Khi Điện Thoại Đổ Chuông
Chương 36
“——Nếu có chuyện xảy ra, người đầu tiên chết sẽ là bà chị đấy. Bởi vì chị là kẻ phiền phức nhất.”
“……!”
“——Tôi không đùa đâu.”
Đôi mắt cô nhuốm đầy sợ hãi, trở nên đen kịt.
Khoảnh khắc rơi xuống vách đá, giọng nói của kẻ bắt cóc vang lên trong đầu cô.
Cô vung tay loạn xạ nhưng chẳng thể nắm được gì. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
“……!”
Lưng cô chịu một cú va đập dữ dội, như thể bị một quả bom đập trúng. Cơ thể cô đập vào cành cây rồi lại tiếp tục rơi xuống.
Hee Joo theo bản năng duỗi tay ra, cố gắng nắm lấy bất cứ thứ gì, nhưng lòng bàn tay trượt khỏi tất cả.
“Á… a…”
Đầu cô va vào một tảng đá thô ráp, rồi cả người bị hút vào một cái hang.
Cô ngã mạnh xuống đất, toàn thân đau nhức dữ dội.
“Ha… a…”
Trong cơn hỗn loạn, những tiếng hét vọng lại như âm thanh vọng trong hư không.
Dù là ảo giác hay thực tế, điều đó cũng không còn quan trọng nữa.
“Mình đang ở đâu vậy…”
Cô nghiến chặt răng, cố gắng giơ tay ra. Nhưng trước mắt chỉ là một màu đen kịt.
“Ư…”
Toàn thân cô lạnh buốt.
Bộ phận đầu tiên cử động được là các ngón tay, chạm vào những mảng đá thô ráp. Khi xúc giác trở lại, các giác quan khác cũng ùa về cùng lúc.
Gió lạnh như những con dao sắc bén cắt qua bộ quần áo rách tả tơi của cô. Mắt mờ đi, đầu nóng bừng.
Một vài chỗ sưng phồng, đau nhói, máu chảy không ngừng. Toàn thân đầy vết bầm tím, chỉ cần nhúc nhích nhẹ cũng khiến mồ hôi lạnh toát ra.
Khi cô mở mắt ra lần nữa, màn đêm đã buông xuống.
“Mình bất tỉnh bao lâu rồi?”
Qua tán lá, cô thấy bầu trời đêm đen như mực.
“Đây là đâu?”
Cô đã rơi khỏi vách đá, xuyên qua những cây mọc ven vực rồi ngã vào một cái hang. Nhưng đến giờ vẫn chưa được giải cứu, dường như việc định vị vị trí của cô gặp khó khăn.
“Ư…”
Dù chẳng phải lỗi của ai, cô vẫn cảm thấy vô cùng bất lực và tủi thân.
——Auuu… Auuu…
Từ xa, vang lên tiếng tru của một loài thú nào đó.
Ngoài ra, trong rừng núi về đêm, ngay cả những âm thanh nhỏ nhất cũng bị khuếch đại, làm cho bóng tối càng thêm đe dọa.
“Sợ quá… Mình muốn về nhà…”
Cô biết mình không thể cứ nằm bẹp trên đất như vậy.
Nhưng đôi chân cô như đông cứng lại, hầu như không thể cử động.
“Thử từ từ nâng nửa thân trên lên trước đã.”
Cô rên rỉ, gỡ chiếc túi trên lưng xuống.
“Điện thoại… Phải dùng điện thoại để thông báo vị trí của mình…!”
Hee Joo lục lọi trong balo và cuối cùng cũng tìm được chiếc điện thoại.
Niềm vui sướng vội vàng chỉ kéo dài trong chốc lát – điện thoại hoàn toàn hết pin.
Vì Hee Joo rất ít khi dùng điện thoại nên cô chẳng mấy khi quan tâm đến việc sạc pin, và giờ thì rơi vào tình cảnh này.
“Sao lại hết pin vào lúc này chứ…!”
Khi cô sắp bật khóc, khuôn mặt bỗng biến sắc.
Hee Joo quên cả đau đớn, đầu óc trống rỗng khi chạm vào chiếc điện thoại thứ hai.
“Chết tiệt… Không thể nào…”
Một cảm giác lạnh buốt như dao cứa xuyên qua tâm trí cô.
Nhưng giờ đây, thứ duy nhất cô có thể dựa vào lại chính là chiếc điện thoại đàm phán kia.
Đó là thứ trái cấm của quỷ dữ.
Tim cô đập điên cuồng.
Chiếc điện thoại đàm phán này chỉ có thể gọi cho một người. Và người đó tuyệt đối không phải là người cô có thể cầu cứu.
Bởi người đó chính là tên bắt cóc số hiệu 406.
Đây không phải cuộc gọi cầu cứu mà là một cuộc gọi đe dọa.
“Mình điên rồi… Sao có thể…”
Mọi thứ sắp sửa đổ vỡ… chết tiệt…
Cô không khóc nhưng lại thầm chửi rủa.
