Khí Trùng Tinh Hà
Chương 1014: Đại công cáo thành
- BOSS, anh nói gì đi.
- Đúng thế, lúc này mà không có hành động gì, Thực Huyết Tường Vy sẽ xong đời!
- Nhất định là âm mưu của chính phủ, có kẻ nhất định là tay sai của chính phủ. Thời khắc mấu chốt, phân hóa Thực Huyết Tường Vy, tiêu diệt chúng ta. Nhất định phải tìm ra!
- Đúng, sớm nói rồi, đám con điếm đó không đáng tin, nên ít qua lại với chúng.
Ánh mắt của BOSS đột nhiên sắc lạnh như dao, chậm rãi nói:
- Ta từ sự phẫn nộ của các ngươi, không thể biết được ai là kẻ phản bội. Tuy nhiên ta có thể cho các ngươi biết, bất kể ai là kẻ phản bội, nếu Thực Huyết Tường Vy không còn tồn tại nữa, tất cả mọi người, bao gồm cả tên nội gián này, sẽ không ra khỏi tòa nhà này được.
Sắc mặt tất cả mọi người đều có chút biết đổi, lẽ nào BOSS cũng không còn cách nào khác sao?
- Rốt cuộc là tên khốn nào, là tên khốn nào?
Trong phòng hội nghị, không khí rất ngột ngạt, tràn ngập khí tức giết người. Tất cả các nhân vật đầu não, đều bị sự phẫn nộ cực điểm này khống chế cảm xúc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ngờ vực lẫn nhau, trách móc lẫn nhau.
Mà đấu súng bên ngoài, tựa hồ vẫn chưa ngừng lại.
Đột nhiên, cửa phòng họp bị một cước đá văng, tất cả các vị trí trọng yếu bị chiếm giữ, sát thủ vác súng ùa vào như ong vỡ tổ.
- Mẹ kiếp, chuyện gì thế này?
- Đều làm phản rồi?
Những nhân vật đầu não này không thể nào ngờ được, những hộ vệ cận thân này, được cho là những kẻ trung thành nhất, không ngờ cũng phản bội.
- Tất cả giơ tay lên, không muốn nát sọ thì, mẹ kiếp, giơ hết tay lên!
Nhất thời, hiện trường tràn ngập tiếng chửi đổng. Những nhân vật đầu não hiển nhiên không tin, những hộ vệ cận thân mà bọn họ cho là trung thành nhất, không ngờ cũng phản lại rồi.
Biến cố kiểu này, khiến bọn họ không thể nào tin được, thậm chí còn quên là đối phương đang ôm súng, vẫn còn quát tháo to nhỏ.
Pằng pằng pằng!
Liên tiếp ba phát súng, ba gã kêu thét to nhất, trực tiếp nát sọ. Máu tưới vương vãi, óc bắn ra ngoài, khiến tất cả những tên đầu não đang lớn tiếng kia đều tự giác câm miệng lại.
Bọn họ ý thức được, bọn cận vệ vốn chỉ là tay sai của chúng này, lúc này đã thay đổi thân phận với bọn chúng rồi.
BOSS phảng phất đã sớm đoán được những điều này, mặt không chút biểu tình nhìn đám cận vệ này, cơ mặt không ngừng co rút.
Hắn đã ý thức được, đấy có lẽ không phải là biến cố khởi xướng từ bên trong. Mà là ngoại lực!
Nhìn đám cận vệ trung thành vô bỉ, dùng một biểu tình gần như tê dại và trống rỗng nhìn bọn họ, hắn liền cảm thấy rằng, những người này, tuyệt đối không còn là những cận vệ hắn quen thuộc nữa.
- Làm tốt lắm, làm tốt lắm!
BOSS thì thầm thở dài.
- Chỉ là ta đang tò mò, rốt cuộc là kẻ nào đã biến các người thành bộ dạng này. Ai khống chế các người?
- BOSS, anh đang nói gì thế?
- Đúng vậy, lẽ nào những tên này đã bị khống chế rồi sao?
- Các người lẽ nào còn chưa nhìn ra? Bọn chúng không còn là huynh đệ của chúng ta, không còn là những cận vệ trung thành của chúng là, mà là một đám con rối sao?
