Khí Nữ Mãn Thích - Trang 4
Chương 108: CHƯƠNG 108: PHẠM HIỂM
CHƯƠNG 108: PHẠM HIỂM
Tác giả: Luna Huang
Qua hai ngày, nguyệt hắc phong cao, lương khố cùng ngân khố đột nhiên bốc cháy, mọi người trong thành hoạn loạn cả lên. Binh sĩ dân chúng thi nhau dập lửa nhưng bên lửa chẳng những không giảm mà còn lan mạnh sang các nhà dân gần đó.
Chung Hạng Siêu từ trong phòng mở cửa nhìn quanh không thấy bóng người liền chạy đến mật thất. Hôm đó hắn đề nghị bịt mắt, nhưng sớm có lưu lại ít dấu vết để dễ nhận dạng.
Hôm đó tay hắn sớm thoa một ít dược phấn sau đó vờ như nhìn không thấy men theo tường mà đi, chỉ cần đụng nước dược phấn kia sẽ phát sáng. Lúc này hắn cầm theo một bầu nước, vừa đi vừa ngậm một ngụm mà phun lên tường.
Qua mấy cái ám đạo, xong đến quan khẩu cuối cùng, hắn cũng vỗ vỗ vách tường vài cái. Thấy không có động tĩnh hắn có chút khó nhịn muốn cầm cây đuốt gần đó lên soi xem còn cơ quan nào nữa không.
Ai biết vừa lấy đuốc thì quan khẩu mở ra, hắn thuận lợi tiến vào. Dựa vào quan sát của ngày hôm đó, hắn tránh được mấy cơ quan mới đến được chỗ Tiết Nhu.
Gỡ cây trâm trên tóc xuống giúp nàng mở khóa, hành động nhanh chóng đến nỗi để người hoài nghi có phải hắn rất thường cạy khóa trộm tiền của Chung Lâm hay không. Cài lại trâm lên tóc liền đỡ lấy Tiết Nhu để nàng tựa vào người mình.
“A Nhu, chúng ta mau đi thôi.”
Hắn lay nhẹ nàng xem nàng còn tỉnh táo không, sau đó bấm bấm huyệt nhân trung, cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ ngắt quãng của nàng hắn mới an tâm thả lỏng một ít. Cuối cùng cõng nàng lên vai theo đường đến mà rời đi, đến một nhánh cây ngọn cỏ cũng không hề kinh động.
Do hắn quá thuận lợi đưa được người ra ngoài nên hắn vẫn hoài nghi bắn tín hiệu thông báo cho Hồng Diệp đang trà trộn trong đám bá tánh hỗ trợ mình ra khỏi thành. Hồng Diệp nhận được tín hiệu lập tức làm nhiễu loạn bá tánh để bính sĩ gác cổng phải rời vị trí giải quyết mâu thuận.
Đám thuộc hạ của Chung Hạng Siêu theo thời điểm bất đồng giả dạng bá tánh trà trộn vào trong thành. Như vậy rất dễ qua được tai mắt của đám binh sĩ gác cổng mà cũng không người nghĩ đến Chung Hạng Siêu sẽ để thuộc hạ làm như vậy.
Hồng Diệp trà trộn vào thanh lâu để nhận tin tức từ Chung Hạng Siêu. Nhưng nàng cũng không phải giả làm một người mới đến mà chỉ ẩn nấp một bên, khi Chung Hạng Siêu đến thì mới đánh ngất một người giả dạng người đó đi tiếp hắn thôi. Mỗi lần đều là nàng ngồi bồi rượu hắn nhân cơ hội lấy thư hắn giấu trong ống tay áo.
Lĩnh Hồ phụ trách giả làm dân nông hộ ra vào thành truyền tin báo bình an.
Kiết Câu ở bên ngoài phụ trách mang thư về cho Chung Hạng Sâm.
Chu Nhụ, Điều Dong điều tra lương khố cùng ngân khố, âm thầm chờ lệnh mà hành động.
Bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý không kẽ hỡ, nên lúc này đây hành động hệt như là ngoài ý muốn vậy. Chỉ cần Chung Hạng Siêu an toàn rời thành bọn họ cũng sẽ rút lui bình an hội họp ở địa điểm quy định.
Chung Hạng Siêu cõng Tiết Nhu trên lưng một mạch chạy ra khỏi thành, an toàn xông vào trong rừng rậm cách cổng thành không xa. Trời tối đen như mực, đến trăng cùng sao cũng chẳng thấy đâu, gió đêm hạ liên tục thổi, để người của hắn run lên không ít.
Gương mặt đầy mồ hồi mang theo lo lắng vạn phần, chân không hề ngừng tăng tốc độ rất muốn nhanh chóng mang được nàng về doanh trại. Cũng may trong mấy tháng nay hắn tập luyện không ít, nếu không, lấy thân hình ụt ịch như trước sợ là sớm chết rồi.