“……!”
Đột nhiên, cô cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể dần biến mất.
Lưỡi khô khốc, đầu óc quay cuồng, trước mắt tối sầm lại.
Dường như cô đã bắt đầu có dấu hiệu mất nước.
“Không… Quá nguy hiểm…”
Cô không thể để bản thân bất tỉnh thêm lần nữa.
Cuối cùng, Hee Joo, như kẻ sắp chết đuối nắm được cọng rơm, rút chiếc điện thoại đàm phán ra.
Trong khi đó, lính cứu hỏa và đội cứu hộ trên núi đã tìm kiếm suốt bốn giờ.
Họ huy động 17 thiết bị và hơn 50 người, rà soát kỹ càng khu vực từ vách đá đến phạm vi 50m phía dưới dòng suối, nhưng không tìm thấy bất cứ dấu vết nào của Hee Joo.
“Lần trước cũng có một giáo sư bị mất tích, mãi hai ngày sau mới tìm thấy thi thể. Dường như là trượt ngã từ vách đá, nhưng thực tế lại là tự sát…”
“Này, nói chuyện xui xẻo kiểu đó làm gì!”
Đám đông hiếu kỳ tụ tập, bàn tán xôn xao.
Baek Sa Eon từ đầu đã cùng đội cứu hộ tham gia tìm kiếm.
Anh từng là phóng viên chiến trường, sở hữu chứng chỉ bắn súng của Hiệp hội Súng đạn nước Mỹ, và từng coi vùng nội chiến với đạn bay tứ phía như sân sau của mình.
Vì vậy, việc tìm kiếm trong núi đối với anh chẳng thấm vào đâu.
“Phát ngôn viên… Đã liên lạc với gia đình người mất tích chưa?”
“Rồi.”
“Ngọn núi này vốn dĩ đã thường xuyên xảy ra tai nạn trượt ngã. Nên ít nhất phải chuẩn bị tâm lý thu dọn thi thể…”
“Thu dọn thi thể?”
Baek Sa Eon không chớp mắt, lặp lại câu nói đó.
“À, ý tôi là…”
Khi lính cứu hỏa cố giải thích, Baek Sa Eon nhắm mắt lại, im lặng một lúc rồi hỏi tiếp.
Đôi mắt anh lúc này chẳng thể hiện bất cứ điều gì.
“Có thể huy động chó cứu hộ ngay không?”
“Được, nhưng vẫn chưa nhận được quần áo hoặc vật dụng của người mất tích.”
“Vậy chúng ta bắt đầu ngay thôi.”
“Gì cơ?”
“Buộc áo của tôi vào eo cậu đi.”
Baek Sa Eon nói với giọng điệu bình thản, trong khi vẫn leo núi một cách thành thạo như một người leo núi chuyên nghiệp.
“Để lũ chó ngửi mùi của tôi. Không chỉ trên áo, mà cả mùi cơ thể tôi nữa. Từ lúc trên xe buýt, tôi đã luôn ôm cô ấy, thậm chí cả mùi sữa tắm của chúng tôi cũng giống nhau.”
“… Nhưng tốt hơn hết là nên liên lạc với gia đình nạn nhân trước đã—”
“Tôi là chồng của cô ấy.”
“……!”
Người lính cứu hỏa sững sờ, há hốc miệng nhưng không thốt ra lời nào, chỉ cúi đầu xuống.
Dẫu vậy, vẻ mặt của Baek Sa Eon vẫn không hề thay đổi. Khuôn mặt anh hoàn toàn không có chút biểu cảm nào, tựa như một bức tượng thạch cao đã bị tẩy trắng.
Lúc này, điện thoại của anh reo lên. Trên màn hình hiển thị tên “Phủ Tổng thống”.
“……”
Điều khiến anh khó chịu nhất chính là ngay cả trong hoàn cảnh này, anh vẫn phải kiểm soát truyền thông, thực hiện nghĩa vụ của một phát ngôn viên chính phủ.
Không rõ bằng cách nào, điện thoại và tin nhắn từ các phóng viên đã ùn ùn kéo đến. Đồng tử của anh co giật vì sự bất an.
“Phát ngôn viên, điện thoại của anh cứ reo mãi…”
Trong đêm khuya giữa núi rừng, tiếng rung của điện thoại vang lên như tiếng ong vo ve, thu hút sự chú ý của các thành viên đội cứu hộ.
“Anh không định nghe máy sao?”
“Không nghe.”
Baek Sa Eon không trả lời bất kỳ cuộc gọi không xác định nào. Anh chỉ lặng lẽ nhìn đồng hồ đeo tay.
“Tôi đang chờ một cuộc gọi.”
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không tồn tại hoặc đã bị chặn cuộc gọi. Xin vui lòng kiểm tra lại…”
Cả số khẩn cấp 112 lẫn 119 đều không thể gọi được.
Chiếc điện thoại đàm phán đặc biệt này hoàn toàn không cho phép gọi bất kỳ cuộc gọi khẩn cấp nào.
