Khí Trùng Tinh Hà
Chương 284
Đúng lúc đó, Truân Trung Trì bỗng mỉm cười nói:
- Có lẽ Vô Song đã đến rồi, ta ra ngoài xem sao.
- Con cũng đi!
Chu Phù chạy theo. Những người khác cũng lục rục chuẩn bị, Trác Bất Đàn vội nói:
- Hai sư đồ họ đi đủ rồi, những người khác đợi ở đây đi!
Trác Bất Đàn lo là nhiều người như thế cùng ra sẽ ảnh hưởng không tốt. Mọi người nghe Trác Bất Đàn nói vậy cũng đành dừng bước, trong lòng cũng rất tò mò, Vô Song sư đệ thật sự còn sống sao?
Lại nói về Tần Vô Song, hắn đang để lại ám hiệu ở Khách điếm Tùng Hạc. Trở lại phòng, đang định ngồi xuống thì lông mày giật một cái, mỉm cười:
- Sư phụ?
Vội vàng ra mở cửa, quả nhiên thấy Truân Trung Trì đang ở đứng bên ngoài, mặt tươi cười đầy vẻ tán thưởng:
- Vô Song, con vẫn khỏe chứ?
Tần Vô Song cười:
- Đồ nhi rất tốt, chỉ không biết các đồng môn thế nào? Triệu Mục Chi sư huynh ra sao?
- Đi thôi, mọi người đều đang đợi gặp con đó!
Đã nửa năm Tần Vô Song không gặp đồng môn, thật sự rất mong chờ.
- Vô Song sư đệ, đệ chưa chết sao không nói cho sư tỷ biết? Hại ta nửa năm nay khóc cho đệ không biết bao nhiêu lần.
Chu Phù giả vờ phàn nàn.
- Hắc hắc, Phù nhi con đừng kêu ca nữa, là ý của ta đó.
Truân Trung Trì cười.
Chu Phù trề môi:
- Sư phụ thật thiên vị đó!
Truân Trung Trì nghiêm mặt:
- Ta trước nay luôn công chính liêm minh, có chỗ nào thiên vị?
Trong lúc nói chuyện thì đã đi đến gian phía Đông, Trác Bất Đàn cùng các môn nhân đã đứng đợi ở cửa cả, thấy Tần Vô Song thì nhất thời ào ra đón.
- Tần sư đệ!
Vi Dực tiến tới đầu tiên, giơ tay ra cụng nắm đấm với Tần Vô Song, rồi hai người chạm vai một cái, Vi Dực nói nhỏ:
- Trận chiến ở Bích Phù Sơn, sư huynh ta xin lỗi đệ!
Triệu Mục Chi cũng tiến tới cụng đấm với Tần Vô Song:
- Tần sư đệ, cảm ơn đệ đã cứu ta hai lần… Những lời khách sáo, Triệu Mục Chi ta không nói nữa, nhưng sư huynh ta… khâm phục đệ!
Cường giả trẻ tuổi khiến Triệu Mục Chi khâm phục, ngoài Vi Dực ra thì không còn ai nữa. Nhưng nay danh sách ấy đã ghi thêm tên của Tần Vô Song rồi.
Nhìn cảnh đồng môn gặp lại bùi ngùi xúc động này, Trác Bất Đàn và Truân Trung Trì cũng cảm thấy an ủi, khẽ gật gật đầu.
- Lão Nhị à, đây mới là niềm hi vọng của Tinh La Điện chúng ta, có những người trẻ tuổi như vậy thì mới thấy được tiền đồ à!
Trác Bất Đàn cảm khái. Truân Trung Trì cũng rất đồng cảm:
- Trải qua chuyện này, ta tin giữa chúng sẽ có nhiều sự đồng cảm, hiểu nhau hơn, và bớt đi xích mích. Từ trước tới nay, Đại hội So tài Đông Tam quốc luôn là lúc sức mạnh đồng môn Tinh La Điện tập trung nhất. Ta thấy lần này cũng không phải ngoại lệ.
Vào bên trong, Chu Phù nói đầu tiên:
- Vô Song sư đệ, lần ở Bích Phù Sơn rốt cuộc có bao nhiêu kẻ bao vây tấn công đệ? Bọn ta hốt hoảng chết được, chỉ hận một nỗi không đi cứu đệ được!
