Khí Trùng Tinh Hà
Chương 292
Cao Nhạc thầm tức tối, sao hắn không nhìn ra cơ chứ? Tuy mỗi nước đều có tám người vào vòng trong, nhưng rõ ràng là cơ hội giành được Quán quân của Long Hổ Môn và Tinh La Điện lớn hơn Thiên Cơ Tông hắn.
Thời Thừa Long nói khích hắn như vậy rõ ràng là rất có tự tin vào Long Hổ Môn của hắn sẽ thắng nên mới khẳng khái hào phóng để Cao Nhạc không thể cược quá ít.
Trác Bất Đàn vốn định lên tiếng, nhưng Thời Thừa Long đã nói thế thì không cần nói nữa. Nghe khẩu khí đó, có vẻ như Thời Thừa Long chắc chắn sẽ thắng. Dù sao thành tích trước kia của Tinh La Điện trong các lần thi đấu tổ chức ở Đế quốc Thiên Trì đều không tốt, nếu giờ chủ động thái quá thì sẽ là gượng gạo. Ngọn lửa này vẫn nên nhường cho Long Hổ Môn đốt thì hợp lý hơn.
Đương nhiên Cao Nhạc sẽ không mắc lừa, hắn cười nhạt:
- Thiên Cơ Tông chúng ta là chủ nhà, trước nay chủ trương dĩ hòa vi quý. Cuộc đánh cược này chỉ là trò chơi mang tính tượng trưng. Nếu quá tính toán thì ngược lại đánh mất tính giao lưu giữa ba nước. Phải biết là hữu nghị đệ nhất, thi đấu đệ nhị chứ!
Sau đó dường như sợ kẻ khác cướp lời, hắn nhấn mạnh tiếp:
- Thiên Cơ Tông chúng ta lần này tổ chức thi đấu giao lưu cũng không muốn mang tiếng chủ nhà ép buộc khách. Chi bằng cá cược lần này tùy ý cũng được. Quan trọng là bồi dưỡng cho thế hệ trẻ, cược gì chỉ đem ra những thứ nhị lưu thôi. Chắc chư vị cũng không có ý kiến gì đúng không?
Trác Bất Đàn cười thầm, trước nay Cao Nhạc luôn là một con bạc có máu mặt, vô cùng để tâm đến đồ đánh cược. Nhưng lần này lại đổi một gương mặt khác thế này rõ ràng là có phần lo sợ rồi.
Trác Bất Đàn biết Thời Thừa Long nhất định sẽ không đồng ý, bèn giả vờ nói:
- Lời của Cao Tông chủ cũng rất có lý. Thời Đại Long đầu thấy sao?
Thời Thừa Long thấy Trác Bất Đàn nói như vậy lại càng mừng. Xem ra nội bộ hai nước này lại đùn đẩy nhau, sĩ khí không đủ, như vậy thì Long Hổ Môn càng phải thừa thắng xông lên.
Hắn cười hắc hắc:
- Đánh cược quá ít thì mất đi cái thú vị. Nếu mọi người đã kín kẽ như vậy thì chi bằng lần này để Thời mỗ bắt đầu, xem mọi người có đồng ý hay không, vậy được chứ?
Nói rồi hắn vẫy tay, thủ hạ Long Hổ Môn đem ra bốn cái mâm.
Đầu tiên: Tường Long Kiếm, vũ khí công kích cấp Cao Linh Võ Cảnh, tăng lực tấn công Hỏa thuộc tính.
Thứ hai: Lân Long Giáp, vũ khí phòng ngự cấp Cao Linh Võ Cảnh, sức phòng ngự siêu mạnh đối với Kim thuộc tính và Băng thuộc tính.
Thứ ba: Vân Thủy Phù, đeo miếng phù này, gặp nước, nước biến thành mây, đi trên nước như đi trên đất bằng, bảo vật vượt qua phạm trù Linh Võ Cảnh.
Thứ tư: Lục Nhĩ Kim Nhãn Hầu, Chiến linh thú cấp Trung Linh Võ Cảnh, sở trường tiềm phục, thám thính, phục kích, có thể chuyển đổi thành Linh thú Khế ước, rất hiếm có.
