Khi Bạn Trai Là Người Đông Bắc
Chương 2: Chương 2
Cậu vẫn giữ nguyên suy nghĩ ấy cho đến một ngày của mấy tháng sau đó.
Mùa xuân lại về với Bắc Kinh, hoa đào, hoa lan nở rộ dọc theo các tuyến đường, cậu cùng Châu Huân ngồi trong một quán cà phê ở trung tâm thành phố đợi đám anh em hồi cấp ba tới để tụ họp một bữa, vô cùng trùng hợp mà bắt gặp Khúc Miên.
Có lẽ anh ấy đang làm thêm ở đây, vì anh mặc chiếc áo sơ mi trắng với quần âu đen giống hệt các nhân viên khác trong quán, trên đầu còn đeo một chiếc bờm tai cáo, chất liệu mềm mại nhìn y như thật.
Nhưng anh ấy đang không trong giờ làm việc, vì vậy mà ngồi ở một bàn trống mát mẻ, gối lên tay nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chú mèo ragdoll của quán không một tiếng động nhảy lên trên mặt bàn, đầu khẽ cọ lên đôi tai cáo của anh, nương theo đó nằm xuống, hai chân co lại trước mặt rồi cũng nhắm mắt lim dim.
Cảnh tượng trước mắt thật giống trong câu chuyện cổ tích, khuôn mặt xinh đẹp cùng với đôi tai cáo, dáng vẻ tuyệt mỹ lười biếng nằm bên một chú mèo khiến cho tim Tát Tân Địch một lần nữa loạn nhịp, cậu cứ ngỡ phải chăng mình đã mắc một căn bệnh nào đó.
Châu Huân huých nhẹ Tát Tân Địch, nhỏ giọng nhắc nhở: “Người anh em, ông đừng trồng cây si người ta lộ liễu vậy chứ? Trông ngốc quá đi thôi.”
Tát Tân Địch nâng cốc nước chanh lên nhấp một ngụm nhỏ, chống má mơ màng đáp: “Ông biết không, mỗi lần gặp là tôi lại thấy thích anh ấy hơn một chút.”
Châu Huân ừ hứm: “Thế ông gặp anh ấy được mấy lần?”
Tát Tân Địch: “Ba lần.”
Châu Huân: “Đến cả WeChat cũng kiếm giùm ông rồi, nửa năm nay ông cũng không buồn kết bạn với người ta, ông nhát gan như thế có cho ông thêm trăm năm nữa có khi cũng chẳng có tiến triển gì.”
Nhịp tim Tát Tân Địch dần ổn định trở lại, ngừng một chút, mới nhàn nhạt đáp: “Anh ấy có người yêu rồi, tôi còn chen chân vào làm gì?”
Chân Huân uống một ngụm nước hoa quả, đang định nói thì lại yên lặng, ra hiệu cho Tát Tân Địch nhìn về phía bên kia.
Một người ăn mặc rất thời thượng lại gần vị trí nghỉ ngơi của Khúc Miên, đứng vậy một lát nhìn anh ấy, tầm khoảng một phút sau thì gõ lên mặt bàn.
Là Thạch Dạng.
Tâm trạng Tát Tân Địch chùng xuống, quay đi không nhìn nữa.
Quán cà phê buổi chiều vắng khách, ai nấy đều chọn cho mình một vị trí đủ xa để không ai làm phiền đến ai, Tát Tân Địch không nghe thấy tiếng trò chuyện của phía bên đó.
Châu Huân nhìn Tát Tân Địch, rồi lại nhìn về phía kia, bỗng cậu đứng dậy, kéo Tát Tân Địch dời đến một chỗ trống đủ để nghe được tiếng hai người mà lại không quá gần.
Tát Tân Địch không có ý định nghe lén chuyện nhà người ta, nhưng người đó là Khúc Miên… Cậu lưỡng lự phút chốc, cũng thuận theo Châu Huân ngồi xuống.
Đây là lần thứ ba cậu gặp Khúc Miên, tương tư người ấy bao năm trời, tới tận bây giờ cậu mới thực sự được nghe giọng nói của người ấy.
Giọng anh ấy thanh như suối trong, cất lên như tiếng suối chảy, thực sự rất êm tai.