Sau khi chạy được một đoạn xa, không thấy có người đuổi theo, hắn mới dừng lại bên một bờ suối. Nhẹ nhàng đặt Tiết Nhu xuống đất, để nàng tựa vào một thân cây cổ thụ to gần đó xong mới thở hồng hộc mấy ngụm trọc khí đồng thời lau mồ hôi lạnh đang không ngừng chảy trên mặt.
Sau một lúc cuối cùng cũng có thể thở bình thường, hắn bước đến bên bờ sông, sắn tay áo lên rửa mặt. Uống qua vài hớp nước, hắn ngậm một ngụm nước bước lại về chỗ Tiết Nhu.
Nhìn nàng hôn mê như vậy thật để người ta lo lắng. Gương mặt nàng không còn chút huyết sắc nào, hai gò má nhô cao còn bị sưng vù, có vài vết thương loang lổ, lại thêm đôi môi trắng bệch khô khốc bị rách kia nữa, thật không giống nàng một chút nào cả.
Hắn ôm nàng vào lòng, một tay đỡ ót nàng, tay còn lại nhẹ bóp cái miệng kia, cuối cùng kề môi đến bón nước cho nàng. Hơi thở kia cực kỳ yếu ớt, hệt như đóm lửa nhỏ trong gió lạnh vậy, có thể tắt bất kỳ lúc nào. Nhìn nàng như vậy còn hơn thảm trạng cả đời trước, đây quả thực là cơn ác mộng của hắn.
Thấy nước từ khóe miệng của nàng trào ra hệt như năm đó vậy, lòng hắn run bần bật, ngữ điệu cầu khẩn nồng đậm để người nghe cũng cảm thấy không nhẫn tâm. “A Nhu, uống nước, uống nước đi.” Hắn bón nước cho nàng mấy lần mới thôi.
“A Nhu, nàng phải cố gắng biết không, trở về doanh trại nàng nhất định có thể khang phục.” Lẩm bẩm nói ra mấy câu này cũng chẳng biết nàng có nghe được hay không.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng chậm rãi áp lên gương mặt lạnh lẽo sưng to của nàng, trong lòng hận Hách Liên Cẩm hơn vài phần. Đáng chết, tìm hắn hợp tác cư nhiên hành hạ A Nhu như vậy. Chờ hắn an toàn về đến doanh trại nhất định không tha cho Hách Liên Cẩm.
Cầm lấy đôi tay nhỏ nhắn gầy gò tràn đầy vết thương lộ ra khỏi tay áo bị may kín rách rưới kia mà lòng hắn đau như cắt. Nàng bảo vệ tay cẩn thận như vậy lại bị Hách Liên Cẩm hành hạ thành bộ dáng này.
Đưa tay nàng áp lên mặt mình, một cổ lạnh lẽo nhanh chóng thấm qua da thịt truyền vào đầu tim của hắn. Mùi máu tanh nhàn nhạt vẫn còn quanh quẩn đầu mũi thâm nhập đến tim, hệt như nước muối sát vào trong trái tim vẫn còn đang rỉ máu vậy, đau râm ran lại không cách nào xóa bỏ được, cảm giác như thế này thật để người khó chịu.
Chung Hạng Siêu nhìn xung quanh một lúc, cuối cùng nghe được âm thanh cước bộ đạp trên lá khô cành khô trên đất. Hắn ôm chặt Tiết Nhu trong lòng cẩn thận nhìn về phía phát ra âm thanh. Người hắn chậm rãi lui về phía sau, muốn tìm một nơi có thể che đủ hai người, bởi chưa biết được lai lịch của người đến nhỡ là bên địch vậy xem như uổng công rồi.
Chờ hắn lui được mấy bước lại nghe được âm thanh của sói tru. Nhãn tình sáng lên, nhận ra được đó là ám hiệu của đám người Lĩnh Hồ, vì vậy hắn liền theo đó đáp trả, tru lên vài tiếng.
Rất nhanh liền thấy được Chu Nhụ chạy đến, “Thiếu gia, người không sao chứ?”
“Không sao.” Bế Tiết Nhu trong tay, Chung Hạng Siêu đứng lên hỏi: “Mọi người đâu cả rồi?”
“Đều ổn, chúng ta qua chỗ Kiết Câu thôi.” Chu Nhụ vừa nói vừa lấy ám hiệu bắn lên trời, chân không ngừng bước về phía bọn họ sớm hẹn trước.
Hắn đương nhiên muốn giúp Chung Hạng Siêu một tay, thế nhưng người trong lòng thiếu gia là Tiết Nhu, không phải người khác hay một món đồ vật, cho hắn mười cái mạng cũng không dám lên tiếng đề nghị trợ giúp.
