Khi Điện Thoại Đổ Chuông
Chương 1
Đây là một sự cố khi phát sóng trực tiếp.
[Đây thực sự là một trận mưa lớn chưa từng có trong lịch sử. Trận mưa lớn kéo dài gây nên sạt lở đất, khoảng 500 cư dân trong làng phải sơ tán đến nơi trú ẩn tạm thời….]
Trong lúc phát sóng trực tiếp đã có một sự cố xảy ra, chỉ là một sự cố nhỏ. Nói nó nhỏ cũng đúng, thực chất chỉ là một hiểu lầm thôi.
Vấn đề là ở bên dưới, chứ không phải ở bên trên.
1/16, chỉ chiếm có một góc xíu xiu ở góc trái màn hình.
Trong góc màn hình đó, người phụ trách phiên dịch ngôn ngữ kí hiệu Hee Joo đang giơ ngón giữa và đứng im.
“Gì thế kia…”
Sau cơn hoảng loạn, phía trước là một mảnh trắng trơn.
Bên ngoài set quay, đạo diễn đang giận dữ hét lên, xuyên qua bức tường dày vẫn còn nghe thấy tiếng.
“Từ trước tới nay chưa từng xảy ra sự cố như này”
Đôi mắt cô hơi run rẩy một chút, nhưng rồi rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái chuyên nghiệp, tiếp tục phiên dịch kí hiệu, không biết tới khi nào thì khung hình mới được khôi phục. Cô nhìn chăm chú vào máy nhắc chữ với vẻ mặt không hề dao động.
Nhưng 1s, 2s, 3s,... Hình ảnh cô giơ ngón giữa cứ đứng im trong vòng 10s. Mồ hôi bắt đầu đổ ra.
“Toi rồi”
Tuy rằng vẫn không ngừng cử động ngón tay, nhưng trong lòng bắt đầu cảm thấy hoảng loạn.
Trên màn hình cô ấy vẫn không ngừng làm động tác “Núi…núi”. Nhưng bên trong hậu trường đã trở nên hỗn loạn. Biên kịch vò đầu bứt tay, trợ lý đạo diễn thì liên tục nhân điện thoại rồi cúi đầu xin lỗi. Thật may lúc này màn hình chuyển sang phần đưa tin của phóng viên trực tiếp tại hiện trường.
Hee Joo lúc này mới lau đi gương mặt đã đỏ bừng và buông lỏng vẻ căng thẳng.
“Phiên dịch viên, cô vẫn ổn chứ?”
Cô biên tập viên tiến lại gần, Hee Joo ngơ ngác gật đầu.
“Phải uống thuốc thôi, cảm giác tôi phải uống thuốc thôi”
Đạo diễn dường như đang nói chuyện điện thoại với lãnh đạo, vừa nói vừa gật gật như gà mổ thóc, vừa vò đầu bứt tai.
Thực ra, ngón giữa và ngón cái đồng thời mở ra, là tượng trưng cho chữ “núi”, nhưng bởi vì màn hình bị lag đúng lúc, nên ngón tay của Hee Joo bị kẹt lại ở khúc giơ ngón giữa.
Chỉ cần mọi người thông cảm rằng đây là một sự số là được rồi, nhưng bên nào có tiếng nói hơn thì người đó thắng. Quả nhiên, một lát sau ánh mắt của đạo diễn liền trở nên ảm đạm.
“Hee Joo, thật xin lỗi, thật tình xin lỗi cô…” Anh ấy cáu kỉnh vuốt lại mái tóc bù xù của mình.
“Có tin tức đột xuất”
Lúc này, bang một tiếng, cửa phòng điều khiển bị mở ra. Phó đạo diễn vội vàng chạy vào.
“Là tin tức về vụ bắt cóc. Phát ngôn viên của văn phòng tổng thống muốn thông báo khẩn”
“Gì cơ”
“Văn phòng tổng thống đưa tin thông báo khẩn, yêu cầu tất cả các đài phát thanh đồng loạt đưa tin trực tiếp”
Nghe thấy câu này, sắc mặt của đạo diễn lại chuyển sang xanh, vội vàng đeo lại tai nghe.
“Nhanh lên, thêm phụ đề tự động vào, xem có thể đưa tin trực tiếp được hay không”
Background màu xanh lam hiển thị trên màn hình, bên trên có logo của văn phòng tổng thống.
Người đại diện phát ngôn đứng trên bục, xuất hiện như một con sóng cuốn trôi đi bầu không khí ngược ngùng trước đó. Anh mặc một bộ vest đen được cắt may tỉ mỉ, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào ống kính máy quay.
Hee Joo nín thở nhìn chằm chằm vào anh.
“Hee Joo, có thể phiên dịch trực tiếp tại hiện trường không?”
Đạo diễn đang hỏi thì đột nhiên bị ngắt quãng giữa chừng.