Ánh mắt trống rỗng, bộ mặt tê dại, khiến cho tất cả những tên cận vệ này nhìn qua, quả thực nhìn giống như đám cương thi trong truyền thuyết.
- Kẻ nào, rốt cuộc là kẻ nào?
BOSS vẫn lắc đầu cười khổ:
- Thực Huyết Tường Vy của chúng ta rốt cuộc là đã chết trong tay ai? Bằng hữu, người đã thắng rồi, sao còn không lộ diện?
- Ha ha…
Trong hư không, truyền đến tiếng cười lạnh. Thân ảnh Tần Vô Song nhàn nhã xuất hiện, thiết bị giám sát bốn phía đều đã bị hắn phá hủy, cho nên, căn bản không cần quan tâm bị ghi hình lại.
- Ngươi…
Nhìn khuôn mặt phương Đông xa lạ kia, BOSS nhìn không nổi rít lên hỏi:
- Ngươi là phù thủy đến từ phương Đông? Ngươi rốt cuộc đã dùng tà thuật gì?
- Trí tưởng tượng của ngươi rất phong phú, tuy nhiên, cho dù trí tưởng tượng của ngươi phong phú gấp mười lần nữa, cũng không có ích gì. Ta sở dĩ chưa ra lệnh bắn các ngươi, chỉ là cho các người trước khi chết thể nghiệm một chút dư vị tuyệt vọng trước khi bị giết. Cho các người cảm nhận một chút cảm xúc của những người bị các ngươi giết hại oan uổng. Còn về thân phận của ta, ha ha, bốn năm trước thập đại sát thủ của các ngươi tập trung truy sát một người, vẫn còn nhớ chứ?
- Ngươi là Vũ Tinh Hà?
Những nhân vật đầu não của Thực Huyết Tường Vy mặt đều biến sắc.
- Không thể nào, tuy ngươi rất lợi hại, nhưng không có cách nào giết tới Tổng bộ của chúng được, ngươi không có thực lực này.
Tần Vô Song nhàn nhạt cười:
- Thực lực, không phải là thứ mà những kẻ ếch ngồi đáy giếng như các ngươi có thể hiểu nổi. Trận chiến này đã đủ để nói lên vấn đề, ta thậm chí một viên đạn cũng chưa từng bắn, một ngón tay cũng chưa cử động, kết quả ra sao chứ, các người đều đã nhìn thấy rồi.
- Ngươi, ngươi nhất định dùng tà thuật phương Đông.
Tần Vô Song tùy tiện cười nói:
- Cái này không còn quan trọng nữa, quan trọng là, thế giới này, mười tổ chức bí mật lớn nhất, đều không còn tồn tại nữa. Tuy tà ác trên thế giới này vĩnh viễn không thể nào tiêu diệt hết được, nhưng mà, thiếu đi các ngươi, thế giới này sẽ càng có hy vọng một chút. Lên đường đi.
Tần Vô Song thần thức vừa động, tất cả các sát thủ đều bóp cò, hỏa lực dày đặc cơ hồ đem không gian bắn thành một cái sàng.
Những sát thủ này vẫn điên cuồng bắn ra, nhưng tới nay mục tiêu của bọn chúng không còn là những nhân vật đầu não đã trở thành tổ ong kia, mà là đang bắn lẫn nhau.
Nhìn sát thủ cuối cùng ngã xuống, Tần Vô Song bình tĩnh thở ra một thở ra một hơi. Nhìn cảnh huyết tinh đẫy rẫy này, Tần Vô Song trong lòng như nước lặng.
Lắc lắc đầu, thân ảnh nhoáng lên đã tiến mất trong tòa nhà này.
Vài phút sau, đúng như trong phim vẫn diễn, cảnh sát luôn chậm nửa nhịp xuất hiện. Nhìn thấy cảnh huyết tinh khắp nơi này, cũng sợ ngây người.
Các cơ quan chính phủ cũng đều tham gia, điều tra, lấy chứng cứ, cùng thi triển thần thông. Cuối cùng rút ra kết luận là Thực Huyết Tường Vy nội chiến mà bị tiêu diệt!
Chỉ là, trận nội chiến này, không khỏi quá mức thảm liệt. Cả toàn nhà hơn sáu trăm người, toàn bộ tử vong, từ hiện trường mà nói, một người đều không sống sót.
