Khi Trai Thẳng Biết Đọc Suy Nghĩ
Chương 13
Buổi tối Số 1 phát hiện Thẩm Gia Hữu bị mất ngủ, đó là ngày thứ 3 sau khi đến thế giới này.
Ngày đầu tiên, Thẩm Gia Hữu dọn dẹp nhà cửa đến tận nửa đêm, nghiên cứu cốt truyện cho đến khi trời sáng, mới đến thì chuyện này vẫn có thể lý giải được.
Ngày hôm sau, Thẩm Gia Hữu đi học về, học bài đến sáng sớm, mãu đến khi không chịu được mới chợp mắt trên giường một lúc, lúc này cô đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Đến tối thứ ba, sau khi làm xong bài tập và xem lại những cuốn sách đã đọc hôm qua, anh vẫn nán lại không chịu đi ngủ, cuối cùng Số 1 cũng nhận ra vấn đề.
"Sao anh không muốn ngủ?"
Cô có thể phát hiện ra cơ thể Thẩm Gia Hữu đã đạt đến cực hạn, "Ở thế giới của anh cũng như vậy sao?"
Ngón tay lật sách của Thẩm Gia Hữu hơi dừng một chút: "Không ngủ được."
"Chẳng trách anh lại không cao."
Số 1 lẩm bẩm, không biết mình đang nói về cơ thể hiện tại hay cơ thể của mình ở thế giới thực.
Cơ thể hiện tại của anh chỉ mới 14 tuổi, nhưng ở thế giới thực...
"Tôi cao1,8 mét."
Số 1 chế nhạo: "Chủ Thần cao 1,9 mét."
Thẩm Gia Hữu sắc bén nhướng mày: "Làm sao cô biết, cô quen rất thân với Chủ Thần à?"
"..."
Số 1 sau đó mới nhớ ra thân phận hiện tại của mình là hệ thống vả mặt, vội vàng sửa lại, "Đó là những gì tôi nghe được, đúng, chính là nghe nói."
Thẩm Gia Hữu từ chối cho ý kiến, cười lạnh: "Hừ."
Số 1 cố gắng thay đổi chủ đề: "Sao anh không muốn ngủ."
"..."
Lần này đến lượt Thẩm Gia Hữu không nói nên lời, anh hơi không đành lòng bộc lộ điểm yếu của mình, trên thương trường, một chút điểm yếu cũng đủ cho đối thủ nắm lấy cơ hội xé nát mình.
Nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi sự tò mò và cằn nhằn của hệ thống, đành phải giải thích: "Khi còn nhỏ, tôi đã tận mắt chứng kiến một vụ án mạng, vừa nhắm mắt lại tôi đã thấy máu me đầm đìa."
Thật ra, ngoài máu me còn có đôi mắt người chết không nhắm, cứ dán chặt nhìn chằm chằm vào anh, dương như đang hỏi: Tại sao người chết không phải là anh?
Anh nói nhẹ nhàng nhưng Số 1 biết nếu không phải vì nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng thì làm sao anh lại không ngủ được vào ban đêm.
Cô nghĩ về những gì cô đã thấy trước đây về kiến thức của con người, cách các bà mẹ an ủi những đứa trẻ gặp ác mộng.
"Hay là tôi hát cho anh ngủ nhé?"
Đề nghị này nghe hơi buồn cười, nhưng Thẩm Gia Hữu lại chấp nhận, anh nằm xuống chiếc giường gỗ đơn sơ, nhắm mắt lại.
Trong bóng tối, nỗi sợ hãi và bất an lại bao trùm lấy anh, nụ cười điên cuồng của hung thủ, con dao đẫm máu và đôi mắt đỏ ngầu của người chết, giống như vô số đêm trước, xoay tròn điên đảo đến gần anh.
Nhưng chẳng bao lâu, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai anh, ngân nga một giai điệu lạc điệu, thần kỳ xua tan bóng tối, đem nỗi sợ của anh ra xa.
"Ngủ đi, ngủ đi con yêu của mẹ..."
Từ lúc 5 tuổi cho đến hôm nay, lần đầu tiên, Thẩm Gia Hữu trải qua cảm giác an tâm, trên môi nở nụ cười, chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngày hôm sau, Thẩm Gia Hữu sau khi được no giấc, đã rửa mặt và hỏi Số 1: "Mỗi ngày cô có thể hát cho tô nghe được không?"
"..."
