Khi Ánh Nắng Nhạt Màu
Chương 33
Editor: Chi Chi
Từ Qua sững sờ, bật cười ngay lập tức: “Không phải không phải, anh hiểu nhầm rồi.”
“Không phải?”
Bàn tay Từ Qua cầm tay lái vuốt nhẹ, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô cũng mong là như vậy. Tim đột nhiên đập nhanh hơn, lúc lái xe mà nói về Lục Thịnh quả nhiên rất nguy hiểm.
“Đội trưởng Lục bảo tôi đến đón anh, chúng tôi chỉ là quan hệ đồng nghiệp.”
Hạ Hầu Ngọc trầm tư: “Chuyện này không giống với tác phong làm việc của Lục Thịnh cho lắm.”
Anh có ý gì? Phong cách của Lục Thịnh như thế nào?
“Vậy à?” Từ Qua cười đáp lại, Hạ Hầu Ngọc không nói tiếp, Từ Qua cũng không nói gì thêm. Cô không phải người thích chủ động bắt chuyện với người khác, tất nhiên trừ những lúc ở trước mặt Lục Thịnh.
20 giờ 10 phút Từ Qua đưa Hạ Hầu Ngọc đến khách sạn, vừa định xuống xe thì chuông điện thoại vang lên. Từ Qua nhìn thấy người gọi là Thẩm Thiến thì vội vàng bắt máy: “Thẩm Thiến, có chuyện gì không?”
“Từ Qua, buổi tối không tìm được người để hỏi thăm, tôi đi về trước nhé?”
“Cô tìm bảo vệ của Hoa viên Cẩm Tú hỏi thăm xem gần đây Hoa viên Cẩm Tú có bị cúp điện không, hỏi xong thì cô đi về đi.”
“Sao phải hỏi vậy?”
“Cô cứ hỏi thăm trước đi, hỏi xong thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Ừ.”
Từ Qua cúp điện thoại xuống xe thì thấy Hạ Hầu Ngọc chống nạng đi vòng ra sau lấy xe lăn, Từ Qua vội vàng chạy đến lấy hành lý và xe lăn ra: “Giáo sư Hạ, để tôi cầm giúp anh.”
Hạ Hầu Ngọc mỉm cười nhìn Từ Qua: “Tôi họ Hạ Hầu.”
“Xin lỗi anh.”
Hạ Hầu Ngọc ngồi lên xe lăn, quay người nhìn Từ Qua: “Cô không cần tiễn nữa, đưa tôi đến đây là được, cảm ơn cô đã đến đón tôi.”
“Anh đừng khách sáo.” Hạ Hầu Ngọc nho nhã lịch sự khiến Từ Qua được sủng ái đâm lo sợ: “Để tôi đưa anh vào trong?”
“Không cần đâu.”
Hạ Hầu Ngọc nhận lấy túi hành lý trong tay Từ Qua rồi đặt lên xe lăn, anh giơ tay ra hiệu: “Không tiện tiễn cô.”
Từ Qua thấy anh kiên trì đành dừng bước: “Giáo sư Hạ Hầu, anh cần gì thì cứ gọi cho tôi.”
“Cám ơn.”
Từ Qua lên xe, nhìn lướt qua kính chiếu hậu, Hạ Hầu Ngọc đã đi qua cửa khách sạn. Từ Qua vuốt mũi, Hạ Hầu Ngọc nhìn thì hòa ái dễ gần, nhưng trên thực tế rất khó làm quen, anh có lòng đề phòng rất nặng.
Trên đường chạy đến Hoa viên Cẩm Tú, Từ Qua nhìn thấy một cửa hàng kim khí, cô dừng xe vào mua khóa cửa mới, vừa trả tiền xong thì Thẩm Thiến lại gọi đến: “Từ Qua, nửa tháng trước Hoa viên Cẩm Tú bị mất điện hai mươi sáu giờ.”
“Mất điện toàn khu?”
“Đúng vậy.”
“Ừm, cô về ăn cơm đi, tôi sẽ đến đó ngay.”
Từ Qua lên xe, ném khóa cửa ra ghế sau. Hôm nay Từ Qua đi tìm Lôi Dương, chắc cô ta sẽ cảnh giác. Nếu trong tủ lạnh thật sự chứa thi thể, có lẽ tối nay cô ta sẽ nghĩ biện pháp di chuyển thi thể ra ngoài.