Bốn thứ này được đưa ra, những nhân vật cấp cao của Thiên Cơ Tông và Tinh La Điện đều hít vào một hơi khí lạnh. Sao họ có thể không nhìn ra đây chính là Long Hổ Môn đã bỏ hết vốn ra rồi chứ?
Trác Bất Đàn không thể không nhìn lại Long Hổ Môn, thầm nghĩ:
- Long Hổ Môn chịu bỏ ra vốn lớn thế này chắc chắn vô cùng tự tin. Thành tích cuộc thi lần trước của Tinh La Điện chúng ta không hề kém Long Hổ Môn, nay lại có hai Trung Linh võ giả, đều là những thanh niên kiệt xuất có một không hai. Lẽ nào lại không chơi với Long Hổ Môn một chút? Dù thắng bại thế nào, chút vốn này Tinh La Điện vẫn đủ khả năng đặt cược! Thua rồi thì coi như đóng học phí. Nếu thắng thì thu hoạch sẽ lớn lắm đây!
Cao Nhạc thì mặt không biểu cảm nói:
- Thời Đại Long đầu, đây là bốn thứ ngươi dùng để đặt cược sao?
Thời Thừa Long mỉm cười gật đầu:
- Đúng thế, không cao không thấp, rất hợp lý. Cao hơn nữa thì hơi quá đáng, thấp hơn thì lại không thú vị, không thể hiện được phong độ của nhất đại tông phái. Cao Tông chủ, không phải ngay chút đồ đặt cược này mà ngài cũng thấy cao quá đấy chứ?
Những món này đúng là không cao hơn năm ngoái bao nhiêu nhưng Thời Thừa Long nói vậy khiến Cao Nhạc thấy bối rối khó xử.
Dưới bao con mắt nhìn kia mà cứ từ chối mãi thì khiến người ta nghĩ Thiên Cơ Tông chẳng ra sao. Vậy là hắn trao đổi qua ánh mắt với hai Tông chủ còn lại, hai người đều gật đầu, ý là dù có đau đứt ruột cũng không được làm mất thể diện mấy nghìn năm của Thiên Cơ Tông.
Trác Bất Đàn thầm quan sát hết nét mặt của bọn Cao Nhạc, thấy hắn có vẻ khó xử liền lên tiếng:
- Nếu Thời Đại Long đầu đã hào phóng như vậy thì Trác mỗ cũng phải theo thôi. Tinh La Điện chúng ta đồng ý số đặt cược này.
Rồi sau khi thương lượng với Truân Trung Trì và Điền Tri Hành, Tinh La Điện cũng đưa ra bốn thứ, đều là bảo vật hiếm có.
Trác Bất Đàn cười:
- Thời Đại Long đầu, bốn thứ của bọn ta đây có xứng tầm không?
Thời Thừa Long nhìn một lượt rồi bật cười lớn:
- Trác Đại Điện chủ khí phách như vậy, đương nhiên là xứng tầm! Tốt tốt tốt, giờ chỉ còn chờ Cao Đại Tông chủ thôi.
Cao Nhạc rất đau lòng nhưng lúc này Trác Bất Đàn đã thể hiện thái độ rồi, hắn còn bàn lùi nữa thì thể diện của Thiên Cơ Tông không còn gì nữa mất. Dù đau lòng hơn nữa thì cũng đành phải liều thôi. Một lát sau bốn thứ của Thiên Cơ Tông cũng được mang lên. Cũng là một thứ vũ khí công kích và một bộ giáp phòng ngự cấp Cao Linh, một tấm Phong Bổng Phù, đeo nó một ngày có thể đi hơn vạn dặm, nhưng chỉ dùng được ba lần, cuối cùng là một con chuột chũi đào đất, là linh thú cấp Trung Linh Võ Cảnh, dáng vẻ xấu xí khó coi nhưng vô cùng giảo hoạt, dùng được vào rất nhiều việc.
Đế quốc Thiên Trì vốn có sở trường đào đất, ngay linh thú cũng có sở trường này.
Sau khi ba bên đã đưa lên đồ đặt cược, để ở một nơi, ký tên, vậy là quyết định xong.
