Khí Trùng Tinh Hà
Chương 096: Vượt khu Thí luyện (Thượng)
Nếu người mà hắn phải đối mặt là một cao thủ thực sự thì hắn có thể chấp nhận vì dù sao cũng có sự chênh lệch lớn.
Nhưng đây rõ ràng là cuộc Thí luyện Võ đồng, tất cả đều là những Võ đồng đang trong thời kỳ chờ được đánh giá.
Huống hồ, trước khi cuộc Thí luyện này bắt đầu, hắn rất nghênh ngang đắc chí, mục tiêu là vị trí Quán quân. Trong khu Thí luyện đầu tiên của hắn cũng đã rất thuận lợi, trong thời gian năm ngày đã có tư cách Vượt khu. Tất cả đều phát triển theo kế hoạch đã định của hắn.
Đến khu Thí luyện mới này, hắn không thông thuộc địa hình nơi đây, bởi vậy hắn áp dụng thủ đoạn cực đoan, mượn cớ uy hiếp Võ đồng ở khu Thí luyện này, do đó đã rất nhanh chóng đạt được mục đích.
Mặc dù những hành động trước đó của hắn không thể dùng điểm số để đánh giá nhưng rõ ràng đã thu được hiệu quả kinh sợ. Hắn tin tưởng rằng, hắn nhất định có thể khiến cho các Võ đồng của khu Thí luyện này sẽ ngoan ngoãn dâng ra ngọc bài.
Nhưng khi hắn đang nghênh ngang đắc chí, khí phách phấn chấn, ý chí chiến đấu lên đến đỉnh điểm, lại đột nhiên phát hiện ra rằng còn có kẻ cao tay hơn mình.
Chẳng qua, trên đời nay không thể mua được sự hối hận. Trèo càng cao, ngã càng đau.
- Giờ ta hỏi ngươi, ngọc bài có ở trên người ngươi không?
Tần Vô Song thản nhiên hỏi.
Tên Võ đồng đột nhiên cười to, khẩu khí ngang tàng nói:
- Xem như ngươi lợi hại! Chỉ cần ngươi thả ta ra, ta lập tức nói cho ngươi biết ngọc bài ở đâu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tần Vô Song khẽ cười:
- Ngươi muốn sống sao?
- Vô lý, ai mà chả muốn sống?
- Vậy khi ngươi giết bọn họ, ngươi có nghĩ rằng họ cũng muốn sống?
- Bọn chúng ư? Bọn chúng kém cỏi, chết không đáng tiếc, huống hồ chúng lại thiếu khôn ngoan, không chịu ngoan ngoãn hợp tác, cũng không muốn tạo đường lui cho mình.
- Thật sao?
Tần Vô Song khẩu khí lạnh lùng:
- Rơi vào tay người như ngươi, bọn họ có thể có đường lui sao?
- Vô lý, lũ rác rưởi đó sao có thể so sánh với ta được. Ngươi cần ngọc bài thì càng không nên giết ta, nếu không thì ngươi không lấy được ngọc bài đâu.
- Thực ra, bọn họ cũng không thể so sánh với ngươi.
Tần Vô Song hít một hơi:
- Ở trong mắt ta, ngươi còn đê tiện gấp trăm lần so với bọn họ.
Nói xong, tung một chưởng, đánh trực tiếp vào ngực tên đó. Chưởng này có lực ngầm, thoạt nhìn thì không có khí thế ngập trời, nhưng lại bao quanh toàn bộ thân thể của đối phương.
Bịch!
Một tiếng kêu trầm đục vang lên, thân thể của tên Võ đồng bay ra hơn mười thước, rơi mạnh trên một tảng đá, sõng soài trên mặt đất, thân hình đã vặn vẹo.
Đệ đệ của Đồng Dao vừa kịp đến nơi, nhìn thấy cảnh này, mắt mở trừng trừng.
- Đi lên đi.
Tần Vô Song lên tiếng:
- Ngọc bài chắc chắn trên người hắn, tên này rất gian ngoan, chắc chắn là không ít điểm đâu.
Đệ đệ của Đồng Dao bước lên phía trước, cởi bỏ hành lý trên người tên Võ đồng. Tên này giỏi thật! Tìm thấy ngay mười bốn, mười lăm ngọc bài.
