Khí Trùng Tinh Hà
Chương 269: Thế nào gọi là Hư Võ Cảnh
Đúng thế, Hư Võ Cảnh!
Khẩu khí Truân Trung Trì có chút gì đó ngưỡng mộ, nhưng nhiều hơn lại là sự thương cảm.
Rõ ràng là với cái cấp bậc Hư Võ Cảnh này, Truân Trung Trì cũng ngưỡng mộ vô cùng, nhưng vì một vài lý do hạn chế từ các mặt, hắn cũng biết, trừ phi mình gặp được cơ duyên hiếm có, nếu không cả đời này, có thể đạt đến được Linh Võ Đại viên mãn thôi đã là may rồi. Còn về Hư Võ Cảnh, trong vùng đất của nhân loại, mấy trăm năm cũng khó có một người. Nếu xuất hiện một người, chắc chắn đó là sự tồn tại như trong truyền kỳ, chắc chắn sẽ không chọn nơi ở chỗ nhân loại, mà sẽ tiến vào nơi truyền kỳ hơn trên Đại lục Thiên Huyền để theo đuổi lý tưởng cao xa hơn.
- Sư phụ, điểm đột phá của Linh Võ Đại viên mãn là Hư Võ Cảnh, dung hòa vào hư không sao?
- Không sai, chính là Hư Võ Cảnh dung hòa vào hư không.
- Thế nào gọi là Hư Võ Cảnh?
Tần Vô Song rất hiếu kỳ.
- Nghe tên là hiểu, dung hòa vào hư vô gọi là Hư Võ Cảnh. Linh Võ Cảnh là hấp thụ linh lực, tôi luyện thể xác, nhiều nhất cũng chỉ có thể truyền tải được năm phần sức mạnh của tự nhiên. Còn Hư Võ Cảnh nghĩa là thể xác và trời đất kết hợp hoàn toàn, khi Hư Võ Cảnh Đại viên mãn có thể phát huy mười phần công lực của thiên nhiên trời đất. Chân không luyện hình, vô cùng thần diệu, Linh Võ Cảnh không thể so sánh được.
Tần Vô Song cảm thán nói:
- Mười phần công lực của trời đất, đó không phải là vô địch rồi sao?
- Vô địch?
Truân Trung Trì cười:
- Còn sớm lắm, truyền tải mười phần công lực của trời đất chỉ là sức mạnh trời đất mà con có thể nhìn thấy được. Trời đất rộng lớn thế nào chứ? Sức mạnh trời đất con có thể nắm chắc được bao nhiêu? Với Cao Linh Võ Cảnh của ta nhiều nhất cũng chỉ có chu vi trăm dặm. Linh Võ Đại viên mãn nhiều nhất cũng ba trăm dặm. Còn Hư Võ Cảnh, chỉ một chút thôi đã nghìn dặm, đây chính là sự khác biệt!
Khẩu khí Truân Trung Trì bỗng uy nghiêm:
- Dù là Hư Võ Cảnh cường giả kém cỏi nhất, trong nháy mắt cũng có thể giết chết Linh Võ Đại viên mãn mạnh nhất. Đây chính là sự khác biệt giữa các siêu cấp cường giả. Nó cũng giống như việc Tiên Thiên cường giả muốn giết Hậu Thiên võ giả chỉ cần thời gian một hơi thở vậy.
Tần Vô Song tặc lưỡi. Tri thức trên Đại lục Thiên Huyền này quả là bao la, con đường tu luyện dường như không thấy biên giới, như mò mẫm tìm kiếm điểm cuối của vũ trụ vậy… Giống như câu nói quen thuộc, sức tưởng tượng của bạn xa mức nào thì vũ trụ xa mức đó.
Mà tu luyện thì dù có trí tưởng tượng phong phú ra sao cũng không thể biết được cảnh giới mạnh nhất rốt cuộc là như thế nào?
