Khí Nữ Mãn Thích - Trang 4
Chương 79: CHƯƠNG 79: CỤC TRONG CỤC
CHƯƠNG 79: CỤC TRONG CỤC
Tác giả: Luna Huang
Tiệc tối diễn ra vẫn rất thuận lợi, một thứ nữ nhỏ nhoi như Tiếc Nhu căn bản không người chú ý. Thái hậu bất quá bày một trận lớn sau đó im lặng cho nàng biết khó mà lui thôi.
Chỉ là trong tịch hoan thanh hỉ ý bị một tiếng báo thật to của một binh sĩ đang từ xa hốt hoảng chạy vào làm cho ngừng lại. Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người binh sĩ kia.
Hoàng thượng hơi cau mày, đường nhìn đảo lên sắc mặt của người đến một cái lại nhìn chung quanh, cuối cùng là dừng trên người của thái hậu. Nhìn sắc mặt trương hoảng kia để lòng hắn phát bất an, có lẽ là có đại sự xảy ra rồi, mà giải quyết đại sự thì không nên giải quyết trên yến hội.
Hắn là cố kỵ quyền thế của thái hậu cùng hoàng hậu nhưng lúc này có quá nhiều người vì vậy liền ôn tồn nói: “Mẫu hậu, người xem.”
“Được rồi, ngươi cứ mang người đi xử lý đi, nơi này có ai gia cùng hoàng hậu tọa trấn là được.” Thái hậu phất nhẹ tay, thái độ ung dung bình thản như chuyện này chỉ là chết một con kiến nhỏ. Bởi nàng biết rõ, chỉ cần có Hách Liên Huân ở, vậy chút nữa nàng cũng sẽ biết thôi, tránh chọc người nói hậu cung tham chính.
“Vâng.” Hoàng thượng nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhỏm hắn ngồi thẳng thắt lưng, gọi người đến cùng đám đại thần cùng mình đến ngự thư phòng bàn chuyện.
Thân là hoàng tử, thái tử cùng Ly vương đều phải theo, chỉ là Hách Liên Huân kéo cả Chung Hạng Siêu đi cùng mình.
Trước khi Chung Hạng Siêu rời đi vẫn còn có chút bất an thái hậu sẽ làm gì Tiết Nhu nên nói nhỏ bên tai Đàm thị: “Mẫu thân, nhi tử cùng Huân ra ngoài một chút, phiền người. . .”
“Biết rồi, mau đi đi chớ để mọi người chờ đợi.” Đàm thị không để hắn nói hết câu liền lên tiếng cắt đứt. Suốt tịch ánh mắt hắn đều rơi vào trên người Tiết Nhu, nàng đương nhiên biết hắn muốn nói gì.
Tuy không hiểu rõ tâm ý của hắn vì sao thay đổi nhanh như vậy nhưng bản thân nàng là mẫu thân hắn, đương nhiên sẽ không làm chuyện để hắn phân tâm. Nàng là không thích Tiết Nhu, nhưng vẫn sẽ không để thái hậu làm gì nàng ta tránh hắn không vui cũng là xích mích tình cảm mẫu tử nàng.
Chung Hạng Siêu cười tít mắt nói: “Cũng chỉ có mẫu thân thương yêu nhi tử nhất. Đa tạ mẫu thân, tạ lễ vài ngày nữa sẽ đưa đến tận phòng.”
“Mẫu thân muốn ăn mỳ thọ lần trước ngươi làm.” Đàm thị gật đầu, nụ cười đầy ngọt ngào từ ái xuất hiện trên mặt.
“Nhất định nhất định. Nhi tử đi đây.” Chung Hạng Siêu đứng thẳng người, nhìn qua Tiết Nhu ở phía xa một mắt rồi mới thi lễ với thái hậu cùng hoàng hậu xoay người ly khai.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Trong ngự thư phòng to lớn, bách quan đứng hai hàng, hai vị vương tử đứng đầu, Chung Hạng Siêu đứng sau Hách Liên Huân. Hoàng đế ngồi ở sau long án nhìn binh sĩ chạy đến lúc nãy hỏi: “Có chuyện gì?”
