Khí Trùng Tinh Hà
Chương 073: Châu thành Nam Vân Châu
Đặc huấn của Tần Vô Song đối với đội Liệp Ưng, hạng mục phân chia rất nhỏ. Phương hướng chủ yếu là ám sát, ẩn núp, đấu kỹ và thân pháp.
Bốn phương hướng này, tổng hợp lại kỳ thực là bổ trợ cho nhau, thậm chí là tương thông.
Tần Vô Song tùy theo tài năng mà dạy, căn cứ vào đặc điểm của từng đội viên để tiến hành phân tổ, mười chín người đội viên, lại phân thành ba tiểu đội, một tiểu đội bảy người, hai tiểu đội sáu người.
Giữa mỗi tiểu đội có phân công rõ ràng, lại có huấn luyện hợp đồng tác chiến.
Đương nhiên, mười chín người này, nền tảng công pháp tu luyện đều như nhau, đều là quyển thượng của Dịch Cân Kinh. Đây là lựa chọn duy nhất của Tần Vô Song. Vì những hộ vệ này, người trẻ tuổi nhất cũng vượt qua mười tám, lớn tuổi nhất gần ba mươi. Tất cả đều bỏ qua thời gian luyện võ tốt nhất thời niên thiếu.
Tu luyện Dịch Cân Kinh, mới có thể tiến hành cải tạo cơ thể bọn họ triệt để, do đó thu được biến hóa thoát thai hoán cốt.
Ngoài ra, cho bọn họ tu luyện Dịch Cân Kinh cũng dễ dàng cho sau này phụ thân Tần Liên Sơn tiếp nhận quản lý. Dù sao công pháp mà Tần Liên Sơn tu luyện chính là Dịch Cân Kinh.
Có công pháp thượng thừa như vậy của Dịch Cân Kinh làm nền móng, không đến một năm, mười chín người này tiến nhập vào cảnh giới Chân Võ Cảnh không phải là vấn đề.
Chân Võ Cảnh, cũng trở nên không còn đáng sợ nữa.
Đáng kinh ngạc hơn chính là, mười chín người này đều là Chân Võ Cảnh, nếu cứ như vậy, chỗ đặc thù và chỗ đáng sợ của đội ngũ này đều sẽ hiển lộ ra. Nguồn: http://truyenfull.vn
Quan trọng nhất là, Tần Vô Song còn cố ý luyện thêm năng lực quần chiến cho bọn họ. Hắn truyền thụ cho bọn họ trận pháp của các danh môn đại phái lưu lại của kiếp trước, uy lực kinh người.
Mỗi một tổ, đều có một trận pháp, và ba tổ kết hợp lại, lại có một đại trận pháp khác. Trong trận có trận.
Cho dù mười chín đội viên này đều chỉ là Chân Võ Cảnh Nhất đẳng, nhưng dựa vào tiểu trận pháp, cũng đủ để đọ sức với Chân Võ Cảnh Ngũ đẳng. Một khi đại trận pháp khởi động, cho dù là Chân Võ Cảnh Thất đẳng, rơi vào trong trận pháp cũng đủ vất vả.
Đương nhiên, huấn luyện của Tần Vô Song là có nhiều nguyên nhân, mục đích của hắn, đương nhiên không dừng lại ở những điều này.
Với đánh giá của hắn, sau khi trải qua Dịch Cân Kinh, những đội viên này, chỉ cần thời gian ba năm, tu vi của cá thể thậm chí có thể đạt đến Chân Võ Cảnh Tam đẳng. Sau năm năm, tu vi cá thể có thể đạt đến Chân Võ Cảnh Ngũ đẳng.
Đương nhiên, căn cứ vào quan sát của hắn, đến Chân Võ Cảnh Ngũ đẳng, trong những đội viên này, sẽ có người đạt đến cực hạn, nếu tiếp tục đề thăng sẽ xuất hiện hiện tượng đứt gãy. Đến lúc đó nếu không có ngoại lực trợ giúp, muốn thăng cấp, chỉ sợ vô cùng khó khăn.