Bốn thứ của mỗi bên, trừ vốn của mình ra, thì là tám thứ của hai bên còn lại, vừa đủ làm phần thưởng cho tám tuyển thủ đạt Quán quân.
Nhìn chỗ phần thưởng kia, đệ tử các bên đều thầm tự khích lệ mình, nếu có được đồ tốt như thế thì đúng là đại thu hoạch. Đặt cược đã xong, vòng bán kết chính thức bắt đầu. Vòng này được chia làm hai giai đoạn.
Giai đoạn một, thật ra chỉ là khởi động, không ảnh hưởng nhiều đến chiến cục. Quan trọng nhất vẫn là phần tỷ võ ở giai đoạn hai. Còn thành tích ở vòng loại cũng đã về điểm không, không còn tác dụng gì nữa. Vì thế, điểm số của vòng này bắt đầu từ điểm không. Giai đoạn một chỉ có hai hạng mục, đều là hạng mục tập thể cả.
Hạng mục thứ nhất, thi sức chiến đấu, sức chân, và khả năng trinh thám, nhưng hạng mục thực ra chỉ có một. Trong một bãi đấu chu vi năm mươi dặm cách đây ba trăm dặm có thả một con Chiến linh thú Sơ cấp. Tuyển thủ ba bên lần lượt xuất trận. Mỗi người phải chạy một mạch ba trăm dặm đến bãi đấu kia, tìm ra con Chiến linh thú Sơ cấp, đánh thắng nó, sau đó quay trở về địa điểm xuất phát. Giống như thi đấu tiếp sức, thời gian tính từ lúc người thứ nhất xuất trận đến khi quay về vạch xuất phát, ghi lại thời gian đã đi. Cho đến khi cả tám tuyển thủ hoàn thành xong thì tính tổng điểm.
Nếu có một tuyển thủ trong mười hai giờ mà không hoàn thành thì coi như thất bại. Sau mười hai giờ kể từ khi hắn xuất phát thì tuyển thủ sau mới được xuất phát.
Tuyển thủ thất bại sẽ bị trừ trực tiếp mười điểm, còn tuyển thủ thành công thì được cộng mười điểm.
Nhưng mà, nếu như có tuyển thủ hoàn thành sớm trong vòng sáu giờ thì có thể cộng thêm mười điểm vào mười điểm cơ sở.
Cuối cùng, Quán quân sẽ là đội có tổng điểm nhiều nhất và thời gian hao phí ít nhất. Quán quân được cộng thêm hai mươi điểm, Á quân cộng mười điểm, đứng cuối thì không có điểm cộng. Cộng hết điểm lại sẽ là tổng điểm có được ở hạng mục này.
Quãng đường ba trăm dặm, cả đi cả về thành sáu trăm dặm, hơn nữa còn phải truy tìm và chiến thắng một con Chiến linh thú trong khu vực rộng năm mươi dặm, đúng là thử thách không khó mà cũng chẳng dễ.
Đương nhiên, có thể vào được vòng trong này có ai không phải là cao thủ hàng đầu của môn phái mình chứ? Vì thế tất cả đều rất tự tin.
Kiểu thi đấu này chỉ có thể tiến hành theo thứ tự, ai trước ai sau phải dựa vào bốc thăm để quyết định. Kết quả bốc thăm đã có, Tinh La Điện lại ở cuối cùng, đúng là lá thăm tốt! Bắt đầu đầu tiên chính là Long Hổ Môn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Thời Thừa Long bốc được vị trí đầu tiên cũng không thở dài mà ha ha cười:
- Đầu xuôi thì đuôi lọt. Các đệ tử, các con thi đầu tiên có áp lực gì không?
- Không có!
Các đệ tử Long Hổ Môn ai nấy cũng tự tin đầy mình.
Tần Vô Song thầm quan sát thì thấy hai người mạnh nhất của Long Hổ Môn đều là cường giả Trung Linh võ giả. Hắn cũng đã hiểu ra trong cuộc thi này Thiên Cơ Tông đã quyết định mình là vai phụ, chủ nhà đã thành vai phụ vậy thì việc tranh giành Quán quân giờ chỉ diễn ra giữa Long Hổ Môn và Tinh La Điện mà thôi.
