Khi Thiên Kim Thật Trở Về
Chương 13
Sáng sớm hôm sau, có hai người phụ nữ trẻ mặc đồng phục nhân viên hướng dẫn đến nhà.
Họ đặt một chiếc giá treo quần áo đơn giản trong phòng khách và bắt đầu treo các bộ trang phục lên.
Mỗi một bộ trang phục đều là hàng mới, chất vải mắc tiền, được chế tác khéo léo, đều là lễ phục dạ hội.
Quan trọng nhất là mỗi một bộ phận trên trang phục đều vô cùng chi tiết.
Tôi choáng váng.
Mẹ tôi nắm tay tôi trìu mến nói:
"Chi Chi, chẳng phải buổi vũ hội của trường Chỉ Lan sắp tới rồi sao? Đến chọn lễ phục đi, mẹ nhất định sẽ biến con trở thành nàng công chúa rực rỡ nhất của buổi vũ hội đó"
Chỉ vì chọn một bộ lễ phục, mà tốn rất nhiều công sức.
Cái nghèo đã hạn chế trí tưởng tượng của tôi.
Triệu Gia Hân đúng lúc từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt cô ta không khỏi sáng lên.
“Mẹ ơi, váy năm nay đẹp hơn năm ngoái nhiều.”
Mẹ tôi sau khi nghe thấy giọng nói của cô ta, ánh mắt bà trầm xuống, giọng điệu cũng trở nên lạnh nhạt hơn:
"Con cũng có thể chọn một cái."
Triệu Gia Hân đang bị loá mắt bởi dàn váy áo rực rỡ trước mặt mà không nhận ra sự thay đổi của mẹ.
Một cô nhân viên hướng dẫn mỉm cười rạng rỡ, ân cần cầm váy vóc bước tới.
"Gia Hân tiểu thư, đây là đầm đuôi cá màu bạc hôm qua mới về tiệm của chúng tôi, hiệu ứng khi mặc trên người vượt ngoài tưởng tượng đấy, cô có muốn thử không?"
Triệu Gia Hân hai mắt sáng ngời, đang định gật đầu.
"Chi Chi, con thấy nó đẹp không?"
Giọng mẹ chợt vang lên.
Thực ra tôi cũng thấy chiếc váy đó khá đẹp nên vừa rồi tôi muốn nhờ nhân viên hướng dẫn lấy giúp.
Nghe vậy, tôi gật đầu.
"Đẹp ạ"
“Vậy mặc thử mẹ xem.”
Nhân viên hướng dẫn có chút bối rối, nhưng cô ấy phản ứng rất nhanh, nụ cười lại quay trở lại trên khuôn mặt cô ấy chưa đầy ba giây.
"Đây là... Chi Chi tiểu thư phải không? Dáng người cao ráo, nước da trắng nõn, chiếc váy này đặc biệt thích hợp với cô, muốn tôi cùng cô vào phòng thay đồ hỗ trợ không?"
"Được rồi, làm phiền rồi"
"Không có gì, đừng khách khí"
"Hân Hân"
Một bóng người đột nhiên lao tới trước mặt tôi, giật lấy chiếc đầm từ tay nhân viên hướng dẫn.
"Rõ ràng Gia Hân nhà tôi chọn chiếc váy này trước, sao Triệu Chi lại được thử trước?" Lại là Chu Nguyệt Nga.
Cô nhân viên hướng dẫn vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Xin lỗi, ngài là?"
"Tôi là mẹ của Gia Hân."
Cô nhân viên hướng dẫn sửng sốt, nhìn Chu Nguyệt Nga ăn mặc như giúp việc trước mặt, sau đó lại nhìn mẹ tôi ở đối diện, vẻ mặt càng thêm bối rối.
"Ông đang làm gì vậy, quản gia Lưu đâu?"
Giọng nói không vui của mẹ vang lên trong đại sảnh.