Trận nội chiến đầy rẫy nghi vấn này, trở thành một vụ án ly kỳ, một vụ án khiến người ta không thể hiểu nổi. Nhìn thế nào cũng không giống tranh chấp nội bộ.
Nhưng tìm thế nào, cũng không tìm được chứng cứ mới, chứng minh đây không phải là tranh chấp nội bộ. Từ bãi đỗ xe của tòa nhà, tới cửa ra vào, tới mỗi tầng, hiển nhiên, căn bản không có dấu tích của người ngoài xuất hiện, chỉ có dấu tích của người trong nội bộ.
Tất cả dấu hiệu đều chứng minh, cả tòa nhà chỉ có người của Thực Huyết Tường Vy, không hề có người ngoài với số lượng lớn xâm nhập vào. Thậm chí có thể nói, không có một người ngoài nào xâm nhập vào.
Do vậy cũng chỉ có thể chứng minh Thực Huyết Tường Vy đã nội bộ đấu nhau mà chết.
Vụ án ly kỳ này, tuy đã trải qua nhiều tầng phong tỏa, nhưng vẫn có nhiều phiên bản đồn đại, lan truyền khắp thế giới.
Mà ở trong quốc gia lâu đời ở phương Đông kia, Ngân Hồ sau khi nhận được tình báo, mấy ngày sau, đều trong trạng thái tinh thần hoảng hốt.
Đối với loại nhân viên đặc biệt như hắn mà nói, trạng thái hoảng hốt này quả thực là không thể tin được. Tuy nhiên, Ngân Hồ thế nào cũng cảm thấy điều này quá mức huyền bí.
Thực Huyết Tường Vy, một tổ chức bí mật cường đại, chính phủ cũng không thể diệt trừ được, chỉ có thể trấn an thu nạp, không ngờ lại có thể biến mất khỏi vũ đài lịch sử theo cách như vậy.
Tuy tất cả những việc này phát sinh ở nước Mỹ bên kia bờ đại tây dương, nhưng Ngân Hồ đã cảm nhận thấy sự chấn động huyết tinh ở ngoài ngàn dặm đó.
Đúng vào lúc hắn đang thần siêu phách lạc, đột nhiên phát hiện vườn hoa bên ngoài chỗ hắn ở, đang có một đạo thân ảnh cười nhìn hắn.
Chết tiệt, lại là hắn, nhất định là hắn!
Ngân Hồ hiện tại rốt cuộc đã cảm nhận được cái gì gọi là đáng sợ. Trước đây, những người làm công tác đặc biệt như hắn, chỉ biết có theo dõi người khác, giống như con dòi bám trong xương, mãi không rời ra.
Mà tới nay, chính mình cho dù trốn tránh thế nào, đối phương luôn dễ dàng tìm ra hắn. Tuy không có địch ý, nhưng Ngân Hồ vẫn cảm thấy hoảng hốt.
Loại cảm giác hoảng sợ chưa từng có này, cho dù mạnh như Ngân Hồ, cũng không thể tránh được.
- Sao thế, anh dường như không muốn gặp tôi?
Tần Vô Song dùng ngữ khí châm biếm hỏi.
Ngân Hồ thầm chửi trong bụng, ai muốn gặp người thì là cháu nội. Nhưng chỉ là chỉ có thể nói trong bụng, không thể nói ra được.
Chỉ là, cho dù là nói thầm trong bụng, Tần Vô Song cũng có thể biết rõ ràng. Khẽ cười:
- Gặp tôi còn khó chịu hơn làm cháu sao? Thế này thì thật làm khó anh quá!
- Anh…
Ngân Hồ lập tức ngây dại. Lẽ nào tên này có thể nhìn thấu tâm can người khác sao?
- Ha ha, nếu không có gì bất ngờ, đây có lẽ là lần cuối cùng tôi gặp anh.
Tần Vô Song cười rạng rỡ.
- Được rồi, tìm tôi có chuyện gì?
Ngân Hồ chỉ có thể thành thực nói.
- Tình báo về Thực Huyết Tường Vy, đã phân tích chưa? Cảm thấy thế nào?