Rất có khả năng.
Từ Qua dừng xe ở Hoa viên Cẩm Tú, cô gửi nhắn tin cho Lục Thịnh: “Đã đưa giáo sư Hạ Hầu đến khách sạn.”
Cô còn chưa bỏ điện thoại xuống thì điện thoại đã đổ chuông, người gọi là Lục Thịnh, nhịp tim Từ Qua bỗng nhiên tăng tốc, cô vội vàng bắt máy: “Đội trưởng Lục.”
“Cô đang ở đâu?”
“Hoa viên Cẩm Tú, tôi đang định báo cáo chuyện này với anh, vẫn là vụ án nhà hỏa táng. Tôi nghi ngờ Trần Trung đã bị giết hại, chiều nay tôi và Thẩm Thiến đến nhà Lôi Dương – vợ cũ của Trần Trung để điều tra tình hình, tôi ngửi thấy mùi xác thối. Tôi nhìn thấy trên ban công nhỏ của nhà bếp có một cái tủ lạnh rất lớn, nhà cô ta còn có một cái tủ lạnh khác để đựng nguyên liệu nấu ăn, tôi suy đoán có khi nào Lôi Dương giấu thi thể ở trong tủ lạnh hay không?”
“Có chứng cứ xác thực không?”
“Tạm thời không có.”
“Nếu để ở trong tủ lạnh thì sao lại có mùi xác thối?”
“Nửa tháng trước Hoa viên Cẩm Tú bị mất điện hai mươi sáu giờ.”
“Đã ăn tối chưa?”
Lục Thịnh chuyển chủ đề quá nhanh, Từ Qua không theo kịp: “Hả?”
“Tôi sẽ đến đó ngay.”
Từ Qua không nhịn được cong khóe miệng, tâm trạng khá hơn rất nhiều, không kiềm chế được niềm vui đang dâng lên. Mặc kệ anh có hay chưa có người trong lòng, Từ Qua thích anh, cũng không ảnh hưởng gì đến anh.
Cô chỉ là thích Lục Thịnh.
“Chưa.” Từ Qua hạ thấp giọng: “Bao giờ anh mới về Thành phố C?”
“Vừa đến nới.”
“Tôi đến đón anh?” Từ Qua vội nói.
“Không cần.” Giọng nói trầm thấp của Lục Thịnh truyền vào tai cô, anh nói: “Tôi đang đi trên đường.”
Từ Qua còn muốn nói chuyện thêm với Lục Thịnh thì chợt có một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của cô. Từ Qua tập trung tinh thần nhìn sang. Là Lôi Dương, cô ta đã thay quần áo, chạy xe đạp điện lướt qua nhanh chóng.
“Lôi Dương ra khỏi chung cư, không biết đi đâu.”
“Ở yên đó chờ lệnh, đừng hành động.”
“Tôi biết rồi.”
Lục Thịnh cúp điện thoại, Từ Qua ngả người dựa vào ghế, nhìn bóng tối vô tận trên đỉnh đầu. Ngón tay vô thức vuốt quần áo, một lúc lâu sau cô chợt nở nụ cười, khi gặp được người mình thích ai cũng có chút tính toán, cô ngồi thẳng dậy hút một điếu thuốc.
Lôi Dương có giết người hay không, tạm thời không có chứng cứ chứng minh. Bọn họ cũng không có quyền khám xét nhà Lôi Dương, chuyện này không phù hợp với quy định. Cô không ngờ mình chỉ ngẫu nhiên phát hiện một sự việc lại khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Hút hết điếu thuốc, Từ Qua dập thuốc lá, dạ dày dường như có chút đau. Chắc là do đói bụng, cô quay đầu nhìn khu nhà ở Hoa viên Cẩm Tú, đếm đến cửa sổ nhà Lôi Dương, phòng khách nhà cô ta bật đèn sáng trưng.
Từng giây từng phút trôi qua, Lôi Dương rời khỏi chung cư vẫn chưa quay lại.
