Khí Trùng Tinh Hà
Chương 108
Tần Vô Song đi đằng sau Đại Tôn giả áo bào tím, đột nhiên dừng bước, hỏi Đồng Ngôn:
- Đồng huynh, ba lão bà đó, huynh sắp xếp cho họ ở đâu?
- Ta đã để họ rời khỏi Đế Đô rồi. Việc của họ, tuy thảm, nhưng chắc chắn không thể cáo trạng được, về nhà còn hơn là chờ ở đây.
Tần Vô Song im lặng không nói gì, dường như đang suy nghĩ, chuyện này, hắn luôn cảm thấy có khúc mắc, cụ thể là ở đâu, thì nhất thời nghĩ không thông. Theo hắn thấy, một chút phong ba lần này ở Tê Phượng Lầu, chỉ là bước nhạc đệm mà thôi.
Tin Tê Phượng Lầu tạm thời ngừng kinh doanh ngay lập tức giống như pháo nổ đã truyền đến mọi ngóc ngách của Đế Đô. Bất kể quán trà, hay tiệm cơm, mọi người bàn tán nhiều nhất chính là chuyện Tê Phượng Lầu ngừng kinh doanh. Tuy người tận mắt chứng kiến không nhiều, nhưng vẫn là có người xem.
Mọi người thể hiện ra đủ lại thái độ, nhưng đại đa số đều là cảm thấy vô cùng thỏa mãn, ai bảo bình thường Tê Phượng Lầu hung hãn đến như vậy. Những quý tộc cấp thấp bình thường không có tư cách vào Tê Phượng Lầu vui chơi thì càng khoái trá, chỉ mong Tê Phượng Lầu dừng kinh doanh luôn.
Châu thành Nam Vân Châu, trong phủ Tây Môn Đại phiệt.
Tây Môn Vũ xòe bàn tay ra, một con chim bồ câu đưa tin sà xuống, hắn rút một ống trúc nhỏ trên mình con chim, rút ra một mảnh giấy điều.
Ngay ở phía sau lưng hắn, có hai người đang đứng, chính là hai Thủ lĩnh Đại Hộ pháp của Lãnh Huyết Thập Tam Ưng.
- Phiệt chủ, có phải có tin tức từ Đế Đô không?
Tây Môn Vũ mở mảnh giấy trong tay, nhìn qua tờ giấy, trong mắt lộ vẻ hơi ngạc nhiên.
- Nhị Hộ pháp!
Tây Môn Vũ trầm tư một lúc, sau đó gọi.
Nhị Hộ pháp thân hình cao lớn từ phía sau tiến tới:
- Phiệt chủ, có gì dặn dò?
- Ngay ngày mai ngươi hãy đưa theo nha đầu Nghiên nhi đến quận La Giang, càng nhanh càng tốt.
Tây Môn Vũ khẩu khí vô cùng thận trọng. Sau đó nói thêm một câu:
- Cụ thể làm thế nào? Không cần bản Phiệt chủ nói rõ chứ?
Nhị Hộ pháp thận trọng nói:
- Ý của Phiệt chủ là… lần này đi từ hôn với Đạt Hề Thế gia, còn cụ thể thế nào, xin Phiệt chủ nói rõ.
- Ừm, từ hôn!
Tây Môn Vũ trầm ngâm.
- Còn về thái độ, không nhất thiết phải quá cao ngạo, cũng không cần quá khúm núm, không được làm mất mặt Đạt Hề Thế gia, nhưng phải giữ được tôn nghiêm của Tây Môn Đại phiệt ta. Tóm lại, chủ động từ hôn là chúng ta. Nhị Hộ pháp có thể làm được không?
- Phiệt chủ đã đưa ra biện pháp, thuộc hạ sẽ không phụ sự sai bảo của Phiệt chủ. Chỉ là Nhị tiểu thư, thuộc hạ lo rằng cô ấy sẽ khó chịu với quyết định này.
- Ta sẽ báo cho nó, sau khi xuất phát, tất cả quyền quản giáo thuộc về Nhị Hộ pháp. Có thể đánh, có thể mắng lúc cần thiết, có thể thay ta thi hành gia pháp, tuyệt đối không được dung túng cho nó.
