Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Khí Trùng Tinh Hà

Chương 242



Mùng một tết, theo như quy củ bao năm của Tinh La Điện, sáng sớm, tất cả các đệ tử phải tập hợp ở Chủ điện, sau đó tập trung đi tới tế đàn, tập trung bái tế tổ.
Nghi thức tế tổ này đã lưu truyền ngàn năm nay ở Tinh La Điện. Mùng một hàng năm, phàm là đệ tử của Tinh La Điện tất cả đều phải tham dự. Trừ phi có sứ mệnh quan trọng bên ngoài không thể trở về, nếu không thì sáng sớm của ngày đầu năm, tất cả đều có mặt hướng về cố hương, mang trong lòng tình cảm trang nghiêm, tế lễ các vị tiên tổ.
Trên cái tế đàn rộng lớn, tất cả các đệ tử của Tinh La Điện cũng đã xếp hàng vào vị trí, ngay sau tế đàn, tòa thái miếu trang nghiêm đứng sừng sững uy nghiêm ở phía sau. Bên trong thái miếu chính là thờ phụng linh vị của các vị tổ tiên Tinh La Điện qua nhiều thời đại.
Năm Đại Điện chủ mang theo tám vị Pháp vương, mười vị Điện tiền Sứ giả, vẫn còn mười sáu vị Trưởng lão cũng với các thủ lĩnh Chấp sự tầng trung đẳng từng bước tiến lên tế đàn.
Năm Đại Điện chủ cầm đầu, bắt đầu dâng hương. Mỗi một que hương, đều dài khoảng hai tấc. Mỗi người ba cây, bắt đầu tế bái, cầu nguyện.
Đại Điện chủ cất cao giọng nói:
- Các vị tổ tông của Tinh La Điện trên trời linh thiêng, hậu bối tử tôn Trác Bất Đàn, mang theo bốn vị Điện chủ Truân Trung Trì, Chung Vô Ẩn, Lãnh Thu Trì, Điền Tri Hành cùng các môn hạ của Pháp vương, Trưởng lão chính thức tế bái liệt tổ liệt tông. Ngày xuân mới, Tinh La Điện ta ổn thỏa trước sau, hăm hở tiến tới phía trước, không làm hổ thẹn danh đức của các vị tổ tông, dương cao uy danh của Tinh La Điện.
Sau khi Đại Điện chủ hoàn tất cầu chúc, bốn vị Điện chủ khác cũng hoàn tất những lời khấn chúc của mình. Sau đó mới là trình tự thứ hai, dâng rau xanh ngũ cốc, cùng với tam sinh. Sau đó mới là các đệ tử tập thể quỳ lạy, cùng chúc trong trong thời gian một phút. Toàn bộ nghi thức vô cùng long trọng. Lễ chúc kết thúc sau tiếng chuông khánh vang lên, buổi tế lễ mới chính thức kết thúc tốt đẹp.
Sau khi nghi thức chấm dứt, mọi người trở lại giữa Chủ điện. Bắt đầu một năm mới, cần phải có một bản kế hoạch mới. Tất cả các kế sách quan trọng trong một năm đều ở Chủ điện này truyền ra.
Sau khi trở lại Chủ điện, Trác Bất Đàn ngồi ở trên, các đệ tử bên dưới biểu thị sự cảm tạ, đặc biệt là các Đệ tử Trung tâm đều tiên lên nói lời chúc mừng.
Theo lệ thường, mười gã đệ tử xếp hạng đầu trong trận thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm, đều sẽ sự ban thưởng nhất định. Đương nhiên, sự ban thưởng này chủ yếu vẫn là nhằm để cổ vũ chứ không phải là rất hậu hĩnh.
Tần Vô Song thân là Quán quân, vốn dĩ có thể nhận được một kiện Tiên Thiên Sơ Linh Khí có tính công kích, nhưng hắn lại nói:
- Đại Điện chủ, đệ tử trên người đã có hai kiện Tiên Thiên Sơ Linh Khí loại công kích, có thể xin Pháp vương Thương Trạch ban thưởng cho ta một đầu linh thú thuần dưỡng không?