21 giờ 10 phút, cơn buồn ngủ kéo đến, Từ Qua lại lấy hộp thuốc lá ra, vừa định rút ra một điếu thuốc thì cửa ghế phụ bị kéo ra. Cô theo bản năng rút súng, lưu loát mở chốt an toàn, sau đó thì trông thấy gương mặt Lục Thịnh.
Lục Thịnh nhướng mày, đôi mắt đen nhìn Từ Qua: “Sao lại mang theo súng?”
“Tôi xin, vụ án Trần Trung có phần khó nắm bắt, tôi sợ xảy ra chuyện.” Từ Qua cất khẩu súng vào lại túi, ngửi thấy mùi thơm của bánh bông lan, hương thơm ngọt lịm khuếch tán đến từng tế bào trong người, cuối cùng tập trung xuống dạ dày.
Lục Thịnh đưa một cái túi khác cho Từ Qua: “Ăn cơm.”
Từ Qua nhận lấy, mở ra nhìn thấy một hộp cháo nóng, trong một cái hộp khác là thang bao.
“Lát cô mang bánh bông lan về.” Lục Thịnh để hộp bánh bông lan ở ghế sau, nhìn thấy ổ khóa trên ghế ngồi thì nói: “Vẫn chưa thay khóa?”
“Chưa kịp, tối qua tôi ở ký túc xá của đơn vị, hôm nay lại đi điều tra vụ án Trần Trung, đang định tối nay về đổi.” Từ Qua mở nắp hộp, húp cháo: “Cám ơn Đội trưởng Lục.”
“Cô đã tiếp xúc với Lôi Dương?”
“Ừm, lần đầu tiên nhìn thấy cô ta là năm giờ chiều ở trường tiểu học số 3, cô ta nghe nói tôi là cảnh sát muốn hỏi chuyện của Trần Trung thì hoảng hốt, cả con cũng không đón đã xoay người chạy. Tôi cảm thấy có vấn đề, thế là 6 giờ 10 phút đến nhà cô ta, ngửi thấy mùi xác thối.” Từ Qua sắp xếp lại tài liệu đưa cho Lục Thịnh: “Ghi âm, ghi chép đều ở đây.”
Lục Thịnh liếc nhìn tài liệu, Từ Qua vừa ăn vừa quan sát, tận dụng mọi thứ để ngắm Lục Thịnh. Lục Thịnh mặc áo sơ mi màu xanh đậm, khí chất lạnh lùng, tay áo sơ mi xắn lên để lộ một đoạn cánh tay.
Từ Qua lén nhìn Lục Thịnh, cầm thang bao* cắn một miếng, nước mắt chảy ra ngay lập tức. Nước súp nóng trong bánh bao thuận theo cằm chảy xuống áo sơ mi, Từ Qua bỏ thang bao xuống vội rút khăn giấy, suýt chút nữa làm đổ hộp cháo.
Thang bao: bánh bao nước rất nổi tiếng ở Trung Quốc. Loại bánh này có kích thước rất lớn, có nước súp sóng sánh bên trong. Khi ăn, thực khách sẽ dùng ống hút để hút phần nước dùng ngọt đậm, nóng hổi bên trong, sau đó mới dùng thìa để ăn phần bánh và nhân bên ngoài.
Tay chân luống cuống lau sạch sẽ, miệng bị bỏng như lột mất một lớp da, Từ Qua uống một ngụm nước lớn, vừa ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt của Lục Thịnh. Cô hận không tìm thấy một cái lỗ để chui vào, vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ.
Lục Thịnh quay đầu nhìn quanh cảnh bên ngoài cửa sổ, Từ Qua thấy khóe miệng của anh cong lên, cô mím môi: “Anh muốn cười thì cứ cười đi, tôi không biết bánh lại nóng thế, chính tôi cũng cảm thấy buồn cười.”
Lục Thịnh cố nén cười: “Ăn thang bao bị bỏng là chuyện rất bình thường.”
Mặt Từ Qua nóng như đốt, không cần nghĩ cũng biết bây giờ mình có bao nhiêu chật vật: “Thật à? Anh có bị bỏng bao giờ chưa?”
“Chưa từng.”
