Khi Giỏi Giang Đụng Độ Ngổ Ngáo
Chương 8: Phần 03: Góc nhìn Tần Sở 02
Edit: Quýt
Beta: Amin, Maria
–
Ba ngày nay tôi không liên lạc với Cố Duy.
Điều thứ nhất trong bí kíp yêu đương: Nếu yêu hèn mọn thì đến cuối cùng sẽ không còn gì cả… đừng bao giờ trở thành kẻ hèn mọn trong tình yêu.
1
Từ tối hôm Cố Duy đưa tôi về ký túc xá, quả nhiên tin tức tôi và anh yêu nhau chỉ trong một đêm đã lan truyền khắp đại học T.
Bạn cùng phòng của tôi cũng bắt đầu điên cuồng ám chỉ rằng tôi nên đưa em rể đến ra mắt mọi người.
Tôi vờ như mình nghe không hiểu.
Cuối cùng họ không nhịn được mà bắt đầu thể hiện rõ ràng.
Tôi vẫn như cũ, mỉm cười từ chối.
“Cố Duy sẽ không đồng ý đâu~”
Bạn cùng phòng Lâm Giai thấy vẻ mặt tôi đầy tủi thân, trong lòng đầy căm phẫn:
“Cậu ta dựa vào đâu mà không muốn! Bạn trai của Sở Sở xinh đẹp nhà chúng ta lại không thể để cho mấy chị em bọn tớ kiểm định, sao có thể yên tâm chứ!”
Bạn cùng phòng Vương Ngôn lúng túng nói:
“Đó là Cố Duy đấy! Giai Giai, tao không dám~”
Bạn cùng phòng Trần Trần ra sức gật đầu.
Lâm Giai hơi sửng sốt rồi bớt giận, giọng nói cũng yếu đi:
“Vậy… Vậy Sở Sở nhà chúng ta tủi thân biết bao nhiêu~”
Ba ngày sau, đến lần thứ ba Lâm Giai nhắc tới chuyện này, cuối cùng tôi giả vờ do dự một lát mới đồng ý.
Tôi hơi ngại nói với ba cô ấy:
“Tớ muốn đi nhà ma với Cố Duy, nhưng lại ngại nhắc tới. Các bạn yêu, các cậu có thể giúp tớ nhắc đến một chút không~”
Vì thế, qua buổi thương lượng này, chuyện tụ tập ăn uống đã được xác định.
Nhưng tôi không ngờ Cố Duy lại tự mình gọi điện thoại tới, hình như là do Trần Mộ nói không rõ ràng?
(Trần Mộ: Tại sao anh Duy của tôi yêu đương, người bị tổn thương vẫn là tôi??? Đau lòng.)
Mặc kệ như thế nào, tóm lại là địch động trước thì có lợi chứ không có hại.
Trên bàn cơm, Cố Duy nghe mấy người Giai Giai nói trong nháy mắt trầm mặt, dọa họ sợ tới mức không dám nói chuyện nữa, một bữa cơm phải ăn trong nơm nớp lo sợ.
Không thể không nói, lúc đại ca trường Cố trầm mặt xuống đúng là rất có lực uy hiếp.
Cuối cùng, lúc Lâm Giai sắp kết thúc chuyện thông suốt tình nghĩa chị em, đề nghị đi nhà ma, Vương Ngôn, Trần Trần cũng ra sức phụ họa.
Tôi vừa duy trì nụ cười yên lặng lau miệng, vừa đội ơn họ trong lòng:
Các chị em, không cố ý giấu các chị em nhưng kỹ thuật diễn của mấy người quá tệ, tớ không dám nói thật. Cảm ơn các chị em tình nghĩa ngút trời, chờ xong chuyện, sau này tớ sẽ đền ơn trả nghĩa.
Một bữa ăn… không… mười bữa haidilao + qixintian!