- Vô Song, thế hệ của bọn ta, bao gồm cả Đại Điện chủ nữa, hẳn là đều không có hi vọng theo đuổi Hư Võ Cảnh. Nhiều năm trước, Đại Điện chủ đã cảm ứng được khí tức của Linh Võ Đại viên mãn nhưng mãi đến giờ vẫn chưa đột phá được. Có thể thấy là việc tu luyện càng về sau càng khó khăn hơn. Ban đầu rất thuận lợi chưa chắc sau này cũng sẽ thuận lợi như thế, sẽ có một cái "nút thắt cổ chai" xuất hiện, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
Truân Trung Trì ân cần nói:
- Vô Song, con có thiên phú không tầm thường, hơn nhiều so với đồng bối. Dù Vi Dực là Linh căn Tiên Thiên thì cũng chưa chắc dám nói là có tiềm lực hơn con. Do đó, trước khi con xuất hiện, tương lai của Tinh La Điện phải trông chờ vào Vi Dực. Nhưng nay có con, mọi người đều đợi xem một màn song tinh chói sáng của các con. Hai con, thiên phú và tài năng đã hơn năm lão già chúng ta khi còn trẻ rất nhiều. Nhưng đây chỉ là tiền đề, tu luyện còn phải xem các con có phúc duyên hay không. Kẻ cười đến lúc cuối cùng mới là kẻ thắng lợi.
Tần Vô Song gật đầu thụ giáo:
- Vô Song hiểu, Vô Song tuyệt đối không dám lơ là trên con đường tu luyện.
- Chỉ không lơ là thôi chưa đủ. Cuối cùng còn phải dựa vào ngộ tính, tấm lòng, cảnh giới, dựa vào sự cảm ngộ và giao lưu với trời đất tự nhiên, dựa vào một thứ tự ngộ kỳ diệu.
Tuy những lời của Truân Trung Trì có phần huyền ảo, nhưng Tần Vô Song cũng lĩnh hội được phần nào. Hắn biết đây chính là Đạo mà Tử Bào Võ Thánh lúc còn là Đại Tôn giả từng nói với hắn. Chỉ có lãnh hội hoàn toàn được cái Đạo này thì mới đảm bảo không lạc đường, không bỏ lỡ, không hoang mang trong cảnh giới.
Tần Vô Song biết đây là bài học mà sư phụ dạy cho hắn. Sư đạo của Tiên Thiên cường giả không phải dạy ngươi từng chiêu từng thức, cũng không phải dạy ngươi vài môn tâm pháp võ kỹ, mà là ở chỗ hướng dẫn về cảnh giới. Chiêu thức là "chết", còn cảnh giới là "sống". Chiêu thức không có mạnh yếu, cảnh giới có cao thấp. Khi giao chiến, cái mình dựa vào là cảnh giới chứ không phải chiêu thức.
Không thể không thừa nhận Truân Trung Trì đúng là một danh sư. Chỉ vài lời mà Tần Vô Song đã được khơi gợi, xua tan đi không ít mơ hồ.
- Vô Song, với thiên phú hiện nay, con không xung kích Hư Võ Cảnh ta thấy tiếc cho con. Đạo tu luyện, chí phải cao xa, nhưng cũng phải bước từng bước vững chắc. Hôm nay ta nhắc đến Hư Võ Cảnh là muốn chỉ cho con phương hướng theo đuổi. Con có thể lấy Hư Võ Cảnh là mục tiêu, nhưng đồng thời đừng quên, lúc này con mới chỉ là Trung Linh Võ Cảnh. Mục tiêu tiếp theo là Cao Linh Võ Cảnh.
Tần Vô Song cúi người nói:
- Vô Song hiểu!
Truân Trung Trì cười ha ha:
- Năm nay ta chưa qua hai trăm tuổi. Cao Linh võ giả ít nhất phải có ba trăm năm dương thọ. Nếu có thể đột phá lên Linh Võ Đại viên mãn, dương thọ có thể lên đến năm trăm năm. Vì thế, vẫn còn có thời gian nhìn thấy tương lai huy hoàng của con. Vô Song, con đừng để ta thất vọng đó!