Khúc Miên: “Anh tới rồi.” Anh bình thản nói, không rõ là vui mừng hay không vui.
Tuy rằng không biết ngày thường hai người bên nhau sẽ như thế nào, nhưng Tát Tân Địch cảm nhận được, bầu không khí này thật kỳ lạ.
Tiếp sau đó, cậu lớn tới từng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên nghe được một lời chia tay đầy hòa bình như thế.
Thạch Dạng kéo ghế phía đối diện anh ấy ra, ngồi xuống, lạnh nhạt nói: “Em nghĩ kỹ chưa?”
Khúc Miên không chút dao động, cũng không nhìn người kia, cụp mắt đáp: “Em nói với anh bao nhiêu lần rồi, em không làm luật sư.”
Thạch Dạng: “Em học chuyên ngành luật, ngoài làm luật sư ra thì em còn định làm cái gì? Anh giới thiệu cho em mấy công ty nổi tiếng trong ngành, em chẳng cần làm gì cho nhọc, làm một nhân viên văn thư bình thường thôi cũng được.”
Khúc Miên: “Em tự có tính toán riêng.”
Thạch Dạng: “Mạng ảo*? Hán phục? Nhảy nhót? Cái nào là công việc chính đáng? Em không còn bé nữa, cũng nên suy nghĩ xem người lớn nên làm những gì đi.”
Thạch Dạng ngồi quay lưng lại với Tát Tân Địch nên cậu không rõ biểu cảm trên mặt anh ta ra sao, nhưng từ giọng nói có thể nghe ra được sự xem thường lẫn vào bên trong, nó khiến Tát Tân Địch cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Tát Tân Địch nghĩ, người này đang lên giọng dạy bảo với Khúc Miên, rõ ràng là đang ép Khúc Miên phải thuận theo quan điểm của anh ta.
Khúc Miên: “Quan điểm của em về công việc chính đáng không giống anh.”
Giọng điệu Thạch Dạng đầy xa cách: “Công việc của em là đeo những thứ kinh tởm này đi làm? Anh đã bớt thời gian gặp đối tác để đi gặp em rồi, em cũng phải biết nghĩ cho anh chứ? Bố anh vốn đã không thích em…”
“Nếu đã như thế…”, Khúc Miên cắt ngang lời anh ta, rốt cuộc ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt anh ta một thoáng rồi tiếp tục chủ đề dang dở ban nãy, “chia tay đi.”
Tát Tân Địch: …
Tim Tát Tân Địch đập rộn ràng, hai người chia tay mà người căng thẳng nhất hóa ra lại là cậu, nếu như chia tay, vậy cậu có thể…
Nội tâm cậu liên tục gõ mõ: Mau đồng ý đi đồng ý đi…
Thạch Dạng không nói gì, Khúc Miên tiếp lời: “Cứ vậy đi, trước giờ đều là anh nói lời chia tay, giờ đổi lại là tôi.”
Thạch Dạng lặng thinh, thế rồi vẫn cứ nhẹ tênh mà hỏi: “Lý do?”
Khúc Miên xoa mắt, dường như vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, nhạt nhẽo đáp: “Những thứ anh cho là kinh tởm hiện tại vốn là lý do trước đây anh thích tôi.”
Hai người đều im lặng, Tát Tân Địch cuối cùng cũng nghe được âm thanh mình hằng mong đợi: “Được, chia tay thôi.”
Khúc Miên gật đầu.
Tát Tân Địch nhìn dáng vẻ cúi đầu đầy cô độc của anh ấy mà mắt sáng quắc.
Trời ơi, tốt quá rồi!
Thạch Dạng đứng dậy, từ trên cao liếc xuống Khúc Miên: “Chúng ta không ai hối hận, sau này cũng đừng tìm đến nhau.”
Tát Tân Địch: …
Nhịp tim cậu lại tăng tốc, đập thình thình trong lồ ng ngực.
Khúc Miên sẽ không hối hận đâu nhỉ…
Tiếp đó cậu nghe Khúc Miên đáp: “Yên tâm.”