Tây Môn Vũ dặn dò.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Nhị Hộ pháp cung kính trả lời.
- Ừm, ngươi lui xuống trước đi, nghỉ ngơi sớm, ngày mai lên đường.
Tây Môn Vũ cho Nhị Hộ pháp lui xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đại Hộ pháp vẫn còn đứng ở phía sau, đột nhiên thở dài, nói:
- Phiệt chủ, có phải đã có kết quả Thí luyện Võ đồng rồi phải không?
Tây Môn Vũ thở dài, có chút không muốn, nhưng nhiều hơn cả là hâm mộ và khâm phục.
- Đúng vậy, Bách Việt Quốc chúng ta sắp có một Ngoại tính Vương tộc rồi.
- Quán quân Cá nhân, hay là…
- Nếu theo những gì ta nhận được, Quán quân Cá nhân đã rơi vào Tần gia trấn Đông Lâm.
Tây Môn Vũ thản nhiên nói.
Đại Hộ pháp trầm ngâm nói:
- Tần gia trấn Đông Lâm, từ nay một bước thăng thiên rồi.
Thời gian này quận La Giang rất yên bình, vì có ba Võ đồng kiệt xuất đã đi tham gia Thí luyện Võ đồng, làm cho quận La Giang thiếu đi không khí náo nhiệt. Nhưng cũng vì vậy mà có không ít chuyện để bàn luận.
Thời gian Thí luyện Võ đồng một tháng đã qua, tin rằng trong vài ngày nữa, thành tích Thí luyện sẽ được truyền đến quận La Giang, đến lúc đó, thành tích Thí luyện của các Võ đồng quận La Giang ai ai cũng sẽ biết.
Sau giờ ngọ, Đạt Hề Hằng đang chơi cờ cùng Trưởng lão gia tộc ở trong sân, đột nhiên có một tâm phúc chạy vào, nói thầm vài câu với Đạt Hề Hằng.
Đạt Hề Hằng xưa nay luôn bình tĩnh, nghe xong cũng phải nhíu mày.
- Người của Tây Môn Đại phiệt đến? Nhị Hộ pháp của Tây Môn Thập Tam Ưng đích thân đến, còn có cả Tây Môn Nghiên tiểu thư?
Đạt Hề Hằng có chút hồ nghi, Tây Môn Đại phiệt đến vào lúc này là có ý gì đây? Là phúc hay là họa, hắn không thể biết được.
- Gia chủ, là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh cũng không được, cần đối diện thì vẫn phải đối diện.
Vị Trưởng lão đẩy một quân cờ, làm đảo lộn hoàn toàn cục diện.
Đạt Hề Hằng gật gật đầu:
- Ta đi xem xem!
- Ngài đi đi. Ta đi thông báo cho các Trưởng lão.
Vị Trưởng lão không dám có chút chậm trễ lập tức đứng lên nói.
Trong phòng khách của Đạt Hề Thế gia, Đạt Hề Minh không hề thất lễ, đến chào hỏi những vị khách đến từ Tây Môn Đại phiệt. Bề ngoài hắn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không hiểu lần này Tây Môn Đại phiệt đến là có ý gì?
Đặc biệt là Tây Môn Nghiên, thì nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt không hề kiêng kỵ, trong mắt còn hàm ẩn sự tức giận và sát khí.
Nhị Hộ pháp đó, trên mặt nhìn không ra là sát khí gì, làm bộ mặt rất tiêu chuẩn, làm cho người ta không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Sau khi dâng trà và điểm tâm, Đạt Hề Minh đang muốn mở lời, đột nhiên nghe có tiếng bước chân ngoài cửa, nhẹ nhàng mà dứt khoát, có nhịp điệu, đó là phụ thân Đạt Hề Hằng.
Quả nhiên, Đạt Hề Hằng bước vào, nhìn quanh một vòng, tươi cười nói:
- Quả nhiên là Nhị Hộ pháp các hạ của Tây Môn Đại phiệt đến thăm, không nghênh tiếp từ xa, thật thất lễ.