"Tôi giúp con gái tôi chọn quần áo thì có gì sai? Con gái của bà tham dự buổi vũ hội của trường được mà Gia Hân nhà chúng tôi thì không được sao?"
Chu Nguyệt Nga tự tin trả lời.
"Gia Hân, con đi thử bộ đầm này trước đi, thích thì mẹ sẽ mua cho"
Triệu Gia Hân không nhúc nhích.
Chu Nguyệt Nga tựa hồ nghĩ tới cái gì, thuận miệng hỏi:
“Nhân tiện, chiếc váy này giá bao nhiêu?”
Nhân viên hướng dẫn nhìn mẹ tôi.
Đối phương gật đầu.
"Thưa bà, chiếc váy dạ hội này là mẫu mới nhất vừa được ra mắt trong cửa hàng chúng tôi, đang chiết khấu 23 vạn 8"
Chu Nguyệt Nga sững sờ một lúc lâu mới hét lớn phản đối..
"Loại quần áo giẻ rách này mà cũng có giá 23 vạn 8 à? Cô ăn cướp phải không, hay mấy bộ quần áo này làm bằng vàng?"
"Muốn bắt nạt người nhà quê chúng tôi à? Nhìn thì giống con người nhưng sao lòng dạ đen tối thế?"
"Tên cô là gì? Có tin tôi khiếu nại cô lên cấp trên không?"
Nhân viên hướng dẫn mua sắm: “…”
"Đủ rồi, bà vào trong ngay"
Mẹ nghiêm nghị quát một tiếng.
@HảiĐườngNè
Có lẽ là bởi vì mẹ đang thật sự tức giận, nên Chu Nguyệt Nga ngượng ngùng không nói nữa.
Bất đắc dĩ ném chiếc đầm trên tay vào tay nhân viên hướng dẫn, lẩm bẩm điều gì đó rồi rời khỏi phòng khách.
Triệu Gia Hân sắc mặt vô cảm.
Chắc là do bị mẹ ruột làm mất mặt quá nhiều thành ra quen rồi.
Dù sao đây cũng là chuyện tốt.
Cuối cùng tôi chọn một chiếc váy dạ hội màu đen đơn giản sang trọng khoét cổ chữ V.
Tâm trạng của Triệu Gia Hân đã hoàn toàn biến mất nên cô ta ngẫu nhiên chọn một chiếc màu trắng đơn giản nào đó.
38.
Thư Sướng gọi điện tới, nói rằng anh trai cô ấy đồng ý làm bạn nhảy của tôi.
Không biết có bị dì Tần đe dọa không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khi-thien-kim-that-tro-ve/chuong-13.html.]
Thư Sướng còn mời tôi buổi tối đến nhà cô ấy tập nhảy, tôi vui vẻ đồng ý.
Ăn tối xong, tài xế đưa tôi đến biệt thự nhà họ Thư.
Nhà của họ còn lớn hơn nhà tôi, nhưng phong cách trang trí có chút khác biệt.
"Chi Chi."
Thư đại tiểu thư nhiệt tình vẫy tay với tôi, bên cạnh cô là một chàng trai cao ráo, lịch lãm.
Dáng dấp rất đẹp trai nhưng rõ ràng không phải anh trai cô ấy.
"Đây là ai?"
Tôi lặng lẽ hỏi cô ấy.
"Châu Tĩnh Hiên."
Ồ, lớp hai.
“Anh trai tôi đang tắm, anh ấy sẽ xuống ngay thôi” Thư Sướng nói thêm.
Tôi trong nhất thời cảm thấy rất áp lực.
Học sinh lớp một và lớp hai đều ở đây…
Xem ra Châu Tĩnh Hiên là bạn nhảy của Thư Sướng.
Ba người di chuyển đến một căn phòng chuyên dụng, câu được câu không trò chuyện với nhau.
Ta cùng Châu Tĩnh Hiên không quá quen biết, nên phần lớn thời gian đều là hai người bọn họ trò chuyện với nhau.