Đương nhiên, trong mười chín người này, còn có mấy gã nổi bật, Tần Vô Song phỏng chừng cực hạn của bọn họ có thể đạt đến Chân Võ Cảnh Thất đẳng, thậm chí Bát đẳng.
Tần Vô Song hoàn toàn có lý do khát khao một chút, Tần gia trang sau năm năm, thực lực sẽ đáng sợ như thế nào!
Mười chín gã cường giả Chân Võ Cảnh Ngũ đẳng, lại phối hợp với trận pháp nghịch thiên kiếp trước, không khách khí nói một câu, cho dù là gia chủ của Tây Môn Đại phiệt, Chân Võ Cảnh Cửu đẳng xông vào, cũng chắc chắn phải nếm mùi đau thương.
Huống hồ, con át chủ bài của Tần Vô Song, không chỉ dừng lại ở trận pháp quần chiến đơn giản như vậy. Kỹ năng hắn truyền thụ cho mỗi người đều vô cùng có tính mũi nhọn. Tần Vô Song ở kiếp trước không có những sở thích tạp nham, sở thích duy nhất chính là thu thập võ điển, đọc các loại võ điển. Trong đầu hắn, nghiễm nhiên chính là một bộ bách khoa toàn thư võ học. Lúc này căn cứ theo trình độ từng người mà dạy, đương nhiên là như cá gặp nước.
Kỹ năng ám sát, kỹ năng phòng ngự, kỹ năng dùng độc, kỹ năng điều tra, kỹ năng ẩn núp, các loại kỹ năng, Tần Vô Song đều có đặc huấn chuyên môn.
Mười chín người đội viên của đội Liệp Ưng, cũng ý thức được huấn luyện đặc thù của thiếu gia là một loại khẳng định năng lực đối với bọn họ, càng là một loại ký thác với bọn họ.
Hiểu được điều này, các đội viên của Liệp Ưng càng vô cùng hăng hái, nhiệt huyết tràn đầy chảy ra chỉ vì Hào môn Tần gia.
Bọn họ rốt cuộc cũng hiểu rõ, thiếu gia nói muốn bồi dưỡng bọn họ thành một đội quân thép, hoàn toàn không phải là nói suông. Nói muốn bồi dưỡng bọn họ thành cường giả một chọi trăm, cũng không phải là nói suông, nói để Tần gia trang vững như thành đồng vách sắt, càng không phải là một câu nói suông!
Nửa tháng tiếp theo, mỗi ngày Tần Vô Song ngoài huấn luyện đội ngũ, còn củng cố thực lực của bản thân.
Thí luyện Võ đồng mặc dù khiêu chiến không lớn, nhưng dù sao là Thí luyện lần đầu tiên khi hắn tới Đại lục Thiên Huyền, thậm chí nói là lần đầu tiên khi hắn rời khỏi một nơi nhỏ bé là quận La Giang này.
Bốn năm… Để có thể bước được một bước này, ước chừng đã phải chờ đợi bốn năm rồi.
Nhưng Tần Vô Song không hề hối hận, bốn năm âm thầm chịu đựng này, ẩn giấu tài năng bốn năm nay là rất đáng giá. Nếu không có bốn năm này, hắn sao có thể khôi phục được công lực chín thành của kiếp trước sao? Không có thực lực, thì lấy năng lực gì đi ra ngoài?
Thời gian nửa tháng, trong nháy mắt đã trôi qua.
Đội hộ vệ của Tần gia trang sau khi cải tổ, bộ mặt rực rỡ đổi mới hoàn toàn. Đội Liệp Ưng cố nhiên càng thêm thần bí, hai đội Hắc Hùng và Phi Vũ, cũng có lực chiến đấu với tốc độ tăng trưởng mấy lần.
Hơn nữa Tần Vô Song cũng tiến hành cải tạo cơ quan mật đạo của Tần gia trang, đồng thời lợi dụng địa thế, thiết lập mười mấy góc chết phòng ngự, đem toàn bộ Tần gia trang bước đầu chế tạo thành tường đồng vách sắt.
