Khí Trùng Tinh Hà
Chương 265: Sư đồ gặp lại nhau
Tần Liên Sơn thấy Truân Trung Trì như vậy cũng không dám tự ý làm theo ý mình, bèn hỏi:
- Điện chủ đại nhân, hắn liệu có phải kẻ thù của Tần gia ta không?
Truân Trung Trì nói:
- Trong quán trọ ở quận La Giang, ta từng nghe thấy có ba kẻ đến từ Đại Ngô Quốc âm mưu muốn đối phó với Tần gia các ngươi. Chúng còn nhắc đến Tây Sở Quốc, Đệ nhất Võ Thánh Dịch Trần Tử, cũng có dã tâm này. Lão phu muốn xem xem mưu đồ nhằm vào Tần gia rốt cuộc có bao nhiêu thế lực. Đợi chúng đến là xử lý hết một mẻ!
Truân Trung Trì quay ra nói với Tần Liên Sơn:
- Không cần biết là địch hay bạn, để hắn vào rồi tính!
Tần Liên Sơn gật đầu:
- Để tránh việc hắn sinh nghi, chưa nên hành động gì cả. Để ta đi nghênh tiếp!
Truân Trung Trì nói:
- Được!
Bốn sư đồ ngồi trên ghế, Chu Phù đầy nộ khí nói:
- Sư phụ, tên Dịch Trần Tử đó dám đến đây sinh sự, con sẽ một kiếm chém hắn thành hai mảnh! Về Tinh La Điện còn phải tìm hai đệ tử của Tây Sở Quốc, môn hạ của Ngũ Điện chủ nói đạo lý. Vô Song sư đệ hiến thân vì Đế quốc Đại La, hi sinh để bảo vệ lãnh thổ cho Đế quốc Đại La, chẳng lẽ lại để bọn khốn đó lăng nhục sao?
- Không cần phải vội. Không cần biết Dịch Trần Tử có đến không, nếu hắn có ý đồ đó thì có chết trăm lần cũng chưa chuộc hết tội. Phải xem kẻ đến kia rốt cuộc là ai đã!
Truân Trung Trì rất bình tĩnh nhưng thật ra nộ hỏa đang cháy bừng bừng trong lòng.
Nhưng lúc này hắn lại có cảm giác kỳ lạ. Đây là cảm giác chỉ có tuyệt đối cường giả mới có được. Khi vừa bước vào trấn Đông Lâm, hắn cảm thấy vô cùng an bình, những phiền muộn u uất dường như tiêu tan đi rất nhiều.
Có cảm giác thân thiết khó tả, dường như nơi đã nuôi lớn Tần Vô Song khiến hắn có cảm giác sai, cảm giác đó chính là: Tần Vô Song vẫn chưa chết, nó vẫn đang sống lành lặn ở trấn Đông Lâm này. Nhưng hắn cũng biết dù sao thì đó cũng chỉ là cảm giác nhầm lẫn. Dù thế nào thì Tần Vô Song sao lại ở trấn Đông Lâm được chứ?
Truân Trung Trì thầm cười khổ, còn tưởng là do mình nhớ thương đệ tử quá dẫn đến cảm giác đó.
Lữ Đằng bỗng lên tiếng:
- Sư phụ, Tần Vương gia đúng là khống chế tâm tình tốt. Nghe tin dữ như vậy mà sắc mặt không chút thay đổi, thật sự là đã làm khó ông ấy rồi. Có lẽ ông ấy nói ra ngoài tiếp khách là sợ chúng ta thấy ông ấy đau lòng phải không?
Truân Trung Trì thở dài:
- Đáng thương cho tấm lòng những bậc phụ mẫu trong thiên hạ. Vô Song à, ta hứa với con, Tần gia từ nay về sau, ta sẽ không để họ chịu một chút thiệt thòi nào!
Truân Trung Trì quay lại dặn dò:
- Phù nhi, ba người các con nghe kỹ đây. Sau này, bất kẻ ai trong các con kế thừa ta, quản lý Thanh Vân Điện thì với gia tộc Tần gia, phải chiếu cố chăm sóc họ như thế lực thuộc dòng chính của Thanh Vân Điện. Tuyệt đối không cho phép bất cứ thế lực nào bắt nạt chèn ép họ, biết chưa?
