Khí Trùng Tinh Hà
Chương 058: Thực lực Đại phiệt
Trở lại khách ****, Tần Liên Sơn cùng với Tần Tụ cũng ở trước cửa phòng, sắc mặt lo lắng. Nhìn thấy Tần Vô Song an toàn trở về, hai người vui mừng chạy ra đón.
- Vô Song, ngươi không sao chứ?
Tần Tụ nắm tay Tần Vô Song, thân thiết hỏi.
- Vào phòng rồi hãy nói.
Ba người vào phòng Tần Vô Song, Tần Vô Song mở miệng nói:
- Tỷ, đừng lo lắng, không có việc gì.
Tần Liên Sơn ngưng giọng hỏi:
- Tây Môn Đại phiệt? Lại là Tây Môn Đại phiệt à?
Nghe được trong giọng nói phụ thân tràn ngập vẻ hiu quạnh, thậm chí có chút kinh hoảng. Đại phiệt can dự vào, tuyệt đối đã vượt qua xa phạm vi có thể thừa nhận của hắn.
Cho dù là thời điểm huy hoàng nhất của Tần gia cũng chỉ là Hào môn mà thôi, cùng Đại phiệt chênh lệch, cũng không phải nửa điểm. Mà giờ phút này, người Tây Môn Đại phiệt liên tiếp tìm tới cửa. Điều này làm cho Tần Liên Sơn không khỏi lo lắng, thậm chí sinh ra chút dao động.
- Chính là Tây Môn Đại phiệt, chẳng qua lần này tới so với lần trước ở Đạt Hề Thế gia nhìn thấy Tây Môn Thiên, lại còn lợi hại hơn một chút.
Tần Liên Sơn trong lòng máy động, so với Tây Môn Thiên còn lợi hại hơn?
Tây Môn Thiên ở trước mặt Đạt Hề Hằng vênh mặt hất hàm sai khiến, rất nhiều quý tộc cũng chính mắt nhìn thấy. Ở trong lòng Tần Liên Sơn, Tây Môn Thiên đã thuộc loại cao cấp không thể sánh nổi rồi. So với Tây Môn Thiên càng mạnh hơn, vậy thì đạt đến trình độ nào?
Tần Vô Song quan sát sắc mặt, biết trong lòng phụ thân đã có chút dao động. Cái này cũng khó trách, trong nhận thức của phụ thân, điều này xác thực đã vượt xa ranh giới rồi.
- Phụ thân, ta từ lúc lên ba tuổi, ngươi liền dạy cho ta tổ huấn Tần gia. Cho tới bây giờ, đã bao nhiêu năm rồi?
Kẻ mưu đoạt gia sản Tần gia, hoàn lại gấp năm lần.
Kẻ mưu đoạt địa vị Tần gia, hoàn lại gấp mười lần. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Muốn tiêu diệt Tần gia, toàn lực đánh lại, ngọc đá cùng nát, tuyệt không hối tiếc!
Ba tổ huấn, con cháu trong Tần gia từ lúc ba tuổi bắt đầu học. Cả đời, ít nhất phải đọc mười vạn lần. Tần Liên Sơn như thế nào không nhớ rõ?
Thấy phụ thân không nói gì, Tần Vô Song tiếp tục nói:
- Thế cục hôm nay, đã không chỉ là tranh đoạt gia sản dòng họ cùng địa vị quý tộc của Tần gia nữa, mà là sự tồn vong của gia tộc Tần gia. Ngươi có biết Tây Môn Đại phiệt lần này tới là nói như thế nào không?
- Bọn họ nói cái gì?
Tần Liên Sơn trong mắt hiện lên một tia phẫn nộ cùng bất khuất.
- Bọn họ nói, Hàn môn Tần gia nếu không từ bỏ tranh đoạt danh ngạch Hào môn, trong vòng mười ngày, tất diệt cả tộc.
Phanh!
Tần Liên Sơn một quyền nện trên bàn trà, khiến trà cụ bay loạn xạ.