Nhị Hộ pháp lạnh lùng cười, cũng không đứng dậy, chỉ gật gật đầu.
- Nhị Hộ pháp, Tây Môn tiểu thư, hai vị từ xa đến, không biết là có việc gì?
Đạt Hề Hằng không dám chậm chễ, thận trọng hỏi.
Nhị Hộ pháp nheo mắt, nói:
- Mấy tháng nay, có rất nhiều tin đồn thị phi truyền đến châu thành Nam Vân Châu chúng tôi, làm Phiệt chủ chúng tôi không vui.
- Ồ? Nhị Hộ pháp muốn nói điều gì?
Đạt Hề Hằng biết hắn nói về điều gì, nhưng lại lấy lùi để tiến.
- Tộc trưởng Đạt Hề Thế gia, người ngay không nói lời gian, Đại phiệt nhà chúng tôi lần này phái tôi đến, là muốn hủy bỏ hôn ước của hai nhà chúng ta. Vì có tin đồn quý công tử ở quận La Giang, đã làm ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của Tây Môn Đại phiệt chúng tôi. Mà việc này, trách nhiệm thuộc về Đạt Hề Thế gia ngài. Giải quyết thế nào, Phiệt chủ chúng tôi nhường cho gia chủ Đạt Hề suy nghĩ.
Hủy bỏ hôn ước?
Đạt Hề Hằng và Đạt Hề Minh đều sửng sốt, vẫn còn cho rằng mình nghe nhầm. Họ vốn nghĩ, lần này đối phương đến, là muốn giục sớm kết hôn, thật không ngờ, đối phương lại muốn từ hôn.
Đối với Đạt Hề Minh mà nói, đây là việc tốt không cầu mà có, dường như muốn thốt ra một chữ "tốt", nhưng hắn biết, có phụ thân ở đây, tất cả đã có phụ thân làm chủ.
Đạt Hề Hằng không có ý kiến gì đối với việc từ hôn, nhưng điều hắn suy nghĩ là Tây Môn Phiệt chủ vô cớ muốn từ hôn, không thể không có điều kiện. Việc này không giống với phong cách của Tây Môn đại phiệt.
Đạt Hề Hằng trầm ngầm nói:
- Nhị Hộ pháp, ý của quý Phiệt chủ là…
- Ý của Phiệt chủ rất rõ ràng, buộc phải từ hôn. Để lấy lại danh tiếng của Tây Môn Đại phiệt chúng tôi, Đạt Hề Thế gia các người phải có thái độ đúng mực.
Đạt Hề Hằng giật mình hiểu ra, đây chính là giở trò, tống tiền. Nhưng Đạt Hề Hằng không để ý điều này. Nếu có thể từ hôn, Đạt Hề Thế gia liền chấp nhận bồi thường, chỉ mong việc này kết thúc tại đây.
Nhị Hộ pháp trở mình đứng dậy, nói:
- Tộc trưởng Đạt Hề Thế gia, lời của Phiệt chủ tôi đã truyền đạt hết. Đạt Hề Thế gia muốn kết thúc việc này, còn phải xem thành ý của gia chủ ngài như thế nào. Phiệt chủ chúng tôi ở châu thành Nam Vân Châu chờ tin tức của ngài, trong vòng bảy ngày, quá thời hạn sẽ không tốt!
Giao phó xong, Nhị Hộ pháp nửa phút cũng không ở lại, lập tức rời đi.
Tây Môn Nghiên từ đầu tới cuối chưa nói câu nào, mà chỉ khó chịu nhìn Đạt Hề Minh. Những cường giả của Đạt hề Thế gia vội vã chạy đến, đã thấy người đã đi mất rồi.
Đạt Hề Hằng yên lặng không nói gì, hiển nhiên là đang suy nghĩ điều gì. Tây Môn Đại phiệt đến và đi như gió, lại xuất hiện như vậy, làm hắn nhất thời nhìn không thấu rốt cục là có hàm ý gì.