- Sư phụ, Vô Song sẽ tận tâm tận lực, báo đáp sư ân!
Tầm mắt được mở rộng hơn, mục tiêu cũng rõ ràng hơn nhiều. Hai kiếp làm người của Tần Vô Song trước nay chưa bao giờ sợ hãi, luôn hướng về đỉnh cao nhất. Do đó, được biết đến Hư Võ Cảnh, hắn chẳng có lý do gì lại không xông lên. Dù thành hay bại, chỉ cần dốc toàn lực là không còn gì phải hối hận.
Kiếp trước Tần Vô Song có hiệu là "võ si", môi trường tu luyện kiếp trước kém cỏi như vậy hắn vẫn có thể luyện đến Hậu Thiên đỉnh phong. Vậy thì với môi trường tu luyện tuyệt diệu kiếp này, có thể gọi là cá gặp nước, hắn chẳng có lý do gì lại không theo đuổi, không nỗ lực đến cảnh giới cao nhất.
Tuy hắn không hứa hẹn gì trước mặt Truân Trung Trì, nhưng tâm chí hắn thì kiên định hơn bất cứ lúc nào.
- Được rồi Vô Song, hôm nay ta nói cũng không ít, Chu sư tỷ con còn đợi ta ở đại sảnh, con cứ ở đây đừng lộ diện. Nửa năm sau con hãy xuất hiện với tư cách kỳ binh, cho chúng một niềm vui bất ngờ!
Truân Trung Trì lúc này cũng đã lên kế hoạch cho màn Đế quốc Đại La đại phát thần uy trong cuộc Đại hội So tài Đông Tam quốc rồi.
- Đệ tử xin nghe theo sắp xếp của sư phụ!
Tần Vô Song không từ chối, thực tế hắn cũng vui như vậy. Nửa năm này đốc thúc xây dựng Thiên Tứ Vương Thành và nối liền Vương phủ Tần gia với cái sơn động thần kỳ đó. Như vậy có thể nói là đảm bảo chắc chắn cho Vương phủ Tần gia, khi gặp tình hình khẩn cấp có thể rút lui mà thần không biết, quỷ không hay.
- Hắc hắc, Vô Song à, ta đã thu nhận Đồng Dao làm môn hạ Thanh Vân Điện ta. Ta thấy cô nương ấy trí tuệ hơn người, khí phách trượng nghĩa, tính cách lại rất hợp với ta. Ta quan sát một chút thấy cô ấy hình như có hảo ý với con. Vô Song à, lẽ nào không biết gì?
Tần Vô Song kinh ngạc:
- Sư phụ, con và Đồng Dao tiểu thư trước nay chỉ là bằng hữu chi giao, chưa từng có chuyện nhi nữ chi tình. Chuyện này sư phụ nghe ở đâu vậy?
Tần Vô Song quả thực không biết. Hắn và Đồng Dao đi lại cũng một thời gian nhưng chỉ là giao tình như huynh muội, thật sự chưa bao giờ có ý nghĩ về tình cảm nam nữ. Mà hắn cũng chưa từng cảm nhận thấy chút ý tứ gì từ Đồng Dao, vì thế mà nghe Truân Trung Trì nói vậy hắn đương nhiên không thể tránh khỏi kinh ngạc.
- Hầy, có lẽ nha đầu đó bình thường cũng chẳng dám nghĩ như thế, nhưng vào thời khắc sinh tử cuối cùng cũng đã thể hiện ra rồi. Nhưng Vô Song à, ban đầu ta nghĩ con đã chết nên thu nhận cô ta làm đồ đệ cũng là xuất phát từ tâm lý "yêu ai yêu cả tông chi họ hàng" ấy mà. Nay nhìn lại chưa hẳn đã là một hành động đúng à.