“Hồi hoàng thượng.” Binh sĩ quỳ chắp tay, gương mặt tuy có khẩn trương nhưng không còn thiếu sinh khí vì chạy thụt mạng như lúc nãy nữa, âm thanh cũng hữu lực hơn rất nhiều, “Bên ngoài cổng thành, có một đám bách tính chạy đến đòi mở cổng. Họ bảo, họ là dân tỵ nạn ở Phú Đạt xa xôi đến đây cáo trạng.”
Hoàng thượng vừa nghe liền nói giận vỗ án, “Hồ nháo, Phú Đạt hạn hán, trẫm đã giao việc này cho thái tử, mà lương thực cũng đã được đưa đến, hiện nay còn muốn cáo trạng gì?”
Sắc mặt của mỗi một người trong ngự thư phòng đều cổ quái, biểu tình dị dạng bất đồng. Đầu đều cúi gầm xuống không ai dám nhìn ai, hai tay giấu kín dưới tay áo, chấp ngăn ngắn.
Binh sĩ khó khăn động cổ họng, mặt cúi gầm trên đất, nghe được âm thanh gầm lên của long nhan càng cả người phủ phục hồi báo: “Hồi hoàng thượng, người dẫn đầu bách tính Phú Đạt là Hồ Hảo Hán, hắn đệ án cáo trạng. . .”
Thấy nói được một nửa binh sĩ lại ấp ứng chỉ là hai tay run run trình một bản án lên. Thái giám thiếp thân bên cạnh hoàng thượng vội vàng bước ra tiếp nhận bản án cáo trạng kia.
Hoàng thượng lại tiếp tục âm giọng nói: “Nói tiếp.”
Binh sĩ dè dặc một chút, âm thanh có chút thấp nói: “Bọn họ muốn cáo trạng Đậu đại nhân. Cáo Đậu đại nhân chậm trễ cứu tế, dân chúng đều đói chết hơn phân nửa vẫn không thấy lương thực chuyển đến.”
Nghe đến đến đây mọi người đều đồng thành hút khí không phát ra âm thanh khiến không khí trong ngự thư phòng trở nên quỷ dị hơn. Phải biết Đậu Cương Đức được phái đi cứu tế, ngoài ra nữ nhi của hắn còn là trắc phi của Hách Liên Huân. Nói như vậy khác nào muốn kéo cả thái tử xuống vũng bùn này đâu.
Đậu Cương Đức vẫn còn đang ở Phú Đạt chưa trở về, mà dân chúng lại lũ lượt kéo đến đây sợ là hắn xảy ra chuyện rồi. Hoàng thượng phóng nhãn đến trên người Hách Liên Huân hỏi: “Chuyện này là thế nào, vì sao trẫm không nghe ngươi nhắc đến.”
“Hồi phụ hoàng.” Hách Liên Huân bước ra trước một bước, quy củ cung kinh chấp tay tấu, “Đậu đại nhân vừa khởi hành được ba ngày đã không có tin tức trở về, nhi thần vẫn còn đang phái người tìm tung tích của hắn nhưng vẫn chưa tìm được.”
Bỉnh đại nhân của bước ra tấu: “Hồi hoàng thượng, thần cùng thái tử điện hạ cũng vừa biết chuyện này vào chiều nay, kế sách cũng đang thương thảo. Thỉnh hoàng thượng minh xét.”
Hách Liên Cẩm nhìn quét Hách Liên Huân một mắt, khóe môi hơi nhếch lên, phản bác, “Nói thế là biết trước đó, vì sao không bẩm tấu phụ hoàng. Hay là nói. . .”
Âm thanh của hắn bén nhọn cố ý kéo dài, “Có người cố ý bao che dựng lên một màn khâm sai mất tích hòng tư lợi.” Phải biết đối với Hách Liên Huân, hoàng thượng có chán ghét cùng nghi kỵ sâu đậm. Lần này cho dù không kéo chết Hách Liên Huân thì cũng chặt mất một cánh tay đặt lúc là Đậu Cương Đức.