Từ Qua: “…”
Lục Thịnh thu tầm mắt lại, tiếp tục nghe ghi âm, ánh mắt dần dần nghiêm nghị. Từ Qua không dám ăn thang bao nữa, húp một ngụm cháo: “Lôi Dương đang khẩn trương, anh nghe giọng nói của cô ta xem, cô ta sợ hãi hơn nữa còn nói dối. Cô ta dám đi kiện Trần Trung thì không có khả năng sợ Trần Trung đến mức này, không thể nào vừa nghe thấy tên của ông ta thì bị hù dọa cả con cũng không cần.”
Lục Thịnh gật đầu, Từ Qua nắm bắt cảm xúc của người khác rất chuẩn. Nghe hết đoạn ghi âm, Lục Thịnh liếc nhìn tài liệu vụ án: “Bối cảnh gia đình Lôi Dương tại sao lại trống không?”
Từ Qua ăn xong ngụm cháo cuối cùng: “Chưa kịp điều tra, Lôi Dương là người huyện Châu, nhà có hai chị em, em gái đang ở nhà với bố mẹ. Những cái khác chưa kịp tìm hiểu, nếu như Lôi Dương thật sự cất giấu thi thể trong nhà thì chiều nay tôi và Thẩm Thiến đến tìm cô ta, chắc đã đánh rắn động cỏ. Cô ta sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế chuyển thi thể ra ngoài.”
“Có khả năng này.”
Đơn vị không có đủ người, mà vụ án này đến nay vẫn chưa phát hiện thi thể, chứng cứ lại quá ít, không thể điều người đến điều tra một vụ án hình sự hư hư thực thực.
Khoang xe yên tĩnh, Từ Qua không có việc gì làm, nhìn Lục Thịnh thì sợ anh bắt gặp. Cô do dự mấy giây, quay người cầm hộp bánh bông lan ở đằng sau, nhìn thấy logo trên túi: “Thành phố B?”
“Ừm.”
“Cửa hàng bánh bông lan bơ ruốc này rất nổi tiếng ở Thành phố B.” Từ Qua lấy một cái bánh ra ăn hết, Lục Thịnh quay đầu nhìn Từ Qua, khóe môi cô dính bơ. Anh hơi híp mắt, giơ tay muốn lau bơ dính ở khóe môi của cô, tay đến trước mặt cô thì dừng lại, chuyển phương hướng, chỉ chỉ mặt Từ Qua: “Trên mặt.”
Từ Qua ngẩn người nhìn Lục Thịnh: “Gì cơ?”
“Bơ.” Lục Thịnh điềm nhiên như không thu tay lại, cúi đầu nhìn tài liệu.
Đầu óc Từ Qua trống rỗng, nhịp tim tăng tốc như không còn là chính cô. Cô lau mặt, gượng cười: “Anh có muốn ăn không?”
Lục Thịnh không ngẩng đầu: “Ngấy.”
Từ Qua nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc, cô cầm một cái bánh bông lan đưa đến trước mặt anh: “Anh ăn thử chút đi, bánh của cửa hàng này ăn không ngấy đâu, lúc tôi ở Thành phố B —— “
Lục Thịnh không cầm lấy, cúi đầu cắn một miếng bánh trong tay Từ Qua, hơi thở ấm áp khẽ lướt qua ngón tay Từ Qua. Anh không thích bánh bông lan, nhưng Từ Qua đút cho anh ăn, bánh ăn vào cũng không có vị ngấy.
Lục Thịnh ăn hết bánh bông lan, ngước nhìn Từ Qua chăm chú, giọng nói trầm thấp: “Hử? Lúc ở Thành phố B làm sao?”
Từ Qua nhìn thẳng vào Lục Thịnh: “Hay mua.”
Ánh mắt của Lục Thịnh khiến cô ngạt thở muốn chết!
“Còn thích ăn gì nữa?”
Từ Qua cầm nửa cái bánh bông lan, đối diện là đôi mắt đen nhánh của Lục Thịnh.
Trời đất quỷ thần ơi! Anh vừa làm gì thế! Đầu óc cô mơ màng ăn hết nửa cái bánh còn lại, ngẩn ngơ nói: “Thành phố B có nhiều món ngon lắm, bây giờ tôi nhất thời không nhớ nổi.”
Chín bỏ làm mười, bọn họ đã hôn gián tiếp.
Ánh mắt Lục Thịnh dần trầm xuống: “Nhớ nói cho tôi biết, tôi sẽ mua cho cô.”