Tần Vô Song cười tủm tỉm hỏi:
- Tôi nói rồi, không ai có thể trêu vào một nhà ba khẩu kia. Thực Huyết Tường Vy cũng vậy. Ba bốn năm nay, bọn chúng làm phiền không ngớt, đây chỉ là một lần thanh toán tất cả mà thôi!
Ngân Hồ trong lòng rung động, quả nhiên là tên Tà Thần này làm. Ngân Hồ tuy không muốn đối diện với sự thật này, nhưng không thể không đối diện được.
- Yên tâm đi, không cần thiết thì tôi sẽ không động thủ với người chính nước mình đâu. Những con chuột sống trong bóng tối như Thực Huyết Tường Vy, quả thực quá lắm mồm rồi.
Ngân Hồ chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, không biết nên nói gì.
Vỗ vỗ vai Ngân Hồ, Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Nhớ kỹ những lời tôi đã nói với anh, cũng hy vọng lúc cần thiết, anh sẽ nói những lời này với người cần nghe. Ai trêu vào gia đình Vũ Văn, người đó nhất định sẽ có kết quả như Thực Huyết Tường Vy. Tôi hy vọng các anh sẽ không coi lời tôi nói là chuyện đùa.
Ngân Hồ vâng vâng dạ dạ, trong lòng tắc nghẹn. Tuy nhiên hắn cũng ý thức được, sự cường đại của người trước mặt này đã vượt khỏi phạm vi lý giải của hắn.
Đều là người thông minh, Tần Vô Song nói đến thế là đủ, tất nhiên không nói thêm gì nữa. Với loại người thông minh như Ngân Hồ, tự nhiên sẽ biết nên làm thế nào.
Nói nhiều lại thành vô ích.
Có người như Ngân Hồ âm thầm chăm sóc, mọi việc vô cùng thuận lợi. Hơn nữa, Tần Vô Song lần này ra tay, cũng khiến người như Ngân Hồ hiểu rằng, gia đình Vũ Văn có chỗ dựa rất lớn, là thứ mà họ nhất định phải cố gắng nịnh bợ lấy.
Như vậy, bọn họ sao có thể đối phó với gia đình Vũ Văn được, nịnh bợ còn không kịp nữa là
- Đúng thế, lúc này mà không có hành động gì, Thực Huyết Tường Vy sẽ xong đời!
- Nhất định là âm mưu của chính phủ, có kẻ nhất định là tay sai của chính phủ. Thời khắc mấu chốt, phân hóa Thực Huyết Tường Vy, tiêu diệt chúng ta. Nhất định phải tìm ra!
- Đúng, sớm nói rồi, đám con điếm đó không đáng tin, nên ít qua lại với chúng.
Ánh mắt của BOSS đột nhiên sắc lạnh như dao, chậm rãi nói:
- Ta từ sự phẫn nộ của các ngươi, không thể biết được ai là kẻ phản bội. Tuy nhiên ta có thể cho các ngươi biết, bất kể ai là kẻ phản bội, nếu Thực Huyết Tường Vy không còn tồn tại nữa, tất cả mọi người, bao gồm cả tên nội gián này, sẽ không ra khỏi tòa nhà này được.
Sắc mặt tất cả mọi người đều có chút biết đổi, lẽ nào BOSS cũng không còn cách nào khác sao?
- Rốt cuộc là tên khốn nào, là tên khốn nào?
Trong phòng hội nghị, không khí rất ngột ngạt, tràn ngập khí tức giết người. Tất cả các nhân vật đầu não, đều bị sự phẫn nộ cực điểm này khống chế cảm xúc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ngờ vực lẫn nhau, trách móc lẫn nhau.
Mà đấu súng bên ngoài, tựa hồ vẫn chưa ngừng lại.
Đột nhiên, cửa phòng họp bị một cước đá văng, tất cả các vị trí trọng yếu bị chiếm giữ, sát thủ vác súng ùa vào như ong vỡ tổ.
- Mẹ kiếp, chuyện gì thế này?
- Đều làm phản rồi?
Những nhân vật đầu não này không thể nào ngờ được, những hộ vệ cận thân này, được cho là những kẻ trung thành nhất, không ngờ cũng phản bội.
- Tất cả giơ tay lên, không muốn nát sọ thì, mẹ kiếp, giơ hết tay lên!