Với lực chiến đấu như hiện nay của Tần gia trang, đừng nói là loại đối thủ đột kích như Hứa gia, cho dù là Lãnh Huyết Thập Tam Ưng của Tây Môn Đại phiệt đến xâm phạm, cũng đủ năng lực chống cự.
Ngày sáu tháng sáu, ngày lành tháng tốt, thích hợp cho xuất hành.
Trong phạm vi quận La Giang, Võ đồng Thất đẳng dưới hai mươi tuổi, vốn có bốn người. Phân biệt là Đạt Hề Dương, Vân Khinh Yên, Hứa Đình và Tần Vô Song.
Đạt Hề Dương là Võ đồng Bát đẳng, ba người khác đều là Thất đẳng. Hứa Đình sớm đã trở thành khách dưới hoàng tuyền ở Tần gia trang, đương nhiên loại bỏ ra bên ngoài.
Như vậy, những người có đầy đủ tư cách báo danh ở quận La Giang cũng chỉ có ba người mà thôi. Số lượng này so với các quận lớn khác mà nói, có vẻ tương đối ít ỏi. Chí ít trong tám quận của Nam Vân Châu, thành tích này là thấp nhất.
Theo ý định ban đầu của Tần Vô Song, hắn dự định sẽ đi một mình. Nhưng Đạt Hề Minh sớm đã qua chào hỏi thân tình, muốn hắn kết bạn đi cùng với Đạt Hề Dương tới quận thành.
Nếu Đạt Hề Minh đã nói như vậy, Tần Vô Song cũng không tiện từ chối. Hắn cũng rất có thiện cảm với Đạt Hề Dương, có một người đồng hành, dọc đường cũng có thể tiêu hao một chút thời gian đi đường, cũng không có gì.
Còn Hào môn Vân gia, đặc biệt là tộc trưởng Vân Thiên Hào, sau khi có được tin tức này, tay chân quýnh quáng, vui mừng không kìm hãm được. Cơ hội tốt, cơ hội tốt trời cho!
Trong thời gian này Hào môn Tiễn gia luôn tranh đoạt với Vân gia, hai bên vì chuyện hôn sự của con gái nhà mình, cuộc chiến nước miếng đã đánh qua mấy hiệp rồi. Mục đích của bọn họ đều chỉ có một – Kết làm thông gia với Hào môn Tần gia.
Hôm nay, Vân Khinh Yên của Vân gia vừa vặn có đầy đủ tư cách báo danh, đúng lúc có lý do tiếp cận với con nhà thông gia, đường đi dài dằng dặc, chẳng lẽ không phải là cơ hội trời cho?
Vân Thiên Hào càng nghĩ càng cao hứng, thông qua các loại con đường, nghe nói Tần Vô Song chuẩn bị cùng Đạt Hề Dương kết bạn lên đường xuất phát, lập tức liền có chủ ý.
Hai người nam kết bạn, trên đường đi chẳng lẽ không thể không chiếu cố đến nữ hài hay sao? Không thể vứt bỏ một nữ hài, để cô ta đơn độc hành động được? Mặc dù Đạt Hề Dương ở bên cạnh, ít nhiều có chút không được hoàn mỹ, nhưng chuyện của Đạt Hề Thế gia, Vân Thiên Hào hắn có to gan cũng không dám đi nghị luận thị phi.
Nói tóm lại, nữ nhi của mình có thể tiến nhập vào tiểu đội đó, mới là quan trọng nhất.
Cứ như vậy, khi Đạt Hề Minh và Tần Tụ tiễn biệt hai người trẻ tuổi, Vân Thiên Hào dẫn theo con gái phong trần mệt mỏi đuổi tới.
- Ha ha, ông trời còn thương, đến vừa đúng lúc. Nhị vị thiếu gia như rồng trong bầy người, chắc hẳn cũng là tới châu thành Nam Vân Châu tập hợp đúng không? Vừa vặn, tiểu nữ cũng cùng đường đi với các vị. Ba người kết bạn mà đi, có thể quan tâm giúp đỡ lẫn nhau. Đến châu thành Nam Vân Châu, thậm chí tới Xích Mộc Vương Thành, người đông cũng không dễ bị người ta ức hiếp.