Cố Duy nhìn qua, mặt mày lạnh lùng, tôi kề sát vào bên tai anh:
“Quy định của ký túc xá chúng tôi, hoạt động lần đầu ra mắt bạn trai do ba người kia sắp xếp, không được phản kháng.”
“Tôi lại không dám nói là cậu sợ ma…”
Trên mặt tôi đầy vẻ khó xử, trong lòng lại không ngừng nhớ lại tâm trạng lúc đứng trước mặt Cố Duy bị anh từ chối học kỳ trước, quả nhiên trong nháy mắt sống mũi đã cay cay, tôi cắn môi:
“Thôi, tôi không làm cậu khó xử nữa, cậu đi đi, để tôi giải thích với họ…”
Cố Duy mãi mà không nói gì, một lúc lâu sau mới truyền đến một tiếng thở dài từ đỉnh đầu.
Giọng chàng trai mang theo chút khàn khàn vang lên trong phòng riêng:
“Được, tùy các cậu quyết định.”
2
Công viên giải trí cách trường học rất xa, Cố Duy tra khoảng cách, cụp mắt nhìn tôi:
“Mười ba cây số, gọi xe đi.”
Tôi làm bộ nhẹ như gió bay mở miệng:
“Tôi lái xe! Vừa vặn đủ năm người.”
Lâm Giai, Vương Ngôn, Trần Nhất đồng loạt từ chối:
“Không được!”
“Với kỹ thuật lái xe này của cậu, tớ sẽ không còn mạng mà đến công viên mất!”
Tôi bực bội, không phải lần trước tôi chỉ đâm vào đuôi xe, lần trước nữa thì đâm vào cây, lần trước nữa nữa quay đầu xe bị kẹt giữa đường vì quên cách đánh lái thôi à?
Có cần đến nỗi vậy không?
Tôi chỉ muốn bày ra chút tài lực của tôi ở trước mặt Cố Duy thì có làm sao? Có chuyện gì à?
Tôi chỉ muốn cho Cố Duy nhìn thấy một trong những điểm mạnh nổi bật của tôi… tôi có tiền! Có chuyện gì à!!!!
Sao phải dìm hàng tôi như thế????
Điều kiện gia đình của Cố Duy, theo lời đồn thì mỗi người nói một kiểu, nhưng điểm chung là… không giàu có mấy.
Nghe nói máy tính của anh không phải Apple, Huawei, thậm chí còn không có thương hiệu gì, màu thì đen như mực.
Mặc dù anh là một cái móc treo quần áo di động, mặc gì cũng đẹp nhưng chỉ xét riêng quần áo thôi thì cũng đều bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Hơn nữa anh còn thường xuyên mặc đồng phục của khoa máy tính!
Đó chính là bộ quần áo mà nữ sinh khoa máy tính mang đi làm ổ cho mèo mà cũng bị chê.
Ví dụ như hôm nay, anh mặc đồng phục màu đen trắng, cổ áo hơi mở, để lộ ra hơn phân nửa xương quai xanh, bởi vì động tác cúi đầu mà chiếc cằm thon khẽ thu lại, tạo thành một mảng tối ở trên cổ.
Thật sự… Đẹp trai quá.
Cuối cùng vẫn lái xe của tôi, bởi vì Cố Duy nói anh có bằng lái xe.
Nhưng lúc lên xe tôi đã khó chịu rồi, rõ ràng muốn để Cố Duy nhìn thấy ưu điểm của tôi, sao lại để anh phát hiện kỹ thuật lái xe của tôi tệ hại đến thế chứ?
Không vui chút nào!
Tôi thậm chí còn không duy trì được nụ cười được, đành phải căng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mercedes-Benz 500 chạy trên quốc lộ, nhưng tâm trí của tôi đã bay về phương nào không hay.
Cố Duy thật sự sẽ thích tôi ư?
Nếu tôi làm bất kì điều gì, kết quả cuối cùng lại chỉ giống như buổi chiều ba tháng trước thì sao?