Truân Trung Trì cười tít cả mắt:
- Là đệ tử ở cùng một điện, ta sợ các con lâm vào chuyện nhi nữ tình trường, làm lỡ chuyện tu luyện.
- Sư phụ, hiện nay Vô Song con không có ý nghĩ đến chuyện nhi nữ tình trường. Nhưng đệ tử trước nay luôn thẳng thắn, cũng không cần tránh né gì. Đồng Dao tiểu thư và con là bằng hữu chi giao, nếu biết con vẫn chưa chết nhất định vẫn đối xử với con như trước đây!
Điều nay Tần Vô Song chưa bao giờ hoài nghi. Đồng Dao là một cô gái thông minh, cũng rất biết tình thế, biết nặng nhẹ, nếu đã vào Tinh La Điện, hắn tin cô sẽ trân trọng cơ hội này.
Truân Trung Trì cười ha ha:
- Được, con nói vậy thì ta rất mong đợi. Họa phúc cùng lúc nhìn có vẻ không phải chuyện tốt, nhưng cũng chưa hẳn đã là chuyện xấu. Nếu trong quá trình tu luyện các con có thể ứng phó được với tình kiếp, dù là hợp hay tan thì cũng chưa chắc là chuyện xấu. Đạo tu luyện, quan trọng là ở cái tâm, ở cảnh giới, tất cả những cái khác chỉ là phụ mà thôi.
Dứt lời, Truân Trung Trì lại cười lớn rồi tiêu sái rời đi. Tần Vô Song nhìn bóng dáng Truân Trung Trì, trong lòng cảm thấy thật may mắn có được một sư phụ như vậy.
Ở lại Tần Vương phủ mấy ngày, rồi Truân Trung Trì đưa các đệ tử về Tinh La Điện, phải lập tức báo tin Tần Vô Song chưa chết cho Đại Điện chủ hay.
Đồng Dao thì về nhà với tâm trạng nửa vui nửa buồn, tin cô được làm môn hạ của Nhị Điện chủ Tinh La Điện đương nhiên là làm chấn động cả gia tộc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Thế gia Đồng gia có thể gọi là xuân phong đắc ý, hai người con, một trai một gái, trước sau đều vào Tinh La Điện. Một là môn hạ của Pháp vương, một là môn hạ của Điện chủ. Tin này lập tức thành tâm điểm của cả Bách Việt Quốc.
Chỉ là tin Tần Vô Song chết lại khiến dân chúng Bách Việt Quốc cảm thấy nặng nề, những lời điếu văn hoài niệm vẫn vang lên không ngừng.
Rõ ràng là dân chúng Bách Việt Quốc rất ghi nhớ ơn nghĩa của Tần Vô Song cứu Bách Việt Quốc ở chiến tuyến Đông Bắc và Tây Bắc, dường như có thể nói dùng sức của một người ,à cứu cả Bách Việt Quốc.
Dù nay hắn không còn nữa nhưng Nhị Điện chủ Tinh La Điện vẫn chiếu cố đến Tần gia, từ đó có thể thấy được nhân cách của Tần Vô Song cao đẹp thế nào. Vì thế mà người dân Bách Việt Quốc không một ai là không coi Tần Vô Song là biểu tượng vĩnh hằng. Trên từ Hoàng đế Đế quốc và Tử Bào Võ Thánh, dưới đến thường dân, ai ai cũng đau thương vô cùng.
Còn Tần Vô Song, lại đang ở Đại Thương Sơn, hàng ngày tiếp xúc với thiên địa tự nhiên, giác ngộ đạo lý tu luyện, chuẩn bị cho nửa năm sau, cuộc Đại hội So tài Đông Tam quốc…
Trong lòng Tần Vô Song dù gì cũng không thể bỏ qua cho Đế quốc Thiên Trì, và Thiên Cơ Tông. Nếu có thể dựa vào sức mạnh của mình đánh bại nước chủ nhà Đế quốc Thiên Trì đó thì mới xả hận được!
