Khí Trùng Tinh Hà
Chương 234: Thực lực của Trung Linh Võ Cảnh (tt)
Mà ở xa xa, năm vị Điện chủ, tám Pháp vương, mười sáu vị Trưởng lão, còn có mười Điện tiền Sứ giả, đều là ngưng thần theo dõi trận chiến này.
Bên phía trận chiến giữa Chu Phù và Miêu Trung Hiệp, dường như mọi người đều biết đáp án, thậm chí cũng không có sự hứng thú xem. Trận quyết đấu như vậy, trước kia đã từng có qua, không thể có nội dung gì mới mẻ.
Tam Điện chủ đối với Tần Vô Song, kẻ đã đánh bại đệ tử của hắn, trước sau cũng có chút không thoải mái, có chút ít chế nhạo nói:
- Lão Nhị, hắc mã này nhà ngươi lần này đúng là trở thành hắc mã thật sự rồi, lủi nhanh, trốn nhiều à.
Truân Trung Trì thở dài:
- Đổi lại là Triệu Mục Chi trên đài, chỉ sợ giờ phút này ngay cả tư cách lủi trốn cũng không có. Ngươi chẳng lẽ nhìn không ra, Vi Dực đã thực sự toàn lực tấn công rồi sao? Ngoại trừ tuyệt chiêu bảo mệnh dưới đáy hòm vẫn còn chưa dùng tới, các loại chiến pháp thông thường hẳn là là đã xuất ra hết rồi.
Trác Bất Đàn đối với sự khắc khẩu của bọn họ tựa hồ như không hề nghe thấy. Hắn lúc này đang suy nghĩ căn bản không phải là đấu tranh nội bộ giữa các chi mạch với nhau, mà là một cái to lớn hơn, một vấn đề vô cùng nghiêm túc. Chỉ là lúc này hắn có cảm giác không thể nói ra cùng với ai, đứng ở đỉnh cao mà cô đơn.
Tần Vô Song mặc sức hấp thu vào, cả khí hải đan điền đã tràn ngập linh lực, giống như một quả bóng bị thổi tràn ngập khí, no nê tới trình độ bão hòa.
Bất luận là linh lực đã có sẵn trong đan điền của chính mình, hay là linh lực từ khí tràng của Vi Dực hút tới, nhất thời không thể hòa tan, cũng đã tới mức độ bắt đầu tràn đầy ra xung quanh.
Tần Vô Song biết, khí thế của chính mình đã tích tụ lâu dài như vậy, khí tức đã áp lực lâu như vậy, rốt cuộc cũng tới thời điểm có thể dâng lên.
Trước kia, hắn biết chỉ bằng linh lực cảnh giới của Sơ Linh Võ Cảnh là tuyệt đối không có cách gì để có thể cùng với Vi Dực cứng đối cứng.
Nhưng mà, giờ phút này, linh lực bị hấp thu lâu đến như vậy, khí hải của hắn giống như một khẩu súng trường đã được nhồi đầy đạn, chỉ chờ bóp cò sẽ bắn ra.
Hai tầng linh lực trong ngoài cùng kết hợp lại một chỗ, nếu có thể cùng lúc phóng thích ra bên ngoài, Tần Vô Song tin tưởng rằng, tuyệt đối có đủ tư cách để cứng đối cứng với Vi Dực. Trong vô tình, chiến lược này của Tần Vô Song lại không tính mà hợp với ý nghĩ tinh túy "mượn lực đánh lực".
Yết hầu của Tần Vô Song lại một lần nữa căng lên, đột nhiên phát ra một tiếng thét dài, tiếng hét này giống như thần long phá không trung thẳng lên chín tầng trời, khí thế mạnh mẽ mà lại thúc giục đi lên. Trong nháy mắt, toàn bộ bối cảnh trong mơ hồ giống như bị hắn chiếm giữ lấy một nửa.
Vi Dực trong lòng thầm cảnh giác, lực hét lần này của Tần Vô Song bất kể là về linh lực hay là về khí thế, so với tiếng rống trước kia của hắn càng thêm mạnh mẽ hơn rất nhiều, dường như đã đột nhiên gia tăng lên gấp đôi!
- Vi Dực sư huynh, tiếp nhận một kiếm của ta, thế nào?