- Đệ tử đã hiểu!
Ba đệ tử nghiêm trang trả lời.
Về phía Tần Liên Sơn, sau khi ra khỏi đại sảnh lập tức dặn dò Cẩu Thánh:
- Mời tiểu thư đến đây, bảo nó đợi ta ở đây, ta có chuyện cần nói!
Cẩu Thánh nhận lệnh bỏ đi. Tần Liên Sơn đem theo một vài thủ hạ ra ngoài cửa thì thấy một người trẻ tuổi, tướng mạo anh tuấn, gương mặt thanh tú, gương mặt đầy vẻ đau buồn và lo lắng đang đứng ở trước cửa.
Tần Liên Sơn nhìn gương mặt người này có gì đó quen quen, nhưng không thể phán đoán được cụ thể là ai. Tần Liên Sơn mời người đó vào, hắn cúi người thi lễ:
- Vãn bối Đồng Dao bái kiến Tần Vương gia!
- Tiểu thư Đồng Dao?
Đương nhiên Tần Liên Sơn không lạ gì Đồng Dao, nhưng sao Đồng Dao lại ăn vận như nam nhân thế này? Hơn nữa, dung mạo rõ ràng cũng đã cải trang, do đó mà nhìn bên ngoài không thể nhìn ra được đây là nàng ta.
- Vương gia, ở đây không tiện nói chuyện, xin hãy vào bên trong.
Đồng Dao vội vã đến đây chắc chắn là đến truyền tin. Mà cô ta lại cải trang như vậy đương nhiên là che mắt người ngoài. Cô ta quan hệ rất tốt với Tần gia, đến đây truyền tin cũng không quên bảo vệ gia tộc Tần gia. Nếu việc cô ta đến truyền tin mà lộ ra để kẻ thù Tần gia biết sẽ báo thù, không thể không phòng bị. Do đó mà Đồng Dao mạo hiểm đến đây nhưng không thể không giấu đi thân phận.
Tần Liên Sơn thấy cô ta nói như vậy dường như đoán được điều gì, vội gật đầu:
- Mời!
Đi được nửa đường thì thấy Tần Tụ đang đợi ở phía trước, Tần Liên Sơn nói với Đồng Dao:
- Xin hãy đợi một chút, Bổn vương có vài câu cần nói với tiểu nữ!
- Vương gia cứ tự nhiên!
Đồng Dao cung kính nói, liếc nhìn cái bụng nhô ra của Tần Tụ:
- Tần Tụ Quận chúa có thai rồi sao? Vậy sao có thể để Quận chúa biết tin về Tần công tử đây?
Nghĩ đến Tần Vô Song đoản mệnh lòng lại đau như cắt.
Tần Liên Sơn đi đến trước mặt Tần Tụ nói nhỏ:
- Tụ nhi, con mau đi báo cho Vô Song biết sư phụ của nó đích thân đến thăm, bảo nó không được trốn tránh nữa.
Tần Tụ kinh ngạc, rồi gật đầu trịnh trọng:
- Vâng, Tụ nhi đi ngay!
Tần Tụ đi rồi, Tần Liên Sơn mới quay lại nói:
- Đồng tiểu thư, mời!
Vào đại sảnh Đồng Dao ngạc nhiên thấy bốn vị khách trong đó, bỗng chốc không biết nên mở miệng thế nào.
- Đồng tiểu thư, mấy vị đây là người trong nhà cả, Đồng tiểu thư cũng không cần tránh né, có gì cứ nói.
Tần Liên Sơn không biết những người Truân Trung Trì này tâm tư thế nào, nên cũng không tiện giới thiệu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Truân Trung Trì thấy Tần Liên Sơn biết người này nên biết đó không phải kẻ dịch. Nhưng thấy gương mặt sầu não của Đồng Dao thì muốn biết cô đến đây với mục đích gì. Đồng Dao thấy những người Truân Trung Trì tuy lạ mặt nhưng đều có khí độ bất phàm.