“Hoàng đệ, lời này nói thế nào?” Hách Liên Huân quay đầu nhìn hồi Hách Liên Cẩm, ánh mắt bình tình không gợn sóng, “Tình hình cấp bách trước mắt, hoàng đệ không phải nên lo lắng giải quyết vấn đề trước sao?”
“Hoàng huynh nói thế không đúng rồi.” Hách Liên Cẩm chấp tay sau lưng, ưỡn ngực thẳng thắt lưng, ánh mắt sắt bén đảo lên người Bỉnh đại nhân, “Một đoàn lương thảo to lớn đột nhiên nói mất là mất chuyện này rất khả nghi. Lương thảo không còn, dân chúng lại vây cổng thành cáo trạng, không biết hoàng huynh có cao kiến gì? Bổn vương ngược lại rửa tai lắng nghe.”
Chung Hạng Siêu chỉ đứng im như bản thân không tồn tại, hắn lén kéo kéo lưng áo của Hách Liên Huân một cái xem như nhắc nhở. Chuyện này quả thực lúc nãy bọn hắn mới vừa biết, chỉ là chưa bàn được gì yến tiệc liền bắt đầu, không ngờ lại lớn chuyện như vậy.
Hách Liên Huân mím chặt môi, đôi mày cứng rắn nhíu lại, sau đó lại lần nữa cúi đầu chắp tay tấu: “Phụ hoàng, thỉnh cho nhi thần thời gian, chuyện này nhi thần nhất định tra rõ ràng.”
Một đám đại thần phe cánh thái tử cùng Bỉnh đại nhân cũng quỳ xuống cầu xin, nói rất nhiều lời dễ nghe. Còn bên Hách Liên Cẩm cũng không ai nói thêm gì, nếu lúc này khẩn cầu trách phạt Hách Liên Huân sẽ không thể phục chúng được, vì giải quyết chuyện lớn trước mắt mới là vấn đề cấp bách.
Hoàng thượng cũng chỉ có thể cho Hách Liên Huân một tháng để tra chuyện lương thảo. Bởi từ kinh thành đến Phú Đạt cũng khá xá nếu cho quá ít thời gian, sợ là chưa đến nơi cũng đã hết thời gian chớ nói chi tra án.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Rời khỏi ngự thư phòng, Hách Liên Huân gọi mọi người đến đông cung bắt đầu bày kế sách giải quyết vấn đề. Khi mọi người rời đi, hắn nhìn Chung Hạng Siêu hỏi: “Sao nãy giờ ngươi cũng không nói lời nào?”
“Vì Bỉnh Khách Tùng nói có lý nên làm theo lời hắn là được.” Chung Hạng Siêu thong dong tự châm trà tự uống.
“Không phải ngươi nói hắn là gian tế của Hách Liên Cẩm cài bên ta sao? Vì sao còn tán thành như vậy?” Hách Liên Huân không hiểu, nhíu mày hỏi ra vấn đề trong lòng.
Đặt ly trà xuống, Chung Hạng Siêu thở một hơi rồi mới nói: “Bởi ta phá hỏng hôn sự của đại ca, Bỉnh gia không thể nhúng tay vào Chung gia, Hách Liên Cẩm sợ bại lộ nên mới nghĩ ra kế sách này.”
Hách Liên Huân vẫn mờ mịch không hiểu, xoay xoay ly trà trong tay ngẫm một lúc lại đặt xuống hỏi: “Nói rõ hơn chút đi.”
Hắn đương nhiên biết chuyện này là do Hách Liên Cẩm an bài rồi, chỉ là kế hoạch của Bỉnh Khách Tùng đưa ra đúng là không chút sơ hở, còn có thể trừ khử được người của Hách Liên Cẩm, chỉ là phải phí chút thời gian. Mà Chung Hạng Siêu lại nói như vậy. . .