Khi Tần Vô Song đang quan sát thì bỗng cảm thấy từ phía bên cạnh có ánh mắt đang nhìn hắn. Liếc sang nhìn thì thấy từ bên Thiên Cơ Tông, ánh mắt lạnh lẽo đó là của một thanh niên cao lớn như chim hạc đứng giữa bầy gà. Hắn mặc chiếc áo bào trắng, chính là Lạc Quy Vân!
Tần Vô Song không hề tránh né mà nhìn thẳng vào ánh mắt của Lạc Quy Vân, Tần Vô Song muốn biết kẻ ám toán mình ở vách núi có phải hắn không.
Lạc Quy Vân vẻ mặt sâu xa khó hiểu, khóe miệng là một nụ cười kỳ quái, Tần Vô Song không thể hiểu hắn đang nghĩ gì, nhưng có thể khẳng định: Hắn, là một kình địch!
Tần Vô Song quan sát một lúc, thì thấy quả nhiên cảnh giới của hắn còn cao hơn cả Vi Dực sư huynh. Xem ra Thiên Cơ Tông cũng có chút bản lĩnh thật. Nghĩ lại quả thật thấy có phần may mắn, nếu Quỷ Đồng Tử không chết thì Tinh La Điện rất khó có thể tạo được bước đột phá gì.
Trong lúc Tần Vô Song đang suy nghĩ thì bên Long Hổ Môn đã sắp xếp xong thứ tự. Tuyển thủ đầu tiên đã xuất phát chạy về mục tiêu cách đó ba trăm dặm. Đồng thời, Tinh La Điện, Thiên Cơ Tông và Long Hổ Môn đều phái người đi kiểm tra để tránh xảy ra sai sót.
Phàm những người lên Tiên Thiên cảnh giới đều có thể thoải mái đi nghìn dặm trong ngày. Vì thế sáu trăm dặm thực ra không thể coi là thử thách gian nan. Khó là ở chỗ tìm kiếm con Chiến linh thú Sơ cấp kia. Thử thách là ở thời gian mỗi người tìm kiếm con linh thú đó, khi giết nó thì phải hao phí mất bao nhiêu linh lực, liệu còn sức mà đi hết ba trăm dặm đường trở về hay không.
Tám tuyển thủ Tinh La Điện bắt đầu nói chuyện trao đổi kinh nghiệm.
Thời Thừa Long nói khích hắn như vậy rõ ràng là rất có tự tin vào Long Hổ Môn của hắn sẽ thắng nên mới khẳng khái hào phóng để Cao Nhạc không thể cược quá ít.
Trác Bất Đàn vốn định lên tiếng, nhưng Thời Thừa Long đã nói thế thì không cần nói nữa. Nghe khẩu khí đó, có vẻ như Thời Thừa Long chắc chắn sẽ thắng. Dù sao thành tích trước kia của Tinh La Điện trong các lần thi đấu tổ chức ở Đế quốc Thiên Trì đều không tốt, nếu giờ chủ động thái quá thì sẽ là gượng gạo. Ngọn lửa này vẫn nên nhường cho Long Hổ Môn đốt thì hợp lý hơn.
Đương nhiên Cao Nhạc sẽ không mắc lừa, hắn cười nhạt:
- Thiên Cơ Tông chúng ta là chủ nhà, trước nay chủ trương dĩ hòa vi quý. Cuộc đánh cược này chỉ là trò chơi mang tính tượng trưng. Nếu quá tính toán thì ngược lại đánh mất tính giao lưu giữa ba nước. Phải biết là hữu nghị đệ nhất, thi đấu đệ nhị chứ!
Sau đó dường như sợ kẻ khác cướp lời, hắn nhấn mạnh tiếp:
- Thiên Cơ Tông chúng ta lần này tổ chức thi đấu giao lưu cũng không muốn mang tiếng chủ nhà ép buộc khách. Chi bằng cá cược lần này tùy ý cũng được. Quan trọng là bồi dưỡng cho thế hệ trẻ, cược gì chỉ đem ra những thứ nhị lưu thôi. Chắc chư vị cũng không có ý kiến gì đúng không?