Tát Tân Địch thấy hôm nay cậu nên mua vé số mới phải, khóe môi cậu cứ nhếch lên mãi.
Gặp được người mình thích giữa một thành phố lớn như này xác suất là bao nhiêu? Chứng kiến khoảnh khắc người mình thích bắt đầu yêu đương rồi lại chia tay liệu được bao người?
Đây là cơ hội ông trời ban cho cậu đó!
“Này, ông nghĩ giờ tôi tỏ tình thì khoảng bao nhiêu phần trăm là thành công?”
Châu Huân thấy Tát Tân Địch giờ như một chú chó to bự đứng ngồi không yên, gắng sức khiến bản thân thôi không nhìn về phía bên kia mà ánh mắt vẫn cứ rành rành lộ liễu.
Châu Huân là người thành thật, có gì nói nấy: “Chắc là âm phần trăm.”
Tát Tân Địch: …
Tát Tân Địch: “Tôi đã đợi hai năm rồi.”
Châu Huân nhướn mày: “Thế ông hỏi tôi làm gì? Đi đi xem nào.”
Tát Tân Địch đứng lên.
Rồi lại ngồi xuống.
Cậu nhìn theo bóng Khúc Miên đi vào trong bếp, máu nóng dồn lên não ban nãy cũng dịu dần xuống, cậu bi ai than: “Anh ấy có biết tôi đâu…”
Châu Huân chỉ vào điện thoại của cậu, nhắc nhở: “Ông có WeChat của anh ấy cơ mà?”
Tát Tân Địch tần ngần, rồi cầm điện thoại lên.
Chiều đó vì Tát Tân Địch mà buổi tụ họp của mọi người biến thành buổi tiệc bánh gato.
Thế nhưng, đã một tiếng trôi qua rồi mà vẫn không thấy bóng dáng bận rộn của Khúc Miên đâu.
Tát Tân Địch hỏi một bạn nữ phục vụ đeo tai mèo: “Khúc Miên còn đây không cậu?”
Bạn gái tưởng Tát Tân Địch là bạn của Khúc Miên, đỏ mặt nhỏ giọng đáp: “Anh ấy tan làm rồi, về nhà rồi.”
Tối đến, Tát Tân Địch cùng chúng bạn cùng nhau dạo phố Quỷ ăn tôm hùm đất.
Cậu cầm điện thoại, ngẩn người nhìn mã QR đang hiển thị trên đó.
Châu Huân uống hơi quá chén, cười nhạo cậu: “Ông sợ đấy à? Đàn ông đàn ang gì chán thế, thích thì nhích thôi, dù sao thì anh ấy cũng đang độc thân mà.”
Mấy cậu bạn vẫn còn nhớ anh chàng năm đó khiến cho Tát Tân Địch mê muội, rất ư là nhiệt tình “thêm dầu vào lửa”, xúi cậu: “Luôn ông ơi, ông vì anh ý mà chẳng chịu thích ai, tình đầu còn chưa bị ai cướp đi thế này thì phải để anh ý chịu trách nhiệm.”
Tát Tân Địch: …
Hôm nay cậu rất dễ kích động, từ chiều đến giờ vẫn luôn trong trạng thái như người trên mây, đám bạn lại được thể khua môi múa mép khuyên bảo, làm cậu nghe rồi cũng liều theo thật.
Đợi tới khi lý trí trở về thì lời mời kết bạn đã gửi đi mất rồi.
Mọi căng thẳng, bối rối đột ngột tan biến sau khoảnh khắc ấy, trong lòng cậu nảy sinh ra tư thái của một đấng anh hào – chết sớm siêu thoát sớm, vì vậy cậu đặt điện thoại xuống trước mặt, bắt đầu bóc tôm.
Thật ra cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý cả rồi, ví thử anh ấy không chấp nhận lời mời kết bạn của cậu thì cậu vẫn sẽ tiếp tục chuẩn bị tốt phần theo đuổi “trường kỳ” sau đó.
Nhưng thật bất ngờ, thông báo chấp nhận kết bạn chưa gì đã tới.
Cậu cầm con tôm còn đang bóc dở, thộn mặt nhìn điện thoại hiển thị hai tin nhắn mới.