Tần Vô Song cười lớn một tiếng, cánh tay vung lên, Tử Dương Kiếm đã nắm chặt trong tay, phút chốc phóng ra, mang theo toàn bộ linh lực trong khí hải, thông qua Tử Dương Kiếm, xuất ra một đạo hồng mang kinh thiên động địa, gào thét mà ra. Kiếm quang phóng đến, bay thẳng tới trước ngực của Vi Dực mà chém tới.
Vù! Khí thế, khí thế ngập trời!
Tần Vô Song vốn nhìn qua giống như khí thế Tiên Thiên đã suy tàn, lúc này dường như đột nhiên giống như được thần linh hỗ trợ, hoàn toàn không còn cảnh tháo chạy chật vật quẫn bách như trước nữa, còn lại cũng chỉ là một khí thế vô địch mãnh liệt, còn lại cũng là quyết tâm và dũng khí đối với trận quyết đấu cuối cùng.
Vi Dực hơi nhíu mày, giật mình thầm nhủ:
- Sao có thể như vậy?
Vi Dực bình thường cũng đã so chiêu với không ít cường giả, quan sát đối thủ, nghiên cứu đối thủ, hắn đều có sự lĩnh ngộ riêng. Mấy ngày hôm trước quan sát cuộc chiến, hắn đối với cảnh giới linh lực của Tần Vô Song ít nhiều cũng có chút nắm bắt. Hắn biết nếu dùng cứng rắn đối kháng cứng rắn, Tần Vô Song tuyệt đối sẽ không có vốn luyến để cùng đối kháng với Vi Dực.
Nhưng giờ phút này, Tần Vô Song lại đột nhiên có thể quay ngược lại công kích chính hắn, uy lực một kiếm này, mơ hồ ẩn chứa một thực lực tuyệt đối có thể cùng hắn đối kháng. Một kiếm này đã mang theo khí thế linh lực tuyệt đối, thậm chí khiến cho cường giả Trung Linh Võ Cảnh như hắn cũng không ngừng biến sắc. Trong lòng không kìm chế được giật mình:
- Chẳng lẽ Tần Vô Song này lại che dấu thực lực, hắn sớm đã có thực lực Trung Linh Võ Cảnh sao?
Bản thân Tần Vô Song đã không ít lần lợi dụng Bắc Minh Đại Pháp, tiến hành hấp thu linh lực, cảnh giới đã được củng cố lên rất nhiều, tiếp cận với cảnh giới Sơ Linh Võ Cảnh đỉnh phong. Lúc này lại hấp thu thêm không ít linh lực của Vi Dực, cộng lại cùng phóng thích ra, tự nhiên là có khả năng ngạnh kháng với linh lực của Trung Linh Võ Cảnh!
Điều tinh tế ẩn dấu ở trong này, chỉ e ngoài Tần Vô Song ra cũng không có kẻ nào có thể biết được sự ảo diệu trong đó. Dù sao, trong đầu hắn vẫn còn tồn tại rất nhiều điều khó có thể tưởng tượng được.
Trong thực chiến, có thể hấp thu linh lực của đối phương, hóa thành của mình mà sử dụng. Lấy thực lực của một kẻ Sơ Linh Võ Cảnh, đi hấp thu linh lực của Trung Linh Võ Cảnh, đổi lại là bất kỳ một kẻ Sơ Linh Võ Cảnh nào khác, chỉ sợ lập tức sẽ bị luồng linh lực kia xâm nhập trong cơ thể kia thôn phệ, kinh mạch bị thiêu hủy mà chết ngay tại trận.
Nhưng mà sau lần kỳ ngộ của Tần Vô Song ở Đại Thương Sơn, thân thể hắn cũng đã sinh ra những biến hóa thần kỳ mà ngay cả bản thân hắn cũng không thể nào lý giải được, chịu được tải lực mạnh, ngay cả tự thân Tần Vô Song cũng không thể tự đánh giá được hết bản thân. Hấp thu linh lực mà Vi Dực phóng ra, có thể nói là không hề có vấn đề gì, thoải mái vô cùng.
Dưới sự vội vã gấp gáp, Vi Dực cũng không dám khinh thường, dưới chân lui lại mấy bước, tay áo vung lên, trong tay đã có thêm một thanh đao màu bạc mỏng như cánh ve. Tất cả những người dưới khán đài giật mình kinh ngạc, nhìn thấy một màn kỳ diệu khó tin, trừng mắt há miệng kinh ngạc.