Trác Bất Đàn ha hả cười, cũng cất lời giải thích:
- Linh thú thuần dưỡng chỉ là một bộ phận huyết thống của linh thú. So với các linh thú hoang dã nói cho cùng thì cũng không giống nhau. Trước tiên là chúng không thể tiến giới, sinh ra là cấp bậc gì thì cả đời chính là cấp bậc ấy. Bởi vậy nếu ngươi muốn xin linh thú thuần dưỡng, nếu như ngươi nghĩ muốn tìm một đầu linh thú khế ước, linh thú thuần dưỡng tuyệt đối không thích hợp để dùng. Còn nữa, nội đan của linh thú thuần dưỡng cũng không tinh thuần như linh thú hoang dã. Dùng để luyện chế đan dược, hiệu quả cũng rất là bình thường. Tỷ lệ thành đan chỉ bằng phân nữa linh thú hoang dã mà thôi.
Nói tóm lại, linh thú thuần dưỡng so với một kiện Tiên Thiên Sơ Linh Khí loại công kích bá đạo thì giá trị chênh lệch nhau vô cùng lớn. Nhưng mà Tần Vô Song muốn lấy linh thú, hiển nhiên không phải là muốn sử dụng cho mục đích linh lực, mà là một mục đích khác. Chẳng qua, cái mục đích sử dụng này hắn tạm thời cũng không định công bố ra.
Tần Vô Song chỉ là mỉm cười nói:
- Đệ tử trong ngày Khảo hạch Cuối năm đó, đối với linh thú cảm thấy vô cùng thích thú, bởi vậy muốn nghiên cứu một chút tri thức về phương diện nuôi dưỡng linh thú. Xin các vị Điện chủ thành toàn.
Đại Điện chủ cùng các vị Điện chủ khác trao đổi ánh mắt một cái, trong lòng suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, gật gật đầu:
- Nếu như Tần Vô Song đối với nuôi dưỡng linh thú có cảm hứng như vậy, vậy đưa cho ngươi một đầu linh thú cũng không có vấn đề gì. Pháp vương Thương Trạch!
Pháp vương Thương Trạch theo tiếng đi ra:
- Đại Điện chủ, có thuộc hạ!
- Nếu Tần Vô Song đã có lời yêu cầu như vậy, Tinh La Điện chúng ta có thể biến đổi linh hoạt, tự nhiên cần phải tôn trọng quyết định của hắn, ngươi quay về cấp cho Tần Vô Song một đầu linh thú đủ linh tính một chút.
- Vâng!
Pháp vương Thương Trạch nhận lệnh.
Truân Trung Trì tuy không biết Tần Vô Song cần linh thú để làm gì, nhưng hắn sớm biết rằng đệ tử này xuất quỷ nhập thần, hành sự thường ngoài dự tính kẻ khác, gặp lạ mà không lạ, chỉ là cười nhìn. Tiếp sau đó, các đệ tử khác đều được lĩnh phần thưởng tương xứng.
Lúc này Đại Điện chủ mới mở miệng nói:
- Lần thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm lần này, xuất hiện rất nhiều biến số, là chuyện rất đáng mừng. Ta thân là chủ của Tinh La Điện, cảm giác sâu sắc được niềm vui sướng này. Ý nghĩa này chính là Tinh La Điện ta được tiếp nhập luồng máu thật tươi mới, xuất hiện một diện mạo mới. Nếu như bài danh vĩnh viễn một thành không thay đổi, vậy nó có ý nghĩa nguy cơ của Tinh La Điện đúng là đã tới rồi, một tông môn mà vĩnh viễn không có biến số thì không thể phát triển lâu dài được. Lần này mười gã Đệ tử Trung tâm xếp hạng đầu sẽ nhận được một phần thưởng đặc biệt. Phần thưởng này là gì? Đó là Đại hội So tài Đông Tam quốc hai mươi năm mới diễn ra một lần. Thời gian hai mươi năm chỉ trôi qua trong nháy mắt. Trận thi đấu giao lưu lần này lại là do Đế quốc Thiên Trì chủ trì tổ chức. Đế quốc Đại La của chúng ta cũng có rất nhiều tông phái cử người đi tham gia, nhưng Tinh La Điện của chúng ta tất nhiên mới là lực lượng chủ chốt. Sự quang vinh hay nhục nhã của Đế quốc Đại La trong trận thi đấu này tất cả đều phụ thuộc vào Tinh La Điện chúng ta. Cho nên mười Đệ tử Trung tâm đứng đầu trong kỳ thi đấu bài danh lần này, sẽ trở thành tuyển thủ đại diện cho Tinh La Điện đi tham dự Đại hội So tài Đông Tam quốc. Nếu như danh ngạch có xảy ra biến động gì, mới có thể bổ sung thêm kẻ khác, rút ra từ trong những đệ tử bài danh thấp hơn ở phía sau.