- Phụ thân bớt giận, ta muốn hỏi người, nếu chúng ta thật sự từ bỏ trận chiến tranh đoạt Hào môn, dựa vào tâm địa lang sói của Tây Môn Đại phiệt cùng Hứa gia, bọn chúng sẽ không lấy Hàn môn Tần gia ta mà khai đao sao?
Tần Liên Sơn biểu tình ngưng đọng, ánh mắt lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa. Con trai tuổi còn nhỏ, đã phân tích vấn đề thật sự thấu triệt. Thế cục hôm nay, bất luận tiến thối, kẻ địch cũng sẽ không thay đổi. Tiếp tục đấu tranh, tất có trả thù, không đấu tranh, Tần gia từ nay về sau giáng xuống bình dân, càng chỉ bị người khác xâm phạm. Cục diện đã như vậy, lựa chọn như thế nào, còn cần lo lắng sao?
Tần Liên Sơn vốn là kẻ hiếu thắng, lúc trước dao động, cũng chỉ là bởi vì lo lắng Hàn môn cùng Đại phiệt chênh lệch quá lớn, nhất thời trong lòng không nhìn ra sự thật. Cân nhắc xong, hắn vỗ bàn, trong mắt tinh quang mãnh liệt, trầm giọng nói:
- Muốn tiêu diệt Tần gia, toàn lực đánh trả, ngọc đá cùng nát, cũng không tiếc! Vô Song, chiều nay, ngươi có tự tin không?
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Giết Hứa gia, như giết chó hoang! Phụ thân, sau chiều hôm nay, Tần gia sẽ quay trở về địa vị Hào môn, khắp chốn mừng vui!
Đang nói, Tần Vô Song đột nhiên khẽ mỉm cười:
- Có khách tới!
Ngoài hành lang, tiếng bước chân đều đặn đang tiến đến gần, tràn ngập bên tai.
- Tần Tộc trưởng có ở trong không?
Tần Liên Sơn vừa nghe, rõ ràng đúng là vị giám khảo râu bạc họ Chu từng mở tiệc chiêu đãi bọn họ.
- Ha ha, Chu Trưởng lão, mời vào.
Tần Vô Song mở cửa, ra bên ngoài nhìn, đã thấy phía sau Chu Trưởng lão, hai mươi bốn võ sĩ Chân Võ Thánh Địa mặc trang phục đặc thù, chỉnh tề đứng ngoài hành lang. Những người này thân thể mạnh mẽ, ánh mắt sâu xa, vừa thấy đủ biết là cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh. Có thể thấy, ít nhất cũng có Chân Võ Cảnh Tứ đẳng, tập thể xuất động, càng hiển lộ uy thế.
- Nghe nói, nơi này có chút chuyện?
Chu Trưởng lão giống như cười chế nhạo, cũng không nói ra.
- Chính là một vở hài kịch thôi, nghe thấy ta đề cập đến Chân Võ Thánh Địa, bọn chúng đã sợ tới mức bỏ trốn mất dạng.
Tần Vô Song ngữ khí thoải mái nói.
Chu Trưởng lão gật gật đầu, xoay người, đến gần, lúc này mới đè thấp thanh âm, thấp giọng hỏi:
- Tây Môn Đại phiệt?
- Tây Môn Đại phiệt!
- Người tới thực lực như thế nào?
Chu Trưởng lão lại hỏi.
- Một người Bát đẳng, hai người Thất đẳng. Ba người này, đủ có thể tàn sát cả quận La Giang.
Tần Liên Sơn vốn chẳng biết người tới thực lực cụ thể như thế nào, lúc này nghe Tần Vô Song nói, tuy rằng sớm có chuẩn bị tâm lý, cũng không khỏi cả kinh.
Chân Võ Cảnh Bát đẳng?
Thành lập một gia tộc Đại phiệt, cũng chỉ yêu cầu có được một gã Chân Võ Cảnh Bát đẳng tọa trấn! Chẳng lẽ, Tộc trưởng Tây Môn Đại phiệt tự mình giá lâm?