Bọn họ cơ hồ cho rằng mình bị hoa mắt. Rõ ràng lúc trước bọn họ còn nghĩ Tần Vô Song đã bước tới con đường cùng, sắp sửa cạn kiệt sinh lực, chuẩn bị thất bại rồi. Sao đột nhiên trong nháy mắt, kẻ này liền biến động kinh người, long tinh hổ mãnh, thế nhưng lại xuất một chiến ý cường đại như vậy, chủ động hướng về Vi Dực phản kích. Mà phản ứng của Vi Dực, lại càng khiến cho bọn chúng kinh sợ gần như ngã nhào xuống đất.
Vi Dực đột nhiên khẽ lui lại một bước, tuy rằng chỉ là một bước nhỏ, nhưng những bước này, sau khi Vi Dực trở thành Trung Linh Võ Giả, là bước lùi đầu tiên của hắn trên võ đài!
- Tần Vô Song này không hổ là hắc mã cực mạnh, có thể khiến cho Vi Dực sư huynh phải lùi bước, hắn cũng đủ để mà tự hào rồi. Trận chiến này, cho dù có bị đánh bại, cũng đủ để kiêu hùng một trận với các đệ tử khác trong thế hệ trẻ tuổi của Tinh La Điện. Bởi vì, hắn làm được hành động vĩ đại mà bất kỳ một kẻ nào khác cũng không thể làm được.
- Đúng vậy, Vi Dực sư huynh, vậy mà lại dùng binh khí! Tên Tần Vô Song này quả thật là lợi hại. Cần phải nói lại, chúng ta còn phải cảm kích hắn, nếu không phải có sự điên cuồng của Tần Vô Song, chúng ta e là ngay cả việc Vi Dực sư huynh sử dụng lại vũ khí thần bí gì cũng không thể biết được.
- Còn không phải thế à? Thanh đao này, chậc chậc, vừa nhìn là biết là vật bất phàm, lẽ nào là Trung Linh vũ khí?
Vi Dực sắc mặt âm trầm, thanh đao trong suốt như nước, mỏng như cánh ve trong tay hắn khẽ chớp lên, mở miệng nói:
- Tần sư đệ, ta thừa nhận, ngươi là đối thủ mạnh nhất mà từ khi ta bước vào Trung Linh Võ Cảnh mới gặp được. Có thể bức bách ta phải dùng đến Thiền Dực Đao, ngươi cũng đủ tự hào rồi!
Tần Vô Song cười hắc hắc:
- Bớt nhiều lời đi, đỡ kiếm thứ hai!
Mũi chân điểm một cái, lập tức cả người lẫn kiếm dường như là đang muốn liều mạng, hóa thành một luồng hắc ảnh, trực tiếp đánh thẳng xuống bụng dưới của Vi Dực.
Sắc mặt Vi Dực chợt như phát lãnh, đấu pháp này của Tần Vô Song giống như kẻ điên vậy, hoàn toàn không để ý đến hậu quả. Nhìn điệu bộ này, hiển nhiên không phải là tỷ thí, mà càng giống như là liều mạng. Nhưng càng là loại đấu pháp công kích không chừa lại đường lui này, lại càng làm cho Vi Dực thêm tức giận.
Hắn quyết định, cho dù liều mạng bị phụ trách mắng, hắn cũng muốn hung hăng đánh bại tên Tần Vô Song kia, cho dù là làm trọng thương hắn cũng sẽ không tiếc!
Thiền Dực Đao khẽ chém mạnh một nhát, một đạo bạch quang ở đầu lưỡi dao đột nhiên phóng thẳng ra ngoài. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vù!
Đao phong hướng tới phía trước phóng tới, đao mang giống như một đầu mãnh thú đang bị giam giữ, lồng lộn thoát ra.
Đao mang này giống như một khỏa sao băng trên bầu trời, mang theo một luồng khí tức băng lãnh khiến Tần Vô Song vô cùng khó chịu. Hơi thở này, hiển nhiên là linh lực Tiên Thiên, nhưng lực tự nhiên này lại hoàn toàn bất đồng với linh lực tự nhiên mà hắn đã từng biết đến. Bá đạo, lãnh sát sắc bén, mà lại mang theo vài phần khí tức thần bí.
