Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Khi Trai Thẳng Biết Đọc Suy Nghĩ

Chương 15: Hoàn chính văn



Số 1 đã nói dối Thẩm Gia Hữu.
Không có nhiệm vụ tiếp theo, nhiệm vụ của Thẩm Gia Hữu vẫn chưa kết thúc.
Cô âm thầm dùng một nửa năng lượng của mình để chọn thế giới cho Thẩm Gia Hữu làm nhiệm vụ thế giới thứ tám.
Mục tiêu nhiệm vụ: Vui vẻ, suôn sẻ trưởng thành, bình an, hưởng hết tuổi thọ.
Mỗi thế giới nhiệm vụ được hình thành đều là do sự lựa chọn của các quy tắc và chủ thần, đồng thời cũng là nguồn năng lượng gốc của chính thế giới đó cố gắng tự cứu lấy mình. Chỉ có năng lượng khổng lồ như vậy mới giúp thế giới có thể quay trở lại thời điểm có thể cứu vãn được.
Cho nên, năng lượng do bảy thế giới của Thẩm Gia Hữu thu thập cũng không đủ để cộng thêm dù chỉ một phần nhỏ, số 1 sử dụng chính là năng lượng nguồn mà cô đã cần mẫn tích lũy qua mấy chục triệu năm.
Cô đã đưa thế giới này trở lại thời điểm nó mới được sinh ra.
Đó là lúc bắt đầu câu chuyện, tại công viên giải trí lúc Thẩm Gia Hữu 5 tuổi, lúc này Thẩm Gia Hữu còn chưa gặp tai nạn giao thông hay gặp phải hệ thống, đương nhiên không nhận ra cô.
Cô gọi cảnh sát và đưa Thẩm Gia Hữu đi, một phần ba năng lượng còn lại trong cơ thể cô đã bị tiêu tán vì cô đã thay đổi cốt truyện.
Khi Thẩm Gia Hữu 8 tuổi, cô trở thành hàng xóm của anh, ngăn cản ba mẹ anh ra ngoài, cốt truyện mấu chốt lại thay đổi, năng lượng lại giảm đi một phần ba.
Khi người nhà Thẩm Gia Hữu hỏi tên cô, cô suy nghĩ một lúc rồi đặt cho mình một cái: "Viên... Viên Tư Ngữ, tôi tên là Viên Tư Ngữ."
Sau đó, khi anh 12 tuổi, anh đã thoát khỏi cô giáo khiến anh cả đời chán ghét phụ nữ, tiêu hao hết năng lượng.
Một hệ thống đã cạn kiệt toàn bộ năng lượng thì biến thành gì?
Số 1 cũng không biết.
Nhưng cô biết rằng thiếu niên trước mặt cô, quỹ đạo cuộc sống của anh đã thay đổi, tất cả những đau khổ đã kết thúc, anh sẽ có một cuộc sống suôn sẻ trong tương lai, anh sẽ không mất ngủ, sẽ không mất ba mẹ, anh sẽ không bị cướp tài sản của gia đình, sẽ không sợ hãi và ghét các cô gái và anh sẽ không bị tai nạn giao thông ở tuổi 22, rồi gặp phải một hệ thống gọi là Số 1.
Anh nhất định sẽ trưởng thành vui vẻ, trở thành người đẹp nhất dưới ánh mặt trời, có thể trong tương lai, anh sẽ gặp được một cô gái yêu anh và anh cũng yêu cô ấy, kết hôn và sinh con, họ sẽ ở bên nhau trọn đời.
Vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi ý thức chìm vào bóng tối, cô đang mỉm cười.
"Tư Tư? Tư Ngữ? Viên Tư Ngữ?"
Thẩm Gia Hữu cau mày, nhìn cô gái có vẻ ngơ ngác bên cạnh, "Cậu có sợ không?"
Viên Tư Ngữ cảm thấy trong lòng trống rỗng, như thể cô đã quên điều gì đó, hoặc lại nhớ ra điều gì đó, chóp mũi hơi chua, vô thức rơi nước mắt.
"Chết tiết, cậu đừng khóc."
Thẩm Gia Hữu hoảng sợ dùng tay lau nước mắt cho cô, "Người đó bị bắt đi rồi, chúng ta không cần sợ nữa đâu."
Viên Tư Ngữ vùi đầu vào vòng tay anh, nỗi buồn chợt đến khiến cô không kìm được mà nức nở.
Không biết tại sao cô lại khóc, nhưng cô cảm thấy thỏa mãn, vô cùng vui vẻ.
"Được rồi, được rồi."
Thẩm Gia Hữu vỗ vai cô, "Chúng ta về nhà thôi."