Nhất thời, hiện trường tràn ngập tiếng chửi đổng. Những nhân vật đầu não hiển nhiên không tin, những hộ vệ cận thân mà bọn họ cho là trung thành nhất, không ngờ cũng phản lại rồi.
Biến cố kiểu này, khiến bọn họ không thể nào tin được, thậm chí còn quên là đối phương đang ôm súng, vẫn còn quát tháo to nhỏ.
Pằng pằng pằng!
Liên tiếp ba phát súng, ba gã kêu thét to nhất, trực tiếp nát sọ. Máu tưới vương vãi, óc bắn ra ngoài, khiến tất cả những tên đầu não đang lớn tiếng kia đều tự giác câm miệng lại.
Bọn họ ý thức được, bọn cận vệ vốn chỉ là tay sai của chúng này, lúc này đã thay đổi thân phận với bọn chúng rồi.
BOSS phảng phất đã sớm đoán được những điều này, mặt không chút biểu tình nhìn đám cận vệ này, cơ mặt không ngừng co rút.
Hắn đã ý thức được, đấy có lẽ không phải là biến cố khởi xướng từ bên trong. Mà là ngoại lực!
Nhìn đám cận vệ trung thành vô bỉ, dùng một biểu tình gần như tê dại và trống rỗng nhìn bọn họ, hắn liền cảm thấy rằng, những người này, tuyệt đối không còn là những cận vệ hắn quen thuộc nữa.
- Làm tốt lắm, làm tốt lắm!
BOSS thì thầm thở dài.
- Chỉ là ta đang tò mò, rốt cuộc là kẻ nào đã biến các người thành bộ dạng này. Ai khống chế các người?
- BOSS, anh đang nói gì thế?
- Đúng vậy, lẽ nào những tên này đã bị khống chế rồi sao?
- Các người lẽ nào còn chưa nhìn ra? Bọn chúng không còn là huynh đệ của chúng ta, không còn là những cận vệ trung thành của chúng là, mà là một đám con rối sao?
Ánh mắt trống rỗng, bộ mặt tê dại, khiến cho tất cả những tên cận vệ này nhìn qua, quả thực nhìn giống như đám cương thi trong truyền thuyết.
- Kẻ nào, rốt cuộc là kẻ nào?
BOSS vẫn lắc đầu cười khổ:
- Thực Huyết Tường Vy của chúng ta rốt cuộc là đã chết trong tay ai? Bằng hữu, người đã thắng rồi, sao còn không lộ diện?
- Ha ha…
Trong hư không, truyền đến tiếng cười lạnh. Thân ảnh Tần Vô Song nhàn nhã xuất hiện, thiết bị giám sát bốn phía đều đã bị hắn phá hủy, cho nên, căn bản không cần quan tâm bị ghi hình lại.
- Ngươi…
Nhìn khuôn mặt phương Đông xa lạ kia, BOSS nhìn không nổi rít lên hỏi:
- Ngươi là phù thủy đến từ phương Đông? Ngươi rốt cuộc đã dùng tà thuật gì?
- Trí tưởng tượng của ngươi rất phong phú, tuy nhiên, cho dù trí tưởng tượng của ngươi phong phú gấp mười lần nữa, cũng không có ích gì. Ta sở dĩ chưa ra lệnh bắn các ngươi, chỉ là cho các người trước khi chết thể nghiệm một chút dư vị tuyệt vọng trước khi bị giết. Cho các người cảm nhận một chút cảm xúc của những người bị các ngươi giết hại oan uổng. Còn về thân phận của ta, ha ha, bốn năm trước thập đại sát thủ của các ngươi tập trung truy sát một người, vẫn còn nhớ chứ?
- Ngươi là Vũ Tinh Hà?
Những nhân vật đầu não của Thực Huyết Tường Vy mặt đều biến sắc.
- Không thể nào, tuy ngươi rất lợi hại, nhưng không có cách nào giết tới Tổng bộ của chúng được, ngươi không có thực lực này.
Tần Vô Song nhàn nhạt cười:
- Thực lực, không phải là thứ mà những kẻ ếch ngồi đáy giếng như các ngươi có thể hiểu nổi. Trận chiến này đã đủ để nói lên vấn đề, ta thậm chí một viên đạn cũng chưa từng bắn, một ngón tay cũng chưa cử động, kết quả ra sao chứ, các người đều đã nhìn thấy rồi.