Khóe miệng Vi Dực vừa động, nhìn thấy Tần Vô Song vẫn như cũ liều mạng xông lên, không khỏi mừng rỡ nói:
- Tần Vô Song à Tần Vô Song, mặc dù linh lực của ngươi có thể ngang hàng cùng với ta, nhưng nói cho cùng thì cảnh giới vẫn kém ta một bậc. Chẳng lẽ ngươi không biết ta là Trung Linh Võ Giả, đã bắt đầu có thể tách ra thuộc tính để công kích sao?
Công kích thuộc tính, chính là đem linh lực tự nhiên của trời đất, tinh luyện ra thuộc tính căn nguyên để công kích, lực công kích tự nhiên là tinh thuần vô cùng, so với linh lực Tiên Thiên bình thường không biết là mạnh hơn bao nhiêu!
Mà đao mang này của Vi Dực, tuy rằng hợp lượng thuộc tính công kích rất thấp, nhưng bước đầu đã ẩn hiện một ít huyền ảo của thuộc tính kim chúc.
Đao mang vừa tiếp cận, Tần Vô Song lập tức cảm giác được một ý tức lãnh sát, vô cùng nồng đậm, sắc bén vô cùng.
Tần Vô Song đột nhiên nhếch miệng cười, cước bộ đột nhiên thay đổi, cả người giống như con cá trơn nhắn lướt sang bên trái của Vi Dực, tay trái vừa nhấc, thuận thế phóng ra một cái Thiếu Thương Kiếm, kiếm khí giống như một viên đạn bắn về phía Vi Dực. Mà cước bộ của hắn, thế nhưng vẫn luôn duy trì tấn công về trước. Vi Dực muốn tránh cũng không thể tránh được, tay trái cũng một vỗ mạnh một chưởng vào trước ngực của Tần Vô Song. Tần Vô Song bị một chưởng lực cường đại của Vi Dực đánh tới thì cả người giống như con diều bay ngược ra ngoài.
Mà vai phải của Vi Dực cũng có một đạo hồng quang phun ra, xuất hiện một lỗ lủng lớn, máu chảy ra như nước, cước bộ liên tục lùi về phía sau, sắc mặt kinh hãi không thôi.
Trận chiến này, không ngờ lại là lưỡng bại câu thương!
Bên phía trận chiến giữa Chu Phù và Miêu Trung Hiệp, dường như mọi người đều biết đáp án, thậm chí cũng không có sự hứng thú xem. Trận quyết đấu như vậy, trước kia đã từng có qua, không thể có nội dung gì mới mẻ.
Tam Điện chủ đối với Tần Vô Song, kẻ đã đánh bại đệ tử của hắn, trước sau cũng có chút không thoải mái, có chút ít chế nhạo nói:
- Lão Nhị, hắc mã này nhà ngươi lần này đúng là trở thành hắc mã thật sự rồi, lủi nhanh, trốn nhiều à.
Truân Trung Trì thở dài:
- Đổi lại là Triệu Mục Chi trên đài, chỉ sợ giờ phút này ngay cả tư cách lủi trốn cũng không có. Ngươi chẳng lẽ nhìn không ra, Vi Dực đã thực sự toàn lực tấn công rồi sao? Ngoại trừ tuyệt chiêu bảo mệnh dưới đáy hòm vẫn còn chưa dùng tới, các loại chiến pháp thông thường hẳn là là đã xuất ra hết rồi.
Trác Bất Đàn đối với sự khắc khẩu của bọn họ tựa hồ như không hề nghe thấy. Hắn lúc này đang suy nghĩ căn bản không phải là đấu tranh nội bộ giữa các chi mạch với nhau, mà là một cái to lớn hơn, một vấn đề vô cùng nghiêm túc. Chỉ là lúc này hắn có cảm giác không thể nói ra cùng với ai, đứng ở đỉnh cao mà cô đơn.
Tần Vô Song mặc sức hấp thu vào, cả khí hải đan điền đã tràn ngập linh lực, giống như một quả bóng bị thổi tràn ngập khí, no nê tới trình độ bão hòa.
Bất luận là linh lực đã có sẵn trong đan điền của chính mình, hay là linh lực từ khí tràng của Vi Dực hút tới, nhất thời không thể hòa tan, cũng đã tới mức độ bắt đầu tràn đầy ra xung quanh.