Khẩu khí Truân Trung Trì có chút gì đó ngưỡng mộ, nhưng nhiều hơn lại là sự thương cảm.
Rõ ràng là với cái cấp bậc Hư Võ Cảnh này, Truân Trung Trì cũng ngưỡng mộ vô cùng, nhưng vì một vài lý do hạn chế từ các mặt, hắn cũng biết, trừ phi mình gặp được cơ duyên hiếm có, nếu không cả đời này, có thể đạt đến được Linh Võ Đại viên mãn thôi đã là may rồi. Còn về Hư Võ Cảnh, trong vùng đất của nhân loại, mấy trăm năm cũng khó có một người. Nếu xuất hiện một người, chắc chắn đó là sự tồn tại như trong truyền kỳ, chắc chắn sẽ không chọn nơi ở chỗ nhân loại, mà sẽ tiến vào nơi truyền kỳ hơn trên Đại lục Thiên Huyền để theo đuổi lý tưởng cao xa hơn.
- Sư phụ, điểm đột phá của Linh Võ Đại viên mãn là Hư Võ Cảnh, dung hòa vào hư không sao?
- Không sai, chính là Hư Võ Cảnh dung hòa vào hư không.
- Thế nào gọi là Hư Võ Cảnh?
Tần Vô Song rất hiếu kỳ.
- Nghe tên là hiểu, dung hòa vào hư vô gọi là Hư Võ Cảnh. Linh Võ Cảnh là hấp thụ linh lực, tôi luyện thể xác, nhiều nhất cũng chỉ có thể truyền tải được năm phần sức mạnh của tự nhiên. Còn Hư Võ Cảnh nghĩa là thể xác và trời đất kết hợp hoàn toàn, khi Hư Võ Cảnh Đại viên mãn có thể phát huy mười phần công lực của thiên nhiên trời đất. Chân không luyện hình, vô cùng thần diệu, Linh Võ Cảnh không thể so sánh được.
Tần Vô Song cảm thán nói:
- Mười phần công lực của trời đất, đó không phải là vô địch rồi sao?
- Vô địch?
Truân Trung Trì cười:
- Còn sớm lắm, truyền tải mười phần công lực của trời đất chỉ là sức mạnh trời đất mà con có thể nhìn thấy được. Trời đất rộng lớn thế nào chứ? Sức mạnh trời đất con có thể nắm chắc được bao nhiêu? Với Cao Linh Võ Cảnh của ta nhiều nhất cũng chỉ có chu vi trăm dặm. Linh Võ Đại viên mãn nhiều nhất cũng ba trăm dặm. Còn Hư Võ Cảnh, chỉ một chút thôi đã nghìn dặm, đây chính là sự khác biệt!
Khẩu khí Truân Trung Trì bỗng uy nghiêm:
- Dù là Hư Võ Cảnh cường giả kém cỏi nhất, trong nháy mắt cũng có thể giết chết Linh Võ Đại viên mãn mạnh nhất. Đây chính là sự khác biệt giữa các siêu cấp cường giả. Nó cũng giống như việc Tiên Thiên cường giả muốn giết Hậu Thiên võ giả chỉ cần thời gian một hơi thở vậy.
Tần Vô Song tặc lưỡi. Tri thức trên Đại lục Thiên Huyền này quả là bao la, con đường tu luyện dường như không thấy biên giới, như mò mẫm tìm kiếm điểm cuối của vũ trụ vậy… Giống như câu nói quen thuộc, sức tưởng tượng của bạn xa mức nào thì vũ trụ xa mức đó.
Mà tu luyện thì dù có trí tưởng tượng phong phú ra sao cũng không thể biết được cảnh giới mạnh nhất rốt cuộc là như thế nào?