Số 19, Số 32, Số 9, Số 29, Số 39, Số 49…
Cái gì hắn cần có đều có cả.
Đến Tần Vô Song cũng không thể không khâm phục, tên này quả nhiên là cao thủ hạng nặng, trong vài ngày ngắn ngủi mà đã có thể thu thập toàn các ngọc bài đáng giá. Còn lại mười ngọc bài chỉ có giá trị 2 tích điểm đối với tên Võ đồng đó.
Tuy nhiên, trong số đó có hai ngọc bài rất đáng giá. Một cái là Số 45, một cái là Số 16.
Đệ đệ của Đồng Dao nhìn đống ngọc bài với ánh mắt nóng bỏng, trong mắt tràn đầy sự khát khao.
Nên phân chia thế nào đây? Theo như ước định trước đo, mỗi người sẽ lấy ngọc bài đáng giá với mình. Nhưng mấy cái ngọc bài trước mắt này rõ ràng đều có lợi đối với hắn, hầu như đều là ngọc bài cao điểm.
Những ngọc bài này nếu nằm trong tay hắn thì cũng đã được hơn một trăm điểm rồi.
Nhưng hắn dám nhận lấy sao? Cả quá trình hắn không hề bỏ chút công sức nào…
- Quân tử nhất ngôn. Ngọc bài nào cao điểm với ai hơn thì người đó lấy. Còn các ngọc bài còn lại chúng ta chia đều.
- Không, không, không…
Đệ đệ của Đồng Dao hiển nhiên có chút hổ thẹn, xua tay nói:
- Ta chỉ cần thu thập đủ 80 tích điểm là được rồi, những ngọc bài khác đều thuộc về ngươi.
Cảm thấy chưa xong, hắn còn bổ sung:
- Lần này là thu hoạch ngoài mong đợi, ta lại không hề bỏ chút công sức nào…
- Ngươi có muốn Vượt khu không?
Tần Vô Song đột nhiên hỏi.
- Đã có 80 tích điểm thì sao mà không thử?
Tần Vô Song lắc đầu nói:
- Nếu ta là ngươi, ta sẽ thu thập tất cả các ngọc bài cao điểm ở đây, sau đó tìm một nơi trốn đi. Khi Vượt khu thì dù có thiên thời địa lợi nhân hòa cũng chưa chắc đã có lợi cho ngươi. Ngươi có thể mang theo hơn một trăm điểm để Vượt khu nhưng chắc gì ngươi đã có thể mang theo hơn một trăm điểm này cho đến khi hoàn thành Thí luyện…
Đệ đệ của Đồng Dao khẽ cắn môi, hiển nhiên là đang suy nghĩ sâu xa đến đề nghị của Tần Vô Song. Càng nghĩ càng thấy những điều đối phương nói có lý.
Vượt khu? Mình dựa vào cái gì? Thực lực siêu sao? Hay là kỹ năng đặc thù?
Ngoài khả năng thu thập thông tin tương đối nổi bật ra, thì các kỹ năng trên các phương diện võ thuật, thân pháp, ẩn nấp đều không có gì nổi trội. Nếu Vượt khu, mất đi ưu thế về địa hình thì khả năng thu thập thông tin của hắn cũng trở thành vô dụng.
Tuy rằng lời nói của đối phương tương đối trực tiếp nhưng lời nào cũng có lý.
- Nhận những ngọc bài này xong, chúng ta chia tay ở đây.
Tần Vô Song đứng lên, lấy hai ngọc bài cao điểm với mình. Sau đó lấy thêm bốn ngọc bài 2 tích điểm, sau khi thu xong, lại nói:
- Còn nhớ địa điểm lần trước Số 25 đã miêu tả không?
Đệ đệ của Đồng Dao gật đầu, nhìn Tần Vô Song một cách khó hiểu.
- Địa hình nơi đó rất có lợi cho việc ẩn nấp, hơn nữa đã bố trí không ít cạm bẫy. Thêm thắt một chút vào là hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình. Thời gian một tháng sẽ trôi qua nhanh thôi…
Tần Vô Song thông qua Đồng Dao đã biết được rằng đệ đệ của nàng có lòng tự trọng rất cao. Nếu trực tiếp ngăn cản hắn Vượt khu, có khi sẽ làm hắn cảm thấy mất mặt. Ám chỉ như vậy, nếu hắn đủ thông minh thì sẽ biết nên lựa chọn thế nào.