Tần Vô Song biết, khí thế của chính mình đã tích tụ lâu dài như vậy, khí tức đã áp lực lâu như vậy, rốt cuộc cũng tới thời điểm có thể dâng lên.
Trước kia, hắn biết chỉ bằng linh lực cảnh giới của Sơ Linh Võ Cảnh là tuyệt đối không có cách gì để có thể cùng với Vi Dực cứng đối cứng.
Nhưng mà, giờ phút này, linh lực bị hấp thu lâu đến như vậy, khí hải của hắn giống như một khẩu súng trường đã được nhồi đầy đạn, chỉ chờ bóp cò sẽ bắn ra.
Hai tầng linh lực trong ngoài cùng kết hợp lại một chỗ, nếu có thể cùng lúc phóng thích ra bên ngoài, Tần Vô Song tin tưởng rằng, tuyệt đối có đủ tư cách để cứng đối cứng với Vi Dực. Trong vô tình, chiến lược này của Tần Vô Song lại không tính mà hợp với ý nghĩ tinh túy "mượn lực đánh lực".
Yết hầu của Tần Vô Song lại một lần nữa căng lên, đột nhiên phát ra một tiếng thét dài, tiếng hét này giống như thần long phá không trung thẳng lên chín tầng trời, khí thế mạnh mẽ mà lại thúc giục đi lên. Trong nháy mắt, toàn bộ bối cảnh trong mơ hồ giống như bị hắn chiếm giữ lấy một nửa.
Vi Dực trong lòng thầm cảnh giác, lực hét lần này của Tần Vô Song bất kể là về linh lực hay là về khí thế, so với tiếng rống trước kia của hắn càng thêm mạnh mẽ hơn rất nhiều, dường như đã đột nhiên gia tăng lên gấp đôi!
- Vi Dực sư huynh, tiếp nhận một kiếm của ta, thế nào?
Tần Vô Song cười lớn một tiếng, cánh tay vung lên, Tử Dương Kiếm đã nắm chặt trong tay, phút chốc phóng ra, mang theo toàn bộ linh lực trong khí hải, thông qua Tử Dương Kiếm, xuất ra một đạo hồng mang kinh thiên động địa, gào thét mà ra. Kiếm quang phóng đến, bay thẳng tới trước ngực của Vi Dực mà chém tới.
Vù! Khí thế, khí thế ngập trời!
Tần Vô Song vốn nhìn qua giống như khí thế Tiên Thiên đã suy tàn, lúc này dường như đột nhiên giống như được thần linh hỗ trợ, hoàn toàn không còn cảnh tháo chạy chật vật quẫn bách như trước nữa, còn lại cũng chỉ là một khí thế vô địch mãnh liệt, còn lại cũng là quyết tâm và dũng khí đối với trận quyết đấu cuối cùng.
Vi Dực hơi nhíu mày, giật mình thầm nhủ:
- Sao có thể như vậy?
Vi Dực bình thường cũng đã so chiêu với không ít cường giả, quan sát đối thủ, nghiên cứu đối thủ, hắn đều có sự lĩnh ngộ riêng. Mấy ngày hôm trước quan sát cuộc chiến, hắn đối với cảnh giới linh lực của Tần Vô Song ít nhiều cũng có chút nắm bắt. Hắn biết nếu dùng cứng rắn đối kháng cứng rắn, Tần Vô Song tuyệt đối sẽ không có vốn luyến để cùng đối kháng với Vi Dực.
Nhưng giờ phút này, Tần Vô Song lại đột nhiên có thể quay ngược lại công kích chính hắn, uy lực một kiếm này, mơ hồ ẩn chứa một thực lực tuyệt đối có thể cùng hắn đối kháng. Một kiếm này đã mang theo khí thế linh lực tuyệt đối, thậm chí khiến cho cường giả Trung Linh Võ Cảnh như hắn cũng không ngừng biến sắc. Trong lòng không kìm chế được giật mình:
- Chẳng lẽ Tần Vô Song này lại che dấu thực lực, hắn sớm đã có thực lực Trung Linh Võ Cảnh sao?