Tin thứ nhất: “Đối phương đã chấp nhận lời mời kết bạn.”
Tin thứ hai: “Mấy giờ?”
Tát Tân Địch vội vàng lau tay rồi bưng điện thoại lên, nhìn chăm chăm vào hai con chữ mà cậu chẳng hiểu gì cả, đoạn nóng ruột giơ điện thoại lên cho cả bàn cùng nhìn: “Tôi nên nói gì giờ?”
Cậu giục mọi người: “Nhanh nào nhanh nào, mau nghĩ đi.”
Đám bạn: …
Châu Huân cạn lời: “Ông bị ngốc đấy à?”
Tát Tân Địch: …
Châu Huân: “Anh ý nhầm ông với ai rồi.”
Tát Tân Địch: …
Tát Tân Địch cắn môi, nói: “Tôi biết chứ, thế tôi nên trả lời sao giờ?”
Châu Huân mặc kệ cậu: “Tùy ông thôi.”
Cậu ta rót đồ uống cho Tát Tân Địch, nói: “Ông yêu đương với người ta chứ bọn tôi có yêu đâu.”
Châu Huân: “Mà hôm nay đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt.
Hồi trước tôi còn khá thích Thạch Dạng, thấy anh ta chơi bóng cũng rắn phết, xong hôm nay nghe mấy câu anh ta nói mà ghê hết cả người.”
Một bạn hỏi: “Sao thế?”
Châu Huân: “Thằng đó đếch xứng làm đàn ông.”
…
Tát Tân Địch rời mắt, lại nhìn về phía màn hình, hít một hơi thật sâu rồi gõ chữ: “Mình là sinh viên trường bên, Đại học Thể dục ấy, mình tên Tát Tân Địch.”
Đối phương trả lời rất nhanh: “Ơ thế à? Xin lỗi nhé, cậu tìm mình có việc gì không?”
Lời nói vừa lịch sự lại vừa khách khí, Tát Tân Địch cũng tạm yên tâm, đáp: “Hồi trước mình từng xem cậu múa, đẹp lắm ấy, nên mình muốn làm quen với cậu.”
Lần này Khúc Miên không lập tức trả lời, làm tâm trạng cậu vừa mới dịu xuống lại lập tức treo ngược cành cây.
Cậu bấm xem trang cá nhân của Khúc Miên, trang cá nhân của anh ấy giới hạn người khác chỉ có thể xem được trạng thái trong ba ngày gần nhất.
Hình nền của anh là một chú mèo chibi, không ghi giới thiệu bản thân, ảnh đại diện cũng là bản chibi giống với hình nền, chỉ khác ở chỗ, ảnh đại diện thì mèo ta giương móng vuốt lên hù dọa, đôi mắt tròn xoe như muốn đánh lộn, còn hình nền thì lại ngoan ngoãn say giấc nồng.
Tát Tân Địch mỉm cười, tự nói với bản thân: “Giống anh ấy ghê, vừa xinh lại vừa dễ thương.”
Nguyên một đám người ngồi đó: “…”
Miêu tả một người con trai mà lại dùng tính từ “xinh” với “dễ thương”, Tát Tân Địch quả nhiên là một tên trai thẳng thứ thiệt, với lại ngó cái bộ dạng hiện giờ của cậu ta xem, rõ ràng là lại bị hớp hồn rồi.
Điện thoại khẽ rung lên, Khúc Miên trả lời cậu: “Xin chào.”
Hiếm khi nào Tát Tân Địch tiếp xúc với Khúc Miên lại có tư duy nhanh nhạy đến vậy, cậu vội gõ: “Mình sẽ không làm phiền cậu đâu, cậu đừng xóa kết bạn với mình nhé?”
Khúc Miên: …
Khúc Miên ôm lấy gối xoay người, nhìn tin nhắn của cậu con trai không biết từ đâu chui ra này một hồi, rồi mở ảnh đại diện của cậu ta ra xem.
Ảnh đại diện là một cậu con trai đang nhìn thẳng vào ống kính cười toe.