Hết chương 33.
Từ Qua sững sờ, bật cười ngay lập tức: “Không phải không phải, anh hiểu nhầm rồi.”
“Không phải?”
Bàn tay Từ Qua cầm tay lái vuốt nhẹ, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô cũng mong là như vậy. Tim đột nhiên đập nhanh hơn, lúc lái xe mà nói về Lục Thịnh quả nhiên rất nguy hiểm.
“Đội trưởng Lục bảo tôi đến đón anh, chúng tôi chỉ là quan hệ đồng nghiệp.”
Hạ Hầu Ngọc trầm tư: “Chuyện này không giống với tác phong làm việc của Lục Thịnh cho lắm.”
Anh có ý gì? Phong cách của Lục Thịnh như thế nào?
“Vậy à?” Từ Qua cười đáp lại, Hạ Hầu Ngọc không nói tiếp, Từ Qua cũng không nói gì thêm. Cô không phải người thích chủ động bắt chuyện với người khác, tất nhiên trừ những lúc ở trước mặt Lục Thịnh.
20 giờ 10 phút Từ Qua đưa Hạ Hầu Ngọc đến khách sạn, vừa định xuống xe thì chuông điện thoại vang lên. Từ Qua nhìn thấy người gọi là Thẩm Thiến thì vội vàng bắt máy: “Thẩm Thiến, có chuyện gì không?”
“Từ Qua, buổi tối không tìm được người để hỏi thăm, tôi đi về trước nhé?”
“Cô tìm bảo vệ của Hoa viên Cẩm Tú hỏi thăm xem gần đây Hoa viên Cẩm Tú có bị cúp điện không, hỏi xong thì cô đi về đi.”
“Sao phải hỏi vậy?”
“Cô cứ hỏi thăm trước đi, hỏi xong thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Ừ.”
Từ Qua cúp điện thoại xuống xe thì thấy Hạ Hầu Ngọc chống nạng đi vòng ra sau lấy xe lăn, Từ Qua vội vàng chạy đến lấy hành lý và xe lăn ra: “Giáo sư Hạ, để tôi cầm giúp anh.”
Hạ Hầu Ngọc mỉm cười nhìn Từ Qua: “Tôi họ Hạ Hầu.”
“Xin lỗi anh.”
Hạ Hầu Ngọc ngồi lên xe lăn, quay người nhìn Từ Qua: “Cô không cần tiễn nữa, đưa tôi đến đây là được, cảm ơn cô đã đến đón tôi.”
“Anh đừng khách sáo.” Hạ Hầu Ngọc nho nhã lịch sự khiến Từ Qua được sủng ái đâm lo sợ: “Để tôi đưa anh vào trong?”
“Không cần đâu.”
Hạ Hầu Ngọc nhận lấy túi hành lý trong tay Từ Qua rồi đặt lên xe lăn, anh giơ tay ra hiệu: “Không tiện tiễn cô.”
Từ Qua thấy anh kiên trì đành dừng bước: “Giáo sư Hạ Hầu, anh cần gì thì cứ gọi cho tôi.”
“Cám ơn.”
Từ Qua lên xe, nhìn lướt qua kính chiếu hậu, Hạ Hầu Ngọc đã đi qua cửa khách sạn. Từ Qua vuốt mũi, Hạ Hầu Ngọc nhìn thì hòa ái dễ gần, nhưng trên thực tế rất khó làm quen, anh có lòng đề phòng rất nặng.
Trên đường chạy đến Hoa viên Cẩm Tú, Từ Qua nhìn thấy một cửa hàng kim khí, cô dừng xe vào mua khóa cửa mới, vừa trả tiền xong thì Thẩm Thiến lại gọi đến: “Từ Qua, nửa tháng trước Hoa viên Cẩm Tú bị mất điện hai mươi sáu giờ.”
“Mất điện toàn khu?”
“Đúng vậy.”
“Ừm, cô về ăn cơm đi, tôi sẽ đến đó ngay.”
Từ Qua lên xe, ném khóa cửa ra ghế sau. Hôm nay Từ Qua đi tìm Lôi Dương, chắc cô ta sẽ cảnh giác. Nếu trong tủ lạnh thật sự chứa thi thể, có lẽ tối nay cô ta sẽ nghĩ biện pháp di chuyển thi thể ra ngoài.