Trác Bất Đàn cười thầm, trước nay Cao Nhạc luôn là một con bạc có máu mặt, vô cùng để tâm đến đồ đánh cược. Nhưng lần này lại đổi một gương mặt khác thế này rõ ràng là có phần lo sợ rồi.
Trác Bất Đàn biết Thời Thừa Long nhất định sẽ không đồng ý, bèn giả vờ nói:
- Lời của Cao Tông chủ cũng rất có lý. Thời Đại Long đầu thấy sao?
Thời Thừa Long thấy Trác Bất Đàn nói như vậy lại càng mừng. Xem ra nội bộ hai nước này lại đùn đẩy nhau, sĩ khí không đủ, như vậy thì Long Hổ Môn càng phải thừa thắng xông lên.
Hắn cười hắc hắc:
- Đánh cược quá ít thì mất đi cái thú vị. Nếu mọi người đã kín kẽ như vậy thì chi bằng lần này để Thời mỗ bắt đầu, xem mọi người có đồng ý hay không, vậy được chứ?
Nói rồi hắn vẫy tay, thủ hạ Long Hổ Môn đem ra bốn cái mâm.
Đầu tiên: Tường Long Kiếm, vũ khí công kích cấp Cao Linh Võ Cảnh, tăng lực tấn công Hỏa thuộc tính.
Thứ hai: Lân Long Giáp, vũ khí phòng ngự cấp Cao Linh Võ Cảnh, sức phòng ngự siêu mạnh đối với Kim thuộc tính và Băng thuộc tính.
Thứ ba: Vân Thủy Phù, đeo miếng phù này, gặp nước, nước biến thành mây, đi trên nước như đi trên đất bằng, bảo vật vượt qua phạm trù Linh Võ Cảnh.
Thứ tư: Lục Nhĩ Kim Nhãn Hầu, Chiến linh thú cấp Trung Linh Võ Cảnh, sở trường tiềm phục, thám thính, phục kích, có thể chuyển đổi thành Linh thú Khế ước, rất hiếm có.
Bốn thứ này được đưa ra, những nhân vật cấp cao của Thiên Cơ Tông và Tinh La Điện đều hít vào một hơi khí lạnh. Sao họ có thể không nhìn ra đây chính là Long Hổ Môn đã bỏ hết vốn ra rồi chứ?
Trác Bất Đàn không thể không nhìn lại Long Hổ Môn, thầm nghĩ:
- Long Hổ Môn chịu bỏ ra vốn lớn thế này chắc chắn vô cùng tự tin. Thành tích cuộc thi lần trước của Tinh La Điện chúng ta không hề kém Long Hổ Môn, nay lại có hai Trung Linh võ giả, đều là những thanh niên kiệt xuất có một không hai. Lẽ nào lại không chơi với Long Hổ Môn một chút? Dù thắng bại thế nào, chút vốn này Tinh La Điện vẫn đủ khả năng đặt cược! Thua rồi thì coi như đóng học phí. Nếu thắng thì thu hoạch sẽ lớn lắm đây!
Cao Nhạc thì mặt không biểu cảm nói:
- Thời Đại Long đầu, đây là bốn thứ ngươi dùng để đặt cược sao?
Thời Thừa Long mỉm cười gật đầu:
- Đúng thế, không cao không thấp, rất hợp lý. Cao hơn nữa thì hơi quá đáng, thấp hơn thì lại không thú vị, không thể hiện được phong độ của nhất đại tông phái. Cao Tông chủ, không phải ngay chút đồ đặt cược này mà ngài cũng thấy cao quá đấy chứ?
Những món này đúng là không cao hơn năm ngoái bao nhiêu nhưng Thời Thừa Long nói vậy khiến Cao Nhạc thấy bối rối khó xử.
Dưới bao con mắt nhìn kia mà cứ từ chối mãi thì khiến người ta nghĩ Thiên Cơ Tông chẳng ra sao. Vậy là hắn trao đổi qua ánh mắt với hai Tông chủ còn lại, hai người đều gật đầu, ý là dù có đau đứt ruột cũng không được làm mất thể diện mấy nghìn năm của Thiên Cơ Tông.
Trác Bất Đàn thầm quan sát hết nét mặt của bọn Cao Nhạc, thấy hắn có vẻ khó xử liền lên tiếng:
- Nếu Thời Đại Long đầu đã hào phóng như vậy thì Trác mỗ cũng phải theo thôi. Tinh La Điện chúng ta đồng ý số đặt cược này.