Vân Thiên Hào nói đến mức này, Tần Vô Song và Đạt Hề Dương đều nhìn nhau cười khổ. Quan tâm lẫn nhau? Với tính tình đại tiểu thư của Vân Khinh Yên, còn có thể hy vọng cô ta quan tâm gì chứ?
Cái gọi là chìa tay không đánh người có khuôn mặt tươi cười, nếu là đồng hành một đường, về tình về lý, bọn họ cũng từ chối không được, đành phải kết bạn xuất phát.
Vân Khinh Yên ở nhà không biết đã tiếp nhận bao nhiêu lời dặn dò, cũng biết trước mặt hai người này, tính khí đại tiểu thư căn bản không có bất cứ tư cách gì phát tác, mặc dù không khiến nàng làm được việc tận lực đi lấy lòng Tần Vô Song và Đạt Hề Dương, nhưng cuối cùng có thể khống chế được tính tình một chút.
Hành trình trên đường không nhanh không chậm, sau hai ngày đã đến được châu thành Nam Vân Châu.
Nếu nói quận thành La Giang từng mang tới cho Tần Vô Song chấn động rất lớn, vậy thì chấn động mà châu thành Nam Vân Châu này mang lại cho Tần Vô Song còn mạnh hơn mười lần.
Bất luận là kiến trúc cũng đẹp, quy mô thành thị cũng lớn, trình độ phồn hoa cũng cao, đều có thể vượt qua quận thành La Giang mười lần, không thẹn là châu thành.
Ba người cưỡi ngựa đi từ từ, tới được châu thành, con người thổ nhưỡng đều không quen, bọn họ cũng không tiện làm càn quá mức. Huống chi tính cách của Tần Vô Song và Đạt Hề Dương, cũng không phải là loại người huênh hoang khoe khoang.
Giữa lúc đang đi, đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Ngay sau đó, những tiếng quát truyền đến:
- Tránh ra, tránh ra! Mau tránh ra hết!
Bốn phương hướng này, tổng hợp lại kỳ thực là bổ trợ cho nhau, thậm chí là tương thông.
Tần Vô Song tùy theo tài năng mà dạy, căn cứ vào đặc điểm của từng đội viên để tiến hành phân tổ, mười chín người đội viên, lại phân thành ba tiểu đội, một tiểu đội bảy người, hai tiểu đội sáu người.
Giữa mỗi tiểu đội có phân công rõ ràng, lại có huấn luyện hợp đồng tác chiến.
Đương nhiên, mười chín người này, nền tảng công pháp tu luyện đều như nhau, đều là quyển thượng của Dịch Cân Kinh. Đây là lựa chọn duy nhất của Tần Vô Song. Vì những hộ vệ này, người trẻ tuổi nhất cũng vượt qua mười tám, lớn tuổi nhất gần ba mươi. Tất cả đều bỏ qua thời gian luyện võ tốt nhất thời niên thiếu.
Tu luyện Dịch Cân Kinh, mới có thể tiến hành cải tạo cơ thể bọn họ triệt để, do đó thu được biến hóa thoát thai hoán cốt.
Ngoài ra, cho bọn họ tu luyện Dịch Cân Kinh cũng dễ dàng cho sau này phụ thân Tần Liên Sơn tiếp nhận quản lý. Dù sao công pháp mà Tần Liên Sơn tu luyện chính là Dịch Cân Kinh.
Có công pháp thượng thừa như vậy của Dịch Cân Kinh làm nền móng, không đến một năm, mười chín người này tiến nhập vào cảnh giới Chân Võ Cảnh không phải là vấn đề.
Chân Võ Cảnh, cũng trở nên không còn đáng sợ nữa.