- Đúng thế, Đại sư huynh Vi Dực nhất quyết chặn lại nếu, không có lẽ bọn ta cũng trở thành đồ bồi táng cả rồi.
Tam đệ tử của Đại Điện chủ, Hoàng Triêu Dương nói.
Tần Vô Song mỉm cười:
- Cũng may mọi người không đi cứu ta. Sau này ta mới biết Bích Phù Sơn bị san thành bình địa. Tấn công ta có bốn Trung Linh võ giả, đều là cao thủ cấp Trưởng lão của Thiên Cơ Tông. Còn cả một đám Sơ Linh võ giả, ước chừng cũng là Đệ tử Trung tâm, tuy không phải hàng đầu, nhưng thực lực cũng không tồi.
- Bốn Trưởng lão?
Những người khác đều kinh ngạc.
- Đúng thế, bốn người bọn chúng vây đánh ta không thể trả đòn nổi, đánh ta rơi vào cái hang ngầm trong sơn động. Nhưng không ngờ đấy lại là một con đường sống với ta, với chúng là lại là con đường chết!
Chu Phù giận dữ nói:
- Thiên Cơ Tông đúng là bọn vô liêm sỉ! Chết nhiều Trưởng lão như vậy đáng kiếp! Lần này ở Bách Chiến Sơn nghe Triệu Mục Chi sư huynh nói chúng còn bày ra một lôi đài, viết hai câu không biết ngượng mặt! Vô Song sư đệ, tên Quỷ Đồng Tử đó có phải do đệ dụ đi không?
Triệu Mục Chi chăm chú nhìn Tần Vô Song, Tần Vô Song khẽ gật:
- Đúng là đệ, chỉ là lúc đó nhiều người, sự việc lại gấp nên không tập hợp được với Triệu Mục Chi sư huynh…
Triệu Mục Chi cảm thán:
- Quả nhiên là đệ, lúc đó ta có một ảo giác kỳ lạ. Giờ xem ra không phải là ảo giác rồi.
Truân Trung Trì hỏi:
- Vô Song, tên Quỷ Đồng Tử đó…
Tần Vô Song nói:
- Hắn quả thật rất mạnh, nếu không phải tâm chí chưa trưởng thành, đệ tử e là không thể làm gì hắn. Cũng may đầu óc hắn đơn giản, trúng kế của đệ tử, hắn đã bị đệ tử tiêu diệt rồi.
Tuy mọi người đã đoán thế, nhưng khi nghe Tần Vô Song khẳng định thì cũng rất hưng phấn:
- Giỏi!
Triệu Mục Chi kêu lên đầu tiên:
- Tên Quỷ Đồng Tử ấy mà không chết thì sẽ là một sự uy hiếp lớn đối với Tinh La Điện chúng ta. Nay hắn đã chết, để xem Thiên Cơ Tông còn có chiêu bài nào nữa!
- Thiên Cơ Tông cũng thật biết ẩn nhẫn. Tên Quỷ Đồng Tử đó, ngay ta trước đó cũng không thể biết tới. Nếu không có sự kiện lần này, hắn bỗng dưng ở đâu lòi ra thì thật phiền phức.
Trác Bất Đàn trầm ngâm:
- Vô Song, việc này con làm tốt lắm, nhưng liệu có hậu họa gì không?
Tần Vô Song lắc đầu:
- Đệ tử đã làm hết sức cẩn thận, không để lại một chút đầu mối nào hết. Trừ phi có người biết con đeo mặt nạ, không thì sẽ không có bất cứ hậu họa nào!
Truân Trung Trì nói:
- Vậy thì không cần lo lắng nữa. Ở đây đều là Đệ tử Trung tâm hoàn toàn đáng tin cậy. Ngoài ra không ai có thể biết được.
Nhưng Tần Vô Song thở dài, kể lại chuyện gặp Lý Bố Y xuất quỷ nhập thần, đặc biệt là khí chất đùa giỡn với đời của hắn. Tần Vô Song kể xong thì Trác Bất Đàn cũng cau mày:
- Lý Bố Y? Có người như vậy thật sao?
Truân Trung Trì không kềm được lên tiếng hỏi:
- Đại Điện chủ đã nghe đến tên này chưa?
Trác Bất Đàn lắc đầu:
- Ta chưa từng nghe thấy. Trong các quốc gia nhân loại, số lượng Linh Võ Đại viên mãn cũng chỉ có khoảng mười người, trong số người này, chưa từng có tên Lý Bố Y.