Số 1 muốn từ chối, nhưng khi cô nhìn thấy đôi mắt trong trẻo hiếm hoi của anh trong gương, cô nhanh chóng đồng ý, "Được thôi, Số 1 rất vui được phục vụ anh."
Sau khi phản ứng lại, tuy rất hối hận nhưng thôi quên đi, phải tìm cớ cho bản thân mình nữa.
Cứ coi anh như con trai, việc mẹ ru con đi ngủ là điều đương nhiên mà.
Thẩm Gia Hữu không biết rằng Số 1 coi anh như con của mình, chỉ vui mừng vì được đảm bảo cho giấc ngủ sau này của anh.
Không phải là trước đây anh chưa thử phương pháp âm nhạc nhưng chung quy vẫn không có hiệu quả, nhưng hệ thống ngân nga một giai điệu lạc điệu lại có hiệu quả.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nghĩ ra một lý do.
Có lẽ đó là âm thanh cuối cùng anh nghe được vào ngày xảy ra vụ tai nạn giao thông, nó giống như sự cứu rỗi trong bóng tối và khiến anh cảm thấy yên tâm.
Cảm thấy thoải mái thì mọi nỗi sợ hãi đều có thể tan biến.
Thẩm Gia Hữu làm từng bước trong một tuần, giấc ngủ bình yên mỗi ngày khiến anh cảm thấy sảng khoái, nhưng Số 1 lại không thể ngồi yên.
"Anh không đi tìm ba mẹ mình sao? Tên giả mạo đó đã bắt đầu tiếp cận họ rồi."
"Để hắn làm đi."
Thẩm Gia Hữu nhìn về phía xa, theo Số 1 nói, đó là nhà thật sự của Thẩm Thất, "Một mối quan hệ gia đình dễ bị thay thế thì không có cũng được."
Anh nghĩ đến ba mẹ của mình, dù đến chết cũng muốn nắm chặt tay anh, lại nghĩ đến ba mẹ của Thẩm Thất lại có thể nhận nhầm người, vì mặt mũi mà đuổi con ruột của mình ra khỏi nhà, càng lúc càng sai lầm, cảm thấy mỉa mai mà nhếch khóe miệng.
"Vậy sao anh lấy lại được tài sản của mình."
Một trong những nhiệm vụ của thế giới này là giành lại cuộc sống giàu có, cuộc sống giàu có của Thẩm Thất đều dựa vào sự giàu có của nhà họ Thẩm.
"Chỉ là lấy lại tài sản của gia đình thôi mà."
Anh có kinh nghiệm rất phong phú, "Không nhất thiết là phải thừa kế."
Những người hợp tác với Số 1 trước đây đều từ cốt truyện để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng hình như Thẩm Gia Hữu không có ý định quan tâm đ ến diễn biến của cốt truyện.
Cô suy nghĩ một lúc, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ thì quá trình không quan trọng nên cô nói: "Vậy thì cố gắng lên."
Những năm tiếp theo, Thẩm Gia Hữu hoàn thành chương trình cấp 2 và cấp 3 với thành tích xuất sắc, làm thủ khoa của của tỉnh, được nhận vào đại học Q, một trường đại học hàng đầu, nhờ học bổng và công việc bán thời gian ngoại khóa, anh đã tiết kiệm được một khoản tiền không nhỏ, đủ trang trải chi phí học đại học của anh.
Nhưng đến ngày trưởng thành, anh lấy hết số tiền dành dụm để đóng học phí năm đầu tiên ném hết vào thị trường chứng khoán.
Vẻ mặt Số 1 kinh hãi: "Anh không sợ mất tất cả sao?"
"Đồ hèn nhát, trước khi tiếp nhận tôi, chẳng lẽ cô không đọc qua thông tin của tôi sao?"
Thẩm Gia Hữu nhướng mày tự tin.
Trong thế giới kia, anh là doanh nhân hàng đầu ở thế giới đó.
Số 1 phản bác: "Anh mới là đồ hèn nhát!"
Cô không tiếp nhận qua các kênh thông thường, sao cô có thể xem thông tin được?
"Được, được, được."
Thẩm Gia Hữu nhận cái danh này, cười nói: "Dù sao thì cô cứ xem đi, trong vòng ba năm, tôi muốn gia đình họ phải quỳ xuống nhận lỗi với chúng ta."
Sau đó Số 1 sửa lại: "Là anh chứ không phải chúng ta."
Không ai biết đến sự tồn tại của cô ngoại trừ Thẩm Gia Hữu.
"Được, tôi."