“Là thế này.” Chung Hạng Siêu bắt đầu phân tích, “Hách Liên Cẩm sẽ hạ thủ với Đậu Cương Đức cùng lương thảo trước. Sau đó để Bỉnh Khách Tùng đứng ra lấy lòng tin của ngươi. Tiếp đến hy sinh một ít lâu la như trong kế hoạch lúc nãy rồi Hách Liên Cẩm đứng ra dùng kế sách đó hiến cho hoàng thượng đoạt công lao. Đã hiểu chưa?”
“Ý của ngươi là, kế hoạch lần này của Hách Liên Cẩm chính là, diệt trừ Đậu Cương Đức, giấu lương thảo, để bách tánh phẫn nộ với ta, Bỉnh Khách Tùng lại lấy được lòng tin của ta. Sau đó hắn sẽ đứng lên dàn xếp mọi chuyện, lấy phần lương thảo đã mất kia nói là bản thân tìm được rồi trấn an lòng dân, thu mua dân tâm.”
Hách Liên Huân bỗng ngộ lại rất nhiều thứ. Hách Liên Cẩm vì hạ bệ hắn không ngại hy sinh cả người của mình. Mà kế hoạch của Bỉnh Khách Tùng đưa lên cùng chính là kế hoạch Hách Liên Cẩm nghĩ ra và đã sớm tính toán sẵn, nên cho dù bọn hắn có bắt tay vào thực hiện ngày đêm cũng sẽ đến sau Hách Liên Cẩm một bước và bị tranh công.
“Đúng, nhưng vẫn sai một chỗ.” Chung Hạng Siêu lắc đầu, ánh mắt nhìn Hách Liên Huân lóe ra tia sáng dị dạng, “Không phải hắn lấy lý do tìm được lương thảo đã mất mà là lấy danh nghĩa quyên góp từ các cửa hàng của biểu ca hắn. Như vậy vừa lấy được danh tiếng cho nương gia, vừa có thể bỏ đi phần điều tra mất tích và cái chết của Đậu Cương Đức.”
Hách Liên Huân nhíu mày nghĩ một chút liền gật đầu nói: “Ta hiểu ý của ngươi rồi.”
Hắn hướng ngoài cửa hô to một tiếng. Thủ lĩnh ám vệ bước vào hành qua lễ xong liền nghe hắn phân phó: “Mau, tìm cho được Đậu Cương Đức, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Phần công này hắn nhường cho Hách Liên Cẩm, không tranh. Bất quá Đậu Cương Đức cho dù chết, hắn cũng muốn trả lại cho hắn(ĐCĐ) một công đạo, cũng như chứng minh cho mọi người thấy hắn thất trách chỉ là do tai nạn mà thôi. Còn nếu như không chết, vậy thì không chỉ rửa sạch oan tình mà còn có thể không mất đi một cánh tay đắc lực.
“Siêu a, sao ngươi lại có thể biết nhiều như vậy a?” Hách Liên Huân tự thấy bản thân bất lực. Một thế cục lớn như vậy mà hắn vẫn không hề phát hiện được.
Thử chết đi rồi được sống lại xem, hắn tin tưởng nếu Hách Liên Huân cũng trọng sinh vậy liền nhất định hơn hắn rất nhiều. Chung Hạng Siêu chỉ cười không nói, im lặng không ngừng uống trà.
“Không nói?”
“Chuyện này ngươi tự lo liệu đi, tiểu gia sẽ không tham gia.”
“Được, cũng sớm không trông cậy vào ngươi rồi.” Hách Liên Huân nói xong chỉ cười khẽ vài tiếng rất bất đắc dĩ. “Chỉ là. . .”
Ánh mắt của hắn trở nên lóe sáng: “Bỉnh Khách Tùng kia cũng không thể giữ lại được nữa.”
Chung Hạng Siêu nâng mắt nhìn bằng hữu một cái rồi cũng không nói gì thêm. Cái này tùy hắn đi, hắn thấy đại ca liên tục tơ tưởng Bỉnh Chi kia hắn cũng chịu không nỗi rồi. Giải quyết xong Bỉnh Khách Tùng, tâm tư của đại ca cũng chấm dứt. Thế đi!