Tây Môn Đại Phiệt chủ động từ hôn? Việc này vốn không phù hợp với phong cách hành sự của Tây Môn Đại phiệt. Nghe bề ngoài, khẩu khí của Tây Môn Đại phiệt rất cao ngạo. Nhưng mà, kiểu cao ngạo này cũng để lại đường lùi, xem ra, cũng như Tây Môn Đại phiệt cho Đạt Hề Thế gia một đường lùi vậy.
Bây giờ, chỉ xem Đạt Hề Hằng hắn lùi như thế nào? Bồi thường, tiến cống lễ vật, những việc này chỉ là việc nhỏ, với tài lực của Đạt Hề Thế gia vẫn có thể gánh được. Còn về tạ lỗi, một gia tộc Thế gia tạ lỗi với gia tộc Đại phiệt, cũng không phải là chuyện mất mặt gì, thậm chí còn đáng mừng.
Dù sao Thế gia và Đại phiệt xảy ra xung đột, thu dọn hiện trường cuối cùng cũng sẽ đều là vô cùng thê thảm, có thể kết thúc bằng việc tạ lỗi, đối với Thế gia mà nói, cũng là một thắng lợi.
- Phụ thân, việc này có phải bắt nguồn từ Tần gia?
Đạt Hề Minh thận trọng hỏi. Hắn nhớ đã nghe nhắc đến, Tần Vô Song lần này đi Thí luyện Võ đồng, hình như có dự định sẽ đến châu thành Nam Vân Châu gặp Tây Môn Đại phiệt.
- Tần gia? Minh nhi, tuy Tần gia thắng được Hứa gia, đạt được vị trí Hào môn, khả năng bên trong đến thế nào còn chưa biết. Nhưng con cảm thấy, thực lực của Tần gia hiện nay, có thể uy hiếp được Tây Môn Đại phiệt không?
Đạt Hề Hằng hỏi lại.
- Phụ thân, con cảm thấy có thể!
Đạt Hề Minh khác phụ thân mình, hắn rất khâm phục Tần Vô Song.
- Minh nhi, tiểu tử Tần gia, ta thừa nhận hắn rất yêu nghiệt, nhưng con phải biết rằng, Phiệt chủ Tây Môn Đại phiệt, tu vi của ông ta đã đạt đến Chân Võ Cảnh Cửu đẳng! Nội trong Nam Vân Châu này, không thể có thế lực nào có thể làm thay đổi chủ ý của ông ta. Việc này phải có ẩn tình khác, dù thế nào, ta quyết định đích thân đến châu thành một chuyến, xem xem Tây Môn Đại phiệt rốt cục…
Vẫn chưa nói hết câu, ngoài cửa đột nhiên có một tâm phúc chạy vào:
- Gia chủ, có bồ câu đưa thư.
Đạt Hề Hằng rút ra một mảnh giấy từ trong ống trúc, sau khi xem, cũng không khỏi trợn mắt, nhưng sau đó, lộ vẻ mặt vui mừng khôn xiết.
- Phụ thân, là thư từ đâu đến?
Đạt Hề Minh nhìn biểu hiện của phụ thân, biết là có tin tốt.
- Dương nhi, nó đạt tư cách rồi! Hơn nữa, đạt được thành tích đứng thứ bảy trong Xích Mộc Lĩnh. Còn Xích Mộc Lĩnh thì đạt Quán quân trong Tứ Đại Lĩnh!
Đạt Hề Hằng tự hào nói.
Đột nhiên mặt khẽ biến sắc, có chút cổ quái, cười mà như không cười:
- Minh nhi, phụ thân thu hồi lại cách nghĩ đối với Tần gia. Không thể không thừa nhận, phán đoán về việc này, phụ thân đúng là không có tầm nhìn.
- Phụ thân, chẳng lẽ…
- Tiểu tử Tần gia, đạt 600 tích điểm trong Thí luyện Võ đồng, người đứng thứ hai còn cách hắn rất xa. Đạt được vị trí Quán quân Cá nhân, hơn nữa lại còn đạt được vị trí đứng đầu cống hiến cho Quán quân Tập thể.
Đạt Hề Hằng trong khẩu khí có chút ngưỡng mộ, thở dài nói:
- Tần gia trấn Đông Lâm, phong Vương phong Hầu, từ nay một bước lên mây. Minh nhi, con thật có con mắt, con đúng là có con mắt.