Đáng kinh ngạc hơn chính là, mười chín người này đều là Chân Võ Cảnh, nếu cứ như vậy, chỗ đặc thù và chỗ đáng sợ của đội ngũ này đều sẽ hiển lộ ra. Nguồn: http://truyenfull.vn
Quan trọng nhất là, Tần Vô Song còn cố ý luyện thêm năng lực quần chiến cho bọn họ. Hắn truyền thụ cho bọn họ trận pháp của các danh môn đại phái lưu lại của kiếp trước, uy lực kinh người.
Mỗi một tổ, đều có một trận pháp, và ba tổ kết hợp lại, lại có một đại trận pháp khác. Trong trận có trận.
Cho dù mười chín đội viên này đều chỉ là Chân Võ Cảnh Nhất đẳng, nhưng dựa vào tiểu trận pháp, cũng đủ để đọ sức với Chân Võ Cảnh Ngũ đẳng. Một khi đại trận pháp khởi động, cho dù là Chân Võ Cảnh Thất đẳng, rơi vào trong trận pháp cũng đủ vất vả.
Đương nhiên, huấn luyện của Tần Vô Song là có nhiều nguyên nhân, mục đích của hắn, đương nhiên không dừng lại ở những điều này.
Với đánh giá của hắn, sau khi trải qua Dịch Cân Kinh, những đội viên này, chỉ cần thời gian ba năm, tu vi của cá thể thậm chí có thể đạt đến Chân Võ Cảnh Tam đẳng. Sau năm năm, tu vi cá thể có thể đạt đến Chân Võ Cảnh Ngũ đẳng.
Đương nhiên, căn cứ vào quan sát của hắn, đến Chân Võ Cảnh Ngũ đẳng, trong những đội viên này, sẽ có người đạt đến cực hạn, nếu tiếp tục đề thăng sẽ xuất hiện hiện tượng đứt gãy. Đến lúc đó nếu không có ngoại lực trợ giúp, muốn thăng cấp, chỉ sợ vô cùng khó khăn.
Đương nhiên, trong mười chín người này, còn có mấy gã nổi bật, Tần Vô Song phỏng chừng cực hạn của bọn họ có thể đạt đến Chân Võ Cảnh Thất đẳng, thậm chí Bát đẳng.
Tần Vô Song hoàn toàn có lý do khát khao một chút, Tần gia trang sau năm năm, thực lực sẽ đáng sợ như thế nào!
Mười chín gã cường giả Chân Võ Cảnh Ngũ đẳng, lại phối hợp với trận pháp nghịch thiên kiếp trước, không khách khí nói một câu, cho dù là gia chủ của Tây Môn Đại phiệt, Chân Võ Cảnh Cửu đẳng xông vào, cũng chắc chắn phải nếm mùi đau thương.
Huống hồ, con át chủ bài của Tần Vô Song, không chỉ dừng lại ở trận pháp quần chiến đơn giản như vậy. Kỹ năng hắn truyền thụ cho mỗi người đều vô cùng có tính mũi nhọn. Tần Vô Song ở kiếp trước không có những sở thích tạp nham, sở thích duy nhất chính là thu thập võ điển, đọc các loại võ điển. Trong đầu hắn, nghiễm nhiên chính là một bộ bách khoa toàn thư võ học. Lúc này căn cứ theo trình độ từng người mà dạy, đương nhiên là như cá gặp nước.
Kỹ năng ám sát, kỹ năng phòng ngự, kỹ năng dùng độc, kỹ năng điều tra, kỹ năng ẩn núp, các loại kỹ năng, Tần Vô Song đều có đặc huấn chuyên môn.
Mười chín người đội viên của đội Liệp Ưng, cũng ý thức được huấn luyện đặc thù của thiếu gia là một loại khẳng định năng lực đối với bọn họ, càng là một loại ký thác với bọn họ.
Hiểu được điều này, các đội viên của Liệp Ưng càng vô cùng hăng hái, nhiệt huyết tràn đầy chảy ra chỉ vì Hào môn Tần gia.