Lúc này, nhà họ Thẩm ở phía xa đang vui vẻ vui vẻ không biết rằng có người đã quyết định tương lai của họ chỉ bằng một lời nói.
Ngày đầu tiên, Thẩm Gia Hữu dọn dẹp nhà cửa đến tận nửa đêm, nghiên cứu cốt truyện cho đến khi trời sáng, mới đến thì chuyện này vẫn có thể lý giải được.
Ngày hôm sau, Thẩm Gia Hữu đi học về, học bài đến sáng sớm, mãu đến khi không chịu được mới chợp mắt trên giường một lúc, lúc này cô đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Đến tối thứ ba, sau khi làm xong bài tập và xem lại những cuốn sách đã đọc hôm qua, anh vẫn nán lại không chịu đi ngủ, cuối cùng Số 1 cũng nhận ra vấn đề.
"Sao anh không muốn ngủ?"
Cô có thể phát hiện ra cơ thể Thẩm Gia Hữu đã đạt đến cực hạn, "Ở thế giới của anh cũng như vậy sao?"
Ngón tay lật sách của Thẩm Gia Hữu hơi dừng một chút: "Không ngủ được."
"Chẳng trách anh lại không cao."
Số 1 lẩm bẩm, không biết mình đang nói về cơ thể hiện tại hay cơ thể của mình ở thế giới thực.
Cơ thể hiện tại của anh chỉ mới 14 tuổi, nhưng ở thế giới thực...
"Tôi cao1,8 mét."
Số 1 chế nhạo: "Chủ Thần cao 1,9 mét."
Thẩm Gia Hữu sắc bén nhướng mày: "Làm sao cô biết, cô quen rất thân với Chủ Thần à?"
"..."
Số 1 sau đó mới nhớ ra thân phận hiện tại của mình là hệ thống vả mặt, vội vàng sửa lại, "Đó là những gì tôi nghe được, đúng, chính là nghe nói."
Thẩm Gia Hữu từ chối cho ý kiến, cười lạnh: "Hừ."
Số 1 cố gắng thay đổi chủ đề: "Sao anh không muốn ngủ."
"..."
Lần này đến lượt Thẩm Gia Hữu không nói nên lời, anh hơi không đành lòng bộc lộ điểm yếu của mình, trên thương trường, một chút điểm yếu cũng đủ cho đối thủ nắm lấy cơ hội xé nát mình.
Nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi sự tò mò và cằn nhằn của hệ thống, đành phải giải thích: "Khi còn nhỏ, tôi đã tận mắt chứng kiến một vụ án mạng, vừa nhắm mắt lại tôi đã thấy máu me đầm đìa."
Thật ra, ngoài máu me còn có đôi mắt người chết không nhắm, cứ dán chặt nhìn chằm chằm vào anh, dương như đang hỏi: Tại sao người chết không phải là anh?
Anh nói nhẹ nhàng nhưng Số 1 biết nếu không phải vì nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng thì làm sao anh lại không ngủ được vào ban đêm.
Cô nghĩ về những gì cô đã thấy trước đây về kiến thức của con người, cách các bà mẹ an ủi những đứa trẻ gặp ác mộng.
"Hay là tôi hát cho anh ngủ nhé?"
Đề nghị này nghe hơi buồn cười, nhưng Thẩm Gia Hữu lại chấp nhận, anh nằm xuống chiếc giường gỗ đơn sơ, nhắm mắt lại.
Trong bóng tối, nỗi sợ hãi và bất an lại bao trùm lấy anh, nụ cười điên cuồng của hung thủ, con dao đẫm máu và đôi mắt đỏ ngầu của người chết, giống như vô số đêm trước, xoay tròn điên đảo đến gần anh.
Nhưng chẳng bao lâu, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai anh, ngân nga một giai điệu lạc điệu, thần kỳ xua tan bóng tối, đem nỗi sợ của anh ra xa.
"Ngủ đi, ngủ đi con yêu của mẹ..."
Từ lúc 5 tuổi cho đến hôm nay, lần đầu tiên, Thẩm Gia Hữu trải qua cảm giác an tâm, trên môi nở nụ cười, chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngày hôm sau, Thẩm Gia Hữu sau khi được no giấc, đã rửa mặt và hỏi Số 1: "Mỗi ngày cô có thể hát cho tô nghe được không?"
"..."
Số 1 muốn từ chối, nhưng khi cô nhìn thấy đôi mắt trong trẻo hiếm hoi của anh trong gương, cô nhanh chóng đồng ý, "Được thôi, Số 1 rất vui được phục vụ anh."