Vì cô giáo đã bị đưa đi điều tra nên ngày đầu tiên đến trường đã được nghỉ.
Nỗi buồn lập tức qua đi, Viên Tư Ngữ lau nước mắt, đẩy anh ra, điềm nhiên như không có gì đi về.
Cô đột nhiên khóc, lại đột nhiên không khóc nữa, Thẩm Gia Hữu cũng ngơ ngác đuổi theo: "...Cậu ổn rồi sao?"
Viên Tư Ngữ không đề cập đến chuyện vừa xảy ra, mà nói với giọng vui vẻ: "Cuối tuần này mẹ tôi được nghỉ trong viện, sẽ về thăm tôi."
"Mẹ cậu? Sao tôi chưa từng nghe cậu nhắc tới?"
"Không nhắc tới à? Mẹ tôi là nghiên cứu viên của một viện nghiên cứu khoa học, ba tôi mất khi tôi mới 5 tuổi."
"Vậy khi nãy cậu nhớ đến ba cậu sao?"
" Không phải! Về sau đừng nhắc tới chuyện đó nữa!"
"Được được được..."
Giọng nói của hai cô cậu bé dần dần nhỏ đi, một cơn gió thổi qua, như không có chuyện gì xảy ra.
Giống như thế giới tự động bổ sung bối cảnh của các nhân vật, không có chút sơ hở nào.
Hệ thống số 1 cạn kiệt hết năng lượng, mất hết ký ức và sức mạnh siêu nhiên, và trở thành một Viên Tư Ngữ bình thường.
"Chủ Thần..."
Trí nhớ của Số 1 quay trở lại, bây giờ cô thích sử dụng cái tên Viên Tư Ngữ hơn, cô nhớ lại những việc mình đã làm và nhìn người đàn ông có mái tóc dài, đôi mắt vàng trước mặt với vẻ xấu hổ.
Người đàn ông, hay còn gọi là Chủ Thần, nhấp một ngụm trà, ngước mắt lên, nói: "Nhớ lại rồi à?"
"Ừm."
Viên Tư Ngữ nắm lấy góc áo của mình, biết trí nhớ bị mất của mình mới khôi phục, còn có quan hệ mật thiết với Chủ Thần trước mặt.
"Được."
Chủ Thần đặt tách trà lên trên bàn cà phê thủy tinh trong tay, một tiếng va chạm rõ ràng vang lên.
Tiếp theo, trong lòng của Viên Tư Ngữ cũng hồi hộp.
Cô nghĩ rằng Chủ Thần muốn tính sổ với cô.
Quả nhiên, Chủ Thần hỏi: "Cô có biết tôi ở giữa các vì sao thế giới trên ngôi sao hoang đó đợi cô cả tháng không?"
Trời ơi, cô đúng là tội ác tày trời?
Viên Tư Ngữ ngơ ngác ngẩng đầu: "Hả?"
"Hả cái gì?"
Chủ Thần đứng dậy, gõ đầu cô, "Tôi tưởng cô mơ màng không tìm được đường, kết quả quá tốt rồi, cô quên mất tôi luôn, còn vui vẻ chơi đùa với một người đàn ông."
Chu Ngư ở một bên im lặng bịt tai lại, cố gắng không nghe bất cứ điều gì để tránh bị giết người diệt khẩu.
Cô không thể ngờ được rằng, gần đây, Viên Tư Ngữ, người đang lợi dụng danh tính của người làm nhiệm vụ để lừa gạt, lại chính là Số 1, hệ thống đồng hành được mọi người trong thế giới nhiệm vụ biết đến, Chủ Thần còn xem như báu vật.
"Vui đến quên hết trời đất cũng chưa nói, còn khiến bản thân cạn kiệt năng lượng, mất hết ký ức."
Chủ Thần tiếp tục mắng, "Nếu không phải tôi bí mật gặp đứa trẻ đó, kết nối năng lượng mà nó kiếm được với cơ sở dữ liệu bị khóa của cô, tôi không nghĩ suốt quãng đời còn lại cô cũng không nhớ ra mình là ai."
Chu Ngư: Nghe đi, Chủ Thần giận Số 1 không tuân theo quy tắc, tự ý hành động sao? Rõ ràng là giận cô ấy tự làm khổ bản thân mà.
Viên Tư Ngữ lén nắm lấy tay áo của Chủ Thần, tủi thân nói: "Tôi sai rồi."
"Cô sai, rất sai luôn."
Chủ Thần càng nghĩ càng giận, "Vì một người đàn ông, cô làm cho bản thân mình thành như vậy, cô có nghĩ đến, cô có chỗ dựa hay không?"