“A Nhu, chúng ta được cứu rồi.” Chung Hạng Siêu cúi đầu nhìn Tiết Nhu một cái, sau đó bước nhanh theo Chu Nhụ.
Đám người Lĩnh Hồ nhận được ám hiệu lập tức tập hợp đến chỗ của Kiết Câu. Nơi đó, Kiết Câu sớm chuẩn bị đủ ngựa, chỉ cần đợi đủ người thì xuất phát.
“Thiếu gia đâu?” Vừa đến nói, Hồng Diệp vội hỏi.
“Vẫn chưa đến.” Kiết Câu khẽ lắc đầu, ánh mắt lo lắng nhìn bốn phía.
Lĩnh Hồ, Điều Dong dần dần xuất hiện, mọi người đều leo hết lên ngựa, chỉ đời đám người Chung Hạng Siêu đến liền xuất phát.
Xa xa thấy người, Hồng Diệp leo xuống ngựa chạy đến: “Thiếu gia, để Hồng Diệp giúp người.”
“Không cần.” Lướt qua Hồng Diệp, Chung Hạng Siêu trực tiếp bước về phía ngựa được chuẩn bị cho mình. “Xuất phát thôi.”
Chu Nhụ hướng Hồng Diệp lắc đầu rồi cùng sóng đôi đi trở về, cùng leo lên trên ngựa. Bởi nói cũng động không được thiếu gia, vậy nói thêm cũng vô dụng.
Một đoàn người ngựa xuất phát trở về trong đêm, không hề có ý dừng lại. Âm thanh vó ngựa vọng trong đêm thanh vắng lại bị tiếng gió to ẩn đi, đây cũng là lý do bọn họ chọn đường này trở về.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, phía trước chờ đón bọn họ không phải doanh trại mà là ánh sáng của các ngọn đuốc. Mọi người cùng nhau ghìm ngựa, sắc mặt của Chung Hạng Siêu tối sầm lại nhìn người trước mặt.
Bên kia có không ít binh sĩ đã giương sẵn cung, đứng giữa bọn họ chính là Hách Liên Cẩm. Dáng người của hắn hân trường, in bóng trên mặt đất, áo báo thêu vân văn kim tuyến bay trong gió.
Trên gương mặt anh tuấn kia treo nụ cười đắc thắng, nhìn đối phương: “Nghĩ không ra mọi chuyện lại là như vậy a. Xem ra bổn vương đi sai một nước cờ nên mới thành ra hiện trạng này.”
Kỳ thực lúc Chung Hạng Siêu tiến đến một mình hắn đã nghĩ ra hậu chiêu này. Nếu không phải vì phòng ngừa bất trắc, lúc để Chung Hạng Siêu gặp Tiết Nhu hắn đã bị lừa rằng suy đoán của mình là đúng rồi. Cũng may, hắn trời sinh đa nghi, vẫn là cẩn thận vạn sự lợi.
Hắn ngừng một chút nhún vai lại nói tiếp: “Bất quá hiện tại Chung thiếu vẫn còn có hai sự lựa chọn, một là hợp tác cùng bổn vương, hai chính là. . .”
Ngón tay trỏ thon dài của hắn chỉ chỉ trên đất, “Chọn nơi này làm nơi yên nghỉ ngàn thu.”
Ngón trỏ kia lại nâng lên cuối cùng hạ mạnh xuống. Một đoàn binh sĩ cầm cung tên chạy đến bao quanh lấy đám người Chung Hạng Siêu. Đám người Lĩnh Hồ lập tức rút vũ khí tùy thân ra, thúc ngựa tạo thành hình tròn vây quanh Chung Hạng Siêu.
Mọi người đều mang thần tình túc sát nhìn đám binh sĩ xung quanh mình. Dưới ánh đuốt, đầu mũi tên bạc nhọn càng thêm sáng, để người thấy được nó nhọn đến mức nào.
Chung Hạng Siêu cúi đầu nhìn Tiết Nhu trong lòng, vòng tay siết chặt một phần, tim hắn như bị đá nặng đè đến khó thở. Mắt hắn nhắm thật chặt, hạ một nụ hôn thật nhẹ xuống đỉnh đầu của nàng.
Lần này sợ là hắn không thể trở về nữa rồi, hắn chết, chắc chắn mẫu thân sẽ là người đau lòng nhất. Còn nàng, nàng hẳn là người vui nhất đi.
Lần thứ hai mở mắt hắn quay sang nói với Hồng Diệp, “Đưa nàng trở về doanh trại.”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Luna nương: Đố mọi người, diễn biến tiếp theo là gì?
A: Có cao thủ xuất hiện viện trợ, truyện nào cũng thế mà
B: May mắn sét đánh xuống quân địch, cứu bọn họ một kiếp
C: Chôn thay tại chỗ, miễn có cơ hội chạy trốn
D: Bị bắt về, hành hạ vài trận như Tiết Nhu