trung Linh võ giả, phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn. Cửa ải này biểu hiện của các con sẽ quyết định thành tích của cả hạng mục.
Vi Dực gật đầu:
- Con sẽ dốc hết sức!
Tần Vô Song thì nói:
- Sư phụ, nếu là hạng mục thử thách tập thể thì tại sao không dùng trận pháp?
Truân Trung Trì thở dài:
- Trận pháp… ba nước phía Đông chúng ta không có nhiều nghiên cứu về trận pháp. Quan trọng nhất là trận pháp chỉ thích hợp khi giao chiến với nhân loại, chứ đối diện với chính trận pháp thì sức tấn công hoàn toàn khác với sức tấn công của nhân loại, chẳng có nguyên tắc nào. Vì thế trận pháp thông thường không có hiệu quả cao đối với trận pháp bát quái này, được cái này thì mất cái kia, có khi còn làm loạn cả trận thế!
Tần Vô Song cười gượng không nói gì. Hắn thấy làm lạ, trong thời gian hơn một năm ở Tinh La Điện, rất ít khi hắn thấy Tinh La Điện có thao luyện trận pháp.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng hiểu. Cuối cùng rút ra kết luận, điều này có lẽ liên quan đến văn hóa của thế giới này, cái thế giới coi trọng chủ nghĩa anh hùng cá nhân. Sự theo đuổi võ đạo của cá nhân lớn hơn mọi thứ, tương ứng lại không có hứng thú mấy với việc nghiên cứu hợp đồng tác chiến.
Dù sao đạo tu luyện rộng mênh mang, gặp phải đối thủ thực lực quá mạnh, uy lực hợp đồng tác chiến dù có lớn thế nào thì cũng chẳng có tác dụng gì. Vì thế cái thế giới này coi trọng sự theo đuổi mãi mãi sức mạnh cá nhân. Chỉ là Tần Vô Song cảm thấy, đây là một điều sai lầm.
Nghĩ một lúc hắn mạnh dạn nói:
- Sư phụ, lần đó đệ tử ở trong sơn động Bích Phù Sơn, từng thấy một trận pháp đồ, cảm thấy vô cùng thú vị. Trận pháp đó như rất thần kỳ. Giờ đệ tử nhớ lại thì cảm thấy một khi khai thác được trận đồ đó thì sẽ rất thích hợp đối phó với trận đồ bát quái.
Thật ra Tần Vô Song cũng rất khó khăn để lựa chọn. Trận pháp mà hắn nói đương nhiên không phải cái mà hắn thấy trong sơn động Bích Phù Sơn, mà là trận pháp khá lợi hại mà hắn biết rõ ở kiếp trước - Thiên Canh Bắc Đẩu Trận. Ý tưởng của trận pháp này bắt nguồn từ chòm sao Bắc Đẩu trên bầu trời vô tận.
Thất Tinh Bắc Đẩu bao gồm Thiên Khu, Thiên Toàn, Thiên Kỷ, Thiên Quyền, Ngọc Hằng, Khai Dương, Dao Quang. Vì hình dáng mà bảy ngôi sao này tạo ra có phần đặc biệt, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến cái đấu múc rượu. Trong đó Thiên Khu, Thiên Toàn, Thiên Kỷ, Thiên Quyền tạo nên cái thân, gọi là Lăng. Ngọc Hằng, Khai Dương và Dao Quang thì tạo thành cán, được gọi là Tiêu.
Khi vận dụng trận pháp cần phải có bảy cường giả có thực lực tương đương, không chênh lệch nhau quá nhiều. Bảy người đứng theo hình của bảy ngôi sao Bắc Đẩu tạo thành trận pháp.
Trận pháp này không lớn cũng không nhỏ. Khi tác chiến với nhiều người có thể biến thành đại trận pháp. Tấn công tập thể hay đánh cá nhân đều rất có uy lực.
Trong phạm vi nhỏ lại có thể trở thành trận pháp phòng ngự. Chỉ cần mỗi người giơ ra một tay bám vào vai người bên cảnh là có thể hợp nhất sức lực của bảy người và được bắn ra bởi bất kỳ ai. Do đó sự huyền ảo của trận pháp này chính là lực tập trung.
Trận pháp này có hai vị trí nòng cốt. Một là vị trí của Thiên Quyền ở thân, và một là vị trí Ngọc Hằng ở cán.
Hai vị trí này là hai trung tâm của trận pháp, vô cùng quan trọng, cần hai cao thủ mạnh hơn hẳn những người khác tọa trấn. Trong số các đệ tử của Tinh La Điện, đương nhiên Vi Dực và Tần Vô Song được mặc nhận là hai người đó.
Truân Trung Trì thận trọng nghe Tần Vô Song rồi nói:
- Vô Song, là trận pháp gì vậy con nói ra xem.
Tần Vô Song cũng không nói mà lấy giấy bút ra vẽ.
Sau khi hắn vẽ ra trận đồ của Thiên Canh Bắc Đẩu Trận thì sắc mặt Truân Trung Trì hơi thay đổi. Sau khi Tần Vô Song giải thích qua thì Truân Trung Trì kinh ngạc, trịnh trọng nói:
- Vô Song, trận pháp này của con thật thần diệu! Trong sơn động Bích Phù Sơn có ghi chép cái này sao?