Cũng may mấy người Truân Trung Trì đều không để lộ ra khí tức Tiên Thiên nếu không thì với sự thông tuệ của Đồng Dao có lẽ sẽ đoán được gì đó.
- Vương gia, vãn bối biết được một tin rất xấu, thật sự không muốn nói, nhưng lại không thể không báo. Vô Song Hầu, nghe nói trong lần thực hiện nhiệm vụ cho Tinh La Điện đã mất tích. Theo tin tình báo thậm chí có thể lành ít dữ nhiều. Vãn bối biết tin này lòng đau như cắt, nhưng không dám chậm trễ đã vội vã chạy đến báo tin. Chỉ mong Vương gia kìm chế đau thương, sớm tìm đối sách. Nếu kẻ thù biết tin này chắc chắn sẽ hành động, Vương gia không thể không đề phòng!
Sắc mặt Tần Liên Sơn cũng thay đổi, thì ra Đồng Dao cũng đến để báo tin, bỗng trong lòng cảm kích vô cùng. Trong tình hình này mạo hiểm đến báo tin, đó chính là giao tình không tầm thường.
Đừng nói Thiên Tứ Vương Phủ nay là Vương của một vùng, nhưng sức uy hiếp vẫn chưa ăn sâu, mà chỉ dựa vào tên tuổi của Tần Vô Song mà thôi. Một khi Tần Vô Song không còn nữa thì những thế lực lớn kia liệu có tiếp tục hiếu trung với Thiên Tứ Vương Phủ nữa không thì chưa biết được.
Nhưng ít nhất Đồng Dao, là tình nghĩa riêng cũng được, việc công cũng được, đều là rất hiếm có.
Trong hoạn nạn mới biết ai là bạn ai là thù, Tần Liên Sơn lúc này có phần khâm phục chiêu giả chết của con trai mình. Truân Trung Trì cảm thán:
- Hảo nữ tử, hảo nghĩa khí! Tần Vương gia, cô gái này là ai?
Tần Liên Sơn nói:
- Đây là thiên kim tiểu thư của một Thế gia thuộc Thiên Tứ Lĩnh, tên là Đồng Dao, có đệ đệ là đệ tử ở Tinh La Điện.
- Ồ? Đồng Dao, đệ đệ ngươi tên gì? Môn hạ của ai?
- Thưa tiền bối, đệ đệ ta tên Đồng Ngôn, là đan đồng của Pháp vương Ly Hỏa.
Đồng Dao hơi giật mình, nghe Tần Vương gia nói năng như vậy, lẽ nào mấy vị đây lại là người của Tinh La Điện?
- Pháp vương Ly Hỏa? Chả trách mà tiểu tử Vô Song lại có quan hệ được với lão Pháp vương Ly Hỏa đó, hóa ra là có người trung gian. Đệ đệ ngươi và Tần Vô Song quan hệ cũng khá tốt phải không?
- Vâng, coi như là đồng hương chi giao, bằng hữu chi giao.
Truân Trung Trì cảm thán:
- Phù nhi, thấy gì chưa, đây chính là hoạn nạn mới biết chân tình. Thời khắc quan trọng, là trung hay gian sẽ rõ ngay.
Chu Phù gật đầu:
- Sư phụ nói rất đúng.
Đồng Dao ngạc nhiên nhìn Truân Trung Trì và những người còn lại, trong lòng đã biết họ có lai lịch bất phàm. Lẽ nào là… cô ta không dám nghĩ tiếp nữa, nhưng mơ hồ đã đoán được điều gì đó.
- Lão phu là Nhị Điện chủ Tinh La Điện, Truân Trung Trì. Đồng Dao, lão phu đánh giá rất cao tấm lòng lo cho nỗi lo của người khác của cô nương. Lão phu muốn hỏi, liệu cô nương có muốn theo lão phu vào Thanh Vân Điện tu luyện không?