Viên Tư Ngữ cảm thấy có gì đó không ổn: "?"
Chủ Thần hận rèn sắt không thành thép: "Cô không thể đến tìm tôi à!"
"Thế giới này vốn dĩ đã không hợp lý, khiến cho người vận mệnh phải khốn khổ, đã sắp sụp đổ rồi, nếu không tôi cũng không phái nhiều người đến chinh phục thế giới này như vậy, tôi đang định thương lượng với ý thức của thế giới, khiến nó giao ra một nửa năng lượng để khởi động lại thế giới."
"Ai mà biết được rằng trước khi tôi hành động, các chỉ số của thế giới lại tăng lên. Tôi cứ tưởng là người vận mệnh nghĩ thông suốt rồi, đua biết được là đứa ngu ngốc như cô tự giao bản thân mình ra."
Viên Tư Ngữ chớp mắt: "Vậy bây giờ không cần khởi động lại nữa phải không?"
"Cần, sao lại không cần?"
Chủ Thần mỉm cười nói: " Ý thức của thế giới này sẽ cười chết mất, không phải bỏ ra một chút năng lượng nào mà lại nhận được một phần lợi ích lớn như vậy."
Viên Tư Ngữ dường như không nhận thấy rằng Chủ Thần đang tức giận, vỗ tay, nói: " Mọi người đều vui vẻ mà."
"..."
Chủ Thần nheo mắt lại, nhìn cô một lúc, "Có phải cô không định về không?"
Bị phát hiện rồi.
Viên Tư Ngữ rút tay lại, ngoan ngoãn đứng nghiêm.
"Vì thằng nhóc thối đó mà không cần tôi nữa sao?"
Chủ nhân tức đến mức bật cười, "Tôi cho cô biết, nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Vua cũng thua thằng liều, dù sao hiện tại cô không còn bao nhiêu năng lượng, Chủ Thần có giận đến đâu thì cô cũng không về được.
"Tôi đã thảo luận với ý thức của thế giới này rồi."
Dường như Chủ Thần đã nhìn ra suy nghĩ của cô, cười khẩy: "Chủ đề chính của tiểu thuyết này là sự nghiệp, khi sự nghiệp của nhân vật chính phát triển thì sẽ trả lại năng lượng cho cô."
"Khi thằng nhóc đó đạt đến đỉnh cao sự nghiệp, lúc đó cô sẽ trở lại như cũ."
Viên Tư Ngữ không biết làm thế nào để đàm phán với ý thức thế giới, nhưng ý thức thế giới có thể chịu đựng nỗi đau và giao ra gần một nửa năng lượng, có lẽ là do nó bị đánh.
Cô hỏi: "Thẩm Gia Hữu thì sao?"
Chủ Thần giận dữ nói: "Trông coi đống cổ phiếu của anh ta đến chết."
Viên Tư Ngữ không tin: "Vậy tôi sẽ lại cứu anh ấy, dù sao trước lạ sau quen."
"...Cô cho là tôi không thể làm gì cô sao?"
Viên Tư Ngữ bước tới, ngồi xuống bên cạnh Chủ Thần, nắm lấy cánh tay anh, nghiêng đầu cọ vào vai anh, ngọt ngào gọi: "Anh ~"
"..."
Chủ Thần càng tức giận hơn!
Trước kia ông đây dỗ dành thế nào thì cũng không chịu nói một tiếng, bây giờ lại vì đàn ông mà làm nũng với ông đây.
Nhưng cuối cùng anh cũng mềm lòng: "Được rồi, đến lúc đó cậu ta sẽ về với cô."
Vốn dĩ ông vừa ý khă năng kinh doanh của Thẩm Gia Hữu, muốn dẫn anh ta về để giúp đỡ ông cải thiện cách quản lý nhóm hệ thống và quy tắc sử dụng năng lượng.
Bây giờ có quá nhiều lỗ hổng hệ thống, lãng phí quá nhiều năng lượng.
Nếu không, khi gặp mặt, anh cũng không ra vẻ tốt bụng như vậy.
Viên Tư Ngữ hài lòng, buông tay ra, đứng dậy cúi đầu: "Cảm ơn Chủ Thần~"
"Gọi anh một tiếng nữa xem."
"Không muốn, lêu lêu lêu!"
***
Lúc Thẩm Gia Hữu tới nơi, Chủ Thần đã rời khỏi nơi này.
Mãi đến khi rời đi cũng không dỗ Viên Tư Ngữ gọi anh nữa, cũng không muốn gặp thằng nhóc thối đó nữa.
Viên Tư Ngữ nhìn khuôn mặt Thẩm Gia Hữu đang thở hổn hển vì chạy tới, ngượng ngùng: "Cậu cũng nhớ ra."