Rồi sau khi thương lượng với Truân Trung Trì và Điền Tri Hành, Tinh La Điện cũng đưa ra bốn thứ, đều là bảo vật hiếm có.
Trác Bất Đàn cười:
- Thời Đại Long đầu, bốn thứ của bọn ta đây có xứng tầm không?
Thời Thừa Long nhìn một lượt rồi bật cười lớn:
- Trác Đại Điện chủ khí phách như vậy, đương nhiên là xứng tầm! Tốt tốt tốt, giờ chỉ còn chờ Cao Đại Tông chủ thôi.
Cao Nhạc rất đau lòng nhưng lúc này Trác Bất Đàn đã thể hiện thái độ rồi, hắn còn bàn lùi nữa thì thể diện của Thiên Cơ Tông không còn gì nữa mất. Dù đau lòng hơn nữa thì cũng đành phải liều thôi. Một lát sau bốn thứ của Thiên Cơ Tông cũng được mang lên. Cũng là một thứ vũ khí công kích và một bộ giáp phòng ngự cấp Cao Linh, một tấm Phong Bổng Phù, đeo nó một ngày có thể đi hơn vạn dặm, nhưng chỉ dùng được ba lần, cuối cùng là một con chuột chũi đào đất, là linh thú cấp Trung Linh Võ Cảnh, dáng vẻ xấu xí khó coi nhưng vô cùng giảo hoạt, dùng được vào rất nhiều việc.
Đế quốc Thiên Trì vốn có sở trường đào đất, ngay linh thú cũng có sở trường này.
Sau khi ba bên đã đưa lên đồ đặt cược, để ở một nơi, ký tên, vậy là quyết định xong.
Bốn thứ của mỗi bên, trừ vốn của mình ra, thì là tám thứ của hai bên còn lại, vừa đủ làm phần thưởng cho tám tuyển thủ đạt Quán quân.
Nhìn chỗ phần thưởng kia, đệ tử các bên đều thầm tự khích lệ mình, nếu có được đồ tốt như thế thì đúng là đại thu hoạch. Đặt cược đã xong, vòng bán kết chính thức bắt đầu. Vòng này được chia làm hai giai đoạn.
Giai đoạn một, thật ra chỉ là khởi động, không ảnh hưởng nhiều đến chiến cục. Quan trọng nhất vẫn là phần tỷ võ ở giai đoạn hai. Còn thành tích ở vòng loại cũng đã về điểm không, không còn tác dụng gì nữa. Vì thế, điểm số của vòng này bắt đầu từ điểm không. Giai đoạn một chỉ có hai hạng mục, đều là hạng mục tập thể cả.
Hạng mục thứ nhất, thi sức chiến đấu, sức chân, và khả năng trinh thám, nhưng hạng mục thực ra chỉ có một. Trong một bãi đấu chu vi năm mươi dặm cách đây ba trăm dặm có thả một con Chiến linh thú Sơ cấp. Tuyển thủ ba bên lần lượt xuất trận. Mỗi người phải chạy một mạch ba trăm dặm đến bãi đấu kia, tìm ra con Chiến linh thú Sơ cấp, đánh thắng nó, sau đó quay trở về địa điểm xuất phát. Giống như thi đấu tiếp sức, thời gian tính từ lúc người thứ nhất xuất trận đến khi quay về vạch xuất phát, ghi lại thời gian đã đi. Cho đến khi cả tám tuyển thủ hoàn thành xong thì tính tổng điểm.
Nếu có một tuyển thủ trong mười hai giờ mà không hoàn thành thì coi như thất bại. Sau mười hai giờ kể từ khi hắn xuất phát thì tuyển thủ sau mới được xuất phát.
Tuyển thủ thất bại sẽ bị trừ trực tiếp mười điểm, còn tuyển thủ thành công thì được cộng mười điểm.
Nhưng mà, nếu như có tuyển thủ hoàn thành sớm trong vòng sáu giờ thì có thể cộng thêm mười điểm vào mười điểm cơ sở.