Đồng Dao quả thật vui mừng hơn cả mong đợi:
- Tiểu nữ ngàn vạn lần mong muốn, chỉ là không biết có được phúc duyên này không?
Truân Trung Trì thần thái hiu quạnh:
- Ta mất đi Vô Song, trong lòng đau như mất đi một cánh tay. Còn cô nương, lại là bằng hữu tri kỷ của Vô Song, lại tràn đầy nghĩa khí như vậy, dù tư chất có kém hơn một chút nhưng cũng có tư cách làm môn hạ của ta.
Đồng Dao vui mừng đến bật khóc:
- Đồng Dao xin đa tạ Điện chủ đã cất nhắc.
Nghĩ đến Tần Vô Song chết thảm, ban đầu vì chuyện được gia nhập Tinh La Điện còn có chút cảm giác may mắn, nhưng nghe lão sư của Tần Vô Song nói vậy biết chuyện không thể quay lại được nữa, bất giác nước mắt tuôn rơi. Chu Phù và những người khác nhìn cô như vậy mắt cũng đỏ hoe.
Đúng lúc đó, Tần Tụ thấp thoáng bên ngoài cửa, Tần Liên Sơn lập tức đi ra, nói nhỏ một hai câu rồi đi vào, cung kính nói với Truân Trung Trì:
- Điện chủ đại nhân, có thể ra ngoài nói chuyện được không?
Truân Trung Trì thấy Tần Liên Sơn hơi lỳ lạ, biết Tần Liên Sơn có thỉnh cầu đặc biệt, nên cũng không từ chối, chỉ cần là chuyện nhà của Tần Vô Song, có khó nữa cũng phải giơ vai ra gánh vác.
Đi ra ngoài, Tần Liên Sơn nói với Tần Tụ:
- Tụ nhi, con thay ta đón tiếp khách quý, ta phải đưa Điện chủ đại nhân đi.
Truân Trung Trì không nói gì đi theo Tần Liên Sơn, đi qua mấy dãy hành lang, đến một hậu viện sâu phía sau, nhưng lại thanh tịnh kỳ lạ.
- Tần Vương gia, Tần gia trang là nơi địa linh nhân kiệt, nơi đâu cũng khí thế bất phàm. Thiết nghĩ, tổ tiên Tần gia cũng không phải phàm tục.
Truân Trung Trì là người có nhãn lực, chỉ nhìn qua là nhìn ra được manh mối, thấy rất kinh ngạc. Vì hắn không ngờ trấn Đông Lâm một nơi hẻo lánh thế này lại có một kiến trúc, gia tài to lớn đến vậy, bất giác có chút hứng thú với tổ tiên của Tần Vô Song.
Tần Liên Sơn thở dài:
- Nhắc đến tổ tiên, Tần gia ta đúng là có chút lịch sử, nhưng hậu đại bất hiếu, mãi khi kế thừa đến đời Vô Song mới có được chút phong thái năm xưa của tổ tiên. Điện chủ đại nhân, chúng ta đến rồi.
Truân Trung Trì nói:
- Tần Vương gia, không biết đưa ta đến đây có việc gì vậy?
- Ta muốn Điện chủ gặp một người.
Tần Liên Sơn nói lớn:
- Vô Song, Điện chủ đại nhân đến rồi, con còn muốn trốn sao?
Truân Trung Trì chết sững, ngực phập phồng lên xuống liên tục, rồi ánh mắt trở nên mừng rỡ, hắn vận thần thức quả nhiên cảm ứng được một luồng khí tức quen thuộc, không phải Tần Vô Song thì còn là ai?
Tần Vô Song, nó chưa chết? Mà lại ở Tần gia trang? Vậy cảm giác khi Truân Trung Trì hắn mới bước vào không phải là cảm giác sai, mà là cảm ứng trực giác của một cường giả chân chính?
Tần Vô Song mỉm cười đi ra, quỳ xuống nói:
- Đệ tử bất hiếu Tần Vô Song bái kiến sư phụ. Để sư phụ phải đích thân đến thăm hỏi, đệ tử áy náy vô cùng!