- Ngươi, ngươi nhất định dùng tà thuật phương Đông.
Tần Vô Song tùy tiện cười nói:
- Cái này không còn quan trọng nữa, quan trọng là, thế giới này, mười tổ chức bí mật lớn nhất, đều không còn tồn tại nữa. Tuy tà ác trên thế giới này vĩnh viễn không thể nào tiêu diệt hết được, nhưng mà, thiếu đi các ngươi, thế giới này sẽ càng có hy vọng một chút. Lên đường đi.
Tần Vô Song thần thức vừa động, tất cả các sát thủ đều bóp cò, hỏa lực dày đặc cơ hồ đem không gian bắn thành một cái sàng.
Những sát thủ này vẫn điên cuồng bắn ra, nhưng tới nay mục tiêu của bọn chúng không còn là những nhân vật đầu não đã trở thành tổ ong kia, mà là đang bắn lẫn nhau.
Nhìn sát thủ cuối cùng ngã xuống, Tần Vô Song bình tĩnh thở ra một thở ra một hơi. Nhìn cảnh huyết tinh đẫy rẫy này, Tần Vô Song trong lòng như nước lặng.
Lắc lắc đầu, thân ảnh nhoáng lên đã tiến mất trong tòa nhà này.
Vài phút sau, đúng như trong phim vẫn diễn, cảnh sát luôn chậm nửa nhịp xuất hiện. Nhìn thấy cảnh huyết tinh khắp nơi này, cũng sợ ngây người.
Các cơ quan chính phủ cũng đều tham gia, điều tra, lấy chứng cứ, cùng thi triển thần thông. Cuối cùng rút ra kết luận là Thực Huyết Tường Vy nội chiến mà bị tiêu diệt!
Chỉ là, trận nội chiến này, không khỏi quá mức thảm liệt. Cả toàn nhà hơn sáu trăm người, toàn bộ tử vong, từ hiện trường mà nói, một người đều không sống sót.
Trận nội chiến đầy rẫy nghi vấn này, trở thành một vụ án ly kỳ, một vụ án khiến người ta không thể hiểu nổi. Nhìn thế nào cũng không giống tranh chấp nội bộ.
Nhưng tìm thế nào, cũng không tìm được chứng cứ mới, chứng minh đây không phải là tranh chấp nội bộ. Từ bãi đỗ xe của tòa nhà, tới cửa ra vào, tới mỗi tầng, hiển nhiên, căn bản không có dấu tích của người ngoài xuất hiện, chỉ có dấu tích của người trong nội bộ.
Tất cả dấu hiệu đều chứng minh, cả tòa nhà chỉ có người của Thực Huyết Tường Vy, không hề có người ngoài với số lượng lớn xâm nhập vào. Thậm chí có thể nói, không có một người ngoài nào xâm nhập vào.
Do vậy cũng chỉ có thể chứng minh Thực Huyết Tường Vy đã nội bộ đấu nhau mà chết.
Vụ án ly kỳ này, tuy đã trải qua nhiều tầng phong tỏa, nhưng vẫn có nhiều phiên bản đồn đại, lan truyền khắp thế giới.
Mà ở trong quốc gia lâu đời ở phương Đông kia, Ngân Hồ sau khi nhận được tình báo, mấy ngày sau, đều trong trạng thái tinh thần hoảng hốt.
Đối với loại nhân viên đặc biệt như hắn mà nói, trạng thái hoảng hốt này quả thực là không thể tin được. Tuy nhiên, Ngân Hồ thế nào cũng cảm thấy điều này quá mức huyền bí.
Thực Huyết Tường Vy, một tổ chức bí mật cường đại, chính phủ cũng không thể diệt trừ được, chỉ có thể trấn an thu nạp, không ngờ lại có thể biến mất khỏi vũ đài lịch sử theo cách như vậy.
Tuy tất cả những việc này phát sinh ở nước Mỹ bên kia bờ đại tây dương, nhưng Ngân Hồ đã cảm nhận thấy sự chấn động huyết tinh ở ngoài ngàn dặm đó.