- Đồng huynh, ba lão bà đó, huynh sắp xếp cho họ ở đâu?
- Ta đã để họ rời khỏi Đế Đô rồi. Việc của họ, tuy thảm, nhưng chắc chắn không thể cáo trạng được, về nhà còn hơn là chờ ở đây.
Tần Vô Song im lặng không nói gì, dường như đang suy nghĩ, chuyện này, hắn luôn cảm thấy có khúc mắc, cụ thể là ở đâu, thì nhất thời nghĩ không thông. Theo hắn thấy, một chút phong ba lần này ở Tê Phượng Lầu, chỉ là bước nhạc đệm mà thôi.
Tin Tê Phượng Lầu tạm thời ngừng kinh doanh ngay lập tức giống như pháo nổ đã truyền đến mọi ngóc ngách của Đế Đô. Bất kể quán trà, hay tiệm cơm, mọi người bàn tán nhiều nhất chính là chuyện Tê Phượng Lầu ngừng kinh doanh. Tuy người tận mắt chứng kiến không nhiều, nhưng vẫn là có người xem.
Mọi người thể hiện ra đủ lại thái độ, nhưng đại đa số đều là cảm thấy vô cùng thỏa mãn, ai bảo bình thường Tê Phượng Lầu hung hãn đến như vậy. Những quý tộc cấp thấp bình thường không có tư cách vào Tê Phượng Lầu vui chơi thì càng khoái trá, chỉ mong Tê Phượng Lầu dừng kinh doanh luôn.
Châu thành Nam Vân Châu, trong phủ Tây Môn Đại phiệt.
Tây Môn Vũ xòe bàn tay ra, một con chim bồ câu đưa tin sà xuống, hắn rút một ống trúc nhỏ trên mình con chim, rút ra một mảnh giấy điều.
Ngay ở phía sau lưng hắn, có hai người đang đứng, chính là hai Thủ lĩnh Đại Hộ pháp của Lãnh Huyết Thập Tam Ưng.
- Phiệt chủ, có phải có tin tức từ Đế Đô không?
Tây Môn Vũ mở mảnh giấy trong tay, nhìn qua tờ giấy, trong mắt lộ vẻ hơi ngạc nhiên.
- Nhị Hộ pháp!
Tây Môn Vũ trầm tư một lúc, sau đó gọi.
Nhị Hộ pháp thân hình cao lớn từ phía sau tiến tới:
- Phiệt chủ, có gì dặn dò?
- Ngay ngày mai ngươi hãy đưa theo nha đầu Nghiên nhi đến quận La Giang, càng nhanh càng tốt.
Tây Môn Vũ khẩu khí vô cùng thận trọng. Sau đó nói thêm một câu:
- Cụ thể làm thế nào? Không cần bản Phiệt chủ nói rõ chứ?
Nhị Hộ pháp thận trọng nói:
- Ý của Phiệt chủ là… lần này đi từ hôn với Đạt Hề Thế gia, còn cụ thể thế nào, xin Phiệt chủ nói rõ.
- Ừm, từ hôn!
Tây Môn Vũ trầm ngâm.
- Còn về thái độ, không nhất thiết phải quá cao ngạo, cũng không cần quá khúm núm, không được làm mất mặt Đạt Hề Thế gia, nhưng phải giữ được tôn nghiêm của Tây Môn Đại phiệt ta. Tóm lại, chủ động từ hôn là chúng ta. Nhị Hộ pháp có thể làm được không?
- Phiệt chủ đã đưa ra biện pháp, thuộc hạ sẽ không phụ sự sai bảo của Phiệt chủ. Chỉ là Nhị tiểu thư, thuộc hạ lo rằng cô ấy sẽ khó chịu với quyết định này.
- Ta sẽ báo cho nó, sau khi xuất phát, tất cả quyền quản giáo thuộc về Nhị Hộ pháp. Có thể đánh, có thể mắng lúc cần thiết, có thể thay ta thi hành gia pháp, tuyệt đối không được dung túng cho nó.