Rất có khả năng.
Từ Qua dừng xe ở Hoa viên Cẩm Tú, cô gửi nhắn tin cho Lục Thịnh: “Đã đưa giáo sư Hạ Hầu đến khách sạn.”
Cô còn chưa bỏ điện thoại xuống thì điện thoại đã đổ chuông, người gọi là Lục Thịnh, nhịp tim Từ Qua bỗng nhiên tăng tốc, cô vội vàng bắt máy: “Đội trưởng Lục.”
“Cô đang ở đâu?”
“Hoa viên Cẩm Tú, tôi đang định báo cáo chuyện này với anh, vẫn là vụ án nhà hỏa táng. Tôi nghi ngờ Trần Trung đã bị giết hại, chiều nay tôi và Thẩm Thiến đến nhà Lôi Dương – vợ cũ của Trần Trung để điều tra tình hình, tôi ngửi thấy mùi xác thối. Tôi nhìn thấy trên ban công nhỏ của nhà bếp có một cái tủ lạnh rất lớn, nhà cô ta còn có một cái tủ lạnh khác để đựng nguyên liệu nấu ăn, tôi suy đoán có khi nào Lôi Dương giấu thi thể ở trong tủ lạnh hay không?”
“Có chứng cứ xác thực không?”
“Tạm thời không có.”
“Nếu để ở trong tủ lạnh thì sao lại có mùi xác thối?”
“Nửa tháng trước Hoa viên Cẩm Tú bị mất điện hai mươi sáu giờ.”
“Đã ăn tối chưa?”
Lục Thịnh chuyển chủ đề quá nhanh, Từ Qua không theo kịp: “Hả?”
“Tôi sẽ đến đó ngay.”
Từ Qua không nhịn được cong khóe miệng, tâm trạng khá hơn rất nhiều, không kiềm chế được niềm vui đang dâng lên. Mặc kệ anh có hay chưa có người trong lòng, Từ Qua thích anh, cũng không ảnh hưởng gì đến anh.
Cô chỉ là thích Lục Thịnh.
“Chưa.” Từ Qua hạ thấp giọng: “Bao giờ anh mới về Thành phố C?”
“Vừa đến nới.”
“Tôi đến đón anh?” Từ Qua vội nói.
“Không cần.” Giọng nói trầm thấp của Lục Thịnh truyền vào tai cô, anh nói: “Tôi đang đi trên đường.”
Từ Qua còn muốn nói chuyện thêm với Lục Thịnh thì chợt có một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của cô. Từ Qua tập trung tinh thần nhìn sang. Là Lôi Dương, cô ta đã thay quần áo, chạy xe đạp điện lướt qua nhanh chóng.
“Lôi Dương ra khỏi chung cư, không biết đi đâu.”
“Ở yên đó chờ lệnh, đừng hành động.”
“Tôi biết rồi.”
Lục Thịnh cúp điện thoại, Từ Qua ngả người dựa vào ghế, nhìn bóng tối vô tận trên đỉnh đầu. Ngón tay vô thức vuốt quần áo, một lúc lâu sau cô chợt nở nụ cười, khi gặp được người mình thích ai cũng có chút tính toán, cô ngồi thẳng dậy hút một điếu thuốc.
Lôi Dương có giết người hay không, tạm thời không có chứng cứ chứng minh. Bọn họ cũng không có quyền khám xét nhà Lôi Dương, chuyện này không phù hợp với quy định. Cô không ngờ mình chỉ ngẫu nhiên phát hiện một sự việc lại khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Hút hết điếu thuốc, Từ Qua dập thuốc lá, dạ dày dường như có chút đau. Chắc là do đói bụng, cô quay đầu nhìn khu nhà ở Hoa viên Cẩm Tú, đếm đến cửa sổ nhà Lôi Dương, phòng khách nhà cô ta bật đèn sáng trưng.
Từng giây từng phút trôi qua, Lôi Dương rời khỏi chung cư vẫn chưa quay lại.
21 giờ 10 phút, cơn buồn ngủ kéo đến, Từ Qua lại lấy hộp thuốc lá ra, vừa định rút ra một điếu thuốc thì cửa ghế phụ bị kéo ra. Cô theo bản năng rút súng, lưu loát mở chốt an toàn, sau đó thì trông thấy gương mặt Lục Thịnh.