- Lẽ nào là tên giả?
Ngũ Điện chủ Điền Tri Hành trầm ngâm. Trác Bất Đàn trầm tư, một lúc sau mới nói:
- Hắn có thể nhìn xuyên qua mặt nạ, lại có thể thông qua đường chỉ tay để xem sinh thần bát tự, chắc chắn không phải hạng lừa gạt giang hồ. Rất có thể là một cao nhân ngoại thế.
- Cao nhân ngoại thế?
Truân Trung Trì không hiểu:
- Nếu là cao nhân thì ta tin. Nhưng cao nhân hiện nay có ai mà không được cung phụng trên cao tít tắp, làm gì còn ai phiêu dạt phong trần hao phí sinh mệnh như thế chứ?
Tu vi càng cao càng thích thú đối với tu luyện. Dương thọ hữu hạn, đại đạo vô biên. Có ai không muốn dùng dương thọ hữu hạn để đổi lấy đại đạo vô hạn, trở nên trường sinh bất tử chứ? Do đó, cường giả chân chính không thể cứ phiêu dạt phong trần không tu luyện, đánh mất đi thời gian huy hoàng nhất.
Dương thọ bất diệt, nhục thân bất diệt, với người tu luyện mà nói, sức mê hoặc vô cùng lớn.
Trác Bất Đàn thản nhiên nói:
- Mọi người không cần phải suy đoán vô vị như vậy. Lý Bố Y làm như vậy chắc chắn có ý riêng của của hắn. Chúng ta chỉ sợ hắn không phải cao nhân, nếu là cao nhân, đối với Vô Song như vậy chắc không có ác ý gì. Càng không cần lo hắn sẽ tiết tộ hành tung của Vô Song.
Lời nói này rất có lý, nếu là cao nhân ngoại thế đương nhiên sẽ chẳng rỗi hơi gây chuyện thị phi.
Trác Bất Đàn nói tiếp:
- Dù hắn không phải cao nhân mà chỉ là loại lừa đảo giang hồ thì có sao? Dù Thiên Cơ Tông biết Vô Song giết Quỷ Đồng Tử thì sao nào? Quỷ Đồng Tử hắn tự ý lập lôi đàu, có ý đồ giết Triệu sư điệt, như vậy càng chứng minh Thiên Cơ Tông âm mưu hiểm ác. Lẽ nào chúng có thể nhằm vào ta mà ta lại không được phản kích? Giết thì cũng giết rồi, chuyện này Tinh La Điện chúng ta làm thì cũng chẳng sợ gánh trách nhiệm!
Thân là Điện chủ, Đại Điện chủ thường ngày ôn hòa nho nhã, hiếm khi tỏ ra nghiêm khắc, nhưng không có nghĩa là ông không để ý đến gánh nặng của một Điện chủ. Ngược lại Trác Bất Đàn là người dám nghĩ dám làm, lúc quan trọng rất ra dáng người dẫn đầu. Nếu không chỉ dựa vào khí chất ôn hòa nho nhã thì làm sao thống lĩnh được quần hùng Tinh La Điện? Lại làm sao mà khiến bốn vị Điện chủ khác không một lời oán thán, dốc lòng phò tá?
Truân Trung Trì nghe Đại Điện chủ nói vậy cũng gật đầu đồng tình:
- Thiên Cơ Tông và Tinh La Điện chúng ta cũng không phải lần đầu tiên chém giết lẫn nhau như vậy. Vô Song, giết hay lắm! Việc này phải làm thế mới thỏa đáng! Lẽ nào để chúng ức hiếp mà chúng ta lại không cắn lại một cái? Đặc biệt là Thiên Cơ Tông chúng lại cố tình nịnh bợ Đế quốc Xích Long, rõ ràng là không có ý đồ tốt!
Các đệ tử nhớ lại ân oán lâu nay giữa Đế quốc Thiên Trì và Đế quốc Đại La, ai cũng gật đầu lia lịa, một lòng muốn đối phó với kẻ địch. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Tần Vô Song thấy mọi người nói gỡ cho hắn như vậy cảm thấy vô cùng cảm động. Giữa môn đồ với nhau, nếu có thể có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, đoàn kết một lòng, chung chí thành thành, cộng thêm sự lãnh đạo tài tình, tông môn như vậy sao có thể không hưng vượng chứ?