Bản thân Tần Vô Song đã không ít lần lợi dụng Bắc Minh Đại Pháp, tiến hành hấp thu linh lực, cảnh giới đã được củng cố lên rất nhiều, tiếp cận với cảnh giới Sơ Linh Võ Cảnh đỉnh phong. Lúc này lại hấp thu thêm không ít linh lực của Vi Dực, cộng lại cùng phóng thích ra, tự nhiên là có khả năng ngạnh kháng với linh lực của Trung Linh Võ Cảnh!
Điều tinh tế ẩn dấu ở trong này, chỉ e ngoài Tần Vô Song ra cũng không có kẻ nào có thể biết được sự ảo diệu trong đó. Dù sao, trong đầu hắn vẫn còn tồn tại rất nhiều điều khó có thể tưởng tượng được.
Trong thực chiến, có thể hấp thu linh lực của đối phương, hóa thành của mình mà sử dụng. Lấy thực lực của một kẻ Sơ Linh Võ Cảnh, đi hấp thu linh lực của Trung Linh Võ Cảnh, đổi lại là bất kỳ một kẻ Sơ Linh Võ Cảnh nào khác, chỉ sợ lập tức sẽ bị luồng linh lực kia xâm nhập trong cơ thể kia thôn phệ, kinh mạch bị thiêu hủy mà chết ngay tại trận.
Nhưng mà sau lần kỳ ngộ của Tần Vô Song ở Đại Thương Sơn, thân thể hắn cũng đã sinh ra những biến hóa thần kỳ mà ngay cả bản thân hắn cũng không thể nào lý giải được, chịu được tải lực mạnh, ngay cả tự thân Tần Vô Song cũng không thể tự đánh giá được hết bản thân. Hấp thu linh lực mà Vi Dực phóng ra, có thể nói là không hề có vấn đề gì, thoải mái vô cùng.
Dưới sự vội vã gấp gáp, Vi Dực cũng không dám khinh thường, dưới chân lui lại mấy bước, tay áo vung lên, trong tay đã có thêm một thanh đao màu bạc mỏng như cánh ve. Tất cả những người dưới khán đài giật mình kinh ngạc, nhìn thấy một màn kỳ diệu khó tin, trừng mắt há miệng kinh ngạc.
Bọn họ cơ hồ cho rằng mình bị hoa mắt. Rõ ràng lúc trước bọn họ còn nghĩ Tần Vô Song đã bước tới con đường cùng, sắp sửa cạn kiệt sinh lực, chuẩn bị thất bại rồi. Sao đột nhiên trong nháy mắt, kẻ này liền biến động kinh người, long tinh hổ mãnh, thế nhưng lại xuất một chiến ý cường đại như vậy, chủ động hướng về Vi Dực phản kích. Mà phản ứng của Vi Dực, lại càng khiến cho bọn chúng kinh sợ gần như ngã nhào xuống đất.
Vi Dực đột nhiên khẽ lui lại một bước, tuy rằng chỉ là một bước nhỏ, nhưng những bước này, sau khi Vi Dực trở thành Trung Linh Võ Giả, là bước lùi đầu tiên của hắn trên võ đài!
- Tần Vô Song này không hổ là hắc mã cực mạnh, có thể khiến cho Vi Dực sư huynh phải lùi bước, hắn cũng đủ để mà tự hào rồi. Trận chiến này, cho dù có bị đánh bại, cũng đủ để kiêu hùng một trận với các đệ tử khác trong thế hệ trẻ tuổi của Tinh La Điện. Bởi vì, hắn làm được hành động vĩ đại mà bất kỳ một kẻ nào khác cũng không thể làm được.
- Đúng vậy, Vi Dực sư huynh, vậy mà lại dùng binh khí! Tên Tần Vô Song này quả thật là lợi hại. Cần phải nói lại, chúng ta còn phải cảm kích hắn, nếu không phải có sự điên cuồng của Tần Vô Song, chúng ta e là ngay cả việc Vi Dực sư huynh sử dụng lại vũ khí thần bí gì cũng không thể biết được.
- Còn không phải thế à? Thanh đao này, chậc chậc, vừa nhìn là biết là vật bất phàm, lẽ nào là Trung Linh vũ khí?
Vi Dực sắc mặt âm trầm, thanh đao trong suốt như nước, mỏng như cánh ve trong tay hắn khẽ chớp lên, mở miệng nói:
- Tần sư đệ, ta thừa nhận, ngươi là đối thủ mạnh nhất mà từ khi ta bước vào Trung Linh Võ Cảnh mới gặp được. Có thể bức bách ta phải dùng đến Thiền Dực Đao, ngươi cũng đủ tự hào rồi!