Không bao lâu, cửa phòng mở ra, Thư Khả áo thun trắng quần đen bước vào.
Mũi cao môi mỏng, dung nhan như ngọc.
Má ơi!
Siêu cấp đẹp trai.
Mỗi lần nhìn anh ấy, trong đầu tôi chỉ còn đọng mỗi mấy câu cảm thán này.
Tôi bám vào Thư Sướng bên cạnh.
"Có chuyện gì vậy?" Cô ấy hỏi.
“Anh trai cậu đẹp trai quá, tôi không nhịn được.”
Thư Sướng che miệng cười khúc khích.
"Mới ngắm thôi mà đã không thể chịu được, vậy nếu một ngày nào đó hai người kết hôn thì làm sao đây?"
Câu nói này khiến tôi muốn ngất ngay tại chỗ.
Thư Khả tiến lại ngày càng gần, tôi đành phải ngừng nói chuyện với cô ấy.
"Anh ơi, tối nay em giao Chi Chi cho anh, em và Châu Tĩnh Hiên ra ngoài ăn chút gì đó trước đây"
Nếu hai người họ ra ngoài, vậy chỉ còn lại tôi và anh trai cô ấy ở đây.
Tôi ngơ ngác nhìn Thư Sướng.
"Chi Chi, tôi đi đây. Hẹn gặp lại sau."
39.
Tôi cứ như vậy nhìn Thư Sướng rời đi cùng người yêu.
Nhìn lại, tôi bắt gặp một đôi mắt đen nhánh như đầm nước sâu.
Tim tôi đập thình thịch liên hồi, tôi phải giả vờ bình tĩnh.
"Ồ, chúng ta bắt đầu thế nào đây?"
Thư Khả mỉm cười, giọng trong trẻo nói:
"Đừng căng thẳng, thả lỏng cơ thể đi, tôi sẽ dạy cậu những bước cơ bản nhất trước."
Sao trên đời lại có người có giọng nói dễ nghe đến vậy chứ, dịu dàng lại lưu luyến.
Trên người anh ấy có mùi thơm quá, không biết anh ấy dùng loại sữa tắm hay dầu gội nào.
Điều quan trọng nhất là anh ấy không những đẹp trai lại còn đứng đầu khối.
Quả thực là tuyệt phẩm trăm ngàn người mới có một.
Khi tôi còn đang mơ màng, giọng nói trong trẻo đó lại vang lên.
"Nãy giờ tôi nói em nhớ chưa?"
Đột nhiên tỉnh táo lại, anh ấy vừa nói gì vậy?
Thôi chết, nãy giờ tâm hồn tôi treo ngược cành cây không nghe thấy gì.
Tôi ngập ngừng hỏi anh:
"Anh... vừa nói gì vậy?"
Thư Khả không khỏi nhướng mày, ánh mắt hơi sâu.
Nhưng không nói gì.
Tôi cảm thấy thực xấu hổ.
Liệu anh ấy có nghi ngờ chỉ số IQ của tôi không? Chắc cần phải giải thích hiểu lầm nhỉ.
"Xin lỗi, vừa rồi tôi có chút mất tập trung, nhưng không thể trách tôi nha, anh quá đẹp trai rồi, nếu là người dạy tôi xấu hơn một chút thì tôi chắc sẽ nhớ đấy"
Người kia nở nụ cười, lông mày thả lỏng.
“Nếu em nói vậy thì đó là lỗi của tôi.”
Có phải tôi quá vô liêm sỉ không?
"Vậy anh nói lại lần nữa đi, lần này tôi chắc chắn sẽ nghe kỹ không sót một chữ nào"
Thư Khả nhìn tôi, tròng mắt đen nhánh, có chút ý vị thâm trường
"Chắc không?"
"Thật... chắc chắn luôn"
Anh ấy lại cười lần nữa.