Đệ đệ của Đồng Dao đang trong cuộc đấu tranh nội tâm. Trước khi xuất phát, Trưởng lão của gia tộc cũng như tỷ tỷ của hắn đều đã từng cảnh cáo hắn, không nên quá háo thắng. Cho dù có thu thập đủ ngọc bài 80 tích điểm thì cũng không được tùy tiện Vượt khu.
Như hôm nay, sau khi vị huynh đài này lấy đi số ngọc bài cần thiết thì vẫn còn lại mười ngọc bài. Trong số này, có sáu ngọc bài điểm cao, tương đương với 70 tích điểm. Bốn ngọc bài còn lại đều là 2 tích điểm, tổng cộng là 78 tích điểm.
Thêm vào đó là năm ngọc bài 62 tích điểm hắn tìm được ban đầu, cộng vào là đã được 140 tích điểm.
Điểm số cao như vậy, cho dù không đủ để trở thành Quán quân, nhưng trong phạm vi của Xích Mộc Lĩnh thì có thể đảm bảo là đứng trong mười vị trí đầu. Mà không chừng còn có thể đứng ở năm vị trí đầu nữa.
- Vị huynh đài trước mặt này là một cao thủ mạnh mẽ, không cần phải nhờ cậy vào ai. Hiển nhiên, người này cũng không coi ta là đối thủ cạnh tranh, nếu không thì đã không để lại cho ta nhiều ngọc bài như vậy. Nếu ta không biết cao thấp còn muốn Vượt khu, có lẽ sẽ đúng như người này nói, mấy ngọc bài này sẽ trở thành vật trong túi của người khác. Nếu có thể đem 140 tích điểm này để kết thúc Thí luyện thì thành tích chắc chắn sẽ không kém…
Nghĩ như vậy, đệ đệ của Đồng Dao liền đưa ra lựa chọn.
Hắn ngẩng đầu lên:
- Được, nếu ta nói sai thì trời đất không dung tha. Tại hạ họ Đồng, tên là Đồng Ngôn, là con cháu Thế gia của châu thành Thanh Thụ Châu, Xích Mộc Lĩnh. Nếu sau này có cơ hội, mời huynh đài đến Thanh Thụ Châu làm khách. Đồng mỗ xin được tiếp đón hết mình.
- Không dám, ha ha, ta họ Tần. Là người Nam Vân Châu.
- Nam Vân Châu?
Đồng Ngôn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó:
- Họ Tần? Huynh đài chẳng lẽ là Nam Vân Châu quận La Giang, con cháu Hào môn Tần gia, Tần Vô Song?
- Đúng là tại hạ!
Đồng Ngôn lúc này mới giật mình hiểu ra, vỗ đầu:
- Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy, ta thật ngốc không sớm nghĩ ra. Ha ha, ngoài Tần Vô Song của Xích Mộc Lĩnh ra làm gì còn Võ đồng nào tài giỏi như vậy nữa?
Tần Vô Song khi tranh đoạt danh ngạch Hào môn ở quận La Giang đã một chưởng đánh chết Trưởng lão của Hứa gia, thực lực Chân Võ Cảnh Tứ đẳng, sự việc này mặc dù đã bị một số thế lực ngăn chặn loan tin ra ngoài, nhưng đối với gia tộc am hiểu về thu thập tình báo như Đồng gia của hắn mà nói thì không thể không biết.
Đồng Ngôn vái chào, phát ra lời nói từ đáy lòng:
- Có thể trông thấy Tần huynh thể hiện tài nghệ, tiểu đệ thật sự là vô cùng may mắn. Tiểu đệ vô cùng bái phục. Vòng nguyệt quế của cuộc Thí luyện lần này có thể đoán trước là sẽ thuộc về Tần huynh. Lúc đó, ta cầu chúc cho gia tộc của huynh được phong Vương, ngày càng thăng tiến.
Tần Vô Song khẽ mỉm cười:
- Ta nhận lời cầu chúc của ngươi!