Lời nói của Đại Điện chủ nhất thời khiến cho mười gã Đệ tử Trung tâm hạng đầu trong lòng vui mừng không thôi. Cơ hội như vậy quả thực là vô cùng khó có được.
Làm đệ tử của Tinh La Điện, bọn chúng đều ở trên Chủ mạch Lăng Vân Phong mà ngày ngày tu luyện, căn bản là không hề có cơ hội đi ra ngoài, mà lúc này nghe được tin tức tốt đẹp từ trong lời của Đại Điện chủ, hiển nhiên không khỏi vô cùng chờ mong.
Tiếp sau đó, Đại Điện chủ đối với một năm mới đặt ra một chút kỳ vọng, cũng nói những lời cổ vũ tinh thần của mọi người thêm lần nữa, rồi tuyên bố giải tán.
Ngoài mười Đệ tử Trung tâm đứng đầu trong trận thi đấu bài danh thì các đệ tử khác đều quay về bản mạch. Mười gã Đệ tử Trung tâm còn lại thì bị lưu lại giữa Chủ điện.
Đại Điện chủ khẩu khí thâm trầm:
- Chư vị, mười người các ngươi chính là chủ lực tham gia Đại hội So tài Đông Tam quốc. Lần này, ta có một nhiệm vụ trọng đại giao cho các ngươi, đúng là một cơ hội luyện tập trước.
Ngoại trừ Tần Vô Song ra, những kẻ khác đều vểnh tai lên chăm chú nghe, muốn biết việc mà Đại Điện chủ trịnh trọng như vậy rốt cuộc là có điều gì dặn dò.
- Nhiệm vụ lần này, cứ xem như là một bước khởi động thân thể trước khi tham dự Đại hội So tài Đông Tam quốc đi. Ta hi vọng các ngươi biết quý trọng, cũng hi vọng các ngươi dùng toàn bộ mười hai phần tinh thần. Ngàn vạn lần không được có ý khinh địch.
Sau đó Đại Điện chủ lập tức chỉnh lại thanh âm, đem những lời nói tối qua đã nói với Tần Vô Song nói lại lần nữa, dặn dò kỹ càng đầu đuôi gốc ngọn. Sau khi những đệ tử kia nghe xong, mỗi kẻ đều biểu hiện chăm chú lắng nghe.
Một khi việc này có quan hệ đến Đế quốc Thiên Trì, vậy tất nhiên không phải là chuyện đơn giản nữa. Tám chín phần là những gã đồng tử hái thuốc kia không còn tồn tại nữa rồi.
Rất có khả năng là Đế quốc Thiên Trì đang hướng đến Đế quốc Đại La mà gây hấn. Nói đúng ra, là hướng tới Tinh La Điện để ra oai. Ai cũng biết, Tinh La Điện là tông phái số một của Đế quốc Đại La, những đồng tử hái thuốc do bọn họ phái ra, cho dù là Võ Thánh hộ quốc của các Công quốc bình thường cũng không dám đắc tội.
Bởi vậy, nếu như đồng tử hái thuốc bị mất tích tất nhiên cùng với các Công quốc tuyệt đối không có quan hệ, mà người của Đế quốc Thiên Trì cũng không tránh khỏi bị hiềm nghi.
- Chuyện lần này, là nặng hay nhẹ, các ngươi phải tích cực điều tra, không được bỏ qua bất kỳ một tia manh mối nào. Nếu điều tra ra thực sự là do Đế quốc Thiên Trì đã hạ thủ, các ngươi cần phải tùy thời mà hành động. Nhưng một khi đã ra tay thì tuyệt đối không cần giữ lại bất kỳ con đường sống nào, cần phải giết sạch những kẻ địch dám quấy nhiễu lãnh địa Đế quốc Đại La của ta.
Đại Điện chủ trịnh trọng dặn dò, sau đó liếc mắt nhìn Tần Vô Song:
- Vô Song, ngươi là Quán quân trong thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm, việc này, mặc kệ là ngươi có bằng lòng hay không bằng lòng, cũng đều phải đứng ra gánh vác trọng trách Đội trưởng.