Chu Trưởng lão sắc mặt khẽ biến đổi, có chút suy nghĩ nói:
- Tây Môn Đại phiệt, thật sự là càng ngày càng vô phép. Xem ra, Tây Môn Thiên cũng không có đem cảnh cáo của Hoàng Tổng quản đặt ở trong lòng. Như thế là coi rẻ uy nghiêm của Chân Võ Thánh Địa, Tây Môn Đại phiệt xem ra mấy năm nay kiêu căng có chút chẳng biết trời cao đất dày rồi.
- Có chuyện muốn hỏi Chu Trưởng lão một chút.
- Cứ nói.
- Tây Môn Đại phiệt có bao nhiêu người Chân Võ Cảnh Bát đẳng?
Đây mới là điều Tần Vô Song quan tâm. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
- Bách Việt Quốc có Tứ Đại Lĩnh, từng Lĩnh quản tám châu. Từng châu đều có một thế lực Đại phiệt, hơn nữa Tứ Đại Vương Thành cùng Đế đô có hơn mười gia tộc Đại phiệt, tổng cộng có bốn mươi, năm mươi Đại phiệt. Tây Môn Đại phiệt trong cả nước xếp hạng thứ năm, thế lực tất nhiên là đỉnh phong. Gia chủ, là Chân Võ Cảnh Cửu đẳng. Chân Võ Cảnh Bát đẳng, ít nhất có ba người. Cho nên Thất đẳng, phỏng chừng số lượng vượt qua mười tên.
Quả nhiên có Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, Tần Vô Song mặc dù có chuẩn bị, cũng hơi giật mình. Chẳng qua hắn cũng không lo lắng, Cửu đẳng thì sao chứ?
- Còn Thập Nhị Đại Phiệt là như thế nào?
- Thập Nhị Đại Phiệt cùng Chân Võ Cảnh Cửu đẳng có quan hệ. Trong mấy chục Đại phiệt, có Chân Võ Cảnh Cửu đẳng chỉ có mười hai nhà, bởi vậy được hợp xưng là Thập Nhị Đại Phiệt. Đặt danh hiệu như vậy, cũng chỉ là để thể hiện mình cao hơn các Đại phiệt khác một bậc mà thôi.
- Thì ra là như thế!
Tần Vô Song cuối cùng hiểu được, cái gì gọi là Thập Nhị Đại Phiệt, thì ra là vậy.
Chu Trưởng lão đột nhiên cười, ngữ khí kỳ quái nói:
- Cách trận thứ ba chỉ còn khoảng nửa canh giờ. Tranh đoạt danh ngạch Hào môn, các ngươi là bỏ cuộc, hay là tiếp tục?
- Sao Chu Trưởng lão nói vậy?
Tần Vô Song sửng sốt.
- Chân Võ Cảnh Bát đẳng uy hiếp, các ngươi không sợ à?
Tần Vô Song nhìn chằm chằm Chu Trưởng lão, nhìn nửa ngày, mới cười khổ nói:
- Chu Trưởng lão, ta thiếu chút nữa không nhìn ra người là đang thử ta.
Hắn lập tức ưỡn ngực, tiếng nói âm vang rõ ràng:
- Vẫn là câu nói kia… Sau trận thứ ba, Hào môn Hứa gia, từ nay về sau xóa tên!
Chu Trưởng lão vừa nghe, cũng sung sướng cười, vỗ tay nói:
- Được, không sợ quyền uy, không sợ đe dọa, chỉ hỏi bản tâm, đây mới là bản sắc đại trượng phu. Vô Song, ngươi yên tâm, lão đầu nhi cái khác không dám nói, cuộc chiến tranh đoạt Hào môn lần này, Chân Võ Thánh Địa chúng ta chắc chắn sẽ chủ trì công đạo, đảm bảo cho các ngươi một trận đấu tuyệt đối công bằng!
Tần Vô Song gật đầu, trong lòng cũng có chút tâm tư. Lời ấy của Chu Trưởng lão, đáng giá nghiền ngẫm. Lão chỉ nói ở trận chiến tranh đoạt Hào môn, cho Tần gia một điều kiện chiến đấu công bằng, vẫn không có nói khúc sau. Cho nên chuyện sau đó, Tây Môn Đại phiệt có trả thù hay không, có làm gì tiếp theo nữa, Chân Võ Thánh Địa có can thiệp hay không, hắn cũng không đề cập tới.