Trác Bất Đàn bỗng chau mày:
- Mọi người ai về phòng người nấy, hình như có khách đến.
Truân Trung Trì cảm ứng một lúc cũng gật đầu:
- Kẻ đến không có thiện ý! Đại Điện chủ, hai ta đi ứng phó đây?
- Để ta, ngươi và Lão Ngũ bảo vệ các môn nhân không được có tổn thất. Vi Dực và Vô Song đi cùng ta.
Đến lúc này Tần Vô Song lộ diện cũng không sao. Dù gì Đại hội So tài Đông Tam quốc cũng sắp bắt đầu. Mọi sắp xếp, tính toán bây giờ không còn là âm mưu gì nữa, đều đã thành "dương mưu" cả rồi. Tần Vô Song và Vi Dực cùng gật đầu đi cùng Đại Điện chủ.
Trác Bất Đàn sắp xếp như vậy đương nhiên các đệ tử khác không có ý kiến gì. Hai người là Trung Linh võ giả, có sự khác biệt về chất với họ, đến nay hai người đó đã là chiêu bài Song Tử Tinh của Tinh La Điện, những người khác đương nhiên tâm phục khẩu phục.
Đến đại sảnh của tửu lầu, bên ngoài cửa đèn đuốc sáng choang, cả Khách điếm Tùng Hạc đã bị một đám đông võ giả bao vây. Tất cả bọn chúng là Tiên Thiên cường giả, phải có đến hơn trăm người, kẻ nào kẻ nấy cũng diễu võ dương oai, mặt mày không chút thiện ý.
Trong đó có một kẻ tướng mạo dị thường, dưới ánh hoàng hôn nhìn hắn ba phần giống người, bảy phần giống quỷ. Hắn mặc áo choàng trắng, thân thể gầy quắt, da bọc xương nhìn thấy cả xương sườn. Gương mặt tóp lại, nhìn như cái đầu lâu lắp trên cổ, chỉ có hai con mắt tỏa ra ánh sáng xanh âm u mới khiến có vài phần cảm giác giống người.
- Trác Bất Đàn!
Hắn lên tiếng, khẩu khí tràn đầy phẫn nộ:
- Giao hung thủ giết đệ tử của ta ra đây!
- Có lẽ Vô Song đã đến rồi, ta ra ngoài xem sao.
- Con cũng đi!
Chu Phù chạy theo. Những người khác cũng lục rục chuẩn bị, Trác Bất Đàn vội nói:
- Hai sư đồ họ đi đủ rồi, những người khác đợi ở đây đi!
Trác Bất Đàn lo là nhiều người như thế cùng ra sẽ ảnh hưởng không tốt. Mọi người nghe Trác Bất Đàn nói vậy cũng đành dừng bước, trong lòng cũng rất tò mò, Vô Song sư đệ thật sự còn sống sao?
Lại nói về Tần Vô Song, hắn đang để lại ám hiệu ở Khách điếm Tùng Hạc. Trở lại phòng, đang định ngồi xuống thì lông mày giật một cái, mỉm cười:
- Sư phụ?
Vội vàng ra mở cửa, quả nhiên thấy Truân Trung Trì đang ở đứng bên ngoài, mặt tươi cười đầy vẻ tán thưởng:
- Vô Song, con vẫn khỏe chứ?
Tần Vô Song cười:
- Đồ nhi rất tốt, chỉ không biết các đồng môn thế nào? Triệu Mục Chi sư huynh ra sao?
- Đi thôi, mọi người đều đang đợi gặp con đó!
Đã nửa năm Tần Vô Song không gặp đồng môn, thật sự rất mong chờ.
- Vô Song sư đệ, đệ chưa chết sao không nói cho sư tỷ biết? Hại ta nửa năm nay khóc cho đệ không biết bao nhiêu lần.
Chu Phù giả vờ phàn nàn.
- Hắc hắc, Phù nhi con đừng kêu ca nữa, là ý của ta đó.
Truân Trung Trì cười.
Chu Phù trề môi:
- Sư phụ thật thiên vị đó!
Truân Trung Trì nghiêm mặt:
- Ta trước nay luôn công chính liêm minh, có chỗ nào thiên vị?
Trong lúc nói chuyện thì đã đi đến gian phía Đông, Trác Bất Đàn cùng các môn nhân đã đứng đợi ở cửa cả, thấy Tần Vô Song thì nhất thời ào ra đón.