Ánh mắt Đại Điện chủ nghiêm khắc, lại nhìn quét một lượt:
- Những người khác đều phải đoàn kết nhất trí, phục tùng mệnh lệnh Đội trưởng, không được đem bất kỳ cảm xúc cá nhân nào vào trong hành động lần này. Kẻ nào vì nghĩ đến sự đấu tranh trong môn hộ, ảnh hưởng tới đại cục, gây bất lợi cho Tinh La Điện, vậy thì hãy đợi gia pháp trừng trị đi.
Bình thường khẩu khí của Trác Bất Đàn rất ít khi nghiêm khắc như vậy, cũng bởi vì vậy mà có thể thấy Trác Bất Đàn đối với việc này vô cùng coi trọng, cũng có thể nhìn ra thái độ mạnh mẽ cứng rắn trong nguyên tắc làm Đại Điện chủ của hắn.
Những vị Điện chủ khác cũng đều gật gật đầu. Ngũ Điện chủ Điền Tri Hành nói:
- Các ngươi đều là đồng môn của Tinh La Điện, đối mặt với kẻ thù bên ngoài, nhất định phải đồng tâm hiệp lực, nhất trí đối địch. Thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm thì hàng năm đều có, được mất lợi hại trong giao thủ nhất thời cần phải biết phân biệt rõ, nếu không rất có khả năng sẽ làm mất mặt Tinh La Điện chúng ta. Nhất mạch Ngũ Điện chủ ta, Miêu Trung Hiệp, ngươi cần phải nhớ cho kỹ.
Miêu Trung Hiệp là Đệ tử Trung tâm xếp thứ ba trong trận thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm, xuân phong đắc ý, tự nhiên không có thành kiến gì, gật gật đầu tỏ rõ thái độ:
- Đệ tử nhất định chú trọng đại cục, quyết không dám có bất kỳ cái gì vượt quá quy củ.
Thái độ của Điền Tri Hành như vậy, Tam Điện chủ và Tứ Điện chủ dù cho trong mười hạng đầu cũng chỉ có một đệ tử lại cũng không thể không dặn dò một chút, nhắc nhở cho Triệu Mục Chi và Đặng Bá Hổ không được tâm sinh hiềm khích. Bên Đại Điện chủ có ba đệ tử trong số mười kẻ đó, phân biệt là Vi Dực, Lục Thiếu Nam và Hoàng Triêu Dương.
- Được rồi, những lời dư thừa, ta cũng không nói nữa. Các ngươi nghỉ ngơi hồi phục trong hai ngày. Mùng ba tết liền lập tức xuất phát, không được trì hoãn chậm chễ.
Đại Điện chủ dặn dò xuống dưới. Mười tên đệ tử khom người lĩnh mệnh, đồng thanh nói:
- Vâng!
Tần Vô Song hai vai gánh trọng trách lớn, hắn nhập môn chưa tới nửa năm, trở thành Quán quân của trận đấu bài danh Đệ tử Trung tâm chưa quá ba ngày liền đã phải gánh vác chức trách Đội trưởng, cái nhiệm vụ này, quả thực là không hề nhẹ chút nào.
Sau khi Chủ điện giải tán, Tần Vô Song lập tức đi tới chỗ của Pháp vương Thương Trạch, nhận một đầu linh thú, là một con Bạch Điêu đã thuần dưỡng được ba bốn năm, linh tính khá đủ, lại còn khôn ngoan lanh lợi, rất có khả năng dự đoán tâm lý con người.
Lúc đầu, đầu Bạch Điêu này đối với chủ nhân mới Tần Vô Song này không thèm đặt vào trong mắt. Thông qua sự truyền thụ của Luyện thú sư, Tần Vô Song biết, muốn phục tùng một đầu linh thú, vừa phải dùng ngôn ngữ của nó mà hình thành giao lưu ngang hàng, vừa phải dùng linh lực mà uy hiếp nó. Nói trắng ra đó chính là dùng thủ đoạn "cây gậy và củ cải". Nguồn: http://truyenfull.vn
Trình độ thú ngữ hiện tại của Tần Vô Song tự nhiên là không thể giao lưu bình đẳng được, nhưng nếu muốn nói dùng linh lực uy hiếp thì vẫn tương đối có chút dễ dàng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...