- Vô Song, thế hệ của bọn ta, bao gồm cả Đại Điện chủ nữa, hẳn là đều không có hi vọng theo đuổi Hư Võ Cảnh. Nhiều năm trước, Đại Điện chủ đã cảm ứng được khí tức của Linh Võ Đại viên mãn nhưng mãi đến giờ vẫn chưa đột phá được. Có thể thấy là việc tu luyện càng về sau càng khó khăn hơn. Ban đầu rất thuận lợi chưa chắc sau này cũng sẽ thuận lợi như thế, sẽ có một cái "nút thắt cổ chai" xuất hiện, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
Truân Trung Trì ân cần nói:
- Vô Song, con có thiên phú không tầm thường, hơn nhiều so với đồng bối. Dù Vi Dực là Linh căn Tiên Thiên thì cũng chưa chắc dám nói là có tiềm lực hơn con. Do đó, trước khi con xuất hiện, tương lai của Tinh La Điện phải trông chờ vào Vi Dực. Nhưng nay có con, mọi người đều đợi xem một màn song tinh chói sáng của các con. Hai con, thiên phú và tài năng đã hơn năm lão già chúng ta khi còn trẻ rất nhiều. Nhưng đây chỉ là tiền đề, tu luyện còn phải xem các con có phúc duyên hay không. Kẻ cười đến lúc cuối cùng mới là kẻ thắng lợi.
Tần Vô Song gật đầu thụ giáo:
- Vô Song hiểu, Vô Song tuyệt đối không dám lơ là trên con đường tu luyện.
- Chỉ không lơ là thôi chưa đủ. Cuối cùng còn phải dựa vào ngộ tính, tấm lòng, cảnh giới, dựa vào sự cảm ngộ và giao lưu với trời đất tự nhiên, dựa vào một thứ tự ngộ kỳ diệu.
Tuy những lời của Truân Trung Trì có phần huyền ảo, nhưng Tần Vô Song cũng lĩnh hội được phần nào. Hắn biết đây chính là Đạo mà Tử Bào Võ Thánh lúc còn là Đại Tôn giả từng nói với hắn. Chỉ có lãnh hội hoàn toàn được cái Đạo này thì mới đảm bảo không lạc đường, không bỏ lỡ, không hoang mang trong cảnh giới.
Tần Vô Song biết đây là bài học mà sư phụ dạy cho hắn. Sư đạo của Tiên Thiên cường giả không phải dạy ngươi từng chiêu từng thức, cũng không phải dạy ngươi vài môn tâm pháp võ kỹ, mà là ở chỗ hướng dẫn về cảnh giới. Chiêu thức là "chết", còn cảnh giới là "sống". Chiêu thức không có mạnh yếu, cảnh giới có cao thấp. Khi giao chiến, cái mình dựa vào là cảnh giới chứ không phải chiêu thức.
Không thể không thừa nhận Truân Trung Trì đúng là một danh sư. Chỉ vài lời mà Tần Vô Song đã được khơi gợi, xua tan đi không ít mơ hồ.
- Vô Song, với thiên phú hiện nay, con không xung kích Hư Võ Cảnh ta thấy tiếc cho con. Đạo tu luyện, chí phải cao xa, nhưng cũng phải bước từng bước vững chắc. Hôm nay ta nhắc đến Hư Võ Cảnh là muốn chỉ cho con phương hướng theo đuổi. Con có thể lấy Hư Võ Cảnh là mục tiêu, nhưng đồng thời đừng quên, lúc này con mới chỉ là Trung Linh Võ Cảnh. Mục tiêu tiếp theo là Cao Linh Võ Cảnh.
Tần Vô Song cúi người nói:
- Vô Song hiểu!
Truân Trung Trì cười ha ha:
- Năm nay ta chưa qua hai trăm tuổi. Cao Linh võ giả ít nhất phải có ba trăm năm dương thọ. Nếu có thể đột phá lên Linh Võ Đại viên mãn, dương thọ có thể lên đến năm trăm năm. Vì thế, vẫn còn có thời gian nhìn thấy tương lai huy hoàng của con. Vô Song, con đừng để ta thất vọng đó!