Tây Môn Vũ dặn dò.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Nhị Hộ pháp cung kính trả lời.
- Ừm, ngươi lui xuống trước đi, nghỉ ngơi sớm, ngày mai lên đường.
Tây Môn Vũ cho Nhị Hộ pháp lui xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đại Hộ pháp vẫn còn đứng ở phía sau, đột nhiên thở dài, nói:
- Phiệt chủ, có phải đã có kết quả Thí luyện Võ đồng rồi phải không?
Tây Môn Vũ thở dài, có chút không muốn, nhưng nhiều hơn cả là hâm mộ và khâm phục.
- Đúng vậy, Bách Việt Quốc chúng ta sắp có một Ngoại tính Vương tộc rồi.
- Quán quân Cá nhân, hay là…
- Nếu theo những gì ta nhận được, Quán quân Cá nhân đã rơi vào Tần gia trấn Đông Lâm.
Tây Môn Vũ thản nhiên nói.
Đại Hộ pháp trầm ngâm nói:
- Tần gia trấn Đông Lâm, từ nay một bước thăng thiên rồi.
Thời gian này quận La Giang rất yên bình, vì có ba Võ đồng kiệt xuất đã đi tham gia Thí luyện Võ đồng, làm cho quận La Giang thiếu đi không khí náo nhiệt. Nhưng cũng vì vậy mà có không ít chuyện để bàn luận.
Thời gian Thí luyện Võ đồng một tháng đã qua, tin rằng trong vài ngày nữa, thành tích Thí luyện sẽ được truyền đến quận La Giang, đến lúc đó, thành tích Thí luyện của các Võ đồng quận La Giang ai ai cũng sẽ biết.
Sau giờ ngọ, Đạt Hề Hằng đang chơi cờ cùng Trưởng lão gia tộc ở trong sân, đột nhiên có một tâm phúc chạy vào, nói thầm vài câu với Đạt Hề Hằng.
Đạt Hề Hằng xưa nay luôn bình tĩnh, nghe xong cũng phải nhíu mày.
- Người của Tây Môn Đại phiệt đến? Nhị Hộ pháp của Tây Môn Thập Tam Ưng đích thân đến, còn có cả Tây Môn Nghiên tiểu thư?
Đạt Hề Hằng có chút hồ nghi, Tây Môn Đại phiệt đến vào lúc này là có ý gì đây? Là phúc hay là họa, hắn không thể biết được.
- Gia chủ, là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh cũng không được, cần đối diện thì vẫn phải đối diện.
Vị Trưởng lão đẩy một quân cờ, làm đảo lộn hoàn toàn cục diện.
Đạt Hề Hằng gật gật đầu:
- Ta đi xem xem!
- Ngài đi đi. Ta đi thông báo cho các Trưởng lão.
Vị Trưởng lão không dám có chút chậm trễ lập tức đứng lên nói.
Trong phòng khách của Đạt Hề Thế gia, Đạt Hề Minh không hề thất lễ, đến chào hỏi những vị khách đến từ Tây Môn Đại phiệt. Bề ngoài hắn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không hiểu lần này Tây Môn Đại phiệt đến là có ý gì?
Đặc biệt là Tây Môn Nghiên, thì nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt không hề kiêng kỵ, trong mắt còn hàm ẩn sự tức giận và sát khí.
Nhị Hộ pháp đó, trên mặt nhìn không ra là sát khí gì, làm bộ mặt rất tiêu chuẩn, làm cho người ta không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Sau khi dâng trà và điểm tâm, Đạt Hề Minh đang muốn mở lời, đột nhiên nghe có tiếng bước chân ngoài cửa, nhẹ nhàng mà dứt khoát, có nhịp điệu, đó là phụ thân Đạt Hề Hằng.
Quả nhiên, Đạt Hề Hằng bước vào, nhìn quanh một vòng, tươi cười nói:
- Quả nhiên là Nhị Hộ pháp các hạ của Tây Môn Đại phiệt đến thăm, không nghênh tiếp từ xa, thật thất lễ.
Nhị Hộ pháp lạnh lùng cười, cũng không đứng dậy, chỉ gật gật đầu.