Tần Vô Song nói đến đây cảm động đến giọng hơi nghẹn lại, một sư phụ như vậy quả thật hiếm có!
- Điện chủ đại nhân, hắn liệu có phải kẻ thù của Tần gia ta không?
Truân Trung Trì nói:
- Trong quán trọ ở quận La Giang, ta từng nghe thấy có ba kẻ đến từ Đại Ngô Quốc âm mưu muốn đối phó với Tần gia các ngươi. Chúng còn nhắc đến Tây Sở Quốc, Đệ nhất Võ Thánh Dịch Trần Tử, cũng có dã tâm này. Lão phu muốn xem xem mưu đồ nhằm vào Tần gia rốt cuộc có bao nhiêu thế lực. Đợi chúng đến là xử lý hết một mẻ!
Truân Trung Trì quay ra nói với Tần Liên Sơn:
- Không cần biết là địch hay bạn, để hắn vào rồi tính!
Tần Liên Sơn gật đầu:
- Để tránh việc hắn sinh nghi, chưa nên hành động gì cả. Để ta đi nghênh tiếp!
Truân Trung Trì nói:
- Được!
Bốn sư đồ ngồi trên ghế, Chu Phù đầy nộ khí nói:
- Sư phụ, tên Dịch Trần Tử đó dám đến đây sinh sự, con sẽ một kiếm chém hắn thành hai mảnh! Về Tinh La Điện còn phải tìm hai đệ tử của Tây Sở Quốc, môn hạ của Ngũ Điện chủ nói đạo lý. Vô Song sư đệ hiến thân vì Đế quốc Đại La, hi sinh để bảo vệ lãnh thổ cho Đế quốc Đại La, chẳng lẽ lại để bọn khốn đó lăng nhục sao?
- Không cần phải vội. Không cần biết Dịch Trần Tử có đến không, nếu hắn có ý đồ đó thì có chết trăm lần cũng chưa chuộc hết tội. Phải xem kẻ đến kia rốt cuộc là ai đã!
Truân Trung Trì rất bình tĩnh nhưng thật ra nộ hỏa đang cháy bừng bừng trong lòng.
Nhưng lúc này hắn lại có cảm giác kỳ lạ. Đây là cảm giác chỉ có tuyệt đối cường giả mới có được. Khi vừa bước vào trấn Đông Lâm, hắn cảm thấy vô cùng an bình, những phiền muộn u uất dường như tiêu tan đi rất nhiều.
Có cảm giác thân thiết khó tả, dường như nơi đã nuôi lớn Tần Vô Song khiến hắn có cảm giác sai, cảm giác đó chính là: Tần Vô Song vẫn chưa chết, nó vẫn đang sống lành lặn ở trấn Đông Lâm này. Nhưng hắn cũng biết dù sao thì đó cũng chỉ là cảm giác nhầm lẫn. Dù thế nào thì Tần Vô Song sao lại ở trấn Đông Lâm được chứ?
Truân Trung Trì thầm cười khổ, còn tưởng là do mình nhớ thương đệ tử quá dẫn đến cảm giác đó.
Lữ Đằng bỗng lên tiếng:
- Sư phụ, Tần Vương gia đúng là khống chế tâm tình tốt. Nghe tin dữ như vậy mà sắc mặt không chút thay đổi, thật sự là đã làm khó ông ấy rồi. Có lẽ ông ấy nói ra ngoài tiếp khách là sợ chúng ta thấy ông ấy đau lòng phải không?
Truân Trung Trì thở dài:
- Đáng thương cho tấm lòng những bậc phụ mẫu trong thiên hạ. Vô Song à, ta hứa với con, Tần gia từ nay về sau, ta sẽ không để họ chịu một chút thiệt thòi nào!
Truân Trung Trì quay lại dặn dò:
- Phù nhi, ba người các con nghe kỹ đây. Sau này, bất kẻ ai trong các con kế thừa ta, quản lý Thanh Vân Điện thì với gia tộc Tần gia, phải chiếu cố chăm sóc họ như thế lực thuộc dòng chính của Thanh Vân Điện. Tuyệt đối không cho phép bất cứ thế lực nào bắt nạt chèn ép họ, biết chưa?