- Sư phụ, Vô Song sẽ tận tâm tận lực, báo đáp sư ân!
Tầm mắt được mở rộng hơn, mục tiêu cũng rõ ràng hơn nhiều. Hai kiếp làm người của Tần Vô Song trước nay chưa bao giờ sợ hãi, luôn hướng về đỉnh cao nhất. Do đó, được biết đến Hư Võ Cảnh, hắn chẳng có lý do gì lại không xông lên. Dù thành hay bại, chỉ cần dốc toàn lực là không còn gì phải hối hận.
Kiếp trước Tần Vô Song có hiệu là "võ si", môi trường tu luyện kiếp trước kém cỏi như vậy hắn vẫn có thể luyện đến Hậu Thiên đỉnh phong. Vậy thì với môi trường tu luyện tuyệt diệu kiếp này, có thể gọi là cá gặp nước, hắn chẳng có lý do gì lại không theo đuổi, không nỗ lực đến cảnh giới cao nhất.
Tuy hắn không hứa hẹn gì trước mặt Truân Trung Trì, nhưng tâm chí hắn thì kiên định hơn bất cứ lúc nào.
- Được rồi Vô Song, hôm nay ta nói cũng không ít, Chu sư tỷ con còn đợi ta ở đại sảnh, con cứ ở đây đừng lộ diện. Nửa năm sau con hãy xuất hiện với tư cách kỳ binh, cho chúng một niềm vui bất ngờ!
Truân Trung Trì lúc này cũng đã lên kế hoạch cho màn Đế quốc Đại La đại phát thần uy trong cuộc Đại hội So tài Đông Tam quốc rồi.
- Đệ tử xin nghe theo sắp xếp của sư phụ!
Tần Vô Song không từ chối, thực tế hắn cũng vui như vậy. Nửa năm này đốc thúc xây dựng Thiên Tứ Vương Thành và nối liền Vương phủ Tần gia với cái sơn động thần kỳ đó. Như vậy có thể nói là đảm bảo chắc chắn cho Vương phủ Tần gia, khi gặp tình hình khẩn cấp có thể rút lui mà thần không biết, quỷ không hay.
- Hắc hắc, Vô Song à, ta đã thu nhận Đồng Dao làm môn hạ Thanh Vân Điện ta. Ta thấy cô nương ấy trí tuệ hơn người, khí phách trượng nghĩa, tính cách lại rất hợp với ta. Ta quan sát một chút thấy cô ấy hình như có hảo ý với con. Vô Song à, lẽ nào không biết gì?
Tần Vô Song kinh ngạc:
- Sư phụ, con và Đồng Dao tiểu thư trước nay chỉ là bằng hữu chi giao, chưa từng có chuyện nhi nữ chi tình. Chuyện này sư phụ nghe ở đâu vậy?
Tần Vô Song quả thực không biết. Hắn và Đồng Dao đi lại cũng một thời gian nhưng chỉ là giao tình như huynh muội, thật sự chưa bao giờ có ý nghĩ về tình cảm nam nữ. Mà hắn cũng chưa từng cảm nhận thấy chút ý tứ gì từ Đồng Dao, vì thế mà nghe Truân Trung Trì nói vậy hắn đương nhiên không thể tránh khỏi kinh ngạc.
- Hầy, có lẽ nha đầu đó bình thường cũng chẳng dám nghĩ như thế, nhưng vào thời khắc sinh tử cuối cùng cũng đã thể hiện ra rồi. Nhưng Vô Song à, ban đầu ta nghĩ con đã chết nên thu nhận cô ta làm đồ đệ cũng là xuất phát từ tâm lý "yêu ai yêu cả tông chi họ hàng" ấy mà. Nay nhìn lại chưa hẳn đã là một hành động đúng à.