Sau khi nhận lời chúc của Đồng Ngôn, Tần Vô Song trong lòng nhẹ nhõm, ý niệm trong đầu của liền khai thông, mục tiêu thẳng tiến – Vượt khu Thí luyện!
Nhưng đây rõ ràng là cuộc Thí luyện Võ đồng, tất cả đều là những Võ đồng đang trong thời kỳ chờ được đánh giá.
Huống hồ, trước khi cuộc Thí luyện này bắt đầu, hắn rất nghênh ngang đắc chí, mục tiêu là vị trí Quán quân. Trong khu Thí luyện đầu tiên của hắn cũng đã rất thuận lợi, trong thời gian năm ngày đã có tư cách Vượt khu. Tất cả đều phát triển theo kế hoạch đã định của hắn.
Đến khu Thí luyện mới này, hắn không thông thuộc địa hình nơi đây, bởi vậy hắn áp dụng thủ đoạn cực đoan, mượn cớ uy hiếp Võ đồng ở khu Thí luyện này, do đó đã rất nhanh chóng đạt được mục đích.
Mặc dù những hành động trước đó của hắn không thể dùng điểm số để đánh giá nhưng rõ ràng đã thu được hiệu quả kinh sợ. Hắn tin tưởng rằng, hắn nhất định có thể khiến cho các Võ đồng của khu Thí luyện này sẽ ngoan ngoãn dâng ra ngọc bài.
Nhưng khi hắn đang nghênh ngang đắc chí, khí phách phấn chấn, ý chí chiến đấu lên đến đỉnh điểm, lại đột nhiên phát hiện ra rằng còn có kẻ cao tay hơn mình.
Chẳng qua, trên đời nay không thể mua được sự hối hận. Trèo càng cao, ngã càng đau.
- Giờ ta hỏi ngươi, ngọc bài có ở trên người ngươi không?
Tần Vô Song thản nhiên hỏi.
Tên Võ đồng đột nhiên cười to, khẩu khí ngang tàng nói:
- Xem như ngươi lợi hại! Chỉ cần ngươi thả ta ra, ta lập tức nói cho ngươi biết ngọc bài ở đâu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tần Vô Song khẽ cười:
- Ngươi muốn sống sao?
- Vô lý, ai mà chả muốn sống?
- Vậy khi ngươi giết bọn họ, ngươi có nghĩ rằng họ cũng muốn sống?
- Bọn chúng ư? Bọn chúng kém cỏi, chết không đáng tiếc, huống hồ chúng lại thiếu khôn ngoan, không chịu ngoan ngoãn hợp tác, cũng không muốn tạo đường lui cho mình.
- Thật sao?
Tần Vô Song khẩu khí lạnh lùng:
- Rơi vào tay người như ngươi, bọn họ có thể có đường lui sao?
- Vô lý, lũ rác rưởi đó sao có thể so sánh với ta được. Ngươi cần ngọc bài thì càng không nên giết ta, nếu không thì ngươi không lấy được ngọc bài đâu.
- Thực ra, bọn họ cũng không thể so sánh với ngươi.
Tần Vô Song hít một hơi:
- Ở trong mắt ta, ngươi còn đê tiện gấp trăm lần so với bọn họ.
Nói xong, tung một chưởng, đánh trực tiếp vào ngực tên đó. Chưởng này có lực ngầm, thoạt nhìn thì không có khí thế ngập trời, nhưng lại bao quanh toàn bộ thân thể của đối phương.
Bịch!
Một tiếng kêu trầm đục vang lên, thân thể của tên Võ đồng bay ra hơn mười thước, rơi mạnh trên một tảng đá, sõng soài trên mặt đất, thân hình đã vặn vẹo.
Đệ đệ của Đồng Dao vừa kịp đến nơi, nhìn thấy cảnh này, mắt mở trừng trừng.
- Đi lên đi.
Tần Vô Song lên tiếng:
- Ngọc bài chắc chắn trên người hắn, tên này rất gian ngoan, chắc chắn là không ít điểm đâu.
Đệ đệ của Đồng Dao bước lên phía trước, cởi bỏ hành lý trên người tên Võ đồng. Tên này giỏi thật! Tìm thấy ngay mười bốn, mười lăm ngọc bài.
Số 19, Số 32, Số 9, Số 29, Số 39, Số 49…
Cái gì hắn cần có đều có cả.