- Đệ tử đã hiểu!
Ba đệ tử nghiêm trang trả lời.
Về phía Tần Liên Sơn, sau khi ra khỏi đại sảnh lập tức dặn dò Cẩu Thánh:
- Mời tiểu thư đến đây, bảo nó đợi ta ở đây, ta có chuyện cần nói!
Cẩu Thánh nhận lệnh bỏ đi. Tần Liên Sơn đem theo một vài thủ hạ ra ngoài cửa thì thấy một người trẻ tuổi, tướng mạo anh tuấn, gương mặt thanh tú, gương mặt đầy vẻ đau buồn và lo lắng đang đứng ở trước cửa.
Tần Liên Sơn nhìn gương mặt người này có gì đó quen quen, nhưng không thể phán đoán được cụ thể là ai. Tần Liên Sơn mời người đó vào, hắn cúi người thi lễ:
- Vãn bối Đồng Dao bái kiến Tần Vương gia!
- Tiểu thư Đồng Dao?
Đương nhiên Tần Liên Sơn không lạ gì Đồng Dao, nhưng sao Đồng Dao lại ăn vận như nam nhân thế này? Hơn nữa, dung mạo rõ ràng cũng đã cải trang, do đó mà nhìn bên ngoài không thể nhìn ra được đây là nàng ta.
- Vương gia, ở đây không tiện nói chuyện, xin hãy vào bên trong.
Đồng Dao vội vã đến đây chắc chắn là đến truyền tin. Mà cô ta lại cải trang như vậy đương nhiên là che mắt người ngoài. Cô ta quan hệ rất tốt với Tần gia, đến đây truyền tin cũng không quên bảo vệ gia tộc Tần gia. Nếu việc cô ta đến truyền tin mà lộ ra để kẻ thù Tần gia biết sẽ báo thù, không thể không phòng bị. Do đó mà Đồng Dao mạo hiểm đến đây nhưng không thể không giấu đi thân phận.
Tần Liên Sơn thấy cô ta nói như vậy dường như đoán được điều gì, vội gật đầu:
- Mời!
Đi được nửa đường thì thấy Tần Tụ đang đợi ở phía trước, Tần Liên Sơn nói với Đồng Dao:
- Xin hãy đợi một chút, Bổn vương có vài câu cần nói với tiểu nữ!
- Vương gia cứ tự nhiên!
Đồng Dao cung kính nói, liếc nhìn cái bụng nhô ra của Tần Tụ:
- Tần Tụ Quận chúa có thai rồi sao? Vậy sao có thể để Quận chúa biết tin về Tần công tử đây?
Nghĩ đến Tần Vô Song đoản mệnh lòng lại đau như cắt.
Tần Liên Sơn đi đến trước mặt Tần Tụ nói nhỏ:
- Tụ nhi, con mau đi báo cho Vô Song biết sư phụ của nó đích thân đến thăm, bảo nó không được trốn tránh nữa.
Tần Tụ kinh ngạc, rồi gật đầu trịnh trọng:
- Vâng, Tụ nhi đi ngay!
Tần Tụ đi rồi, Tần Liên Sơn mới quay lại nói:
- Đồng tiểu thư, mời!
Vào đại sảnh Đồng Dao ngạc nhiên thấy bốn vị khách trong đó, bỗng chốc không biết nên mở miệng thế nào.
- Đồng tiểu thư, mấy vị đây là người trong nhà cả, Đồng tiểu thư cũng không cần tránh né, có gì cứ nói.
Tần Liên Sơn không biết những người Truân Trung Trì này tâm tư thế nào, nên cũng không tiện giới thiệu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Truân Trung Trì thấy Tần Liên Sơn biết người này nên biết đó không phải kẻ dịch. Nhưng thấy gương mặt sầu não của Đồng Dao thì muốn biết cô đến đây với mục đích gì. Đồng Dao thấy những người Truân Trung Trì tuy lạ mặt nhưng đều có khí độ bất phàm.