Đúng vào lúc hắn đang thần siêu phách lạc, đột nhiên phát hiện vườn hoa bên ngoài chỗ hắn ở, đang có một đạo thân ảnh cười nhìn hắn.
Chết tiệt, lại là hắn, nhất định là hắn!
Ngân Hồ hiện tại rốt cuộc đã cảm nhận được cái gì gọi là đáng sợ. Trước đây, những người làm công tác đặc biệt như hắn, chỉ biết có theo dõi người khác, giống như con dòi bám trong xương, mãi không rời ra.
Mà tới nay, chính mình cho dù trốn tránh thế nào, đối phương luôn dễ dàng tìm ra hắn. Tuy không có địch ý, nhưng Ngân Hồ vẫn cảm thấy hoảng hốt.
Loại cảm giác hoảng sợ chưa từng có này, cho dù mạnh như Ngân Hồ, cũng không thể tránh được.
- Sao thế, anh dường như không muốn gặp tôi?
Tần Vô Song dùng ngữ khí châm biếm hỏi.
Ngân Hồ thầm chửi trong bụng, ai muốn gặp người thì là cháu nội. Nhưng chỉ là chỉ có thể nói trong bụng, không thể nói ra được.
Chỉ là, cho dù là nói thầm trong bụng, Tần Vô Song cũng có thể biết rõ ràng. Khẽ cười:
- Gặp tôi còn khó chịu hơn làm cháu sao? Thế này thì thật làm khó anh quá!
- Anh…
Ngân Hồ lập tức ngây dại. Lẽ nào tên này có thể nhìn thấu tâm can người khác sao?
- Ha ha, nếu không có gì bất ngờ, đây có lẽ là lần cuối cùng tôi gặp anh.
Tần Vô Song cười rạng rỡ.
- Được rồi, tìm tôi có chuyện gì?
Ngân Hồ chỉ có thể thành thực nói.
- Tình báo về Thực Huyết Tường Vy, đã phân tích chưa? Cảm thấy thế nào?
Tần Vô Song cười tủm tỉm hỏi:
- Tôi nói rồi, không ai có thể trêu vào một nhà ba khẩu kia. Thực Huyết Tường Vy cũng vậy. Ba bốn năm nay, bọn chúng làm phiền không ngớt, đây chỉ là một lần thanh toán tất cả mà thôi!
Ngân Hồ trong lòng rung động, quả nhiên là tên Tà Thần này làm. Ngân Hồ tuy không muốn đối diện với sự thật này, nhưng không thể không đối diện được.
- Yên tâm đi, không cần thiết thì tôi sẽ không động thủ với người chính nước mình đâu. Những con chuột sống trong bóng tối như Thực Huyết Tường Vy, quả thực quá lắm mồm rồi.
Ngân Hồ chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, không biết nên nói gì.
Vỗ vỗ vai Ngân Hồ, Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Nhớ kỹ những lời tôi đã nói với anh, cũng hy vọng lúc cần thiết, anh sẽ nói những lời này với người cần nghe. Ai trêu vào gia đình Vũ Văn, người đó nhất định sẽ có kết quả như Thực Huyết Tường Vy. Tôi hy vọng các anh sẽ không coi lời tôi nói là chuyện đùa.
Ngân Hồ vâng vâng dạ dạ, trong lòng tắc nghẹn. Tuy nhiên hắn cũng ý thức được, sự cường đại của người trước mặt này đã vượt khỏi phạm vi lý giải của hắn.
Đều là người thông minh, Tần Vô Song nói đến thế là đủ, tất nhiên không nói thêm gì nữa. Với loại người thông minh như Ngân Hồ, tự nhiên sẽ biết nên làm thế nào.
Nói nhiều lại thành vô ích.
Có người như Ngân Hồ âm thầm chăm sóc, mọi việc vô cùng thuận lợi. Hơn nữa, Tần Vô Song lần này ra tay, cũng khiến người như Ngân Hồ hiểu rằng, gia đình Vũ Văn có chỗ dựa rất lớn, là thứ mà họ nhất định phải cố gắng nịnh bợ lấy.
Như vậy, bọn họ sao có thể đối phó với gia đình Vũ Văn được, nịnh bợ còn không kịp nữa là