Tần Vô Song nói:
- Lúc đệ tử mới vào vì tiến hành ngụy trang nên mới có cơ hội nhìn thấy trận đồ này. Nó ở ngay phía đỉnh của cái hang ngầm, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng rất bắt mắt. Vì thế đệ tử lướt qua là nhìn thấy, rồi ghi nhớ lại. Sau đó hồi tưởng lại thì cảm thấy trận pháp này rất không tầm thường.
Truân Trung Trì thở dài:
- Đâu chỉ là không tầm thường, quả thật là vượt qua bất cứ trận pháp nào của ba nước phía Đông. Vô Song, sơn động trong Bích Phù Sơn đó chắc chắn rất thần kỳ, chỉ đáng tiếc là đã thành phế tích cả rồi…
Truân Trung Trì dù có trí tuệ, nhìn xa trông rộng, nhưng dù thế nào cũng không thể ngờ được Bích Phù Sơn chỉ là Đệ nhất hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận. Mà Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận còn có các khâu nối tiếp nhau liên tiếp. Vì thế đương nhiên hắn không thể tưởng tượng được đằng sau Truyền Tống Trận ở Bích Phù Sơn còn có kỳ ngộ khác.
Nghe Tần Vô Song nói vậy, Truân Trung Trì cảm thấy hơi đáng tiếc:
- Chỉ hận Tinh La Điện chúng ta không khai thác sơn động Bích Phù Sơn từ sớm. Theo ta đoán, sơn động đó chắc chắn còn có những kỳ ngộ khác. Một trận đồ đã sâu xa như thế, vậy sơn động đó… đáng tiếc à!
Những người khác cũng thở dài. Nhưng dù sao Truân Trung Trì cũng là tiền bối, thở dài một lúc là đã nghĩ thông, bèn nói:
- Vô Song à, con gặp được nhiều kỳ ngộ như vậy có nghĩa là con rất có phúc duyên. Trên con đường tu luyện sau này chắc chắn còn rất nhiều kỳ ngộ đặc biệt đang chờ con. Đây là phúc duyên trời cho. Cõ lẽ, chuyến khám phá Vô Tận Đông Hải nếu rơi trên vai con, có thể còn có đại thu hoạch, cũng chưa biết được. Thôi được rồi, việc không thể chậm trễ. Giờ chúng ta luyện tập một chút trận pháp thần kỳ này. Đúng rồi Vô Song, trận pháp này có tên là gì?
Tần Vô Song cười:
- Bên cạnh trận đồ cũng có tên của nó. Nếu con không nhớ nhầm thì là Thiên Canh Bắc Đẩu Trận.
Truân Trung Trì gục gặc:
- Tên hay! Ứng với bảy ngôi sao chòm Bắc Đẩu, tên được đặt rất xác đáng.
Nếu có một số người thực lực kém thì trận pháp sẽ không thể bắt đầu nhanh chóng như vậy. Nhưng tám người này ai cũng là niềm kiêu hãnh của Tinh La Điện, thiên phú không tầm thường, tính giác ngộ rất cao. Vì thế chỉ cần Tần Vô Song nói một lượt là mọi người đã hiểu được bảy tám phần.
Cộng thêm với sự chỉ đạo tài tình của đại cao thủ Truân Trung Trì, lại càng mở ra được những điều huyền ảo của trận pháp mà ngay cả Tần Vô Song cũng còn chưa nắm được.
Như vậy, qua tay Truân Trung Trì, Thiên Canh Bắc Đẩu Trận đã được khai thác thêm nhiều tiềm năng hơn.
Tổng cộng tám người mà trận pháp chỉ cần bảy, người còn lại sắp xếp ra sao lại là một vấn đề đau đầu. Vốn dĩ, Tần Vô Song định hai vị trí nòng cốt sẽ do mình và Vi Dực tọa trấn nhưng Truân Trung Trì lại thấy vị trí này có thể giao cho Vi Dực và Chu Phù. Còn Tần Vô Song hắn có thể ở bên ngoài phối hợp, vạn nhất một người nào đó xảy ra chuyện gì thì Tần Vô Song thành thục trận pháp có thể kịp thời thay thế và người kia có thể rời khỏi trận pháp.
Nếu không có vấn đề gì thì với thực lực của Tần Vô Song, dù chỉ ở bên ngoài trận pháp nhưng vẫn có thể ứng phó được với sự tấn công của trận đồ bát quái.
Tần Vô Song thấy Truân Trung Trì nói vậy cũng rất có lý, bèn gật đầu:
- Sư phụ an bài thỏa đáng, đương nhiên đệ tử sẽ nghe theo!
Truân Trung Trì cười:
- Được rồi, các con tranh thủ luyện tập cho thành thục, trong vòng ba ngày phải hiểu ý nhau. Trận pháp này vẫn chưa được khai thác sâu, nếu làm tốt hoàn toàn có thể là pháp trận trấn điện sau này của Tinh La Điện ta. Vô Song, công này của con rất lớn!
Tần Vô Song khiêm tốn:
- Đệ tử chỉ là cơ duyên trùng hợp. Nếu hôm đó là Vi Dực sư huynh đi thì công lao này đã là của Vi sư huynh rồi.
Truân Trung Trì xua tay:
- Thôi được rồi, các con tiếp tục đi, ta sẽ suy nghĩ tiếp!
Tần Vô Song cũng không biết rằng, Thiên Canh Bắc Đẩu Trận mà hắn rộng lượng hiến kế, sau này quả thực đã thành đại trận để trấn điện đời đời cho Tinh La Điện, thành tựu lưu truyền sử sách.