Đương nhiên, Tần Vô Song cũng không oán hận. Chân Võ Thánh Địa có thể làm đến vậy, đã tính là công chính lắm rồi. Dù sao giữa Hàn môn và Đại phiệt, có thể không thiên vị, đã là hiếm có rồi.
Tần Vô Song một thân kiên cường, tự nhiên khinh thường việc hướng phía Chân Võ Thánh Địa cầu xin bảo hộ. Cho tới bây giờ cũng sẽ không cần cứu tinh, chuyện của mình, thì tự mình giải quyết, trông cậy vào ngoại lực, mười được chín mất!
Chu Trưởng lão cũng không thèm để ý Tần Vô Song nghĩ gì, mỉm cười nói:
- Thời gian cũng sắp đến, vừa lúc chúng ta cũng muốn xuất phát tới Đại quảng trường La Giang duy trì trật tự, không bằng cùng xuất phát, như thế nào?
- Không cần, Chu Trưởng lão mời đi trước.
Tần Vô Song lễ phép từ chối.
Chu Trưởng lão tán thưởng nhìn Tần Vô Song, mỉm cười xuất môn, trong lòng đối với thiếu niên một thân ngông nghênh này yêu thích không thôi. Trong lòng hắn bùi ngùi thầm than, không phải lão phu không chịu xuất lực, mà là nước ở Bách Việt Quốc này cũng đục ngầu…
Hắn cũng biết Tần Vô Song từ chối đi cùng chính là có nguyên nhân. Vào lúc này, Tần gia không muốn bị người khác hiểu nhầm thành phải nhờ vả vào sự bảo hộ của Chân Võ Thánh Địa mới dám đi đến võ trường.
Đây là một loại phong thái, một loại phong thái tự tin mà chỉ những cường giả cực mạnh mới có. Kỳ quái chính là, loại phong thái này, thế nhưng lại xuất hiện trên người một gã thiếu niên mới mười mấy tuổi!
- Vô Song, ngươi không sao chứ?
Tần Tụ nắm tay Tần Vô Song, thân thiết hỏi.
- Vào phòng rồi hãy nói.
Ba người vào phòng Tần Vô Song, Tần Vô Song mở miệng nói:
- Tỷ, đừng lo lắng, không có việc gì.
Tần Liên Sơn ngưng giọng hỏi:
- Tây Môn Đại phiệt? Lại là Tây Môn Đại phiệt à?
Nghe được trong giọng nói phụ thân tràn ngập vẻ hiu quạnh, thậm chí có chút kinh hoảng. Đại phiệt can dự vào, tuyệt đối đã vượt qua xa phạm vi có thể thừa nhận của hắn.
Cho dù là thời điểm huy hoàng nhất của Tần gia cũng chỉ là Hào môn mà thôi, cùng Đại phiệt chênh lệch, cũng không phải nửa điểm. Mà giờ phút này, người Tây Môn Đại phiệt liên tiếp tìm tới cửa. Điều này làm cho Tần Liên Sơn không khỏi lo lắng, thậm chí sinh ra chút dao động.
- Chính là Tây Môn Đại phiệt, chẳng qua lần này tới so với lần trước ở Đạt Hề Thế gia nhìn thấy Tây Môn Thiên, lại còn lợi hại hơn một chút.
Tần Liên Sơn trong lòng máy động, so với Tây Môn Thiên còn lợi hại hơn?
Tây Môn Thiên ở trước mặt Đạt Hề Hằng vênh mặt hất hàm sai khiến, rất nhiều quý tộc cũng chính mắt nhìn thấy. Ở trong lòng Tần Liên Sơn, Tây Môn Thiên đã thuộc loại cao cấp không thể sánh nổi rồi. So với Tây Môn Thiên càng mạnh hơn, vậy thì đạt đến trình độ nào?