“A, xin lỗi, tôi.. được, tôi sẽ liên lạc lại với anh sau”
Trông anh ta có hơi nhếch nhác, vội vàng rời khỏi vị trí. “Phát ngôn viên của văn phòng tổng thống không có phiên dịch ký hiệu”. Hee Joo đại khái hiểu được ý mà đạo diễn muốn nói.
“Tôi bị đổi vị trí sao?”
Hee Joo thấy miệng mình đắng ngắt, cô đứng dậy, cầm lấy chiếc túi đang đặt trên bàn làm việc.
Hồi nhỏ, bởi vì mất khả năng nói nên cô đã trầm mặc rất lâu, có lẽ bởi vì thế mà cô thường cảm thấy thế giới xung quanh mình xa vời giống như trong một bể cá.
Thế giới xung quanh toàn là áp bức đè nặng. Dù có cố gắng mở miệng thế nào thì kết quả vẫn giống như là phun một bãi nước bọt vào trong lòng đại dương. Hee Joo lớn lên dưới lòng biển đầy áp lực ấy, nên cô bắt buộc phải học ngôn ngữ kí hiệu để sinh tồn.
Đối với Hee Joo mà nói, đây đã là một sự thích nghi rất tốt rồi. Thế nhưng, cho dù đã cố gắng nhưng mọi thứ vẫn trở nên thật tồi tệ. Cảm giác bất lực bao trùm lấy cơ thể khiến cô không thể nào thở nổi.
[Chào mọi người, tôi là phát ngôn viên của văn phòng tổng thống]. Nhưng người đàn ông kia thì không như vậy.
Một giọng nói trầm thấp mà kiên định đã kịp bắt lấy bước chân Hee Joo trước khi cô ra khỏi trường quay. Loại thanh âm này, bình thường khó mà nghe được. Âm thanh dày mà sắc bén đâm thẳng vào trái tim cô. Trái tim cũng không tự chủ được mà đập thình thịch.
[Ngày 5, các cuộc đàm phán về việc 16 công dân của chúng tôi bị bắt cóc ở Cộng hòa Arkan phía Tây Nam đã bắt đầu vào sáng nay.]
Các nhân viên không hẹn mà cùng nhau đứng tụ lại ở trước màn hình lớn.
Ai nấy đều thẳng lưng, có vẻ như họ không bị thu hút bởi nội dung mà là bị khí chất của người kia áp đảo. Hee Joo cũng không phải ngoại lệ.
[Một nhóm biện pháp đối phó của chính phủ đã tới và tổ chức hai cuộc đàm phán trực tiếp, nhưng hai con tin đã thiệt mạng. Các lực lượng vũ trang yêu cầu quân đội Hàn Quốc rút lui ngay lập tức và trả tiền chuộc]
Giọng điệu sắc bén hoàn toàn không mang chút cảm xúc nào.
[Nếu như không đáp ứng yêu cầu, tất cả các con tin khác sẽ bị giết].
Người đàn ông nhìn thẳng vào camera, ánh mắt anh ta vẫn sắc bén lạnh lùng như cũ. Mái tóc cùng đôi đồng tử đen nhánh, làm nổi bật làn da tựa như băng của anh ta. Người truyền đạt chỉ thị tối cao này, sở hữu rất nhiều điểm mà cô không có.
Anh là một nhân vật chính trị xuất sắc với sự nhạy cảm về chính trị - một kẻ mồm mép cứng rắn và độc ác.
“Đừng tỏ lòng thương xót với chính phủ”. Câu nói mà anh dùng để chỉ trích thái độ hời hợt của đám phóng viên đã được lan truyền rộng rãi. Điều mà tổng thống cần là một cái “miệng” có thể chiến đấu ngoan cường, vì vậy mà mỗi một phút giây đối mặt với cánh nhà báo đều diễn ra hết sức căng thẳng.
Từ khi bước chân vào văn phòng tổng thống với tư cách là phát ngôn viên trẻ tuổi nhất, nhân vật này chưa từng xuất hiện bất cứ tin đồn hay tranh cãi nào xoay quanh cách làm việc cũng như đời tư của anh ta.
Những người phát ngôn viên đi trước thường xuyên bị thay thế hoặc từ chức, do bị nghi ngờ, do các cáo buộc quấy rối tình dục, tuyên bố sai sự thật, áp lực từ dư luận và ti tỉ các lý do khác. Hồ sơ lý lịch trong sạch như Baek Sa Eon chưa từng có tiền lệ.
[Tiếp theo, tôi xin tuyên bố lập trường của chính phủ].
Hai tay anh nắm chặt hai bên bục, nghiêng người tiến về phía micro. Thế nhưng cái đầu thì không hề nhúc nhích, và ánh mắt thì vẫn lạnh lùng kiên định nhìn về phía máy quay.