- Tần sư đệ!
Vi Dực tiến tới đầu tiên, giơ tay ra cụng nắm đấm với Tần Vô Song, rồi hai người chạm vai một cái, Vi Dực nói nhỏ:
- Trận chiến ở Bích Phù Sơn, sư huynh ta xin lỗi đệ!
Triệu Mục Chi cũng tiến tới cụng đấm với Tần Vô Song:
- Tần sư đệ, cảm ơn đệ đã cứu ta hai lần… Những lời khách sáo, Triệu Mục Chi ta không nói nữa, nhưng sư huynh ta… khâm phục đệ!
Cường giả trẻ tuổi khiến Triệu Mục Chi khâm phục, ngoài Vi Dực ra thì không còn ai nữa. Nhưng nay danh sách ấy đã ghi thêm tên của Tần Vô Song rồi.
Nhìn cảnh đồng môn gặp lại bùi ngùi xúc động này, Trác Bất Đàn và Truân Trung Trì cũng cảm thấy an ủi, khẽ gật gật đầu.
- Lão Nhị à, đây mới là niềm hi vọng của Tinh La Điện chúng ta, có những người trẻ tuổi như vậy thì mới thấy được tiền đồ à!
Trác Bất Đàn cảm khái. Truân Trung Trì cũng rất đồng cảm:
- Trải qua chuyện này, ta tin giữa chúng sẽ có nhiều sự đồng cảm, hiểu nhau hơn, và bớt đi xích mích. Từ trước tới nay, Đại hội So tài Đông Tam quốc luôn là lúc sức mạnh đồng môn Tinh La Điện tập trung nhất. Ta thấy lần này cũng không phải ngoại lệ.
Vào bên trong, Chu Phù nói đầu tiên:
- Vô Song sư đệ, lần ở Bích Phù Sơn rốt cuộc có bao nhiêu kẻ bao vây tấn công đệ? Bọn ta hốt hoảng chết được, chỉ hận một nỗi không đi cứu đệ được!
- Đúng thế, Đại sư huynh Vi Dực nhất quyết chặn lại nếu, không có lẽ bọn ta cũng trở thành đồ bồi táng cả rồi.
Tam đệ tử của Đại Điện chủ, Hoàng Triêu Dương nói.
Tần Vô Song mỉm cười:
- Cũng may mọi người không đi cứu ta. Sau này ta mới biết Bích Phù Sơn bị san thành bình địa. Tấn công ta có bốn Trung Linh võ giả, đều là cao thủ cấp Trưởng lão của Thiên Cơ Tông. Còn cả một đám Sơ Linh võ giả, ước chừng cũng là Đệ tử Trung tâm, tuy không phải hàng đầu, nhưng thực lực cũng không tồi.
- Bốn Trưởng lão?
Những người khác đều kinh ngạc.
- Đúng thế, bốn người bọn chúng vây đánh ta không thể trả đòn nổi, đánh ta rơi vào cái hang ngầm trong sơn động. Nhưng không ngờ đấy lại là một con đường sống với ta, với chúng là lại là con đường chết!
Chu Phù giận dữ nói:
- Thiên Cơ Tông đúng là bọn vô liêm sỉ! Chết nhiều Trưởng lão như vậy đáng kiếp! Lần này ở Bách Chiến Sơn nghe Triệu Mục Chi sư huynh nói chúng còn bày ra một lôi đài, viết hai câu không biết ngượng mặt! Vô Song sư đệ, tên Quỷ Đồng Tử đó có phải do đệ dụ đi không?
Triệu Mục Chi chăm chú nhìn Tần Vô Song, Tần Vô Song khẽ gật:
- Đúng là đệ, chỉ là lúc đó nhiều người, sự việc lại gấp nên không tập hợp được với Triệu Mục Chi sư huynh…
Triệu Mục Chi cảm thán:
- Quả nhiên là đệ, lúc đó ta có một ảo giác kỳ lạ. Giờ xem ra không phải là ảo giác rồi.
Truân Trung Trì hỏi:
- Vô Song, tên Quỷ Đồng Tử đó…
Tần Vô Song nói:
- Hắn quả thật rất mạnh, nếu không phải tâm chí chưa trưởng thành, đệ tử e là không thể làm gì hắn. Cũng may đầu óc hắn đơn giản, trúng kế của đệ tử, hắn đã bị đệ tử tiêu diệt rồi.