Tần Vô Song quan sát sắc mặt, biết trong lòng phụ thân đã có chút dao động. Cái này cũng khó trách, trong nhận thức của phụ thân, điều này xác thực đã vượt xa ranh giới rồi.
- Phụ thân, ta từ lúc lên ba tuổi, ngươi liền dạy cho ta tổ huấn Tần gia. Cho tới bây giờ, đã bao nhiêu năm rồi?
Kẻ mưu đoạt gia sản Tần gia, hoàn lại gấp năm lần.
Kẻ mưu đoạt địa vị Tần gia, hoàn lại gấp mười lần. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Muốn tiêu diệt Tần gia, toàn lực đánh lại, ngọc đá cùng nát, tuyệt không hối tiếc!
Ba tổ huấn, con cháu trong Tần gia từ lúc ba tuổi bắt đầu học. Cả đời, ít nhất phải đọc mười vạn lần. Tần Liên Sơn như thế nào không nhớ rõ?
Thấy phụ thân không nói gì, Tần Vô Song tiếp tục nói:
- Thế cục hôm nay, đã không chỉ là tranh đoạt gia sản dòng họ cùng địa vị quý tộc của Tần gia nữa, mà là sự tồn vong của gia tộc Tần gia. Ngươi có biết Tây Môn Đại phiệt lần này tới là nói như thế nào không?
- Bọn họ nói cái gì?
Tần Liên Sơn trong mắt hiện lên một tia phẫn nộ cùng bất khuất.
- Bọn họ nói, Hàn môn Tần gia nếu không từ bỏ tranh đoạt danh ngạch Hào môn, trong vòng mười ngày, tất diệt cả tộc.
Phanh!
Tần Liên Sơn một quyền nện trên bàn trà, khiến trà cụ bay loạn xạ.
- Phụ thân bớt giận, ta muốn hỏi người, nếu chúng ta thật sự từ bỏ trận chiến tranh đoạt Hào môn, dựa vào tâm địa lang sói của Tây Môn Đại phiệt cùng Hứa gia, bọn chúng sẽ không lấy Hàn môn Tần gia ta mà khai đao sao?
Tần Liên Sơn biểu tình ngưng đọng, ánh mắt lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa. Con trai tuổi còn nhỏ, đã phân tích vấn đề thật sự thấu triệt. Thế cục hôm nay, bất luận tiến thối, kẻ địch cũng sẽ không thay đổi. Tiếp tục đấu tranh, tất có trả thù, không đấu tranh, Tần gia từ nay về sau giáng xuống bình dân, càng chỉ bị người khác xâm phạm. Cục diện đã như vậy, lựa chọn như thế nào, còn cần lo lắng sao?
Tần Liên Sơn vốn là kẻ hiếu thắng, lúc trước dao động, cũng chỉ là bởi vì lo lắng Hàn môn cùng Đại phiệt chênh lệch quá lớn, nhất thời trong lòng không nhìn ra sự thật. Cân nhắc xong, hắn vỗ bàn, trong mắt tinh quang mãnh liệt, trầm giọng nói:
- Muốn tiêu diệt Tần gia, toàn lực đánh trả, ngọc đá cùng nát, cũng không tiếc! Vô Song, chiều nay, ngươi có tự tin không?
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Giết Hứa gia, như giết chó hoang! Phụ thân, sau chiều hôm nay, Tần gia sẽ quay trở về địa vị Hào môn, khắp chốn mừng vui!
Đang nói, Tần Vô Song đột nhiên khẽ mỉm cười:
- Có khách tới!
Ngoài hành lang, tiếng bước chân đều đặn đang tiến đến gần, tràn ngập bên tai.
- Tần Tộc trưởng có ở trong không?
Tần Liên Sơn vừa nghe, rõ ràng đúng là vị giám khảo râu bạc họ Chu từng mở tiệc chiêu đãi bọn họ.
- Ha ha, Chu Trưởng lão, mời vào.