Ánh nắng buổi chiều hơi chói mắt, lòng tôi hơi buồn.
Beta: Amin, Maria
–
Ba ngày nay tôi không liên lạc với Cố Duy.
Điều thứ nhất trong bí kíp yêu đương: Nếu yêu hèn mọn thì đến cuối cùng sẽ không còn gì cả… đừng bao giờ trở thành kẻ hèn mọn trong tình yêu.
1
Từ tối hôm Cố Duy đưa tôi về ký túc xá, quả nhiên tin tức tôi và anh yêu nhau chỉ trong một đêm đã lan truyền khắp đại học T.
Bạn cùng phòng của tôi cũng bắt đầu điên cuồng ám chỉ rằng tôi nên đưa em rể đến ra mắt mọi người.
Tôi vờ như mình nghe không hiểu.
Cuối cùng họ không nhịn được mà bắt đầu thể hiện rõ ràng.
Tôi vẫn như cũ, mỉm cười từ chối.
“Cố Duy sẽ không đồng ý đâu~”
Bạn cùng phòng Lâm Giai thấy vẻ mặt tôi đầy tủi thân, trong lòng đầy căm phẫn:
“Cậu ta dựa vào đâu mà không muốn! Bạn trai của Sở Sở xinh đẹp nhà chúng ta lại không thể để cho mấy chị em bọn tớ kiểm định, sao có thể yên tâm chứ!”
Bạn cùng phòng Vương Ngôn lúng túng nói:
“Đó là Cố Duy đấy! Giai Giai, tao không dám~”
Bạn cùng phòng Trần Trần ra sức gật đầu.
Lâm Giai hơi sửng sốt rồi bớt giận, giọng nói cũng yếu đi:
“Vậy… Vậy Sở Sở nhà chúng ta tủi thân biết bao nhiêu~”
Ba ngày sau, đến lần thứ ba Lâm Giai nhắc tới chuyện này, cuối cùng tôi giả vờ do dự một lát mới đồng ý.
Tôi hơi ngại nói với ba cô ấy:
“Tớ muốn đi nhà ma với Cố Duy, nhưng lại ngại nhắc tới. Các bạn yêu, các cậu có thể giúp tớ nhắc đến một chút không~”
Vì thế, qua buổi thương lượng này, chuyện tụ tập ăn uống đã được xác định.
Nhưng tôi không ngờ Cố Duy lại tự mình gọi điện thoại tới, hình như là do Trần Mộ nói không rõ ràng?
(Trần Mộ: Tại sao anh Duy của tôi yêu đương, người bị tổn thương vẫn là tôi??? Đau lòng.)
Mặc kệ như thế nào, tóm lại là địch động trước thì có lợi chứ không có hại.
Trên bàn cơm, Cố Duy nghe mấy người Giai Giai nói trong nháy mắt trầm mặt, dọa họ sợ tới mức không dám nói chuyện nữa, một bữa cơm phải ăn trong nơm nớp lo sợ.
Không thể không nói, lúc đại ca trường Cố trầm mặt xuống đúng là rất có lực uy hiếp.
Cuối cùng, lúc Lâm Giai sắp kết thúc chuyện thông suốt tình nghĩa chị em, đề nghị đi nhà ma, Vương Ngôn, Trần Trần cũng ra sức phụ họa.
Tôi vừa duy trì nụ cười yên lặng lau miệng, vừa đội ơn họ trong lòng:
Các chị em, không cố ý giấu các chị em nhưng kỹ thuật diễn của mấy người quá tệ, tớ không dám nói thật. Cảm ơn các chị em tình nghĩa ngút trời, chờ xong chuyện, sau này tớ sẽ đền ơn trả nghĩa.
Một bữa ăn… không… mười bữa haidilao + qixintian!
Cố Duy nhìn qua, mặt mày lạnh lùng, tôi kề sát vào bên tai anh:
“Quy định của ký túc xá chúng tôi, hoạt động lần đầu ra mắt bạn trai do ba người kia sắp xếp, không được phản kháng.”