Cậu ta mặc bộ quần áo bóng rổ ghi số 7, vóc người rắn rỏi, tóc cắt đầu đinh, làn da trắng trẻo, lông mày đậm, mắt to, ngũ quan xuất chúng, hơi hướng thanh tú lại vừa trong trẻo tràn đầy sức sống.
Đặt cậu ấy trong trường Thể dục, có lẽ sẽ nổi bật hơn hẳn so với chúng bạn.
Khúc Miên ngáp dài, gửi bừa một cái meme rồi tiếp tục bàn chuyện với phòng làm việc.
Anh cũng sắp tốt nghiệp rồi, dự định mở một phòng tập riêng, dạy vũ đạo.
Hôm nay anh chia tay với người yêu, chấm dứt mối quan hệ yêu đương hai năm với người đó, nhưng thực tế thì mâu thuẫn giữa hai người đã nảy sinh không ngừng từ nửa năm trước.
Yêu lấy bản thân không hề sai, con người cũng không có lỗi, chỉ là đã thay đổi mà thôi.
Thứ mà hôm nay anh ta thấy thích thú nhưng ngày sau lại khinh thường, vừa hay lại là thứ anh một mực đam mê và nhiệt tình theo đuổi.
Lý tưởng của Thạch Dạng và anh quá khác biệt.
Từ khi vào CBA, anh ta liền bắt đầu cố thử làm công tác tư tưởng, bắt anh rời xa vũ đạo, chuyên tâm làm một vị luật sư ưu tú.
Thạch Dạng nói với anh, tình yêu cũng cần có độ tương xứng về vật chất và địa vị xã hội, hiện tại Khúc Miên đang tự lãng phí chính tài năng và sinh mệnh của mình.
Tình yêu thuở ban đầu sau bao lần cãi vã cũng đã dần phai nhạt.
Tới lúc này, chỉ nhìn Thạch Dạng thôi cũng đủ khiến anh mệt mỏi.
Anh không muốn bản thân phải chạy theo bước chân ai, cũng không thích bị ràng buộc, uy ép.
Có lẽ anh yêu Thạch Dạng thật đấy, nhưng anh lại càng yêu chính mình hơn, anh không hi vọng bản thân luôn phải sống trong âu lo về việc làm trái ý người khác.
Quan niệm về tình yêu của anh và Thạch Dạng cách nhau như trời với vực, Thạch Dạng cũng đã từng không biết bao nhiêu lần đưa ra lời chia tay, nhưng anh vẫn ầm ừ không tỏ rõ thái độ.
Giờ thì khỏi cần anh ta mở lời, anh cho tiễn vong luôn.
Hết chương 2
Chú thích:
1.
Trong chương này có nhắc tới phố Quỷ mấy đứa đi ăn tôm hùm đất ấy, thật ra nguyên văn là 簋街 phố Quỹ, trước đây người dân hay gọi là 鬼街 phố Quỷ, nhưng sau này mọi người đổi tên cho vì cái chữ Quỷ kia không hợp cho việc buôn bán lắm.
Thông tin cô có thể xem thêm ở đây nha.
a. Bản tiếng Việt
b.
Tiếng Hán
b.1. Phố Quỷ: giải thích tên.
b.2. Phố Quỹ: hình ảnh và thông tin chi tiết.
2. “Thạch Dạng: “Mạng ảo? Hán phục? Nhảy nhót? Cái nào là công việc đứng đắn?”
Từ gốc của “mạng ảo” là 二次元, từ chỉ chung cho những thứ trong giới 2D như là anime, manga, cả game nữa, tương tự 三次元 là thế giới thực, cuộc sống thực tại.
Chuyên mục mỗi chương một từ tiếng Đông Bắc:
瞅 (chǒu): bằng nghĩa với 看 (kàn).
Pinyin là vậy nhưng phát âm là chữ chou nghe giống thanh huyền bên mình, chồu ấy.
Tương truyền người Đông Bắc sẽ bắt đầu một màn chưởi nhau như thế này:
你瞅啥?Mài nhìn cái gì?
瞅你咋地?Tau nhìn thì làm sao?
再瞅个试试!Nhìn lại lần nữa xem!
试试就试试!Nhìn thì nhìn!
Ờm… hết gòy, nhào zô oánh nhau luôn chứ nói gì nữa =)))))).