Đến Tần Vô Song cũng không thể không khâm phục, tên này quả nhiên là cao thủ hạng nặng, trong vài ngày ngắn ngủi mà đã có thể thu thập toàn các ngọc bài đáng giá. Còn lại mười ngọc bài chỉ có giá trị 2 tích điểm đối với tên Võ đồng đó.
Tuy nhiên, trong số đó có hai ngọc bài rất đáng giá. Một cái là Số 45, một cái là Số 16.
Đệ đệ của Đồng Dao nhìn đống ngọc bài với ánh mắt nóng bỏng, trong mắt tràn đầy sự khát khao.
Nên phân chia thế nào đây? Theo như ước định trước đo, mỗi người sẽ lấy ngọc bài đáng giá với mình. Nhưng mấy cái ngọc bài trước mắt này rõ ràng đều có lợi đối với hắn, hầu như đều là ngọc bài cao điểm.
Những ngọc bài này nếu nằm trong tay hắn thì cũng đã được hơn một trăm điểm rồi.
Nhưng hắn dám nhận lấy sao? Cả quá trình hắn không hề bỏ chút công sức nào…
- Quân tử nhất ngôn. Ngọc bài nào cao điểm với ai hơn thì người đó lấy. Còn các ngọc bài còn lại chúng ta chia đều.
- Không, không, không…
Đệ đệ của Đồng Dao hiển nhiên có chút hổ thẹn, xua tay nói:
- Ta chỉ cần thu thập đủ 80 tích điểm là được rồi, những ngọc bài khác đều thuộc về ngươi.
Cảm thấy chưa xong, hắn còn bổ sung:
- Lần này là thu hoạch ngoài mong đợi, ta lại không hề bỏ chút công sức nào…
- Ngươi có muốn Vượt khu không?
Tần Vô Song đột nhiên hỏi.
- Đã có 80 tích điểm thì sao mà không thử?
Tần Vô Song lắc đầu nói:
- Nếu ta là ngươi, ta sẽ thu thập tất cả các ngọc bài cao điểm ở đây, sau đó tìm một nơi trốn đi. Khi Vượt khu thì dù có thiên thời địa lợi nhân hòa cũng chưa chắc đã có lợi cho ngươi. Ngươi có thể mang theo hơn một trăm điểm để Vượt khu nhưng chắc gì ngươi đã có thể mang theo hơn một trăm điểm này cho đến khi hoàn thành Thí luyện…
Đệ đệ của Đồng Dao khẽ cắn môi, hiển nhiên là đang suy nghĩ sâu xa đến đề nghị của Tần Vô Song. Càng nghĩ càng thấy những điều đối phương nói có lý.
Vượt khu? Mình dựa vào cái gì? Thực lực siêu sao? Hay là kỹ năng đặc thù?
Ngoài khả năng thu thập thông tin tương đối nổi bật ra, thì các kỹ năng trên các phương diện võ thuật, thân pháp, ẩn nấp đều không có gì nổi trội. Nếu Vượt khu, mất đi ưu thế về địa hình thì khả năng thu thập thông tin của hắn cũng trở thành vô dụng.
Tuy rằng lời nói của đối phương tương đối trực tiếp nhưng lời nào cũng có lý.
- Nhận những ngọc bài này xong, chúng ta chia tay ở đây.
Tần Vô Song đứng lên, lấy hai ngọc bài cao điểm với mình. Sau đó lấy thêm bốn ngọc bài 2 tích điểm, sau khi thu xong, lại nói:
- Còn nhớ địa điểm lần trước Số 25 đã miêu tả không?
Đệ đệ của Đồng Dao gật đầu, nhìn Tần Vô Song một cách khó hiểu.
- Địa hình nơi đó rất có lợi cho việc ẩn nấp, hơn nữa đã bố trí không ít cạm bẫy. Thêm thắt một chút vào là hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình. Thời gian một tháng sẽ trôi qua nhanh thôi…
Tần Vô Song thông qua Đồng Dao đã biết được rằng đệ đệ của nàng có lòng tự trọng rất cao. Nếu trực tiếp ngăn cản hắn Vượt khu, có khi sẽ làm hắn cảm thấy mất mặt. Ám chỉ như vậy, nếu hắn đủ thông minh thì sẽ biết nên lựa chọn thế nào.