Tuy mọi người đã đoán thế, nhưng khi nghe Tần Vô Song khẳng định thì cũng rất hưng phấn:
- Giỏi!
Triệu Mục Chi kêu lên đầu tiên:
- Tên Quỷ Đồng Tử ấy mà không chết thì sẽ là một sự uy hiếp lớn đối với Tinh La Điện chúng ta. Nay hắn đã chết, để xem Thiên Cơ Tông còn có chiêu bài nào nữa!
- Thiên Cơ Tông cũng thật biết ẩn nhẫn. Tên Quỷ Đồng Tử đó, ngay ta trước đó cũng không thể biết tới. Nếu không có sự kiện lần này, hắn bỗng dưng ở đâu lòi ra thì thật phiền phức.
Trác Bất Đàn trầm ngâm:
- Vô Song, việc này con làm tốt lắm, nhưng liệu có hậu họa gì không?
Tần Vô Song lắc đầu:
- Đệ tử đã làm hết sức cẩn thận, không để lại một chút đầu mối nào hết. Trừ phi có người biết con đeo mặt nạ, không thì sẽ không có bất cứ hậu họa nào!
Truân Trung Trì nói:
- Vậy thì không cần lo lắng nữa. Ở đây đều là Đệ tử Trung tâm hoàn toàn đáng tin cậy. Ngoài ra không ai có thể biết được.
Nhưng Tần Vô Song thở dài, kể lại chuyện gặp Lý Bố Y xuất quỷ nhập thần, đặc biệt là khí chất đùa giỡn với đời của hắn. Tần Vô Song kể xong thì Trác Bất Đàn cũng cau mày:
- Lý Bố Y? Có người như vậy thật sao?
Truân Trung Trì không kềm được lên tiếng hỏi:
- Đại Điện chủ đã nghe đến tên này chưa?
Trác Bất Đàn lắc đầu:
- Ta chưa từng nghe thấy. Trong các quốc gia nhân loại, số lượng Linh Võ Đại viên mãn cũng chỉ có khoảng mười người, trong số người này, chưa từng có tên Lý Bố Y.
- Lẽ nào là tên giả?
Ngũ Điện chủ Điền Tri Hành trầm ngâm. Trác Bất Đàn trầm tư, một lúc sau mới nói:
- Hắn có thể nhìn xuyên qua mặt nạ, lại có thể thông qua đường chỉ tay để xem sinh thần bát tự, chắc chắn không phải hạng lừa gạt giang hồ. Rất có thể là một cao nhân ngoại thế.
- Cao nhân ngoại thế?
Truân Trung Trì không hiểu:
- Nếu là cao nhân thì ta tin. Nhưng cao nhân hiện nay có ai mà không được cung phụng trên cao tít tắp, làm gì còn ai phiêu dạt phong trần hao phí sinh mệnh như thế chứ?
Tu vi càng cao càng thích thú đối với tu luyện. Dương thọ hữu hạn, đại đạo vô biên. Có ai không muốn dùng dương thọ hữu hạn để đổi lấy đại đạo vô hạn, trở nên trường sinh bất tử chứ? Do đó, cường giả chân chính không thể cứ phiêu dạt phong trần không tu luyện, đánh mất đi thời gian huy hoàng nhất.
Dương thọ bất diệt, nhục thân bất diệt, với người tu luyện mà nói, sức mê hoặc vô cùng lớn.
Trác Bất Đàn thản nhiên nói:
- Mọi người không cần phải suy đoán vô vị như vậy. Lý Bố Y làm như vậy chắc chắn có ý riêng của của hắn. Chúng ta chỉ sợ hắn không phải cao nhân, nếu là cao nhân, đối với Vô Song như vậy chắc không có ác ý gì. Càng không cần lo hắn sẽ tiết tộ hành tung của Vô Song.
Lời nói này rất có lý, nếu là cao nhân ngoại thế đương nhiên sẽ chẳng rỗi hơi gây chuyện thị phi.