Cũng may mấy người Truân Trung Trì đều không để lộ ra khí tức Tiên Thiên nếu không thì với sự thông tuệ của Đồng Dao có lẽ sẽ đoán được gì đó.
- Vương gia, vãn bối biết được một tin rất xấu, thật sự không muốn nói, nhưng lại không thể không báo. Vô Song Hầu, nghe nói trong lần thực hiện nhiệm vụ cho Tinh La Điện đã mất tích. Theo tin tình báo thậm chí có thể lành ít dữ nhiều. Vãn bối biết tin này lòng đau như cắt, nhưng không dám chậm trễ đã vội vã chạy đến báo tin. Chỉ mong Vương gia kìm chế đau thương, sớm tìm đối sách. Nếu kẻ thù biết tin này chắc chắn sẽ hành động, Vương gia không thể không đề phòng!
Sắc mặt Tần Liên Sơn cũng thay đổi, thì ra Đồng Dao cũng đến để báo tin, bỗng trong lòng cảm kích vô cùng. Trong tình hình này mạo hiểm đến báo tin, đó chính là giao tình không tầm thường.
Đừng nói Thiên Tứ Vương Phủ nay là Vương của một vùng, nhưng sức uy hiếp vẫn chưa ăn sâu, mà chỉ dựa vào tên tuổi của Tần Vô Song mà thôi. Một khi Tần Vô Song không còn nữa thì những thế lực lớn kia liệu có tiếp tục hiếu trung với Thiên Tứ Vương Phủ nữa không thì chưa biết được.
Nhưng ít nhất Đồng Dao, là tình nghĩa riêng cũng được, việc công cũng được, đều là rất hiếm có.
Trong hoạn nạn mới biết ai là bạn ai là thù, Tần Liên Sơn lúc này có phần khâm phục chiêu giả chết của con trai mình. Truân Trung Trì cảm thán:
- Hảo nữ tử, hảo nghĩa khí! Tần Vương gia, cô gái này là ai?
Tần Liên Sơn nói:
- Đây là thiên kim tiểu thư của một Thế gia thuộc Thiên Tứ Lĩnh, tên là Đồng Dao, có đệ đệ là đệ tử ở Tinh La Điện.
- Ồ? Đồng Dao, đệ đệ ngươi tên gì? Môn hạ của ai?
- Thưa tiền bối, đệ đệ ta tên Đồng Ngôn, là đan đồng của Pháp vương Ly Hỏa.
Đồng Dao hơi giật mình, nghe Tần Vương gia nói năng như vậy, lẽ nào mấy vị đây lại là người của Tinh La Điện?
- Pháp vương Ly Hỏa? Chả trách mà tiểu tử Vô Song lại có quan hệ được với lão Pháp vương Ly Hỏa đó, hóa ra là có người trung gian. Đệ đệ ngươi và Tần Vô Song quan hệ cũng khá tốt phải không?
- Vâng, coi như là đồng hương chi giao, bằng hữu chi giao.
Truân Trung Trì cảm thán:
- Phù nhi, thấy gì chưa, đây chính là hoạn nạn mới biết chân tình. Thời khắc quan trọng, là trung hay gian sẽ rõ ngay.
Chu Phù gật đầu:
- Sư phụ nói rất đúng.
Đồng Dao ngạc nhiên nhìn Truân Trung Trì và những người còn lại, trong lòng đã biết họ có lai lịch bất phàm. Lẽ nào là… cô ta không dám nghĩ tiếp nữa, nhưng mơ hồ đã đoán được điều gì đó.
- Lão phu là Nhị Điện chủ Tinh La Điện, Truân Trung Trì. Đồng Dao, lão phu đánh giá rất cao tấm lòng lo cho nỗi lo của người khác của cô nương. Lão phu muốn hỏi, liệu cô nương có muốn theo lão phu vào Thanh Vân Điện tu luyện không?
Đồng Dao quả thật vui mừng hơn cả mong đợi:
- Tiểu nữ ngàn vạn lần mong muốn, chỉ là không biết có được phúc duyên này không?