Lục Thịnh nhướng mày, đôi mắt đen nhìn Từ Qua: “Sao lại mang theo súng?”
“Tôi xin, vụ án Trần Trung có phần khó nắm bắt, tôi sợ xảy ra chuyện.” Từ Qua cất khẩu súng vào lại túi, ngửi thấy mùi thơm của bánh bông lan, hương thơm ngọt lịm khuếch tán đến từng tế bào trong người, cuối cùng tập trung xuống dạ dày.
Lục Thịnh đưa một cái túi khác cho Từ Qua: “Ăn cơm.”
Từ Qua nhận lấy, mở ra nhìn thấy một hộp cháo nóng, trong một cái hộp khác là thang bao.
“Lát cô mang bánh bông lan về.” Lục Thịnh để hộp bánh bông lan ở ghế sau, nhìn thấy ổ khóa trên ghế ngồi thì nói: “Vẫn chưa thay khóa?”
“Chưa kịp, tối qua tôi ở ký túc xá của đơn vị, hôm nay lại đi điều tra vụ án Trần Trung, đang định tối nay về đổi.” Từ Qua mở nắp hộp, húp cháo: “Cám ơn Đội trưởng Lục.”
“Cô đã tiếp xúc với Lôi Dương?”
“Ừm, lần đầu tiên nhìn thấy cô ta là năm giờ chiều ở trường tiểu học số 3, cô ta nghe nói tôi là cảnh sát muốn hỏi chuyện của Trần Trung thì hoảng hốt, cả con cũng không đón đã xoay người chạy. Tôi cảm thấy có vấn đề, thế là 6 giờ 10 phút đến nhà cô ta, ngửi thấy mùi xác thối.” Từ Qua sắp xếp lại tài liệu đưa cho Lục Thịnh: “Ghi âm, ghi chép đều ở đây.”
Lục Thịnh liếc nhìn tài liệu, Từ Qua vừa ăn vừa quan sát, tận dụng mọi thứ để ngắm Lục Thịnh. Lục Thịnh mặc áo sơ mi màu xanh đậm, khí chất lạnh lùng, tay áo sơ mi xắn lên để lộ một đoạn cánh tay.
Từ Qua lén nhìn Lục Thịnh, cầm thang bao* cắn một miếng, nước mắt chảy ra ngay lập tức. Nước súp nóng trong bánh bao thuận theo cằm chảy xuống áo sơ mi, Từ Qua bỏ thang bao xuống vội rút khăn giấy, suýt chút nữa làm đổ hộp cháo.
Thang bao: bánh bao nước rất nổi tiếng ở Trung Quốc. Loại bánh này có kích thước rất lớn, có nước súp sóng sánh bên trong. Khi ăn, thực khách sẽ dùng ống hút để hút phần nước dùng ngọt đậm, nóng hổi bên trong, sau đó mới dùng thìa để ăn phần bánh và nhân bên ngoài.
Tay chân luống cuống lau sạch sẽ, miệng bị bỏng như lột mất một lớp da, Từ Qua uống một ngụm nước lớn, vừa ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt của Lục Thịnh. Cô hận không tìm thấy một cái lỗ để chui vào, vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ.
Lục Thịnh quay đầu nhìn quanh cảnh bên ngoài cửa sổ, Từ Qua thấy khóe miệng của anh cong lên, cô mím môi: “Anh muốn cười thì cứ cười đi, tôi không biết bánh lại nóng thế, chính tôi cũng cảm thấy buồn cười.”
Lục Thịnh cố nén cười: “Ăn thang bao bị bỏng là chuyện rất bình thường.”
Mặt Từ Qua nóng như đốt, không cần nghĩ cũng biết bây giờ mình có bao nhiêu chật vật: “Thật à? Anh có bị bỏng bao giờ chưa?”
“Chưa từng.”