Trác Bất Đàn nói tiếp:
- Dù hắn không phải cao nhân mà chỉ là loại lừa đảo giang hồ thì có sao? Dù Thiên Cơ Tông biết Vô Song giết Quỷ Đồng Tử thì sao nào? Quỷ Đồng Tử hắn tự ý lập lôi đàu, có ý đồ giết Triệu sư điệt, như vậy càng chứng minh Thiên Cơ Tông âm mưu hiểm ác. Lẽ nào chúng có thể nhằm vào ta mà ta lại không được phản kích? Giết thì cũng giết rồi, chuyện này Tinh La Điện chúng ta làm thì cũng chẳng sợ gánh trách nhiệm!
Thân là Điện chủ, Đại Điện chủ thường ngày ôn hòa nho nhã, hiếm khi tỏ ra nghiêm khắc, nhưng không có nghĩa là ông không để ý đến gánh nặng của một Điện chủ. Ngược lại Trác Bất Đàn là người dám nghĩ dám làm, lúc quan trọng rất ra dáng người dẫn đầu. Nếu không chỉ dựa vào khí chất ôn hòa nho nhã thì làm sao thống lĩnh được quần hùng Tinh La Điện? Lại làm sao mà khiến bốn vị Điện chủ khác không một lời oán thán, dốc lòng phò tá?
Truân Trung Trì nghe Đại Điện chủ nói vậy cũng gật đầu đồng tình:
- Thiên Cơ Tông và Tinh La Điện chúng ta cũng không phải lần đầu tiên chém giết lẫn nhau như vậy. Vô Song, giết hay lắm! Việc này phải làm thế mới thỏa đáng! Lẽ nào để chúng ức hiếp mà chúng ta lại không cắn lại một cái? Đặc biệt là Thiên Cơ Tông chúng lại cố tình nịnh bợ Đế quốc Xích Long, rõ ràng là không có ý đồ tốt!
Các đệ tử nhớ lại ân oán lâu nay giữa Đế quốc Thiên Trì và Đế quốc Đại La, ai cũng gật đầu lia lịa, một lòng muốn đối phó với kẻ địch. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Tần Vô Song thấy mọi người nói gỡ cho hắn như vậy cảm thấy vô cùng cảm động. Giữa môn đồ với nhau, nếu có thể có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, đoàn kết một lòng, chung chí thành thành, cộng thêm sự lãnh đạo tài tình, tông môn như vậy sao có thể không hưng vượng chứ?
Trác Bất Đàn bỗng chau mày:
- Mọi người ai về phòng người nấy, hình như có khách đến.
Truân Trung Trì cảm ứng một lúc cũng gật đầu:
- Kẻ đến không có thiện ý! Đại Điện chủ, hai ta đi ứng phó đây?
- Để ta, ngươi và Lão Ngũ bảo vệ các môn nhân không được có tổn thất. Vi Dực và Vô Song đi cùng ta.
Đến lúc này Tần Vô Song lộ diện cũng không sao. Dù gì Đại hội So tài Đông Tam quốc cũng sắp bắt đầu. Mọi sắp xếp, tính toán bây giờ không còn là âm mưu gì nữa, đều đã thành "dương mưu" cả rồi. Tần Vô Song và Vi Dực cùng gật đầu đi cùng Đại Điện chủ.
Trác Bất Đàn sắp xếp như vậy đương nhiên các đệ tử khác không có ý kiến gì. Hai người là Trung Linh võ giả, có sự khác biệt về chất với họ, đến nay hai người đó đã là chiêu bài Song Tử Tinh của Tinh La Điện, những người khác đương nhiên tâm phục khẩu phục.
Đến đại sảnh của tửu lầu, bên ngoài cửa đèn đuốc sáng choang, cả Khách điếm Tùng Hạc đã bị một đám đông võ giả bao vây. Tất cả bọn chúng là Tiên Thiên cường giả, phải có đến hơn trăm người, kẻ nào kẻ nấy cũng diễu võ dương oai, mặt mày không chút thiện ý.
Trong đó có một kẻ tướng mạo dị thường, dưới ánh hoàng hôn nhìn hắn ba phần giống người, bảy phần giống quỷ. Hắn mặc áo choàng trắng, thân thể gầy quắt, da bọc xương nhìn thấy cả xương sườn. Gương mặt tóp lại, nhìn như cái đầu lâu lắp trên cổ, chỉ có hai con mắt tỏa ra ánh sáng xanh âm u mới khiến có vài phần cảm giác giống người.
- Trác Bất Đàn!
Hắn lên tiếng, khẩu khí tràn đầy phẫn nộ:
- Giao hung thủ giết đệ tử của ta ra đây!