Tần Vô Song mở cửa, ra bên ngoài nhìn, đã thấy phía sau Chu Trưởng lão, hai mươi bốn võ sĩ Chân Võ Thánh Địa mặc trang phục đặc thù, chỉnh tề đứng ngoài hành lang. Những người này thân thể mạnh mẽ, ánh mắt sâu xa, vừa thấy đủ biết là cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh. Có thể thấy, ít nhất cũng có Chân Võ Cảnh Tứ đẳng, tập thể xuất động, càng hiển lộ uy thế.
- Nghe nói, nơi này có chút chuyện?
Chu Trưởng lão giống như cười chế nhạo, cũng không nói ra.
- Chính là một vở hài kịch thôi, nghe thấy ta đề cập đến Chân Võ Thánh Địa, bọn chúng đã sợ tới mức bỏ trốn mất dạng.
Tần Vô Song ngữ khí thoải mái nói.
Chu Trưởng lão gật gật đầu, xoay người, đến gần, lúc này mới đè thấp thanh âm, thấp giọng hỏi:
- Tây Môn Đại phiệt?
- Tây Môn Đại phiệt!
- Người tới thực lực như thế nào?
Chu Trưởng lão lại hỏi.
- Một người Bát đẳng, hai người Thất đẳng. Ba người này, đủ có thể tàn sát cả quận La Giang.
Tần Liên Sơn vốn chẳng biết người tới thực lực cụ thể như thế nào, lúc này nghe Tần Vô Song nói, tuy rằng sớm có chuẩn bị tâm lý, cũng không khỏi cả kinh.
Chân Võ Cảnh Bát đẳng?
Thành lập một gia tộc Đại phiệt, cũng chỉ yêu cầu có được một gã Chân Võ Cảnh Bát đẳng tọa trấn! Chẳng lẽ, Tộc trưởng Tây Môn Đại phiệt tự mình giá lâm?
Chu Trưởng lão sắc mặt khẽ biến đổi, có chút suy nghĩ nói:
- Tây Môn Đại phiệt, thật sự là càng ngày càng vô phép. Xem ra, Tây Môn Thiên cũng không có đem cảnh cáo của Hoàng Tổng quản đặt ở trong lòng. Như thế là coi rẻ uy nghiêm của Chân Võ Thánh Địa, Tây Môn Đại phiệt xem ra mấy năm nay kiêu căng có chút chẳng biết trời cao đất dày rồi.
- Có chuyện muốn hỏi Chu Trưởng lão một chút.
- Cứ nói.
- Tây Môn Đại phiệt có bao nhiêu người Chân Võ Cảnh Bát đẳng?
Đây mới là điều Tần Vô Song quan tâm. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
- Bách Việt Quốc có Tứ Đại Lĩnh, từng Lĩnh quản tám châu. Từng châu đều có một thế lực Đại phiệt, hơn nữa Tứ Đại Vương Thành cùng Đế đô có hơn mười gia tộc Đại phiệt, tổng cộng có bốn mươi, năm mươi Đại phiệt. Tây Môn Đại phiệt trong cả nước xếp hạng thứ năm, thế lực tất nhiên là đỉnh phong. Gia chủ, là Chân Võ Cảnh Cửu đẳng. Chân Võ Cảnh Bát đẳng, ít nhất có ba người. Cho nên Thất đẳng, phỏng chừng số lượng vượt qua mười tên.
Quả nhiên có Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, Tần Vô Song mặc dù có chuẩn bị, cũng hơi giật mình. Chẳng qua hắn cũng không lo lắng, Cửu đẳng thì sao chứ?
- Còn Thập Nhị Đại Phiệt là như thế nào?
- Thập Nhị Đại Phiệt cùng Chân Võ Cảnh Cửu đẳng có quan hệ. Trong mấy chục Đại phiệt, có Chân Võ Cảnh Cửu đẳng chỉ có mười hai nhà, bởi vậy được hợp xưng là Thập Nhị Đại Phiệt. Đặt danh hiệu như vậy, cũng chỉ là để thể hiện mình cao hơn các Đại phiệt khác một bậc mà thôi.
- Thì ra là như thế!