"Cậu ngốc à?"
Thẩm Gia Hữu nhìn cô, dọc đường anh đã kìm nén rất nhiều lời, nhưng bây giờ lại không nói được gì.
"Cậu mới là đồ ngốc, nếu không...Ôi!"
Viên Tứ chưa kịp nói xong, Thẩm Gia Hữu đã dùng sức kéo cô vào lòng.
Cái ôm bị bỏ lỡ ở thế giới thứ năm cuối cùng đã được bù đắp vào thời điểm này.
Không hề sợ hãi, không buồn nôn, chỉ có sự thỏa mãn và thở dài trong khoảnh khắc được ôm ấp yên bình.
"Có phải cậu muốn đi không?"
Khoảnh khắc trí nhớ quay trở lại, anh nhận ra thân phận của người có đôi mắt vàng đó.
"Đúng vậy, tôi phải đi."
Viên Tư Ngữ tựa cằm vào vai anh, trêu chọc anh, "Không đi chẳng lẽ ở lại xem duyên khác phái của cậu tốt đến mức nào sao?"
Chu, một trong những duyên khác phái, Ngư, không nên ở lại đây.
"Không phải, đều là giả."
Thẩm Gia Hữu không chịu thừa nhận, " Duyên khác phái của anh chỉ có em thôi."
Viên Tư Ngữ nói đùa: "Có vô số "hồng nhan tri kỷ", nhưng vẫn là "đàn ông tốt" sao?"
Rốt cuộc Thẩm Gia Hữu cũng buông cô ra, đè lên vai cô, nhìn vào mắt cô: "Em ghen à?"
Viên Tư Ngữ không nhìn anh: "Không có."
Dù chỉ là nói đùa nhưng không thể phủ nhận rằng cô có chút không vui.
Tất cả đều là lỗi của Chủ Thần! Được lắm, nhiệm vụ chinh phục!
Chủ Thần ở dải ngân hà xa xôi hắt hơi một cái.
"Trước giờ anh chưa từng để họ vào mắt."
Thẩm Gia Hữu áp lên trá cô, cưỡng ép bốn mắt nhìn nhau, gằn từng chữ, nghiêm túc nói: "Từ đầu đến cuối, trong mắt anh, chỉ có một người."
Cho dù trước đó, Thẩm Gia Hữu không biết gì cả, thậm chí không biết bản thân thích Thẩm Gia Hữu nhưng đối mặt với mấy cô gái kia thì cùng lắm chỉ là phong độ quý ông, chưa bao giờ có suy nghĩ khác.
Chu, không được để vào mắt, Ngư, quả nhiên cô không nên ở lại đây!
"Được rồi."
Viên Tư Ngữ bị anh nhìn đến mức tai nóng lên, đẩy anh ra, nhỏ giọng nói, "Em biết rồi."
Thẩm Gia Hữu lại nắm tay cô: "Vậy em có thể đừng rời đi được không?"
Thẩm Gia Hữu từng ở trong vũng lầy, đối mặt với người mình yêu mà không dám nói lời nào, nhưng bây giờ, vì có được tình yêu, sẽ có một cuộc sống hoàn hảo.
Khi gặp được ánh sáng, bóng tối sẽ tan chảy như băng giá, cũng giống như những điều không may mắn mà anh từng trải qua, chúng đã hoàn toàn biến mất nhờ những điều tốt đẹp sau này.
Chỉ bằng cách này anh mới có đủ can đảm để ôm lấy ánh sáng của mình.
"Còn tùy vào biểu hiện của anh."
Viên Tư Ngữ vỗ mặt anh, đưa tay ra, bước ra ngoài, " Làm việc chăm chỉ nhé."
Sớm vượt qua ba mẹ của anh, trở thành người giàu nhất thế giới.
Điều này tương đương với việc cho anh một câu trả lời tích cực, Thẩm Gia Hữu vui vẻ đuổi theo, không biết xấu hổ hỏi: "Có phải em thích anh không?"
"Tôi là hệ thống."
Viên Tư Ngữ giấu hai tay đi, không cho anh nắm, "Hệ thống không có tình cảm."
"Vậy tại sao em lại tốt với anh vậy..."
Âm thanh dần dần tan biến theo gió.
Chu Ngư bước ra một bước, đứng ở cửa nhìn về phía bóng hình của họ trải dài dưới ánh hoàng hôn.
Hệ thống chưa bao giờ biết yêu ghét, cũng không có tình cảm.
Bởi vì ngay khi họ có cảm xúc, họ đã ở trong thế giới loài người và hòa nhập vào thế giới phồn hoa này.
Chương trước Chương tiếp
Loading...