Thậm chí, cô còn thử gọi đến số trung tâm dịch vụ phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu mà mình nhớ được, nhưng cũng không có phản hồi.
“Haa…”
Khi đứng giữa ranh giới sinh tử, chỉ một cuộc gọi cũng có thể thay đổi tất cả.
Nó vừa như sợi dây trói buộc cổ cô, vừa là cọng rơm cứu mạng duy nhất. Chỉ có duy nhất một số điện thoại có thể gọi đi.
Nhưng làm sao cô có thể cầu cứu người chồng mà mình đang đe dọa chứ?
Hee Joo cảm thấy bản thân như sắp vỡ vụn, sống mũi bất giác nhăn lại.
“A…”
Đã đến tận đây, cô mang tâm trạng thế nào khi phải đe dọa anh ấy?
Hee Joo lắc đầu, cố gắng làm mình tỉnh táo. Chuyển động bất ngờ khiến cô cảm thấy buồn nôn, nhưng cô nhất định phải giữ ý thức.
“Không thể gục ngã ở đây.”
Dù là sống chết hay ly hôn, cô cũng không được bỏ cuộc ngay lúc này.
Tút… tút…
Vậy nên Hee Joo quyết định trở thành “kẻ đe dọa số hiệu 406.”
Trong thời khắc nguy nan, cô không còn là Hong Hee Joo nữa, mà chỉ là 406.
“A…”
Tay cô run rẩy khi cầm chiếc điện thoại.
“Hay là đừng nghe máy nữa.”
“Không, phải nghe.”
Giữa hai luồng suy nghĩ trái ngược đang giằng co mãnh liệt, tín hiệu đột ngột được kết nối.
——……!
Là vì tiếng thở dài trầm thấp của anh truyền đến nhanh hơn cả lời nói sao? Hee Joo lập tức rơi nước mắt.
Đó là âm thanh kết nối hai người họ, nhưng đồng thời cũng như một sợi dây bị căng đứt.
Mọi âm thanh ồn ào đều biến mất, ngay cả cơn đau đớn cũng tan biến. Lúc này, chỉ còn lại hai người họ.
“——Em…”
Từ phía bên kia đầu dây, giọng nói đầy xúc cảm nghẹn ngào truyền đến, khiến Hee Joo nhất thời nín thở.
Giọng anh nghe có gì đó lạ lẫm, nhưng cô không thể xác định được.
“——… Không, 406.”
Giọng nói cứng nhắc nhưng rõ ràng đang run rẩy, khiến người ta cảm thấy xa lạ.
Tuy nhiên, trong bóng tối và tuyệt vọng, nghe được một giọng quen thuộc lại giống như ánh mặt trời, đem đến sự an tâm cho cô.
“Anh từng nói, nếu ném xác thì gọi cho anh.”
Cô cố gắng kìm nén cơn nghẹn ngào nhưng hơi thở lại rối loạn vì điều đó.
“Vậy nên tôi gọi đây. Đến mà mang nó đi.”
“——… Tình hình thế nào? Hee Joo có ổn không?”
Nhưng giọng nói của anh cũng không bình ổn, ẩn chứa sự dao động rõ rệt.
Baek Sa Eon hít sâu một hơi, cố kìm nén cảm xúc trong giọng nói của mình.
“Anh không muốn biết làm sao tôi lại biết hết mọi chuyện sao?”
“——406 vốn rất thông minh, điều này cũng không lạ. Chẳng phải em luôn nắm rõ tình trạng của Hee Joo sao? Quan trọng hơn là em có bị thương không? Hiện tại thế nào? Em đang ở đâu? Đã xác định vị trí được chưa?”
Anh truy vấn dồn dập, như thể đang ép cung.
Dường như có điều gì đó vừa bị lướt qua rất nhẹ nhàng… Có phải chỉ là ảo giác của cô không?
Hee Joo nhíu mày, nhấn mạnh lại:
“Anh biết tôi giỏi theo dõi đến mức nào mà, đúng không? Lần trước tôi gửi một tin nhắn giả dạng bưu kiện đến điện thoại của Hong Hee Joo, rồi cài phần mềm độc hại vào đó.”
Tầm nhìn của cô bắt đầu mờ đi, như thể có nhiều lớp chồng lên nhau.
Dạ dày cô cuộn trào, giống như vừa uống rượu quá chén, lời nói cũng bắt đầu trở nên lộn xộn.
“A… Phần mềm đó khá hữu dụng để theo dõi… Nên tôi biết cô ấy đã nhận được tin nhắn về buổi workshop, nhưng vị trí lại không thay đổi. Cô ấy đã ở trong rừng hơn 5 giờ đồng hồ rồi.”
“——Bây giờ không phải lúc nói những chuyện đó…!”
“Cô ấy chắc chắn đã bất tỉnh rồi.”
“——……!”
Giọng nói vốn dịu dàng của anh bỗng chốc trở nên gấp gáp.