Bọn họ rốt cuộc cũng hiểu rõ, thiếu gia nói muốn bồi dưỡng bọn họ thành một đội quân thép, hoàn toàn không phải là nói suông. Nói muốn bồi dưỡng bọn họ thành cường giả một chọi trăm, cũng không phải là nói suông, nói để Tần gia trang vững như thành đồng vách sắt, càng không phải là một câu nói suông!
Nửa tháng tiếp theo, mỗi ngày Tần Vô Song ngoài huấn luyện đội ngũ, còn củng cố thực lực của bản thân.
Thí luyện Võ đồng mặc dù khiêu chiến không lớn, nhưng dù sao là Thí luyện lần đầu tiên khi hắn tới Đại lục Thiên Huyền, thậm chí nói là lần đầu tiên khi hắn rời khỏi một nơi nhỏ bé là quận La Giang này.
Bốn năm… Để có thể bước được một bước này, ước chừng đã phải chờ đợi bốn năm rồi.
Nhưng Tần Vô Song không hề hối hận, bốn năm âm thầm chịu đựng này, ẩn giấu tài năng bốn năm nay là rất đáng giá. Nếu không có bốn năm này, hắn sao có thể khôi phục được công lực chín thành của kiếp trước sao? Không có thực lực, thì lấy năng lực gì đi ra ngoài?
Thời gian nửa tháng, trong nháy mắt đã trôi qua.
Đội hộ vệ của Tần gia trang sau khi cải tổ, bộ mặt rực rỡ đổi mới hoàn toàn. Đội Liệp Ưng cố nhiên càng thêm thần bí, hai đội Hắc Hùng và Phi Vũ, cũng có lực chiến đấu với tốc độ tăng trưởng mấy lần.
Hơn nữa Tần Vô Song cũng tiến hành cải tạo cơ quan mật đạo của Tần gia trang, đồng thời lợi dụng địa thế, thiết lập mười mấy góc chết phòng ngự, đem toàn bộ Tần gia trang bước đầu chế tạo thành tường đồng vách sắt.
Với lực chiến đấu như hiện nay của Tần gia trang, đừng nói là loại đối thủ đột kích như Hứa gia, cho dù là Lãnh Huyết Thập Tam Ưng của Tây Môn Đại phiệt đến xâm phạm, cũng đủ năng lực chống cự.
Ngày sáu tháng sáu, ngày lành tháng tốt, thích hợp cho xuất hành.
Trong phạm vi quận La Giang, Võ đồng Thất đẳng dưới hai mươi tuổi, vốn có bốn người. Phân biệt là Đạt Hề Dương, Vân Khinh Yên, Hứa Đình và Tần Vô Song.
Đạt Hề Dương là Võ đồng Bát đẳng, ba người khác đều là Thất đẳng. Hứa Đình sớm đã trở thành khách dưới hoàng tuyền ở Tần gia trang, đương nhiên loại bỏ ra bên ngoài.
Như vậy, những người có đầy đủ tư cách báo danh ở quận La Giang cũng chỉ có ba người mà thôi. Số lượng này so với các quận lớn khác mà nói, có vẻ tương đối ít ỏi. Chí ít trong tám quận của Nam Vân Châu, thành tích này là thấp nhất.
Theo ý định ban đầu của Tần Vô Song, hắn dự định sẽ đi một mình. Nhưng Đạt Hề Minh sớm đã qua chào hỏi thân tình, muốn hắn kết bạn đi cùng với Đạt Hề Dương tới quận thành.
Nếu Đạt Hề Minh đã nói như vậy, Tần Vô Song cũng không tiện từ chối. Hắn cũng rất có thiện cảm với Đạt Hề Dương, có một người đồng hành, dọc đường cũng có thể tiêu hao một chút thời gian đi đường, cũng không có gì.
Còn Hào môn Vân gia, đặc biệt là tộc trưởng Vân Thiên Hào, sau khi có được tin tức này, tay chân quýnh quáng, vui mừng không kìm hãm được. Cơ hội tốt, cơ hội tốt trời cho!