- Nhị Hộ pháp, Tây Môn tiểu thư, hai vị từ xa đến, không biết là có việc gì?
Đạt Hề Hằng không dám chậm chễ, thận trọng hỏi.
Nhị Hộ pháp nheo mắt, nói:
- Mấy tháng nay, có rất nhiều tin đồn thị phi truyền đến châu thành Nam Vân Châu chúng tôi, làm Phiệt chủ chúng tôi không vui.
- Ồ? Nhị Hộ pháp muốn nói điều gì?
Đạt Hề Hằng biết hắn nói về điều gì, nhưng lại lấy lùi để tiến.
- Tộc trưởng Đạt Hề Thế gia, người ngay không nói lời gian, Đại phiệt nhà chúng tôi lần này phái tôi đến, là muốn hủy bỏ hôn ước của hai nhà chúng ta. Vì có tin đồn quý công tử ở quận La Giang, đã làm ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của Tây Môn Đại phiệt chúng tôi. Mà việc này, trách nhiệm thuộc về Đạt Hề Thế gia ngài. Giải quyết thế nào, Phiệt chủ chúng tôi nhường cho gia chủ Đạt Hề suy nghĩ.
Hủy bỏ hôn ước?
Đạt Hề Hằng và Đạt Hề Minh đều sửng sốt, vẫn còn cho rằng mình nghe nhầm. Họ vốn nghĩ, lần này đối phương đến, là muốn giục sớm kết hôn, thật không ngờ, đối phương lại muốn từ hôn.
Đối với Đạt Hề Minh mà nói, đây là việc tốt không cầu mà có, dường như muốn thốt ra một chữ "tốt", nhưng hắn biết, có phụ thân ở đây, tất cả đã có phụ thân làm chủ.
Đạt Hề Hằng không có ý kiến gì đối với việc từ hôn, nhưng điều hắn suy nghĩ là Tây Môn Phiệt chủ vô cớ muốn từ hôn, không thể không có điều kiện. Việc này không giống với phong cách của Tây Môn đại phiệt.
Đạt Hề Hằng trầm ngầm nói:
- Nhị Hộ pháp, ý của quý Phiệt chủ là…
- Ý của Phiệt chủ rất rõ ràng, buộc phải từ hôn. Để lấy lại danh tiếng của Tây Môn Đại phiệt chúng tôi, Đạt Hề Thế gia các người phải có thái độ đúng mực.
Đạt Hề Hằng giật mình hiểu ra, đây chính là giở trò, tống tiền. Nhưng Đạt Hề Hằng không để ý điều này. Nếu có thể từ hôn, Đạt Hề Thế gia liền chấp nhận bồi thường, chỉ mong việc này kết thúc tại đây.
Nhị Hộ pháp trở mình đứng dậy, nói:
- Tộc trưởng Đạt Hề Thế gia, lời của Phiệt chủ tôi đã truyền đạt hết. Đạt Hề Thế gia muốn kết thúc việc này, còn phải xem thành ý của gia chủ ngài như thế nào. Phiệt chủ chúng tôi ở châu thành Nam Vân Châu chờ tin tức của ngài, trong vòng bảy ngày, quá thời hạn sẽ không tốt!
Giao phó xong, Nhị Hộ pháp nửa phút cũng không ở lại, lập tức rời đi.
Tây Môn Nghiên từ đầu tới cuối chưa nói câu nào, mà chỉ khó chịu nhìn Đạt Hề Minh. Những cường giả của Đạt hề Thế gia vội vã chạy đến, đã thấy người đã đi mất rồi.
Đạt Hề Hằng yên lặng không nói gì, hiển nhiên là đang suy nghĩ điều gì. Tây Môn Đại phiệt đến và đi như gió, lại xuất hiện như vậy, làm hắn nhất thời nhìn không thấu rốt cục là có hàm ý gì.
Tây Môn Đại Phiệt chủ động từ hôn? Việc này vốn không phù hợp với phong cách hành sự của Tây Môn Đại phiệt. Nghe bề ngoài, khẩu khí của Tây Môn Đại phiệt rất cao ngạo. Nhưng mà, kiểu cao ngạo này cũng để lại đường lùi, xem ra, cũng như Tây Môn Đại phiệt cho Đạt Hề Thế gia một đường lùi vậy.