Đệ đệ của Đồng Dao đang trong cuộc đấu tranh nội tâm. Trước khi xuất phát, Trưởng lão của gia tộc cũng như tỷ tỷ của hắn đều đã từng cảnh cáo hắn, không nên quá háo thắng. Cho dù có thu thập đủ ngọc bài 80 tích điểm thì cũng không được tùy tiện Vượt khu.
Như hôm nay, sau khi vị huynh đài này lấy đi số ngọc bài cần thiết thì vẫn còn lại mười ngọc bài. Trong số này, có sáu ngọc bài điểm cao, tương đương với 70 tích điểm. Bốn ngọc bài còn lại đều là 2 tích điểm, tổng cộng là 78 tích điểm.
Thêm vào đó là năm ngọc bài 62 tích điểm hắn tìm được ban đầu, cộng vào là đã được 140 tích điểm.
Điểm số cao như vậy, cho dù không đủ để trở thành Quán quân, nhưng trong phạm vi của Xích Mộc Lĩnh thì có thể đảm bảo là đứng trong mười vị trí đầu. Mà không chừng còn có thể đứng ở năm vị trí đầu nữa.
- Vị huynh đài trước mặt này là một cao thủ mạnh mẽ, không cần phải nhờ cậy vào ai. Hiển nhiên, người này cũng không coi ta là đối thủ cạnh tranh, nếu không thì đã không để lại cho ta nhiều ngọc bài như vậy. Nếu ta không biết cao thấp còn muốn Vượt khu, có lẽ sẽ đúng như người này nói, mấy ngọc bài này sẽ trở thành vật trong túi của người khác. Nếu có thể đem 140 tích điểm này để kết thúc Thí luyện thì thành tích chắc chắn sẽ không kém…
Nghĩ như vậy, đệ đệ của Đồng Dao liền đưa ra lựa chọn.
Hắn ngẩng đầu lên:
- Được, nếu ta nói sai thì trời đất không dung tha. Tại hạ họ Đồng, tên là Đồng Ngôn, là con cháu Thế gia của châu thành Thanh Thụ Châu, Xích Mộc Lĩnh. Nếu sau này có cơ hội, mời huynh đài đến Thanh Thụ Châu làm khách. Đồng mỗ xin được tiếp đón hết mình.
- Không dám, ha ha, ta họ Tần. Là người Nam Vân Châu.
- Nam Vân Châu?
Đồng Ngôn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó:
- Họ Tần? Huynh đài chẳng lẽ là Nam Vân Châu quận La Giang, con cháu Hào môn Tần gia, Tần Vô Song?
- Đúng là tại hạ!
Đồng Ngôn lúc này mới giật mình hiểu ra, vỗ đầu:
- Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy, ta thật ngốc không sớm nghĩ ra. Ha ha, ngoài Tần Vô Song của Xích Mộc Lĩnh ra làm gì còn Võ đồng nào tài giỏi như vậy nữa?
Tần Vô Song khi tranh đoạt danh ngạch Hào môn ở quận La Giang đã một chưởng đánh chết Trưởng lão của Hứa gia, thực lực Chân Võ Cảnh Tứ đẳng, sự việc này mặc dù đã bị một số thế lực ngăn chặn loan tin ra ngoài, nhưng đối với gia tộc am hiểu về thu thập tình báo như Đồng gia của hắn mà nói thì không thể không biết.
Đồng Ngôn vái chào, phát ra lời nói từ đáy lòng:
- Có thể trông thấy Tần huynh thể hiện tài nghệ, tiểu đệ thật sự là vô cùng may mắn. Tiểu đệ vô cùng bái phục. Vòng nguyệt quế của cuộc Thí luyện lần này có thể đoán trước là sẽ thuộc về Tần huynh. Lúc đó, ta cầu chúc cho gia tộc của huynh được phong Vương, ngày càng thăng tiến.
Tần Vô Song khẽ mỉm cười:
- Ta nhận lời cầu chúc của ngươi!
Sau khi nhận lời chúc của Đồng Ngôn, Tần Vô Song trong lòng nhẹ nhõm, ý niệm trong đầu của liền khai thông, mục tiêu thẳng tiến – Vượt khu Thí luyện!