Tần Vô Song cười hắc hắc:
- Bớt nhiều lời đi, đỡ kiếm thứ hai!
Mũi chân điểm một cái, lập tức cả người lẫn kiếm dường như là đang muốn liều mạng, hóa thành một luồng hắc ảnh, trực tiếp đánh thẳng xuống bụng dưới của Vi Dực.
Sắc mặt Vi Dực chợt như phát lãnh, đấu pháp này của Tần Vô Song giống như kẻ điên vậy, hoàn toàn không để ý đến hậu quả. Nhìn điệu bộ này, hiển nhiên không phải là tỷ thí, mà càng giống như là liều mạng. Nhưng càng là loại đấu pháp công kích không chừa lại đường lui này, lại càng làm cho Vi Dực thêm tức giận.
Hắn quyết định, cho dù liều mạng bị phụ trách mắng, hắn cũng muốn hung hăng đánh bại tên Tần Vô Song kia, cho dù là làm trọng thương hắn cũng sẽ không tiếc!
Thiền Dực Đao khẽ chém mạnh một nhát, một đạo bạch quang ở đầu lưỡi dao đột nhiên phóng thẳng ra ngoài. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vù!
Đao phong hướng tới phía trước phóng tới, đao mang giống như một đầu mãnh thú đang bị giam giữ, lồng lộn thoát ra.
Đao mang này giống như một khỏa sao băng trên bầu trời, mang theo một luồng khí tức băng lãnh khiến Tần Vô Song vô cùng khó chịu. Hơi thở này, hiển nhiên là linh lực Tiên Thiên, nhưng lực tự nhiên này lại hoàn toàn bất đồng với linh lực tự nhiên mà hắn đã từng biết đến. Bá đạo, lãnh sát sắc bén, mà lại mang theo vài phần khí tức thần bí.
Khóe miệng Vi Dực vừa động, nhìn thấy Tần Vô Song vẫn như cũ liều mạng xông lên, không khỏi mừng rỡ nói:
- Tần Vô Song à Tần Vô Song, mặc dù linh lực của ngươi có thể ngang hàng cùng với ta, nhưng nói cho cùng thì cảnh giới vẫn kém ta một bậc. Chẳng lẽ ngươi không biết ta là Trung Linh Võ Giả, đã bắt đầu có thể tách ra thuộc tính để công kích sao?
Công kích thuộc tính, chính là đem linh lực tự nhiên của trời đất, tinh luyện ra thuộc tính căn nguyên để công kích, lực công kích tự nhiên là tinh thuần vô cùng, so với linh lực Tiên Thiên bình thường không biết là mạnh hơn bao nhiêu!
Mà đao mang này của Vi Dực, tuy rằng hợp lượng thuộc tính công kích rất thấp, nhưng bước đầu đã ẩn hiện một ít huyền ảo của thuộc tính kim chúc.
Đao mang vừa tiếp cận, Tần Vô Song lập tức cảm giác được một ý tức lãnh sát, vô cùng nồng đậm, sắc bén vô cùng.
Tần Vô Song đột nhiên nhếch miệng cười, cước bộ đột nhiên thay đổi, cả người giống như con cá trơn nhắn lướt sang bên trái của Vi Dực, tay trái vừa nhấc, thuận thế phóng ra một cái Thiếu Thương Kiếm, kiếm khí giống như một viên đạn bắn về phía Vi Dực. Mà cước bộ của hắn, thế nhưng vẫn luôn duy trì tấn công về trước. Vi Dực muốn tránh cũng không thể tránh được, tay trái cũng một vỗ mạnh một chưởng vào trước ngực của Tần Vô Song. Tần Vô Song bị một chưởng lực cường đại của Vi Dực đánh tới thì cả người giống như con diều bay ngược ra ngoài.
Mà vai phải của Vi Dực cũng có một đạo hồng quang phun ra, xuất hiện một lỗ lủng lớn, máu chảy ra như nước, cước bộ liên tục lùi về phía sau, sắc mặt kinh hãi không thôi.
Trận chiến này, không ngờ lại là lưỡng bại câu thương!