Truân Trung Trì cười tít cả mắt:
- Là đệ tử ở cùng một điện, ta sợ các con lâm vào chuyện nhi nữ tình trường, làm lỡ chuyện tu luyện.
- Sư phụ, hiện nay Vô Song con không có ý nghĩ đến chuyện nhi nữ tình trường. Nhưng đệ tử trước nay luôn thẳng thắn, cũng không cần tránh né gì. Đồng Dao tiểu thư và con là bằng hữu chi giao, nếu biết con vẫn chưa chết nhất định vẫn đối xử với con như trước đây!
Điều nay Tần Vô Song chưa bao giờ hoài nghi. Đồng Dao là một cô gái thông minh, cũng rất biết tình thế, biết nặng nhẹ, nếu đã vào Tinh La Điện, hắn tin cô sẽ trân trọng cơ hội này.
Truân Trung Trì cười ha ha:
- Được, con nói vậy thì ta rất mong đợi. Họa phúc cùng lúc nhìn có vẻ không phải chuyện tốt, nhưng cũng chưa hẳn đã là chuyện xấu. Nếu trong quá trình tu luyện các con có thể ứng phó được với tình kiếp, dù là hợp hay tan thì cũng chưa chắc là chuyện xấu. Đạo tu luyện, quan trọng là ở cái tâm, ở cảnh giới, tất cả những cái khác chỉ là phụ mà thôi.
Dứt lời, Truân Trung Trì lại cười lớn rồi tiêu sái rời đi. Tần Vô Song nhìn bóng dáng Truân Trung Trì, trong lòng cảm thấy thật may mắn có được một sư phụ như vậy.
Ở lại Tần Vương phủ mấy ngày, rồi Truân Trung Trì đưa các đệ tử về Tinh La Điện, phải lập tức báo tin Tần Vô Song chưa chết cho Đại Điện chủ hay.
Đồng Dao thì về nhà với tâm trạng nửa vui nửa buồn, tin cô được làm môn hạ của Nhị Điện chủ Tinh La Điện đương nhiên là làm chấn động cả gia tộc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Thế gia Đồng gia có thể gọi là xuân phong đắc ý, hai người con, một trai một gái, trước sau đều vào Tinh La Điện. Một là môn hạ của Pháp vương, một là môn hạ của Điện chủ. Tin này lập tức thành tâm điểm của cả Bách Việt Quốc.
Chỉ là tin Tần Vô Song chết lại khiến dân chúng Bách Việt Quốc cảm thấy nặng nề, những lời điếu văn hoài niệm vẫn vang lên không ngừng.
Rõ ràng là dân chúng Bách Việt Quốc rất ghi nhớ ơn nghĩa của Tần Vô Song cứu Bách Việt Quốc ở chiến tuyến Đông Bắc và Tây Bắc, dường như có thể nói dùng sức của một người ,à cứu cả Bách Việt Quốc.
Dù nay hắn không còn nữa nhưng Nhị Điện chủ Tinh La Điện vẫn chiếu cố đến Tần gia, từ đó có thể thấy được nhân cách của Tần Vô Song cao đẹp thế nào. Vì thế mà người dân Bách Việt Quốc không một ai là không coi Tần Vô Song là biểu tượng vĩnh hằng. Trên từ Hoàng đế Đế quốc và Tử Bào Võ Thánh, dưới đến thường dân, ai ai cũng đau thương vô cùng.
Còn Tần Vô Song, lại đang ở Đại Thương Sơn, hàng ngày tiếp xúc với thiên địa tự nhiên, giác ngộ đạo lý tu luyện, chuẩn bị cho nửa năm sau, cuộc Đại hội So tài Đông Tam quốc…
Trong lòng Tần Vô Song dù gì cũng không thể bỏ qua cho Đế quốc Thiên Trì, và Thiên Cơ Tông. Nếu có thể dựa vào sức mạnh của mình đánh bại nước chủ nhà Đế quốc Thiên Trì đó thì mới xả hận được!