“Tôi lại không dám nói là cậu sợ ma…”
Trên mặt tôi đầy vẻ khó xử, trong lòng lại không ngừng nhớ lại tâm trạng lúc đứng trước mặt Cố Duy bị anh từ chối học kỳ trước, quả nhiên trong nháy mắt sống mũi đã cay cay, tôi cắn môi:
“Thôi, tôi không làm cậu khó xử nữa, cậu đi đi, để tôi giải thích với họ…”
Cố Duy mãi mà không nói gì, một lúc lâu sau mới truyền đến một tiếng thở dài từ đỉnh đầu.
Giọng chàng trai mang theo chút khàn khàn vang lên trong phòng riêng:
“Được, tùy các cậu quyết định.”
2
Công viên giải trí cách trường học rất xa, Cố Duy tra khoảng cách, cụp mắt nhìn tôi:
“Mười ba cây số, gọi xe đi.”
Tôi làm bộ nhẹ như gió bay mở miệng:
“Tôi lái xe! Vừa vặn đủ năm người.”
Lâm Giai, Vương Ngôn, Trần Nhất đồng loạt từ chối:
“Không được!”
“Với kỹ thuật lái xe này của cậu, tớ sẽ không còn mạng mà đến công viên mất!”
Tôi bực bội, không phải lần trước tôi chỉ đâm vào đuôi xe, lần trước nữa thì đâm vào cây, lần trước nữa nữa quay đầu xe bị kẹt giữa đường vì quên cách đánh lái thôi à?
Có cần đến nỗi vậy không?
Tôi chỉ muốn bày ra chút tài lực của tôi ở trước mặt Cố Duy thì có làm sao? Có chuyện gì à?
Tôi chỉ muốn cho Cố Duy nhìn thấy một trong những điểm mạnh nổi bật của tôi… tôi có tiền! Có chuyện gì à!!!!
Sao phải dìm hàng tôi như thế????
Điều kiện gia đình của Cố Duy, theo lời đồn thì mỗi người nói một kiểu, nhưng điểm chung là… không giàu có mấy.
Nghe nói máy tính của anh không phải Apple, Huawei, thậm chí còn không có thương hiệu gì, màu thì đen như mực.
Mặc dù anh là một cái móc treo quần áo di động, mặc gì cũng đẹp nhưng chỉ xét riêng quần áo thôi thì cũng đều bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Hơn nữa anh còn thường xuyên mặc đồng phục của khoa máy tính!
Đó chính là bộ quần áo mà nữ sinh khoa máy tính mang đi làm ổ cho mèo mà cũng bị chê.
Ví dụ như hôm nay, anh mặc đồng phục màu đen trắng, cổ áo hơi mở, để lộ ra hơn phân nửa xương quai xanh, bởi vì động tác cúi đầu mà chiếc cằm thon khẽ thu lại, tạo thành một mảng tối ở trên cổ.
Thật sự… Đẹp trai quá.
Cuối cùng vẫn lái xe của tôi, bởi vì Cố Duy nói anh có bằng lái xe.
Nhưng lúc lên xe tôi đã khó chịu rồi, rõ ràng muốn để Cố Duy nhìn thấy ưu điểm của tôi, sao lại để anh phát hiện kỹ thuật lái xe của tôi tệ hại đến thế chứ?
Không vui chút nào!
Tôi thậm chí còn không duy trì được nụ cười được, đành phải căng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mercedes-Benz 500 chạy trên quốc lộ, nhưng tâm trí của tôi đã bay về phương nào không hay.
Cố Duy thật sự sẽ thích tôi ư?
Nếu tôi làm bất kì điều gì, kết quả cuối cùng lại chỉ giống như buổi chiều ba tháng trước thì sao?
Ánh nắng buổi chiều hơi chói mắt, lòng tôi hơi buồn.