Từ Qua: “…”
Lục Thịnh thu tầm mắt lại, tiếp tục nghe ghi âm, ánh mắt dần dần nghiêm nghị. Từ Qua không dám ăn thang bao nữa, húp một ngụm cháo: “Lôi Dương đang khẩn trương, anh nghe giọng nói của cô ta xem, cô ta sợ hãi hơn nữa còn nói dối. Cô ta dám đi kiện Trần Trung thì không có khả năng sợ Trần Trung đến mức này, không thể nào vừa nghe thấy tên của ông ta thì bị hù dọa cả con cũng không cần.”
Lục Thịnh gật đầu, Từ Qua nắm bắt cảm xúc của người khác rất chuẩn. Nghe hết đoạn ghi âm, Lục Thịnh liếc nhìn tài liệu vụ án: “Bối cảnh gia đình Lôi Dương tại sao lại trống không?”
Từ Qua ăn xong ngụm cháo cuối cùng: “Chưa kịp điều tra, Lôi Dương là người huyện Châu, nhà có hai chị em, em gái đang ở nhà với bố mẹ. Những cái khác chưa kịp tìm hiểu, nếu như Lôi Dương thật sự cất giấu thi thể trong nhà thì chiều nay tôi và Thẩm Thiến đến tìm cô ta, chắc đã đánh rắn động cỏ. Cô ta sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế chuyển thi thể ra ngoài.”
“Có khả năng này.”
Đơn vị không có đủ người, mà vụ án này đến nay vẫn chưa phát hiện thi thể, chứng cứ lại quá ít, không thể điều người đến điều tra một vụ án hình sự hư hư thực thực.
Khoang xe yên tĩnh, Từ Qua không có việc gì làm, nhìn Lục Thịnh thì sợ anh bắt gặp. Cô do dự mấy giây, quay người cầm hộp bánh bông lan ở đằng sau, nhìn thấy logo trên túi: “Thành phố B?”
“Ừm.”
“Cửa hàng bánh bông lan bơ ruốc này rất nổi tiếng ở Thành phố B.” Từ Qua lấy một cái bánh ra ăn hết, Lục Thịnh quay đầu nhìn Từ Qua, khóe môi cô dính bơ. Anh hơi híp mắt, giơ tay muốn lau bơ dính ở khóe môi của cô, tay đến trước mặt cô thì dừng lại, chuyển phương hướng, chỉ chỉ mặt Từ Qua: “Trên mặt.”
Từ Qua ngẩn người nhìn Lục Thịnh: “Gì cơ?”
“Bơ.” Lục Thịnh điềm nhiên như không thu tay lại, cúi đầu nhìn tài liệu.
Đầu óc Từ Qua trống rỗng, nhịp tim tăng tốc như không còn là chính cô. Cô lau mặt, gượng cười: “Anh có muốn ăn không?”
Lục Thịnh không ngẩng đầu: “Ngấy.”
Từ Qua nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc, cô cầm một cái bánh bông lan đưa đến trước mặt anh: “Anh ăn thử chút đi, bánh của cửa hàng này ăn không ngấy đâu, lúc tôi ở Thành phố B —— “
Lục Thịnh không cầm lấy, cúi đầu cắn một miếng bánh trong tay Từ Qua, hơi thở ấm áp khẽ lướt qua ngón tay Từ Qua. Anh không thích bánh bông lan, nhưng Từ Qua đút cho anh ăn, bánh ăn vào cũng không có vị ngấy.
Lục Thịnh ăn hết bánh bông lan, ngước nhìn Từ Qua chăm chú, giọng nói trầm thấp: “Hử? Lúc ở Thành phố B làm sao?”
Từ Qua nhìn thẳng vào Lục Thịnh: “Hay mua.”
Ánh mắt của Lục Thịnh khiến cô ngạt thở muốn chết!
“Còn thích ăn gì nữa?”
Từ Qua cầm nửa cái bánh bông lan, đối diện là đôi mắt đen nhánh của Lục Thịnh.
Trời đất quỷ thần ơi! Anh vừa làm gì thế! Đầu óc cô mơ màng ăn hết nửa cái bánh còn lại, ngẩn ngơ nói: “Thành phố B có nhiều món ngon lắm, bây giờ tôi nhất thời không nhớ nổi.”
Chín bỏ làm mười, bọn họ đã hôn gián tiếp.
Ánh mắt Lục Thịnh dần trầm xuống: “Nhớ nói cho tôi biết, tôi sẽ mua cho cô.”
Hết chương 33.