Cuối cùng, Quán quân sẽ là đội có tổng điểm nhiều nhất và thời gian hao phí ít nhất. Quán quân được cộng thêm hai mươi điểm, Á quân cộng mười điểm, đứng cuối thì không có điểm cộng. Cộng hết điểm lại sẽ là tổng điểm có được ở hạng mục này.
Quãng đường ba trăm dặm, cả đi cả về thành sáu trăm dặm, hơn nữa còn phải truy tìm và chiến thắng một con Chiến linh thú trong khu vực rộng năm mươi dặm, đúng là thử thách không khó mà cũng chẳng dễ.
Đương nhiên, có thể vào được vòng trong này có ai không phải là cao thủ hàng đầu của môn phái mình chứ? Vì thế tất cả đều rất tự tin.
Kiểu thi đấu này chỉ có thể tiến hành theo thứ tự, ai trước ai sau phải dựa vào bốc thăm để quyết định. Kết quả bốc thăm đã có, Tinh La Điện lại ở cuối cùng, đúng là lá thăm tốt! Bắt đầu đầu tiên chính là Long Hổ Môn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Thời Thừa Long bốc được vị trí đầu tiên cũng không thở dài mà ha ha cười:
- Đầu xuôi thì đuôi lọt. Các đệ tử, các con thi đầu tiên có áp lực gì không?
- Không có!
Các đệ tử Long Hổ Môn ai nấy cũng tự tin đầy mình.
Tần Vô Song thầm quan sát thì thấy hai người mạnh nhất của Long Hổ Môn đều là cường giả Trung Linh võ giả. Hắn cũng đã hiểu ra trong cuộc thi này Thiên Cơ Tông đã quyết định mình là vai phụ, chủ nhà đã thành vai phụ vậy thì việc tranh giành Quán quân giờ chỉ diễn ra giữa Long Hổ Môn và Tinh La Điện mà thôi.
Khi Tần Vô Song đang quan sát thì bỗng cảm thấy từ phía bên cạnh có ánh mắt đang nhìn hắn. Liếc sang nhìn thì thấy từ bên Thiên Cơ Tông, ánh mắt lạnh lẽo đó là của một thanh niên cao lớn như chim hạc đứng giữa bầy gà. Hắn mặc chiếc áo bào trắng, chính là Lạc Quy Vân!
Tần Vô Song không hề tránh né mà nhìn thẳng vào ánh mắt của Lạc Quy Vân, Tần Vô Song muốn biết kẻ ám toán mình ở vách núi có phải hắn không.
Lạc Quy Vân vẻ mặt sâu xa khó hiểu, khóe miệng là một nụ cười kỳ quái, Tần Vô Song không thể hiểu hắn đang nghĩ gì, nhưng có thể khẳng định: Hắn, là một kình địch!
Tần Vô Song quan sát một lúc, thì thấy quả nhiên cảnh giới của hắn còn cao hơn cả Vi Dực sư huynh. Xem ra Thiên Cơ Tông cũng có chút bản lĩnh thật. Nghĩ lại quả thật thấy có phần may mắn, nếu Quỷ Đồng Tử không chết thì Tinh La Điện rất khó có thể tạo được bước đột phá gì.
Trong lúc Tần Vô Song đang suy nghĩ thì bên Long Hổ Môn đã sắp xếp xong thứ tự. Tuyển thủ đầu tiên đã xuất phát chạy về mục tiêu cách đó ba trăm dặm. Đồng thời, Tinh La Điện, Thiên Cơ Tông và Long Hổ Môn đều phái người đi kiểm tra để tránh xảy ra sai sót.
Phàm những người lên Tiên Thiên cảnh giới đều có thể thoải mái đi nghìn dặm trong ngày. Vì thế sáu trăm dặm thực ra không thể coi là thử thách gian nan. Khó là ở chỗ tìm kiếm con Chiến linh thú Sơ cấp kia. Thử thách là ở thời gian mỗi người tìm kiếm con linh thú đó, khi giết nó thì phải hao phí mất bao nhiêu linh lực, liệu còn sức mà đi hết ba trăm dặm đường trở về hay không.
Tám tuyển thủ Tinh La Điện bắt đầu nói chuyện trao đổi kinh nghiệm.