Sau khi phản ứng lại, tuy rất hối hận nhưng thôi quên đi, phải tìm cớ cho bản thân mình nữa.
Cứ coi anh như con trai, việc mẹ ru con đi ngủ là điều đương nhiên mà.
Thẩm Gia Hữu không biết rằng Số 1 coi anh như con của mình, chỉ vui mừng vì được đảm bảo cho giấc ngủ sau này của anh.
Không phải là trước đây anh chưa thử phương pháp âm nhạc nhưng chung quy vẫn không có hiệu quả, nhưng hệ thống ngân nga một giai điệu lạc điệu lại có hiệu quả.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nghĩ ra một lý do.
Có lẽ đó là âm thanh cuối cùng anh nghe được vào ngày xảy ra vụ tai nạn giao thông, nó giống như sự cứu rỗi trong bóng tối và khiến anh cảm thấy yên tâm.
Cảm thấy thoải mái thì mọi nỗi sợ hãi đều có thể tan biến.
Thẩm Gia Hữu làm từng bước trong một tuần, giấc ngủ bình yên mỗi ngày khiến anh cảm thấy sảng khoái, nhưng Số 1 lại không thể ngồi yên.
"Anh không đi tìm ba mẹ mình sao? Tên giả mạo đó đã bắt đầu tiếp cận họ rồi."
"Để hắn làm đi."
Thẩm Gia Hữu nhìn về phía xa, theo Số 1 nói, đó là nhà thật sự của Thẩm Thất, "Một mối quan hệ gia đình dễ bị thay thế thì không có cũng được."
Anh nghĩ đến ba mẹ của mình, dù đến chết cũng muốn nắm chặt tay anh, lại nghĩ đến ba mẹ của Thẩm Thất lại có thể nhận nhầm người, vì mặt mũi mà đuổi con ruột của mình ra khỏi nhà, càng lúc càng sai lầm, cảm thấy mỉa mai mà nhếch khóe miệng.
"Vậy sao anh lấy lại được tài sản của mình."
Một trong những nhiệm vụ của thế giới này là giành lại cuộc sống giàu có, cuộc sống giàu có của Thẩm Thất đều dựa vào sự giàu có của nhà họ Thẩm.
"Chỉ là lấy lại tài sản của gia đình thôi mà."
Anh có kinh nghiệm rất phong phú, "Không nhất thiết là phải thừa kế."
Những người hợp tác với Số 1 trước đây đều từ cốt truyện để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng hình như Thẩm Gia Hữu không có ý định quan tâm đ ến diễn biến của cốt truyện.
Cô suy nghĩ một lúc, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ thì quá trình không quan trọng nên cô nói: "Vậy thì cố gắng lên."
Những năm tiếp theo, Thẩm Gia Hữu hoàn thành chương trình cấp 2 và cấp 3 với thành tích xuất sắc, làm thủ khoa của của tỉnh, được nhận vào đại học Q, một trường đại học hàng đầu, nhờ học bổng và công việc bán thời gian ngoại khóa, anh đã tiết kiệm được một khoản tiền không nhỏ, đủ trang trải chi phí học đại học của anh.
Nhưng đến ngày trưởng thành, anh lấy hết số tiền dành dụm để đóng học phí năm đầu tiên ném hết vào thị trường chứng khoán.
Vẻ mặt Số 1 kinh hãi: "Anh không sợ mất tất cả sao?"
"Đồ hèn nhát, trước khi tiếp nhận tôi, chẳng lẽ cô không đọc qua thông tin của tôi sao?"
Thẩm Gia Hữu nhướng mày tự tin.
Trong thế giới kia, anh là doanh nhân hàng đầu ở thế giới đó.
Số 1 phản bác: "Anh mới là đồ hèn nhát!"
Cô không tiếp nhận qua các kênh thông thường, sao cô có thể xem thông tin được?
"Được, được, được."
Thẩm Gia Hữu nhận cái danh này, cười nói: "Dù sao thì cô cứ xem đi, trong vòng ba năm, tôi muốn gia đình họ phải quỳ xuống nhận lỗi với chúng ta."
Sau đó Số 1 sửa lại: "Là anh chứ không phải chúng ta."
Không ai biết đến sự tồn tại của cô ngoại trừ Thẩm Gia Hữu.
"Được, tôi."
Lúc này, nhà họ Thẩm ở phía xa đang vui vẻ vui vẻ không biết rằng có người đã quyết định tương lai của họ chỉ bằng một lời nói.