Bất cứ một cử động nhỏ nào, hay ngay cả sự trầm mặc cũng thể hiện một điều gì đó, đầy tinh vi và xảo quyệt. Ba mươi lăm tuổi. Trên đấu trường chính trị khốc liệt như chiến trường, việc một người đàn ông ở độ tuổi ngoài ba mươi có thể kiểm soát được dư luận như vậy là điều gần như không thể. Nhưng xét đến ông cố, ông nội của anh thì đó là điều đương nhiên.
Anh sinh ra đã thế. Baek Sa Eon vốn đã là một người thành công.
[Sẽ không nhân nhượng thương lượng tiền chuộc với bọn bắt cóc].
Ánh mắt anh như xuyên qua camera khiến Hee Joo run rẩy.
“Chúng ta vốn không phải là vợ chồng.”
Lời nói tàn nhẫn xen lẫn chút khinh thường đó đột nhiên vang lên khiến Hee Joo thất thần.
“Em được gửi tới để làm con tin bên cạnh tôi.”
Ba năm trước, Hee Joo vừa trở thành vợ anh ta thì đã bị anh lạnh lùng liếc nhìn. Đó là cuộc hội thoại cuối cùng giữa hai vợ chồng.
Cuộc hôn nhân chính trị kéo dài được ba năm. Ba năm không có bất cứ giao lưu gì.
Vợ chồng chỉ là danh nghĩa giúp người khác truyền lời, hai người chẳng bao giờ nói gì với nhau. Vốn dĩ Hee Joo đã kiệm lời, mà chồng cô lại coi cô như một kẻ vô hình mà đối đãi.
Cái này có được coi là một cuộc sống hôn nhân không mấy hạnh phúc không?
[Liên quan tới những nguyên tắc bắt buộc phải tuân thủ, tuyệt đối không thỏa hiệp]. Hee Joo có thói quen nghịch chiếc nhẫn cưới.
Cho dù là như vậy, nhưng Hee Joo vẫn không thể rời mắt khỏi người chồng tàn nhẫn của mình. Ngay từ lần đầu tiên gặp anh, cô đã ngây ngốc nhìn anh như thế.
“Con à, thế đủ rồi, từ chức được rồi…”
Cuối cùng cũng tới. Hee Joo đang nhấc tách trả nóng hổi còn đang bốc khói lên thì tay cô chợt dừng giữa không trung.
Sau khi ra khỏi đài truyền hình, cô cố gắng ngó lơ tất cả các cuộc gọi từ mẹ. Nhưng bà ấy lại có thể dễ dàng hẹn gặp cô thông qua mẹ chồng.
Hee Joo cảm thấy mẹ chồng và mẹ đẻ ngồi trước mặt nhưng lại vô cùng xa cách. Mẹ chồng cô xuất thân từ gia đình tri thức, hiện đang là giáo sư tại đại học Hàn Quốc. Mẹ đẻ cô từng là ca sĩ nổi tiếng trong club, và giờ đang là vợ chủ tịch. Hai người ngồi bên cạnh nhau, vừa nhìn đã thấy không hòa hợp chút nào.
Thế nhưng, không hiểu vì sao, hai người lại cùng nhau hợp lực gây áp lực cho Hee Joo.
“Một tháng nữa tổ bầu cử sẽ được thành lập. Con nên từ chức và tham gia vào tổ vận động tranh cử của bố chồng con.”
Giọng nói của mẹ chồng rất nhẹ nhàng, nhưng Hee Joo cảm giác đầu mình đau như búa bổ.
Cô sớm đã dự liệu được ngày này, cũng sớm biết được mình đang diễn vai nào.
“Sa Eon đang làm việc tại văn phòng tổng thống nên không thể tham gia vào vận động tranh cử. Nhưng nếu con có thể giúp đỡ thì đó sẽ là sự trợ giúp mạnh mẽ nhất cho chúng ta.”
Hee Joo từ từ buông bàn tay đang nắm chặt của mình ra.
Đây là một cuộc hôn nhân chính trị nhằm mục đích tranh giành quyền lực. Bố chồng cô là ứng cử viên cho vị trí tổng thống tiếp theo, mà cuộc hôn nhân của cô, chỉ là để lấp đầy vào chỗ trống.
Gia đình Baek Sa Eon là một gia đình chính trị, và đã từng sản sinh ra phó tổng thống, thủ tướng, thẩm phán, thành viên quốc hội, giám đốc kiểm toán, chủ tịch ủy ban quản lý bầu cử trung ương, chủ tịch đảng chính trị,... Trừ vị trí tổng thống, các chức vụ khác đều từng có người làm qua. Mục tiêu lần này của bọn họ là vị trí tổng thống, và Hee Joo được kịp thời cử đến để làm người giữ đoàn kết gia đình.
Trước ngày cử hành hôn lễ một ngày, vị hôn thê thật sự của Baek Sa Eon, cũng chính là nhân vật chính của cuộc hôn nhân này, chị gái của cô, đột nhiên biến mất.