Trong thời gian này Hào môn Tiễn gia luôn tranh đoạt với Vân gia, hai bên vì chuyện hôn sự của con gái nhà mình, cuộc chiến nước miếng đã đánh qua mấy hiệp rồi. Mục đích của bọn họ đều chỉ có một – Kết làm thông gia với Hào môn Tần gia.
Hôm nay, Vân Khinh Yên của Vân gia vừa vặn có đầy đủ tư cách báo danh, đúng lúc có lý do tiếp cận với con nhà thông gia, đường đi dài dằng dặc, chẳng lẽ không phải là cơ hội trời cho?
Vân Thiên Hào càng nghĩ càng cao hứng, thông qua các loại con đường, nghe nói Tần Vô Song chuẩn bị cùng Đạt Hề Dương kết bạn lên đường xuất phát, lập tức liền có chủ ý.
Hai người nam kết bạn, trên đường đi chẳng lẽ không thể không chiếu cố đến nữ hài hay sao? Không thể vứt bỏ một nữ hài, để cô ta đơn độc hành động được? Mặc dù Đạt Hề Dương ở bên cạnh, ít nhiều có chút không được hoàn mỹ, nhưng chuyện của Đạt Hề Thế gia, Vân Thiên Hào hắn có to gan cũng không dám đi nghị luận thị phi.
Nói tóm lại, nữ nhi của mình có thể tiến nhập vào tiểu đội đó, mới là quan trọng nhất.
Cứ như vậy, khi Đạt Hề Minh và Tần Tụ tiễn biệt hai người trẻ tuổi, Vân Thiên Hào dẫn theo con gái phong trần mệt mỏi đuổi tới.
- Ha ha, ông trời còn thương, đến vừa đúng lúc. Nhị vị thiếu gia như rồng trong bầy người, chắc hẳn cũng là tới châu thành Nam Vân Châu tập hợp đúng không? Vừa vặn, tiểu nữ cũng cùng đường đi với các vị. Ba người kết bạn mà đi, có thể quan tâm giúp đỡ lẫn nhau. Đến châu thành Nam Vân Châu, thậm chí tới Xích Mộc Vương Thành, người đông cũng không dễ bị người ta ức hiếp.
Vân Thiên Hào nói đến mức này, Tần Vô Song và Đạt Hề Dương đều nhìn nhau cười khổ. Quan tâm lẫn nhau? Với tính tình đại tiểu thư của Vân Khinh Yên, còn có thể hy vọng cô ta quan tâm gì chứ?
Cái gọi là chìa tay không đánh người có khuôn mặt tươi cười, nếu là đồng hành một đường, về tình về lý, bọn họ cũng từ chối không được, đành phải kết bạn xuất phát.
Vân Khinh Yên ở nhà không biết đã tiếp nhận bao nhiêu lời dặn dò, cũng biết trước mặt hai người này, tính khí đại tiểu thư căn bản không có bất cứ tư cách gì phát tác, mặc dù không khiến nàng làm được việc tận lực đi lấy lòng Tần Vô Song và Đạt Hề Dương, nhưng cuối cùng có thể khống chế được tính tình một chút.
Hành trình trên đường không nhanh không chậm, sau hai ngày đã đến được châu thành Nam Vân Châu.
Nếu nói quận thành La Giang từng mang tới cho Tần Vô Song chấn động rất lớn, vậy thì chấn động mà châu thành Nam Vân Châu này mang lại cho Tần Vô Song còn mạnh hơn mười lần.
Bất luận là kiến trúc cũng đẹp, quy mô thành thị cũng lớn, trình độ phồn hoa cũng cao, đều có thể vượt qua quận thành La Giang mười lần, không thẹn là châu thành.
Ba người cưỡi ngựa đi từ từ, tới được châu thành, con người thổ nhưỡng đều không quen, bọn họ cũng không tiện làm càn quá mức. Huống chi tính cách của Tần Vô Song và Đạt Hề Dương, cũng không phải là loại người huênh hoang khoe khoang.
Giữa lúc đang đi, đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Ngay sau đó, những tiếng quát truyền đến:
- Tránh ra, tránh ra! Mau tránh ra hết!