Tần Vô Song cuối cùng hiểu được, cái gì gọi là Thập Nhị Đại Phiệt, thì ra là vậy.
Chu Trưởng lão đột nhiên cười, ngữ khí kỳ quái nói:
- Cách trận thứ ba chỉ còn khoảng nửa canh giờ. Tranh đoạt danh ngạch Hào môn, các ngươi là bỏ cuộc, hay là tiếp tục?
- Sao Chu Trưởng lão nói vậy?
Tần Vô Song sửng sốt.
- Chân Võ Cảnh Bát đẳng uy hiếp, các ngươi không sợ à?
Tần Vô Song nhìn chằm chằm Chu Trưởng lão, nhìn nửa ngày, mới cười khổ nói:
- Chu Trưởng lão, ta thiếu chút nữa không nhìn ra người là đang thử ta.
Hắn lập tức ưỡn ngực, tiếng nói âm vang rõ ràng:
- Vẫn là câu nói kia… Sau trận thứ ba, Hào môn Hứa gia, từ nay về sau xóa tên!
Chu Trưởng lão vừa nghe, cũng sung sướng cười, vỗ tay nói:
- Được, không sợ quyền uy, không sợ đe dọa, chỉ hỏi bản tâm, đây mới là bản sắc đại trượng phu. Vô Song, ngươi yên tâm, lão đầu nhi cái khác không dám nói, cuộc chiến tranh đoạt Hào môn lần này, Chân Võ Thánh Địa chúng ta chắc chắn sẽ chủ trì công đạo, đảm bảo cho các ngươi một trận đấu tuyệt đối công bằng!
Tần Vô Song gật đầu, trong lòng cũng có chút tâm tư. Lời ấy của Chu Trưởng lão, đáng giá nghiền ngẫm. Lão chỉ nói ở trận chiến tranh đoạt Hào môn, cho Tần gia một điều kiện chiến đấu công bằng, vẫn không có nói khúc sau. Cho nên chuyện sau đó, Tây Môn Đại phiệt có trả thù hay không, có làm gì tiếp theo nữa, Chân Võ Thánh Địa có can thiệp hay không, hắn cũng không đề cập tới.
Đương nhiên, Tần Vô Song cũng không oán hận. Chân Võ Thánh Địa có thể làm đến vậy, đã tính là công chính lắm rồi. Dù sao giữa Hàn môn và Đại phiệt, có thể không thiên vị, đã là hiếm có rồi.
Tần Vô Song một thân kiên cường, tự nhiên khinh thường việc hướng phía Chân Võ Thánh Địa cầu xin bảo hộ. Cho tới bây giờ cũng sẽ không cần cứu tinh, chuyện của mình, thì tự mình giải quyết, trông cậy vào ngoại lực, mười được chín mất!
Chu Trưởng lão cũng không thèm để ý Tần Vô Song nghĩ gì, mỉm cười nói:
- Thời gian cũng sắp đến, vừa lúc chúng ta cũng muốn xuất phát tới Đại quảng trường La Giang duy trì trật tự, không bằng cùng xuất phát, như thế nào?
- Không cần, Chu Trưởng lão mời đi trước.
Tần Vô Song lễ phép từ chối.
Chu Trưởng lão tán thưởng nhìn Tần Vô Song, mỉm cười xuất môn, trong lòng đối với thiếu niên một thân ngông nghênh này yêu thích không thôi. Trong lòng hắn bùi ngùi thầm than, không phải lão phu không chịu xuất lực, mà là nước ở Bách Việt Quốc này cũng đục ngầu…
Hắn cũng biết Tần Vô Song từ chối đi cùng chính là có nguyên nhân. Vào lúc này, Tần gia không muốn bị người khác hiểu nhầm thành phải nhờ vả vào sự bảo hộ của Chân Võ Thánh Địa mới dám đi đến võ trường.
Đây là một loại phong thái, một loại phong thái tự tin mà chỉ những cường giả cực mạnh mới có. Kỳ quái chính là, loại phong thái này, thế nhưng lại xuất hiện trên người một gã thiếu niên mới mười mấy tuổi!