Bây giờ, chỉ xem Đạt Hề Hằng hắn lùi như thế nào? Bồi thường, tiến cống lễ vật, những việc này chỉ là việc nhỏ, với tài lực của Đạt Hề Thế gia vẫn có thể gánh được. Còn về tạ lỗi, một gia tộc Thế gia tạ lỗi với gia tộc Đại phiệt, cũng không phải là chuyện mất mặt gì, thậm chí còn đáng mừng.
Dù sao Thế gia và Đại phiệt xảy ra xung đột, thu dọn hiện trường cuối cùng cũng sẽ đều là vô cùng thê thảm, có thể kết thúc bằng việc tạ lỗi, đối với Thế gia mà nói, cũng là một thắng lợi.
- Phụ thân, việc này có phải bắt nguồn từ Tần gia?
Đạt Hề Minh thận trọng hỏi. Hắn nhớ đã nghe nhắc đến, Tần Vô Song lần này đi Thí luyện Võ đồng, hình như có dự định sẽ đến châu thành Nam Vân Châu gặp Tây Môn Đại phiệt.
- Tần gia? Minh nhi, tuy Tần gia thắng được Hứa gia, đạt được vị trí Hào môn, khả năng bên trong đến thế nào còn chưa biết. Nhưng con cảm thấy, thực lực của Tần gia hiện nay, có thể uy hiếp được Tây Môn Đại phiệt không?
Đạt Hề Hằng hỏi lại.
- Phụ thân, con cảm thấy có thể!
Đạt Hề Minh khác phụ thân mình, hắn rất khâm phục Tần Vô Song.
- Minh nhi, tiểu tử Tần gia, ta thừa nhận hắn rất yêu nghiệt, nhưng con phải biết rằng, Phiệt chủ Tây Môn Đại phiệt, tu vi của ông ta đã đạt đến Chân Võ Cảnh Cửu đẳng! Nội trong Nam Vân Châu này, không thể có thế lực nào có thể làm thay đổi chủ ý của ông ta. Việc này phải có ẩn tình khác, dù thế nào, ta quyết định đích thân đến châu thành một chuyến, xem xem Tây Môn Đại phiệt rốt cục…
Vẫn chưa nói hết câu, ngoài cửa đột nhiên có một tâm phúc chạy vào:
- Gia chủ, có bồ câu đưa thư.
Đạt Hề Hằng rút ra một mảnh giấy từ trong ống trúc, sau khi xem, cũng không khỏi trợn mắt, nhưng sau đó, lộ vẻ mặt vui mừng khôn xiết.
- Phụ thân, là thư từ đâu đến?
Đạt Hề Minh nhìn biểu hiện của phụ thân, biết là có tin tốt.
- Dương nhi, nó đạt tư cách rồi! Hơn nữa, đạt được thành tích đứng thứ bảy trong Xích Mộc Lĩnh. Còn Xích Mộc Lĩnh thì đạt Quán quân trong Tứ Đại Lĩnh!
Đạt Hề Hằng tự hào nói.
Đột nhiên mặt khẽ biến sắc, có chút cổ quái, cười mà như không cười:
- Minh nhi, phụ thân thu hồi lại cách nghĩ đối với Tần gia. Không thể không thừa nhận, phán đoán về việc này, phụ thân đúng là không có tầm nhìn.
- Phụ thân, chẳng lẽ…
- Tiểu tử Tần gia, đạt 600 tích điểm trong Thí luyện Võ đồng, người đứng thứ hai còn cách hắn rất xa. Đạt được vị trí Quán quân Cá nhân, hơn nữa lại còn đạt được vị trí đứng đầu cống hiến cho Quán quân Tập thể.
Đạt Hề Hằng trong khẩu khí có chút ngưỡng mộ, thở dài nói:
- Tần gia trấn Đông Lâm, phong Vương phong Hầu, từ nay một bước lên mây. Minh nhi, con thật có con mắt, con đúng là có con mắt.