Truân Trung Trì thần thái hiu quạnh:
- Ta mất đi Vô Song, trong lòng đau như mất đi một cánh tay. Còn cô nương, lại là bằng hữu tri kỷ của Vô Song, lại tràn đầy nghĩa khí như vậy, dù tư chất có kém hơn một chút nhưng cũng có tư cách làm môn hạ của ta.
Đồng Dao vui mừng đến bật khóc:
- Đồng Dao xin đa tạ Điện chủ đã cất nhắc.
Nghĩ đến Tần Vô Song chết thảm, ban đầu vì chuyện được gia nhập Tinh La Điện còn có chút cảm giác may mắn, nhưng nghe lão sư của Tần Vô Song nói vậy biết chuyện không thể quay lại được nữa, bất giác nước mắt tuôn rơi. Chu Phù và những người khác nhìn cô như vậy mắt cũng đỏ hoe.
Đúng lúc đó, Tần Tụ thấp thoáng bên ngoài cửa, Tần Liên Sơn lập tức đi ra, nói nhỏ một hai câu rồi đi vào, cung kính nói với Truân Trung Trì:
- Điện chủ đại nhân, có thể ra ngoài nói chuyện được không?
Truân Trung Trì thấy Tần Liên Sơn hơi lỳ lạ, biết Tần Liên Sơn có thỉnh cầu đặc biệt, nên cũng không từ chối, chỉ cần là chuyện nhà của Tần Vô Song, có khó nữa cũng phải giơ vai ra gánh vác.
Đi ra ngoài, Tần Liên Sơn nói với Tần Tụ:
- Tụ nhi, con thay ta đón tiếp khách quý, ta phải đưa Điện chủ đại nhân đi.
Truân Trung Trì không nói gì đi theo Tần Liên Sơn, đi qua mấy dãy hành lang, đến một hậu viện sâu phía sau, nhưng lại thanh tịnh kỳ lạ.
- Tần Vương gia, Tần gia trang là nơi địa linh nhân kiệt, nơi đâu cũng khí thế bất phàm. Thiết nghĩ, tổ tiên Tần gia cũng không phải phàm tục.
Truân Trung Trì là người có nhãn lực, chỉ nhìn qua là nhìn ra được manh mối, thấy rất kinh ngạc. Vì hắn không ngờ trấn Đông Lâm một nơi hẻo lánh thế này lại có một kiến trúc, gia tài to lớn đến vậy, bất giác có chút hứng thú với tổ tiên của Tần Vô Song.
Tần Liên Sơn thở dài:
- Nhắc đến tổ tiên, Tần gia ta đúng là có chút lịch sử, nhưng hậu đại bất hiếu, mãi khi kế thừa đến đời Vô Song mới có được chút phong thái năm xưa của tổ tiên. Điện chủ đại nhân, chúng ta đến rồi.
Truân Trung Trì nói:
- Tần Vương gia, không biết đưa ta đến đây có việc gì vậy?
- Ta muốn Điện chủ gặp một người.
Tần Liên Sơn nói lớn:
- Vô Song, Điện chủ đại nhân đến rồi, con còn muốn trốn sao?
Truân Trung Trì chết sững, ngực phập phồng lên xuống liên tục, rồi ánh mắt trở nên mừng rỡ, hắn vận thần thức quả nhiên cảm ứng được một luồng khí tức quen thuộc, không phải Tần Vô Song thì còn là ai?
Tần Vô Song, nó chưa chết? Mà lại ở Tần gia trang? Vậy cảm giác khi Truân Trung Trì hắn mới bước vào không phải là cảm giác sai, mà là cảm ứng trực giác của một cường giả chân chính?
Tần Vô Song mỉm cười đi ra, quỳ xuống nói:
- Đệ tử bất hiếu Tần Vô Song bái kiến sư phụ. Để sư phụ phải đích thân đến thăm hỏi, đệ tử áy náy vô cùng!
Tần Vô Song nói đến đây cảm động đến giọng hơi nghẹn lại, một sư phụ như vậy quả thật hiếm có!